Vui 1 tý

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi habidv, 27/04/2007.

1684 người đang online, trong đó có 673 thành viên. 23:01 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 320 lượt đọc và 7 bài trả lời
  1. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    Vui 1 tý

    Sự Tích Dưa Hấu


    Vào đời vua Hùng Vương thứ 8x, ở một vùng quê cách xa kinh đô Phong Châu, có một cậu bé mồ côi, thường theo người lớn săn bắt và đánh cá. Năm tám tuổi, cậu bé đi đánh cá xa bờ, cậu bé bị lạc và vô tình lạc đến kinh đô. Ở đây cái gì cũng lạ, không như ở làng quê của cậu. Một lần, cậu bé đang bắt cá dưới chân cầu thì gặp một ông lão ngồi chơi trên cầu, ông lão ngồi tung tăng thế nào mà rớt chiếc dép xốp, sẵn có cậu bé dưới chân đó, ông lão gọi: "nè nhóc, lượm giùm ngoại chiếc dép coi con". Cậu bé thấy ông lão hiền lành, nên lượm dép lên cho ông lão, vừa xỏ dép xong, ông lão lại ngồi đung đưa chân trông rất xì tin, và dép lại rớt nữa. Ông gọi: "Nhóc ơi, lượm giùm ngoại chiếc dép đi con". Hơi bực mình, cậu bé lượm dép lên cho ông lão, vừa lượm cậu vừa lầm bầm gì đó. Xỏ dép xong lần thứ hai, ông lão lại làm rớt dép lần thứ ba, không biết lần này là cố tình hay cố ý. Ông gọi: "Con ơi, lượm dép giùm ngoại cái đi". Lần thứ ba cậu bé bực lắm rồi, tính bỏ đi cho xong, nhưng nghĩ lại mình đã hai lần lượm dép rồi, lỡ dơ rồi, giờ có lượm thêm một lần nữa cũng không sao. Thế là cậu bé lượm dép cho ông lão. Thấy cậu bé dễ bảo, ông lão hỏi thăm và nhận cậu bé làm con nuôi. Ông lão đó chính là vua Hùng, nhân mấy hôm nay rảnh không có chuyện gì làm, lại nhàn cư vi bất thiện, nên vua Hùng ra cây cầu đầu làng kiếm chuyện chơi. Vua đặt tên cậu bé là Mai An Tiêm.

    Lớn lên, Mai An Tiêm rất khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc. Ngày nào An Tiêm cũng vô phòng tập thể hình của kinh thành, bởi vậy An Tiêm có một thân hình lực lưỡng oai phong như lực sĩ thể hình, ngày nào cũng bị mấy cô gái fan hâm mộ dí chạy thục mạng, bị té lỗ mũi ăn trầu hoài, do đó không những thân hình cậu khỏe mạnh mà còn có cái mũi cũng to tổ bố. Thấy An Tiêm ngày nào cũng bị khổ sở với mấy cô gái chân dài chạy nhanh, vua Hùng cưới vợ cho An Tiêm và cho cả hai vợ chồng đi phá rừng, làm rẫy trồng trọt. Nguyên một vùng rừng núi dày đặc, ban ngày nắng không lọt vào rừng, ấy thế mà chỉ sau một thời gian vào tay của An Tiêm, cả khu rừng đã được đưa vào truyện cổ tích. Ông tổ của nghề phá rừng ra đời từ đó, ngày xưa chỉ có cái búa với cái rìu trong tay, mà An Tiêm đã hạ được khu rừng trong vòng 2 năm, bấy giờ mà có thêm cái cưa máy với cái xe reo, chắc chỉ cần 3 tháng là đồi trọc mọc lên như nấm mèo. Chỉ ít lâu sau, An Tiêm đã dựng được nhà cửa và gặt được nhiều thóc lúa chứa đầy kho, nhà An Tiêm làm bằng gỗ quí, đã được ghi vào sách đỏ, như là lim, mun, sến, táu, gụ.. Bởi thế nên mới có kẻ ganh ghét, vì An Tiêm không "biết điều" với chúng, nên bọn chúng tìm cách ton hót với vua Hùng.

    Nhà Vua truyền lệnh đầy gia đình An Tiêm ra một hòn đảo hoang vắng ở biển Ðông. Sáng hôm đó, gió Nam thổi ào ào ngoài cửa biển, mười hai chiếc tàu chiến to gấp đôi tàu Titanic đã chờ sẵn. Bến cảng chật ních người đến xem, họ muốn xem cảnh tượng hi hữu nhất, hoành tráng nhất trong năm. Mọi người dẫm đạp lên nhau mà xem, thôi thì tiếng còi tàu, tiếng sóng vỗ, tiếng người la hét, chửi rủa ầm ĩ cả một không gian vốn không mấy gì tĩnh lặng. Mười hai chiếc tàu lớn đó đang hộ tống một chiếc ghe chở gia đình Mai An Tiêm và một bao gạo Thái Lan, ngoài ra không còn gì cả, nhà vua không cho chàng mang theo gì cả để xem còn nhờ Trời vào đâu. Nhìn cảnh đoàn thuyền đó giống như một con ruồi đang bay giữa bầy trâu. Sau năm ngày sáu đêm lênh đênh trên biển, đoàn tàu và ghe tới một hòn đảo hoang đầy cát trắng, họ để An Tiêm ở đó rồi.. kéo chiếc ghe không về.

    Ngoài ít lương khô, không có một con dao hoặc một hột giống gì nữa. Vợ An Tiêm khóc. Chàng dỗ vợ: "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành phở". Vợ An Tiêm nhớ đến tô phở nghi ngút khói thơm lừng ở quán phở 24, bèn nuốt nước miếng cái ực rồi thôi khóc. Hôm sau, An-Tiêm kiếm được cành cây nhọn, liền đào đất xuống thật sâu và thấy nước ngọt để uống. Rồi chàng cùng các con bẻ cành cây, khuân đá sắp lại làm nhà trú mưa nắng, thất bất ngờ, nhà này chắc chắn hơn nhà tranh trong đất liền nữa, và nhà đá ra đời từ đó.

    Vợ chàng xuống ven biển mò được cua, cá ăn thêm. Trong thực đơn hàng ngày của vợ chồng chàng chỉ món như lẩu hải sản, cá hồi, cá mập, mực một nắng, mực nướng, nghêu, sò, ốc, hến, tôm cua ghẹ.... Trên hoang đảo này chưa có rau cải gì, ăn hải sản hoài cũng ngán, cả gia đình An Tiêm chỉ mong có một ngày được ăn cơm sinh viên thôi, và họ cứ chờ mãi, chờ mãi đến ngày đó. Nhà của chàng ven biển nên được trang trí bằng san hô, ngọc trai,.. toàn là sản vật của biển. Cuộc sống của gia đình chàng vất vả là thế. Một đêm tháng mười, trời tối đen như mực, trong người thấy hơi khó chịu, muốn "đi", An Tiêm quờ quạng bước ra ngoài, tự nhiên có cái gì đau đau ở chân, thấy mặt đất tối sầm, đầu nổi cục u, chàng bị vấp cục đá té, và cái việc mà đáng lẽ phải ra ngoài kia làm thì bây giờ chàng không kiểm soát được nữa... chàng chửi thầm "tiên sư đứa nào bỏ đá ở đây", và để cho biết là mình giận cục đá lắm, chàng cúi xuống nhặt nó lên, lấy hết sức bình sinh ném thật mạnh vào hòn đá lớn hơn nằm cạnh đó, và hô "Mày hả bưởi!!!". Bất ngờ có một tia sáng lóe lên chỗ hai hòn đá chạm nhau. An Tiêm mừng quá, la lên "Ơ-rê-ca" và chạy lòng vòng ngoài bãi biễn tối thui, quên cả mình đang ở trong trạng thái mà đáng lẽ không nên chạy như thế. An Tiêm đã tìm được đá lửa. Nhờ kiếm được những viên đá lửa lớn, An Tiêm có lửa để nấu cua, luộc ốc, tối tối buồn thì có thể ngồi quây quần bên nhau đốt lửa nướng cá, sò, mực, vừa ăn vừa kể chuyện đời xưa, hay là hát hò... hát chán thì ra triền cát nằm lăn hay ngồi ngắm sao... một cảm giác rất Yomost!!!!

    Một hôm...
    "Chiều chiều ngó ngược ngó xuôi,
    Ngó qua ngó lại, trúng đuôi con gì...?"
    Oái, có con chim trắng ở đâu bay tới, nó còn làm rơi hột gì đen đen từ sau cái đuôi của nó, An Tiêm tự nhiên tò mò, chạy ra nhặt thử, nhìn nhìn một lúc rồi đưa lên mũi ngửi thử. Bỗng nhiên chàng nôn thốc nôn tháo, mặt mày xanh lè xanh lét. Chàng phun nước miếng cái phẹt rồi đem mấy cái hột lạ đó trồng thử. Hàng ngày chàng chăm sóc chỗ gieo hạt rất cẩn thận, tưới nước thường xuyên, thậm chí có hôm hứng lên, chàng tưới cho cây cái mà sau ngày người đời gọi là urê gì gì đó. Mấy tháng sau, những hột ấy mọc thành những cây nhỏ bò lan trên mặt cát. Cây có nhiều trái màu xanh thẫm to bằng đầu người lớn. An-Tiêm hái một trái đem về cho cả nhà ãn thấy ruột đỏ mà ngọt, lại có lắm nước, ăn một miếng, mát cả vào trong ruột mát ra... Thế là An Tiêm liền trồng thêm nhiều nữa.

    Ðến khi dưa có nhiều trái rồi, ăn không hết nên An Tiêm dùng que nhọn vạch chữ vào, thả xuống biển cho trôi đi khắp nơi. Thuở hàn vi, vì nhà nghèo nên không được đi học, An Tiêm không biết chữ, sau này khi được làm con nuôi của vua Hùng, mấy lần định đi học nhưng chưa được, vì mới ló mặt vào lớp là các cô nàng cứ nhìn chàng không chớp mắt, mơ mộng điều gì đó, không tập trung học được, bị thầy cô giáo la hoài. An Tiêm thấy vậy tội nghiệp nên chàng quyết định nghỉ luôn. Chàng cũng tính đi học lớp xóa mù buổi tối, nhưng chưa kịp học thì chàng đã thành chúa đảo rồi, vậy là chàng không biết chữ. Bởi vậy những chữ An Tiêm khắc trên quả dưa, có vài chữ được lưu truyền tới ngày nay và các nhà khảo cổ học vẫn đang tìm hiểu đó là chữ gì. Tiếp chuyện chàng thả dưa trôi ra biển, thuyền buôn qua lại, vớt được trái này, ăn thấy ngon, liềm tìm tới đảo, đổi hàng hóa, vải, gạo lấy những trái đó đem đi các nơi bán. Ðó là trái dưa hấu, tức quả dưa đỏ.

    Tiếng đồn về "quả dưa đỏ" đến tai vua Hùng. Vua biết tài của An Tiêm nên cho cả gia đình An Tiêm trở lại đất liền. Lần này vua lại phong thưởng cho cả gia đình An Tiêm và khuyên chàng dạy cho mọi người cách trồng dưa. Nhờ đám đồi trọc chàng khai thác dạo trước, nay đã thành vườn dưa, An Tiêm nghiễm nhiên trở thành chủ vựa dưa lớn nhất nước Văn Lang, và thương hiệu Dưa Hấu Đỏ đã được chàng đăng kí bảo hộ độc quyền, kể từ đó, nước Vãn Lang có thêm loại dưa hấu đỏ vừa để ăn, vừa để bán.

    Bây giờ, An Tiêm không còn, vựa dưa không còn, thương hiệu Dưa Hấu đỏ không còn, nhưng những vết tích còn sót lại của nó thì một số người nói vẫn còn, một số người nói không, còn khoa học thì đang chứng minh.
  2. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ


    Ngày xửa ngày xưa, có hai mẹ con nhà nọ sống bên bìa rừng. Không rõ tên cô bé là gì, chỉ biết người ta thường gọi là cô bé quàng khăn đỏ. Một ngày nọ, mẹ bảo cô đem một ít thức ăn sang nhà bà ngoại. Cô bé vui mừng quàng lên cổ chiếc khăn màu đỏ quen thuộc, xách làn thức ăn và tung tăng lên đường. Đường sang nhà bà ngoại ngang qua một cánh rừng nhỏ có nhiều chim chóc, lắm hoa thơm và đầy những tiệm Internet.

    Cô bé rảo bước mà mắt cứ ngước nhìn vào những nơi vui vẻ đó. Ngang qua một hồ nước nhỏ cô gặp một chị cò quen biết. Chị cò co một chân lên cười toe toét hỏi cô đi đâu. Cô bé trả lời rằng mình đến thăm ngoại đang ở một mình bên kia khu rừng. Đợi cô bé đi khuất, chị cò móc điện thoại di động ra gọi cho lão sói. Nghe được thông tin quý giá, lão ta thưởng nóng cho chị cò một cục tiền rồi leo lên trực thăng riêng trực chỉ nhà bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ.

    Sau khi ăn thịt bà lão tội nghiệp, sói lấy áo quần bà mặc vào. Khi cô bé quàng khăn đỏ bước vào và thấy bà mình lạ hơn trước bèn hỏi:

    - Bà ơi, sao tai bà to thế?

    - Để bà nghe ngóng được nhiều.

    - Bà ơi, sao lưng bà còng thế?

    - Do bà hay cúi trước người khác đấy.

    Cô bé vẫn còn thắc mắc:

    - Sao hôm nay tóc bà đẹp thế?

    - Tại vì bà đang chuẩn bị lên... tivi cháu à.

    Cô bé chợt nhìn thấy cái điện thoại thật đẹp trên tay bà.

    - Bà ơi, sao bỗng nhiên bà giàu thế?

    - À, nhờ bà nuôi gà công nghiệp đó.

    Cô bé đến gần lão sói hơn và lại hỏi:

    - Bà ơi, sao người bà nồng nặc mùi rượu thế?

    - À, vì bà vừa làm xong hết nửa lít ?onhất dạ cửu giao?.

    Cô bé lại hỏi:

    - Bà ơi, sao mồm bà to thế?

    - À, mồm bà to để bà quát mấy đứa hay cãi lời bà.

    Cô bé quàng khăn đỏ ngạc nhiên:

    - Sao cháu đọc chuyện cổ tích thấy đến đoạn này thì bà ăn thịt cháu cơ mà?

    Lão sói thong thả:

    - Xưa rồi, chuyện mới bây giờ phải đến đoạn cháu hỏi sao bụng bà to thế thì bà mới ăn thịt cháu.

    - Thế sao bụng bà to thế?

    - À, bụng bà phải chứa nhiều thứ lắm, luôn cả cháu nữa đấy.

    Nói rồi lão sói vồ lấy cô bé và nuốt một cái ực, nhanh đến nỗi cô không kịp cởi chiếc khăn quàng ra.

    Ăn xong cô bé, lão sói khà lên một tiếng khoan khoái và định chuồn nhưng không kịp, tất cả mọi chuyện đã không qua được cặp mắt của gã cáo. Cáo gửi ngay một bản fax đến cho ông thợ săn có kèm theo cả sơ đồ đường dẫn đến chỗ lão sói. Ông thợ săn chạy ngay đến và bắn chết sói. Nghe tiếng rên la trong bụng sói, ông thợ săn bèn lấy dao mổ cái bụng phệ của sói, lôi cả bà ngoại và cô bé quàng khăn đỏ ra.

    Thấy vẫn còn nhiều thứ trong bụng sói, ông thợ săn cứ thế lần lượt lôi ra, vừa hô lên như kiểm kê hàng tồn kho: một con thỏ non, ba con heo sữa, sáu con gà mái tơ có dấu kiểm dịch, một xấp vé máy bay, một bao tải hoa hồng, bốn tấm bằng tiến sĩ, một chiếc áo đạo sĩ, một xấp hợp đồng tài trợ, một trái bóng bị xì hết hơi, hai cái còi, tám đôi giày, một vỉ thuốc Viagra và cuối cùng là một cái bằng khen vì công lao bảo vệ cây non trong rừng.
  3. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    TÚI TO TÚI NHỎ


    Có 2 mẹ con đi tắm biển, đứa con gái mới hỏi mẹ:

    - Mẹ ơi! sao chú kia tắm biển, ở giữa 2 chân chú ấy đeo cái túi gì vậy hở mẹ

    - À! đó là túi tiền đó con

    - Ồ! chú kia nữa kìa mẹ, nhưng sao chú ấy đeo túi tiền to hơn vậy mẹ.

    - Tại vì chú ấy giàu nên đeo túi tiền to, chú này nghèo nên đeo túi tiền nhỏ

    - Lớn lên con sẽ lấy chồng có túi tiền to, có tiền to sẽ được ăn cà rem to.
  4. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    Bài văn tủ


    Cô giáo bắt học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. Ngọc Huân - một học sinh chuyên học tủ về nhà bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, Cô bắt Huân làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.

    Ngọc Huân làm bài văn như sau: "Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ....", và cậu ta bắt đầu tả con rận

    Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, cô quát tướng: ....Huân kia...tại sao trán em cao, đen bóng vậy mà làm bài văn không thể tiêu hoá được..., liền bắt Ngọc Huân làm lại lần nữa, lần này anh ta tả con cá.

    Hôm sau, Huân nộp bài như sau: "Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, mà đã nhiều lông thì phải có rận, mà đã có rận thì ..sau đây em xin tả con rận:....".

  5. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    Mất quả lắc


    Ông chồng nọ mong chờ đứa con trai đầu lòng của hai vợ chồng từ rất lâu rồi. Và cuối cùng ngày đó cũng gần đến. Người đàn ông dặn bố vợ:

    - Khi nào con trai con ra đời, bố đừng gọi đến văn phòng của con và nói rằng con đã làm bố một cháu trai vì cả phòng mà biết thì con phải khao họ nhiều lắm. Bố chỉ cần để cho con lời nhắn là cái đồng hồ đã đến. Đó là ám hiệu của bố con mình về sự ra đời của đứa bé.

    Và một vài ngày sau đó bà vợ đã sinh một cháu bé nhưng nó lại là con gái. Ông bố vợ liền nghĩ: ?oNếu mà nói cho nó biết là cái đồng hồ chưa đến, nó sẽ hiểu lầm và nghĩ rằng có điều gì đã xảy ra với đứa bé và nó sẽ chạy đến đây ngay.?

    Thế là ông ta liền gọi cho văn phòng người con rể và để lại lời nhắn: ?oCái đồng hồ vừa đến nhưng quả lắc thì đang bị thất lạc.?
  6. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    Phát minh lớn!


    Ngày xưa Acsimet tông cửa nhà tắm trần như nhộng chạy ra với phát hiện vĩ đại. Còn ngày nay nhà khoa học trẻ chạy ra trong tình trạng tương tự với...

    Một nhà khoa học trẻ sau bao ngày nghiên cứu, bỗng tông mạnh cửa phòng thí nghiệm chạy ra khoe:

    - Ra rồi! Tôi tìm ra rồi!

    Đồng nghiệp chặn lại hỏi:

    - Anh phát minh ra chất gì vậy?

    - Thuốc diệt muỗi tuyệt diệu!

    - Diệt thế nào?

    - Bất kỳ loại muỗi nào trên thế giới, bạn hãy bắt lấy con muỗi, bẻ cánh của nó cho đỡ bay rồi chỉ cần lấy một ít thuốc pháo, bôi vào... đít nó là sẽ chết ngay tức khắc.
  7. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    MỘT BUỔI HỌC THÊM


    Cô giáo : - Các em chú ý,hafy nhi?n cô va? nói xem thích cái gi? trên ngươ?i cô thi? cô sef cho biết,lớn lên các em sef la?m nghề gi? nhé?

    Cậu bé Thuận Totti nói : - Thưa cô,em thích mái tóc cu?a cô.

    - Ôi,Thuận yêu quí,lớn lên em sef trơ? tha?nh thợ la?m ðầu nô?i tiếng.

    Cậu bé Tùng Trâu : - Thưa cô,ðôi...đôi...mắt cu?a cô rất...rất... ðẹp.

    - Cảm ơn Tùng,lớn lên em sef trơ? tha?nh bác syf nhafn khoa.Thế co?n Deco,nói gi? ði chứ,ðư?ng xịu mạ̃t như vậy.

    - Thưa cô,em biết nói gi? bây giơ? ? Em ðaf hiê?u,kiê?u gi? em cufng sef la? công nhân vã́t sưfa bo? ơ? nông trang thôi?......
  8. habidv

    habidv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Đã được thích:
    0
    Khám bệnh

    Khám cho nữ bệnh nhân mà làm như cái nhà ông bác sĩ trong câu chuyện sau thì phải gọi là ?okhám bậy? mới đúng!

    Bác sĩ: - Cô hãy cởi hết quần áo ra để tôi khám!

    Nữ bệnh nhân: - Nhưng... Tôi không thể cởi đồ trước mặt ông được!

    - Thôi được rồi, vậy tôi sẽ tắt hết đèn. Khi nào cô cởi đồ xong hãy nói cho tôi biết!

    Một lúc sau. Tiếng cô gái vang lên trong bóng tối:

    - Tôi đã cởi đồ xong. Tôi để quần áo ở đâu bây giờ?

    - Đặt nó lên trên đống quần áo của tôi ấy!

Chia sẻ trang này