vô cực

Discussion in 'Giao Lưu' started by thichdauco, Apr 16, 2024.

8162 người đang online, trong đó có 393 thành viên. 20:26 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này(Thành viên: 0, Khách: 1)
thread_has_x_view_and_y_reply
  1. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Chúng tôi biết, nhưng kệ đi, chúng tôi chấp nhận :)):p
    Vậy nhân mùa trung thu, chúc cho một nửa thế giới này luôn dịu dàng như ánh trăng nhé @};-%%-
    Autumn_Cloud and Ube989 like this.
  2. Ube989

    Ube989 Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Jan 7, 2022
    Likes Received:
    11,633
    Đại diện của chúng tui ở trên Cung Trăng nghe nói làm điên đảo Thiên Đình á. =))
    À, có châm ngôn như này, ngày bé Ube đi xé lịch hay đọc châm ngôn: “Không phải người đàn ông nào cũng nhìn thấy sự dịu dàng của người phụ nữ”. :))
    Mấy ông thấy bà nhà hóa sư tử thì phải xem mình ăn ở ra sao á! :p
    Last edited: Oct 6, 2025
    Autumn_Cloud and thichdauco like this.
  3. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Tôi lại nghe kể rằng nàng Thường Nga vì bảo vệ sự trường sinh nên đã chịu cô đơn vĩnh hằng ở Cung Trăng, còn Hậu Nghệ vẫn ở hạ giới mòn mỏi ngắm trăng, Nghệ có thể bắn rơi cả mặt trăng nhưng anh ta chọn cách khác. Có người bảo Hậu Nghệ chưa yêu Thường Nga đủ sâu, có người bảo anh ta vì quá yêu nên chọn xa cách... Ờ thì sao cũng được, may là còn Cung Trăng để ban dịu dàng cho trần thế
    Autumn_Cloud and Ube989 like this.
  4. Ube989

    Ube989 Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Jan 7, 2022
    Likes Received:
    11,633
    Không hợp lý á, Ube không thích diễn biến vậy: Hằng Nga xấu tính còn Nghệ lại thành bị vợ hại.
    Cậu đọc cái này đi, cái này có vẻ hợp ký nè.
    “Để trả ơn cho Hậu Nghệ, Tây Vương Mẫu đã ban cho anh một viên thuốc trường sinh bất tử để giúp anh thành thần. Tuy nhiên, vì muốn sống bên người vợ của mình, Hậu Nghệ đã cất giấu viên thuốc trong một chiếc hòm. Sự việc truyền đến tai Bàng Mông (Peng Meng), một học trò của Hậu Nghệ. Hắn đã nảy sinh ý đồ đánh cắp viên thuốc. Khi Hậu Nghệ đi săn, tên học trò đã ép Hằng Nga phải giao viên thuốc. Trong tình huống cấp bách, cô đành nuốt trọn viên thuốc tiên và hóa phép bay thẳng về trời. Để được gần bên chồng, Hằng Nga ở lại cung trăng, ngày đêm trông ngóng về quê hương.

    Vì quá thương nhớ người vợ hiền, cứ vào dịp trăng tròn, Hậu Nghệ lại bày một mâm cỗ với những món vợ thích, mong cô có thể trông thấy từ cung trăng. Phong tục này được người dân noi theo và dần trở thành lễ Trung thu, với mong ước sum vầy và cầu may từ Hằng Nga.”
    https://hanoitourist.com.vn/nhung-truyen-thuyet-ve-tet-trung-thu-o-trung-quoc-knpr24412.html
    Hoặc:
    https://dich-truyen-trung-hoa.fandom.com/vi/wiki/Hậu_Nghệ_xạ_nhật
    Mình sẽ tự chỉnh câu chuyện để ác giả ác báo, ở hiền gặp lành, điều tốt đẹp sẽ mãi vẹn nguyên kệ cho nhân gian xuyên tạc. :p
    Last edited: Oct 6, 2025
    Autumn_Cloud and thichdauco like this.
  5. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Thôi để tôi kể cho mà nghe,...
    ※※※

    - Mai, mau che lại đi, tắt hết rồi kìa
    - Của em còn cháy mà, của anh mới tắt ấy, hihi
    - Thì mau qua che phụ tao đi.
    Hai đứa nó lính quýnh, nó thì bò cả ra đất để che chắn cho đám “hoa nến” mà chúng nó vừa thắp lên.

    - Sao lại có gió chứ nhỉ, chán thật
    - Hihi, thì mình lại đốt lên, sợ gì.
    - Ừ thì đốt… a, tao có cách rồi!!
    Nó chạy đi bẻ một đống lá cà phê, cắm xung quanh ngọn nến, những cái lá xanh um, cứng cáp ấy lại trở thành thứ che chắn cho chút ấm áp của hai đứa nó trong đêm trung thu.

    Mà cuộc đời cũng hay, lá vẫn cắm, gió vẫn thổi, nến vẫn tắt, và chúng nó vẫn lăng xăng…

    “Ánh trăng là thứ dịu dàng nhất trái đất này, kể cả khi anh nổi giận vì cơn gió”

    Đêm nay, nó ngồi ngắm trăng.
    Vẫn là ánh trăng dịu dàng ấy, vẫn là những đốm “hoa lửa” được nó che bằng những ống thủy tinh, không còn sợ gió nữa…

    Bỗng, mọi thứ chợt trở nên lập lòe và ảm đạm đi,
    Chỉ vì trăng bị mây che mất, vì nến lung lay bởi gió, và vì những yêu thương không có điểm dừng…

    Nó đưa tay quơ quào, như xua đi đám mây đen, như lau đi vệt bụi đã phủ mờ trong tâm trí nó. Nó quýnh quáng chạy lung tung khắp mảnh đất, nó sợ rằng cả chút ấm áp được nó che chắn thật kỹ ấy bị cuốn đi. Nhưng mãi vẫn cứ là mờ mịt. Nó nhắm tịt mắt lại, như muốn rên rỉ: “Đừng mà…”

    Đến khi mở mắt ra, mây đã trôi đi theo cơn gió, để lại bóng trăng bạc soi xuống sự cô đơn của nó!!
    Nó biết nhưng nó mặc kệ. Cái nó thấy, vẫn là đôi tay ấm áp đó, gạt đi lớp bụi phủ mờ ánh mắt của nó.
    “Ngốc, để em giúp anh”



    Tạm dịch:
    想你一次起一阵风
    Ngày hôm ấy em buông tay, anh lặng lẽ chẳng lời chia tay
    Em quay đi chẳng nói lời trân trọng
    Nỗi cô đơn như pháo hoa nhẹ nhàng hôn lên trời khuya
    Giờ đây em đã không còn ở trong vòng tay anh
    Thời gian vụt trôi qua bao mùa thu đông
    Sau lần chia ly, ta chẳng còn cơ hội chạm mặt lại
    Thế giới đầy dằn vặt và hối tiếc
    Nhưng kỷ niệm do ta trao lại là nỗi đau khôn nguôi
    Nhớ em, lòng trỗi dậy như cơn gió thoảng
    Em không thể hiểu nỗi nhớ dâng trào trong lòng tôi
    Giờ hai ta xa cách ngàn trùng núi sông
    Hay em đã quên hết những kỷ niệm năm xưa?

    Nhớ một lần rồi vút thành cơn gió, chỉ còn gặp em trong giấc mơ
    Giờ em đang dịu dàng ôm người khác thật thân thiết?
    Tôi trở thành người qua đường trong cuộc đời em
    Em làm trái tim tôi xao xuyến, cũng khiến nó tan nát
    Có ai chạm vào trái tim tôi để thấu hiểu nỗi lòng này?
    Autumn_Cloud and Ube989 like this.
  6. Ube989

    Ube989 Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Jan 7, 2022
    Likes Received:
    11,633
    Trích lại để đọc.
    Văn chương của cậu thực sự rất hay.
    Cậu nói xem, cùng là những câu từ đó, có người viết rất hay, có người không? Vì sao? Sáng nay Ube có đọc được một đoạn văn của thầy Nguyên nhà Tản mạn, đọc đến đâu là thốt lên hay đến đó, rồi dừng lại chút, sợ mình đọc nhanh quá, hết mất. Dù đôi đoạn, chẳng hiểu gì hết.
    Ube tự hỏi, sao vẫn là câu từ như vậy, có người viết, đọc gây xúc cảm, có người viết, chỉ thấy sự vô vị. Thì ra là vì: người viết hoặc đã từng trải qua những cảm xúc ấy hoặc đã nhận ra và thấu hiểu để phát tiết thành lời văn mới đủ gây rung động người đọc.
    Ube thường hay điều chỉnh cảm xúc để tránh trước khi gây hậu quả gì có thể đoán định, người ta gọi là dùng lý trí.
    Và cũng có một điều này, Ube tự nhắc mình: Rút cuộc, buồn cũng chẳng thể nào giải quyết được vấn đề nên tự bật cười, bỏ đi đâu đó rồi quay lại xử lý tiếp. Có những việc bản thân tự biết, dù có làm thế nào cũng không thể đưa về như lúc đầu, dẫu vậy, bản thân cũng không thể bỏ cuộc, cố gắng thêm một chút thôi. Và cứ thế, ta bước…

    “Mà cuộc đời cũng hay, lá vẫn cắm, gió vẫn thổi, nến vẫn tắt, và chúng nó vẫn lăng xăng…”
    “Bỗng, mọi thứ chợt trở nên lập lòe và ảm đạm đi,
    Chỉ vì trăng bị mây che mất, vì nến lung lay bởi gió, và vì những yêu thương không có điểm dừng…”
    “Đến khi mở mắt ra, mây đã trôi đi theo cơn gió, để lại bóng trăng bạc soi xuống sự cô đơn của nó!”

    %%-
    Ừm… “lính quýnh” … luýnh quýnh chứ :p
    Last edited: Oct 6, 2025
    thichdauco and Autumn_Cloud like this.
  7. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Tôi lại sợ nàng Mây bảo rằng, "không kiên định" :)):p
    Ube989 likes this.
  8. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Tôi nhờ chatGPT thay lời nhắn nhủ, như nhỏ Ube nói ấy, có những điều không thể thay đổi, có những nồng nàn mong manh được xếp vào kỉ niệm, nhưng ta vẫn cứ cố gắng, cùng hiện tại với đủ yêu thương cùng ta bước tiếp...
    "Kí ức không phải để tưởng niệm, mà là để nuôi dưỡng"

    Cảm nhận về đoạn văn: “Ánh trăng là thứ dịu dàng nhất trái đất này…”

    Đoạn văn là một bức tranh nhỏ nhưng chan chứa cảm xúc, nơi tác giả dùng những hình ảnh quen thuộc như ngọn nến, cơn gió, ánh trăng và lá cà phê để kể về một khoảnh khắc của ký ức và sự trưởng thành. Tất cả tưởng như đơn giản, nhưng ẩn sau đó là nỗi nhớ, sự tiếc nuối và một tình cảm dịu dàng đến lạ.

    Phần đầu đoạn văn mang sắc thái hồn nhiên và trong trẻo. Hai đứa trẻ cùng thắp nến trong đêm Trung thu, cùng che chắn cho “đám hoa nến” khỏi tắt vì gió. Ngọn nến ở đây không chỉ là ánh sáng của đêm rằm, mà còn là biểu tượng cho sự ấm áp, niềm tin, và tình bạn – tình yêu thuở ban đầu. Câu văn “Lá vẫn cắm, gió vẫn thổi, nến vẫn tắt, và chúng nó vẫn lăng xăng…” như một lời nhắc khẽ: dù cố gắng đến đâu, có những điều trong đời vẫn mong manh và dễ tan biến, nhưng con người ta vẫn muốn giữ, bởi đó là điều khiến trái tim ấm lại.

    Khi lớn lên, “nó” ngồi ngắm trăng – cũng là ngắm lại ký ức của chính mình. Ánh trăng trong đoạn văn được miêu tả là “thứ dịu dàng nhất trái đất này”, là biểu tượng cho người thương, cho tình cảm thuần khiết. Nhưng ánh trăng ấy cũng có lúc bị che mờ bởi mây, như cách tình cảm con người đôi khi bị phủ mờ bởi thời gian, bởi gió của cuộc đời.
    Khoảnh khắc “nó quýnh quáng chạy đi” không chỉ là hành động giữ nến, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho nỗ lực níu giữ những điều đã từng ấm áp, dù biết rằng không thể quay lại như xưa.

    Kết thúc bằng câu nói “Ngốc, để em giúp anh” – nhẹ như gió, nhưng chứa đựng tất cả sự bao dung và yêu thương. Có thể đó là giọng nói của một ký ức cũ, cũng có thể là một hơi ấm mới trong hiện tại. Dù thế nào, đoạn kết vẫn mở ra một tia sáng – rằng ngay cả trong cô đơn, tình thương vẫn có thể cứu rỗi con người.

    Đoạn văn là một bản hòa ca dịu dàng giữa tuổi thơ và trưởng thành, giữa mất mát và yêu thương, khiến người đọc chợt nhận ra: điều đẹp nhất trong đời đôi khi chỉ là một ngọn nến nhỏ, một ánh trăng hiền, và một người sẵn lòng nói – “để em giúp anh”.
    (ChatGPT)
    Last edited: Oct 7, 2025
    Autumn_Cloud and Ube989 like this.
  9. thichdauco

    thichdauco Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Mar 9, 2023
    Likes Received:
    7,890
    Tự sự “Ừm...ngốc!”

    “Ừm…
    như tiếng thở dài, tiếng cười nhẹ nhàng khi nó viết lại mảnh kí ức này.

    “hương bắp luộc” phảng phất kiểu vừa thân thương, vừa mỏng manh, cái mà khi cố hít thật sâu thì nhận được sự trống rỗng, mà khi thở ra thật dài thì mùi hương ấy lại len lõi vào trong tâm trí.

    "Giữ được nụ cười ai đó có phải là điều hạnh phúc nhất không?"
    "Con Mai ngốc thứ nhì, thiếu anh trái bắp nhá"

    Tuy hai thời điểm khác nhau, nhưng với nó, chẳng có gì khác cả, vì ở vô cực, thời gian chỉ là thứ phù phiếm.
    Với nó, viết lại hay đúng hơn là kể lại câu chuyện của chúng nó để cho chính “nó” được sống thêm một lần nữa. Đây cũng là lời tuyên ngôn của nó, "Có những thứ sẽ tồn tại mãi mãi, trở thành vĩnh cửu, chỉ cần còn nhớ - thương, mặc cho thời gian tuôn chảy"
    …ngốc!”

    Last edited: Oct 8, 2025
    Autumn_Cloud and Ube989 like this.
  10. Ube989

    Ube989 Thành viên gắn bó với f319.com

    Joined:
    Jan 7, 2022
    Likes Received:
    11,633
    Phân tích hay thế nhỉ? ChatGPT đỉnh thật đó. Hắn viết mà mình cũng rung rinh :p
    Tên ngốc này, tuyên ngôn của cậu, có người phát biểu trước rồi á. :p
    Người chết chỉ thực sự chết khi không còn sống trong lòng người khác” (Lỗ Tấn).
    Autumn_Cloud likes this.

Share This Page