Câu chuyện chủ nhật:Thư Nhật Bản

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi ChimAnhThep, 18/03/2011.

5136 người đang online, trong đó có 572 thành viên. 17:58 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 977 lượt đọc và 15 bài trả lời
  1. ChimAnhThep Thành viên quen thuộc

    Ở nước Nhật,kế "Tẩu vi thượng sách" không có trong binh pháp Tôn Tử,từ "sợ hãi" không có trong từ điển,từ "bầy đàn" được hiểu là chung tay xây dựng một TTCK lành mạnh,công bằng,tốt đẹp cho mọi người ...

    "...Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tui đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm. Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay, chụp hình và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu còn mặc niệm, có cảnh sát tăng phái còn khóc nhưng bây giờ thì không còn thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua còn không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.

    Ký giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả bãi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đã phải thốt lên: "50 năm nữa , kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có trình độ dân trí và ý thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn mình là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ."

    Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ còn người Việt mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đã khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.

    Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói". Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

    Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

    Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

    Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là "Nhân sinh nhất mộng , bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật". Cái sự hy sinh vì người một cách vô ngã của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của mình tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, còn nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói còn thê thảm hơn tôi nhiều và chắc còn phải đói nhiều trong cả cuộc đời vì không gia đình nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi.

    Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi còn đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát thì phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xã hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.

    Tình hình quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh, hiện tại tụi tôi đã được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến tình huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đ. nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước thì tốt nhất. Tôi sợ tới lúc xấu nhất không còn vé máy bay. Tôi thì bà xã người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này. Tôi hỏi con gái tôi "Tình hình có vẻ nguy hiểm , con có muốn đi VN lánh nạn không". Nhỏ con gái của tôi trả lời "Đi đâu bây giờ , xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó." Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một mình không thì bà xã tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ thì 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng "Tẩu vi thượng sách" không có chỗ dùng vì cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi thì tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con gì cũng không chạy không lẽ một mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.

    Hy vọng không có gì xảy ra , khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đ. nếu anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cở tuổi của anh.

    Chúc anh và gia quyến an toàn."

    ( Nguồn Internet )
  2. HungThinhck

    HungThinhck Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2010
    Đã được thích:
    1
    người nhật thật vĩ đại
  3. tueximb

    tueximb Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/08/2007
    Đã được thích:
    0
  4. cklaso1

    cklaso1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2009
    Đã được thích:
    5
    Đọc đi đọc lại vẫn thấy cảm động.
    Ôi giá mà VN =1/10 của họ thôi
  5. ballua

    ballua Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2011
    Đã được thích:
    0
    Người ta nói "Dạy con từ thửơ còn thơ..."
    Nhìn người Nhật thế này không biết mấy thằng đầu bò nó có thấy nhục không?! Không biết nó còn tự hào không?! Không biết nó có bỏ cái tất bịp của nó không?!..Không biết nó có bỏ thói lưu manh côn đồ của nó không?!.~X~X~X~X~X
  6. Tolkien

    Tolkien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Đã được thích:
    14
    Xin gửi lời cảm thông đối với người anh em Nhật bản, hy vọng với tinh thần đoàn kết và sự kỷ luật sẽ giúp dân tộc sớm vượt qua thảm họa khủng khiếp nhất thế kỉ XXI này.
    Tình hình đang dần khả quan, hy vọng trong ngày hôm nay, các kỹ sư Nhật bản có thể khởi động lại hệ thống làm mất nhà máy điện hạt nhân số 3
    http://news.blogs.cnn.com/2011/03/17/japan-quake-live-blog-obama-pledges-u-s-support/?hpt=T2
  7. cofdness3

    cofdness3 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/01/2009
    Đã được thích:
    246
    Chú bé 9 tuổi có chết đói cũng nhường phần ăn cho người khác.

    Nhật Bản dạy cho cả thế giới về cách làm người.
  8. Tolkien

    Tolkien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Đã được thích:
    14
    Chuyện 50 người bảo vệ nhà máy hạt nhân
    Cập nhật lúc 18/03/2011 07:00:00 AM (GMT+7)
    Họ mặc áo bảo hộ trắng, đeo bình dưỡng khí, tay cầm đèn pin và đi giữa các thiết bị trong bóng tối…họ là chính là 50 người kiên cường ở lại bảo vệ nhà máy điện hạt nhân Fukushima số 1.
    Ngày 16/3, tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima số 1, các nhân viên dùng máy bơm để bơm nước từ biển vào các lò phản ứng 1, 2, 3 để làm nguội lò và ngăn không cho các thanh nhiên liệu tan chảy.

    Sau vụ nổ lò phản ứng số 2 vào hôm 15/3, công ty Điện lực Tokyo đã rút khoảng 750 nhân viên rời khỏi nhà máy và chỉ giữ lại 50 nhân viên để bình ổn 4 lò phản ứng đang gặp trục trặc.

    Trong số đó, có 20 người đã chủ động đăng ký ở lại, bao gồm các nhân viên nhà máy điện, thành viên Lực lượng tự vệ Nhật Bản, cảnh sát và cả lính cứu hỏa, hầu hết họ đều trên 50 tuổi.Mặc dù chỉ còn nửa năm nữa là nghỉ hưu nhưng một nhân viên 59 tuổi tại đây cho biết sẵn sàng hy sinh tính mạng để đổi lấy sự an toàn cho mọi người.

    Công ty điện lực không tiết lộ danh tính của những người này hay họ sẽ ở lại bao lâu và mức độ bức xạ bên trong nhà máy thế nào. Các chuyên gia bảo vệ hạt nhân Mỹ cho rằng, 70% nhân viên này có thể sẽ chết trong 2 tuần tới.

    Một chuyên gia ngành công nghiệp hạt nhân cho biết mỗi lò phản ứng cần từ 10 tới 12 nhân viên. Điều này đồng nghĩa với việc số người ở gần bằng với số lượng nhân viên làm việc bình thường.

    Ngày 15/3, Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Bản đã xem xét tới việc dùng trực thăng phun nước làm nguội các lò phản ứng. Tuy nhiên, đêm hôm đó, chính phủ Nhật lại cho rằng kế hoạch sử dụng trực thăng dội nước biển làm nguội các lò phản ứng không khả thi.

    Nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 có khả năng sẽ gặp phải sự cố nhà máy điện hạt Chernobyl, Ukraina năm 1986 và nhiều người cũng không quên trong thảm họa cách đây 20 năm đã có những phi công anh hùng đã lái máy bay trực thăng xuyên qua những lớp bụi phóng xạ để làm công tác chữa cháy.

    Đối với nhiều nhân viên làm việc tại nhà máy điện hạt nhân, công việc của họ gần giống với những người lính cứu hỏa hay các quân nhân ở một mức độ nào đó. Làm thế nào để đối phó với tình trạng khẩn cấp là một trong những chủ đề được các nhân viên ở đây bàn tán sôi nổi nhất trong giờ ăn trưa.

    Michael Friedlander, người từng làm việc tại 3 nhà máy điện hạt nhân tại Mỹ, cho hay những người làm nghề này đều xác định rằng một khi gặp phải nguy hiểm, trước tiên họ sẽ để mọi người chạy trước, còn bản thân mình sẽ ở lại đến những phút cuối cùng.

    “Chúng tôi tất nhiên là lo lắng cho sự an toàn và sức khỏe của người nhà nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm ở lại nhà máy điện hạt nhân” – Friedlander nói. “Nhiều năm qua, chúng tôi đã cùng đồng nghiệp làm việc và rèn luyện, điều đó đã bồi dưỡng nên tình bạn thân thiết và sự trung thành”.

    Friedlander tin rằng nếu sự việc trên xảy ra tại các quốc gia khác thì việc triệu tập 50 người ở lại bảo vệ nhà máy điện hạt nhân là điều không khó.

    Kể từ khi xảy ra động đất và sóng thần, đã có 5 nhân viên của công ty điện lực Tokyo thiệt mạng, 22 nhân viên khác trong đó có 11 người bị thương trong vụ nổ khí hydro tại lò phản ứng số 3.

    Ngày 15/3, Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi NhậtBản tuyên bố giới hạn an toàn bức xạ đối với mỗi nhân viên tại nhà máy điện hạt nhân mỗi ngày từ 100 mSV lên đên 250 mSv. Theo tiêu chuẩn quốc tế, giới hạn an toàn này là 500 mSv.

    Một số chuyên gia cho rằng, bức xạ vượt quá tiêu chuẩn, các nhân viên cũng không thể ở cạnh lò phản ứng hạt nhân quá lâu.

    Giám đốc trung thâm nghiên cứu an toàn đô thị đại học Kobe Nhật Bản đề nghị khi nguy cơ tăng cao, các nhân viên nhà máy điện hạt nhân phải thay phiên nhau làm việc, mỗi người chỉ làm trong một thời gian nhất định.

    Sầm Hoa (Theo Xinhuanet)
  9. vietchuanjsc

    vietchuanjsc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/01/2009
    Đã được thích:
    1.765
    chạy đi đâu khi quê hương bị hủy hoại :))

    có những bác tham nhũng, vơ vét trong nước rồi tống con ra nước ngoài ........... potay toàn tập :))
  10. toiyeuphunu1988

    toiyeuphunu1988 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2006
    Đã được thích:
    18
    =))=))=))

Chia sẻ trang này