Câu chuyện chủ nhật: "Trình còi" nhé!

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi DoVaDen, 12/09/2010.

5795 người đang online, trong đó có 632 thành viên. 21:41 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 721 lượt đọc và 6 bài trả lời
  1. DoVaDen Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Bóp còi là nghĩa vụ công dân tại Việt Nam. Còi dùng để cướp đường, cũng có khi chỉ vì tay đang rảnh rỗi, cũng có khi do cả hai. Thậm chí, vì vô cớ, muốn chơi trội giữa trời đất.

    Với cư dân Hà Thành, giao thông Hà Nội là một phần cuộc sống, thường nhật như không khí để thở, nước để uống; nhưng trong con mắt của người nước ngoài lạ lẫm tới, lại là những phát hiện khác thường. Biết được những khám phá đó của họ về mình, dù sai đúng cũng là điều thú vị, nhất là bài viết mới đây đăng trên trang mạng Welt online Đức, với tiêu đề "Giao thông Hà Nội - một sự điên rồ hoàn toàn bình thường", thu hút rất nhiều độc giả Đức bình luận.

    Bạn cảm thấy mình rất chịu chơi ư? Bạn thấy chưa việc gì có thể thoả mãn tính thích hung hiểm, hay bạn thấy sức khoẻ của mình tốt như kim cương không gì tàn phá được? Vậy mời bạn tham gia giao thông tại Việt Nam, bạn sẽ được mở rộng tầm mắt.

    Bóp còi là nghĩa vụ công dân tại Việt Nam. Còi dùng để cướp đường, cũng có khi chỉ vì tay đang rảnh rỗi, cũng có khi do cả hai. Thậm chí, vì vô cớ, muốn chơi trội giữa trời đất. Tiếng còi khắp mọi nơi, đằng sau, đằng trước, trái, phải, đâu đâu cũng ing ỏi còi, 24 trên 24, bảy ngày trong tuần.

    Tiếng còi cũng rất vô cùng, muôn màu muôn vẻ, người thì lắp còi ngắn tiếng nhưng chói tai, người thì dùng còi âm dài nhưng trầm đục, một văn hoá âm thanh phát triển nhất thế giới. Gần đây, tôi còn nghe có vụ tài xế xe tải trang bị còi mạnh 300 Dez. (trong khi máy khoan bê tông chỉ gây tiếng ồn 120 Dez.) làm một người phụ nữ đi đường giật mình đánh rơi đứa con đang bế, khiến nó mất mạng. Người Việt hay gọi Lào là nước "vạn tượng", nên tôi cũng xin được mạn phép gọi Việt Nam là đất nước "vạn còi"!

    [​IMG]

    Tôi cho rằng, người Việt, ai cũng nghĩ mình phải có vài ba mạng sống, nếu không thì chẳng ai dại gì tham gia giao thông, bởi lúc nào cũng phải đem mạng mình ra cá cược. Trên luật là đi lề phải nhưng thường thì chỗ nào cũng phóng lên được, kể cả vỉa hè, ụ chắn, miễn là có chỗ. Nháy đèn như ở Đức là gì? Ở đây được coi là trò vô duyên. Dành cho mọi việc, bạn đều phải sử dụng vũ khí tối hậu: còi. Nếu bạn bị tai nạn giao thông thì sao? Câu trả lời chỉ có một: chết là cái chắc. Cấp cứu khẩn cấp ư? Ai điên mà lao đầu xuống đường đầy xe để cấp cứu bạn?
    Nếu có người nhân từ gọi điện cho xe cấp cứu ư, bạn cũng khó còn sống để đợi. Bởi xe cũng phải mất vài tiếng mới tới nơi. Tại đây xe cấp cứu không ai nhường đường, không chỉ bởi mọi người vô ý thức, mà đơn giản vì nếu họ có muốn nhường đường thì cũng không có chỗ để tránh.

    Thậm chí bọn vô lại còn lợi dụng lúc nạn nhân nằm lăn ra để nhảy vào móc túi. Tốt nhất đừng để vướng vào tai nạn, đồng nghĩa với việc muốn chắc chắn nhất thì đừng ra đường. ******* giao thông Việt Nam đúng ra có nhiệm vụ nặng nề nhất thế giới, nhưng chắc quá bận, hoặc qúa khác so với đồng nghiệp quốc tế, nên hầu như không bao giờ thấy được mặt họ trên đường, ngoại trừ trên vài trục chính.

    Xe máy tại Việt Nam là phương tiện giao thông số một, giống như ô tô tại Đức. Vì vậy mọi người dùng nó để chuyên trở mọi thứ khiến ta phải ngạc nhiên bội phục, từ dăm thành viên gia đình tới rau quả, đồ ăn, thậm chí gia súc, bò lợn vừa giết mổ còn nguyên móc hàm. Có hôm tôi tưởng mình năm mơ, khi nhìn một chiếc tủ to bự tự chạy trên đường, tới lúc vượt qua mới thấy đằng trước có người lái.

    Có phụ nữ còn cưỡi sau chiếc xe đang phóng bạt mạng vạch vú cho con bú. Việt Nam đang chịu đựng mùa hè nóng nhất từ 50 năm nay. Nhiệt độ thường xuyên quá 40. Vì muốn tránh cho da bị đen nên phụ nữ ra đường thường che kín tay chân mặt mũi, thậm chí đeo cả găng tay. Thêm vào kích râm, khẩu trang bịt mặt và đội mũ bảo hiểm trông họ không khác mấy nhân viên làm việc trong nhà máy điện nguyên tử cần phòng chống phóng xạ. Nhiều người trang bị đen từ đầu tới chân khiến tôi nghĩ tới bọn khủng bố Hồi giáo.

    Không khí tại đây ô nhiễm nặng nề, khi xe cộ tăng mỗi năm lên 15%, bụi từ đường thêm vào khói xe cộng bụi xây dựng và mùi rác rưởi tạo một cảm giác qúa ngột ngạt. Hiện nay tỉ lệ ô nhiễm không khí tại Việt Nam cao gấp ba ranh giới gây hại sức khỏe. Bạn muốn đổ xăng thì nên căng mắt ra tìm, nếu chưa biết thì không tìm ra được, nếu biết được rồi thì sẽ thấy ở đâu cũng có. Các trạm xăng xe máy nhỏ thường đựng xăng trong vỏ chai cola và hay để vài chai đục mờ lên ghế con tại lề đường, chớ đừng tưởng đó là cola thật rồi tu.

    Nếu bạn muốn đi xe đạp thì nên để ý tới bàn chân của mình khi dừng xe, chân có thể bị xe sau cán nát bất kỳ lúc nào. Người Việt ai cũng có phong cách đi ngổ ngáo, hình thành phong cách chung là không ai nhường ai, chính bởi ai cũng đi và nghĩ như ai, nên thường không sao; bạn chỉ cần làm khác một chút, hay tưởng nhầm đang chạy xe ở nước bạn, nhường nhịn ai đó, thì coi như cầm chắc tai nạn. Cái đó đã nằm trong máu của mọi người.

    Tôi đã có lúc mục thị một người mẹ dạy con mình tập đi xe đạp trên luồng đường chính, nhằm giờ cao điểm.

    Khi tôi trò chuyện với một đồng hương đang làm việc một năm nay tại Hà Nội, anh mỉm cười nói rằng, lúc đầu anh cũng không quen nhưng chỉ sau vài tháng, anh thấy nếu quay lại Đức sẽ rất nhớ tới tiếng còi và những con đường đầy rác rưởi tại xứ sở này, vì nó hình thành nên một phần máu thịt mình khi sống ở đây mất rồi.

    Nếu thực sự đúng vậy, thì đó qủa là lý do hoàn toàn tự nhiên khiến không ai chịu bắt tay vào khắc phục các vấn đề giao thông tại Việt Nam, hoặc giả họ sợ mất đi phong cách riêng của mình chăng?
    (Theo Tuanvietnam.net)
  2. ctck_ssi

    ctck_ssi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/06/2010
    Đã được thích:
    0
    Hiểu biết chơi chứng khoán ở Mỹ, Châu Âu, Nhật, Hongkong, Singapore, Australia thì toàn bộ họ đầu tư có bài bản, có kiến thức và trình độ hiểu biết nền kinh tế hiện tại như thế nào và xu thế tương lai ra sao. Như ở Mỹ thì rất nhiều tin xấu dồn dập nhưng họ cũng rất bình tĩnh và tăng điểm hàng ngày một cách vững chắc (Vài tháng trước có một chuyên gia hàng đầu về kinh tế phát biểu Dowjone sẽ về 8000 trong ngắn hạn tháng 5 nhưng thực tế nó cũng chỉ về 9800 vì khi đó châu âu khủng hoảng tinh thần với các tin cực kỳ sốc như Hy Lạp, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha,...) Khi đó Đức cũng là một nước chịu ảnh hưởng cực mạnh nhưng họ cũng chỉ bị rơi từ 6300 xuống 5800 và bây giờ đã hồi phục lên. Tại sao lại như vậy, tại vì họ có hiểu biết và không bị chạy theo bầy đàn dốt nát như nước ta. Nhưng đối với Việt Nam thì các bạn thấy điều gì: Từ những người có hiểu biết, có địa vị trong xã hội, là những cán bộ lâu năm trong ngân hàng, bộ ngành và thậm chí cả những chuyên viên phân tích giỏi và môi giới giỏi của công ty chứng khoán cũng như nhau cả thôi. Tất cả từ hiểu biết trở thành không hiểu biết, chơi theo kiểu bầy đàn gần giống như là một đàn lợn con bị một vài nhà cái lùa ra rồi lại lùa vào. Tất cả đều nghe tin vỉa hè và tin vào nó như tin vào thần linh. Tất cả hiểu biết về vĩ mô và nên kinh tế của mình bỏ đi hết, tất cả tính kiên định của mình cũng bị cuốn trôi. Chính vì thứ bầy đàn thiếu hiểu biết và thiếu nhìn nhận đúng sai nên cứ thấy thị trường tăng điểm là đổ nhào vào mua bất cần biết ngày mai và không cần hỏi tại sao. Còn tin vỉa hè đồn đại đánh xuống thì lại bán tháo như bị chó dại đuổi mà không biết tại sao lại như vậy. Nhà cái thì coi tất cả mọi người như một đàn lợn bị lôi ra làm thịt. Thật là nhục nhã khi mà dân mình lại có một đặc tính kỳ quái như vậy, đầu tư chứng khoán cứ như chơi may rủi. Họ không cần biết công ty làm ăn có tốt hay không hay là làm ăn gần như vỡ nợ. Họ chỉ cần biết có đội làm giá thế là vào bạt mạng và không hiểu sống hay chết. Tôi ví dụ: Một công ty làm ăn lợi nhuận tốt hàng năm như PLC, DRC, DPM,... rất tốt nhưng không biết để đầu tư còn các công ty thua lỗ như VMG thì vẫn cứ nhào vào mua. Các chuyên gia của Nhật, Mỹ cũng không hiểu ở Việt Nam sao lại lạ đời đến như vậy? Tôi thực chất muốn viết bài này để nói hết sự thật của thị trường Việt Nam và để nhân dân mình nhìn nhận một cách đúng đắn để đầu tư sao cho hiệu quả và không nên tin vào những tin đồn linh tinh khi mà nhìn nhận thực tế Việt Nam đang là nước có độ phát triển đang khả quan hơn rất nhiều so với Mỹ, Nhật, Châu Âu vì GDP rất đều và đang tốt. Chúng ta nên giữ lại bản sắc dân tộc mình kiên cường không nên yếu hèn khi bị các nhà cái điều khiển.
  3. soros_ongtrumdauco

    soros_ongtrumdauco Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2010
    Đã được thích:
    0
    Kep roi thi im di.nham nhi, tay long choi o vn cung thua thoi,
  4. stockkhanh

    stockkhanh Guest

    các bác đừng nghĩ tây lông chơi ck ở vn thua thiệt , họ tính lâu dài thanh toán doanh nghệp càng rẻ họ sẽ mua, dân việt nam ta chỉ thích ăn xổi ở thì vì sinh ra từ tiểu nông, các bác phải tính là tại sao vốn ODA thằng nhật lùn nó cho vay lãi xuất bằng o mà nó có tính lãi ko ? nó tính lãi quá cao ( các bác tìm hiểu về vốn ODA) .tây lông họ chấp nhân thua trước mắt nhưng sau họ sẽ lấy lại hết của chung ta sau này và chúng ta chỉ là những con nợ thôi , nhiều topic mở ra hô hào xuống 400 hay 380 tôi chảng hiểu họ dựa vào đâu , khi mà ck rơi đến đấy thì cả nền kinh tế vn đã khủng hoảng trầm trọng rồi . chơi ck phải có cái đầu lạnh ko nên a dua theo đám đông , vì theo tôi dược biết rất nhiều tin đồn vớ vẩn do mms và bbs tạo ra để lùa gà ( nhà đầu tư nhỏ lẻ)
  5. HS.TS.VN

    HS.TS.VN Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/08/2010
    Đã được thích:
    0
  6. rulebreaker

    rulebreaker Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    23/01/2006
    Đã được thích:
    33
    Để tương xứng với "Bóp còi", mình post thêm bài "Chém gió" cho nó cân. Dân thì to còi, Quan thì chém gió~X~X~X. Việt Nam thật vô tiền khoáng hậu.[:D][:D][:D]

    Muốn thay đổi vận mệnh dân tộc không thể "chém gió" mãi

    Tác giả: Alan Phan
    Bài đã được xuất bản.: 10/09/2010 06:00 GMT+7


    Việc làm duy nhất để thay đổi tương lai của chúng ta là cố gắng liên tục và bền vững của từng cá nhân, từng cộng đồng, từng tầng lớp xã hội. Sự tiến bộ của hôm nay so với hôm qua mới là điều để hãnh diện hay xấu hổ, hoàn toàn không phải từ lời khen tiếng chê của người ngoài.

    LTS: Trong đời sống thường nhật, ta hay bị choáng ngợp trước những lời ngợi khen, tưởng rằng mình có đẳng cấp, có vị thế quan trọng, nhưng thực ra không hẳn, nhiều khi đó chỉ là phép ngoại giao thông thường. Mở rộng ra câu chuyện bang giao quốc tế cũng không khác là bao. Giới đầu tư thường hay nói những lời "có cánh", những lời nước chủ nhà muốn nghe hơn là phê phán này kia... Do vậy muốn thay đổi vận mệnh dân tộc rất cần tỉnh táo để "sửa" mình chứ đừng để phép ngoại giao ru ngủ. TS. Alan Phan, với những trải nghiệm thực tiễn đã có một góc nhìn thú vị khi luận bàn về lòng tự tôn dân tộc. Xin gửi tới độc giả để cùng suy ngẫm thêm.

    Không một dân tộc nào không có ít nhiều kiêu hãnh về nguồn gốc, dù là công dân của một siêu cường hay một nhược tiểu.
    Chuyện xứ người
    Cách đây 2 năm, tôi có gặp một bác sĩ người Zimbabwe vừa đến Los Angeles (Hoa Kỳ) tị nạn. Xứ sở của anh ta là một điển hình về sự sụp đổ toàn diện (a failed state) từ kinh tế, xã hội đến y tế, môi trường.... Thực ra trước đó, Zimbawe còn được gọi là Rhodesia và có mức sống cao nhất Phi Châu. Sự tụt hậu bắt đầu khi ngài Mugabe và đảng cầm quyền giành được độc lập và thống trị nước này suốt 30 năm qua. Tuy vậy, khi nói về quê hương, anh bạn này hãnh diện đến độ cực đoan, dù anh ta mới chạy trốn khỏi xứ đó vài ba tháng trước.
    Trong nhiều trận đá bóng tại Mỹ, nhiều cư dân Mỹ gốc Mexico đã cổ vũ nồng nhiệt cho đội tuyển Mexico chống lại đội Mỹ, gây nhiều đề tài tranh cãi tại các cộng đồng địa phương.Nhiều người cho rằng đây là biểu hiện của mặc cảm thua kém. Tuy vậy, người Mỹ thường có tinh thần yêu nước quá khích hơn các dân tộc châu Âu. Nhiều người lại cho rằng đây là mặc cảm tự tôn?
    Chuyện xứ mình
    Ở Việt Nam, đề tài tự hào về dân tộc được nhắc nhở khá nhiều tại mọi kênh truyền thông khắp nước. Sĩ diện của xã hội cũng bày tỏ rất sôi nổi khi năm ngoái, một trận chung kết giữa Việt Nam và Mã Lai sẽ quyết định chức vô địch cho một giải gì đó ở Asean. Cả thành phố chuẩn bị cho một cuộc náo loạn của vài chục ngàn cổ động viên "đi bão" bằng xe gắn máy trên đường phố. Tiếc là Việt Nam đã thua và tôi mất đi một kinh nghiệm quý báu để quan sát sự biểu dương về tự hào dân tộc.
    [​IMG] Có lẽ vì lòng yêu nước cực độ, người Việt Nam hay quan tâm lo lắng không biết là người nước ngoài nghĩ gì và có đánh giá cao dân tộc và xứ sở này?
    Một anh bạn doanh nhân người Anh sống ở Hà Nội hơn 7 năm qua cho biết, câu hỏi ông phải trả lời nhiều nhất trong mọi cuộc gặp gỡ quan chức cũng như dân cư là "Ông nghĩ thế nào về Việt Nam?".
    Có vẻ như trên thế giới, ngay cả người Trung Quốc, nơi sinh ra của văn hoá sĩ diện, cũng không sánh bằng chúng ta về tinh thần tự hào dân tộc. Do đó, không lạ gì khi những tít lớn của các tờ báo và kênh truyền thông là những lời phát biểu ngợi khen Việt Nam của các nhà ngoại giao hay một nhân vật nước ngoài vừa đến thăm. Có lẽ tác giả các bài viết chưa hiểu rõ định nghĩa của danh từ "ngoại giao".
    Bình tĩnh trước những ngợi khen

    Cách nay 4 năm, tôi tháp tùng một phái đoàn thương mại của các doanh nhân Hồng Kong qua thăm Pakistan tìm hiểu về cơ hội đầu tư. Kết thúc cuộc viếng thăm 5 ngày do chính phủ Pakistan tổ chức là một cuộc họp báo tại sân bay Karachi. Sau nhiều câu hỏi về đủ mọi đề tài dành cho các đại gia nổi tiếng của Hồng Kong, một ký giả đã chỉ đích danh tôi, "Ông là một nhà kinh tế học, vậy xin ông cho biết ông nghĩ gì về kinh tế Pakistan?".
    Trước đó không lâu, tôi ở lại Việt Nam suốt 2 tháng trời nên có câu trả lời thông suốt, "Pakistan là một quốc gia rất nhiều tiềm năng, nhiều tài nguyên thiên nhiên, với một dân số trẻ trung, năng hoạt, giá nhân công rẻ so với các quốc gia quanh vùng và có một nền chính trị tương đối vững vàng (lúc đó Musharraf còn đang nắm quyền). Tôi không thấy gì có thể ngăn cản Pakistan trở thành một nước phát triển kinh tế nhanh chóng nhất ở thị trường mới nổi". Dĩ nhiên tôi không thể nói gì khác hơn. Họ đã tiếp đãi chúng tôi rất nồng nhiệt và mời chúng tôi những bữa ăn sản vật ngon miệng.
    Tôi cũng để ý rằng, các nhận định rất tích cực của các nhà quản lý đầu tư các quỹ nước ngoài tại Việt Nam tại các buổi hội thảo, phỏng vấn... đã được rầm rộ quảng bá trên các kênh truyền thông. Đây là những nhân vật mà lẽ sống (raison d'etre) là tìm cho được các khách hàng có tiền để đầu tư vào Việt Nam. Nếu họ nói ngược lại những gì mà chúng ta và khách hàng của họ đang mong đợi thì đây mới thật sự là chuyện lạ, đáng làm tít lớn.
    Ngược lại, cũng có nhiều nhà phê bình trong chúng ta với thái độ khá nghiêm khắc về các vấn nạn quốc gia, từ văn hoá, xã hội đến kinh tế, môi trường. Dựa trên những chuẩn mực khá cao của các xã hội Âu-Mỹ, họ đánh giá Việt Nam có phần tiêu cực và bi quan. Họ đưa ra những đòi hỏi và giải pháp không thực hiện nổi trong một thực tế khó khăn và một cơ chế có những phần phức tạp như Việt Nam. Dù ước muốn của họ chỉ là tìm kiếm một giải pháp cấp tốc cho mọi vấn đề và tiếng nói họ cũng đã thể hiện tinh thần yêu nước sâu đậm, nhưng sự mong đợi quá mức có thể gây tác hại ngược lại: đó là hậu quả cho những thất vọng nặng nề sau này.
    Một quốc gia có thể được đánh giá cao hay thấp trong nấc thang văn minh nhân loại dựa trên nhiều yếu tố: văn hoá, nghệ thuật, lịch sử, kinh tế, chính trị, giáo dục, thiên nhiên, môi trường, dân trí và ngay cả thể thao. Mỗi yếu tố đều có một thước đo có thể định lượng, dù với những tài sản vô hình.
    Nhiều cơ quan trên thế giới đã định giá các quốc gia bằng đủ các chỉ số, từ chỉ số hạnh phúc đến chỉ số tham nhũng (không biết dựa vào số liệu nào?), dĩ nhiên là dựa trên các chuẩn mực rất chủ quan của các nước Tây phương. Nhưng tựu trung, tôi nhận xét thấy con số quan trọng nhất vẫn là GDP hay mức thu nhập mỗi đầu người (GDP or GNI per capita).
    Chỉ số giàu nghèo này định đoạt nhiều bậc thang giá trị khác. Một nước giàu thường có thiên nhiên xanh, môi trường sạch, y tế giáo dục chất lượng, văn hoá nghệ thuật xúc tích, khoa học tiến bộ, dân trí đạo đức cao cấp. Một ví dụ là Ai Cập có một nền văn minh cổ đại và lịch sử phong phú, nhưng vì là nước nghèo, nên văn hoá truyền thống của họ không phổ biến và được tôn trọng bằng các quốc gia Âu Mỹ. Cho nên ngay cả các định giá này, dù thực dụng, cũng chưa chắc đã chính xác theo khoa học.
    Báo cáo năm 2009 của Chỉ Số Hạnh Phúc Toàn Cầu (Happy Planet Index) xếp Việt Nam vào hạng thứ 5 của thế giới. Trong khi đó, Đan Mạch và Newzeland xếp hạng thứ 102 và 105. Dù người Việt hạnh phúc hơn, nhưng ai cũng biết là quốc gia và dân tộc nào được kính nể và tôn trọng hơn khi đi tiếp cận với nước ngoài. Theo giáo sư Trần Hữu Dũng của đại học Wright State, "ta cần biết ta hơn nữa để hoạch định chính sách kinh tế, để biểu hiện căn tính của một xã hội văn minh... và phải dưa cái "biết" này trên căn bản độc lập, đa dạng và công khai". Bởi lẽ, "không biết mình thì làm sao trăm trận trăm thắng được"?
    [​IMG] Việt Nam không tệ, nhưng chưa có nhiều xuất sắc

    Vì đã sống liên tục 26 năm ở Mỹ và sau đó, sống cũng như công tác liên tục hơn 22 năm qua tại 32 quốc gia khác nhau từ Nam Mỹ, Phi Châu đến Á Châu và Úc, tôi hay bị "điều tra" để so sánh về bậc thang giá trị giữa nhiều quốc gia và dân tộc. Về Việt Nam, cảm nhận chủ quan của tôi như sau:
    Những vấn nạn hiện tại của Việt Nam như kinh tế, tài chính hay y tế, giáo dục, môi trường và dân trí... đều rất quen thuộc với các quốc gia trong tình trạng "mới nổi". Các vấn nạn này, 15 năm trước Trung Quốc đã trải nghiệm, 30 năm trước Thái Lan đã phải đối đầu, 60 năm trước Nhật Bản đã phải vượt qua và 100 năm trước, nước Mỹ đã tìm cách giải quyết. Chúng ta chậm hơn người, nhưng lại có lợi thế là có thể dùng kinh nghiệm của kẻ đi trước để tránh nhiều sai lầm.
    Chúng ta có thể lạc quan mà nghĩ rằng Việt Nam sẽ "đi tắt đón đầu" như chiến thuật của ông Bình ở Vinashin; hay chúng ta có thể bi quan mà cho rằng Việt Nam sẽ không bao giờ "vượt bẫy thu nhập trung bình" như nhiều chuyên gia lo ngại. Thực sự, tôi tin rằng không ai có thể đoán được.
    Theo những hành xử trong quá khứ thì người Việt chúng ta có nhiều kỹ năng đặc biệt như khôn ngoan, cần cù, cầu tiến, can đảm... nhưng cũng vướng nhiều khuyết điểm như manh mún, hình thức, cẩu thả... Xét về thành quả đã qua, thì kinh tế, xã hội Việt Nam đã phát triển chậm hơn các quốc gia đang mở mang khác (tính từ 1975 sau khi có hoà bình). Nói tóm lại, trong một lớp học của thế giới, thì cậu học trò Việt được xếp hạng một chút dưới trung bình. Không quá tệ để xấu hổ, nhưng cũng chưa có nhiều xuất sắc để hãnh diện.
    Theo kinh nghiệm, một cậu học trò do có thể tìm một nghị lực và phương pháp học mới hơn để đạt tiến bộ nhanh và trở thành một học trò đầu bảng. Ngược lại, một anh sinh viên ưu tú có thể gặp một mối tình ngang trái và suy sụp đến độ bỏ học. Không ai có thể ngăn cản Việt Nam trở thành một học trò đầu bảng, và tôi hy vọng đất nước này sẽ may mắn không trải qua nhiều câu chuyện ngang trái.
    Thực ra, dù nhìn trên khía cạnh nào, chuyện tự hào dân tộc không đáng để chúng ta quá lưu tâm, vì nó không ảnh hưởng gì đến tương lai của xứ sở. Cổ vũ cho một đội nhà nồng nhiệt và hoành tráng đến đâu cũng không làm thay đổi kết quả trận đá bóng (đôi khi còn có hậu quả ngược lại vì làm các vận động viên quá căng thẳng). Việc làm duy nhất để thay đổi tương lai của chúng ta là cố gắng liên tục và bền vững của từng cá nhân, từng cộng đồng, từng tầng lớp xã hội. Sự tiến bộ này của ngày hôm nay so với ngày hôm qua mới là thành quả để hãnh diện hay xấu hổ, không phải là lời khen tiếng chê từ người ngoài.
    Người Mỹ có câu nói: "Ở lứa tuổi 20, ta thường rất quan tâm đến suy nghĩ của người khác về mình. Ở lứa tuổi 40, ta thường mặc kệ ai muốn nghĩ sao về mình cũng được. Cho đến lứa tuổi 60, ta mới khám phá ra rằng là chẳng ai nghĩ gì về mình cả."

    • Về tác giả: TS. Alan Phan là Chủ Tịch Quỹ Đầu Tư Viasa tại Hông Kong và Shanghai. Du học Mỹ từ năm 1963, ông đã làm việc tại nhiều công ty đa quốc gia ở Wall Street và phát triển công ty Hartcourt của mình thành một tập đoàn niêm yết trên sàn Mỹ với thị giá hơn 700 triệu dollars. Ông sống và làm việc tại Trung Quốc từ năm 1999. TS. Phan tốt nghiệp BS tại Penn State (Mỹ), MBA tại American Intercontinental (Mỹ), Ph.D tại Sussex (Anh) và DPA tại Southern Cross (Úc).
  7. jaguarvn

    jaguarvn Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    04/12/2008
    Đã được thích:
    176
    Miễn bàn về tầm nhìn xa ở TTCKVN bác ạ nó xa xỉ và rủi ro cao. [r2)]

Chia sẻ trang này