Giải trí cuối tuần - chuyện cười tam quốc

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi ngocmai227, 29/04/2011.

3005 người đang online, trong đó có 44 thành viên. 03:41 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 407 lượt đọc và 4 bài trả lời
  1. ngocmai227 Thành viên gắn bó với f319.com

    Bấy giờ là vào đời vua Linh Đế, tại quận Cự Lộc có Trương Giác thi trượt tú tài, không quản đèn sách nữa, ngày ngày vào núi hái thuốc.
    Bỗng một buổi sáng, đang vừa đi vừa dụi mắt thì Trương Giác gặp một ông lão mặt đỏ như hài đồng, mắt xanh như nước biếc, tay chống gậy lê, kêu Trương Giác lại đưa cho cái Card vidit có dòng chữ: “Lê Văn Bụt. Giải quyết đủ thứ”, rồi hỏi:
    - Làm sao con khóc?
    - Khóc đâu, tại bụi bay vào mắt nên nước mắt tràn ra đấy chứ.
    - Vậy hôm qua làm sao con khóc?
    - Hôm qua có khóc đâu?
    - Vậy thì hôm kia, làm sao hôm kia con khóc?
    - Hôm kia? Cũng không có khóc, đàn ông không khóc bao giờ.
    - Sao lại không khóc bao giờ, chả phải có bài hát “Nước mắt đàn ông” là gì?
    - Vụ này...
    - Tóm lại đàn ông cũng phải có lúc khóc chứ, cố nhớ lại đi.
    - À, có... lâu lắm rồi... con có khóc...
    - Có thế chứ... vậy nghĩa là có khóc. Chúng ta nói lại từ đầu nhé: Làm sao con khóc?
    - Tự nhiên con buồn không hiểu vì sao con buồn.
    - Sặc!
    Bụt nản, nhưng vẫn cố gắng hỏi có cần giúp gì không. Trương Giác nói:
    - Thưa Bụt, con muốn có phép gọi mưa gọi gió.
    - Cái này khó lắm - Bụt gãi đầu - nói vụ khác dễ dễ chút đi con trai.
    - Vậy con muốn xung quanh khu vực con sống sẽ hết tắc đường, không bao giờ bị cúp điện nước, cây xăng không ăn gian xăng...
    Bụt hoảng quá vội nói:
    - Úi giời, nhiều thế thì quay về ước mơ đầu tiên vậy.
    Nói rồi Bụt trao cho Trương Giác 3 quyển "thiên thư" và dặn:
    - Đây là bộ "Thái bình yêu thuật" ta ban cho con để học. Học được sách này, con phải thay trời mà tuyên hóa, cứu dân độ thế. Còn nếu manh tâm đổi dạ thì sẽ gặt lấy quả báo không nhỏ.
    Trương Giác tiếp lấy Thiên thư, bái tạ rồi hỏi:
    - Con có điều này từ nhỏ vẫn hơi bị phân vân.
    - Gì nữa đây cha nội?
    - Đó là tại sao lâu nay người ta chỉ thấy có ông Bụt mà không có... bà Bụt?
    Bụt đỏ mặt, gãi đầu rơi cả mái tóc giả, nói:
    - Thôi, ta sẽ giải thích sau, bây giờ đã sắp tới giờ người ta đi làm rồi, ta phải nhanh chân kẻo tắc đường thì khổ.
    Dứt lời hóa thành luồng gió mát bay đi mất.
    Lúc bấy giờ, vua Linh Đế tin dùng Trương Nhượng đến nỗi kêu Trương Nhượng bằng "á phụ". Bọn hoạn quan là Trương Nhượng, Triệu Trung, Phong Tư, Tào Tiết, Hầu Lãm, Kiển Thạc, Trình Khoáng... họp nhau xưng là Thập Thường Thị, chuyên làm điều gian ác.
    Giặc giã khắp nơi dấy loạn lên như ong vỡ tổ.
  2. ngocmai227

    ngocmai227 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    07/04/2007
    Đã được thích:
    5.197
    Trước nói Trương Giác thắc mắc tại sao chỉ có ông Bụt mà không có bà Bụt, sau này anh chàng mới hiểu rằng bà Bụt thường ở nhà cơm nước nên người phàm khó gặp.
    Nay nói Trương Giác được bộ sách "Thái bình yêu thuật", ngày đêm tập luyện, chẳng bao lâu đã biết cách kêu mưa gọi gió, và tự xưng hiệu là "Thái Bình đạo nhân".
    Tháng giêng năm Trung Bình thứ nhất (cũng đời vua Linh Đế). Trương Giác đem bùa phép đi trị bệnh cho dân gian, lấy hiệu là "Đại Hiền lương sư". Trương Giác lại mở lớp dạy thêm, đào tạo được hơn năm trăm đồ đệ, cũng học rành phép bùa chú, nên cả thầy trò chia nhau mở phòng khám tư nhân khắp nơi.
    Sự đời, cứ hễ ở đâu đông người là có chuyện. Nhất là những phòng khám có tật… khám ẩu.
    Ví như tại phòng khám của Trương Bảo (em Trương Giác, người sau này được ông anh phong làm Địa Công Tướng Quân), Bảo dặn bệnh nhân:
    - Bà bị thiếu chất xơ nghiêm trọng, cần ăn thật nhiều quả màu xanh và phải ăn cả vỏ không được gọt bỏ.
    - Tôi xin ghi nhận lời khuyên của tiên sinh.
    Đến hẹn khám lại, Trương Bảo hỏi:
    - Cách ăn hoa quả như vậy có ảnh hưởng gì không?
    - Thưa không! Đào, lê, táo, nho... đều ổn cả, chỉ có... quả dừa thì ăn hơi lâu.
    Trương Bảo nghe xong tái hết cả mào, từ đó cũng cẩn thận hơn khi dặn bệnh nhân điều gì.
    Nhưng chuyện đó vẫn chưa phê bằng việc cậu út Trương Lương khám bệnh. Sau này theo Trương Giác làm phản và được phong làm Nhân Công Tướng Quân, Trương Lương vẫn hay nhắc lại vụ khám cho một nam bệnh nhân bị nhiễm độc. Khi đó Lương nói:
    - Với biểu hiện như thế này, có thể khẳng định chắc chắn là ông đã bị nhiễm độc rất nặng.
    - Trời ơi! Nguy hiểm quá! Vậy tôi bị nhiễm chất độc gì, thưa tiên sinh?
    - Tôi cũng không dám nói trước. Chúng tôi chỉ có thể kết luận chính xác khi... khám nghiệm tử thi.
    Bệnh nhân nghe xong thì “hết... hưởng dương” ngay tại phòng khám.
    Bên cạnh đó, một mệnh phụ phu nhân nhan sắc đã đến độ héo tàn hồi hộp hỏi Trương Lương:
    - Thưa, ông có thể can thiệp làm cho gương mặt của tôi trẻ đẹp lại được không?
    Trương Lương chăm chú nhìn bà già rồi tỉnh rụi:
    - Xin lỗi bà! Ở nước ta, việc chặt đầu bị cấm từ lâu rồi!
    Đại loại là những việc như vậy, rất nhiều và diễn ra liên tục.
    Truyền thống của dân Nam Á nói chung là cái gì quái đản lại thấy hay và tò mò tìm hiểu, giống như bây giờ biết rõ mười mươi là “bún chửi, phở chửi” nhưng vẫn cứ rủ nhau đi ăn, để rồi mất tiền cho người ta chửi vậy.
    Nên thấy việc chữa bệnh lạ đời của Trương Giác thiên hạ rủ nhau vào chữa ào ào, đồ đệ của Trương Giác mỗi ngày một đông thêm.
    Giác thấy đông người ủng hộ, bèn rêu rao với bá tánh rằng: "Nay vận Hán đã hết, ai nấy thuận trời theo chính", rồi xưng là Thiên Công Tướng Quân, có hơn năm mươi vạn người đội khăn Vàng hưởng ứng. Trương Giác cầm đầu một đạo quân kéo thẳng đến U Châu.
    Quan thái thú U Châu là Lưu Yên vội triệu Châu Tĩnh vào bàn kế. Tĩnh nói nên gấp rút chiêu mộ nghĩa binh mới giữ nổi Châu này.
    Lưu Yên nghe lời liền treo bảng khắp nơi chiêu mộ nghĩa binh.
  3. ngocmai227

    ngocmai227 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    07/04/2007
    Đã được thích:
    5.197
    Trước nói Trương Giác dẫn đầu một đạo quân khăn vàng kéo đến U Châu, Lưu Yên vội treo bảng khắp nơi chiêu mộ nghĩa binh.
    Ngày kia, bản văn chiêu mộ nghĩa binh đưa đến Trác Huyện, dân chúng ra xem đông nghịt.
    Trong số dân chúng ấy có một vị anh hùng tánh tình khoan hòa, ít nói. Tăng lương không cười, tăng việc không buồn, nói tóm lại là mừng giận không lộ ra sắc mặt, thuộc típ người có chí lớn, thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.
    Người này họ Lưu tên Bị, tự là Huyền Đức, dòng dõi vua Hiếu Cảnh Hoàng Đế nhà Hán.
    Huyền Đức ham đọc sách, nhưng nhà nghèo nên phải đóng dép, dệt chiếu sinh sống. Về sau ông chú là Lưu Nguyên Khởi giúp ăn học, thụ giáo Trịnh Huyền và Lư Thực, lại kết bạn với Công Tôn Toản.
    Hôm ấy, khi đọc bản chiêu quân của Lưu Yên, Huyền Đức thở dài một tiếng. Bỗng nghe đằng sau có tiếng người nói lớn:
    - Đại trượng phu phải vì quốc gia mà ra sức, chứ than thở có ích gì?
    Huyền Đức quay lại, thấy người vừa nói mình cao tám thước, mặt dữ như cọp, mắt ốc tròn xoe, hàm én râu hùm, tiếng nói rền như sấm.
    Tưởng gặp phải tay đầu gấu bến xe nào đó, Huyền Đức định bỏ đi thì người ấy nói:
    - Tôi họ Trương tên Phi, tự là Dực Đức, ông cha mấy đời ở nơi Trác Quận này làm nghề bán rượu, thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.
    Huyền Đức rất mừng, nắm tay Trương Phi dắt vào trong quán rượu đàm đạo, nhân tiện cưa đôi tiền rượu. Trong lúc hai người đang đối ẩm bàn thế sự thì có một hảo hán bước vào thét:
    - Đem rượu thịt ra đây! Hôm nay ta uống say một bữa để ngày mai đầu quân giết giặc.
    Chủ quán đem đồ ra, người đó nói:
    - Ghi sổ nhá!
    Chủ quán cáu:
    - Xin bố, biết bố là ai mà cho chịu?
    - Yên tâm đi, ta đọc T@m Quốc nên biết rồi. Sau này ta sẽ làm quan, mặc dù thanh liêm, nhưng lương bổng không đến nỗi không có tiền trả nợ cũ đâu mà lo.
    Huyền Đức liếc nhìn ra cửa thấy người này mình cao lớn chín thước, mặt đỏ như thoa gạch non, mắt phượng mày ngài, tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt.
    Biết người ấy cũng là một cái thế kỳ nhân, Huyền Đức vội đứng dậy tiếp mời góp mồi nhậu chung và hỏi thăm danh tánh. Người ấy đáp:
    - Tôi họ Quan tên Vũ, tự là Thọ Trường, sau đổi là Vân Trường, người đất Giải Lương. Thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Nhân vì vùng tôi ở có một tên thổ hào mấy năm liền đêm đêm xả nước thải ra sông, tôi nổi giận giết chết nó rồi bỏ đi.
    Huyền Đức đem chí nguyện của mình tỏ bày. Vân Trường mừng rỡ theo Huyền Đức và Trương Phi về trang trại để bàn bạc.
    Trương Phi nói:
    - Muốn làm nên việc lớn, cốt nhất phải hiệp sức đồng tâm mới được. Chúng ta nên tế cáo trời đất, kết làm anh em.
    Thế là ba vị anh hùng thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ lại cùng nhau ra quán “Vườn đào” làm lễ kết nghĩa.
    Lúc sắp uống rượu thề, Trương Phi nhớ ra điều gì, đặt bát rượu xuống, đập bàn rầm một cái, thét:
    - Cái thằng ku viết T@m quốcláo quá.
    Quan Vũ bảo:
    - Giật hết cả nẩy, nhưng mà nó láo như thế nào?
    - Thôi, để tuần sau tôi giải thích.
    - Xời! Chỉ được cái câu giờ!
    Huyền Đức, Quan Vũ cùng nhăn nhó như vừa bị mất sổ gạo.
  4. ngocmai227

    ngocmai227 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    07/04/2007
    Đã được thích:
    5.197
    Trước nói Trương Phi trước lúc kết nghĩa có phê phán tác giả bài viết này láo, khi Quan Vũ hỏi tại sao thì Trương Phi câu giờ
    Chờ Huyền Đức năn nỉ một hồi, Trương Phi mới gằn giọng:
    - Đấy, hai người đọc lại Chương 3 trên “hai bốn giờ” mà xem, đoạn “thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ”, nó lười, viết một lần rồi copy - paste nguyên văn tới 3 lần nữa.
    Lưu bị cười:
    - Chú rảnh quá ha! Đúng là nóng như Trương Phi, thôi bỏ qua chuyện ấy đi.
    Rồi ba người đứng trước hương án, vái mỗi người hai cái, cùng thề rằng:
    - Ba chúng tôi kết làm anh em, không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện được chết cùng ngày cùng tháng (không nói đến năm)!
    Trong lúc Trương Phi đi gọi thêm rượu thì Huyền Đức và Vân Trường đã phân công xong ngôi thứ, theo đó: Huyền Đức được làm anh cả, Vân Trường làm thứ, Trương Phi làm em út.
    Sau đó Huyền Đức cậy thợ giỏi chế một đôi song cổ kiếm. Vân Trường cũng đánh một cây đại đao "Thanh long yểm nguyệt", gọi là "Lãnh diễm cứ" nặng một trăm tám mươi hai cân. Về sau Vân Trường mới biết thợ ăn bớt của mình một tạ sắt để “lại quả” cho bên thiết kế và bên giám sát nên Long đao chỉ còn 82 cân, nhưng cũng may, vì nếu đánh đúng số lượng đã đặt hàng chắc là vác không nổi. Trương Phi thì rèn một cây trượng "Bát điểm cương mâu".
    Bấy giờ là vào năm Quang Hòa thứ nhất, sau một lần nghe tên thái giám “đoán mò” về chuyện trên giường, vua Linh Đế rất tin dùng bọn thái giám. Chuyện ấy xảy ra vào đêm vua Linh Đế đến hẹn lại sang với Nương Nương.
    Một thái giám sợ rằng đêm khuya không nghe được lệnh, để kịp thời phục vụ Hoàng Thượng và Nương Nương sẽ bị quở trách, nên đã nấp xuống gầm giường...
    Sáng ngày thứ 2 thì thái giám bị phát hiện. Hoàng Thượng bực tức mắng mỏ:
    - Hay cho tên nô tài, ngươi đã nấp dưới đó được bao lâu rồi?
    Thái giám quỳ xuống đất trả lời:
    - Bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã ở dưới đó 5 canh giờ rồi ạ.
    - Ngươi đều nghe thấy hết cả sao?
    - Canh đầu tiên Hoàng Thượng và Nương Nương thưởng thức tranh ạ.
    - Nghĩa là sao?
    - Lúc đó nô tài nghe Hoàng Thượng nói với Nương Nương rằng: “Hãy để cho ta ngắm hai ngọn đồi hùng vĩ”.
    - Canh giờ thứ hai thì sao?
    - Canh thứ hai dường như Hoàng Thượng bị ngã xuống đất.
    - Nghĩa là sao?
    - Nô tài nghe thấy Nương Nương nói là: “Hoàng Thượng, mau lên đi!”.
    - Thế còn canh thứ ba?
    - Hoàng Thượng và Nương Nương dường như đang ăn cua ghẹ.
    - Thế nghĩa là sao?
    - Bẩm Hoàng Thượng, lúc đó nô tài nghe thấy ngài nói là: “Mở cái chân ra!”.
    - Vậy thì canh thứ tư?
    - Canh thứ tư hình như mẹ vợ của Hoàng Thượng bước vào.
    - Là sao?
    - Nô tài nghe thấy Nương Nương hét: “Ây da, mẹ ơi, mẹ ơi!!!”.
    - Thế canh thứ năm thì sao?
    - Ngài và Nương Nương chơi cờ ạ.
    - Nghĩa là sao?
    - Nô tài nghe thấy Nương Nương hét: “Lên pháo, lên pháo!!!”.
    Vua Linh Đế nghe tên thái giám “giải thích” thì lấy làm ưng, từ đó rất yêu mến bọn thái giám.
    Cũng vào đời vua Linh Đế, vào năm Quang Hòa thứ nhất, trong dân gian lại xảy ra chuyện gà mái nhà nọ biết gáy, trước đó, bí ẩn hơn là lũ gia cầm nhà ấy đột nhiên biết nói.
  5. tpauto

    tpauto Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    03/11/2006
    Đã được thích:
    35
    Nửa đi nhể. Sao lại dừng đúng cái đoạn Câu giờ thế này?

Chia sẻ trang này