Nước mắt không chỉ rơi vì tiền, mà còn rơi vì...( Cuối tuần giải trí, xin phép mod.)

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi NgheoGhienChung, 13/03/2011.

5168 người đang online, trong đó có 599 thành viên. 17:43 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 306 lượt đọc và 3 bài trả lời
  1. NgheoGhienChung Thành viên rất tích cực

    Cuối tuần xin mời các mod và thành viên f319 thư giãn. Chúc toàn thể quí anh chị vui trong những ngày Up.[r2)]

    Câu truyện hay, dành cho mọi người suy ngẫm.
    Câu chuyện bát mì



    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.


    o O o


    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.


    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.


    - Xin mời ngồi!


    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:


    - Có thể... cho tôi một… bát mì được không?


    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.


    - Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.


    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:


    - Cho một bát mì.


    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.


    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.


    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.


    - Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.


    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.


    - Có thể… cho tôi một… bát mì được không?


    - Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!


    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:


    - Cho một bát mì.


    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:


    - Vâng, một bát mì!


    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:


    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?


    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.


    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”


    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.


    - Thơm quá!


    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!


    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!


    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.


    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!


    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.


    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.


    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.


    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:


    - Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?


    - Được chứ, mời ngồi bên này!


    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”


    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.


    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.


    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.


    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!


    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?


    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.


    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.


    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.


    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!


    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?


    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.


    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.


    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!


    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!


    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.


    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?


    - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”


    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.


    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.


    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?


    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”


    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:


    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!


    Lại một năm nữa trôi qua.


    Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.


    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.


    “Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.


    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. ....(24h) - Một du khách đã chụp được những bức ảnh ghi lại cảnh 1 con Kangaroo đã tự đi xuống biển sau 1 khoảng thời gian "suy nghĩ".

    Những bức ảnh này khiến người xem phải suy ngẫm và xót thương cho số phận của 1 con vật.

    Dưới đây là những hình ảnh ghi lại quá trình của con kangaroo này từ lúc nó đứng trên bờ cát suy ngẫm và cuối cùng chỉ còn thấy bóng nó ở ngoài biển xa...

    [​IMG]

    1 con kangaroo đang đứng trên biển
    [​IMG]

    Nó đứng đấy 1 hồi lâu
    [​IMG]

    Có vẻ nó đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó
    [​IMG]

    Liệu có phải nó đang muốn đi xuống biển?
    [​IMG]

    Để tự tử...
    [​IMG]

    Nó quyết định đi ra xa hơn

    [​IMG]

    [​IMG]

    Những gì còn thấy được là bóng của chú kangaroo ở xa xa...


  2. NgheoGhienChung

    NgheoGhienChung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/08/2010
    Đã được thích:
    0
    Tối thứ bảy vừa rồi tôi ở Vũng Tàu chơi, tình cờ xem thời sự truyền hình cáp thấy sóng thần ập vào Nhật, chiếu cảnh 1 chiếc 7 chổ chạy khoảng 100 km/h để trốn con sóng hung hãn ập tới từ phía sau trên đường cao tốc, chiếc xe chạy đua với con sóng trong sự hoảng loạn tột độ và vô vọng nhưng cuối cùng vẫn ko thoát được con sóng khủng khiếp đó, sóng thần ập tới và ...tôi biết người trong xe cũng ko còn. Rồi tivi lại chiếu tiếp cảnh sóng thần tràn vào đất liền tàn phá nhà cửa ruộng đồng xe cộ, xem đến đó trong lòng tôi xốn xang như đã bật lên tiếng khóc. Tôi thoáng thốt lên : Ôi ! thương quá đồng loại của tôi ơi, tôi thương các bạn đang phải hứng chịu cảnh đau khổ nhất mà các bạn đang gặp phải.

    Tiếc thương và chia sẻ [};-. ----------- Nếu chờ ở đây, vợ tôi sẽ quay lại[/IMG]

    [​IMG]
    Tsueko Takahashi, 56 tuổi, đã dẹp một con đường khô ráo, xuyên qua những tấm ván gỗ, khối bê tông để tới nhà. Đường đi khó khăn nhưng Tsueko vui mừng vì đã có thể vượt qua.

    Khi trận động đất 9 độ richter tấn công thành phố duyên hải Ishinomaki, Tsueko mau chóng đưa mẹ già 89 tuổi vào xe, phóng hết tốc lực tới khu đất cao ở trung tâm thành phố và nhà máy giấy, nơi chồng là Mikio làm việc.

    Tuy nhiên, người chồng Mikio của bà Tsueko lại có ý nghĩ khác. Ông vội vàng chạy về nhà để xem gia đình thế nào song lại bị mắc kẹt ở tầng trên của ngôi nhà khi những đợt sóng dâng cao làm ngập tầng dưới và những cơn rung lắc liên tục xảy ra.

    Đôi vợ chồng Tsueko và Mikio bị chia lìa trong hai đêm, người này không biết người kia còn sống hay không và ngược lại. Hàng trăm người trong thành phố đã thiệt mạng và nhiều người khác mất nhà.

    "Cả đêm đầu tiên, tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nghĩ ngợi gì nhiều", Mikio, 57 tuổi nói. "Tôi tự nhủ, nếu chờ ở đây, Tsueko sẽ quay lại".

    Các khu vực duyên hải như Ishinomaki hứng chịu những tác động mạnh của thảm họa ngày 11/3, với các đợt sóng khổng lồ ập vào vịnh. Nhà của gia đình Takahashi nằm trước một dòng sông ở thành phố cảng phía đông bắc, một nơi hoàn toàn bất tiện cho đi lại.

    Trong khi Mikio đánh giá những thiệt hại ban đầu mà ngôi nhà phải hứng chịu khi động đất xảy ra, ông nhìn ra ngoài và chứng kiến những đợt sóng nuốt trọn cây cầu bắc qua sông và thẳng tiến vào nhà. "Nó mang theo rác thải, cuốn đi ô tô có người bên trong. Nước nhanh chóng chồm vào tầng dưới của ngôi nhà. Trong khi mọi việc đang xảy ra, dư chấn vẫn không ngừng và rất mạnh. Thật đáng sợ", Mikio kể.

    Khi đêm xuống, nước rút đi nhưng Mikio vẫn mắc kẹt trên tầng 2. Trong khi đó Tsueko và mẹ ngủ trong xe ở trên đồi một đêm rồi sau đó, họ trú tại nhà một người bạn vào đêm sau đó. Tsueko không về được nhà vì đống rác thải do sóng thần lôi tới đã chặn lối về.
    [​IMG]

    Hôm 13/3, Tseuko quyết định đã tới lúc phải tìm đường về với chồng. Tseuko bước trên những tấm ván hiện nằm trên cầu, rồi nhảy qua một chiếc phà đang nằm nghiêng, bước trên cầu, đi qua hai ngôi nhà bị phá hủy và vô số chướng ngại vật khác để về nhà. Về tới nhà, Tsueko chạm tay vào chiếc đàn piano đã bị lật nhào ở phòng khách, quan sát đống bàn ghế đang chất cao tới trần, và tự hỏi: "mọi việc xảy ra như thế nào". Tại sân sau, 5 chiếc ô tô nằm chất đống ở nơi từng là vườn rau thơm của Tsueko.


    Tuy nhiên, cặp vợ chồng này vẫn lạc quan. "Tổn thất đó không có nghĩa lý gì. Chúng tôi cho rằng mình còn may mắn vì có nhiều người khác vẫn đang phải vượt qua vô vàn khó khăn".
    • Hoài Linh (Theo Asia)




  3. MaiAnTiem1

    MaiAnTiem1 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Đã được thích:
    319
    Thật đơn giản nhưng vĩ đại quá
  4. tonggiaolinh

    tonggiaolinh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2011
    Đã được thích:
    0
    [r32)]uhm! tình iu khiến họ vượt wa tất cả

Chia sẻ trang này