12 năm lăn lộn sới bạc - chuyện bây giờ mới kể !

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi xfighting, 05/06/2014.

3464 người đang online, trong đó có 322 thành viên. 12:43 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 28834 lượt đọc và 265 bài trả lời
  1. amaterck

    amaterck Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    27/05/2014
    Đã được thích:
    264
  2. 0916268199

    0916268199 Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    01/12/2013
    Đã được thích:
    689
    Chào mừng Chun trở lại.:drm3
    Quacker3 thích bài này.
  3. taolaovl

    taolaovl Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    22/04/2014
    Đã được thích:
    763
    "Tôi luôn thấy một sự phấn khích vô cùng khi đối diện với những điều tĩnh lặng. Giống như khi lướt đi trong chiếc xe êm ru trên con đường quanh co giữa ngàn thông một ngày mưa phùn giăng mỏng. Hay buổi chiều cuối năm từ lầu 25 nhìn xuống thành phố hoàng hôn đầy những ánh đèn nhấp nháy di động trong sự tĩnh mịch vô cùng. Hoặc khi ngồi giữa cả một một khán phòng mọi người đột nhiên sững sờ im tiếng trong khi những chỉ số sáng bừng trên bảng điện".


    ĐÂY LÀ 1 BÀI VIẾT CỦA MR CHUN:


    Sài Gòn buổi sáng thời buổi khó khăn

    Sáng nay, trái gió trở trời Chun không ngủ được, khó ở trong người, dạo một vòng SG, từ vùng ven tới trung tâm SG hoa lệ. Cảm nhận đầu tiên, trời SG buổi sáng đẹp, mát mẻ dễ chịu vô cùng, nhất là miệt An Sương trở ra hướng Củ Chi, sương sớm giăng kín đường về quê ngoại, cứ tưởng như mình đang lang lang ở một miền quê nào đó trong cái đất nước dễ thương, tươi đẹp này. Đã lâu lắm rồi mình mới dậy sớm lúc 4h sáng, phải 17-18 năm rồi Chun nhỉ, cái độ còn học cấp 3 trường Nguyễn Khuyến sáng nào cũng chạy bộ ra sân Phú Thọ đá banh đến trưa mới về đi học, nói đến đây lại nhớ da diết các bạn học cấp 3....

    Mới đây Chun có đọc đâu đó bài báo: 10 ĐIỀU NÊN LÀM TRƯỚC KHI CHẾT - Giờ xin bổ sung điều thứ 11: Bạn nào ăn vạ ở SG 15-20-30 năm nên, giả bộ, giả bộ thôi nhé: Một hôm nào đó dậy sớm, thật sớm khoảng 3h-4h sáng và đạp xe ra Củ Chi hay Bình Chánh để cảm nhận một Sài Gòn khác lạ trong mắt ta..... Nhưng cái mình muốn nói ở đây không phải là ba cái trò bay bổng, lãng mạn vớ vẩn đó, cái thời đó qua lâu rồi em à, cơm áo gạo tiền nó xoay anh như chong chóng đến nỗi giờ ra đường chờ đèn vàng, đèn đỏ mà canh từng giây em à, mình không chen lấn, xô đẩy chúng nó chạy trước mình thì sao? Mà chen lấn, vội vội vàng vàng để làm gì, người nhà cấp cứu hả? hay ai chết? No, no, đừng hiểu lầm như thế.... vội vàng để chạy ra quán nhậu với đồng đội thôi.

    Vào đề: Mới sáng sớm mà người ta lăn ra ngoài đường kiếm sống nhiều quá, nếu ai ở miệt Bình Chánh, Nhà Bè có dịp dậy sớm lúc 4-5h sáng sẽ thấy từng đoàn xe 2 bánh, 3 bánh, 4 bánh, 5 bánh gùi, thồ, chở... lỉnh kỉnh, lặc lè hàng hóa, tôm, cá, thịt, rau, củ quả từ hướng Miền Tây về SG, đặc biệt là từ điểm tập kết chợ đầu mối Bình Điền, mới thấy sức sống mãnh liệt đồng thời cũng là tính năng động của người SG. Có những lúc mình phải thốt lên: Trời ơi, giờ này người ta đi đâu ngoài đường mà lắm thế? Ai cũng cắm đầu cắm cổ chạy như thể hôm nay là ngày tận cùng của thế gian, mạnh ai nấy chạy, thỉnh thoảng có vài chú áo xanh, áo vàng lượn lờ lúc quãng vắng, chạnh lòng chợt nhớ câu nói của người xưa: BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI HỒNG QUẦN.

    Còn nhớ ngày mình mở cái quán Ốc Bụi Sài Gòn ngay chân cầu số 7 bờ Kênh Nhiêu Lộc, chính xác là ngày 11/11/2011... lúc ấy cả khu đó chỉ có vợ chồng cô chú khoảng ngoài 60 bán đồ ăn sáng : cơm tấm, bún thịt nướng giá 10.000/phần, cô chú kể thời gian đầu mới bán mỗi ngày bán được khoảng 40-60 phần, sau đó tăng dần, và đến năm 2011 thì trung bình ngày bán 600 - 700 phần/ngày - Qua đây mới thấy được Bài học SỨC MẠNH CỦA HỆ THỐNG BÁN LẺ - SỨC MẠNH ĐÁM ĐÔNG - SỨC MẠNH TRUYỀN MIỆNG (Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ còn đồn xa hơn nữa con ơi !).... Bây giờ sau 2 năm quay lại, cũng cái đoạn bờ kè ngắn củn đó, xuất hiện thêm 5 cái xe đẩy bán cơm tấm sườn bì, bún thịt nướng chưa kể lúc nhúc vô số xe đẩy hay đơn giản là cái bàn cóc và vài cái ghế nhựa (cũng cóc luôn) người ta lăn ra ngoài đường, tràn ra ngoài đường chỉ thiếu nước ngồi ngay giữa đường mà bán mà buôn nữa thôi, ôi thôi thì đủ thứ cơm hàng cháo chợ: Cà phê, cơm, phở, bún riêu, mù quảng, bánh canh, sữa tươi, sữa đậu nành, đậu xanh.... hầm bà lằng thập cẩm.... có nhà cả vợ chồng tranh thủ chút thời gian buổi sáng ra bán đồ ăn sáng, sau đó họ lại lao vào công việc chính của họ. Nhưng như Chun từng lăn lóc trò chuyện tâm sự với họ thì: Nhìn vậy mà không phải vậy đâu con ơi, đôi khi việc phụ lại nuôi việc chính... Thậm chí như lời bác vợ chồng già đầu hẻm quán Ốc Bụi Sài Gòn : "Nhìn cái xe đẩy với mấy cái bàn cóc vậy chứ nó nuôi 2 thằng con nhà chú thành tài đó con, 1 thằng giờ là BS Khoa ngoại BV Chợ Rẫy, 1 thằng làm cho công ty Nhật ở KCN Biên Hòa đó con. Nghèo thì nghèo cũng phải ráng cho thằng Tèo đi học con ơi...." - Từng lời nói thốt ra là từng đấy lời tự hào của người cha già kham khổ.... Đôi khi mình tự hỏi: Ở cái đất nước này, ở cái xứ sở Thiên đường này có bao nhiêu kỹ sư, bác sĩ nhờ những gánh xôi, gánh chè của những ông bố bà mẹ lam lũ mà thành tài....

    Chợt đắng lòng khi ngày ngày chứng kiến cảnh: Một đoàn xe đủ thể loại của các ban ngành đoàn thể mà bên công quyền vẫn gọi là PHỐI HỢP LIÊN NGÀNH hùng hổ đi tuần tra, dọn dẹp lòng lề đường, từng bóng áo cam, áo vàng, áo xanh trai tráng, dũng mãnh lao tới, vun vút như con thoi, như tập trận, oai hùng lẫm liệt giằng lấy từng cái bàn cóc, cái ghế cóc của những ông bố, bà mẹ lưng còng, mồ hôi nhễ nhại....Dẫu đôi khi ta tự nhủ, tự bào chữa: LUẬT LÀ LUẬT - KHÔNG BÀN CÃI NHÉ, AI CŨNG DU DI, NHÂN ĐẠO THÌ XÃ HỘI NÀY, ĐẤT NƯỚC NÀY CÒN RA CÁI THỂ THỂ THỐNG GÌ NỮA... Nhưng lòng mình vẫn sắt lại, quặn đau khi chứng kiến những hình ảnh ấy - MẸ ƠI ĐOÁI THƯƠNG XEM NƯỚC VN - Có ai muốn loăn ra ngoài đường dãi nắng dầm mưa mà bươm chãi đâu hả Mẹ?

    Không phải đến bây giờ SG này mới có những cảnh đó đâu Chun ơi, SG này bao nhiêu năm nay vẫn thế, người ta làm cũng dữ, nhưng chơi cũng kinh lắm... Làm ra làm, chơi ra chơi là vậy đó. Vẫn biết là thế nhưng em cảm nhận được một điều rất rõ: Kinh tế khó khăn, suy thoái, mọi ngành nghề đều đi xuống thì người ta lăn ra đường mà kiếm sống ngày càng nhiều hơn. Trong số những quán xá đầu đường xó chợ đó, những ngành nghề tưởng chừng chỉ dành cho lao động tay chân, ông bà già, "tầng lớp dưới xã hội" đó lại thấp thoáng bóng dáng của những trí thức đạo mạo một thời không xa, có thể họ đang thất thế, lỡ thời, ẩn mình chờ thời chứ không hẳn họ chọn mấy công việc này làm nghiệp đâu ! Mới ngày hôm qua đây thôi họ vẫn còn là những nhân viên cổ cồn, thậm chí là những ông chủ lớn, nhân viên ngân hàng, chứng khoán, bất động sản, kỹ sư, luật sư.... Những ngành nghề thời thượng, quý phái, sang trọng một thời. Mới ngày nào một bước lên xe, xuống kiệu kẻ đón người đưa, có người cầm ô, cầm dù, văn phòng sáng loáng, máy lạnh chạy phà phà, ca ra vát thẳng tắp, ruồi đậu trượt chân té chết mấy sư đoàn rồi... Nhưng biết đâu đây lại là cơ hội trải nghiệm bản thân, tôi luyện bản thân... Lý sự theo kiểu triết lý thì: HOẠN NẠN MỚI BIẾT CHÂN TÌNH - TÌM THẤY CƠ HỘI TRONG KHÓ KHĂN - CÁI KHÓ LÓ CÁI KHÔN hay CÁI KHÓ BÓ CÁI KHÔNG? LỬA THỬ VÀNG GIAN NAN THỬ SỨC.... Nhớ năm nào, à chính xác là 2008, đọc báo thấy miêu tả về Khủng khoảng Kinh Tế Thái Lan (sau đó lan ra cả ĐÔNG NAM Á), về những mảnh đời sa cơ thất thế: Tỷ phú đi bán dạo bánh mì ở bến xe, triệu phú về quê trồng lúa, bán báo, đánh giày.... Mình thấy thương cho thảm cảnh của họ nhưng cũng nghi nghờ: Chắc bọn nhà báo lại ăn không ngồi rồi bốc phét chứ làm gì có chuyện này? Muốn biết chắc hay không thì nền kinh tế VN chỉ cần duy trì "đà tăng trưởng" như thế này thêm 5 năm nữa thôi thì sẽ biết tay nhau thôi mà, có khó gì đâu một buổi chiều, anh nắm tay em đi giữa trời sương Đà Lạt mộng mơ, em nhỉ? Những người trẻ & cả những người có tuổi, họ đang trách mình hay trách cái xã hội này? Ơ cái thằng này, mày còn nhớ thằng Z, thằng Y, thằng Z nó học chung lớp ĐH với mình không? giờ nó làm TGĐ, Phó TGĐ tập đoàn ALEMANTE RA GỐC ME NGỒI CHỜ rồi đó con, ngồi đó mà than thở, nghe đâu mới tậu căn biệt thự ở Phủ Tây Hồ.... Đừng bao giờ ăn vạ tổ quốc. Đừng bao giờ hỏi tổ quốc đã làm gì cho tạ mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc? Hiểu chửa?

    Mời các bạn đón đọc tiếp phần 2: còn tiếp 18 trang - Xin chào và hẹn gặp lại.

    Lời chúc thiêng liêng

    Chỉ còn 5 ngày nữa thôi - Đến hẹn lại lên. Mới đó mà chương trình “Phục vụ cơm từ thiện cho người nghèo vào ngày 14 âm lịch hàng tháng” được hơn một năm rồi, nhanh thật…

    Cứ mỗi lần “làm cơm” mình lại đến quán ngồi ở một góc & lặng lẽ quan sát. Quan sát xem bà con cô bác có hài lòng không? Có góp ý gì không? Quan sát xem các cô, các chú cần gì? Quan sát xem các bạn trẻ thiện nguyện phục vụ có chu đáo không? …. Các bạn trẻ thiện nguyện, họ là những người trẻ, rất trẻ, có bạn mới mười tám đôi mươi là đoàn viên Đoàn Phường 5, Q. Tân Bình, hay các cô chú ở Hội Chữ Thập đỏ Phường. Hơn một năm qua anh chị em đã đồng hành cùng anh em mình trong chặng đường dài phục vụ người nghèo, nói thì có vẻ to tát nhưng mình quan niệm: “tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”, chỉ là một chút đóng góp bé nhỏ đem lại niềm vui cho những đồng bào còn gian lao vất vả thiếu thốn của mình, thế thôi. Trong thời buổi công nghiệp thời nay, thời gian là vàng bạc, lo toan bộn bề cơm áo gạo của cuộc sống, tự đáy lòng mình cảm kích tấm lòng hy sinh, quảng đại của các bạn và các anh chị, cô chú ở Phường 5, Tân Bình.

    Trong số những cô chú tới đây già có, trẻ có, nhưng đa phần là các cô chú lớn tuổi rồi, có cụ em đoán trên 70 thậm chí 80 rồi… Cái cảm xúc lúc đó của mình, có một chút vui vì mình mang chút niềm vui nho nhỏ cho những cuộc đời buồn, nhưng xen lẫn đó là chút cảm xúc ngậm ngùi, chừng này tuổi rồi đáng lẽ giờ này các cụ xứng đáng được hưởng tuổi già an nhàn, vui vầy bên con cháu… đằng này… Tháng ba mươi ngày, dù mưa hay nắng, hè hay đông các cụ cũng phải lặn lộn, dãi nắng dầm mưa, lăn mình ra bươm chải với cuộc sống nhằm kiếm miếng cơm manh áo qua ngày, thương thay cũng một kiếp người, kẻ ăn không hết người làm không ra…. Trách ai? Ai trách? Trách cái xã hội này? Nói cái xã hội này thì chung chung quá, ai tạo ra cái xã hội này? Người ta không trách thì thôi sao mày phải trách? Trách thì làm được gì nhau? Tại sao mày không trách mày mà trách xã hội? Xã hội này có của riêng ai? Thôi thì… đừng ngồi đó mà trách đời, cứ làm được gì thì làm đi, nhỏ cũng được, không cần to tát đâu, nói ít thôi, làm nhiều vào… Làm việc thiện mà như thế là tâm cũng chưa tịnh đâu con à…

    “Khách” đến quán vào ngày 14 âm lịch đủ mọi thành phần lao động chân tay, từ các cô chú, anh chị thu mua ve chai đến những cụ ông cụ bà bán vé số và đôi khi là những bạn sinh viên còn mang đồng phục, gắn phù hiệu của trường trên đường đi học về ghé vào đây luôn, đủ mọi lứa tuổi, từ khắp mọi miền đất nước. Có cụ ở tít mãi tận Thái Nguyên, Bắc Cạn, nhưng đa phần đến từ khúc ruột miền Trung như Quảng Ngải, Quảng Nam Bình Định, Phú Yên… Nhìn cách họ ăn mặc, nhìn những nếp nhăn trên trán họ, nét khắc khổ hằn lên trên khuôn mặt họ, mình tin họ là những người nghèo thật sự, là tầng lớp dưới cùng của xã hội. Các cô, các chú, các em đến quán ngày càng đông, có những hôm trời mưa dầm từ sáng đến chiều mà quán vẫn đông kín. Nhìn họ ăn, cách họ trò chuyện hỏi han nhau mình có cảm nhận; họ có đến ăn cơm là một lẽ, ngoài ra họ đến quán vì một lý do khác nữa, thấy họ trò chuyện với nhau có vẻ thân tình lắm, cứ như thân nhau từ lâu lắm rồi, cũng có thể họ là đồng hương từ một làng quê nghèo khó ở miền Trung cùng vào đây mưu sinh, và cũng có thể họ sống với nhau, làm cùng một công việc nhưng nhìn họ thân tình thì chẳng thấy gì sự ganh đua cạnh tranh với nhau ở đây cả, ở đây họ tìm thấy đồng hương, bạn bè, đồng nghiệp & cả niềm vui của những người cùng cảnh ngộ, cùng lứa tuổi mà khi rời khỏi đây không mấy ai hiểu & chia sẻ được với họ, kể cả con cháu họ.

    Trước lạ sau quen, có người đến 1 lần, 2 lần, 3 lần, n lần riết rồi mình nhìn mặt là nhận ra họ. Trong số những con người lam lũ ấy mình ấn tượng nhất với một bác quê ở Phú Yên, năm nay bác ngoài 50 rồi, dáng cao gầy, tóc lấm tấm bạc. Cứ mỗi lần ăn xong bác lại gần mình và nói đúng một câu: “Chú cám ơn con nhiều, một miếng khi đói bằng một gói khi no, chúc con bình an & may mắn”, nói xong câu đó chú lại ra tất tả bước đi, lần nào cũng thế, chỉ một câu đó thôi. Hàng ngày trong công việc xã giao bạn bè, đồng nghiệp, người quen mình cũng nhận được rất nhiều lời chúc từ mọi người & tất cả đều đáng trân trọng, nhưng không hiểu sao mình vẫn thích nghe lời chúc đơn sơ mộc mạc của bác. Mình tin rằng, một niềm tin tâm linh rằng: Lời chúc của con người nghèo khổ và lam lũ này sẽ rất thiêng liêng với mình.


    Dân bao nhiêu triệu không người lớn
    Nước mấy nghìn năm vẫn trẻ con.



    Hãy xem những điều đã mất như một bài học kinh nghiệm cho cuộc sống để cố gắng đạt được những điều lớn hơn !

    Có thể tiến chậm, nhưng đừng bao giờ bước lùi.

    Trong cuộc sống có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại chúng ta, đến nỗi chúng ta có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Nhưng các bạn hãy cố gắng đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. Thời gian là chiếc đũa thần nhiệm màu, nó dàn xếp êm thấm mọi chuyện.


    Tết năm nay, tất tần tật gia đình anh tiêu hết bao nhiêu tiền:

    A - Trên 100 triệu, riêng khoản đi lại tàu xe, quà cáp các sếp, 2 bên nội ngoại đi tong 50 củ. B - Năm nay đói kém quá khoảng 30 triệu thôi C - Chưa bao giờ tiết kiệm như năm nay, suốt ngày ăn chực ông bà nộ ngoại, chưa tới chục triệu. D - Anh còn độc thân, chưa tính nữa nhưng chắc chắn dưới 10 vé, Tết năm nay đếch đi đâu cả, chúc tết lòng vòng say xỉn tối ngày E - Chưa hết tết mà tính toán giề, đang xỉn, nhưng thua bài sạch túi rồi.

    Năm mới 2014 - anh có kế hoạch gì chưa?

    A - Thì cũng làm công ăn lương thôi, kế hoạch giề. B - Cũng đang có vài ý tưởng kinh doanh khá hay ho, nhưng sợ chưa đủ vốn để xem lại đã. C - Đã có ý tưởng, đã chuẩn bị vốn đầy đủ, đã lên kế hoạch chi tiết cho một dự án kinh doanh, nhỏ thôi nhưng chắc chắn sẽ triển khai ngay sau tết, khả năng thành công rất lớn. D - Co vòi phòng thủ thôi, có vốn nhưng không dám "bung" ra giai đoạn này, thời buổi này làm ăn khó khăn quá. E - Chẳng có kế hoạch gì cả, đang đi chúc tết, cúng bái chùa chiền, nói chuyện sau nhá.

    Anh muốn:

    A - Tết mà kéo dài khoảng 1 tháng thì vui nhẩy, tha hồ ăn chơi, đi du lịch. Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ. B - Như thế này là đủ rồi, cả trước và sau tết tròm trèm 2 tuần là ok. C - Ăn tết 3 ngày thôi, nghỉ đếch gì mà lắm thế, mong cho mau hết tết còn cày bừa kiếm cơm nữa, mịa cái đất nước này hay thật, đã nghèo còn ham hố ăn chơi. D - Bỏ mịa cái tết Ta đi, gộp vào ăn tết Tây luôn, khỏi rườm rà, mệt mỏi. E - Bố m.à.y đang nhậu, xỉn rồi, đàm đạo vụ này sau nhá.



    Trưa nay ăn trưa mà cứ ngồi nghĩ vu vơ về cái này: Cách đây hơn 2 năm, giữa năm 2011, có ông anh bà con ở Mỹ về, ổng với một ông bạn, mở cái VPDD NUSKIN tại VN, lúc ấy thuê một tòa nhà trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, nói chung là vị trí vàng, rất hoành tráng ở đất SG này.

    Ông anh họ có mời mình cafe, thật ra thì anh mình không dụ dỗ, chèo kéo như hình ảnh mọi người vẫn nghĩ về đa cấp đâu, anh mình chỉ nói về mô hình, về lịch sử hoạt động NUSKIN ở Mỹ & anh em trò chuyện hỏi han nhau về cuộc sống, về anh em bà con họ hàng sau nhiều năm anh em gặp lại nhau (anh mình qua Mỹ năm 1991).... nên câu chuyện Nuskin chỉ là một phần nhỏ trong cuộc trò chuyện....

    Trong phần nói về công việc của anh chuẩn bị làm lúc đó, mình có nêu ra mấy ý: - Trừ những công ty mượn danh đa cấp chủ trương lừa đảo theo mô hình tháp ảo kiểu như MB24 thì đa số công ty BHĐC "có sản phẩm thực, phục phụ nhu cầu thực của con người" đều tốt, vì họ tốt nên mô hình này mới tồn tại hàng trăm năm ở bọn tư bản giãy chết. - Những sản phẩm của các công ty BHĐC, nhất là những công ty của Hoa Kỳ đều rất tốt, rất thiết thực với nhu cầu của người tiêu dùng. Cái em muốn nói ở đây là: Cùng 1 sản phẩm này giá ở Mỹ là 100.000 mà về tới VN qua nhiều tầng nấc, qua nhiều trung gian bị đẩy lên thành 500.000 - 700.000 thậm chí 1.000.000-2.000.000 thì phải xem lại. Đồng ý là nó tốt nhưng nó chỉ "tốt" với mức giá "hợp lý mà thôi. Nó cũng giống như cổ cánh vậy, HSG chỉ tốt khi giá 10.000-15.000-30.000 chứ 52.000 thì "hết tốt" rồi.... hê hê.... - Có nhiều bạn bán hàng đa cấp cứ cố tình không hiểu một chuyện, lúc nào các bạn cũng nói, tiền nào của đó, không thể nói giá sản phẩm A giá này là đắt, thế nào là đắt? tại sao một cái túi xách hàng Fake đẹp lộng lẫy bán đầy ở SG giá 2-3 triệu đồng, còn cũng chính cái túi đó hàng chính hãng Hermes, LV... giá 20-30k$, tức gấp hàng trăm lần? Vậy các bạn có biết cũng cái túi xách đó giá ở Mỹ bao nhiêu không? về VN thì giá bao nhiêu? chắc chắn cao hơn nhưng không đến 5-10 lần như các sản phẩm các bạn đang bán, mấu chốt vấn đề nằm ở đây !

    Mình cũng nói cho anh nghe về thực trạng của mô hình kinh doanh này ở VN cho a nghe. Đến giờ này theo cảm nghĩ của mình có vẻ NUSKIN họ sống được & trụ được ở VN rồi, chỉ là cảm nhận của mình thôi nhé.

    Các ý kiến thắc mắc: Nếu kinh doanh đa cấp (KDĐC) là xấu, là lừa đảo thì tại sao loại hình này vẫn phát triển ngày càng mạnh trên thế giới, và trong nước cơ quan quản lý vẫn tiếp tục cấp phép? Còn nếu KDĐC không xấu thì tại sao lâu nay dư luận liên tục lên án, báo chí kịch liệt phê phán?

    PS: Hình như cái bọn oánh chứng lâu năm, lăn lộn, ăn vạ ớ sới bạc này lâu năm thì chúng nó luôn nhìn đời bằng cặp mắt đầy nghi ngờ, chúng nó chẳng tin ai cả, kể cả ....





    Nhìn chung là 5-7 năm qua đa số nhà đầu tư đều thua lỗ. Nói chung là đa số mọi người đều bi quan & có cái nhìn tiêu cực về TT. Và, đa số đều cho rằng TTCK VN vẫn đang trong Downtrend dài hạn. Chun không bình luận gì nhiều, Chun chỉ muốn nói:

    Downtrend hay Uptrend đều do nhìn nhận, quan điểm của mỗi người, vấn đề là bạn đang đứng ở đâu để nói lên quan điểm của mình?

    Nếu 3 năm qua, thậm chí là 5 năm qua, ai nắm VCG VND KLS SHN DIG LCG ITA KBC PVA PVX ... thì đúng là TT đang Downtrend thật. Nhiều mã đã giảm 50-99% trong 3-5 năm qua.

    Nếu 3 năm qua, thậm chí là 5 năm qua, ai nắm VNM DHG REE HPG CSM DRC HSG VSC VIC PPC PGC HVG... thì đúng là TT đang Downtrend thật. Nhiều mã đã tăng 100-500% thậm chí 700-88% trong 3-5 năm qua.



    Từ chiều hôm qua giờ Chun suy nghĩ nhiều về con GAS, mặc dù buổi off hôm qua chẳng ai nhắc đến con GAS.

    Đất nước này có thể có hàng ngàn doanh nghiệp lớn nhỏ: xây dựng, bất động sản, tiêu dùng, thủy sản, bao bì, dược phẩm.... Nhưng con GAS chỉ có một mà thôi... Nó như xương sống của đất nước này, nó có một vị thế mà một thế lực nào đó có 1-2 tỷ $ cũng không thể gầy dựng được trong 5-10 năm chứ đừng nói là ngày một ngày hai.

    Cái kiểu của con GAS nó như ông kẹ, nhiều người chẳng bao giờ chơi nó thậm chí chẳng ưa gì nó đơn giản vì nó là ông kẹ, nó hắt hơi sổ mũi thì VNI cũng đổ bệnh theo nó.

    Nhìn con GAS Chun nghĩ đến dáng dấp của một tượng đài kinh điển như VNM MSN VIC - Nhưng nếu tìm hiểu & phân tích sâu hơn chút nữa thì con GAS còn hơn thế nữa.

    Cái con GAS nó thuộc dạng bất chấp TT.... TT sợ nó chứ nó không sợ TT. Chun cứ mơ hồ một kịch bản: 2014 con GAS sẽ có giá trên 100.000.... Nhưng TT chung lại không mấy sáng sủa. Nghĩa là: Con GAS tăng lên 100.000 thì VNI cũng phải 570-600 gì đó, nhưng TK đa số NĐT lại giảm vì con GAS nó tăng nhưng phần còn lại của TT lại giảm dần đều.

    Anh em nào từng chinh chiến giai đoạn giữa năm 2010 đến giữa năm 2011 sẽ chứng kiến cảnh VNI tăng miệt mài mà TK nhỏ lẻ cũng giảm miệt mài luôn. Vì sao? Vì: MSN VIC BVH tăng từ 2x-3x lên 100-120.





    Tầm nhìn dài hạn rất cần thiết, nhưng nếu nhìn xa quá mình lại bỏ qua những cơ hội ngắn hạn thì cũng tiếc thật. Mà đôi khi cái thành quả ngắn hạn nó không hề nhỏ. Cái nhìn đại cuộc rất cần thiết. Nhưng kỹ năng chọn mã cụ thể nó cần thiết gấp bội phần. Đôi khi chúng ta nói đến những vấn đề thế giới to tát quá, xa vời quá thì nó cũng không thực tế lắm nhỉ.... dù vẫn biết rằng TTCK VN không thể tách rời thế giới, nhưng đôi khi thực tế nó lại không diễn ra như mình nghĩ.

    PS1: Dài hạn: Chu kỳ 10-20-30 thậm chí 100 năm. Đời người có mấy cái 35 hả anh em?

    PS2: Có những con sóng nhỏ, ngắn hạn kéo dài 2-3 tháng cũng khiến 100-200 mã tăng từ 50-300%




    Suy cho cùng thì KFC cũng chỉ bán gà rán.
    Suy cho cùng thì Starbucks cũng chỉ bán cà phê.
    Thế thôi !
    Nhưng là:
    Đỉnh cao của gà rán.
    Đỉnh cao của cà phê.
    Đỉnh cao của trí tuệ.
    Đỉnh cao của tinh hoa hội tụ.



    Chúng ta đang chờ một cái gì đó trong vô vọng. 7 năm trước tôi cũng hy vọng Việt Nam hóa rồng sau khi gia nhập WTO... Ngày ấy rất nhiều bài báo các nước tâng bốc VN lên mây, đại loại: Việt Nam ngôi sao đang lên.... Bọn báo chí nước ngoài nó cũng đểu lắm, nó biết tỏng mình thế nào, vậy mà nó vẫn tâng mình lên mây....

    Nếu ngày ấy tôi không mơ một giấc mơ Việt Nam sẽ hóa rồng như Nam Hàn, Nhật Bản, Singapore... thì ngày nay tôi đâu có phải đi bán dạo lạc xoong như bây giờ......

    Dân này đã bị bội tín quá nhiều lần, niềm tin như bong bóng vụn vỡ. Hãy nhìn chúng nó làm, đừng nghe chúng nó nói. TỈNH LẠI ĐI ANH EM !



    Nhặt chi con ốc vàng
    Sóng đưa vào tận bãi
    Những cái gì dễ dãi
    Chẳng thể nào bền lâu"…

    (Lâm Thị Mỹ Dạ)




    Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…

    Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng "sống chết có nó" ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi. Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu. Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu? Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu !

    Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua. Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu. Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…




    2013 - Một năm thất bát của nền Kinh tế VN, doanh nghiệp phá sản hàng loạt, hàng vạn công nhân thất nghiệp, bất động sản đóng băng, các doanh nghiệp sản xuất hàng tồn kho chất cao như núi, nhiều, rất nhiều vụ vỡ nợ ngoài xã hội, có những vụ cả ngàn tỷ vì "tín dụng đen".... đó là những vụ báo chí nêu, chứ những vụ vài tỷ, vài chục tỷ thì nhiều, nhiều lắm, khắp hang cùng ngõ hẻm báo nào mà đăng cho hết.... Nói thì dài dòng nhưng túm lại: 2012 là một năm thất bát, đói kém & đầy rẫy những khó khăn đối với 90 triệu dân VN trừ "một bộ phận không nhỏ"

    Em muốn nói một khía cạnh khác: Khi một doanh nghiệp ngã ngựa, phá sản thì họ thường nhận được những cái nhìn, phán xét đầy ác ý của số đông mà ít nhận được những cảm thông từ số đông, vì sao có chuyện này? Em nghĩ cái này là do tư tưởng ăn sâu từ ngàn đời của người Việt mình: KHÔNG ƯA NGƯỜI GIÀU & cả tâm lý GHEN ĂN TỨC Ở khi người ta hơn mình, nên khi thấy người ta ngã ngựa thì hả dạ, dĩ nhiên em nói số đông, chứ xã hội thì có người này người kia....

    Tại sao họ, những doanh nhân, doanh nghiệp cần được xã hội cảm thông?

    Khi họ ăn nên làm ra, họ tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn hàng vạn người cả trực tiếp và gián tiếp, cái này không nhà nước nào có thể làm xuể đâu, họ đóng thuế đều đặn cho nhà nước hàng trăm , hàng ngàn tỷ nhiều năm nay & những đóng góp từ thiện cho xã hội, chính họ, chứ không phải những con ngáo ộp TẬP ĐOÀN NHÀ NƯỚC đã và đang cần mẫn thu gom từng đồng ngoại tệ quý giá cho đất nước....Vậy mà khi họ ngã ngựa người ta lại bới lông tìm vết.... ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY....ĐÓ LÀ CHƯA KỂ NHỮNG THẰNG ĂN CHÁO ĐÁ BÁT....

    Làm ăn, kinh doanh có thắng có bại, có lên voi, có xuống chó, có hoa hồng & nước mắt, có tung hô & giày xéo.... đó là lẽ thường tình, khắp thế giới này vẫn vậy, hàng ngàn năm qua vẫn thế, dám làm dám chịu... NHƯNG: AI SAI, AI ĐÚNG ĐÃ CÓ PHÁP LUẬT, CÓ NHÀ NƯỚC PHÂN XỬ....ANH EM LÀ AI MÀ PHÁN XÉT NGƯỜI TA....

    CÁI ĐẤT NƯỚC NÀY LẠ LẮM: THẰNG LÀM CÔNG ĂN LƯƠNG 5-10tr/tháng suốt ngày chửi bới thằng có trăm tỷ, ngàn tỷ.....

    Vô số thằng phá hoại lại đang rao giảng đạo đức ngoài kia...

    ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY



    Trưa nay, cuối tuần rảnh rang, bật Youtube nghe chương trình "Tuyển Tập truyện ngắn hay" - Ta nằm nghe mà cảm xúc bay bổng dâng trào, ta như lạc vào một thế giới khác mà phải mười mấy năm rồi mới gặp lại...Trong truyện ngắn "Rừng Cao su" có đoạn: Khi người con trai đi vào người con gái giống như cây cạo mủ cứa vào thân cây, mủ tứa ra từng dòng trắng toá...". Ôi, ta nói sao mà tác giả tài tình đến thế, lãng mạn đến thế, chắc chắn tác giả phải có trải nghiệm sống và có tâm hồn bay bổng và lãng mạn đến dường nào mới cho ra đời được những áng văn để đời như thế. Chợt bình tâm nghĩ đến anh em chứng khoán quanh năm suốt tháng căng mắt dòm bảng điện, vùi đầu vào báo cáo tài chính, rồi ngấu nghiến, nghiền ngẩm đủ thể loại tin tức vi mô, vĩ mô, rồi phân tích TA, FA... Nghe mà hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày. Một năm có 365 ngày thì số ngày buồn áp đảo số ngày vui...Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Vì sao? Sao trăng giề nữa, Uptrend thì ngắn ngủi, Downtrend dài lê thê... Tính toán cụ thể, trừ những ngày lễ tết ra thì một năm chỉ có 42 ngày Uptrend, còn lại 185 ngày Downtrend dài lê thê não nề. Em nói hơi dài lòng lê thê, nhưng chốt lại em chỉ muốn hỏi anh em một câu: 1 năm qua, 2 năm qua, 3 năm qua... Mười năm qua bám sàn, ăn vạ ở sới bạc anh em được gì và mất gì? Bao lâu rồi anh em không ngắm hoàng hôn buông xuống dưới chân bán đảo Sơn Trà? Bao lâu rồi anh em không còn biết đến ánh trăng rằm nơi miền cao nguyên lộng gió trên đỉnh đèo Phượng Hoàng? Hay đơn giản thôi, bao lâu rồi anh em không đọc một cuốn tiểu thuyết kinh điển? Bao lâu rồi anh em lãnh cảm với những vần thơ mà thủa học trò anh em thường mơ mộng? Anh em đã đánh mất một phần đời vì chứng khoán, anh em có nhận ra không?





    Những ngày này, trung tuần tháng 10, Ban Mê Thuột - Thủ phủ cà phê của Tây Nguyên đang rộ mùa thu hoạch cà phê. Hôm qua gọi điện về dặn cha: Cha chọn & hái cho con 50kg cà phê tươi, chọn từng trái chín mọng, tuyệt đối cha đừng hái bất kỳ trái xanh nào, rồi cha tự phơi ở sân nhà mình, phơi khô xong cha xay ra cà phê nhân, rồi cha đóng bao để đó cho con, để khi nào con về BMT sẽ tìm chỗ rang cà phê ngon, rồi xay ra uống dần, khi nào cha vào SG cha con mình uống loại cà phê đặc biệt này.

    Đang nghĩ tới cái cảm giác được nhâm nhi ly cà phê do chính tự tay mình lựa từng TRÁI CÀ PHÊ (Khác hạt cà phê nhé) cảm giác sẽ "đã" lắm.

    PS1: Ngày xưa, thời sơ khai, dân chúng thật thà, cà phê ngoài rẫy chẳng ai trộm cắp nên người nông dân cứ chọn trái chín mà hái, có khi một cây cà phê phải hái làm 5-7 đợt từ tháng 9 đến tháng chạp. Còn bây giờ, trộm cắp nhiều như rươi & cũng vì bài toán kinh tế nên người nông dân hái "xa cạ", hái đồng loạt trái xanh thậm chí trái non lẫn trái chín. Cũng chính vì thế nên cà phê sẽ mất ngon đi rất nhiều phần & mất đi cả cái hương vị nguyên bản của nó. Nói chuyện vĩ mô một xíu: Hạt cà phê của Việt Nam "mất giá" trong con mắt của thị trường cà phê thế giới cũng chính vì vấn nạn mình vừa nói ở trên.

    PS2: Cà phê chồn nó ngon vì: 1> Con chồn nó lựa những trái cà phê ngon nhất để ăn. 2> Khi vào bụng nó sẽ tiết ra một loại Enzyme đặc biệt làm cho hạt cà phê có hương vị rất ngon. Ý kiến cá nhân mình nghĩ: Yếu tố 1 quan trọng hơn yếu tố 2.

    PS3: 50 kg cà phê tươi được khoảng 10kg cà phê nhân và sau khi rang xay được khoảng 7kg cà phê bột.





    SỰ THẬT XÓT XA - XÓT XA ĐẾN NHÓI LÒNG !


    Phần lớn lượng cà phê bột tiêu thụ hằng ngày tại TPHCM không phải là cà phê mà là... đậu nành, bắp, đường và hóa chất được các cơ sở không đăng ký kinh doanh phù phép thành cà phê. Vì thế không ngạc nhiên khi ai đó có ngày lỡ uống đến 4, 5 ly cà phê mà đêm về vẫn ngủ ngon.

    Nhiều người Việt chúng ta bây giờ đã mất khả năng thưởng thức một ly cà phê đúng nghĩa. Bởi nếu được uống một ly cà phê nguyên chất, họ sẽ cảm thấy không ngon, không đậm như thứ cà phê giả ngoài đường.

    Với khoảng 7000 - 10.000 ngàn đồng, bạn đã có thể thưởng thức một ly cà phê "cóc" và cảm thấy hương vị đậm đà và thơm ngon, nhưng mấy ai biết được rằng, có thể bạn đang uống phải cà phê "dỏm" rất độc hại.

    Nhiêu người uống cà phê mỗi ngày, nghiện cà phê 20-30 năm nay rồi, một ngày không uống không chịu được, có ngày làm vài cữ 2-3 ly, "đô" mạnh đến nỗi 11-12 giờ khuya làm ly đen đá mà vẫn ngủ ngon... tự hào ta đây sành điệu cà phê...

    Rồi đến một ngày báo chí phanh khui: Mỗi ngày CÁC TẬP ĐOÀN CÀ PHÊ ĐỂU Ở TPHCM CUNG CẤP RA TT KHOẢNG 300 TẤN CÀ PHÊ ĐỂU.... >>> mỗi ngày có khoảng 4.000.000 ly cà phê đểu được các quý ngài sành điệu ực ực....>>> khốn lạn Lúc đó mới ngước mắt lên trời, nước mắt rưng rưng: Trời ơi hóa ra 30 năm nay con uống cà phê đểu ư, bao nhiêu tấn hóa chất đã ngấm vào người con rồi sao? Uống bắp rang cháy, đậu nành rang cháy + hóa chất thì dù có uống 1000 ly một ngày cũng không say đâu, có hạt cà phê nào đâu mà say????

    Có cách nào để biết chắc 100% thứ mình đang uống là cà phê thứ thiệt?




    Anh em Bụi Đời đứng lại, không đi đâu cả, hãy nhìn vào mắt em & nói cho em biết: Nếu anh em mua 1 mã nào đó để đầu tư & nó nằm sàn khoảng 9 phiên liên tiếp, tâm hồn anh em có xao xuyến không?

    PS: Không được dối lòng mình nhé !



    Đầu tư, đầu cơ mỗi người một quan điểm nhưng hãy nhớ: Khi TT đảo chiều thì 90% các mã không chống lại được xu thế chung !

    Làm gì thì làm, cố gắng đừng để mất 5-10-15% trong phiên, đau, đau lắm, LS tiền gửi NH giờ cũng chỉ 7-8%/năm thôi.

    Nhìn KMR mà rùng mình, thấy các bạn trẻ hào hứng, lạc quan phơi phới làm mình nhớ lại một thời trẻ trâu, ngày ấy không xa bây giờ.......

    ORS - SHN không bao giờ chơi quá 10% TK - Nguyên tắc là nguyên tắc !

    Những con CE 30 phiên liên tiếp mình không vào nữa. Những con CE 20 phiên liên tiếp mình cũng không vào nữa. Những con CE 10 phiên liên tiếp mình cũng không dám vào nữa. NGUYÊN TẮC LÀ NGUYÊN TẮC ! CƠ HỘI KHÔNG BÀO GIỜ HẾT TRÊN SỚI BẠC NÀY !



    Ngày xưa, ngày nào em cũng mua cổ cánh, có khi mua ròng 800 phiên liên tiếp mà chả bao giờ bán, lúc ấy em cứ ước, ai cũng như mình thì VNI = Dow Jones từ lâu rồi, khỏi cần CP phải kêu gọi công nghiệp hóa, hiện đại hóa làm gì cho ... mệt. Bây giờ em đỡ nhiều rồi.




    Hầu hết những người mua cp giá 2.000-3.000 cho rằng: mua một con 2.000 chờ lên 4.000 thì có 100%, dễ hơn mua một con 20.000 lên 40.000 >>> ĐÓ LÀ SUY NGHĨ CỰC KỲ NGU DỐT... 5 năm qua DRC CSM HSG DHG VNM ... đã lập hết đỉnh này đến đỉnh khác, phía bên kia: SHN PVA PVX SDxx... đã phá hết đáy này đến đáy khác ! TRẮNG MẮT RA CHƯA LŨ OÁNH BẠC !




    Đôi khi mình tự hỏi: Hắn sống vào giờ nào? 5h30 sáng thấy Comment, Like, chém gió loạn xạ, chẳng riêng gì 5 giờ 30 sáng mà giờ nào cũng thấy hắn online, có thể nói là 24/24 cuối tuần, lễ tết, giỗ chạp, nắng mưa, xuân hạ thu đông, ngày & đêm....Hắn đều ăn vạ trên cái thế giới ảo này. Hắn sống vào giờ nào? Hay là sống ảo? Cũng có thể hắn xài Robot, Auto Comment, Auto Like, Auto chém gió, nói chung là một con Robot thông minh.

    Nếu đúng là Robot thì đó chính là con Robot thông minh, còn nếu hắn là người, à không, hắn chính là hắn thì hắn không bình thường, có vẻ hay sống nội tâm hay hắn cô đơn trong chính ngôi nhà của hắn, hắn cô đơn thật, đó là nói cho có văn vẻ tình người thôi, chứ dạng như hắn người đời thường bỏ nhỏ tai nhau: Trông hắn điên điên khùng khùng thế nào ấy mày ơi, tóm lại cuộc sống hắn bị mất cân bằng trầm trọng.

    Vì sao tao nói vậy? Cuộc sống ngoài kia bao la rộng lớn, cuộc đời đâu chỉ có mỗi chứng khoán, vàng bạc, dầu, đô, chart, xanh, đỏ tím vàng, uoptrend, downtrend, múc xả, ngoài kia bia rượu, gái gú mơn mởn mời gọi, cuộc đời có bao lâu mà hững hờ.

    Chun, anh đứng lại, không đi đâu cả, hãy nhìn vào mắt em và cho em biết: Đời người có mấy cái 35 hả anh? Anh nói đi, đừng dối lòng mình.

    Thương tặng thằng béo của lòng anh. Nguyen Duy Anh (Dannyman)




    Cái Facebook làm cho con người ta ngày càng lý sự, triết lý, lảm nhảm, nói nhiều, nói dai hóa ra thành dại. Nói dại mà cứ tưởng mình nói hay. Nói cho sướng cái miệng mà không hiểu hay cố tình không hiểu thái độ khó chịu của người khác.

    Nó làm cho con người ta thành ra tự kỷ nhiều cấp độ, cái căn bệnh này nó ăn mòn và phá hủy dần từng tế bào cảm xúc của ta, mà không dễ gì ta phát hiện ra nó trong ngày một ngày hai. Rất nguy hiểm.




    Ngay lúc này Chun muốn tìn những hình bóng củ DRC CSM HSG năm xưa. Để 2 năm nữa mình phải ngồi chửi thề như lúc này: Sao 2 năm trước mình không ôm HSG giá 8, CSM DRC giá 10-15... đại loại thế.

    800% - Đối với sới bạc này không phải là điều gì đó xa vời.

    Ngay cả những giai đoạn khó khăn nhất VNM DHG hay HPG LAS DPM DMC IMP VPK PVD HSG DRC CSM NTP BMP VCF .... cũng đã làm được điều đó. Nói là có cơ sở.

    Nếu kinh tế sáng lên thì còn hơn thế nữa.

    Xong stt này Chun về bán ốc dạo, túi dạo.

    Sẽ không làm đau em lần nào nữa đâu. Thật mà.





    Nhận định mới nhất của Chun (30/10/2013):

    Rất nhiều mã TỞM LỢM giá 2.000 - 5.000 sẽ tăng 100-300% trong vòng 6 tháng tới

    TỞM LỢM đến nỗi bị người đời hắt hủi, ghẻ lạnh.

    Một sự thật đau lòng đã diễn ra: 2 tháng qua trên 2 sàn có 68 mã đã kịp làm cú nước rút trên 50% trước khi gió heo may ùa về. Anh em Bụi Đời mấy ai tham gia trọn bữa tiệc mang tên NHỮNG CON HÀNG TỞM LỢM?

    Ở đời cái gì cũng có thời của nó, cóc nhái cũng có thời của cóc nhái, móc cống cũng có thời của móc cống.

    Chun không cổ vũ anh em mạo hiểm oánh bạc. Nhưng rất nhiều con hàng móc cống giá 2.000 - 7.000 đang bị định giá rẻ mạt, đang bị TT định giá sai, rồi TT phải trả lại tên cho các em trước mùa thu năm ẤT DẬU.

    Định giá sai nó rộng lắm, Chun hiểu thế này: - Gia trị sổ sách - Thương hiệu - Tài sản - Lợi thế ngành nghề. - Vị thế ngành nghề. - Những mối quan hệ. - Kết quả kinh doanh. .......... Đám HSG CSM DRC DHG PET PPC REE ... kiếm 10% giai đoạn này khó như bắc thang lên giời.



    Phê & Tự phê:

    Cố gắng tìm ra những con hàng Độc lập với TT- CHÍNH NỘI LỰC NÓ ĐỦ SỨC VƯỢT QUA MỌI SÓNG GIÓ CỦA TT & THẮNG TT. Ngâm cứu kỹ, nghiền ngẫm thông tin cơ bản về nó từ nhiều nguồn khác nhau.

    Nó đang đi những bước đi của con nào trước đó, nó mang dáng dấp của VNM DHG hay HPG LAS DPM DMC IMP VPK PVD HSG DRC CSM NTP BMP VCF....?

    Cố gắng tạo thói quen NHÌN DÀI HẠN - Chart tuần, tháng, quý, năm....

    CUỐI CÙNG: KIÊN ĐỊNH VỚI SỰ LỰA CHỌN CỦA MÌNH.

    Tổng kết thành quả sau từng quý nắm giữ.

    Không đứng núi này trông núi nọ.

    PHÊ & TỰ PHÊ





    2 năm qua, rất nhiều cổ cánh làm ăn tốt đã thiết lập mặt bằng giá mới, đáy sau cao hơn đáy trước, lừ đừ như cỗ xe tăng Đức, chậm mà chắc, rất nhiều mã giá hôm nay so với đáy 2 năm trước cao hơn từ 100-500%: 1 số cái tên tiêu biểu: DRC CSM HSG VNM PGC BTP PET PPC VSC BMP HPG TCM REE PVT HVG....

    Việc của anh em bây giờ: Chúng ta tìm bóng dáng những con hàng kinh điển ở trên.

    Mua cổ phiếu là mua sự kỳ vọng vào tương lai, không mua cái sự đã rồi, mua khi nó xấu xa, bỉ ổi, để đến lúc nó bớt xấu xa, bỉ ổi thì nó đã tăng 100 - 300% và khi nó tốt thì nó đã kịp làm cú nước rút 1.800% !
  4. mrbin mr

    mrbin mr Thành viên mới Not Official

    Tham gia ngày:
    08/05/2014
    Đã được thích:
    12
  5. fuong9

    fuong9 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/09/2005
    Đã được thích:
    5.646
    Chứng khoán là trò chơi cờ bạc, đi cửa nhỏ chết chậm, đi cửa lớn chết sớm! Chỉ có con cái nó sống thôi, con đực trước sau gì cũng chết! :)):)):)):)):))
  6. monghayday

    monghayday Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    424
    (:| Sáng sớm (4-5h) bác ra đường mới thấy vài đoàn xe, vài chục người lỉnh kỉnh trở hàng hóa đi chợ bán hàng thì đã ăn thua giề. Cũng có hôm em chợt thức giấc, trả biết lang thang như mộng du hay sao ý rồi lạc vào ............ cái chợ F319 thì ôi thôi rồi lượm ơi, kinh khủng quá? (:| Mới 2-3 giờ sáng trời mưa phùn, giá rét căm căm mà sao đông đúc thế. Em đảo mắt đếm qua cũng 3 - 4 ngàn người già, trẻ, gái, trai; đủ mọi tầng lớp từ giáo sư, bác sỹ, kỹ sư, công chức, nông chức, học sinh, ... đủ cả. Lại gần một cô gái em hỏi sao đi chợ sớm thế em, đã mua bán được gì chưa thì thật ngỡ ngàng khi nàng đáp "Dạ sáng qua em bán hết hàng rồi, chiều cũng mua được ít hàng tàm tạm". Thấy lạ quá em hỏi vậy sao còn chưa về, nàng đáp nhỏ nhẹ "ngồi nghe ngóng tình hình, chém gió thôi anh ah". Nghe xong em lầm lũi đi về như người mộng du luôn vì không hiểu nổi người ta mua/bán gì ở cái chợ F319 nhỉ >:)>:)>:)
  7. willstrong

    willstrong Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Đã được thích:
    7.903
    Cụ không nhận ra ah? đó là tổng hợp trước và bây giờ là Copy and Paste thôi.
    emcungyeukhoahoc1 thích bài này.
  8. emcungyeukhoahoc1

    emcungyeukhoahoc1 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/05/2014
    Đã được thích:
    1.788
    Có chứ, ở comment trước đó tui có nói mà, nếu không phải như vậy thì cụ ấy đã huy động cả bộ tộc của cụ ấy để xây dựng cái chủ đề hoành tráng này rồi. Nhiều chỗ đọc hay phết, tui công nhận. Có thời gian thì cũng nên đọc cho vui.
    trendinhphowall, Quacker3KTMOT thích bài này.
  9. EDS.COM

    EDS.COM Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    30/09/2012
    Đã được thích:
    6.296

    Nhưng mà có tính thời sự cao đấy, ..........
  10. boomck

    boomck Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    10/08/2012
    Đã được thích:
    5.482
    =))Bác này chắc tửng rồi không hiểu tại sao Flc chạm sàn cuối phiên nó trần:))

Chia sẻ trang này