Biết ai còn nhớ đến ân tình xưa?

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi chunjunxo, 28/07/2010.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3254 người đang online, trong đó có 73 thành viên. 06:32 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 35593 lượt đọc và 598 bài trả lời
  1. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Ngày xưa, khi chưa có cây cầu Mỹ Thuận, khách bộ hành muốn qua sông chỉ có cách duy nhất là qua phà Mỹ Thuận. Nay bến phà với bao nỗi thăng trầm không còn nữa, cây cầu đã sừng sững mọc lên nối những bờ vui. Nhớ lại bến phà cũ, hẳn nhiều người còn nhớ hình ảnh những người bán hàng rong ở hai bên bờ sông ngày nào. Đặc biệt là hình ảnh các cô gái bán chim ( tất nhiên, là… thực phẩm) với lời mời ngọt ngào: “ăn chim em đi anh”.

    Bài thơ về các cô gái bán chim thời đó:


    Đi qua bắc Mỹ Thuận
    Nhộn nhịp khách lữ hành
    Cô em mời đon đả
    “Ăn chim em đi anh”

    Nè, chim em mập lắm
    Nè chim em ít lông
    Chim em vừa mới lớn
    Anh, ăn chim em không

    Chim em toàn những nạc
    Chim em chẳng có xương
    Anh sờ đi: toàn thịt
    Lại to hơn chim thường

    “Ừ, chim em bự lắm
    Nhưng anh cũng… có rồi
    Anh dừng lại xem thôi
    Để anh đi, em nhé “

    Xe chuyển bánh nhè nhẹ
    Cô em còn ghé theo
    Chim em, chim rất nhiều
    Lần sau anh mua nhé

    Nay qua sông Mỹ Thuận
    Gặp cây cầu ước mơ
    Thương cô em mười tám
    Biết tìm đâu bây giờ?…
  2. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Người mẹ điên

    Vương Hằng Tích (Trung Quốc)

    Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

    Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

    Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

    Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

    Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

    Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

    Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

    Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

    Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "****** là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

    Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

    Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, ****** về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào tôi với vẻ lấy lòng. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là ****** như thế này đấy!"

    Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là ****** ấy! ****** mới là con điên ấy, ****** mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

    Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

    Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

    Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

    Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là ****** đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

    "A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

    Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

    Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

    Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, ****** tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

    Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

    Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.
    Một góc Khu tự trị Ân Thi-tỉnh Hồ Bắc (TQ)
    Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

    27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

    Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, ****** đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "****** có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

    Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

    Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

    ( Trang Hạ dịch)
  3. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    TRĂNG NGHẸN là bài thơ của Hoài Tường Phong vừa đoạt giải Nhất cuộc thi thơ đồng bằng sông Cửu Long do các Hội Văn học - Nghệ thuật trong khu vực nầy liên kết tổ chức, tỉnh Cần Thơ đăng cai. Nhưng một sự cố lạ lùng chưa từng có đã xảy ra: Nhà thơ Phạm Sĩ Sáu, trưởng Ban Giám khảo cho hay, một số cơ quan "có thẩm quyền" ở thành phố Cần Thơ (thực chất là không có thẩm quyền) đã yêu cầu Ban Giám khảo chọn lại bài khác để trao giải Nhất, vì bài nầy u ám quá. "Trăng thì phải sáng, thậm chí rất trong sáng chớ không thể nào nghẹn được". Ban Giám khảo đã quyết định không chấm lại, cuối cùng họ quay sang tác giả. Nhà thơ Hoài Tường Phong cho biết, mấy ngày nay chủ tịch Hội Văn nghệ Cần Thơ yêu cầu ông làm đơn từ chối giải thưởng với lý do "tôi không có gởi dự thi". Ông khẳn định rằng "tôi đã gởi dự thi", sau đó vị chủ tịch Hội Văn nghệ lại yêu cầu ông làm đơn xin từ chối giải thưởng với lý do "Thơ tôi có nhiều câu chữ không phù hợp với tiêu chí cuộc thi". Ông Phong nói "Đó là việc thẩm định của Ban Giám khảo".
    Xin miễn bình luận về sự kiện nầy. Mời các bạn đọc bài thơ TRĂNG NGHẸN đã được công bố giải Nhất vừa qua.


    Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
    Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
    Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,
    Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.
    Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
    Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
    Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
    Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

    Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
    Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
    Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
    Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.

    Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
    Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa ****.
    Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
    Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.

    Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
    Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
    Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
    Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.

    Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
    Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
    Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
    Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.

    Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
    Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
    Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
    Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

    Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,

    Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.

    Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,

    Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.



    PS: Đã 8 năm rồi e không đọc thơ phú............
  4. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
  5. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Chào cả nhà...em thấy TT này chẳng có gì phải xoắn, lý do: Trong nước ổn, tại sao dám nói ổn? Cả 2 tuần nay báo điện tử báo giấy viết cả rồi em không nhắc lại. Thế giới còn bất ổn? Vâng có ! Thế giới lúc nào cũng có bất ổn ! Vấn đề là: Cái bất ổn đó là CĂN NGUYÊN KÉO THEO 1 CUỘC KHỦNG KHỎANG TÒAN CẦU LẦN 2 hay chỉ là khủng khỏang cục bộ nhất thời chóng qua như Qatar, Hy Lạp, TBN....

    Em thấy TTCK VN ngay lúc này chưa lên mạnh chỉ là vấn đề tâm lý...tâm lý lo âu, nghi ngờ, sợ hãi sau 2 cú úp sọt vĩ đại tháng 10/2009 và tháng 5/2010 ! Con sợ cành cong là thế, tâm lý đa số NĐT lúc này khá giống với giai đọan tháng 1-2/2010 !

    Em thì em khóai cái TT như bây giờ VNI lình xà lình xình phát chán...mà TK em ngày nào cũng tăng 5-20% (đã bẩu là margin tẹt ga rồi) em đang chiến mấy con hàng nóng, cực nóng, bỏng cả tay: XXX-YYY-ZZZ

    TT này cực kỳ khó bổ nhào, điều đó là gần như không tưởng...đối với em VNI giảm 8-15 điểm/phiên thì mới gọi là bổ nhào ! Và VNI giảm > 25 điểm/tuần mới gọi là bổ nhào !

    LÝ DO: Tiền bây giờ là TIỀN TƯƠI THÓC THẬT nên NĐT sẽ không bán tháo bằng mọi giá ! Cứ suy bụng ta ra bụng người nhé ! Nếu quý vị dùng tiền tươi và nắm STB, STB giá 19 quý vị có bán không? bây giờ STB có giá 20.7 - EIB giá 19 quý vị có bán không? SAM giá 27 quý vị có bán không?...ví dụ đại lọai thế ! Nếu bán thì quý vị chờ các em về giá nào mới mua? Trong cuộc đại suy thóai tòan cầu 2008 thì ĐÁY MỌI THỜI ĐẠI của các em này có giá bao nhiêu? Bây giờ bao nhiêu?

    Em đã nhai đi nhai lại 1000 lần rồi, VNI muốn thủng 480 thì phải bước qua xác mấy ông kẹ này: STB - EIB - VCB - CTG - BVH - VNM - MSN. Ai đang nắm mấy ông kẹ này? Đừng nói là nhỏ lẻ nha, em là em ứ tin đâu? Vậy quý vị tính rung cây dọa khỉ các tổ chức sao? Với giá này nếu các tổ chức bán thì chắc là lổ sặc tiết....

    Túm cái váy lại là em chưa nghĩ ra lý do nào đủ thuyết phục để VNI thủng 480 trong lúc này ! KHỦNG KHOẢNG KÉP? CHIẾN TRANH THẾ GIỚI THỨ 3? KHỦNG KHỎANG CHÂU ÂU GHÊ GỚM HƠN EM TƯỞNG? Hay TRONG NƯỚC CÓ MỘT CHUYỆN GÌ RẤT GHÊ GỚM SẮP XẢY RA? CHUYỆN GÌ? Với nghề nghiệp của em thì hằng ngày em cũng hóng tin tứ phương 8 hướng và KHÔNG THẤY CÓ GÌ QUÁ GHÊ GỚM NHƯ QUÝ VỊ ĐANG TƯỞNG TƯỢNG CẢ ! SỰ THẬT LÀ NHƯ THẾ !
  6. money-money

    money-money Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2010
    Đã được thích:
    0
    nói mai tăng đi chun
  7. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    BIANFISHCO sẽ niêm yết sàn HOSE quý 3/2010
    [​IMG]

    Bianfishco là DN xuất khẩu thủy sản hàng đầu của Việt Nam, nhà máy của Công ty có quy mô lớn và hiện đại nhất vùng ĐBSCL.


    CTCP Thủy sản Bình An (Bianfishco) vừa tổ chức ĐHCĐ thường niên năm 2010. Theo đó, kế hoạch năm 2010 là Bianfishco đạt doanh thu thuần về bán hàng và cung cấp dịch vụ là 838,744 tỷ đồng, lợi nhuận trước thuế 54,257 tỷ đồng, lợi nhuận sau thuế 45,371 tỷ đồng.
    Nhằm mục tiêu mở rộng phát triển hoạt động sản xuất - kinh doanh và đầu tư vào các dự án trong năm 2010, Công ty không thực hiện chi trả cổ tức năm 2009 cho cổ đông.
    Mặc dù kế hoạch kinh doanh đề ra như trên, nhưng căn cứ vào tình hình hoạt động kinh doanh, sản lượng xuất khẩu đề ra và các hợp đồng đã ký kết với đối tác, trong năm 2010, Bianfishco cho biết, sẽ phấn đấu đạt tổng doanh thu 1.538,390 tỷ đồng, lợi nhuận sau thuế 89,690 tỷ đồng.
    Bianfishco là DN xuất khẩu thủy sản hàng đầu của Việt Nam, nhà máy của Công ty có quy mô lớn và hiện đại nhất vùng ĐBSCL. Ngoài kho lạnh công suất 10.000 tấn đã hoàn thành và đưa vào hoạt động từ tháng 3/2010, Bianfishco chuẩn bị đưa nhà máy sản phẩm giá trị gia tăng có công suất 3.000 tấn sản phẩm/năm đi vào hoạt động trong tháng 9/2010. Riêng Viện Nghiên cứu thủy sản Bianfishco, trong tháng 7 này sẽ được khánh thành.
    Cũng theo kế hoạch, trong năm nay, Bianfishco sẽ niêm yết cổ phiếu trên Sở GDCK TP. HCM (HOSE).
    Theo H.Phúc
    ĐTCK

  8. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Vote cho các cụ mỏi tay quá....beer nào.....

    cụ này đang ngó hàng nhà em đây?


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    Gớm ae ở bển vui quá nhỉ ăn lòi mồm có khác

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Vâng chúc mừng các cụ nhà em gen tỵ với các cụ đới hôm nay các cụ ăn lòi mồm toác mỏ sướng nhỉ

    [​IMG]

    [​IMG]


    [​IMG]

    Các em be bé lại mệt nhoài bê bia cho các anh roài

    Giờ này mà các cụ tụ tập thía này thì NÓNG QUÁ !!! Mai các cụ biết phải làm gì rồi đó....


    Mấy hôm nay chiến đấu với nhợn vất vả quá giờ phải:
    Hưởng thôi....

    Beer thôi anh em......

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    [​IMG]

  9. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Thủ lĩnh phe áo đỏ đã đầu hàng
    Chúc mừng phe áo xanh, mai thị trường phi ầm ầm [​IMG]

    Bảy thủ lĩnh áo đỏ đầu hàng, chính phủ Thái 'thành công'



    Đầu giờ chiều nay (19/5), bảy thủ lĩnh của lực lượng biểu tình áo đỏ đã đầu hàng các nhà chức trách Thái Lan sau khi quân đội tấn công vào khu trại của họ ở Bangkok.
    TIN LIÊN QUAN

    [​IMG]

    Xác một người biểu tình nằm trên đường phố khi quân đội xông vào phá trại của phe Áo Đỏ ở Bangkok. (Ảnh: Reuters)
    Những người đầu hàng đã bị cảnh sát đưa đi. Một phát ngôn viên của quân đội Thái Lan, đại tá Sansern Kaewkamnerd, miêu tả họ là "những chỉ huy khủng bố" và khẳng định "tình hình đã được kiểm soát hoàn toàn".
  10. chunjunxo

    chunjunxo Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/06/2008
    Đã được thích:
    2
    Ai đang dẫn dắt thị trường chứng khoán?

    Lướt sóng giờ đây không chỉ là chiến thuật giao dịch của NĐT cá nhân mà ngay cả NĐT tổ chức cũng tham gia để sinh tồn.


    Kể từ khi tạo đỉnh 625 điểm từ cuối tháng 10/2009 đến nay, TTCK Việt Nam đã trải qua hơn 8 tháng lình xình, không xuất hiện một đợt sóng lớn nào đáng kể. Nhóm cổ phiếu Blue chips mặc dù được định giá rẻ nhưng không thể tăng giá trong khi nhóm cổ phiếu nhỏ, tầm trung lại thu hút được dòng tiền đầu cơ.
    Lướt sóng giờ đây không chỉ là chiến thuật giao dịch của NĐT cá nhân mà ngay cả NĐT tổ chức cũng tham gia để sinh tồn. Phải chăng TTCK đang thiếu một đầu tàu dẫn dắt.
    Chưa ai đủ khả năng
    Theo Thạc sĩ Đào Trung Kiên (Đại học Kinh tế TPHCM), dù là NĐT lớn hay NĐT nhỏ mục tiêu hàng đầu phải sinh lời. Riêng NĐT tổ chức sẽ căn cứ vào từng thị trường và các khoảng thời gian để quyết tính chiến lược của mình.
    Danh mục NĐT tổ chức không thiếu những khoản đầu tư dài hạn nhưng chưa thể sinh lời do đây là thời điểm nền kinh tế đang hồi phục. Nhưng nếu những khoản đầu tư này có thể sinh lời trong ngắn hạn NĐT tổ chức cũng không bỏ qua.
    Nhiều NĐT từng phản ứng cho rằng NĐT lớn dẫn dắt thị trường một cách quá đà và trở thành độc quyền, lũng đoạn. Nhưng cũng phải hiểu rằng đã cùng đầu tư, cùng tìm lợi nhuận thì không thể kêu gọi NĐT lớn hãy dẫn dắt nhưng đừng lái thị trường theo ý của mình. NĐT lớn với vị thế lớn và túi tiền lớn quyết định đầu tư sẽ tác động mạnh đến thị trường nhưng chưa chắc họ được.
    Từ đầu năm đến nay, mọi người đều kỳ vọng Blue chips sẽ có một đợt sóng lớn để đẩy VN-lndex lên tầm cao mới. Kỳ vọng này có cơ sở do nền kinh tế nước ta đang trên đà phục hồi và các doanh nghiệp cũng chứng minh được khả năng vượt khó của mình.
    Nhưng cái chốt hiện tại của thị trường là vấn đề dòng tiền chưa được khơi thông nên khả năng thị trường tăng mạnh vẫn là ẩn số. Chính vì vậy, những CP nhỏ, sóng lớn vẫn là nhóm CP có tính đầu cơ được ưa chuộng hơn nhiều.
    Vai trò dẫn dắt của NĐT nước ngoài (NĐTNN) thực chất chỉ để phụ thêm và mục tiêu cuối cùng vẫn là lợi nhuận. Bởi hiện tại khối nay nếu có mua vào cũng chỉ trong phạm vi hẹp vì vốn của họ đang gặp khó khăn trong việc huy động tiền vào Việt Nam. Mặc dù nửa đầu năm nay vốn đầu tư gián tiếp nước ngoài (FIl) vào Việt Nam tăng mạnh, đạt 350 triệu USD nhưng vẫn chưa lộ rõ hướng đi tiếp theo của luồng tiền này sẽ như thế nào.
    Thời gian qua giao dịch của NĐTNN khá sôi động nhưng thực chất do NĐTNN cũ bán ra còn NĐTNN mới mua vào. Vào giai đoạn đầu năm 2010, thị trường xôn xao với thông tin về quỹ đầu tư của tỷ phú lừng danh George Soros dự định vào Việt Nam nhưng đến giờ vẫn chưa rõ số tiền bao nhiêu.
    Hoặc như Chủ tịch quỹ Templeton Mark Mobius liên tục đưa ra những nhận định TTCK Việt Nam hấp dẫn nhưng thực chất cũng chỉ là “chém gió”, còn cụ thể quỹ của ông giải ngân bao nhiêu không ai biết.
    Dẫn dắt cục bộ
    Theo nhận định của các chuyên gia, vai trò dẫn dắt tạm thời nhiều khả năng sẽ thuộc về các CTCK có thị phần môi giới lớn. Các CTCK này sẽ tập trung nguồn tiền của khách hàng rồi tiến hành những thương vụ có lợi nhất. Tuy nhiên, vai trò dẫn dắt của các CTCK cũng chỉ mới được một phần, vì toan tính của các CTCK khác nhau.
    Nhiều CTCK mua vào CP thay vì đánh CP lên lại “nhường” nhiệm vụ này cho các NĐT để chực xả hàng. Chính vì vậy đã có hiện tượng một số CP tốt nhưng không thể lên giá vì bị một số CTCK ém.
    Chẳng hạn những CP như MCG, PVA, VE9, KSS... đến giờ vẫn chưa thể xác định một cách rõ ràng có bị làm giá hay không nhưng đã khiến không ít NĐT méo mặt nếu lâm vào cảnh mua đỉnh bán đáy.
    Rõ ràng đây là một ý đồ rất “hiểm” của CTCK khi cho sử dụng đòn bẩy cao để vừa thu phí giao dịch, thu tiền lãi cho vay, được tiếng là chiều khách hàng nhưng được lợi là sau khi CP đổ dốc tiến hành giải chấp không thương tiếc để mua vào với giá rẻ. Và khi đã gom đủ số CP, CTCK lại có thể đánh lên và kêu gọi NĐT mua vào. Như vậy, dù CP lên hay xuống CTCK đã và đang tìm được chiêu để kiếm lời cho mình.
    CTCK luôn thắng
    Bảng phân tích của các CTCK là thông tin tham khảo bổ ích cho các quyết định đầu tư của NĐT. Do đó để đáp ứng nhu cầu của NĐT, các CTCK đua nhau thành lập các phòng phân tích và đẩy mạnh hoạt động này, coi đây là phương tiện để quảng bá thương hiệu và thu hút khách hãng. Tuy nhiên, hoạt động này từ lâu đã bị đánh giá là có vấn đề.
    Theo Hiệp hội Các NĐT tài chính Việt Nam (VAFI), hầu hết các bài phân tích, nhận định thị trường đều dựa theo trường phái mà ít dựa theo trường phân tích cơ bản nên chất lượng những bài phân tích này rất thấp vì thường nhận sai xu hướng chuyển động của thị trường.
    Cũng theo VAFI, người phân tích dự báo thị trường thường không giỏi về đầu tư như những người hoạt động tự doanh. Nếu viết dự báo thị trường giỏi về tự doanh, lãnh đạo CTCK lập tức điều chuyển sang bộ phận tự doanh để gặt hái lợi nhuận cho CTCK, hoặc sẽ được các công ty quản lý quỹ săn đón với mức lương thưởng cao hơn.
    Thực tế việc thành lập các phòng tư vấn chỉ là hoạt động chạy theo phong trào, CTCK nay có phòng phân tích hay đưa ra các bài phân tích CTCK khác cũng làm theo chứ không tính tới chất lượng của bài phân tích, hiệu quả của hoạt động phân tích.
    Điều đáng nói các bài phân tích này chưa chắc đã thuyết phục được các nhân viên của phòng tự doanh của CTCK đưa ra bản phân tích.
    Nhân viên phòng tự doanh của một CTCK từng thú nhận, phòng phân tích thường xuyên có các báo cáo phân tích dự báo cho NĐT nhưng chúng tôi rất hiếm khi đầu tư theo lời khuyên này. Hoạt động phân tích cũng chỉ là “té nước theo mưa”: tăng khuyên NĐT mua vào, giảm kêu thị trường điều chỉnh, cơ hội tốt để mua vào. . .
    Nhiều CTCK dùng bảng phân tích làm “mồi nhử” NĐT thiếu kinh nghiệm. Trước khi tháo hàng một mã CP nào đó mã CTCK đang nắm giữ, CTCK thương tổ chức các buổi hội thảo với phần đầu tiên là phân tích về thị trường kế tiếp là giới thiệu về mã CP đó với sự góp mặt của lãnh đạo doanh nghiệp đó. Sau buổi phân tích là những bản phân tích với những con số trên cả tuyệt vời về hoạt động của doanh nghiệp đó.
    Ngay cả NĐT có kinh nghiệm cũng dễ bị sập bẫy trước với những mã CP được tô hồng cộng với những phiên tăng trần với dư mua cực lớn mà đa phần là lệnh ảo do các CTCK tung ra.
    Theo Thái Ca - Hải Hồ
    Sài Gòn Giải Phóng – Đầu tư tài chính
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này