Điều này khiến ta phải suy ngẫm:

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi Evyryhafl, 16/04/2025.

5876 người đang online, trong đó có 76 thành viên. 01:37 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 21021 lượt đọc và 105 bài trả lời
  1. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    TT ngày càng khó đoán các bác à
  2. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
  3. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
  4. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
  5. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    Bài này rất hay !

    Bạn kinh doanh hay đầu tư cái gì thì cũng nên đọc qua bài này một lần trong đời.

    Ông Vương là một doanh nhân thành đạt ở Mỹ. Ông từng nói với cậu con trai Tiểu Vương của mình rằng đợi đến khi cậu được 23 tuổi, ông sẽ giao lại nghiệp vụ tài chính của công ty cho cậu. Nào ngờ, đúng ngày sinh nhật 23 tuổi của con trai, lão Vương lại dẫn cậu đến sòng bạc…

    Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào sòng bạc. Ông Vương đưa cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rõ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không được để thua sạch hết tiền.

    Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lão Vương vẫn chưa thể yên tâm, dặn con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói còn lại bao nhiêu thì sẽ còn lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó gì.

    Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu cờ bạc rất mau chóng đã ngấm vào máu mình. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không còn lại xu dính túi, từ sớm đã quên sạch lời dặn của cha.

    Thì ra, sự lo lắng của ông Vương quả thực không thừa. Ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương vô cùng chán nản. Anh vốn tưởng rằng hai ván sau cùng có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.

    Ông Vương nói: “Con vẫn còn phải đi vào sòng bài tiếp nữa. Nhưng con đã thua sạch hết tiền vốn, ta không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự mình kiếm lấy tiền”.

    Không lâu sau, Tiểu Vương tận dụng thời gian một tháng đi làm nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào sòng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho mình, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc.

    Nhưng đến khi thua đến mức giới hạn mà mình đặt ra, có một ma lực vô hình khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đã phá vỡ kế hoạch của mình. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.

    Người cha đứng ở bên cạnh nhìn anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào sòng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ thất bại. Hơn nữa, tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.

    Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào sòng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất, vô tình nhất, tàn khốc nhất trên thế giới này. Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.

    Tiểu Vương đành phải đi làm thuê ngắn hạn. Khi anh bước chân vào sòng bạc lần nữa đã là chuyện của nửa năm sau. Lần này, vận khí của anh vẫn không được tốt, lại là một màn thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đã điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn rất nhiều.

    Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi sòng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong lòng anh lại có một loại cảm giác chiến thắng. Lần này anh đã chiến thắng được bản thân mình. Anh đã không để mình phải thua đến đồng xu cuối cùng.

    Lão Vương nhìn ra được niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào sòng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải chiến thắng bản thân mình! Kiếm soát được bản thân mình, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự“.

    Từ đây, mỗi lần đi vào sòng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng mình: Khi thua mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với sòng bài và đã bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa còn thắng được mấy trăm đô-la.

    Người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh, bây giờ đã đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu bỏ cuộc? Quả nhiên anh lại thắng được thêm 15% số tiền.

    Tiểu Vương mừng rỡ khôn cùng, trước mắt đã sắp thắng được con số gấp đôi. Đây là cảnh trước nay anh chưa từng tưởng tượng ra, trong lòng hứng khởi không thôi.

    Nào ngờ, chính ngay lúc này, tình thế đã chuyển biến bất ngờ, có mấy đối thủ đã gia tăng tiền cược. Chỉ vỏn vẹn hai ván, anh đã thua sạch. Tiểu Vương giật mình, khắp người đổ mồ hôi hột.

    Lúc này anh mới nhớ đến lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi sòng, anh đã là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải làm người thua cuộc.

    Một năm sau, lão Vương lại đến sòng bạc xem phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đã giống như một tay già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%, hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi sòng.

    Ngay cả lúc đắc ý nhất, anh cũng sẽ buông tay, dứt khoát rời đi. Lão Vương cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. Còn con trai của ông đã làm được điều đó.

    Lão Vương cuối cùng quyết định bàn giao khối tài sản mấy chục tỷ của nhà mình cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn còn chưa hiểu chút gì về nghiệp vụ của công ty.

    Lão Vương vẻ mặt ung dung bình thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được cảm xúc bản thân, rồi phóng túng dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách nắm giữ tài sản mà là không kiểm soát nổi chính mình. Điều này, con đã học được rồi“.

    Quả đúng vậy, đối thủ khó chiến thắng nhất là chính bản thân mình. Kiểm soát tâm trạng, khắc chế cảm xúc tham lam, sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận… dường như là một quan ải bất tận của đời người.

    Người có thể thành công nhất định phải học được kiềm chế bản thân. Còn chỉ vì cái lợi mà mê mờ, thì tiền bạc có bao nhiêu rồi cũng trôi hết theo dục vọng và lòng tham vô tận.
    codienlanhDo_Quyen thích bài này.
  6. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    Muốn hủy hoại một người trẻ, chỉ cần để họ sống quá dễ dàng là được.

    Mình từng biết một cậu em, đi làm được một thời gian thì nghỉ.

    Ban đầu em nói chỉ muốn nghỉ ngơi, “lấy lại năng lượng.” Mình nghĩ, ừ, ai mà chẳng có lúc mệt. Nhưng không phải lo cơm áo gạo tiền vì còn bố mẹ. Em nghỉ được một tháng, rồi ba tháng, rồi nửa năm.

    Cậu ấy không đi xin việc nữa vì ngại, lịch sinh hoạt đảo lộn, ngày lướt mạng, đêm cày phim, hôm nào hứng lên thì chơi game đến sáng.

    Gặp lại, em cười gượng bảo: “Anh ơi, em bắt đầu sợ chính cái nhàn rỗi của mình rồi.”

    Mình không trách. Vì mình cũng từng thế. Hồi sinh viên, cảm thấy học qua loa cũng được, cứ thế chơi vui hết tháng ngày như thế.

    Khi trẻ, mình tưởng làm việc mệt mới nguy hiểm. Sau mới hiểu, nguy hiểm nhất là khi mình không còn buộc phải làm gì cả.

    Không lịch trình, không mục tiêu, không hứa hẹn tương lai, thế là từng ngày mình tụt dốc, chẳng cần ai đẩy.
    Thoải mái vốn không xấu. Nhưng nếu không tỉnh táo, nó trở thành liều thuốc ngủ, mài mòn ý chí.

    Mạng xã hội, game, giải trí, đồ ăn ship tận cửa…, mọi thứ phục vụ ta dễ quá, đến mức ta không còn thấy cần bước ra ngoài nữa. Ta tưởng mọi thứ vẫn ổn, hoặc tự bắt mình tin rằng mọi thứ đang ổn.

    Nếu đang rơi vào vòng xoáy này, mình chỉ muốn nhắc:

    Nghỉ, nhưng đừng quên ngày mình quay lại. Đừng tự nhủ chán thì sẽ đi làm lại, phải có ngày tháng định rõ ràng.

    Thoải mái, nhưng biết giới hạn. Chúng ta khác nhau cơ bản, cũng chỉ có thế thôi, biết giới hạn và điểm dừng, cuộc chơi nào cũng vậy.

    Tận hưởng, nhưng biết chút kỷ luật. Đôi khi những thứ làm ta thấy cuộc sống thú vị… lại âm thầm giết đi tương lai ta mỗi ngày…

    Bởi vì dễ dãi với bản thân lâu ngày, thứ ta mất đi không phải là thời gian, mà là chính mình.
  7. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    Những phép trừ của cuộc đời...

    Đầu tiên, cuộc đời sẽ trừ đi sức khoẻ của bạn. Một ngày đẹp trời, bạn thức dậy và phát hiện mình không còn khả năng chạy marathon như thời trẻ. Thay vào đó, bạn chạy... chậm lại và đi bộ. Và nhờ vậy, bạn biết rằng, mỗi ngày trôi qua còn khoẻ mạnh là một ngày quý giá.

    Tiếp theo, cuộc đời sẽ trừ dần đi một vài người bạn. Cuộc đời giúp bạn "dọn dẹp" danh bạ điện thoại, chỉ giữ lại những ai khiến bạn cười vui từ tận đáy lòng, chứ không phải gượng cười vì lịch sự. Bạn sẽ nhận ra, đâu là những chiến hữu, chí cốt mà mình cần gìn giữ, quan tâm.

    Và tất yếu, một vài giấc mơ cũng sẽ bị trừ đi. Nhớ hồi nhỏ bạn mơ thành anh hùng, đánh Đông dẹp Bắc, cứu mỹ nhân... Bây giờ, chỉ cần làm được những việc mình yêu thích, dũng cảm đối diện với những thất bại, không hèn trong mắt mình là mãn nguyện rồi.

    Cuộc đời cũng sẽ trừ đi những thứ không cần thiết, những se sua, nông nỗi, hời hợt thời trẻ. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ mất kiên nhẫn với những thứ vụn vặt, những cuộc tranh cãi không đầu không cuối trên mạng xã hội. Thay vào đó, bạn chọn dành thời gian cho những điều thực sự ý nghĩa.

    Cuộc đời cũng trừ đi sự ngại ngùng khi bạn thể hiện cảm xúc thật của mình. Bạn không còn quá sợ hãi khi phải nói "không" hoặc đưa ra ý kiến trái chiều. Cuộc đời muốn bạn sống trung thực hơn với chính mình và với người khác.

    Cuối cùng, cuộc đời cũng trừ đi mong muốn làm hài lòng mọi người. Đến một lúc, bạn bắt đầu nhận ra: ý kiến của người khác không quan trọng bằng hạnh phúc, bình an của chính bạn. Bạn ngừng cố gắng làm hài lòng mọi người và bắt đầu sống theo cách mà bạn thực sự muốn.

    Mỗi phép trừ ở trên, có vẻ như là mất mát, nhưng đó là cách cuộc đời giúp bạn "tối ưu hóa" bản thân. Cuộc đời giống như một nhà điêu khắc, gọt đi những phần thừa của tảng đá để tạo nên một tác phẩm nghệ thuật có giá trị. Nhờ vậy, bạn tìm thấy được phiên bản tốt nhất của chính mình.

    Phép trừ - mất mát, là điều không thể tránh khỏi. Mong sao, cuộc đời chỉ gọt bỏ những điều thừa thãi, ít giá trị hoặc những thứ bắt buộc phải mất đi, để chúng ta trưởng thành và bản thiện hơn.

    Chúa nhựt an yên !!!
    Monero1991Do_Quyen thích bài này.
  8. Bb75

    Bb75 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/08/2019
    Đã được thích:
    261
    Chào cậu em đồng hương, còn sức thì viết tiếp nhé, chúc may mắn.
  9. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    Ray Dalio tin rằng sự phát triển tư duy không đến từ những người đồng ý với bạn, mà từ những người phản đối bạn một cách thông minh. Khi bạn chỉ nghe người cùng quan điểm, bạn đang sống trong “vòng lặp xác nhận” - nơi bạn củng cố niềm tin cũ. Trong khi đó, một người bất đồng với bạn (và có năng lực) có thể nhìn thấy những góc khuất, sai sót mà bạn hoàn toàn không nhận ra. Vì vậy, thay vì né tránh tranh luận, hãy chủ động tìm đến những người phản biện có chất lượng - vì họ giúp bạn trở nên đúng hơn, không phải chỉ để bạn “trông có vẻ đúng”.
  10. Evyryhafl

    Evyryhafl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2025
    Đã được thích:
    149
    Chứng kiến những biến cố của bạn bè và người quen biết, với những chuyện tưởng như không thể xảy ra mà lại tới rất nhanh. Rồi những cái chết của người quen, có những người từ giã cõi trần khi tuổi đời còn rất trẻ. Tự nhiên muốn ghi chép ngẫu nhiên về những điều mắt thấy tai nghe những việc diễn ra quanh mình, người thật việc thật, kỷ niệm hay suy tư dù đơn sơ mộc mạc, trong thời đại mình đã sống. Tất cả đều như lá trên sông, như hoa bay trong gió.

    Đời người như gió thoảng mây bay, như nước chảy qua cầu, như bóng câu qua cửa sổ, như mây hoạ ánh trăng, như cánh nhạn trong sương sớm.... ngắn ngủi vô cùng.

Chia sẻ trang này