Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3128 người đang online, trong đó có 66 thành viên. 05:22 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 37231 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Chương chín

    Loài người muốn gì?

    Bạn muốn biết một câu thần chú làm ngưng những cuộc cãi lộn, làm tan bất bình,
    gây thiện cảm và xúi giục người khác chăm chú nghe bạn không?

    Có?... Tốt lắm. Đây, câu đó đây. Trước hết, bạn hãy nói: "Tôi không trách ông một
    chút nào hết! Nếu tôi ở vào địa vị ông, chắc chắn tôi cũng hành động như ông".

    Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Xin bạn đừng
    ngại rằng nói như vậy mà không thành thật đâu, vì nếu ở vào địa vị người khác, tự
    nhiên bạn cũng sẽ hành động như họ.

    Như tên tướng Al Capone chẳng hạn. Nếu bạn đã chịu cái di truyền về thể chất như
    y, nhận được một giáo dục như y và chịu những ảnh hưởng như y, thì bây giờ bạn
    cũng như y, cũng đương nằm nơi y đang nằm, nghĩa là trong khám. Vì chính cha
    mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy.

    Bạn không phải là một con rắn hổ chẳng hạn, thì cái lẽ độc nhất là bởi các cụ nhà
    là người chứ không phải là rắn hổ. Nếu những tín ngưỡng của bạn không cho bạn
    thờ con bò hay con rắn, chỉ do bạn không sanh trưởng trong một gia đình ấn Độ,
    trên bờ con sông Brahmapoutra.

    Vậy bạn được như bây giờ, có gì cho bạn đáng tự phụ? Người khác ra sao, đừng
    chê người ta. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. Trái lại, nên
    thương họ. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được. Bạn nên nói như
    John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời
    không thương, thì ta cũng đã như người này".

    Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ
    hiểu mình. Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn.

    Một lần, tôi diễn thuyết trước máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott, tác giả
    cuốn "Các tiểu thư". Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở
    Concord tại miền Messachusetts. Nhưng thiệt là vô tâm, tôi đã nói lộn rằng tôi đã
    viếng nhà cô ở Concord tại miền New Hampshire! Nếu tôi chỉ nói một lần thì cũng
    không sao! Than ôi! Tôi nói tới hai lần... Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào
    phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc
    nghiêm khắc. Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts,
    không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -98-​
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    người ở Nouvelle Guinée vậy. Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã
    thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!". Tôi vội vàng muốn trả lời bà ta
    rằng: "Nếu tôi đã có một lỗi về địa lý thì bà còn có một lỗi nặng hơn nhiều, là lỗi
    không được nhã nhặn chút nào hết". Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó. Rồi
    thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Nhưng tôi dằn lòng xuống. Tôi biết rằng bất
    kỳ kẻ điên nào cũng kháng cự lại như vậy được và thiệt ra câu trả lời đó là câu trả
    lời đặc thù của hết thảy những đứa ngu. Tôi muốn vượt lên trên bọn đó. Tôi nhất
    định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Tôi tự nhủ: "Nghĩ
    cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải
    ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện
    thoại liền và nói với bà đại loại như sau này:

    "Tôi kính chào bà... Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn
    bà".

    Loài người muốn gì?

    Bà ấy (nói rõ ràng từng tiếng, giọng quý phái):

    "Tôi được hân hạnh hầu chuyện Ngài nào đây?"

    Tôi: - "Bà không biết tôi đâu. Tôi là Dale Carnegie. Cách đây mấy tuần, bà đã nghe
    tôi diễn thuyết trong máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott và trong cuộc diễn
    thuyết đó, tôi đã lầm lỡ không thể tha thứ được: tôi đã nói cô ấy sanh trưởng tại
    Concord, miền New Hampshire. Thiệt là bậy và ngu quá. Tôi xin lỗi bà và cám ơn
    bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi".

    Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Bữa đó,
    tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho".

    Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ. Một đứa con nít ban sơ học
    cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy. Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền
    thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm".

    Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Gia đình tôi có việc làm lâu trong chánh phủ ở
    miền Messachusetts cho nên tôi lấy làm vẻ vang về quê hương tôi lắm. Khi nghe
    ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm... Nhưng
    tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm".

    Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng. Lỗi của tôi không làm
    thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -99-​
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ
    bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để
    ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa...".

    Như vậy, tôi xét theo quan điểm bà ta và xin lỗi bà thì bà ta cũng xét theo quan
    điểm của tôi và xin lỗi tôi liền. Tôi được cái vui là đã tự chủ được mình, đã dùng
    phép lịch sự để đáp lại một bức thư thô lỗ. Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta
    chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao...?

    Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ. Trong hai chục năm,
    ông điều khiển những đào kép nổi tiếng. Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất
    là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả
    trong những tật lố lăng nhất của họ. Trong ba năm trời, ông giữ được trong gánh
    hát của ông Chaliapine, một danh ca đã làm cho các khán giả sang trọng ở rạp
    Metropoitan Opéra phải say mê về giọng trầm trầm tuyệt thú của va. Nhưng "con
    ngựa bất kham" đó đã làm cho ông bầu phải bao phen bứt đầu bứt óc. Y đầy tật
    xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ
    tình đủ tội.

    Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông
    Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Không
    thể nào ca tối nay được đâu!". Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao?
    Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được.

    Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành
    thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không
    được rồi. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.000 mỹ kim,
    nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!".

    Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi... Phải, độ năm giờ, ông
    trở lại, may ra tôi có khá hơn không".

    Năm giờ, ông Hurock trở lại, vẫn có vẻ âu sầu lắm. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo
    và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao. Có lẽ nó sẽ
    khá hơn".

    Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với... điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng
    hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. Ông
    Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân
    khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -100-​
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie



    Một nhà tâm lý trứ danh nói: "Hết thảy chúng ta đều cần thiện cảm, như được
    người khác khen, hoặc khuyến khích, hoặc an ủi. Em bé đứt tay hay u đầu, vội
    vàng chạy lại chìa ra cho người lớn thấy, có khi lại tự va đầu vào cái gì cho u lên
    để được người lớn thương hại vuốt ve. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn,
    bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ. Những tai họa đó có
    thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác
    thương tới mình:

    Vậy muốn cho người khác theo ý mình, ta nên:

    "Tỏ rằng ta có nhiều thiện cảm với những ý tưởng cùng ước vọng của họ".

    Đó là quy tắc thứ chín.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -101-​


  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Chương Mười

    Gợi những tình cảm cao thượng

    Jesses James là một tướng cướp "ăn hàng" trên các xe lửa và đánh phá các ngân
    hàng rồi chia tiền cho các tá điền ở chung quanh y để chuộc lại ruộng mà họ túng
    thiếu đã cầm cố. Chắc chắn y tự cho y là người có lý tưởng cao siêu cũng như
    Dutch Schultz, Crowley biệt danh "Hai Súng" và Al Capone sống sau y hai thế hệ.

    Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa -
    cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người.

    Ông Pierpont Morgan nhận thấy rằng hành động của loài người thường có hai
    nguyên do: một nguyên do mà người ta giấu đi - cái đó mới thiệt; một nguyên do
    mà ta khai ra vì nó có vẻ cao đẹp, đáng khen.

    Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt. Có biết nguyên do
    đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.

    Nhưng vì con người ai cũng nuôi một lý tưởng trong thâm tâm, nên ưa núp sau cái
    nguyên do thiện mỹ. Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới
    nguyên do sau thôi!

    Quy tắc đó, bạn cho rằng trong thương mãi không áp dụng được chăng? Xin bạn
    đọc đoạn sau này:

    Ông Farrell là chủ một biệt thự. Còn bốn tháng nữa mới hết hạn mướn theo hợp
    đồng, mà người mướn đã muốn dọn ngay đi và cố nhiên đòi hỏi giao kèo. Bốn
    tháng, mỗi tháng 55 mỹ kim! Cả mùa hè thì họ mướn để ở, rồi bây giờ, bắt đầu
    mùa đông, bỗng nhiên họ bỏ đi!

    Ông Farrell giận lắm. Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác
    mướn được?

    Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người
    mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo. Tôi đã cho ông ta hay
    rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi
    sẽ đưa ra tòa liền.

    Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Tôi
    lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta:



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -102-​
  6. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    "Ông Doe, tôi đã nhận được thư của ông cho biết ông sẽ dọn đi, nhưng thiệt tình
    tôi không tin rằng ông sẽ đi thật.

    Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy
    ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự. Tôi đoán sai thì
    đây ông cứ chặt tay tôi đi.

    Tôi đề nghị với ông như vầy. Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi. Nếu lúc
    đó, lại trả tiền nhà, ông còn nhất định dọn đi thì tôi cam đoan với ông tôi sẽ xin
    tuân ý ông. Tôi sẽ để ông đi và tự nhận rằng tôi đã xét lầm ông. Nhưng tôi sẽ tin
    chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".

    Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý
    bà Doe, ông quyết định ở lại. Vì họ đã thấy rằng chỉ có cách xử trí đó là không hại
    danh dự thôi".

    Hồi sinh tiền, Lord Northchiffe, một trong những ông vua báo chí Anh, thấy trong
    một số báo in một tấm hình của ông mà không được hài lòng; ông bèn viết thư cho
    chủ nhiệm tờ báo. Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi
    không thích nó" không"?. Không. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch,
    tình con yêu và kính mẹ. Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa. Thân
    mẫu tôi không thích nó".

    John D. Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình
    con ông. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên
    báo". Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em.
    Ông nói với các nhà nhiếp ảnh rằng: "Anh em còn lạ chi việc đó... Anh em cũng có
    trẻ trong nhà... Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm
    hư chúng...".

    Ông Cyrus H.K.Curtis, chủ nhiệm hai tờ tạp chí lớn nhất tại Mỹ "Tin tức chiều thứ
    bảy" và "Phụ nữ nhật báo", trong bước đầu gặp nhiều khó khăn.

    Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được. Nhưng ông
    đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ. Cô Louisa May Alcott, danh
    lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền
    nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô
    che chở.

    Gợi những tình cảm cao thượng



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -103-​
  7. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Những ông hoài nghi chắc cãi lại:

    "Đối với Northchiffe, hay Rockefeller hay một nữ văn sĩ đa cảm thì hành động như
    vậy được lắm. Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ
    tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"!

    Các ông ấy nói có lẽ đúng. Một vị thuốc không trị được hết mọi bệnh, hợp với
    người này, chưa nhất định cũng hợp với người khác. Nếu phương pháp của bạn có
    kết quả thì thay đổi nó làm chi? Còn nếu trái lại, thì cứ thí nghiệm phương pháp
    trên kia đi, có thiệt gì cho bạn đâu?

    Dù sao đi nữa, tôi tin rằng đọc câu chuyện sau này do James L. Thomas, đã theo
    lớp giảng của tôi kể lại, bạn sẽ thấy thú:

    Một hãng xe hơi có sáu khách hàng không chịu trả tiền sửa xe. Nói cho đúng cũng
    không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi. Mà
    chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa.
    Hãng biết rằng tính không lộn. Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy. Đó là lỗi
    đầu tiên của hãng.

    Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Bạn thử xét xem có
    thành công được không?

    1- Phòng kế toán sai một nhân viên lại nhà sáu ông khách hàng đó, và không úp
    mở gì hết, nói phắt ngay là đến để "thâu số tiền mà khách hàng thiếu của hãng từ
    lâu".

    2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như
    vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa.

    3- Nhân viên đó còn làm cho khách hàng hiểu rằng những kỹ sư của hãng biết rõ
    về xe hơi, cả ngàn lần hơn khách. Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ?

    4- Kết quả: tranh biện nhau hoài.

    Bạn tin rằng phương pháp đó làm cho người thiếu tiền chịu trả không? Bạn tự đáp
    được câu đó.

    Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may
    sao, chuyện tới tai ông chủ. Ông này điều tra về những khách hàng ương ngạnh đó,
    thì thấy từ trước tới nay họ trả sòng phẳng lắm. Vậy phải có khuyết điểm gì lớn



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -104-​
  8. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    trong cách thâu tiền của phòng kế toán đây. Ông bèn cho gọi một người giúp việc
    ông là ông James L.Thomas, và giao cho ông này công việc khó khăn đi thâu
    những số tiền đó.

    Ông Thomas làm như sau này:

    Ông nói:

    "1. - Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra.
    Tôi báo trước cho khách hàng rằng tôi sẽ lại thăm họ để biết hãng của tôi đã làm
    cho họ không hài lòng vì nguyên do gì; lầm lỡ hay sơ sót chỗ nào.

    2. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến
    của tôi. Hãng chúng tôi cũng có thể lầm lộn được lắm.

    3. - Tôi bảo họ rằng không ai biết rõ xe hơi của họ bằng họ.

    4. - Tôi để họ nói cho thỏa, và tỏ ra rất sẵn lòng, rất chăm chú nghe họ.

    5. - Sau cùng, khi họ bình tĩnh hơn, biết phải trái hơn, tôi mới gợi lòng chính trực
    và công bằng của họ.

    Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông. Vụ này do lỗi chúng tôi, một
    nhân viên của chúng tôi đã quấy rầy ông và làm ông giận. Thiệt đáng tiếc, và tôi
    thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và
    công bằng lắm. Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông
    giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. Thiệt ra, không ai làm việc đó
    đúng hơn ông nữa vì ông biết rõ công việc hơn hết. Đây tiền sửa chúng tôi tính như
    vậy đây. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty
    chúng tôi vậy. Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy".

    Ông khách hàng làm ra sao? Ông bằng lòng trả hết cả số tiền, một số tiền quan
    trọng. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một
    đồng nào hết. Và kết quả là cả sáu vị bất mãn đó, trong hai năm sau, mỗi vị mua
    giùm cho chúng tôi một chiếc xe hơi mới".

    Ông Thomas kết luận: "Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng, khi khách hàng không chịu
    trả một số tiền còn thiếu mà không có cách nào tính cho đích xác được thì tốt hơn
    hết, cứ nhận rằng khách hàng ngay thẳng và có thiện ý đi. Nói chung, thì người
    mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Rất hiếm những người ra ngoài lệ đó.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -105-​
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    tôi tin chắc rằng có gặp kẻ gian lận đi nữa thì mình cứ coi họ như một người ngay
    thẳng, thành thật, họ sẽ ngượng, không gian lận nữa".

    Vậy muốn được người khác theo ý mình, nhiều khi nên theo quy tắc thứ mười:

    Gợi tình cảm cao thượng của họ


    ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -106-​


    Last edited: 14/11/2013
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    Chương Mười Một

    Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người

    Cách đây mấy năm, tờ báo Philadelphie Evening Bulletin bị kẻ xấu miệng gièm
    pha, loan truyền rằng bài vở ít, quảng cáo nhiều quá, không bổ ích gì cho độc giả
    hết... Phải hành động gấp để ngưng bặt cuộc tuyên truyền phá hoại đó! Nhưng làm
    cách nào bây giờ?

    Tòa soạn cắt trong một số thường tất cả những bài, không phải quảng cáo, đã đăng
    trong một ngày, xếp đặt lại rồi in thành một cuốn sách, nhan đề là "Một ngày".
    Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Vậy mà tất cả bài vở
    đó - tin tức, xã luận, tiểu thuyết - tờ báo đã đăng trong một ngày, và bán không
    phải là hai đồng mà hai xu.

    Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.
    Một cuốn sách đó đập vào óc người ta một cách mạnh mẽ, vui vẻ và rõ ràng hơn là
    cả đống lý luận và con số.

    Vô số xí nghiệp hành động như tờ báo đó. Những người bán máy lạnh hiệu
    Electrolux, muốn cho người mua thấy rõ và tin rằng máy đó chạy không có một
    tiếng động, đánh cây quẹt cho người mua nghe thấy tiếng xòe lửa trong khi máy
    lạnh đang chạy...

    Một hàng bán nón được khách hàng hoan nghênh đặc biệt, chỉ vì phân phát những
    hóa mục có chữ ký của một nữ tài tử danh tiếng.

    Một nhà quảng cáo chuyên môn đã nghiệm rằng, một tủ kính bày hàng đương
    chuyển động mà ngừng lại thì số người đứng coi rút mất tám chục phần trăm... Con
    chuột Mickey mà những ai ưa hoạt họa đều biết, đã nổi danh đến nỗi có tên trong
    tự điển mới, và một hãng chế tạo đồ chơi, khéo lợi dụng tên nó mà khỏi bị vỡ nợ...

    Một công ty hàng không chỉ bày trong tủ kính một hình vẽ lại đúng những bộ phận
    điều khiển máy bay kiểu Douglas mà làm cho không ngớt người tụ lại coi... Trong
    máy truyền thanh, một nhà buôn kể một cuộc thi võ tưởng tượng, giữa một món
    hàng của nhà đó với một món hàng của nhà khác, mà làm cho những nhà đại lý
    phấn khởi lên được... Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả
    một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi... Hãng xe Chrysler
    cho những con voi leo lên mui xe để thiên hạ thấy rằng mui xe chắc chắn...



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -107-​
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này