Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
1911 người đang online, trong đó có 30 thành viên. 03:19 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 37246 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ
    được những kết quả như vị anh hùng đó.

    Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp
    mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày. Mắng, dọa, dỗ dành đều vô
    hiệu. Tức thì bà thay đổi chiến thuật. Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó
    chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ,
    bất kỳ là đứa nào. Và vấn đề đó giải quyết xong lập tức. Viên "thám tử" nhóm lửa
    ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám
    dẫm lên vườn cỏ!

    Bản tính loài người như vậy. Cho nên muốn sửa đổi một người mà không làm cho
    họ phật ý, giận dữ:

    "Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề
    nghị".

    Đó là quy tắc thứ 9.


    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -137-​


    Last edited: 14/11/2013
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    PHẦN THỨ NĂM

    Chương độc nhất

    Những bức thư mầu nhiệm

    Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này. Bạn bĩu môi: "Vô lý thượng hạng!
    Nồng nặc mùi quảng cáo của bọn bán cao đơn hoàn tán và của các "mét" coi chỉ
    tay đoán vận mạng".

    Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi. Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như
    vậy, khi đọc một câu như vậy. Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người
    hoài nghi. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu... Tư tưởng của loài người
    sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ
    hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng.

    Tôi muốn thành thực hỏi bạn hai chữ "mầu nhiệm" đó dùng có đúng không?
    Không - Không được đúng lắm, vì còn ở dưới sự thực xa. Vài bức thư chép lại
    trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Và
    người đó là ai? Chính là ông Ken R.Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về
    nghề bán hàng ở Mỹ. Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns
    Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo
    tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng
    cáo nữa. Cứ 100 bức thư mà ông Dyke thường gởi cho các tiệm bán lẻ hàng hãng
    ông sản xuất, để hỏi thăm tình hình, thì ông chỉ nhận từ 5 tới 8 thư hồi âm, nghĩa là
    từ 5 tới 8 phần 100. Cho nên ông cho rằng được 15 phần trăm đã là kỳ dị và nếu
    được 20 phần 100 thì thật là có phép mầu nhiệm.

    Vậy mà một bức thư của ông gởi đi có chép lại ở dưới đây, đã được 42 phần trăm
    thư hồi âm! Nghĩa là mầu nhiệm tới gấp hai. Đó là những chứng cớ mà người ta
    không thể nhún vai mà không công nhận được. Vả lại không phải chỉ một bức thư
    đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.

    Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những
    lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình
    hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng. Tôi hiểu rằng những lý lẽ mà tôi dùng từ
    trước tới nay hoàn toàn vô ích. Tôi thực hành những quy tắc đã học được, và làm
    cho công hiệu của những bức thư tôi gởi tăng lên từ 500 tới 800 phần trăm".



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -138-​
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Đây, bức thư mầu nhiệm đó đây. Nó làm cho người nhận được vui thích, vì trong
    thư đã xin người này giúp một việc, một việc nó làm cho người đó thấy sự quan
    trọng của mình.

    Sau mỗi đoạn, tôi có bình phẩm.

    "Ông Blank thân mến.

    Ông có thể làm ơn giúp tôi vượt một nỗi khó khăn không?

    (Ta thử tưởng tượng cảnh đó: một người buôn bán tầm thường ở arizona nhận
    được một bức thư của một nhà quảng cáo lớn nhất ở Nữu Ước, mà trong thư đó
    ngay từ câu đầu, nhà quảng cáo đó cậy một việc. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự
    nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được. Mình vẫn
    thích giúp kẻ khác... Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?).

    Năm ngoái, tôi đã khuyên các ông giám đốc của công ty tôi rằng cách hiệu nghiệm
    nhất để tăng số hàng bán lẻ là mở một cuộc tuyên truyền kịch liệt suốt một năm để
    bán trực tiếp, và phí tổn cuộc vận động đó do công ty sản xuất chịu hết.

    (Nhà buôn chắc tự nhủ: "Thì đúng rồi, cố nhiên họ phải gánh những phí tổn đó
    chứ, vì họ thu cả triệu bạc lời, trong khi mình nai lưng ra làm để kiếm từng xu...
    Rồi sao nữa?).

    Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1.000 nhà đại lý đã hưởng
    lời trong cuộc tuyên truyền đó, và vài trăm bức thư hồi âm tôi đã nhận được chứng
    tỏ rằng những nhà đại lý rất hài lòng về cách hợp tác đó.

    Cho nên chúng tôi đã lập một kế hoạch cổ động mới mà tôi biết rằng sẽ làm ông
    vui lòng hơn kế hoạch năm rồi nữa.

    Nhưng sáng nay, ông hội trưởng của chúng tôi đã nghiên cứu với tôi những tờ báo
    cáo về kết quả cuộc tuyên truyền trước và cậy tôi cho biết cuộc tuyên truyền đó đã
    giúp cho hội tăng gia được số hàng bán là bao nhiêu. Vì lẽ đó nên tôi phải nhờ cậy
    ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó.

    (Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". Nhà buôn ở
    arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có
    giá trị. Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta.
    Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều
    lắm. Ông nhận ngay rằng không có sự giúp đỡ ấy, ông không thể nào viết bài báo



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -139-​
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    cáo cho ông hội trưởng được. Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona
    không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta).

    Tôi muốn xin ông giúp tôi như vầy:

    1. Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông
    cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái.

    2. Cho tôi biết số hàng đã bán như vậy tổng cộng bao nhiêu tiền: con số ông cho
    càng đúng càng hay.

    Nếu ông giúp tôi việc đó, tôi sẽ lấy làm quý hóa lắm và mang ơn ông vô cùng.

    Kính chào...

    (Bạn nên để ý rằng, trong đoạn cuối đó, hai chữ "tôi" và "ông" quan trọng khác
    nhau. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng. Rồi lại không
    tiếc lời cám ơn. Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").

    Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Tại sao? Tại
    người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người
    nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm.

    Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả. Benjamin Franklin vì dùng nó mà làm
    cho một kẻ thù biến thành bạn thân suốt đời của ông.

    Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ. Ông
    được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết
    thảy những công văn trong các sở. Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ
    nó. Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và
    có quyền thế trong tỉnh. Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước
    công chúng trong một bài diễn văn.

    Cái đó mới thật nguy hại. Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm
    của kẻ thù. Nhưng không phải dễ. Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không
    được. Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh
    bỉ nữa.

    Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Ông làm trái hẳn lại:
    Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -140-​
  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. Không. Ông xin một ân
    huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo
    léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.

    Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại:

    "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi
    bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho
    mượn trong vài ngày.

    Ông ta cho mang lại nhà tôi liền và khoảng một tuần lễ sau, tôi cho người mang trả
    với một bức thư trong đó tôi tỏ ý cám ơn ông lắm.

    Khi chúng tôi lại gặp nhau ở hội nghị, ông ta trò chuyện với tôi, có lễ độ lắm (trước
    kia không khi nào ông nói với tôi nửa lời). Rồi từ đó ông sốt sắng giúp tôi, bất kỳ
    trong cơ hội nào, thành thử chúng tôi trở nên đôi bạn rất thân cho tới khi ông mất".
    Franklin đã khuất một trăm rưỡi năm rồi mà triết lý của ông vẫn còn có những kết
    quả dị thường. Một người học trò của tôi Albert B. Amsel đã áp dụng nó một cách
    khéo léo.

    Ông Amsel làm đại lý cho một nhà bán ống chì và lò sưởi bằng đồng, từ lâu nay
    vẫn kiếm cơ hội bán hàng cho một xí nghiệp đúc chì lớn ở Brooklyn. Xí nghiệp đó
    vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy. Nhưng ông không tiến được một bước
    nào hết. Vì ông chủ xí nghiệp đó là hạng người lạ lùng, lúc nào cũng hầm hầm, nói
    năng thì cục cằn thô lỗ. Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc
    miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không
    mua chi hết. Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!".

    Nhưng một hôm ông Amsel dùng một chiến thuật khác, một chiến thuật mà kết quả
    là bán được một số hàng lớn, được thêm một khách hàng thành bạn thân của ông
    và sau cùng được nhiều vụ làm ăn khác nữa.

    Hãng ông Amsel đang điều đình để mua một chi điếm mới ở làng Queens, tại Long
    Island. Miền đó, ông chủ xí nghiệp đúc chì biết rõ lắm và có nhiều khách hàng ở
    đó. Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay:

    - Thưa ông C, hôm nay tôi không lại để cậy ông mua hàng cho tôi đâu. Tôi chỉ xin
    ông chỉ giùm tôi một điều thôi... Ông có thể tiếp tôi một lát được không?



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -141-​
  6. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    - Hừ! Sao! Ông C vừa đáp vừa lăn điếu xì gà từ mép này qua mép kia - Nói thử
    coi!

    - Hãng tôi tính mở một chi điếm ở làng Queens. Mà không ai biết nơi đó rõ hơn
    ông. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Ông nghĩ ý định đó của tôi có được
    không. Nên làm hay không?

    Tình thế thay đổi hẳn. Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng
    giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút". Nhưng lần
    này ông Amsel lại hỏi ý ông. Tốt lắm! Người thay mặt cho một hãng lớn lại hỏi ý
    kiến ông để về trả lời cho những viên giám đốc của y!

    Ông C bèn kéo ghế mời ngồi, rồi trong một giờ đồng hồ ông diễn thuyết về những
    cái lợi buôn bán ở làng Queens. Không những tán thành nơi lựa làm kho hàng, mà
    còn vạch cho cả một chương trình để mua cửa hàng đó, dự trữ hàng hóa và khai
    trương xí nghiệp mới. Để tỏ ra mình là một người quan trọng, ông ta lại còn
    khuyên nên quản lý xí nghiệp ra sao. Sau cùng, ông nói về đời tư của ông, và kể lể
    cả tâm sự về nỗi buồn bực trong gia đình ông nữa...".

    Ông Amsel nói:

    "Chiều hôm đó, khi từ biệt ông ta, không những ông đặt mua một số hàng quan
    trọng mà còn bắt đầu thành bạn thân của tôi nữa. Bây giờ tôi đánh quần với thằng
    cha mà hồi trước chưa trông thấy tôi, y đã nhe nanh ra chỉ chực cắn. Nguyên do sự
    thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta".
    Chúng ta nghiên cứu bức thư sau này nữa của Ken Dyke, bức thư mà trong đó
    chánh sách "xin Ngài làm ơn" được áp dụng một cách khéo léo làm sao!

    Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những
    bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để
    xin họ cho biết tình hình buôn bán. Thường thường một trăm bức thư mới được
    một bức trả lời. ít quá. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì
    thật là tốt lắm. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một
    sự lạ.

    Vậy mà bức thư sau này được 50 phần trăm thư trả lời, có phải là năm lần mầu
    nhiệm hơn không? Và những bức thư hồi âm dài tới hai ba trang, tràn trề tình thân
    ái, lòng hăng hái và những lời khuyên có ích!



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -142-​
  7. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Bức thư đó đây. Bạn nhận thấy rằng nó gần như bức thư trên kia. Bạn đọc đi rồi
    thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết
    quả năm lần hơn một phép mầu".

    Ông Doe thân ái,

    Ông giúp tôi một việc nhỏ được không?

    Đã gần một năm, tôi khuyên công ty tôi in một cuốn tổng mục các khí cụ và vật
    liệu với cách dùng đồ đó, để các kiến trúc sư dễ tra cứu. Tôi xin gởi một bản theo
    đây biếu ông. Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy.

    Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Ông giám đốc công ty đồng
    ý với tôi rằng chỉ nên tái bản nếu có chứng cớ chắc chắn rằng cuốn đó in ra có lợi
    cho chúng tôi. Chúng tôi định lập một hội đồng để xem xét có nên tái bản cuốn
    tổng mục đó chăng, và xin ông vui lòng nhận chân trong hội đồng đó cùng với 49
    vị kiến trúc sư trong các miền khác, để giúp ý kiến chúng tôi.

    Để cho công việc của ông được dễ dàng, tôi đã biên đàng sau bức thư này ít câu
    hỏi rất giản dị. Ông sẽ ban riêng cho tôi một ơn lớn nếu ông vui lòng trả lời những
    câu hỏi đó và thêm vài lời bình phẩm mà ông cho là có ích rồi bỏ bức thư vào
    trong bao thư có dán cò sẵn tôi gởi theo đây.

    Tôi không cần phải thưa với ông rằng ông không chịu trách nhiệm gì về những lời
    chỉ bảo của ông hết. Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ
    đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông.
    Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm...

    Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông...

    Giám đốc phòng thương vụ

    Ken R. Dyke

    Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này. Tôi do kinh nghiệm mà biết rằng sau khi đọc
    bức thư đó, có vài bạn đã dùng phương pháp đó như cái máy thiếu hẳn vẻ tự nhiên:
    họ không dùng những lời khen tặng thành thật mà lại dùng một lối nịnh hót dối trá
    và ti tiện.

    Như vậy tất nhiên là không thành công.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -143-​
  8. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    Thật vậy, chúng ta ai cũng khát khao được người khen ngợi và quý mến, nhưng
    chúng ta rất sợ lời nịnh hót.

    Tôi xin nhắc lại: những phương pháp chỉ trong cuốn này chỉ có kết quả khi nó
    được áp dụng một cách chân thành, tự đáy lòng mà ra.

    Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe
    để thành công đâu.

    Không. Đó là một quan niệm mới về về nhân sinh, một triết lý mới.

    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    Last edited: 14/11/2013
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    PHẦN THỨ SÁU

    Bảy lời khuyên để tăng hạnh phúc trong gia đình

    Chương Một

    Chôn sống hạnh phúc gia đình cách nào lẹ nhất?

    Năm 1852, Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam say mê Nữ bá tước Mari Eugénie Ignace
    Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất thế giới và cưới nàng. Cận thần có
    người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối".

    Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó". Cái duyên và vẻ đẹp lộng lẫy của nàng
    làm cho Hoàng đế mê ly như gặp tiên. Trong một bài diễn văn, Hoàng đế nói như
    thách cả nước Pháp: "Trẫm đã cưới một người đàn bà mà Trẫm yêu và ngưỡng mộ,
    như vậy còn hơn là cưới một người mà Trẫm không được biết".

    Hoàng đế và Hoàng hậu có đủ điều kiện để cuộc lương duyên hoàn toàn theo lý
    tưởng: Sức mạnh, tiền bạc, quyền thế quang vinh, sắc đẹp, tình yêu. Chưa bao giờ
    người ta thấy hạnh phúc thiêng liêng trong gia đình chói lọi rực rỡ như vậy.

    Than ôi! Chẳng bao lâu, lửa thiêng đó chập chờn, lu mờ và tắt hẳn. Nã Phá Luân
    đã có thể làm cho nàng Eugénie thành một bà Hoàng hậu được, nhưng không có gì
    ở đời này, cả tình thương của ông, cả uy quyền của ông, có thể thay đổi nổi tính
    tình của người đàn bà đó.

    Bà điên cuồng vì ghen tuông bị nghi ngờ nó giày vò bà, làm cho đời sống của ông
    không được mảy may tự do. Bà không kể gì tới mệnh lệnh của ông nữa, bà sồng
    sộc xông vào văn phòng của ông trong khi ông bề bộn việc nước; trong lúc ông bàn
    kín việc quốc gia đại sự, bà cũng vào cho kỳ được mới nghe. Bà nhất định không
    bao giờ để cho ông ở một mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình.

    Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự,
    khóc la, đe dọa. Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Cho
    nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy
    một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được.

    Rồi sau xảy ra sao?

    Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E. A. Rheinhardt "Nã Phá Luân
    và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó:



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -145-​
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    "Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi
    cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau,
    để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân... nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi
    lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng
    đế chỉ được nghe tả trong sách...".

    Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Đành rằng bà vẫn luôn
    luôn là Hoàng hậu nước Pháp. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới. Nhưng
    khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị
    ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó.

    Phải, Eugénie cũng có thể kêu Trời như Job "Ghét của nào, Trời trao của đó". Trời
    trao ư? Không đâu. Chính bà đã tự đem trút nó lên đầu bà vì cái máu ghen và
    những lời đay nghiến của bà. Đành hanh, nhiếc móc, giày vò, thứ khí giới tai hại
    nhất mà Diêm Vương đặt ra để tiêu diệt tình yêu. Khí giới đó chắc chắn có hiệu
    quả hơn hết cũng như nọc rắn hổ vậy, không ai thoát khỏi chết.

    Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá. Lúc lâm chung, bà
    thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Con gái bà không
    biết trả lời ra sao, sa lệ. Vì biết rằng quá đúng như vậy: ông Tolstoi chết vì bà đầu
    độc đời ông bằng những lời đay nghiến cay chua không ngớt, những cuộc xung
    khắc bất tận.

    Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Tolstoi là một văn sĩ
    nổi danh nhất hoàn cầu. Ngoài vinh quang đó ra, ông bà lại giàu sang, có địa vị
    quan trọng trong xã hội và có nhièu con. Không bao giờ một cuộc hôn nhân trổ
    bông dưới nền trời tươi sáng hơn nữa. Mới đầu, hạnh phúc của ông bà đầy đủ quá,
    hoàn toàn quá, đến nỗi có khi cả hai đều quỳ gối, cầu xin Thượng đế gìn giữ họ
    trong cảnh thần tiên đó.

    Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra. Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người
    khác hẳn. Ông xấu hổ về những danh tác ông đã viết, và bắt đầu từ lúc đó ông miệt
    mài viết những bài thuyết giáo về hòa bình và kêu gọi diệt trừ chiến tranh và khổ
    cực cho nhân loại.

    Ông thú rằng hồi thiếu thời, ông đã mắc những tội lỗi không thể tưởng tượng được,
    cả tội giết người nữa và để chuộc tội, ông nhất định theo đúng giáo lý Cơ Đốc. Ông
    phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Ông làm
    lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa
    bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông.


    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -146-


    Last edited: 14/11/2013
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này