Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
5299 người đang online, trong đó có 477 thành viên. 22:55 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 37216 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Vậy, nếu bạn muốn cuốn sách này giúp ích cho bạn được lâu dài, xin đừng tưởng
    rằng chỉ đọc nó một lần là đủ. Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra
    vài giờ ôn lại. Bạn đặt nó luôn luôn trên bàn giấy và thường mở nó ra. Đầu óc bạn
    phải thấm nhuần những khả năng đẹp đẽ nó cải thiện đời bạn, những khả năng mà
    bạn chưa có, còn phải chinh phục nữa. Xin bạn nhớ rằng chỉ có cách luôn luôn thấy
    ở trước mắt những quy tắc đã trình bày, mới có thể áp dụng nó được một cách tự
    nhiên, không khó nhọc, như cái máy, và làm cho những quy tắc đó thành ra bản
    tính thứ nhì của bạn. Ngoài ra, không có cách nào khác.

    6. Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Đã học thì phải
    hành. Ông nói có lý. Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động. Nhờ thực
    hành mới tiến được. Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin
    bạn thực hành liền. Nếu không, sẽ mau quên lắm.

    Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Vì chính tôi cũng có khi thấy khó thi hành
    những điều tôi đã chỉ cho các bạn. Ví dụ khi bạn bực tức, tự nhiên bạn muốn chỉ
    trích, khiển trách chứ không nghĩ tới sự tự đặt mình vào địa vị người. Kiếm một tật
    xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta
    đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Cho nên
    bạn phải nhớ rằng đọc sách này không phải để hiểu biết thêm mà là để luyện cho
    có những tập quán mới, để dự bị một lối sống mới. Như vậy cần phải mất công,
    kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày.

    Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra. Cuốn này phải là kim chỉ nam của
    bạn trong sự giao thiệp với người. Và khi bạn gặp một vấn đề, như sửa lỗi một đứa
    nhỏ, làm sao cho bạn trăm năm đồng ý với bạn, hoặc là cho một khách hàng đương
    giận mà được hài lòng, thì xin bạn hãy suy nghĩ một chút đã, chống cự với sự xúc
    động đầu tiên, đừng để cho nó lôi cuốn vì thường nó có hại. Lúc đó xin bạn nhớ tới
    cuốn này, hoặc nếu có thì giờ thì mở nó ra coi, đọc lại những đoạn đã đánh dấu. áp
    dụng những quy tắc trong đó và bạn sẽ thấy những kết quả phi thường.

    7. Bạn đặt lệ với người nhà hoặc bạn bè rằng hễ bắt gặp bạn làm trái quy tắc nào
    đó thì bạn phải chịu phạt một số tiền. Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra
    một trò chơi vui mà mê được.

    8. Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng
    của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được
    từ lâu. Nó vô cùng hiệu nghiệm. Ông học ít lắm, nhưng là một trong những nhà tài
    chánh lớn nhất ở châu Mỹ; ông thú rằng chỉ nhờ phương pháp của ông mà ông
    thành công.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -20-​
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    "Từ lâu rồi - ông nói - tôi ghi trên một cuốn lịch những công việc buôn bán mỗi
    ngày. Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình. Ăn tối rồi, tôi cấm cung
    trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần
    bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. Tôi tự hỏi:

    - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào?

    - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao?

    - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì?

    Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm
    lỡ nặng nề như thế được. Nhưng tôi càng lớn tuổi thì lầm lỡ càng ít đi và có khi
    còn muốn tự vỗ vai mình nữa. Chưa có gì giúp tôi nhiều bằng phương pháp tự xét
    và tự cải đó.

    Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi
    thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người. Tôi xin
    nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử".

    Tại sao các bạn không dùng một phương pháp tương tự kiểm điểm lại cách các bạn
    áp dụng những quy tắc trong tập này ra sao? Nếu các bạn quyết tâm làm, sẽ có hai
    cái lợi:

    Thứ nhất: các bạn sẽ say mê học được một môn học có giá trị vô song về phương
    diện giáo hóa.

    Thứ nhì: các bạn sẽ nhận thấy rằng khả năng của bạn làm đẹp lòng và dẫn dụ
    người khác sẽ nẩy nở, rực rỡ như bông đào về tiết xuân vậy.

    Tóm lại: Muốn đọc sách được nhiều ích lợi nhất, phải:

    I. Có lòng ham muốn học hỏi và thi hành những định lệ chi phối sự giao thiệp giữa
    loài người với nhau.

    II. Đọc mỗi chương hai lần, rồi mới qua chương sau.

    III. Thỉnh thoảng ngưng đọc để tự hỏi nên thi hành mỗi quy tắc ra sao và vào lúc
    nào?

    IV. Gạch dưới những ý chính.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -21-​
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


    V. Mỗi tháng coi lại cuốn này một lần.
    VI. Hễ có cơ hội thì phải thực hành ngay những quy tắc học được. Dùng cuốn sách
    này làm kim chỉ nam để giải quyết những nỗi khó khăn hằng ngày.
    VII. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm
    trái với những quy tắc đó. Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi
    hứng thú.
    VIII. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Bạn hãy xét
    mình coi đã bồi bổ được khuyết điểm nào và trong những dịp nào.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -22-​
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    PHẦN THỨ HAI

    Sáu cách gây thiện cảm

    Chương một

    Để cho tới đâu cũng được tiếp đón niềm nở

    Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Bạn chỉ
    cần áp dụng những phương pháp thu phục cảm tình của một con vật mà cả hoàn
    cầu không ai không thương mến.

    Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó. Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu
    ve vẩy đuôi rồi. Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ
    yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một
    mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng
    ham gì được kết duyên cùng bạn.

    Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con
    chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là
    vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì
    tiếng hót của nó. Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm
    của tình thương.

    Trong những kỷ niệm êm đềm nhất của tuổi thơ, tôi còn nhớ đến con Cún của tôi,
    một con chó nhỏ, lông vàng, đuôi cụt mà cha tôi mua cho tôi có năm cắc. Cún chưa
    hề đọc một trang sách tâm lý nào hết. Nó không cần đọc. Giáo sư William James,
    giáo sư Harry A.Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật
    làm đẹp lòng người. Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu
    nó: là chính nó, nó yêu mọi người. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi
    không thể không mến nó được.

    Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún: Quên mình và thương
    người.

    Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có
    nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới
    mình. Tôi phải nhắc lại câu đó:

    Nếu các bạn sốt sắng thành thật quan tâm tới người khác thì chỉ trong hai tháng sẽ
    có nhiều bạn thân hơn là hai năm gắng công bắt người khác quan tâm tới các bạn.




    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -23-​
  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Họ
    nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. Công dã tràng... Thiên hạ không
    nghĩ tới bạn đâu. Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối.

    Công ty Điện thoại ở Nữu Ước mới điều tra xem trong khi đàm thoại tiếng nào
    được dùng nhiều nhất. Các bạn chắc đã đoán được... Đó là tiếng "Tôi". Trong 500
    câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3.900 lần. "Tôi", "Tôi", "Tôi"...

    Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người
    thứ nhất mà bạn ngó là ai?

    Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu
    bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?".

    Tại sao người khác quan tâm tới bạn trong khi bạn không quan tâm tới người ta
    trước? Xin bạn cầm cây viết chì và trả lời câu hỏi đó trong hàng bỏ trắng dưới này.

    Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không
    bao giờ có bạn chân thành hết. Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ.

    Alfred Adler, triết gia trứ danh, viết một cuốn sách rất hay đề là "Chân nghĩa của
    cuộc đời", trong đó ông nói: ! "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng
    những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã
    hội. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Các bạn có thể đọc hàng
    tá những sách về tâm lý mà không kiếm được một lời vừa đúng vừa nhiều nghĩa
    như câu đó. Tôi rất ghét nói đi nói lại. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan
    trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa:

    "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn
    nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Hết thảy những kẻ thất bại
    đều thuộc hạng người đó".

    Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó. Khi ly dị Hoàng hậu
    Joséphine, vì cớ bà này không thể cho ông người kế tự, ông than thở cùng bà trước
    khi chia tay: "Sự phú quí vinh hoa của tôi, trần gian chưa từng thấy. Vậy mà cho
    đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được".

    Nã Phá Luân thì tin như vậy. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng
    lòng tin đó quá đáng.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -24-​
  6. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn
    của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". Chân lý đó đúng khi bạn
    viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói
    chuyện với người khác.

    Howard Thurston, ông vua ảo thuật, trong 40 năm trời, đem tài bịt mắt thiên hạ
    làm cho cả thế giới ngạc nhiên và thán phục; kiếm được gần hai triệu đồng; một
    hôm thú với tôi rằng hồi ông nhỏ, đã phải xa cha mẹ đi lang thang, ăn xin nhà này
    tới nhà khác, và nhờ ngó những quảng cáo hai bên đường xe lửa mà biết đọc. Về
    nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà
    người khác không có:

    Thứ nhất: thấu rõ tâm lý loài người và khi lên sân khấu, ông có sức quyến rũ và
    gây hứng. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là
    cả một công trình luyện tập. Mà hết thảy công trình đó chỉ có mục đích làm cho
    khán giả say mê và thì giờ chóng qua.

    Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Những nhà ảo thuật khác ở trên sân
    khấu ngó xuống trừng trừng, như có vẻ nói: "Tụi này toàn đồ mắt thịt. Ta sẽ bịp
    chúng dễ như chơi". Phương pháp của Thurston khác hẳn. Mỗi lần sắp ra sân khấu,
    ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Nhờ họ, ta sống được
    phong lưu. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng". Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu
    khán giả của tôi. Tôi yêu khán giả của tôi", vừa tiến ra ngoài sân khấu. Bạn cho là
    "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn. Nhưng chính đó là nguyên nhân sự
    thành công của một trong những nhà ảo thuật danh tiếng nhất từ xưa tới nay.

    Tổng thống Théodore Roosevelt thu được nhân tâm một cách lạ lùng cũng nhờ bí
    quyết đó. Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa. Người da đen làm bồi
    phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý
    thú này:

    "Một hôm, nhà tôi hỏi Tổng thống về loài chim đa đa mà nó chưa từng thấy bao
    giờ. Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe. ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà
    tôi chạy lại trả lời. Thì ra ngài Tổng thống kêu nó, cho nó hay rằng hiện có một con
    chim đa đa đậu trong sân cỏ, và nếu nó muốn coi thì ngó ra sẽ thấy. Chỉ những việc
    nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường
    làm.

    Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất
    thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng".



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -25-​
  7. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie

    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà
    không yêu kính?

    Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông
    kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp
    cũng được hân hạnh đó. Khi gặp chị phụ bếp Alice, ông hỏi chị còn làm bánh mì
    bằng bột bắp không. Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ
    không ai dùng tới.

    Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn. Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ
    chê Ngài chỗ đó".

    Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp. Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn,
    gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông
    còn làm Tổng thống. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày
    hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay. Và đổi ngày đó lấy tấm
    giấy một trăm, y cũng không đổi.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -26-​
  8. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Chương hai

    Một cách dễ dàng để gây mỹ cảm lúc sơ kiến

    Có nhiều bà muốn gây mỹ cảm, tiêu cả một gia tài để đắp vào thân những nhung
    cùng vóc, đeo vào mình những vàng cùng ngọc, mà hỡi ơi, quên hẳn cái bộ mặt
    của mình đi, bắt nó mang những nét chua ngoa và ích kỷ. Họ quên rằng đối với đàn
    ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. (Nhân tiện, xin nhắc
    bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó
    nhé!).

    Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá
    một triệu đồng. Số đó còn dưới sự thực, vì tất cả sự thành công lạ lùng của ông đều
    nhờ tâm tính ông, duyên kín của ông. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả
    năng khả ái nhất.

    Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Thú thực là tôi
    thất vọng. Tôi không ngờ ông ủ rũ, lầm lỳ như vậy, khác hẳn với trí tôi tưởng
    tượng. Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua
    mây mù. Không có nụ cười đó, Maurice Chevalier có lẽ còn đóng bàn ghế ở Paris
    như ông thân và anh em ông.

    Mỉm cười với ai, tức như nói với người đó: "Tôi mến ông... Được gặp ông, tôi vui
    vẻ lắm... tôi sung sướng lắm...".

    Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại
    được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra,
    không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Ông chỉ huy nhân viên một
    cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng
    mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng.

    Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta
    vui lòng khi thấy chúng.

    Nếu không thấy hứng thú khi làm một việc thì không thể làm nên việc đó.

    Đã từng có người bắt tay vào việc làm với một lòng hoan hỉ vô biên và vì vậy mà
    thành công. Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Người đó chỉ còn làm
    đủ bổn phận thôi. Rồi tới chán nản. Rồi tới thất bại.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -27-​
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Trong xã giao cũng vậy. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng
    thú giao du với mình.

    Tôi đã khuyên cả ngàn thương gia như vầy:

    "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười...
    rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao".

    Thì đây kết quả như vầy:

    Ông Steinhardt viết thư cho tôi kể:

    "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi. Từ
    sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng. Trong châu thành
    Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất.

    Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi
    rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí
    mỉm cười.

    Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi giữ
    luôn như vậy trong hai tháng nay và đã tìm thấy được nhiều hạnh phúc trong gia
    đình tôi, hơn cả một năm vừa qua.

    Bây giờ, gặp người coi thang máy, người giữ cửa, người bán giấy xe, gặp ai tôi
    cũng chào hoặc mỉm cười. Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và
    khen ngợi. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những
    nỗi lòng của người khác. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ
    thiện và được mọi người thương. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa
    không?".

    Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở
    thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người
    thất bại.

    Franklin Bettger, một biện sư khéo léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi: "Từ
    lâu, tôi đã hiểu rằng với nụ cười, đi đâu ta cũng được tiếp đón niềm nở hết. Cho
    nên trước khi vô nhà một thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ tới tất cả những
    sung sướng mà trời đã cho tôi. ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi... và
    tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành
    công".



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -28-​
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.847
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Là vì, giáo sư William James nói: "Hành động cơ hồ theo sau tư tưởng, nhưng sự
    thực thì cả hai đồng thời phát động. Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là
    điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp...".

    Vậy khi mất cái vui rồi, muốn kiếm nó lại thì không cách nào bằng hành động như
    nó đã trở về với ta rồi... Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta
    phát khởi. Hai người cùng ở một chỗ, cùng làm một nghề, gia sản ngang nhau, địa
    vị trong xã hội bằng nhau mà một người sướng, một người khổ, là vì đâu? Vì tâm
    trạng họ khác nhau. Trong số người làm công Trung Hoa, vất vả dưới ánh nắng
    thiêu người, đổi chén mồ hôi lấy 7 xu mỗi ngày, tôi đã từng thấy nhiều nét mặt vui
    tươi, như trên mặt các phú ông ở Nữu Ước.

    Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi
    xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả".

    Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung
    sướng. Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó:

    Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên
    những bực của một nhà ga lớn. Có đứa phải cõng mới lên nổi. Tôi ngạc nhiên nghe
    chúng vui cười giòn giã. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó
    hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam
    lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
    Tôi kính phục những em nhỏ đó. Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ
    suốt đời.

    Xin các bạn đọc - và nhớ thi hành, vì đọc suông không có kết quả - những lời
    khuyên chí lý sau này của giáo sư Elbert Hubbard:

    "ở nhà ra, bạn ngửng đầu lên, đưa cằm ra; hít đầy phổi không khí và ánh sáng mặt
    trời; mỉm cười với mọi người và thân ái siết tay người quen biết. Đừng mất thì giờ
    nghĩ tới kẻ thù của bạn. Ráng vạch rõ trong đầu mục đích bạn muốn đạt và thẳng
    tiến tới lý tưởng đó. Một khi bạn đã định kỹ những hành vi đẹp đẽ, cao cả, bạn
    muốn làm thì tự nhiên ngày tháng sẽ đưa cơ hội thuận tiện tới lần lần cho bạn thực
    hiện được ý bạn...".

    Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn
    muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới
    khi thành hẳn nhân vật đó...



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -29-​
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này