Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
5126 người đang online, trong đó có 436 thành viên. 23:10 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 37216 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. Bạn hãy nuôi lấy một tâm trạng quân tử: can
    đảm, trung chính và vui vẻ. Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp. Đã ham muốn tất
    cả phải thành công và lời cầu nguyện nào chân thành cũng được chuẩn hứa. Lý
    tưởng ủ ấp trong lòng sẽ cấu tạo nên những hành vi hợp với lý tưởng. Ngửng đầu
    lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con **** chưa nở, thì trong tâm mỗi ta
    có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy.

    Người Trung Hoa thiệt khôn. Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong
    nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm". Và khi
    bàn tới điều kiện mở tiệm, ông Fletcher đã phát ra những tư tưởng này:

    Giá trị của nụ cười:

    1- Một nụ cười chẳng mất vốn, mà lợi thật nhiều.

    2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó.

    3- Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ tới suốt
    đời.

    4- Kẻ phú quí tới bực nào mà không có nó thì cũng vẫn còn nghèo; còn kẻ nghèo
    hèn tới đâu, mà sẵn có nó thì vẫn còn cái vốn vô tận.

    5- Nụ cười gây hạnh phúc trong gia đình, nó là nguồn gốc những hảo ý trong
    thương nghiệp và là dấu hiệu của tình bè bạn.

    6- Nó bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng
    xuân cho kẻ buồn rầu, và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu.

    7- Nụ cười không thể mua được, không thể xin như khất thực được, không mượn
    được mà cũng không thể ăn cắp được. Vì ta khư khư giữ nó thì nó chẳng có giá trị
    gì, nhưng nếu ta dùng nó một cách hào phóng thì giá trị nó vô cùng.

    8- Cho nên khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn
    được, thì bạn hãy mỉm cười với người đó đi. Vì người nào không còn lấy một nụ
    cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết...
    Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này:

    "Giữ nụ cười trên môi"


    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -30-​
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Last edited: 14/11/2013
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Last edited: 14/11/2013
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Chương ba

    Không theo quy tắc sau này tức là tự rước lấy thất bại

    Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài
    trăm đồng bạc vốn.

    Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ
    cát vào khuôn, phơi gạch. Không có thì giờ học, nhưng có một thiên tài trời cho
    riêng dân ái Nhĩ Lan là bẩm sinh đã biết nghệ thuật làm cho người khác thương
    mình. Lớn lên, ông làm chính trị, tập nhớ tên họ và vẻ mặt của người khác, mà lần
    lần trí nhớ đó trở nên kỳ diệu.

    Không hề tòng học một trường đại học nào hết, mà chưa đầy bốn mươi sáu tuổi, có
    tới bốn trường đại học cấp bằng danh dự cho ông, lại làm Hội trưởng ủy ban dân
    chủ quốc gia, và Tổng giám đốc sở Bưu điện.

    Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Ông đáp: "Nai
    lưng ra mà làm việc". Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".

    Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng

    ông có thể gọi tên được mười ngàn người".

    Ông cãi:

    - Xin lỗi ông, ông lầm. Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người.
    Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin
    D.Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống.

    Phương pháp ông giản dị lắm. Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ
    người đó và cách viết ra sao. Ông tìm cách biết rõ về gia đình, nghề nghiệp, màu
    sắc chính trị người đó, ghi nhớ lấy rồi, lần sau gặp lại, - dù là cách một năm đi nữa
    - ông cũng có thể vỗ vai người đó mà hỏi thăm về vợ, con, cả đến những cây trồng
    trong vườn người đó nữa!

    Vậy thì tới đâu ông cũng có bạn thân, có gì là lạ?

    Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả
    trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Rồi ông đi trong mười chín ngày,
    khắp hai chục xứ, trên ba chục ngàn cây số. Đi xe lửa, xe ngựa, xe hơi, tàu thủy.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -31-​
  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà
    bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác.

    Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông
    mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động.

    Thành thử ông có một cuốn sổ ghi hàng ngàn tên những người ấy. Rồi mỗi cử tri
    đó đều ngạc nhiên nhận được của ông một bức thư đề: "Bạn Bill thân mến". "Bạn
    Joe thân mến..." và ký tên: "Jim".

    Jim Farley hiểu rằng hạng trung nhân đều thấy tên mình êm ái hơn hết thảy những
    tên khác. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó
    một cách kín đáo và khôn khéo. Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho
    người ta khó chịu. Riêng tôi, tôi cho rằng người ta vô lễ với tôi, nếu trên bao thư
    gởi cho tôi người ta đã biên sai tên tôi.

    Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông
    nhiều. Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người.
    Ngay từ hồi ít tuổi, ông đã có tài tổ chức, thấu tâm lý và chỉ huy. Mới mười tuổi
    ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Một hôm, ông
    bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Mà không có chi nuôi
    chúng hết. Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi
    bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ". Kết quả thần diệu. Và
    ông không bao giờ quên chuyện đó hết.

    Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó. Ông lấy tên của hội trưởng một công ty xe
    lửa để đặt tên cho một xưởng lớn của ông và nhờ vậy mà công ty xe lửa đó thành
    khách hàng mua đường rầy của ông!

    Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa
    có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ
    giá, thành thử đều không lời. Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ. Một hôm
    gặp Pullman, ông chào: "Chào ông Pullman, ông có tin rằng hai đứa mình đều điên
    hết không?".

    Ông kia hỏi lại: - Ông muốn nói chi?

    Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời
    quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó. Pullman chú ý nghe, nhưng
    chưa tin hẳn. Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Carnegie tức
    khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi".



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -32-​
  6. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Hiệu quả tức thì. Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng
    tôi. Chúng ta sẽ bàn thêm...".

    Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở
    Mỹ.

    Cái tài nhớ được và kính trọng tên bạn, và tên những người cộng sự của ông, là
    một trong những bí quyết đã làm cho ông nổi danh; ông tự phụ rằng nhớ được tên
    họ một số đông thợ của ông, và khoe rằng ông còn đích thân chỉ huy xí nghiệp của
    ông ngày nào, thì không có những vụ làm reo khuấy rối sự yên ổn và cần mẫn
    trong các xưởng ông ngày đó.

    Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da
    đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Mỗi lần ông đi biểu diễn tài nghệ về,
    người bếp đó luôn luôn đích thân dâng ông một món ăn đêm mà ý nấu riêng để ông
    dùng. Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu Âu, với một giọng
    trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu
    Mỹ. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm.

    Loài người cho tên mình là vinh dự lắm - Cho nên tìm đủ cách truyền nó lại đời
    sau.

    Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ
    ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông.
    Hai trăm năm trước, những người giàu có thường biếu tiền cho các văn sĩ để được
    thấy tên mình trên chỗ đề tặng của tác giả.

    Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những
    phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này. Nhà thờ, đền chùa cũng
    vậy: những người bỏ những số tiền lớn ra đục tượng, tô chuông là những ai?
    Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất
    thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta. Chúng ta tự bào chữa
    rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá.

    Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D.Roosevelt. Vậy mà
    ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp.



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -33-​
  7. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Hãng Chrysler đóng một chiếc xe hơi riêng cho Tổng thống F.D.Roosevelt, rồi cho
    kỹ sư W.F.Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng
    thống.

    Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và
    chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông
    hoan hỉ vô cùng. Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái
    khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho
    tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng
    lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Rồi ông khen không ngớt miệng:
    "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Đẹp quá...
    tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao".

    Khi ông Chamberlain chỉ cho ông xong rồi, Tổng thống quay lại nói: "Ông
    Chamberlain, Hội đồng Ngân hàng liên bang đang đợi tôi từ nửa giờ rồi; xin kiếu
    ông, tôi phải đi mới được...".

    Lúc ông Chamberlain tới, có giới thiệu cho Tổng thống người thợ máy đi theo ông.
    Anh này nhút nhát, đứng xa xa, không nói nửa lời, mà tên của anh trước sau chỉ
    nhắc tới có một lần, vậy mà trước khi từ giã, Tổng thống đưa mắt kiếm anh ta, bắt
    tay anh ta, gọi tên anh ta và cám ơn đã mất công tới. Những lời đó không phải thốt
    ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà.

    ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi
    biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Thiệt không sao hiểu được ông kiếm đâu đủ
    thì giờ để làm công việc gây cảm tình đó.

    Franklin D.Roosevelt biết rằng một trong những cách chắc chắn dễ dàng và công
    hiệu nhất để làm cho một người vui lòng và nhớ tên họ người ấy và tỏ cho họ thấy
    rằng họ quan trọng. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng
    ta, ra sao? Chúng ta khi được giới thiệu với một người lạ nói chuyện với họ một
    lát, rồi khi từ biệt không nhớ tên người ta để mà chào nữa.

    Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Như vậy mới có danh và có
    quyền được. Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. Trong thương mãi và xã giao, sự
    nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị.

    Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể
    nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Phương pháp ông giản dị lắm. Khi ông nghe không
    rõ một tên nào, ông nói: "Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ". Nếu tên hơi lạ, ông bảo người
    ta đánh vần cho ông nhớ. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -34-​
  8. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi
    thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được.

    Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng
    giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc. Như vậy, ông
    vừa dùng tai và mắt để nhớ. Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm. Nhưng, Emerson
    nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ".

    Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này:
    "Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm
    tai hơn hết thảy những âm thanh khác".


    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -35-​
    Last edited: 14/11/2013
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Chương tư

    Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm

    Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài. Tôi không biết chơi mà bà
    ngồi bên cạnh tôi cũng vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau.

    Bà ấy biết rằng hồi trước tôi có việc phải ở bên châu Âu năm năm.

    Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên
    đó".

    Khi chúng tôi lại ngồi trên một chiếc ghế dài, bà ta cho hay rằng mới ở châu Phi về
    với chồng bà. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm. Tôi vẫn mong mỏi từ lâu
    được dịp qua đó, mà chỉ đi một lần tới Alger rồi trở về. Tôi ở Alger được đúng hai
    mươi bốn giờ đồng hồ... ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?... Có? Ông bà
    thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm. Xin bà kể cho tôi nghe".

    Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên
    Âu nữa. Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp
    nói tới bà và những kỷ niệm của bà.

    Bà đó kỳ dị không? Thưa không! Vô số người cũng như bà. Tất cả chúng ta đều
    muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta.

    Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một
    nhà thực vật học có danh. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được gặp một nhà thực
    vật học và ông ấy nói chuyện nghe muốn mê. Tôi xích lại gần ông, nghe ông diễn
    giải về các loài cây cỏ và những chi tiết lạ lùng về một cây rất tầm thường là khoai
    tây... Ông khuyên tôi nhiều điều rất quý về cách giữ gìn khu vườn nhỏ của tôi.

    Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi
    phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng
    hồ nhà thực vật học của tôi.

    Tới nửa đêm tôi xin phép ra về. Sau này có người cho hay rằng, tôi vừa ra khỏi
    phòng, nhà thông thái đó quay lại nói với ông chủ nhà, khen tôi thế này, thế khác
    và cho rằng câu chuyện tôi rất hứng thú và tôi là một người ăn nói rất có duyên.

    Tôi mà nói chuyện có duyên ư? Nhưng hôm đó tôi có thốt ra nửa lời nào đâu?



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -36-​
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Đắc Nhân Tâm
    Dale Carnegie
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Giả thử tôi có nói, thì câu chuyện đã quay ra một vấn đề khác rồi; vì về khoa thảo
    mộc học, tôi hoàn toàn không biết chút chi hết. Tôi chỉ mê mẩn nghe thôi. Vì
    những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm. Ông ấy thấy rõ như vậy và
    điều đó làm cho ông vui là lẽ tự nhiên. Chăm chú nghe một người khác, khác gì
    nhiệt liệt khen họ. Một văn sĩ nói: "Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn
    kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó". Hôm ấy tôi
    không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và
    ngưỡng mộ chân thành nữa. Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều,
    và tôi nghe nói mà mê. Đó là sự thực. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong
    một cánh đồng với ông thì thú vô cùng. Cái đó cũng là sự thực nữa.

    Tôi ngỏ ý muốn được tái ngộ ông và thiệt tình tôi bây giờ rất muốn được gặp ông
    lần nữa.

    Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả
    kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi.

    Làm sao cho khách hàng có thiện cảm với ta, vui vẻ nghe ta, tin ta và theo ý ta?
    Theo giáo sư C.W.Eliot thì không khó chi hết. Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú
    nghe họ. Không có chi làm đẹp lòng họ bằng.

    Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy
    chân lý đó. Vậy mà tôi thấy và các bạn cũng thấy có những nhà buôn không ngần
    ngại mướn những cửa hàng xa hoa, chú trọng về sự buôn hàng với cái giá hời nhất
    để có thể bán rẻ, mà vẫn lời, cửa hàng họ trưng bày lộng lẫy, họ tiêu hàng trăm
    đồng vào công cuộc quảng cáo, mà rồi rốt cuộc, mướn những người làm công
    không biết nghệ thuật "nghe", ngắt lời khách hàng, cãi lại họ, làm mất lòng họ, như
    vậy có khác gì đuổi họ ra khỏi cửa hàng không?

    Xin các bạn nghe chuyện ông J.C. Wooton, một người học trò của tôi. Ông ấy mua
    một bộ đồ tại một tiệm lớn nọ. Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi
    ra và làm đen cổ áo sơ-mi.

    Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.
    Cũng không phải để phàn nàn nữa, mà để giảng giải cho người bán hàng nghe,
    nhưng người này chưa nghe, đã ngắt ngay lời: "Chúng tôi đã bán cả ngàn bộ đồ thứ
    đó, mà chưa hề có ai kêu nài chi hết".

    Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa. Giọng hung hăng như muốn bảo:
    "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!".



    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    -37-​
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này