Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
7356 người đang online, trong đó có 1016 thành viên. 10:36 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
Chủ đề này đã có 37333 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. HoangL0ng2007

    HoangL0ng2007 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    05/03/2014
    Đã được thích:
    32.727
    @};-@};-
    Điều đặc biệt gần gũi từ “câu chuyện đời tôi” của bác sĩ Richard Teo Keng Siang là đã chạm vào ngõ ngách của ngành y, khi đạo đức nghề nghiệp không phải lúc nào cũng “chiến thắng” tiền tài, danh vọng.

    [​IMG]

    Bác sĩ Richard Teo Keng Siang

    PNO xin giới thiệu lại bài giảng của bác sĩ Richard Teo Keng Siang với sinh viên nha khoa ở Singapore, trước khi anh qua đời. Bài do Nguyễn Hồng Phúc biên dịch (nguồn heavenaddress.com)

    ***

    “Chào các bạn trẻ. Xin lỗi vì chất giọng khàn khàn của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng, tôi mong các bạn chú ý đến những gì tôi sẽ nói sau đây.

    Đầu tiên, xin tự giới thiệu, tôi tên Richard, một bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ. Tôi đến đây để chia sẻ với các bạn vài ý nghĩ về đời sống của tôi. Tôi hân hạnh nhận lời mời của các giáo sư để có mặt ở đây. Hy vọng, câu chuyện của tôi giúp các bạn có thêm sự suy ngẫm về tương lai và những vấn đề khác trong khi các bạn theo đuổi ngành nha khoa.

    * Đổi đời

    Từ thuở bé, tôi sinh ra và trưởng thành trong một gia đình dưới mức trung bình. Lúc ấy tôi học được từ nhiều dư luận, kể cả dân gian, cho rằng hạnh phúc chỉ đến với ta khi thành công trong cuộc đời…sự thành công ấy đồng nghĩa với giàu sang phú quý. Với ý nghĩ ấy trong đầu, tôi vận dụng tất cả nghị lực để làm việc ngay từ thuở nhỏ.

    Không những tôi phải học trường tốt nhất mà tôi cần vượt hơn hẳn người khác trong mọi lĩnh vực. Tôi chơi thể thao giỏi, và giỏi trong tất cả…Tôi cần có nhiều phần thưởng để cho thấy thành công vẻ vang. Vì thế, tôi rất thành công ngay từ khi còn trẻ. Tôi theo học y khoa và trở thành bác sĩ.

    Thời ấy, trong tất cả chuyên khoa của ngành y thì giải phẫu mắt được ưa chuộng nhất. Thế là tôi quyết định theo học ngành phẫu thuật về mắt. Tôi cũng nhận được học bổng nghiên cứu về chữa trị mắt bằng máy laser của NUS (National University of Singapore, Cơ quan nghiên cứu y khoa chính phủ).

    Tôi đạt được hai văn bằng về y khoa và kỹ thuật điều trị mắt bằng laser. Nhưng, việc học ở trường không mang lại sự giàu có ở đời. Sau khi gắn bó khá lâu với việc nghiên cứu, tôi nghĩ việc học hỏi về phẫu thuật mắt cần rất nhiều thời gian, nên tôi quyết định làm việc cho công ty tư có lẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

    Vài năm trước, ngành phẫu thuật thẩm mỹ phát triển mạnh mẽ. Người ta kiếm được tiền nhiều vô số kể. Tôi nghĩ đã đến lúc phải đổi đời vì ngồi mãi ăn lương trong chính phủ cũng đã “đủ lông đủ cánh” và đúng thời điểm thuận tiện để… hốt bạc.

    Tôi bỏ cuộc việc nghiên cứu nửa chừng và ra ngoài thành lập viện phẫu thuật thẩm mỹ cùng với viện phẫu thuật ngắn hạn (day surgery center).

    Có một điều rất trớ trêu là người ta không trở thành anh hùng nếu chỉ làm bác sĩ gia đình. Ngược lại, người ta dễ trở thành anh hùng nếu chữa trị cho người giàu có và nổi tiếng.

    Người dân không hài lòng và tiếc tiền khi phải trả 20 đô để khám ở một bác sĩ tổng quát. Cùng bệnh nhân ấy, nhưng họ sẵn sàng trả 10.000 đô để được bác sĩ hút mỡ bụng, 15.000 đô để “cơi nới” ngực, và những phẫu thuật thẩm mỹ tương tự…

    Không cần có trí tuệ để hiểu điều này. Tại sao bạn mơ mộng để trở thành bác sĩ tổng quát nhỉ? Hãy hăng hái học ngành bác sĩ thẩm mỹ để kiếm nhiều tiền ấy.

    Thế là, công việc của tôi rất ổn định, quá tốt nữa là khác. Khi bắt đầu viện thẩm mỹ, bệnh nhân của tôi đợi mỗi tuần, sau đó họ phải đợi hai tháng, rồi ba tháng. Viện của tôi có quá nhiều bệnh nhân, nhìn mà ngộp thở vì viện bị quá tải so với số lượng người bệnh.

    Sắc đẹp hư ảo bằng thẩm mỹ là một công nghệ “dị thường”. Lúc đầu tôi thuê một bác sĩ phụ giúp, rồi người thứ hai, thứ ba, thứ tư. Trong vòng một năm đầu, lợi tức tôi lên đến bạc triệu.

    Nhưng, cuộc đời không bao giờ gọi là đủ và tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Tôi bắt đầu “bành trướng” sang thị trường Indonesia để làm phẫu thuật cho những người giàu ở đó, họ “nhắm mắt” phung phí tiền bạc một cách dễ dàng. Kiếm tiền ở đó quá dễ...

    [​IMG]

    *Hưởng thụ

    Làm được quá nhiều tiền, bây giờ là lúc hưởng thụ.

    Làm cách nào để tiêu khiển cuối tuần? Cách hay nhất là vào câu lạc bộ đua xe. Với số tiền quá lớn kiếm được, tôi mua một chiếc xe đua và gia nhập câu lạc bộ. Thỉnh thoảng tôi dự đua xe ở Sepang, Malaysia. Phần tiền còn lại phải làm gì để tiêu khiển tiếp? Tôi quyết định mua một chiếc Ferrari 430. Vào thời ấy, bạn học cũ của tôi đang làm xuất nhập khẩu. Hắn có một chiếc Ferrari đỏ nên tôi phải chọn một chiếc màu trắng bạc cho nổi…

    Sau khi mua xe Ferrari, cũng đến lúc phải sắm một căn nhà, tôi quyết định đi tìm mảnh đất để xây một căn nhà riêng, thỏa mãn thú vui săn bắn ...

    Cũng như mọi người, ai cũng mơ giàu có và một khi giàu rồi, người ta lại muốn đạt đến sự nổi tiếng. Thế là tôi “cặp kè” với những người giàu và nổi tiếng bằng cách kết bạn trên mạng Internet. Chúng tôi chịu chi rất nhiều cho những nhà hàng nổi tiếng, và hưởng một cuộc sống rất trưởng giả.

    Như vậy là tôi đã đạt đến cực điểm của cuộc sống mà mọi người hằng mơ tưởng. Vâng! Đó là cuộc sống của tôi trước đây vài năm. Ngày ấy, khi tập thể dục trong các phòng Gym, tôi vẫn nghĩ là tôi đủ tự chủ và có tất cả để duy trì đỉnh cao danh vọng.

    Nhưng tôi đã lầm. Tôi không thể duy trì được tất cả…

    *Ung thư

    Khoảng tháng Ba năm ngoái, tôi cảm thấy hơi đau lưng trong lúc làm việc. Tôi tưởng vì tôi đứng nhiều và hay cong lưng khi làm phẫu thuật. Tôi vào y viện, xem xét kỹ MRI, và nghĩ cái đĩa nào bị lệch hay có chuyện gì ở xương sống. Cùng đêm đó, anh bạn điện thoại cho biết, tủy sống của tôi bị thay đổi một cách nhanh chóng. “Anh nói giỡn chơi hay sao!. Tôi vẫn thường tập thể dục kia mà!”. Tôi quyết định trở lại bệnh viện lần nữa để tầm soát bằng những phương pháp tối tân hơn như PET scans (positrons emission scans).

    Họ phát hiện, tôi đang ở giai đoạn 4 của ung thư phổi.

    Các bạn biết không, tôi tự hỏi: “Tai họa này từ đâu đến đột ngột vậy?”. Căn bệnh ung thư của tôi lúc đầu bắt nguồn từ bộ não, lan dần xuống xương sống, đến gan và tuyến thượng thận.

    Một lúc nào đó, trong cuộc sống, ta tưởng đã đạt đến cực điểm của cuộc đời và nghĩ tất cả nằm gọn trong tầm tay của mình. Chỉ ít lâu sau, ta mất tất cả…

    Đây là bản chụp scan của phổi tôi. Nếu các bạn nhìn kỹ, mỗi đốm đen là một khối u (tumour). Thực ra, tôi có hơn 10.000 khối u như thế trong phổi. Bác sĩ cho tôi biết, với việc lọc máu (chemotherapy), tôi chỉ sống sót từ 3 đến 4 tháng. Cuộc sống của tôi chỉ có thế hay sao? Tôi tuyệt vọng và sinh ra trầm cảm. Tôi vẫn nghĩ là tôi có tất cả…

    Bạn thấy nực cười chăng? Sau khi có được tất cả, nào là thành công mỹ mãn, có xe hơi, nhà lầu, có lúc tôi còn hôn lên chiếc xe Ferrari nữa chứ. Lúc đó tôi vẫn nghĩ tất cả thứ ấy mang lại cho tôi nhiều hạnh phúc nhất.

    Ngược lại, những thứ ấy không mang lại cho tôi một chút gì sung sướng từ 10 tháng nay. Tôi luôn nghĩ đó là hạnh phúc của con người. Không phải. Đó chỉ là những thứ phù du mà con người ai cũng đua đòi…

    Các bạn biết không? Mỗi dịp tết đến, tôi lái xe Ferrari đi thăm bạn bè, bà con, dòng họ để khoe khoang và tôi rất hãnh diện. Tôi nghĩ đó là hạnh phúc thật sự.

    Các bạn có tin rằng bạn bè và dòng họ vốn có cuộc sống khó khăn sẽ chia sẻ niềm hạnh phúc hân hoan của tôi không? Không bao giờ. Trong khi họ phải dùng phương tiện công cộng để di chuyển, những gì tôi khoe khoang làm cho họ càng ganh tị và ghét tôi hơn. Tôi nghĩ sự ganh tị là bình thường. Tôi đã khoe khoang, và hãnh diện vô cùng về bản thân. Nhưng nó chẳng mang đến niềm vui nào cho ai cả.

    Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện buồn cười khác. Vào lứa tuổi các bạn, tôi ở trường nội trú King Edward VII Hall. Tôi quen một cô bạn tên Jennifer mà tôi nghĩ lúc đó cô bạn này là người lạ thường. Là vì khi tôi và cô đi bộ dọc theo con đường, nếu cô ấy gặp một con ốc, cô ấy sẽ không ngần ngại mang con ốc ấy trở lại bãi cỏ vì sợ người ta đạp nát con ốc ấy giữa đường.

    Tại sao Jennifer phải tốn công và làm dơ bẩn tay vì chuyện ấy nhỉ? Nó chỉ là con ốc vô tri. Thực ra, cô ấy cảm nhận được sự đau đớn của con ốc khi người ta dẫm đạp lên nó. Cũng như chúng ta hoàn toàn có thể bị đè dẹp như con ốc kia. Buồn cười lắm phải không?

    Tôi được huấn luyện để trở thành một bác sĩ, để có lòng từ bi và cảm thông, nhưng tôi lại không có những thứ ấy.

    [​IMG]

    *Thức tỉnh

    Là một bác sĩ trực trong bệnh viện chuyên trị ung thư NUH (National University Hospital), tôi từng chứng kiến bao nhiêu người chết. Tôi đã thấy nhiều bệnh nhân đau đớn và suy kiệt cơ thể vì sự tàn phá của bệnh tật và những cơn đau. Tôi cũng chứng kiến bệnh nhân chấp nhận tiêm morphine vào máu vì không chịu nổi sự đau đớn dày vò. Tôi cũng chứng kiến nhiều bệnh nhân phải dùng oxygene để thở hơi thở cuối cùng. Nhưng đó là công việc.

    Mỗi khi vào viện tiêm thuốc cho bệnh nhân, rút máu và cho thuốc cho bệnh nhân, tôi nghĩ “bệnh nhân là bệnh nhân, tôi vẫn là tôi”. Khi xong việc, tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà vì nghĩ là đã hoàn tất công việc hằng ngày.

    Khi bệnh nhân mắc bệnh, bị dày vò bởi cơn đau, thực ra là cơn đau của người khác chứ không phải của tôi. Dĩ nhiên không phải là sự đau đớn của tôi vì tôi đã học y khoa và được dạy cách xử lý. Nhưng thực ra trong thâm tâm tôi, tôi thực sự không hiểu họ đau đớn như thế nào cho đến khi tôi là nạn nhân.

    Giờ đây, tôi thực sự hiểu được sự đau đớn mà bệnh nhân phải đối diện.

    Nếu các bạn hỏi, liệu khi tôi trở lại từ đầu như một bác sĩ thì tôi sẽ khác không? Bây giờ, tôi có thể trả lời các bạn rằng: Vâng! Tôi sẽ đổi khác. Vì tôi đã trải qua cơn đau đớn mà họ vấp phải nên tôi rất hiểu họ phải chịu đựng như thế nào.

    Ngay khi các bạn chỉ bắt đầu năm thứ nhất về phẫu thuật nha khoa, tôi cảnh báo các bạn về hai mặt:

    Thứ nhất, thông thường khi các bạn ra trường, các bạn sẽ làm việc trong viện nha khoa tư. Bạn sẽ kiếm được nhiều tiền, tôi bảo đảm với các bạn: chỉ cần làm răng giả cũng đem lại rất nhiều lợi tức. Thực ra, không có gì khó hiểu về cách làm tiền và làm giàu của các bạn, đó là cách làm giàu lương thiện.

    Vấn đề ở chỗ là đa số chúng ta và ngay cả tôi, là chúng ta không làm chủ đượcchính mình. Tại sao tôi nói như thế. Tại vì khi ta giàu lên, ta lại càng muốn nhiều hơn. Lòng tham không đáy mà bạn! Khi mà ham muốn càng tăng thì bạn lại càng theo đuổi nó một cách mãnh liệt hơn. Tất cả điều bạn muốn là làm giàu cực điểm, điều mà xã hội đòi hỏi là địa vị của bạn tương xứng như vậy. Bạn say mê kiếm tiền đến mức không có gì quan trọng bằng tiền bạc. Và bệnh nhân là nguồn lợi tức tuyệt vời cho bạn. Bạn rút từng cắc bạc của bệnh nhân.

    Nhiều khi tôi quên mình phụng sự cho ai. Và tôi quên luôn là mình đang chỉ phụng sự riêng cho cá nhân.

    Đó là trường hợp của tôi. Cho dù bạn làm trong y khoa hay nha khoa, tôi đảm bảo với bạn rằng trong việc thực hành công việc tư, chúng tôi chỉ tư vấn bệnh nhân cách điều trị không rõ ràng lắm. Lúc là bệnh nhân, tôi mới biết ai là bạn, ai thật tình muốn chăm sóc bệnh nhân và ai là người chỉ có mục đích làm tiền bằng cách bán niềm “hi vọng”.

    Tôi cảm thấy chúng tôi mất dần y đức chỉ vì ai cũng cố gắng kiếm thật nhiều tiền.

    Tệ hơn thế, gần đây chúng tôi còn đem trò bêu xấu đồng nghiệp trong nghề để lấy thêm lợi thế cho mình mà không cảm thấy xấu hổ gì. Đây là tình huống hiện thời trên thị trường y cũng như nha khoa, bất cứ nơi đâu. Làm thế nào để không đánh mất đạo đức và lương tâm con người? Tôi học hỏi từ cuộc đời một cách khó khăn!. Tôi hi vọng bạn không bao giờ hành động như tôi.

    Thứ hai là, đa số chúng ta bắt đầu công việc khi chưa có cảm giác đối với bệnh nhân. Cho dù làm việc trong bệnh viện hay nhà thương tư, tôi cam kết với bạn rằng là trong bệnh viện, có vô số bệnh nhân để chữa trị. Tôi chỉ mong làm cho xong chuyện càng sớm càng tốt. Tôi chỉ muốn bệnh nhân rời phòng làm việc của tôi càng sớm càng tốt, nhưng đó là sự thật. Và đó đã trở thành một công việc bình thường hằng ngày.

    Nhưng đây chỉ là một phần của công việc. Tôi đã thực sự hiểu bệnh nhân nghĩ về mình thế nào chăng? Thực ra là không! Nỗi lo sợ của bệnh nhân và những thứ khác mà họ đã trải qua, thực ra tôi cũng không biết, cho đến khi tôi lâm trọng bệnh. Đó là sai lầm lớn nhất của hệ thống y khoa tân tiến.

    Chúng ta được huấn luyện để trở thành những chuyên gia y khoa cũng như nha khoa nhưng chúng ta lại không hiểu bệnh nhân cảm nhận về chúng ta như thế nào.

    *Học cách sống khi mình sắp chết

    Tôi không đòi hỏi các bạn phải xử sự bằng tình cảm. Tôi không nghĩ đấy là một cách chuyên nghiệp. Nhưng chúng ta thực sự muốn tìm hiểu nỗi đau đớn mà bệnh nhân đang mắc phải không? Dĩ nhiên đa số chúng ta trả lời là không, tôi chắc chắn với các bạn như vậy. Tôi muốn các bạn hãy tự đặt mình vào trường hợp bệnh nhân để hiểu tâm trạng đau đớn của họ. Cũng hơi trễ nhưng vẫn chưa muộn.

    Trên đời này, sự đau đớn, sự lo âu và sợ sệt là hiện thực mặc dù nó không có thực đối với bạn lúc này, nhưng nó là sự thật đối với bệnh nhân. Luôn nhớ điều ấy.

    Bây giờ, tôi đã trải qua lần lọc máu thứ năm. Tôi nói thật với bạn, tôi đã thực sự hiểu sự đau đớn. Việc lọc máu là việc mà bạn không bao giờ mong sẽ xảy ra cho chính mình. Nó thật ghê sợ. Dù sức khỏe tôi rất yếu như hiện nay, nhưng tôi cố gắng an ủi những bệnh nhân ung thư khác khi tôi có điều kiện. Nhưng cũng đã quá muộn.

    Các bạn sẽ có một tương lai tươi sáng với năng lực và tài lực mà bạn có. Tôi muốn bạn nên đi xa hơn, trực tiếp đến với bệnh nhân của bạn. Để hiểu rằng còn nhiều người đang phải chịu đau đớn, khó khăn trong cuộc sống.

    Bây giờ, tôi đang ở giai đoạn cuối của việc chữa trị. Người nào thực sự chăm sóc cho bạn hay cho tôi thì đó là điều đặc biệt. Đấy là nhận xét của tôi sau mỗi lần điều trị tại bệnh viện.

    Điều trớ trêu nữa là, khi chúng ta biết mình sắp chết, lúc đó mình mới học cách sống (xử sự). Tôi biết điều này có vẻ bệnh hoạn, nhưng đó là sự thật mà tôi đã thực sự trải qua.

    Đừng để xã hội dạy bạn cách sống như thế nào cho hợp lý. Đừng bị ảnh hưởng bởi dư luận và lối sống của người khác. Trường hợp này đã xảy ra cho tôi. Tôi đã mộng tưởng đời sống phù du thực sự đem lại hạnh phúc cho cá nhân tôi.

    Tôi hi vọng bạn suy nghĩ kỹ hướng đi của chính bạn. Đừng nghe lời xúi giục của xã hội mà hãy nghĩ đến những gì bạn muốn thực hiện và làm tốt cho người khác. Vì hạnh phúc thực sự không phải là phục vụ cho chính bạn.

    Cuối cùng, xin tổng hợp những gì tôi muốn khuyên bạn:

    Đừng bắt chước cuộc sống giàu sang ảo ảnh như tôi. Tôi không có cách nào khác. Tôi phải trải qua cuộc sống đau thương này.

    Tôi phải cảm ơn Thượng đế cho tôi cơ hội vì tôi đã trải qua ba lần tai nạn xe cộ. Tôi luôn lái xe rất nhanh, nhưng sau mỗi tai nạn, tôi đều sống sót. Cảm ơn Thượng đế lần nữa.

    Tôi đã học được như sau:

    1. Tin tưởng Đấng Tạo Hóa trong tim ta.

    2. Yêu thương người khác, không nên chỉ yêu chính bản thân mình.

    3. Không gì sai lầm khi bạn giàu có cả, vì Thượng đế đã ban cho bạn ân sủng ấy. Rất nhiều người được hưởng giàu sang phú quí nhưng họ không biết giữ gìn nó. Càng giàu thì người ta mong được giàu hơn.

    4.Chúng ta đều là "dân" chuyên môn. Khi ra trường, các bạn sẽ hái ra rất nhiều tiền và bằng đồng tiền của bệnh nhân. Đừng quên rằng, một ngày nào đó nó sẽ không thuộc hẳn về bạn nữa".

    PNO
    :-?
  2. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    Thich Tanh Tue
    8 giờ trước
    NGƯỜI TRÍ VÀ NGƯỜI VÔ TRÍ.
    [​IMG]


    -Đức Phật có nói 5 hạng người Trí

    1. Người có trí trước khí muốn trách ai phải - nghe-thấy-hiểu.
    2. Người có trí- không nghe qua người khác mà đánh giá con người khi mình chưa biết họ
    3. Người có trí không trách người khi bản thân mình còn nghi ngờ
    4. Người trí luôn luôn lắng nghe và chia sẻ với mọi người
    5. Người trí không đi nịnh bợ người khác.

    - Đức Phật dạy có 5 hạng người vô trí

    1. Người không có trí nghe người khác nói mà chưa hiểu vội đi trách người khác- nghĩ xấu người khác
    2. Người không có trí khi chưa Nghe-Thấy-Hiểu mà vội đi kết luận người khác là xấu
    3. Người không có trí hay đi nghĩ xấu người khác khi bản thân mình quá tệ
    4. Người không có trí xem người tốt là kẻ thù, xem người xấu là bạn
    5. Người không có trí hay đi moi móc, hay đi nói xấu và nghĩ xấu người khác, đó là hạn ngu dốt nhất- hạng người hay đi nói xấu khí chưa hiểu.

    Kinh Tạp A Hàm.

    Namo Buddhaya
  3. themoon1407

    themoon1407 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/04/2014
    Đã được thích:
    7.914
    Bài hát thường là lời của trái tim thôi anh, mà con tim thì thường yếu đuối và khó nói lắm Nhưng chúng ta sống đâu phải chỉ bằng con tim là được. Sống ở đời còn có cái gọi là đạo đức, là đạo làm người. Vì thế nên mới sinh ra khổ đau cho con người @Hoa_Sim à!
    Last edited: 02/07/2014
  4. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967


  5. tranwebmaster

    tranwebmaster Thành viên mới Not Official

    Tham gia ngày:
    03/07/2014
    Đã được thích:
    2
    Cuốn này đọc rồi, áp dụng trong kinh doanh khá hay.
    baovelephaiHoangL0ng2007 thích bài này.
  6. HoangL0ng2007

    HoangL0ng2007 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    05/03/2014
    Đã được thích:
    32.727
    Một lần trong chiến tranh thế giới thứ hai có hai người tù Do thái trốn khỏi trại tập trung , họ chạy thục mạng và quyết định chia làm hai ngả.

    Người tù già hơn nắm chặt tay người tù trẻ, ông đắn đo một lúc rồi nói: "Này cháu, ta chỉ có một mẩu bánh mỳ, cháu hãy cầm lấy, ta già rồi, chịu đói được lâu hơn cháu... Nhưng cháu hãy hứa với ta rằng: chỉ khi nào cháu không còn một cách nào khác để có cái ăn thì cháu mới giở miếng bánh này ra... Trong rừng có nhiều thứ ăn được , nếu đến chỗ có dân cháu có thể làm thuê kiếm miếng ăn..Đường từ đây về nhà còn xa lắm , và nếu trong túi vẫn còn một miếng bánh thì cháu vẫn còn có thể chịu đựng được mọi gian truân..."

    Người tù trẻ cảm động, hứa với ông già, nắm chặt lấy mẩu bánh mỳ rồi lao đầu chạy...

    Ròng rã bao nhiêu ngày đêm anh nhằm hướng quê nhà mà chạy, khi thì phải lẩn lút trong rừng, khi thì băng cánh đồng. Anh hái quả rừng, lội suối tìm cá, khi gặp những người chăn cừu anh bẻ củi đến cho họ để nhận một bát sữa, hay một miếng thịt cừu thơm lừng..

    Đã có lúc anh tưởng chừng không còn cách nào khác để có một miếng ăn, tránh né bọn Đức, anh lẩn lút vòng qua đầm lầy trong cái nóng hầm hập, xung quanh chỉ một màu xám xịt của lau sậy... không biết bao nhiêu lần anh rút mẩu bánh mỳ đã khô cứng như đá...ra khỏi túi, anh ngắm cái gói nhỏ gói bằng một miếng vải thô, quấn thật chặt và buộc bằng một sợi dây gai thắt nút, cái gói chỉ bằng nửa miếng xà phòng, chắc mẩu bánh mỳ còn bé hơn, song anh vẫn nuốt nước miếng, nghĩ đến vị bột ngọt ngào trên đầu lưởi, chắc là có chút ẩm mốc... anh nhìn trừng trừng cái gói nhỏ rồi lại đút vào túi, bởi anh kinh hoàng nghĩ đến ngày mai, túi rỗng không mà đường thì còn xa lăng lắc...

    Cứ thế anh đi ròng rã và cuối cùng cũng đến cái ngày anh ngã nhào vào tay người thân... Sau những phút vui sướng khóc cười, anh vùng dậy, rút ra cái gói nhỏ đã bẩn thỉu hôi hám song vẫn được quấn rất chặt, anh nói " mẹ ơi , nhờ mẩu bánh này đây mà con thoát chết trở về...". Anh cảm động gỡ nút dây, mở lần vải bọc và sững sờ: đó chỉ là một miếng gỗ được gọt đẽo vuông vức như một mẩu bánh mỳ !
    ==============>>
    Bài học kinh doanh: Hãy luôn giữ cho mình 1 khoản tiền tiết kiệm , dù có tiêu hết những khoản tiền còn lại thì cũng không được dùng đến chúng. Hãy luôn nghĩ trong đầu, ta vẫn còn chúng thì ta không thể nào chết được. Và, ta phải tìm kiếm như thế nào để tạo ra được những đồng tiền tiếp theo.
    Bài học cuộc sống: Tự tạo cho mình những mẩu bánh mì chứa đầy hi vọng và niềm tin. Sự khác biệt giữa thành công và thất bại chỉ trong gang tấc. Anh ấy thành công vì sự kiên định và niềm hi vọng khát khao cháy bỏng. Nếu nhụt chí, từ bỏ và mở gói bọc ra thì anh ta sẽ chẳng
    bao giờ trở về nhà.
  7. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Mẫu bánh mì của tôi : " Sống không niềm tin là chết nhưng còn thở ! "
    Trước khi F319 đổi mới giao diện, câu này hiện diện phía trên avatar của tôi như một Slogan , sau khi F319 đổi mới thì các Slogan không được hiển thị nữa.
    Đã trải qua nhiều lần thất bại nhưng chưa bao giờ tôi chán nản !
    Ngã rồi lại đứng lên và đi tiếp, chưa bao giờ tôi bỏ cuộc vì nản chí, kể cả sau những lần phá sản trong kinh doanh hoặc bị người thân tín phản bội...
    Bây giờ tôi đang lại bắt đầu một cuộc đua mới với chính mình, dẫu tuổi đời đã không còn trẻ nữa ! ;))
  8. HoangL0ng2007

    HoangL0ng2007 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    05/03/2014
    Đã được thích:
    32.727
    em âm thầm ngưỡng mộ bác..do không tìm được lời gì để nói với bác thôi:D:drm
  9. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Bạn sắp có vàng ròng 9999 rồi đấy ! :drm

    [​IMG]7
    HoangL0ng2007
    Thành viên gắn bó với f319.com
    Theo đuôi

    Tham gia ngày:
    05/03/2014
    Đã được thích:
    9.988
  10. HoangL0ng2007

    HoangL0ng2007 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    05/03/2014
    Đã được thích:
    32.727
    Thanks bác hình đẹp quá :D:drm
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này