Đường đời chông gai

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi bvsklsvnd, 09/10/2015.

7422 người đang online, trong đó có 1002 thành viên. 15:56 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 15834 lượt đọc và 71 bài trả lời
  1. suutapdoco

    suutapdoco Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    28/11/2007
    Đã được thích:
    4.317
    Mô Phật ! Nhờ Phật Bồ Tát gia trì hôm nay đoàn chúng con(Long Ho) đã cứu được 8 bạn Khỉ thoát khỏi cảnh bị đem vô nhà hàng cho mấy khách ham ăn, ham giết để lấy thịt và ăn óc ... Tội nghiệp có mấy bạn Khỉ bị bẫy thợ săn làm thương tích đầy mình có con bị gãy cả tay thật đau xót quá ... ADIDAPHAT ( ảnh này vừa mới chụp lúc chiều nay 21/10/2015 ) huhu
    [​IMG]
    khuôn mặt sợ sệt
    [​IMG]
    gục đầu nức nở
    traderdoclap, Binh YenVovan123 thích bài này.
    suutapdoco đã loan bài này
  2. suutapdoco

    suutapdoco Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    28/11/2007
    Đã được thích:
    4.317
    Câu chuyện hai người mù
    [​IMG]
    Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt, một người phụ nữ mù lòa bước đi chậm chạp trên con đường mòn của một vùng ngoại ô thưa thớt dân cư.

    Tay không cầm gậy, lối đi này rất quen thuộc với bà. Bên vệ đường có một cây to, bà rẽ vào đó dường như để trốn cơn nắng hạ dưới bóng mát tàn cây phủ trùm trên một khoảng đất rộng.

    Có thể bà sẽ nghỉ trưa ở đây như bà đã từng làm như thế sau những buổi đi xin.

    Bà đến gần gốc cây. Bà sẽ dựa vào gốc cây để tìm một giấc ngủ yên lành.

    Bà sẽ cảm thấy hạnh phúc không thua gì một mệnh phụ ngã lưng trên chiếc giường nệm êm ái.

    Bà đang mơ màng với thứ hạnh phúc lớn lao nhứt mà bà có thể có được, thì bất ngờ bà vấp phải một vật gì, bà chao đảo, chưa kịp lấy lại thăng bằng, thì bà nghe một tràng âm thanh chua chát: – “Ai đó ?

    Bộ đui mù rồi hay sao mà không thấy tui đang ngồi đây vậy ? Thứ đồ gì mà sớn sác thế ? – Xin lỗi, xin lỗi ! Tôi mù cô ạ ! tôi mù thật ! Cho tôi xin lỗi ! xin lỗi cô ! – Bà hốt hoảng trả lời khi gượng đứng lên được.

    “Giọng nói thanh thót quá, chắc là cô ấy còn nhỏ lắm, tuổi cỡ con mình là cùng”.- Bà nghĩ thế và bà hối hận vì thái độ bất cẩn của mình. – Im lặng !

    Không có tiếng trả lời ! Đúng như người phụ nữ suy đoán, tiếng nói phàn nàn gây gắt vừa rồi là của một cô bé trạc tuổi mười bốn mười lăm, có điều bà không biết được rằng, cô bé ấy cũng mù như bà.

    Cô bé cũng đi xin và dừng chân nghỉ nơi này trước bà.

    Cô bé hối hận vì lời nói vừa rồi, cô bé im lặng !

    Nghe ngóng một lúc, người phụ nữ mù lòa vẫn không nghe một lời nào đáp lại.

    Bà nói lớn lên một lần nữa: “Cho tôi xin lỗi nhé ! Tôi mù ! Tôi mù thật đó !”. Rồi bà quay lưng bước đi.

    Chợt cô bé gọi lại: “Nè bà ơi, tôi cho bà một ngàn nè !”. Số tiền duy nhất mà cô đang có. Nghe thế, bà rất mừng.

    Bà mừng vì nghĩ cô bé tha thứ cho mình, hơn là mừng vì nhận được một ngàn đồng. Bà dừng lại, quay ngược chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng nói.

    Chợt một chiếc lá vàng rơi vào chiếc nón của bà.

    Bà tưởng cô bé bỏ tiền vào nón, bà nói: “Cám ơn cô, cám ơn cô !”.

    Nhưng khi bà thọt tay vào nón lấy tiền, bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lá khô.

    Bà lẩm bẩm: “Cô bé gạt mình. Chắc cô bé còn giận mình”. Bà buồn bã quay đi !

    Trong khi đó, cô bé cầm tờ giấy một ngàn đồng đưa về phía bà chờ đợi bà lấy.

    Nhưng cô bé lại nghe tiếng bước chân xa dần.- “Bà ấy không lấy tiền, chắc bà ấy còn giận mình “.

    Cô bé nghĩ như vậy, và lòng vô cùng buồn bã.


    ST
    thitnactraderdoclap thích bài này.

Chia sẻ trang này