FPT hợp đồng lớn

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi khongquen25, 11/06/2014.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
4951 người đang online, trong đó có 39 thành viên. 03:26 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 68953 lượt đọc và 539 bài trả lời
  1. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Đã được thích:
    21.594
    Tôi nguyện không nói lỗi lầm của người khác”. Trong truyền thống Phật giáo, đây là một trong những lời nguyện của Bồ tát. Đối với những vị tu sĩ thọ Cụ túc giới, một nguyên tắc tương tự được đề cập đến trong lời phát nguyện là không nói lời phỉ báng. Điều này cũng được nhắc đến trong lời khuyên của Đức Phật đối với tất cả mọi người để tránh 10 bất thiện nghiệp, đó là bất thiện nghiệp thứ năm: nói những lời gây bất hòa, chia rẽ...

    Nhiều người có thói quen ưa nói lỗi lầm của người khác. Và đôi khi chính họ không nhận thấy thói quen ấy và chỉ nhận diện được nó sau khi đã nói xong. Vậy thì động cơ ở đằng sau việc nói lỗi lầm của người khác, đằng sau xu hướng muốn hạ thấp người khác là gì? Một trong số những minh sư của tôi, ngài Ngawang Dhargye, đã từng nói: “Quý vị ngồi lại với nhau và nói về lỗi lầm của một người khác, về những việc làm sai trái của người đó. Thế rồi quý vị tiếp tục thảo luận về những sai phạm và những phẩm chất tiêu cực của người khác, bởi vì quý vị tự thừa nhận với nhau rằng quý vị là những người tốt nhất trên thế giới”.

    Khi tôi nhìn sâu vào bên trong, tôi nhận thấy rằng ngài Ngawang Dhargye đã nói đúng. Bị nung nấu bởi cảm giác bất an, tôi đã nghĩ sai rằng nếu người khác sai, xấu, đầy khuyết điểm, theo phép so sánh, thì tôi phải là người đúng, tốt và có năng lực. Chiến thuật hạ nhục người khác để tạo dựng lòng tự trọng của mình theo cách này rất khó có kết quả.

    Lúc chúng ta tức giận người khác cũng là lúc chúng ta thường nói xấu họ. Trong trường hợp này chúng ta có thể nói lỗi của người khác vì một vài nguyên do khác nhau. Đôi khi chúng ta nói xấu người khác để kéo mọi người đứng về phía mình. Chúng ta nghĩ rằng, nếu ta kể cho mọi người nghe về sự tranh luận giữa ta với anh A rồi thuyết phục mọi người rằng anh A sai và mình đúng. Như thế thì mọi người sẽ đứng về phía chúng ta. Chính vì ý nghĩ rằng: “Nếu mọi người nghĩ mình đúng thì chắc hẳn là mình đúng”. Việc tự nghĩ rằng mình đúng như thế ấy là một việc làm kém cỏi trong khi chúng ta không chịu dành thời gian để đánh giá một cách trung thực đối với những việc làm và động cơ của mình.

    Có khi chúng ta nói xấu người khác vì ganh ghét họ. Chúng ta muốn được mọi người tôn trọng và đánh giá cao như người kia vậy. Từ trong sâu thẳm, chúng ta nghĩ rằng: “Nếu mọi người thấy những phẩm chất xấu của người mà mình nghĩ là tốt hơn mình thì thay vì tôn trọng và giúp đỡ người đó, họ sẽ khen ngợi và hỗ trợ mình”. Chiêu bài mà chúng ta dùng để giành lấy sự tôn trọng và đánh giá cao của người khác theo cách này rất khó mang lại hiệu quả.

    Nói xấu người khác đem đến những hậu quả gì? Trước hết, chúng ta sẽ được biết đến như là một người thường gây ra sự bất hòa. Người ta sẽ không muốn tâm sự với chúng ta vì họ sợ chúng ta sẽ nói với người khác, thêm thắt những lời đánh giá của ta khiến cho họ bị xem là không tốt. Theo kinh nghiệm cá nhân, tôi nhận thấy rằng người nào hay nói xấu người khác với tôi thì chắc hẳn họ sẽ đi nói xấu tôi với người khác. Hay nói cách khác, tôi không tin tưởng những ai thường hay phê bình người khác.

    Thứ hai, chúng ta phải đối mặt với người bị chúng ta nói xấu khi họ phát hiện ra những gì chúng ta đã nói, và phiền phức hơn là lúc họ nghe được những gì chúng ta đã nói xấu về họ thì những điều đó đã bị phóng đại lên nhiều lần. Người đó có thể nói với người khác về lỗi của mình để trả đũa.

    Thứ ba, một số người có thể sẽ bị kích động khi nghe nói về lỗi của người khác. Chẳng hạn, nếu một người ở trong văn phòng hoặc trong nhà máy nói xấu sau lưng người khác, mọi người ở tại nơi làm việc có thể sẽ tức giận và công kích người đã bị nói xấu. Điều này có thể sẽ làm dấy lên việc nói xấu sau lưng người khác ở sở làm và gây ra tình trạng bè phái. Điều này gây tổn hại đến một môi trường làm việc hòa hợp.

    Thứ tư, chính bản thân ta cũng không có hạnh phúc khi mình luôn phanh phui lỗi của người khác. Khi chúng ta tập trung vào những điểm tiêu cực, hoặc là những sai lầm, chính tâm của chúng ta cũng không an vui. Những ý nghĩ rằng người này xấu, người kia không tốt,... thường không có lợi cho tinh thần của chúng ta.

    Thứ năm, khi ta nói xấu người khác tức là chúng ta đã gây ra tác nhân để cho người khác nói xấu mình. Điều này có thể xuất hiện ngay trong đời này nếu người mà ta phê bình muốn hạ nhục mình, hoặc có thể xuất hiện trong tương lai khi mình bị người khác buộc tội một cách vô lối hoặc là bị vu oan. Khi chúng ta là người nghe những lời nói thô tục, chúng ta cần nhớ rằng đấy là kết quả từ hành động của chính chúng ta, chúng ta đã tạo ra nhân, nay đã đến lúc phải nhận quả. Chúng ta đã gây ra sự tiêu cực ở trong vũ trụ và trong tâm thức của mình, bây giờ nó trở lại với chúng ta. Không có lý do gì để giận hay buộc tội người khác khi chúng ta là người đã tạo ra nguyên nhân chính yếu đối với rắc rối của mình.

    Tuy nhiên, có một số trường hợp có vẻ như là nói lỗi của người khác nhưng lại là cần thiết, nên nói. Mặc dù những trường hợp này rất giống với việc phê bình người khác, nhưng thực ra thì chúng không giống nhau. Điểm khác nhau ở đây là gì? Đấy chính là động cơ của ta. Nói lỗi của người khác thường là có ác tâm ở bên trong và thường bị thúc đẩy bởi động cơ ích kỷ. Bản ngã của ta muốn có được điều gì đó từ việc nói xấu người khác, muốn được tốt bằng cách hạ nhục người khác. Ngược lại, sự bàn thảo chính đáng về những lỗi lầm của người khác thường xuất phát từ sự quan tâm giúp đỡ và tâm thương yêu, chúng ta muốn làm rõ sự tình, ngăn chặn nguy hại, hoặc là muốn giúp đỡ. Chẳng hạn như khi chúng ta phải viết thư giới thiệu cho ai đó mà người ấy không được tốt lắm, chúng ta phải trung thực, phải đề cập đến những ưu điểm cũng như nhược điểm của anh ta để cho người chủ tương lai hoặc là chủ nhà của họ có thể quyết định xem người đó có thể làm những gì mà họ mong muốn hay không. Tương tự như vậy, chúng ta có thể phải báo trước về những thói quen của ai đó để cảnh báo những rắc rối có nguy cơ xảy ra. Trong cả hai trường hợp này, động cơ của ta là không phải để phê bình người khác, cũng không phải để thêm thắt những điều mà người đó không có. Chúng ta chỉ muốn đưa ra một lời diễn tả không có thành kiến về những gì chúng ta thấy mà thôi.

    Đôi khi ta nghi ngờ rằng việc nhìn nhận của chúng ta về những tiêu cực của một ai đó có thể bị hạn chế, bị định kiến, cho nên ta nói với một người bạn mà người bạn đó không hề biết gì về người kia, nhưng người bạn đó có thể giúp ta nhìn thấy những khía cạnh khác. Điều này đem đến cho ta những ý tưởng, quan điểm có tính xây dựng, tích cực hơn và giúp cho ta biết cách để ứng xử với người kia. Người bạn của ta cũng có thể chỉ cho ta thấy những điểm nút của mình - những sự phản kháng và các vấn đề tế nhị - những điều mà ta đang phóng đại về điểm yếu kém của người khác, nhờ vậy mà ta có thể điều chỉnh cho phù hợp.

    Có khi chúng ta không rõ về những việc người khác làm nên nhờ một người bạn - là bạn của mình và người đó - tư vấn để biết thêm về hoàn cảnh người đó, và từ đó đánh giá, ứng xử với họ một cách hợp lý. Hoặc là chúng ta phải tiếp xúc với một người mà mình nghi là họ có vấn đề, nên mình nhờ đến các chuyên gia tư vấn để biết cách ứng xử với người đó. Trong cả hai trường hợp này, chúng ta phải nói cho người bạn hoặc là chuyên gia nghe về những vấn đề, những việc không tốt của người khác, nhưng động cơ của mình là muốn giúp họ và muốn giải quyết sự khó khăn.

    Trong một trường hợp khác, một người quen của mình có thể không biết là họ đang có hành vi gây tổn hại người khác hoặc là hành xử theo lối hạ nhục người khác. Để bảo vệ người ấy khỏi phải tai họa do sự thiếu sáng suốt của chính họ gây ra, chúng ta có thể nói cho họ biết rõ điều mà họ làm. Ở đây chúng ta nói không phải với giọng phê bình hay là thái độ xét nét mà nói với lòng thương yêu, nhằm chỉ ra lỗi lầm hoặc sai phạm của người đó để rồi anh ta có thể khắc phục.

    Chúng ta thường có thói quen nói lỗi của người khác. Để từ bỏ thói quen này, chúng ta phải bắt đầu từ việc điều chỉnh thói quen đánh giá người khác. Thay vì đánh giá, phê bình người khác, chúng ta hãy lưu tâm đến những phẩm chất tốt và sự tử tế của họ. Chúng ta cần phải rèn luyện tâm mình, chỉ nhìn những điểm tốt, những điều tích cực của người khác. Rèn luyện như thế thì sẽ tạo nên sự khác biệt giữa niềm hạnh phúc, cởi mở và thương yêu của ta với sự buồn khổ, khó gần và khắt khe.

    Chúng ta cần phải cố gắng để trau dồi thói quen chú ý vào những điều tốt đẹp, đáng yêu, đáng quý ở người khác. Nếu chúng ta để ý những thứ đó thì chúng ta sẽ không lưu tâm đến những lỗi lầm của họ. Thái độ vui vẻ và lời nói bao dung xuất phát từ việc này sẽ cải thiện những người xung quanh và sẽ nuôi lớn hạnh phúc, sự mãn nguyện và tình thương yêu ở trong ta. Vì thế, chất lượng cuộc sống của ta tùy thuộc vào việc chúng ta tìm thấy lỗi lầm với kinh nghiệm của mình hay là thấy những gì tốt đẹp ở bên trong nó.

    Khi chúng ta nhìn thấy lỗi lầm của người khác là chúng ta bỏ lỡ cơ hội để thương yêu. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không có khả năng để nuôi dưỡng bản thân một cách hợp lý với những sự hiểu biết chân tình khi chúng ta đem vào tâm mình những độc tố. Khi chúng ta có thói quen săm soi lỗi của người khác thì chúng ta cũng có xu hướng chỉ nhìn thấy những khuyết điểm, những lỗi lầm của bản thân. Điều này có thể đưa chúng ta đến việc làm giảm giá trị toàn bộ cuộc sống của mình. Thật bi thảm nếu chúng ta bỏ qua những điều quý giá và cơ hội trong cuộc sống của mình, không nhìn thấy khả năng thành Phật trong bản thân mình. Vì thế, chúng ta phải chấp nhận chính mình như những gì mình đang có trong hiện tại, đồng thời chúng ta cố gắng để trở nên những con người tốt hơn trong tương lai. Nói vậy không có nghĩa là chúng ta làm ngơ trước những lỗi lầm của mình, mà là chúng ta không quá miệt thị về chúng. Chúng ta mừng vì mình được làm người, tự tin về khả năng của mình và tự tin về những giá trị chân thực mà chúng ta đã gầy dựng từ trước đến nay.

    Mọi người đều muốn được thương yêu - muốn được mọi người chú ý và thừa nhận những khía cạnh tích cực của bản thân, muốn được quan tâm và tôn trọng. Hầu hết chúng ta đều không muốn bị đánh giá, bị phê bình và từ chối. Việc trau dồi thói quen nhìn thấy những điều tốt đẹp của bản thân và của người khác mà có thể đem lại cho mình và người niềm hạnh phúc khiến cho chúng ta cảm nhận và mở rộng tình thương yêu. Từ bỏ thói quen nhìn thấy lỗi lầm sẽ giảm thiểu sự đau khổ cho mình và người. Vấn đề này nên được xem là trọng tâm trong lộ trình tâm linh của chúng ta. Chính vì lý do này mà Đức Dalai Lama đã nói: “Tôn giáo của tôi là lòng tốt”. Chúng ta có thể vẫn thấy những điều chưa hoàn thiện của mình và của người khác, nhưng tâm chúng ta hiền dịu hơn, biết chấp nhận và rộng lượng hơn.

    Đối lập với việc nói xấu người khác là nói với sự hiểu biết và thương yêu. Những ai đang đi trên lộ trình tâm linh và những ai muốn sống hòa hợp với người khác thì việc phát ngôn với sự hiểu biết và thương yêu là điều rất quan trọng. Khi chúng ta nhìn vào những phẩm chất tốt của người khác, chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Việc thừa nhận những phẩm chất tốt của người khác sẽ khiến cho lòng mình cảm thấy hạnh phúc, và tạo được bầu không khí hài hòa, đem đến cho người khác thông tin phản hồi hữu ích.

    Khen ngợi người khác là một việc mà chúng ta cần phải thực tập trong quá trình tu tập của mình. Nếu chúng ta thường nghĩ đến những tài năng, những phẩm chất tốt của người khác thì chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn và người khác cũng vậy. Chúng ta sẽ tạo được mối quan hệ tốt đẹp với người khác, và gia đình của chúng ta, môi trường làm việc cũng như hoàn cảnh sống của chúng ta sẽ hòa hợp hơn. Gieo những hạt giống từ những hành vi tích cực ấy ở trong tâm thức của mình, chúng ta sẽ tạo nhân duyên cho những mối quan hệ hòa ái và cho sự thành tựu những mục đích tâm linh cũng như những mục đích trong cuộc sống đời thường.
    Jonny Nguyen thích bài này.
  2. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Đã được thích:
    21.594
    Tôi nguyện không nói lỗi lầm của người khác”. Trong truyền thống Phật giáo, đây là một trong những lời nguyện của Bồ tát. Đối với những vị tu sĩ thọ Cụ túc giới, một nguyên tắc tương tự được đề cập đến trong lời phát nguyện là không nói lời phỉ báng. Điều này cũng được nhắc đến trong lời khuyên của Đức Phật đối với tất cả mọi người để tránh 10 bất thiện nghiệp, đó là bất thiện nghiệp thứ năm: nói những lời gây bất hòa, chia rẽ...

    Nhiều người có thói quen ưa nói lỗi lầm của người khác. Và đôi khi chính họ không nhận thấy thói quen ấy và chỉ nhận diện được nó sau khi đã nói xong. Vậy thì động cơ ở đằng sau việc nói lỗi lầm của người khác, đằng sau xu hướng muốn hạ thấp người khác là gì? Một trong số những minh sư của tôi, ngài Ngawang Dhargye, đã từng nói: “Quý vị ngồi lại với nhau và nói về lỗi lầm của một người khác, về những việc làm sai trái của người đó. Thế rồi quý vị tiếp tục thảo luận về những sai phạm và những phẩm chất tiêu cực của người khác, bởi vì quý vị tự thừa nhận với nhau rằng quý vị là những người tốt nhất trên thế giới”.

    Khi tôi nhìn sâu vào bên trong, tôi nhận thấy rằng ngài Ngawang Dhargye đã nói đúng. Bị nung nấu bởi cảm giác bất an, tôi đã nghĩ sai rằng nếu người khác sai, xấu, đầy khuyết điểm, theo phép so sánh, thì tôi phải là người đúng, tốt và có năng lực. Chiến thuật hạ nhục người khác để tạo dựng lòng tự trọng của mình theo cách này rất khó có kết quả.

    Lúc chúng ta tức giận người khác cũng là lúc chúng ta thường nói xấu họ. Trong trường hợp này chúng ta có thể nói lỗi của người khác vì một vài nguyên do khác nhau. Đôi khi chúng ta nói xấu người khác để kéo mọi người đứng về phía mình. Chúng ta nghĩ rằng, nếu ta kể cho mọi người nghe về sự tranh luận giữa ta với anh A rồi thuyết phục mọi người rằng anh A sai và mình đúng. Như thế thì mọi người sẽ đứng về phía chúng ta. Chính vì ý nghĩ rằng: “Nếu mọi người nghĩ mình đúng thì chắc hẳn là mình đúng”. Việc tự nghĩ rằng mình đúng như thế ấy là một việc làm kém cỏi trong khi chúng ta không chịu dành thời gian để đánh giá một cách trung thực đối với những việc làm và động cơ của mình.

    Có khi chúng ta nói xấu người khác vì ganh ghét họ. Chúng ta muốn được mọi người tôn trọng và đánh giá cao như người kia vậy. Từ trong sâu thẳm, chúng ta nghĩ rằng: “Nếu mọi người thấy những phẩm chất xấu của người mà mình nghĩ là tốt hơn mình thì thay vì tôn trọng và giúp đỡ người đó, họ sẽ khen ngợi và hỗ trợ mình”. Chiêu bài mà chúng ta dùng để giành lấy sự tôn trọng và đánh giá cao của người khác theo cách này rất khó mang lại hiệu quả.

    Nói xấu người khác đem đến những hậu quả gì? Trước hết, chúng ta sẽ được biết đến như là một người thường gây ra sự bất hòa. Người ta sẽ không muốn tâm sự với chúng ta vì họ sợ chúng ta sẽ nói với người khác, thêm thắt những lời đánh giá của ta khiến cho họ bị xem là không tốt. Theo kinh nghiệm cá nhân, tôi nhận thấy rằng người nào hay nói xấu người khác với tôi thì chắc hẳn họ sẽ đi nói xấu tôi với người khác. Hay nói cách khác, tôi không tin tưởng những ai thường hay phê bình người khác.

    Thứ hai, chúng ta phải đối mặt với người bị chúng ta nói xấu khi họ phát hiện ra những gì chúng ta đã nói, và phiền phức hơn là lúc họ nghe được những gì chúng ta đã nói xấu về họ thì những điều đó đã bị phóng đại lên nhiều lần. Người đó có thể nói với người khác về lỗi của mình để trả đũa.

    Thứ ba, một số người có thể sẽ bị kích động khi nghe nói về lỗi của người khác. Chẳng hạn, nếu một người ở trong văn phòng hoặc trong nhà máy nói xấu sau lưng người khác, mọi người ở tại nơi làm việc có thể sẽ tức giận và công kích người đã bị nói xấu. Điều này có thể sẽ làm dấy lên việc nói xấu sau lưng người khác ở sở làm và gây ra tình trạng bè phái. Điều này gây tổn hại đến một môi trường làm việc hòa hợp.

    Thứ tư, chính bản thân ta cũng không có hạnh phúc khi mình luôn phanh phui lỗi của người khác. Khi chúng ta tập trung vào những điểm tiêu cực, hoặc là những sai lầm, chính tâm của chúng ta cũng không an vui. Những ý nghĩ rằng người này xấu, người kia không tốt,... thường không có lợi cho tinh thần của chúng ta.

    Thứ năm, khi ta nói xấu người khác tức là chúng ta đã gây ra tác nhân để cho người khác nói xấu mình. Điều này có thể xuất hiện ngay trong đời này nếu người mà ta phê bình muốn hạ nhục mình, hoặc có thể xuất hiện trong tương lai khi mình bị người khác buộc tội một cách vô lối hoặc là bị vu oan. Khi chúng ta là người nghe những lời nói thô tục, chúng ta cần nhớ rằng đấy là kết quả từ hành động của chính chúng ta, chúng ta đã tạo ra nhân, nay đã đến lúc phải nhận quả. Chúng ta đã gây ra sự tiêu cực ở trong vũ trụ và trong tâm thức của mình, bây giờ nó trở lại với chúng ta. Không có lý do gì để giận hay buộc tội người khác khi chúng ta là người đã tạo ra nguyên nhân chính yếu đối với rắc rối của mình.

    Tuy nhiên, có một số trường hợp có vẻ như là nói lỗi của người khác nhưng lại là cần thiết, nên nói. Mặc dù những trường hợp này rất giống với việc phê bình người khác, nhưng thực ra thì chúng không giống nhau. Điểm khác nhau ở đây là gì? Đấy chính là động cơ của ta. Nói lỗi của người khác thường là có ác tâm ở bên trong và thường bị thúc đẩy bởi động cơ ích kỷ. Bản ngã của ta muốn có được điều gì đó từ việc nói xấu người khác, muốn được tốt bằng cách hạ nhục người khác. Ngược lại, sự bàn thảo chính đáng về những lỗi lầm của người khác thường xuất phát từ sự quan tâm giúp đỡ và tâm thương yêu, chúng ta muốn làm rõ sự tình, ngăn chặn nguy hại, hoặc là muốn giúp đỡ. Chẳng hạn như khi chúng ta phải viết thư giới thiệu cho ai đó mà người ấy không được tốt lắm, chúng ta phải trung thực, phải đề cập đến những ưu điểm cũng như nhược điểm của anh ta để cho người chủ tương lai hoặc là chủ nhà của họ có thể quyết định xem người đó có thể làm những gì mà họ mong muốn hay không. Tương tự như vậy, chúng ta có thể phải báo trước về những thói quen của ai đó để cảnh báo những rắc rối có nguy cơ xảy ra. Trong cả hai trường hợp này, động cơ của ta là không phải để phê bình người khác, cũng không phải để thêm thắt những điều mà người đó không có. Chúng ta chỉ muốn đưa ra một lời diễn tả không có thành kiến về những gì chúng ta thấy mà thôi.

    Đôi khi ta nghi ngờ rằng việc nhìn nhận của chúng ta về những tiêu cực của một ai đó có thể bị hạn chế, bị định kiến, cho nên ta nói với một người bạn mà người bạn đó không hề biết gì về người kia, nhưng người bạn đó có thể giúp ta nhìn thấy những khía cạnh khác. Điều này đem đến cho ta những ý tưởng, quan điểm có tính xây dựng, tích cực hơn và giúp cho ta biết cách để ứng xử với người kia. Người bạn của ta cũng có thể chỉ cho ta thấy những điểm nút của mình - những sự phản kháng và các vấn đề tế nhị - những điều mà ta đang phóng đại về điểm yếu kém của người khác, nhờ vậy mà ta có thể điều chỉnh cho phù hợp.

    Có khi chúng ta không rõ về những việc người khác làm nên nhờ một người bạn - là bạn của mình và người đó - tư vấn để biết thêm về hoàn cảnh người đó, và từ đó đánh giá, ứng xử với họ một cách hợp lý. Hoặc là chúng ta phải tiếp xúc với một người mà mình nghi là họ có vấn đề, nên mình nhờ đến các chuyên gia tư vấn để biết cách ứng xử với người đó. Trong cả hai trường hợp này, chúng ta phải nói cho người bạn hoặc là chuyên gia nghe về những vấn đề, những việc không tốt của người khác, nhưng động cơ của mình là muốn giúp họ và muốn giải quyết sự khó khăn.

    Trong một trường hợp khác, một người quen của mình có thể không biết là họ đang có hành vi gây tổn hại người khác hoặc là hành xử theo lối hạ nhục người khác. Để bảo vệ người ấy khỏi phải tai họa do sự thiếu sáng suốt của chính họ gây ra, chúng ta có thể nói cho họ biết rõ điều mà họ làm. Ở đây chúng ta nói không phải với giọng phê bình hay là thái độ xét nét mà nói với lòng thương yêu, nhằm chỉ ra lỗi lầm hoặc sai phạm của người đó để rồi anh ta có thể khắc phục.

    Chúng ta thường có thói quen nói lỗi của người khác. Để từ bỏ thói quen này, chúng ta phải bắt đầu từ việc điều chỉnh thói quen đánh giá người khác. Thay vì đánh giá, phê bình người khác, chúng ta hãy lưu tâm đến những phẩm chất tốt và sự tử tế của họ. Chúng ta cần phải rèn luyện tâm mình, chỉ nhìn những điểm tốt, những điều tích cực của người khác. Rèn luyện như thế thì sẽ tạo nên sự khác biệt giữa niềm hạnh phúc, cởi mở và thương yêu của ta với sự buồn khổ, khó gần và khắt khe.

    Chúng ta cần phải cố gắng để trau dồi thói quen chú ý vào những điều tốt đẹp, đáng yêu, đáng quý ở người khác. Nếu chúng ta để ý những thứ đó thì chúng ta sẽ không lưu tâm đến những lỗi lầm của họ. Thái độ vui vẻ và lời nói bao dung xuất phát từ việc này sẽ cải thiện những người xung quanh và sẽ nuôi lớn hạnh phúc, sự mãn nguyện và tình thương yêu ở trong ta. Vì thế, chất lượng cuộc sống của ta tùy thuộc vào việc chúng ta tìm thấy lỗi lầm với kinh nghiệm của mình hay là thấy những gì tốt đẹp ở bên trong nó.

    Khi chúng ta nhìn thấy lỗi lầm của người khác là chúng ta bỏ lỡ cơ hội để thương yêu. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không có khả năng để nuôi dưỡng bản thân một cách hợp lý với những sự hiểu biết chân tình khi chúng ta đem vào tâm mình những độc tố. Khi chúng ta có thói quen săm soi lỗi của người khác thì chúng ta cũng có xu hướng chỉ nhìn thấy những khuyết điểm, những lỗi lầm của bản thân. Điều này có thể đưa chúng ta đến việc làm giảm giá trị toàn bộ cuộc sống của mình. Thật bi thảm nếu chúng ta bỏ qua những điều quý giá và cơ hội trong cuộc sống của mình, không nhìn thấy khả năng thành Phật trong bản thân mình. Vì thế, chúng ta phải chấp nhận chính mình như những gì mình đang có trong hiện tại, đồng thời chúng ta cố gắng để trở nên những con người tốt hơn trong tương lai. Nói vậy không có nghĩa là chúng ta làm ngơ trước những lỗi lầm của mình, mà là chúng ta không quá miệt thị về chúng. Chúng ta mừng vì mình được làm người, tự tin về khả năng của mình và tự tin về những giá trị chân thực mà chúng ta đã gầy dựng từ trước đến nay.

    Mọi người đều muốn được thương yêu - muốn được mọi người chú ý và thừa nhận những khía cạnh tích cực của bản thân, muốn được quan tâm và tôn trọng. Hầu hết chúng ta đều không muốn bị đánh giá, bị phê bình và từ chối. Việc trau dồi thói quen nhìn thấy những điều tốt đẹp của bản thân và của người khác mà có thể đem lại cho mình và người niềm hạnh phúc khiến cho chúng ta cảm nhận và mở rộng tình thương yêu. Từ bỏ thói quen nhìn thấy lỗi lầm sẽ giảm thiểu sự đau khổ cho mình và người. Vấn đề này nên được xem là trọng tâm trong lộ trình tâm linh của chúng ta. Chính vì lý do này mà Đức Dalai Lama đã nói: “Tôn giáo của tôi là lòng tốt”. Chúng ta có thể vẫn thấy những điều chưa hoàn thiện của mình và của người khác, nhưng tâm chúng ta hiền dịu hơn, biết chấp nhận và rộng lượng hơn.

    Đối lập với việc nói xấu người khác là nói với sự hiểu biết và thương yêu. Những ai đang đi trên lộ trình tâm linh và những ai muốn sống hòa hợp với người khác thì việc phát ngôn với sự hiểu biết và thương yêu là điều rất quan trọng. Khi chúng ta nhìn vào những phẩm chất tốt của người khác, chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Việc thừa nhận những phẩm chất tốt của người khác sẽ khiến cho lòng mình cảm thấy hạnh phúc, và tạo được bầu không khí hài hòa, đem đến cho người khác thông tin phản hồi hữu ích.

    Khen ngợi người khác là một việc mà chúng ta cần phải thực tập trong quá trình tu tập của mình. Nếu chúng ta thường nghĩ đến những tài năng, những phẩm chất tốt của người khác thì chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn và người khác cũng vậy. Chúng ta sẽ tạo được mối quan hệ tốt đẹp với người khác, và gia đình của chúng ta, môi trường làm việc cũng như hoàn cảnh sống của chúng ta sẽ hòa hợp hơn. Gieo những hạt giống từ những hành vi tích cực ấy ở trong tâm thức của mình, chúng ta sẽ tạo nhân duyên cho những mối quan hệ hòa ái và cho sự thành tựu những mục đích tâm linh cũng như những mục đích trong cuộc sống đời thường.
    thuypbJonny Nguyen thích bài này.
  3. O.M.G

    O.M.G Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    10/04/2013
    Đã được thích:
    312
    Em nói rồi mà các bác, như vậy là quá đủ cho một người xảo trá, ngụy biện và hèn
    khongquen25 thích bài này.
  4. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Đã được thích:
    21.594
    Tại một lớp học nọ có tổ chức chương trình quà tặng cuộc sống nhằm hướng dẫn cho các em học sinh nâng cao trình độ hiểu biết trong đối nhân xử thế. Thầy giáo yêu cầu mỗi học sinh mang theo một túi ni lông sạch và một túi khoai tây đến lớp. Sau đó, chương trình được bắt đầu bằng một bài thực tập, mỗi em học sinh nếu không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó rồi bỏ nó vào túi ni lông. Vài ngày sau, nhiều em học sinh mang cả túi ni lông nặng trĩu.
    Sau đó, thầy lại yêu cầu mỗi em học sinh phải luôn mang theo cái túi bên mình dù đi bất cứ chỗ nào, lúc ăn uống-ngủ nghỉ cũng phải để túi bên cạnh, khi làm việc thì đặt túi trên bàn. Sự rắc rối và phiền phức khi phải mang vác cái túi kè kè bên hông khiến cho nhiều em cảm thấy mệt mỏi, khó chịu vì cảm xúc nặng nề cả thể xác lẫn tinh thần mà mình đang gánh chịu. Rồi thời gian làm cho khoai tây bắt đầu bị phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa, hôi hám, khó chịu.
    Đây là một ẩn dụ sâu sắc nhằm đánh thức mọi người hãy nên buông xả những tâm niệm cố chấp luôn ghim gút trong lòng như ôm lấy giận hờn, thù hằn, ghét bỏ một ai đó. Có nhiều người nói “thù này nếu chết vẫn mang theo”, chính khi ấy mình chưa trả thù được mà trong lòng đã bị vật vã, khổ đau. Chúng ta hãy học cách tha thứ chính mình và sẵn sàng bao dung, tha thứ cho người khác.
    Giận hờn hay thù ghét là một thói quen xấu rất thường gặp trong đời sống của chúng ta. Như đại đa số trong những phim võ hiệp được trình chiếu từ trước đến nay, hầu hết đều là tranh đấu thù hằn, ghét bỏ giữa cá nhân này với cá nhân kia, gia đình này với gia đình nọ, đất nước này với đất nước khác luôn tạo ra sự mâu thuẫn để giành quyền lợi. Nội dung chính yếu trong phim tác động đến tư tưởng thù hận có tính cách bạo lực, đem đến khổ đau cho mọi người, do đó gia đình ly tán trong sự mất mát, đau thương mà giết hại không thương tiếc. Chính vì vậy, thù hằn, ghét bỏ luôn tạo ra ý thức hệ đối kháng và dẫn đến chiến tranh làm chết đi tình yêu thương nhân loại. Nó khiến cho chúng ta không bao giờ có được niềm vui sống trong bình yên, hạnh phúc.
    Như các phim truyện thường diễn tả những mối thù “không đội trời chung” của gia đình này đối với gia tộc nọ làm cho con người trở nên ghét bỏ nhau, đó là sự mất mát to lớn do sự giết hại. Ở đây, chúng ta chỉ cần ôm ấp trong lòng những hiềm khích, mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng đủ làm cho mình khốn khổ bởi sự dính mắc đó. Khi trong lòng ta luôn chất chứa đầy những ý niệm thù hằn, ghét bỏ là ta đang suy nghĩ để tìm cách làm tổn hại đối phương, chính những cảm xúc đó đã làm ta đau khổ trước khi hại kẻ thù.
    Tha thứ là một hình ảnh đẹp để xua tan những nỗi đau bất hạnh, luôn giúp cho chúng ta thiết lập được tình thương chân thật. Chúng ta cần phải biết tha thứ cho bản thân mình và người khác. Hình ảnh chiếc bút chì gỗ trên đầu có gắn một cục gôm nhỏ dùng để xoá đi những câu chữ sai hay những hình ảnh không đúng. Cũng vậy, cục gôm là hình ảnh tượng trưng cho sự tha thứ mà mỗi người chúng ta cần phải biết. Trong đời sống, chúng ta ai cũng có thể mắc phải sai lầm, có thể định hướng sai lệch hay thậm chí bị vấp ngã nặng nề. Nhưng thay vì ta ngồi đó mà than thân trách phận để mình tự dằn vặt, hành hạ bản thân thì ta nên sử dụng “cục gôm tha thứ”. Tha thứ cho bản thân mình tức là ta đã thấy được sai lầm, nhờ vậy ta mới có thể đứng dậy đi tiếp để viết lên bản hùng ca của đời mình.
    Một chiếc bút chì nếu được xử dụng hằng ngày thì nó sẽ bị mòn đi theo ngày tháng. Sự hiểu biết và những năng lực của chúng ta cũng vậy, nếu như không được rèn luyện, trau dồi, mài dũa thường xuyên thì sớm muộn gì cũng sẽ mòn dần như cục gôm cây bút chì.
    Nhìn vào thân cây bút chì chúng ta có thể biết nó được làm từ những loại gỗ dễ gọt và dễ cháy. Điều làm chúng ta rất ngạc nhiên là khi lớp vỏ bút chì bị cháy hết đi thì lõi bút chì vẫn không bao giờ bị cháy, nó còn để lộ ra bên ngoài phần lõi với màu sắc bóng và đẹp hơn lúc ban đầu. Cũng giống như chúng ta dám đương đầu với mọi khó khăn, đối đầu với những chướng duyên, nghịch cảnh và tìm ra giải pháp tốt đẹp để khắc phục. Những người như thế dù có vấp ngã nặng nề vẫn có khả năng làm lại cuộc đời bằng sự cố gắng nỗ lực hết mình để hoàn thiện chính mình.
    Với một chiếc bút chì nhỏ trong tay chúng ta có thể vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp hoặc viết ra những trang sách nói về nhân cách, đạo đức để giúp mọi người biết cách sống tốt hơn. Và cũng chính cây bút chì đó chúng ta cũng có thể viết lên những câu chữ làm cho con người tham lam, sân hận, đấu tranh giành giựt, giết hại lẫn nhau. Điều này cũng được thể hiện qua phong cách sống của chúng ta đối với những người xung quanh.
    Đặc biệt, bút chì không giống như các loại viết khác có thể vẽ hoặc viết lên bất kỳ nơi đâu, bút chì chỉ được sử dụng trên mặt giấy. Bản thân chúng ta ai cũng có những năng lực riêng để phát huy sở trường chuyên môn của mình. Bây giờ chúng ta thử phân tích cây bút chì dựa vào yếu tố gì để đánh giá chất lượng của nó? Chất liệu gỗ hay những hoa văn, màu sắc bóng đẹp bên ngoài? Thực tế, phần lõi bên trong của cây bút chì mới là thứ tạo nên giá trị của nó. Cũng vậy, thân này hoạt động tốt hay xấu đều do tâm điều khiển.
    Từ những mâu thuẫn, bất đồng hoặc xích mích nhỏ, nếu chúng ta không khéo léo giải tỏa ngay từ lúc đầu thì chắc chắn sẽ xảy ra cớ sự lớn khiến hai bên dẫn đến bất hòa và gây tổn hại cho nhau, và thế là thù hận bắt đầu phát sinh kể từ đó. Một khi mối hận thù giữa hai người đã lớn mạnh và được ôm ấp, nuôi dưỡng trong lòng sẽ trở thành nội kết, sự tổn thất nặng nề sẽ đến cùng hai phía. Người bị tổn thương sẽ ôm lòng thù hận và chờ cơ hội trả thù. Ngược lại, người gây ra đau khổ luôn mang tâm trạng lo lắng, sợ hãi vì sợ bị trả thù vào bất cứ lúc nào. Khi hận thù đã phát khởi thì tình thương yêu không còn nữa, chính vì vậy hai bên khó ngồi lại để cùng nhau sống vui vẻ, thuận thảo, kính trên trọng dưới, nhường nhịn, sẻ chia và nâng đỡ.
    Sự việc nếu không hòa giải được thì cả hai bên đều phải sống cùng những cảm xúc nặng nề, khổ sở và khó chịu. Khi họ không có sự yêu thương và tha thứ cho nhau bằng tình người trong cuộc sống thì sự xung đột, đối kháng ngày thêm lớn mạnh. Ta hãy nên cảm thông và tha thứ, sẵn sàng mở lòng ra để san sẻ cho nhau khi người khác cần. Ta sẵn sàng cho đi mà không cần điều kiện gì, sự cho ấy mới có giá trị thiết thực vì nó không phải là sự trao đổi.
    Khi cho đi theo cách ấy, mặc dù chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào nhưng ngay khi cho đi như vậy là chúng ta đã mở rộng được tấm lòng từ bi, do đó ta sẽ nhận lại được niềm vui hết sức nhẹ nhàng do tình thương mang đến.
    Từ xa xưa cho đến ngày hôm nay, dường như xã hội vẫn còn quan niệm đàn ông ngoại tình thì vợ nên tha thứ, nhưng nếu phụ nữ mắc vào tội ấy thì chồng không chấp nhận và sẽ dứt khoát ly hôn. Có những nước luật pháp còn khắt khe hơn khi phụ nữ lấy trai làng khác cũng bị xử quăng đá hoặc cho hiếp dâm tập thể. Quan niệm chồng chúa vợ tôi “trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ một chồng” vẫn còn ăn sâu vào trong tâm thức người đàn ông.
    Một người chồng luôn làm tròn trách nhiệm và bổn phận đối với gia đình nhưng lỡ một lần “làm chuyện ấy ngoài luồng” mà bị vợ bỏ thì thiên hạ chê người vợ ấy là ngu si, mê muội. Nhưng một người chồng bị vợ “cắm sừng” mà vẫn chấp nhận, tha thứ thì thiên hạ cho anh ta là đồ yếu hèn, không phải đấng trượng phu. Thế gian này thường có những quan niệm như vậy dù cho bây giờ con người ta đã và đang áp dụng luật bình đẳng về nam nữ.
    Đại đa số đàn ông vẫn cho rằng “bị cắm sừng” là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời họ. Có gia đình nọ người chồng làm giám đốc một công ty kinh doanh bất động sản, cô vợ trẻ đẹp lại dan díu với bạn đồng nghiệp của chồng mình. Một hôm, anh ta vô tình kiểm tra điện thoại khi người vợ đang tắm thì thấy có lưu tin nhắn “tối nay, 19 giờ, anh ta đi dự buổi hội thảo ngành bất động sản”.
    Tối hôm đó, anh chồng vui vẻ nói với cô vợ: “Anh bận đi hội thảo, em ở nhà ngủ sớm nha!” Nhưng anh đã không đi mà tìm chỗ núp để canh tình nhân của vợ mình. Khoảng 15 phút sau đó, một anh bạn đồng nghiệp đi đến và người chồng nhẫn nại chờ thêm 20 phút nữa rồi quay vào nhà bắt quả tang đôi nhân tình ngay trong phòng ngủ của mình. Anh bắt vợ khai nhận hết tội lỗi ngoại tình với tình nhân được ghi âm rõ ràng để làm bằng chứng ly hôn.
    Nhưng sau một tuần lễ suy nghĩ, anh tự thấy bản thân mình cũng đã từng không chung thủy với vợ, không quan tâm đến vợ và xao nhãng chuyện gối chăn. Vả lại, người vợ làm chuyện ấy cũng do lỗi mình một phần, hiện tại cô ta vi phạm lần đầu và đã tỏ ra ăn năn hối lỗi, hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Kể từ khi lấy nhau cho đến bây giờ họ đã có hai con một trai, một gái còn nhỏ, nếu ly hôn ai nuôi con và người vợ xinh đẹp lại là người con dâu rất được lòng cha mẹ chồng. Và cuối cùng vì hạnh phúc chung của cả gia đình mà anh quyết định tha thứ để tiếp nối cuộc hôn nhân.
    Tại sao người chồng thời nay có thể tha thứ cho người vợ không chung thủy? Chúng ta ai cũng có lương tâm, nếu biết suy xét thì đôi khi đàn ông cảm thấy mình cũng có lỗi khiến người vợ phải đi tìm kiếm sự sẻ chia bên ngoài. Không ít trường hợp vợ ngoại tình theo kiểu “ông ăn chả, bà ăn nem” để trả thù người chồng lăng nhăng. Rất hiếm khi phụ nữ có gia đình lại ngoại tình hoặc đến với đàn ông khác chỉ vì “ham của lạ”. Nếu gặp phụ nữ đa dâm thì hết thuốc chữa, còn những trường hợp ngoại lệ khác chúng ta có thể tha thứ cho nhau.
    Thời đại ngày nay không chấp nhận quan niệm chỉ đàn ông mới có quyền năm thê bảy thiếp, còn gái chính chuyên chỉ một chồng. Nói theo chế độ ngày xưa thì vua quan ăn trên ngồi trước lạm dụng quyền hạn mà đặt ra pháp luật bắt buộc phụ nữ phải cam chịu sống kiếp chồng chung mà không có quyền khiếu nại. Trong khi đó, đàn bà lỡ dan díu chỉ có một con đường là bỏ xứ đi luôn, nếu bị phát giác sẽ bị xử tội thích đáng.
    Cuộc sống của người phụ nữ trong thời đại hiện nay đã khác xưa rất nhiều. Họ cũng đi làm ngoài xã hội và tham gia chính sự như nam giới, họ có nhiều cơ hội phát triển tài năng của mình về mọi phương diện. Ngày xưa, phụ nữ chỉ luẩn quẩn trong ngưỡng cửa gia đình có nhiệm vụ sinh đẻ và nuôi dạy con cái, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ngày nay, phụ nữ cũng có những tình yêu công sở chẳng kém gì nam giới. Ngoại tình không phải là giải pháp để xóa bỏ hôn nhân gia đình mà là cách thay đổi hoàn cảnh sống trong thực tế do không đồng cảm trong hôn nhân tình ái. Tha thứ là biện pháp duy nhất để giữ lửa tình yêu được trọn vẹn, lâu dài. Nếu người chồng chưa từng ngoại tình mà người vợ lại đi làm chuyện ấy thì ta phải biết một là mình không đáp ứng chuyện ân ái đều đặn do sinh lý yếu, hai là mình vẫn duy trì đầy đủ việc ái ân nhưng vợ lại đi quá xa chuyện ấy, trường hợp này không thể tha thứ vì cô ta là người quá dâm dục nên khó giữ thủy chung.
    Thông thường, nhiều đàn ông bị cắm sừng là do người chồng công tác xa lâu lâu mới về thăm nhà một lần, tình trạng này cũng khó giữ được lòng thủy chung của người vợ nếu thời gian cứ kéo dài như vậy. Chúng ta cần phải cảm thông và tha thứ cho nhau để giúp nhau vượt qua những khó khăn chứ không phải ta ngồi đó mà muốn mọi việc đều được hoàn hảo theo ý mình.
    Trong tình cảm, yếu tố quan trọng là có sự cảm thông và tha thứ khi ta biết buông xả bớt những nhu cầu hưởng thụ của bản thân. Nếu ta bình tĩnh và biết quán sát thì ta cũng sẽ thấy người gây ra lầm lỗi là kẻ đáng thương hơn đáng trách. Họ thiếu suy nghĩ và bất cẩn nên có thể làm cho ta đau khổ trong nhất thời, cảm xúc giận hờn sẽ đốt cháy và hành hạ họ trong từng giây phút.
    Kẻ thường gây khổ đau cho người khác vì họ không vượt qua được những thói quen hưởng thụ quá đáng, họ dính mắc, họ chất chứa, họ mê muội. Chính vì vậy, ta cần phải bao dung và tha thứ để họ có cơ hội làm mới lại chính mình. Họ hay bướng bỉnh, không chịu hối lỗi nên không biết chừng nào họ mới thức tỉnh để được sống trở về thực tại với chính mình. Họ đã đánh mất niềm tin nơi chính mình nên thường lo sợ bị mọi người bỏ mặc và bản thân họ cũng không có cách nào giải quyết, tương lai họ mờ mịt và đang rất cần sự giúp đỡ.
    Trong chúng ta ai cũng có lòng bao dung độ lượng, khi ai đó phạm lỗi lầm họ rất cần sự giúp đỡ, ta có thể mở lòng ra để chia sẻ vì tình người trong cuộc sống mà không phải vì bi lụy tình cảm. Sự san sẻ hay giúp đỡ một ai đó ta phải hết lòng nếu xét thấy việc đó là chính đáng. Ta làm trong tỉnh giác vì có quán chiếu, ta xử sự có hiểu biết mà không xen kẽ chủ nghĩa cá nhân vào nên sự tha thứ ấy có đầy đủ tình và lý.
    Thế gian giữa dòng đời nghiệt ngã chúng ta không phải là những bậc hiền Thánh để tha thứ hết lỗi lầm của con người, nhưng nếu ta có trái tim hiểu biết thì ta vẫn sẵn sàng tha thứ cho nhau. Bao dung và tha thứ luôn là một thần dược để chữa lành những vết thương lòng hoặc chuyển hóa các nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc.
    Tha thứ là sự biểu hiện của tâm từ bi, nó giúp chúng ta vượt qua những khó khăn để quên đi những gì không được tốt đẹp. Nó giúp ta giải thoát khỏi những phiền muộn, khổ đau do chất chứa cảm xúc hờn giận và sự hoang mang lo sợ. Nếu chúng ta là người có hiểu biết thì ta sẽ nhận ra rằng khi tha thứ cho một ai thì người được lợi trước tiên chính là ta. Ta chỉ có thể tha thứ và bỏ qua hết mọi lỗi lầm của người khác khi mình đã thật sự vô ngã, vị tha.
    Thích Đạt Ma Phổ Giác
    thuypb, CHAU ANH, supperindex1 người khác thích bài này.
  5. SunReDFLoWer

    SunReDFLoWer Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/06/2013
    Đã được thích:
    1.884
    Dạo này xuống cấp quá
    O.M.G, khongquen25hanoi566 thích bài này.
  6. Jonny Nguyen

    Jonny Nguyen Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    25/12/2013
    Đã được thích:
    23.204
    Sao lại làm mất hòa khí thế bác...:D
  7. thiencotan

    thiencotan Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    28/04/2012
    Đã được thích:
    2.648
    Chủ Top miệng thì nam mô mà bụng một bồ dao găm. Đâm ae như đâm lợn vậy. Khả năng trong đợt BD vừa rồi mất tiền của khách hàng nhiều quá, giờ lỗ quá nhiều đâm ra từ sau đợt BĐ chuyển thành dạng tâm thần cũng có khi. Đã mất hết bình thường
    hanoi566khongquen25 thích bài này.
  8. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Đã được thích:
    21.594
    Tại một lớp học nọ có tổ chức chương trình quà tặng cuộc sống nhằm hướng dẫn cho các em học sinh nâng cao trình độ hiểu biết trong đối nhân xử thế. Thầy giáo yêu cầu mỗi học sinh mang theo một túi ni lông sạch và một túi khoai tây đến lớp. Sau đó, chương trình được bắt đầu bằng một bài thực tập, mỗi em học sinh nếu không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó rồi bỏ nó vào túi ni lông. Vài ngày sau, nhiều em học sinh mang cả túi ni lông nặng trĩu.
    Sau đó, thầy lại yêu cầu mỗi em học sinh phải luôn mang theo cái túi bên mình dù đi bất cứ chỗ nào, lúc ăn uống-ngủ nghỉ cũng phải để túi bên cạnh, khi làm việc thì đặt túi trên bàn. Sự rắc rối và phiền phức khi phải mang vác cái túi kè kè bên hông khiến cho nhiều em cảm thấy mệt mỏi, khó chịu vì cảm xúc nặng nề cả thể xác lẫn tinh thần mà mình đang gánh chịu. Rồi thời gian làm cho khoai tây bắt đầu bị phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa, hôi hám, khó chịu.
    Đây là một ẩn dụ sâu sắc nhằm đánh thức mọi người hãy nên buông xả những tâm niệm cố chấp luôn ghim gút trong lòng như ôm lấy giận hờn, thù hằn, ghét bỏ một ai đó. Có nhiều người nói “thù này nếu chết vẫn mang theo”, chính khi ấy mình chưa trả thù được mà trong lòng đã bị vật vã, khổ đau. Chúng ta hãy học cách tha thứ chính mình và sẵn sàng bao dung, tha thứ cho người khác.
    Giận hờn hay thù ghét là một thói quen xấu rất thường gặp trong đời sống của chúng ta. Như đại đa số trong những phim võ hiệp được trình chiếu từ trước đến nay, hầu hết đều là tranh đấu thù hằn, ghét bỏ giữa cá nhân này với cá nhân kia, gia đình này với gia đình nọ, đất nước này với đất nước khác luôn tạo ra sự mâu thuẫn để giành quyền lợi. Nội dung chính yếu trong phim tác động đến tư tưởng thù hận có tính cách bạo lực, đem đến khổ đau cho mọi người, do đó gia đình ly tán trong sự mất mát, đau thương mà giết hại không thương tiếc. Chính vì vậy, thù hằn, ghét bỏ luôn tạo ra ý thức hệ đối kháng và dẫn đến chiến tranh làm chết đi tình yêu thương nhân loại. Nó khiến cho chúng ta không bao giờ có được niềm vui sống trong bình yên, hạnh phúc.
    Như các phim truyện thường diễn tả những mối thù “không đội trời chung” của gia đình này đối với gia tộc nọ làm cho con người trở nên ghét bỏ nhau, đó là sự mất mát to lớn do sự giết hại. Ở đây, chúng ta chỉ cần ôm ấp trong lòng những hiềm khích, mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng đủ làm cho mình khốn khổ bởi sự dính mắc đó. Khi trong lòng ta luôn chất chứa đầy những ý niệm thù hằn, ghét bỏ là ta đang suy nghĩ để tìm cách làm tổn hại đối phương, chính những cảm xúc đó đã làm ta đau khổ trước khi hại kẻ thù.
    Tha thứ là một hình ảnh đẹp để xua tan những nỗi đau bất hạnh, luôn giúp cho chúng ta thiết lập được tình thương chân thật. Chúng ta cần phải biết tha thứ cho bản thân mình và người khác. Hình ảnh chiếc bút chì gỗ trên đầu có gắn một cục gôm nhỏ dùng để xoá đi những câu chữ sai hay những hình ảnh không đúng. Cũng vậy, cục gôm là hình ảnh tượng trưng cho sự tha thứ mà mỗi người chúng ta cần phải biết. Trong đời sống, chúng ta ai cũng có thể mắc phải sai lầm, có thể định hướng sai lệch hay thậm chí bị vấp ngã nặng nề. Nhưng thay vì ta ngồi đó mà than thân trách phận để mình tự dằn vặt, hành hạ bản thân thì ta nên sử dụng “cục gôm tha thứ”. Tha thứ cho bản thân mình tức là ta đã thấy được sai lầm, nhờ vậy ta mới có thể đứng dậy đi tiếp để viết lên bản hùng ca của đời mình.
    Một chiếc bút chì nếu được xử dụng hằng ngày thì nó sẽ bị mòn đi theo ngày tháng. Sự hiểu biết và những năng lực của chúng ta cũng vậy, nếu như không được rèn luyện, trau dồi, mài dũa thường xuyên thì sớm muộn gì cũng sẽ mòn dần như cục gôm cây bút chì.
    Nhìn vào thân cây bút chì chúng ta có thể biết nó được làm từ những loại gỗ dễ gọt và dễ cháy. Điều làm chúng ta rất ngạc nhiên là khi lớp vỏ bút chì bị cháy hết đi thì lõi bút chì vẫn không bao giờ bị cháy, nó còn để lộ ra bên ngoài phần lõi với màu sắc bóng và đẹp hơn lúc ban đầu. Cũng giống như chúng ta dám đương đầu với mọi khó khăn, đối đầu với những chướng duyên, nghịch cảnh và tìm ra giải pháp tốt đẹp để khắc phục. Những người như thế dù có vấp ngã nặng nề vẫn có khả năng làm lại cuộc đời bằng sự cố gắng nỗ lực hết mình để hoàn thiện chính mình.
    Với một chiếc bút chì nhỏ trong tay chúng ta có thể vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp hoặc viết ra những trang sách nói về nhân cách, đạo đức để giúp mọi người biết cách sống tốt hơn. Và cũng chính cây bút chì đó chúng ta cũng có thể viết lên những câu chữ làm cho con người tham lam, sân hận, đấu tranh giành giựt, giết hại lẫn nhau. Điều này cũng được thể hiện qua phong cách sống của chúng ta đối với những người xung quanh.
    Đặc biệt, bút chì không giống như các loại viết khác có thể vẽ hoặc viết lên bất kỳ nơi đâu, bút chì chỉ được sử dụng trên mặt giấy. Bản thân chúng ta ai cũng có những năng lực riêng để phát huy sở trường chuyên môn của mình. Bây giờ chúng ta thử phân tích cây bút chì dựa vào yếu tố gì để đánh giá chất lượng của nó? Chất liệu gỗ hay những hoa văn, màu sắc bóng đẹp bên ngoài? Thực tế, phần lõi bên trong của cây bút chì mới là thứ tạo nên giá trị của nó. Cũng vậy, thân này hoạt động tốt hay xấu đều do tâm điều khiển.
    Từ những mâu thuẫn, bất đồng hoặc xích mích nhỏ, nếu chúng ta không khéo léo giải tỏa ngay từ lúc đầu thì chắc chắn sẽ xảy ra cớ sự lớn khiến hai bên dẫn đến bất hòa và gây tổn hại cho nhau, và thế là thù hận bắt đầu phát sinh kể từ đó. Một khi mối hận thù giữa hai người đã lớn mạnh và được ôm ấp, nuôi dưỡng trong lòng sẽ trở thành nội kết, sự tổn thất nặng nề sẽ đến cùng hai phía. Người bị tổn thương sẽ ôm lòng thù hận và chờ cơ hội trả thù. Ngược lại, người gây ra đau khổ luôn mang tâm trạng lo lắng, sợ hãi vì sợ bị trả thù vào bất cứ lúc nào. Khi hận thù đã phát khởi thì tình thương yêu không còn nữa, chính vì vậy hai bên khó ngồi lại để cùng nhau sống vui vẻ, thuận thảo, kính trên trọng dưới, nhường nhịn, sẻ chia và nâng đỡ.
    Sự việc nếu không hòa giải được thì cả hai bên đều phải sống cùng những cảm xúc nặng nề, khổ sở và khó chịu. Khi họ không có sự yêu thương và tha thứ cho nhau bằng tình người trong cuộc sống thì sự xung đột, đối kháng ngày thêm lớn mạnh. Ta hãy nên cảm thông và tha thứ, sẵn sàng mở lòng ra để san sẻ cho nhau khi người khác cần. Ta sẵn sàng cho đi mà không cần điều kiện gì, sự cho ấy mới có giá trị thiết thực vì nó không phải là sự trao đổi.
    Khi cho đi theo cách ấy, mặc dù chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào nhưng ngay khi cho đi như vậy là chúng ta đã mở rộng được tấm lòng từ bi, do đó ta sẽ nhận lại được niềm vui hết sức nhẹ nhàng do tình thương mang đến.
    Từ xa xưa cho đến ngày hôm nay, dường như xã hội vẫn còn quan niệm đàn ông ngoại tình thì vợ nên tha thứ, nhưng nếu phụ nữ mắc vào tội ấy thì chồng không chấp nhận và sẽ dứt khoát ly hôn. Có những nước luật pháp còn khắt khe hơn khi phụ nữ lấy trai làng khác cũng bị xử quăng đá hoặc cho hiếp dâm tập thể. Quan niệm chồng chúa vợ tôi “trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ một chồng” vẫn còn ăn sâu vào trong tâm thức người đàn ông.
    Một người chồng luôn làm tròn trách nhiệm và bổn phận đối với gia đình nhưng lỡ một lần “làm chuyện ấy ngoài luồng” mà bị vợ bỏ thì thiên hạ chê người vợ ấy là ngu si, mê muội. Nhưng một người chồng bị vợ “cắm sừng” mà vẫn chấp nhận, tha thứ thì thiên hạ cho anh ta là đồ yếu hèn, không phải đấng trượng phu. Thế gian này thường có những quan niệm như vậy dù cho bây giờ con người ta đã và đang áp dụng luật bình đẳng về nam nữ.
    Đại đa số đàn ông vẫn cho rằng “bị cắm sừng” là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời họ. Có gia đình nọ người chồng làm giám đốc một công ty kinh doanh bất động sản, cô vợ trẻ đẹp lại dan díu với bạn đồng nghiệp của chồng mình. Một hôm, anh ta vô tình kiểm tra điện thoại khi người vợ đang tắm thì thấy có lưu tin nhắn “tối nay, 19 giờ, anh ta đi dự buổi hội thảo ngành bất động sản”.
    Tối hôm đó, anh chồng vui vẻ nói với cô vợ: “Anh bận đi hội thảo, em ở nhà ngủ sớm nha!” Nhưng anh đã không đi mà tìm chỗ núp để canh tình nhân của vợ mình. Khoảng 15 phút sau đó, một anh bạn đồng nghiệp đi đến và người chồng nhẫn nại chờ thêm 20 phút nữa rồi quay vào nhà bắt quả tang đôi nhân tình ngay trong phòng ngủ của mình. Anh bắt vợ khai nhận hết tội lỗi ngoại tình với tình nhân được ghi âm rõ ràng để làm bằng chứng ly hôn.
    Nhưng sau một tuần lễ suy nghĩ, anh tự thấy bản thân mình cũng đã từng không chung thủy với vợ, không quan tâm đến vợ và xao nhãng chuyện gối chăn. Vả lại, người vợ làm chuyện ấy cũng do lỗi mình một phần, hiện tại cô ta vi phạm lần đầu và đã tỏ ra ăn năn hối lỗi, hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Kể từ khi lấy nhau cho đến bây giờ họ đã có hai con một trai, một gái còn nhỏ, nếu ly hôn ai nuôi con và người vợ xinh đẹp lại là người con dâu rất được lòng cha mẹ chồng. Và cuối cùng vì hạnh phúc chung của cả gia đình mà anh quyết định tha thứ để tiếp nối cuộc hôn nhân.
    Tại sao người chồng thời nay có thể tha thứ cho người vợ không chung thủy? Chúng ta ai cũng có lương tâm, nếu biết suy xét thì đôi khi đàn ông cảm thấy mình cũng có lỗi khiến người vợ phải đi tìm kiếm sự sẻ chia bên ngoài. Không ít trường hợp vợ ngoại tình theo kiểu “ông ăn chả, bà ăn nem” để trả thù người chồng lăng nhăng. Rất hiếm khi phụ nữ có gia đình lại ngoại tình hoặc đến với đàn ông khác chỉ vì “ham của lạ”. Nếu gặp phụ nữ đa dâm thì hết thuốc chữa, còn những trường hợp ngoại lệ khác chúng ta có thể tha thứ cho nhau.
    Thời đại ngày nay không chấp nhận quan niệm chỉ đàn ông mới có quyền năm thê bảy thiếp, còn gái chính chuyên chỉ một chồng. Nói theo chế độ ngày xưa thì vua quan ăn trên ngồi trước lạm dụng quyền hạn mà đặt ra pháp luật bắt buộc phụ nữ phải cam chịu sống kiếp chồng chung mà không có quyền khiếu nại. Trong khi đó, đàn bà lỡ dan díu chỉ có một con đường là bỏ xứ đi luôn, nếu bị phát giác sẽ bị xử tội thích đáng.
    Cuộc sống của người phụ nữ trong thời đại hiện nay đã khác xưa rất nhiều. Họ cũng đi làm ngoài xã hội và tham gia chính sự như nam giới, họ có nhiều cơ hội phát triển tài năng của mình về mọi phương diện. Ngày xưa, phụ nữ chỉ luẩn quẩn trong ngưỡng cửa gia đình có nhiệm vụ sinh đẻ và nuôi dạy con cái, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ngày nay, phụ nữ cũng có những tình yêu công sở chẳng kém gì nam giới. Ngoại tình không phải là giải pháp để xóa bỏ hôn nhân gia đình mà là cách thay đổi hoàn cảnh sống trong thực tế do không đồng cảm trong hôn nhân tình ái. Tha thứ là biện pháp duy nhất để giữ lửa tình yêu được trọn vẹn, lâu dài. Nếu người chồng chưa từng ngoại tình mà người vợ lại đi làm chuyện ấy thì ta phải biết một là mình không đáp ứng chuyện ân ái đều đặn do sinh lý yếu, hai là mình vẫn duy trì đầy đủ việc ái ân nhưng vợ lại đi quá xa chuyện ấy, trường hợp này không thể tha thứ vì cô ta là người quá dâm dục nên khó giữ thủy chung.
    Thông thường, nhiều đàn ông bị cắm sừng là do người chồng công tác xa lâu lâu mới về thăm nhà một lần, tình trạng này cũng khó giữ được lòng thủy chung của người vợ nếu thời gian cứ kéo dài như vậy. Chúng ta cần phải cảm thông và tha thứ cho nhau để giúp nhau vượt qua những khó khăn chứ không phải ta ngồi đó mà muốn mọi việc đều được hoàn hảo theo ý mình.
    Trong tình cảm, yếu tố quan trọng là có sự cảm thông và tha thứ khi ta biết buông xả bớt những nhu cầu hưởng thụ của bản thân. Nếu ta bình tĩnh và biết quán sát thì ta cũng sẽ thấy người gây ra lầm lỗi là kẻ đáng thương hơn đáng trách. Họ thiếu suy nghĩ và bất cẩn nên có thể làm cho ta đau khổ trong nhất thời, cảm xúc giận hờn sẽ đốt cháy và hành hạ họ trong từng giây phút.
    Kẻ thường gây khổ đau cho người khác vì họ không vượt qua được những thói quen hưởng thụ quá đáng, họ dính mắc, họ chất chứa, họ mê muội. Chính vì vậy, ta cần phải bao dung và tha thứ để họ có cơ hội làm mới lại chính mình. Họ hay bướng bỉnh, không chịu hối lỗi nên không biết chừng nào họ mới thức tỉnh để được sống trở về thực tại với chính mình. Họ đã đánh mất niềm tin nơi chính mình nên thường lo sợ bị mọi người bỏ mặc và bản thân họ cũng không có cách nào giải quyết, tương lai họ mờ mịt và đang rất cần sự giúp đỡ.
    Trong chúng ta ai cũng có lòng bao dung độ lượng, khi ai đó phạm lỗi lầm họ rất cần sự giúp đỡ, ta có thể mở lòng ra để chia sẻ vì tình người trong cuộc sống mà không phải vì bi lụy tình cảm. Sự san sẻ hay giúp đỡ một ai đó ta phải hết lòng nếu xét thấy việc đó là chính đáng. Ta làm trong tỉnh giác vì có quán chiếu, ta xử sự có hiểu biết mà không xen kẽ chủ nghĩa cá nhân vào nên sự tha thứ ấy có đầy đủ tình và lý.
    Thế gian giữa dòng đời nghiệt ngã chúng ta không phải là những bậc hiền Thánh để tha thứ hết lỗi lầm của con người, nhưng nếu ta có trái tim hiểu biết thì ta vẫn sẵn sàng tha thứ cho nhau. Bao dung và tha thứ luôn là một thần dược để chữa lành những vết thương lòng hoặc chuyển hóa các nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc.
    Tha thứ là sự biểu hiện của tâm từ bi, nó giúp chúng ta vượt qua những khó khăn để quên đi những gì không được tốt đẹp. Nó giúp ta giải thoát khỏi những phiền muộn, khổ đau do chất chứa cảm xúc hờn giận và sự hoang mang lo sợ. Nếu chúng ta là người có hiểu biết thì ta sẽ nhận ra rằng khi tha thứ cho một ai thì người được lợi trước tiên chính là ta. Ta chỉ có thể tha thứ và bỏ qua hết mọi lỗi lầm của người khác khi mình đã thật sự vô ngã, vị tha.
    Thích Đạt Ma Phổ Giác
    amaterckJonny Nguyen thích bài này.
  9. O.M.G

    O.M.G Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    10/04/2013
    Đã được thích:
    312
    Bác chủ bị tàu hoả nhập ma rồi à, khéo không lại bị các Mod khóa vì tội spam
    khongquen25 thích bài này.
  10. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Đã được thích:
    21.594


    Nếu phải đưa ra một định nghĩa thô, thì Nghiệp là sự tạo tác và tích hợp những hành vi (thân nghiệp), lời nói (khẩu nghiệp), ý nghĩ (ý nghiệp) của chúng ta mà nó làm ảnh hưởng đến chính mình, đến người khác và vạn vật quanh ta kể cả ở thế giới vô hình. Nói gọn theo cách khác, Nghiệp là sức mạnh của tiến trình đi từ nhân tới quả.

    Nghiệp của hành động, lời nói thì quá rõ. Nhưng còn ý nghĩ? Ý nghĩ xét đến cùng, nó gây nghiệp nặng nhất, vì ta không nghe sờ nhìn thấy, nên nó an nhiên tung hoành trong đầu chúng ta mà không bị kiểm soát; cũng không mấy ai nhận thức được ý nghiệp là gốc rễ của tội lỗi để kiểm soát, chưa nói tới liệu kiểm soát được không. Có một vị thiền sư lỗi lạc từng ví, nếu não bộ chúng ta trổ một cửa sổ bằng kính trong suốt, để ai cũng nhìn thấy vô vàn những ý nghĩ của ta... thì người đó vì hổ thẹn mà quyết tu để diệt trừ những ý nghĩ xấu. Nhưng nghiệp là sự bí ẩn của mỗi cuộc đời. Mỗi đời người từ khi sinh thành cho tới ngày hoại diệt, đều theo vận hành của nghiệp. Tất thảy mọi hành động, lời nói và ý nghĩ sẽ được lưu lại trong nghiệp thức. Phước đức ở trong đó và tội lỗi cũng tại đó. Khỏi cãi khi chúng ta bước qua thế giới khác. Tên tội phạm có thể chối bay cả máy thăm dò nói dối hiện đại nhất, song khi hành động của hắn ta bị lọt vào một thước phim thì lập tức cúi mặt nhận tội. Người tu chân chính, họ không cần camera giám sát giao thông cũng dừng bước khi đèn đỏ bật lên. Camera “theo dõi” họ là sự tỉnh thức, chánh niệm. Mà khi ta tham dự vào cuộc sống trần tục, nếu không thật vững tâm (rồi mới vững trí), thì đụng vào đâu cũng dễ gây nghiệp. Không ít lần tôi bị oan. Cũng tức. Nhưng cố giấu. Vậy mà cuối cùng cũng đi tìm lời khuyên từ bạn đồng tu. Sợ người vu oan cho mình, mình im (nhận) vậy tức người ấy sẽ mang nghiệp, hay ngược lại, họ đã “ném” đức cho mình. Bạn đồng tu khuyên nên tác động sự cảm thông, niềm hòa ái đến người đó (qua ý nghĩ); việc này hơi lâu song rất hiệu quả ở chỗ, mình vừa nhận được đức, mà người vu oan cũng (ít nhất) không mất đức (đáng lẽ phải mất).

    Lời nói là biểu hiện rõ thứ hai của sự gây tạo nghiệp. Hầu như hàng ngày, chúng ta đều gây nghiệp qua cái miệng. Chính vậy mới có pháp tu thanh tịnh khẩu nghiệp. Với những bậc gọi chung là trí thức, nguồn gốc của khẩu nghiệp là ganh tị với người khác, phát xuất từ tâm tật đố. Biểu hiện: nói xấu. Ai giàu hơn, tài hơn, đẹp hơn, quyền chức hơn... nói xấu, thậm chí muốn “nhổ” người ta khỏi mặt đất này. Tôi tiếp xúc với một người trong nhiều năm, nhận thấy hễ ngồi với ai đó ở đâu đó, không nói xấu thì không chịu nổi và rốt cục người đó phải tìm một ai đó để nói xấu. Phương cách phổ biến là, nếu muốn hơn một người, thay vì mình cao đối thủ cũng cao, thì phải moi móc đối thủ, phải hạ đối thủ, phải ghìm đạp đối thủ xuống để mình được cao thêm một bậc. Trong bàn nhậu, nói xấu người vắng mặt đã trở thành một niềm hứng khởi vô tận sau những lần cụng ly. Sự tiếp tay của những tràng cười rú lên tựa hồi còi chói óc ma rợn của con tàu nghiệp lực nặng nề chuyển bánh đến rất gần chúng ta trong cuộc hành trình tới địa phủ.

    Hẳn sẽ là nghịch lý khi nói hành động gây nghiệp ít nhất so với ý nghĩ và lời nói. Khi ta tức giận một người, ta không dám đánh họ dẫu là cái tát nhẹ, trong lúc ta đi nói xấu người ấy hàng chục lần, và làm sản sinh ra nhiều ý nghĩ độc địa, nguyền cho người ta bị thế này thế nọ. Lời nói xấu từ A đến tai B, B truyền lại với C, D… Ở đây dĩ nhiên B và C sẽ nhận nghiệp (dẫu ít hơn A), còn A thì lãnh nghiệp “phần trăm” (%) theo số người truyền lại điều xấu mà nhân lên. Đôi lúc cùng một hành động song mức độ gây nghiệp hoàn toàn khác nhau. Ví dụ, tôi tới cơ quan bật điện để viết những dòng này, mức độ gây nghiệp sẽ nhẹ hơn nhiều là việc một sớm tới công sở tôi thấy đèn ở phòng đồng nghiệp sáng, nghĩ chiều qua bạn quên tắt; gặp, tôi hết sức ngỡ ngàng khi bạn tỉnh bơ: “Tối qua tới cơ quan lấy cuốn sách, tắt đèn đi ra thì tối quá”. Chỉ chưa đầy một phút ngợp bóng tối mà đồng nghiệp của tôi vô tư để đèn bỏ không suốt đêm. Nhiều thì hai ngàn đồng chứ mấy. Vấn đề không phải chỗ đó. Thái độ ấy nếu quy ra nghiệp, bạn chưa hẳn có khả năng trả. Bây giờ chùa nhiều, việc cúng dường trở thành mốt của một số đại gia. Thật ra phần lớn trong số họ là bỏ tiền ra để (cầu) mua sự bình an cho mình, mua sự giàu có thêm cho mình. Chúng ta thường đi ra đường và trở về nhà bằng sự nhẩm xem mình tiêu hết bao tiền (vô - ra) mà quên rà soát sau một ngày (chưa tính thời gian đêm ở nhà) chúng ta tích được nghiệp thiện gì so với tạo nghiệp ác; lời phước đức hay lỗ nghiệp chướng lòi ra ngay.

    Đụng đâu cũng nghiệp. Xem ra cách tốt nhất là tích đức. Đừng nghĩ việc nhỏ thì nghiệp nhỏ. Hả hê với việc mình đã cúng dường bạc triệu, mà xem ra không chừng mỏng đức hơn người xới một chén cơm trân trọng mời người ăn mày đói khát.

    Tôi rời quê, ra thành phố sống đã 7 năm. Cảnh thương tâm mà tôi gặp nhiều nhất là tai nạn giao thông. Từ nhà lên phố, có đoạn đường ngắn ngủi mà chứng kiến biết bao tai ương… Một người nằm sấp sát lề đường, trước chiếc xe tải… Mấy chục người vây quanh, ồn ã với: “Chở họ đi viện cái!”; “Còn thở kìa”; “Để nguyên hiện trường!”; “Sắp chết rồi còn chở đi đâu nữa”. Vì sao họ không có thói quen: Hễ có ai ngã xuống thì xốc đi viện ngay? Trong lúc không thiếu xe máy - loại phương tiện kịp thời nhất có thể cứu sống người bị nạn. Việc mà họ dễ dàng giúp đỡ nhất lúc đó là gọi tắc-xi. Rất nhiều, đúng vậy, rất nhiều chiếc tắc-xi quay đầu bỏ chạy khi cách hiện trường vài trăm mét. Cái chết càng tiến gần người bị nạn! Không phải tất cả, song đó là hiện tượng mang tính điển hình tại các vụ tai nạn giao thông nói riêng. Tôi lại lấy thí dụ: một người sắp chết đuối, không ai dám nhảy xuống cứu vì sợ Long vương bắt thế mạng. Ngược lại thì sao, trong cơn lũ năm 2004, một thanh niên người huyện Phú Lộc đã nhảy xuống dòng nước xiết cứu một lúc hai cô gái (sau này hai cô đều đòi làm vợ...). Bệnh là nghiệp. Nạn là nghiệp của mỗi người. Nhưng nếu cứ khoanh tay đứng nhìn người bệnh-nạn lại là sự biểu hiện rõ nét bản chất tâm người.

    Cũng với tai nạn giao thông. Tôi muốn nhắc tới trường hợp khác: Một cặp tình nhân khi được năn nỉ chở người bị nạn tới bệnh viện, cô gái đã thúc tay lia lịa vào chàng trai - chiếc xe máy rù ga. Thế là tình yêu của họ đã mang theo sự vô lương tâm và ngu xuẩn! Bỏ qua một cơ hội tích đức. Giả sử người yêu của cô lâm vào hoàn cảnh đó, cô không lạy lục người ta đưa tới bệnh viện cho nhanh, quả nhiên đó đích thị là chuyện lạ.

    Để tạm kết thúc bài viết ngắn lạm bàn về vấn đề không có bến dừng này, tôi xin dẫn lời nhận xét của ông bạn: “Nhân tiện, anh cảm thấy em có một cái nghiệp hơi nặng. Có người có xu hướng đi tìm sự giản đơn, để được bình an. Có người lại vô tình hoặc cố ý làm cho đời sống mình rối ren hơn, xáo trộn và bất ổn hơn... Không biết có đúng, em là kiểu người thứ hai...”.

    Bây giờ nhớ lại, đành soạn câu trả lời như sau: Người ta chỉ có thể xoay được mệnh khi sống tốt hơn, có ích hơn. Tôi mơ hồ cảm thấy mình đang cố vùng vẫy sống tốt hơn... Còn nghiệp thì không chỉ đơn giản là ở kiếp này mà còn tích lại từ kiếp trước, nên phải trả. Thậm chí, nếu trong một thời gian ngắn, thấy cuộc đời cứ suôn sẻ, hạnh phúc, nhiều niềm vui, không trả nghiệp là tôi thấy buồn buồn...

    Nếu như tạo nghĩa cử đẹp mà mong được đáp trả, thì đấy đã là tiền trao cháo múc; nghiệp lành trả xứng đáng, đồng nghĩa với việc người ấy “trắng tay”. Khi là con người, hiển nhiên chúng ta đang mang nghiệp. Nói cách khác, trừ một số bậc giác ngộ theo nguyện đầu thai phàm trần để hóa độ, đã mang thân người là mang nghiệp. Nếu không tu tập để thoát khỏi luân hồi, chúng ta sẽ còn trả nghiệp ở kiếp sau sau nữa. Việc tích đức hàng ngày không hẳn chúng ta được hưởng quả lành tại kiếp này. Nghiệp vận hành tưởng chừng như “bất công” với con người trong đó có tôi. Nhân quả và Nghiệp báo vận hành xuyên suốt không gian và thời gian chính là cán cân diệu kỳ của vũ trụ.
    CHAU ANH, amaterckJonny Nguyen thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này