Giải trí cuối tuần: Vietnam Airlines vs. Lê Minh Khương (cái nhìn từ 1 thành viên f319 làm trong ngà

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Iaminblue, 23/04/2011.

5025 người đang online, trong đó có 433 thành viên. 21:53 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 35645 lượt đọc và 459 bài trả lời
  1. bvlife

    bvlife Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    13/02/2008
    Đã được thích:
    3.548
    Còn đây là câu chuyện của nhà văn Từ Sơn có tựa đề Bình thường và ..."bình thường" sau một chuyến bay với VNA đã được đăng trên báo Văn Nghệ số 39 ngày 26/9/2009


    Ngay từ lúc vào cửa máy bay của VNA mang số hiệu 534 tôi biết chắc tổ bay đã thấy tôi được đưa đến bằng xe đẩy và thấy tôi cà lết tới chỗ ngồi nhưng suốt chuyến bay tôi không nhận được một lời hỏi han.

    Sau hơn một tháng du ngoạn châu Âu, tuần cuối cùng tôi không may bị đau thần kinh tọa khiến chân trái cứng đơ không di lại được. Tình hình sức khoẻ như vậy khiến tôi và “bà xã” hết sức lo lắng. Con trai tôi (đang sống và làm việc tại Thụy sĩ) gọi diện thoại cho hãng hàng không Air France (hãng bay nối tuyến Hanoi - Zurich - Hanoi với Vietnam Airlines) và văn phòng đại diện Vietnam Airlines báo đề nghị họ bố trí dịch vụ chăm sóc hành khách bị đau ốm bất ngờ hồi hương thuận lợi và an toàn. Hãng hàng không trả lời con tôi:” Xin ngài yên tâm. Đây là trách nhiệm của chúng tôi “.
    Sáng sớm 12.9 vừa rồi, con trai tôi đưa tôi và vợ tôi ra sân bay Zurich. Làm thủ tục xong, nhân viên hàng không đưa chúng tôi dến phòng chờ dành cho người tàn tật. Mấy phút sau, một nam nhân viên đưa xe đẩy tới, mời tôi ngồi lên xe và bảo vợ tôi cùng đi theo.
    Anh nhân viên nhẹ nhàng đẩy xe đưa tôi theo một đường dành riêng vắng vẻ, lên xuống thang máy và các cửa an ninh đến vài ba lần mới tới được chỗ xe ô tô chuyên dụng đón người ốm ra tận cầu thang máy bay. Nhân viên xe đẩy bàn giao hết sức kỹ lưỡng và dặn dò lái xe đưa chúng tôi đi sao cho chu đáo.
    Lái xe nhanh chóng mang hành lý xách tay của chúng tôi đặt lên xe rồi dìu tôi lên chỗ ngồi, tự tay thắt dây an toàn cho vợ chồng tôi và luôn miệng nói: “Tốt, tốt rồi. Ông bà yên tâm”. Đến cầu thang chiếc máy bay City Jet mang số hiệu 5111 của Air France anh lái xe bảo chúng tôi ngồi yên tại chỗ để anh đi lo thủ tục với phi hành đoàn.
    Mang hành lý, dìu tôi lên máy bay đều do nhân viên phi hành đoàn lo liệu. Mọi việc xong, lái xe và nhân viên phi hành đoàn ký biên bản bàn giao. Anh lái xe bắt tay chúng tôi, chúc lên đuờng bình yên. Chúng tôi hết lời cám ơn anh. Anh nói: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Bình thường thôi mà”.
    Trên đường bay tới Paris, tôi bàn với vợ:” Chân anh đã đỡ nhiều có thể túc tắc đi làm tiếp thủ tục check-in ở sân bay Charles De Gaulle được, khỏi phải làm phiền bạn”. Vợ tôi đồng ý vì biết đến Paris chúng tôi còn 3 tiếng đồng hồ chờ đợi mới đến giờ bay về Việt Nam.
    Máy bay hạ cánh ở sân bay Charles De Gaulle sau hơn 1 giờ bay. Chúng tôi thản nhiên (riêng tôi cố chịu đau chút ít) theo hành khách ra cửa máy bay. Nhưng “âm mưu” của chúng tôi không đạt vì cô tiếp viên đã ngăn chúng tôi lại, chỉ cho chỗ ngồi ở một hàng ghế và nói:” Quý vị phải ngồi chờ chừng 4 phút, xe ô tô chuyên dụng của chúng tôi sẽ đến đón hai vị và giúp các vị làm tiếp các thủ tục cho tới khi các vị chuyển sang máy bay của Vietnam Airlines”.
    Hành khách bình thường đã lên xe bus vào nhà ga. Tôi thấy đội làm vệ sinh máy bay tới. Họ định lên máy bay làm nhiệm vụ thì bị cơ trưởng ra lệnh phải chờ chuyển xong hành khách bị đau đi mới được lên máy bay làm nhiệm vụ.
    Bốn phút trôi qua. Xe chuyên dụng chưa tới. Cơ trưởng đích thân đến gặp chúng tôi xin lỗi và xin hẹn chờ thêm 5 phút nữa. Cơ trưởng còn thăm hỏi chúng tôi về sức khoẻ, về chuyến đi và xin lỗi liên tục. Tôi nói:”Chờ thêm mấy phút chúng tôi không thấy phiền. Chúng tôi rất cảm dộng về sự chăm sóc ân cần của các ông nhất là khi thấy toàn bộ tổ bay ngồi lại chờ chúng tôi mà chưa rời khỏi máy bay như lệ thường”.
    Xe đến. Bàn giao, ký nhận , dặn dò lái xe. Toàn tổ bay tiễn tôi lên xe, bắt tay tạm biệt, chúc may mắn. Chúng tôi ra sức cám ơn. Cơ trưởng nói:”Đây là trách nhiệm của chúng tôi đối với hành khách đau ốm. Bình thường thôi mà”. Lại bình thường! Sao họ đáng yêu thế.
    Anh lái xe đưa chúng tôi đi gần như vòng quanh sân bay chừng hơn 20 phút (có lẽ cả hai ba chục cây số) theo đường dành riêng để đến nhà ga thứ nhất. Ở đó lái xe lại bàn giao chúng tôi cho một nữ nhân viên da đen đã đứng đón sẵn. Chúng tôi cám ơn. Anh lái xe lại nói:”Nhiệm vụ bình thường của tôi thôi”.
    Cô nhân viên đẩy xe đưa tôi lòng vòng trong nhà ga tới chỗ lên xe bus chuyên dụng chở chúng tôi về ga chính (ga Terminal ). Lại bàn giao, dặn dò. Chúng tôi cám ơn.Bạn nói:”Bình thường thôi mà”.
    Đến ga chính, một cô nhân viên da trắng xinh đẹp đã chờ sẵn. Cô đẩy xe đưa tôi đến cửa làm thủ tục check-in của Vietnam Airline. Cô nhân viên dịch vụ bảo tôi ngồi yên trên xe đẩy.Cô cầm hộ chiếu của chúng tôi di làm thủ tục trong khi cửa làm thủ tục chưa mở. Mấy phút sau, thủ tục ưu tiên cho chúng tôi đã làm xong.
    Cô nhân viên dịch vụ lại đẩy xe đưa chúng tôi đến tận cửa chờ lên máy bay. Cám ơn. Chào. Lại nói:”Bình thường...”. Tôi tưởng từ phút ấy tôi chỉ việc chờ đến giờ mở cửa ra máy bay, tôi sẽ cố gắng lết chân đi chừng 100 bước trong dường ống là vào máy bay ngồi vào chỗ ngon lành.
    Nào ngờ 11h25 là giờ mở cửa vào máy bay thì 11h10 cô nhân viên lúc nãy lại đưa xe đẩy đến và nói với tôi:” Tôi sẽ đẩy xe đưa ông và phu nhân đến tận cửa máy bay, giao ông cho phi hành đoàn mới xong nhiệm vụ”. Nói rồi cô đến thương lượng, trình giấy tờ, bàn giao với nhân viên an ninh cho tôi được lên máy bay trước khi máy bay nhận khách hàng loạt.
    Lúc bấy giờ tôi thấy một số hành khách là quan chức ngoại giao mang hộ chiếu đỏ cũng nhường sự ưu tiên lên máy bay trước cho tôi. Xe đẩy đưa tôi đến tận cửa máy bay. Cô nhân viên vội vàng bắt tay tôi và nhà tôi rất chặt, chúc lên đường về nước bình an.
    Cảm động không nói lên lời, chúng tôi đăm đắm nhìn cô nhân viên dịch vụ mãi mới nói lắp bắp được lời “Cám ơn nhiều!”.Cô nhân viên cũng cảm động vẫy chào chúng tôi và lại nói:” Nhiệm vụ bình thường của tôi thôi mà. Chúc ông bà bình yên”.
    Cô tiếp viên hàng không Việt nam thấy tôi cà nhắc tìm hàng ghế ghi trong phiếu lên máy bay liền giơ tay chỉ rồi quay mặt lại ngay. Tôi cà lết một lúc rồi cũng đến được hàng ghế của mình. Tôi nín đau rướn ngưòi tự tay cất hành lý xách tay của chúng tôi lên ngăn (vì nhà tôi với không tới). Thôi thế là yên ổn.
    Sau 11 giờ bay, 4h30 sáng 13.9.09 máy bay dáp xuống Nội bài. Tôi cà lết tới chỗ làm thủ tục nhập cảnh. Người ta phải xếp hàng chờ khá dài vì giờ ấy mới chỉ có 4 cửa làm thủ tục. Khoảng gần hai mươi phút sau người ta mới mở thêm vài cửa nữa cho khách bớt thì giờ chờ trình diện. Tôi lại lết đến chỗ có ghế ngồi chờ lấy hành lý.
    Sân bay lúc này mới có rất ít nhân viên làm việc. Cạnh ghế tôi ngồi chờ có mấy cái xe đẩy dành cho người ốm hoặc tàn tật nhưng tôi chẳng thấy ai hỏi han gì mình. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ vì ngay từ lúc vào cửa máy bay của VNA mang số hiệu 534 tôi biết chắc tổ bay đã thấy tôi được đưa đến bằng xe đẩy và thấy tôi cà lết tới chỗ ngồi nhưng suốt chuyến bay tôi không nhận được một lời hỏi han.
    Thậm chí khi cho ăn nhẹ 2 giờ trước khi hạ cánh cô tiếp viên còn quên không đưa nước uống cho vợ tôi, mặc dầu vợ tôi xin uống nước cà chua. Cô ta có “vâng” nhưng rồi lại “quên” lấy nước cho khách (!). Có lẽ đây cũng là “điều bình thường”.
    Tôi chợt nhớ: hôm 19.7.2009 máy bay của VNA mang số hiệu 535 đưa tôi đi từ Hà Nội đến Paris đã khởi hành chậm hơn 1 giờ đồng hồ (hai lần xin lỗi khách khi khách đã ngôi yên trên máy bay vì “lý do kỹ thuật” ) và khi đến nơi nhận hành lý 2 va li của chúng tôi đều bị bẻ khoá. Đồ đạc chẳng mất gì ngoài một cái kính râm (chẳng biết là bị lấy trộm hoặc do sơ xuất của nhân viên soi hành lý nghi ngờ có đồ quốc cấm đã dỡ ra kiểm tra rồi làm rơi đâu đó). Tôi nghĩ: có lẽ đó cũng là những điều người ta cho là ”bình thường”(!).
    Về Hà Nội đã được non một tuần. Chân tôi đã đỡ đau nhiều nhưng lòng tôi nhói lên một nỗi đau khác vì băn khoăn: Bao giờ chúng ta có được những con người làm nhiệm vụ chăm sóc con người mang trong mình cung cách ân cần và tinh thần trách nhiệm cao như những nhân viên hãng hàng không Pháp và các nhân viên dịch vụ mặt đất ở Thụy Sĩ và ở Pháp? Tôi hết sức biết ơn về sự giúp đỡ của họ. Hy vọng ai đó đọc bài viết nhỏ này giúp tôi một lần nữa chuyển đến những con người dễ thương ấy lòng biết ơn của chúng tôi.
    Tôi hy vọng sự bất bình thường (mà người ta đã quá quen đến mức coi là bình thường), vô cảm trong cung cách phục vụ con người của chúng ta hiện nay ở không ít nhân viên công vụ thuộc không ít lĩnh vực sẽ liên tục bị xã hội lên án mạnh mẽ và xoá bỏ để có được thật nhiều những “công bộc” của nhân dân như Bác Hồ hằng mong muốn.
    Liệu những người đang được dân đóng thuế để nuôi họ làm việc cho dân, có nhận thức được một cách đầy đủ trách nhiệm của mình và biến nhận thức ấy thành tình cảm tự nhiên của tình người bằng sự ân cần, chu đáo khi thực thi nhiệm vụ bình thường của mình mà nhân dân đã giao phó cho họ hay không?
    16.9.2009
    Từ Sơn
  2. piero77

    piero77 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/03/2011
    Đã được thích:
    0
    Ủng hộ anh Khương
  3. aluyen

    aluyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Đã được thích:
    381
    đúng rất cay cú! lôi xềnh xệc! van lơn hành khách cứu giúp! đọc đến đây mình cũng cay chứ không cứ là anh Khương! nhưng quân tử cũng cần biết nhịn! hơn ai hết VNA ko muốn làm rùm beng! nói thế là ta hiểu thế nào? chuyện này ko dùng dư luận dc vì nó quá rõ ràng! Im lặng là vàng nói nhiều toàn thấy hớ! nhất là QH mình bực nhất cậu này bịa thêm làm anh Khương mất uy tín! Chúc anh Khương bình tĩnh lại và xử lý khôn ngoan nhất![};-
  4. hoaphu

    hoaphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/03/2010
    Đã được thích:
    1
    Chiu ăn theo của ca sĩ QH đoé
  5. AudiA4

    AudiA4 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/01/2010
    Đã được thích:
    0
    Đặt DNS là 8.8.8.8 đi pác.

    Hô hô, thế chắc nhiều người chưa vào được xem hình "em" pê đê Eileen Tan nhỉ?
    Chắc ghen với QH nên chửi QH kinh quá.
  6. zaq1mlp0

    zaq1mlp0 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2008
    Đã được thích:
    0
    Đặt là 8.8.8.8 và 8.8.4.4 rồi mà vẫn ko được nhỉ?
  7. CHUNGLOC

    CHUNGLOC Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    23/12/2010
    Đã được thích:
    5.531
    @muaday_banday.sanotc hỏi

    Lão không hiểu Đ/c tác giả bài viết này là thế nào, đ/c đang nói như thầy giáo của một trường trung cấp hàng không, theo giáo trình soạn thảo từ những năm 60 thế kỷ trước cho loại máy bay Bà già.... ặc ặc.... XIn hỏi đ/c một câu chân tình, đ/c đã từng đi trên loại máy bay B777 bao giờ chưa? Lão thấy nghi ngờ 5 năm kinh nghiệm về kỹ thuật máy bay của đ/c lém khi đ/c nói rằng "Trên máy bay hoàn toàn không có camera, hộp đen chỉ ghi lại dữ liệu kỹ thuật của máy bay và ghi âm ở khoang lái, nên đừng yêu cầu bằng chứng về camera nhé!"
    Đ/c Iaminblue f319 cho Lão hỏi nhỏ, đ/c được đào tạo ở trường nào vậy? Để Lão còn biết phòng khi bọn trẻ nhà Lão muốn vào học để đỡ phí tiền! ặc ặc....
  8. sunday1

    sunday1 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/04/2010
    Đã được thích:
    3.568
    Nhiều chú cứ nhất nhất có cs Quang Hà làm chứng là tin sái cổ. Ko biết nó đang mượn chuyện này để PR bản thân ko mất tiền. Vì hát gần chục năm ko lên nổi vẫn chỉ là sếu. Thằng này ngày xưa còn lên tiếng bênh con cs Hồng Nhung vụ mút chi.m đây mà.
  9. Gaupool

    Gaupool Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    0
    Vụ việc này có thể hiểu là do 2 bên đề cập đến 2 khía cạnh khác nhau của vấn đề, cả 2bên đều sai dẫn đến đẩy lên thành cao trào. Nhưng nếu để nói kiện thì e là kiện củ khoai thật, cùng lắm thì có thể kiện nhân viên an ninh cụm cảng và kiện Vietnam Airlines về hành vi thiếu trách nhiệm làm thất lạc cuống vé của anh. Còn đẹp nhất là hai bên hoà giải :-??

    + Phía anh Khương và nhân chứng đề cập nhiều đến vấn đề an ninh sân bay hành hung anh Khương và bố của anh gây ảnh hưởng đến thân thể & danh dự của anh. Theo tôi đây cũng là vấn đề lớn, tuy nó chỉ là phần cuối của vụ việc nhưng nó gây ra sự bất bình rất lớn trong dư luận nên rất cần cơ quan có thẩm quyền xem xét kỹ.

    + Phía Vietnam Airlines thì đề cập đến nguyên nhân xảy ra vụ việc. Họ dựa trên luật hàng không của Việt Nam cũng như quốc tế để xem xét vấn đề này. Theo luật thì khi máy bay đã lăn bánh tức là ở trạng thái bắt đầu bay, lúc này ưu tiên cho an toàn bay là cao nhất, đèn thắt dây an toàn sáng lên nó thể hiện yêu cầu của cơ trưởng là mọi hành khách cũng như tiếp viên phải ngồi vào ghế của mình với dây an toàn đã cài chặt.

    Việc anh Khương đòi cuống vé vào lúc này là sai lầm lớn nhất của anh ta, với hàng động tưởng như là rất thỏa đáng đã khiến anh phạm vào luật an toàn hàng không bởi lẽ vì anh mà máy bay không thể cất cánh được phải quay lại sân đỗ. Đây là lỗi lớn khiến anh có thể bị phạt hành chính từ 1-3 triệu đồng, điều này rất bất lợi cho anh khi kiện ra tòa.

    Cho tôi hỏi 1 câu rằng: "Vào thời điểm này tất cả các hành khách đi trên chuyến bay VN1169 có biết là anh Khương đã phạm luật không"?

    Chắc có lẽ là không bởi vì đa số hàng khách ta không được tiếp xúc với luật an toàn hàng không cho lắm. Cũng vì vậy mà khi thấy lực lượng an ninh của cụm cảng hàng không miền Trung lên áp tải anh Khương với còng số 8 và dùi cui, họ tỏ ra rất hoang mang và bất bình. Nếu là tôi khi chưa biết luật và rơi vào hoàn cảnh này, tôi cũng bất bình dữ lắm.[r37)][r37)][r37)]

    Nhưng dù gì đi nữa thì với hành động của mấy ông an ninh, đã gây ra sự ác cảm của hành khách đối với họ và cả VietNam Airlines. Tôi đề nghị cục hàng không VN xem xét kỹ hành động của nhân viên an ninh có quá đáng đến mức xâm phạm sức khỏe của anh Khương cũng như bố anh Khương không? Nếu có phải xử phạt xứng đáng để xoa dịu nỗi đau của người bị hại cũng như sự bất bình trong dư luận. :)
  10. Iaminblue

    Iaminblue Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2007
    Đã được thích:
    1.841
    Đã dự báo trước được đoạn này, khi động cơ đã nổ máy để máy bay lăn bánh thì 2 người ngồi cạnh nhau ở khoang hạng Y nói chuyện nhiều khi còn phải ghé tai mới nghe được, chứ đừng nói đến việc ngồi khoang hạng Y mà nghe thấy người ở khoang hạng C nói chuyện hay kể cả la hét qua vách ngăn!
    Anh Lực và anh Hà chỉ chứng kiến đoạn trấn áp của nhân viên an ninh ở khoang hạng Y, trước đó thế nào, có la hét hay ko có thể họ ko biết đâu!
    Các bạn chú ý: khoang hạng Y ngồi ngay gần hoặc phía sau động cơ nên rất ồn so với khoang hạng C (phía trước động cơ)

    VNA có nhiều điều tiếng xấu, nhưng vụ việc này có thể họ ko thua đâu. Các bạn nhìn nhận vụ việc nên có gắng tách bạch sự việc này với ấn tượng xấu mang tính cá nhân của mình

    [-)[-)[-)[-)[-)

Chia sẻ trang này