.....Hà Nội của tôi....tuổi thơ tôi..$$$$$$$$$$

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi tranhphong, 02/10/2010.

7126 người đang online, trong đó có 1025 thành viên. 10:42 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 4574 lượt đọc và 78 bài trả lời
  1. NameoftheRose

    NameoftheRose Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/04/2010
    Đã được thích:
    7
    Nhớ về Hà Nội là tôi nhớ về tiết trời thu lạnh,nhớ sự ảm đạm trong cái lạnh cắt da của mùa Đông(có gì đó man mác buồn,cô đơn)8->8->
    Tuổi thơ đã đi qua không trở lại
    Cháy hết mình cách phượng nhẹ nhàng rơi
    8->8->8->8->
  2. damecks96

    damecks96 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    16/03/2010
    Đã được thích:
    2.606
    Tối quá nghe pháo nổ,lại giật mình nhwó đến năm tháng chiến tranh phá hoại:

    Nhớ Hà nội những đêm báo động
    Mặc bom rung dế vẫn gáy trong hầm
    Hoa sữa còn thơm biết mình cònn sống
    Mẹ khóc thầm trong gió rét căm căm
    Ghi chú: Thơ của Trương Nam Phương

    Tuổi 4x-chớm 5x ai lúc đó chả như chú dế trong hầm!!!
  3. traveltour

    traveltour Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/10/2007
    Đã được thích:
    123
    Hà Nội gắn liền với tuổi thơ tôi
    Một buổi chiều nắng cũng đủ làm thành ký ức
  4. tuantm2006

    tuantm2006 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/03/2006
    Đã được thích:
    0
    HN gốc (sinh ra ở HN) và YÊU HN là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, tổ hợp lại chúng ta sẽ có:

    1. HN gốc và YÊU HN (rất nhiều bác tự nhận)
    2. HN gốc và KHÔNG YÊU HN (chưa thấy bác nào tự nhận, nhưng không phải không có!)
    3. Không phải HN gốc và YÊU HN (số đông)
    4. Không phải HN gốc và KHÔNG YÊU HN (một số, hy vọng không nhiều)!

    Yêu hay Ghét thì còn dễ thấy, chứ còn khái niệm HN gốc thì khó nói lắm. Cho nên quan trọng là yêu hay không yêu mà thôi.

    À, thế còn chuyện HIỂU HN thì sao nhỉ. Chặc chặc, đến đây lại phải tổ hợp tiếp:

    1. Yêu HN và Hiểu HN (nhiệt liệt hoan nghênh)
    2. Yêu HN và Không Hiểu HN (hi hi, thế thì xin mời tìm hiểu thêm!)
    3. Không Yêu HN và Hiểu HN (chắc là đang có vấn đề đây)
    4. Không Yêu HN và KHông Hiểu HN (úi , kinh!)

    Đấy là chưa kể Yêu trước Hiểu hay là Hiểu trước Yêu!

    Nhìn những bức ảnh tàu điện Hn, tôi nao nao nhớ lại tuổi thơ của mình. Gần hết cấp 1, tôi đi học xa nhà, vì còn bé, chưa đi được xe đạp nên chủ yếu là đi tàu điện. Đi xe buýt thì khó trốn hơn, mặc dù xe rất đông. Đường tàu điện hồi xưa tôi nhớ, trung tâm là Bờ Hồ, gần chỗ Hàm Cá Mập bây h. Từ đó tỏa đi Quán Thánh, Hà Đông, Nam Bộ Giải Phóng, Phố Huế Bạch Mai (tôi không nhớ hết các tuyến). Tàu dài nhất là chạy tuyến Bờ Hồ - Hà Đông, có 3 toa, còn các tuyến khác thì chỉ 1-2 toa thôi. Lên trên tàu, tôi cố đứng gần bác lái tàu để được nhìn phố xá. Đi tàu điện dễ trốn vé, mà có bị bắt thì chỉ gãi đầu gãi tai "cháu đi học không có tiền..." là chú soát vé tha cho ngay, chẳng ai đuổi xuống, lâu dần thành quen nên mặc kệ. Ngày hè, sau giờ học, nhảy tàu điện đi mua cá chọi chợ Đồng Xuân, Quảng Bá, Chợ Mơ... Sau này, khi tôi vào đại học, người ta bóc đường ray tàu điện đi, một thời gian cho chạy xe điện bánh hơi theo các tuyến cũ, rồi bỏ, thay hoàn toàn bằng xe buýt.

    Nói chuyện phở: tôi đã đi khắp cả nước, nhưng không đâu ngon bằng phở HN. Vì vậy, đi công tác, cứ ra khỏi HN là tôi chỉ gọi mì bò (mì tôm và thịt bò tái). Phở Thìn Bờ Hồ, Tư Lùn Ngô Quyền, phở Hàng Đồng, phở Sướng ngõ Trung Yên, tái lăn Lò Đúc lửa phừng phừng trên chảo tái lăn, ăn bát nào mới xào thịt bát ấy chứ không làm cả lố như bây h, phở gà Nam Ngư nước trong vắt... Ông già bán phở Thìn Bờ Hồ, vừa làm vừa ê a hát quan họ. Ông già đã mất mấy năm nay rồi. Phở HN ăn với dấm tỏi, không ăn với chanh như phở Nam Định, miếng thịt chín thái lát to gần bằng nửa bàn tay, miếng thịt tái thái thái mỏng, trần trong nước phở, chứ không chơi kiểu băm băm mấy nhát, đập dập, trải vào bát phở rồi chan nước dùng vào! Quả ớt thái xiên, có nhà hàng cẩn thận chỉ chọn ớt vàng, có vị cay và thơm đặc biệt, không như ớt hiểm hay là ớt đỏ khác. Những phở 24, phở Vuông, Tàu Bay của mấy chú Việt Kiều không thể sánh được với phở HN!

    Ôi, Hà Nội....
  5. CaiBangPro

    CaiBangPro Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/07/2009
    Đã được thích:
    0
    Người HN gốc ăn nói nhẹ nhàng, từ tốn, lịch sự, ko văng tục, ra đường gặp những người ăn nói ngổ ngáo, quát tháo ầm ầm, đi như ăn cướp trên đường, đích thị ko phải người hn, các bác tinh ý chỉ cần để ý từ cách đi đứng, ăn nói là phân biệt được đâu là người hn gốc và người tỉnh lẻ mới nhập về hn. Giờ đa số đất đai ở 36 phố phường của người hn gốc đã bị người tỉnh lẻ thâu tóm gần hết, vì thế bản chất văn hoá cũng có bị lai tạp, nhưng với những gì đang có tôi vẫn thấy yêu hn vì chỉ cần bước chân đi trên phố cảnh quan, môi trường tạo cho con người cảm giác khác lạ so với những nơi khác.
  6. hadongsp

    hadongsp Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/02/2007
    Đã được thích:
    1
    'Người Hà Nội thứ thiệt không nói thế'


    Vương Trí Nhàn
    Gửi cho BBCVietnamese.com từ Hà Nội




    [​IMG]Nhà phê bình cho rằng người Hà Nội thực sự không cần thiết phải 'tự khoe' về bản thân.


    Hai chữ Tràng An (có lúc đọc Trường Yên) thời Đinh Tiên Hoàng, theo chú thích ở sách Đại Việt sử ký toàn thư, vốn là tên một xã, và cũng nhiều khi được dùng để chỉ cả vùng thủ phủ Hoa Lư. Nhưng nó đã vĩnh viễn thuộc về Thăng Long Hà Nội nhờ câu ca dao:
    "Chẳng thơm cũng thể hoa nhài,
    "Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An."
    Lắng nghe lòng mình, tôi tự thấy khi nhắc đến cái tên dịu dàng ấy, lòng cũng rưng rưng cảm động. Nhưng lý trí buộc tôi có chút phân vân.
    Hai chữ Tràng An ở đây gắn với một thói xấu mà tôi tạm gọi là tính khoe mẽ, nên lại càng không thể lưu luyến mãi

    Tràng An vốn là tên gọi của Tây An, thủ phủ tỉnh Thiểm Tây, mảnh đất tối cổ của văn hóa Hoa Hạ. (Người Trung Quốc hay nói với khách du lịch ”Muốn biết Trung Quốc một trăm năm đến Thượng Hải; muốn biết Trung Quốc một ngàn năm đến Bắc Kinh, muốn biết Trung Quốc năm ngàn năm đến Tây An).
    Những cái hay cái đẹp ngoài ta, bao giờ cũng gợi ý muốn chiếm đoạt, nhưng nếu thích quá mà vơ vào mình bằng được, thì lại là một việc nhảm. Người xưa có thể làm như thế. Nhưng người xưa cũng đã tỉnh ra một phần, nên chỉ dùng Tràng An nơi cửa miệng, chứ không đưa nó vào ngôn từ chính thức. Ngày nay chúng ta càng phải tỉnh hơn.
    Nhất là hai chữ Tràng An ở đây gắn với một thói xấu mà tôi tạm gọi là tính khoe mẽ, nên lại càng không thể lưu luyến mãi.
    Đâu là giá trị thật ?
    Trong câu ca trên, người tự nhận là dân Hà Nội không cần giấu giếm mà bộc lộ công khai một cách hiểu cao ngạo về bản thân. Đó là niềm tự hào trước cái phẩm chất riêng mà con người ở một vùng đất sang trọng tự xác định để phân biệt với người nơi khác. Người ta gọi nó là thanh lịch, bao hàm cả tinh tế, thanh nhã, lịch sự… Ít nhất có mấy điều phải bàn :
    1/ Chẳng lẽ phẩm chất chính của người dân một thủ đô chỉ thế là đủ? Đã đáng khoe chưa?
    2/ Khi không có cái phẩm chất đó, mà cũng tự khoe, khoe lấy được, thì có nên không?
    3/ Tại sao người ta chỉ khoe được có thế?
    Dù dễ dãi đến đâu cũng phải nhận với nhau rằng khi nói về người dân Thủ đô mà chỉ nói tới thanh lịch, thì còn là quá ít, là dừng lại ở lối xem xét con người qua vẻ bề ngoài.
    Làm gì có cái gì gọi là chất hoa nhài khi không còn mùi thơm? Làm gì còn chất Thủ đô khi không còn thanh lịch?

    Về phần mình, khi bàn về người Hà Nội chuẩn, nếu chỉ nói đến một phẩm chất thôi, tôi muốn nói đến một cái gì giống như tổng hợp của hiểu biết, lịch lãm, thích ứng cao, một thứ từng trải ở tầm trí tuệ, xa lạ với mọi thói tỉnh lẻ xoàng xĩnh. Đó cũng là sự xử thế có được nhờ ở tầm rộng của hiểu biết và năng lực trau dồi cho mình một phẩm giá cao quý, vượt lên trên mọi sự tầm thường.
    Tôi phải xin lỗi, vì diễn tả còn dài dòng, chưa tìm được một chữ cô đúc. Nhưng theo tôi, một cái gì chưng cất từ sự dài dòng nói trên mới là cái phẩm chất hàng đầu mà người Hà Nội chân chính thầm hiểu rằng mình nên có, phải có, nếu chưa có ngay thì phải phấn đấu theo hướng đó, và chỉ nên tự đánh giá bằng cách so sánh mình với cái tiêu chuẩn khó đạt tới này.
    Trong thực tế, tôi đã bắt gặp nó phảng phất ở những người lớn lên trong các gia đình Hà Nội tạm gọi là chính hiệu. Nhờ có cái phẩm chất chắc thiệt như vậy, nên mặc dầu bị hoàn cảnh xô đẩy, chung quanh níu kéo, thậm chí hùa vào tàn phá, song họ vẫn đứng vững với thời gian và vẫn có cái gì đó mà người ta phải nhớ tới, không lẫn với các nơi khác.
    Hóa ra là chuyện “hộ khẩu”!
    [​IMG]Theo tác giả, Hà Nội luôn chịu nhiều xáo trộn từ nhiều thế kỷ.


    Nếu xem hai chữ thanh lịch như một giả thiết làm việc, ừ thì có thể tạm thời chấp nhận được.
    Thế nhưng khi đặt vấn đề có thể không thanh lịch cũng được, cứ là dân Thủ đô (như ngày nay gọi là “hộ khẩu Hà thành”) là đã có quyền tự hào, thì là cả một sự ngụy biện.
    Hoa nhài vốn không được coi là loại hoa của sự linh thiêng thành kính, mà thường chỉ tượng trưng cho sự quyến rũ dân gian. Mùi thơm là hồn là cốt, màu trắng bên ngoài chỉ là một chút đưa duyên, rất dễ nhòa nhạt.
    Làm gì có cái gì gọi là chất hoa nhài khi không còn mùi thơm? Làm gì còn chất Thủ đô khi không còn thanh lịch?
    Vậy mà người ta vẫn khoe! Toát ra từ hai câu ca dao là một lối nói lấy được có pha một chút trơ tráo. Nó là sản phẩm của một kiểu suy nghĩ rất kỳ cục của những người nông nổi, đành hanh, kiêu căng vô lối. Lại cũng có thể bảo là một thứ nhận vơ, tưởng cứ sống ở mảnh đất nào là mặc nhiên có được tất cả phẩm chất tốt đẹp của vùng đất ấy, và cũng mặc nhiên có quyền vênh váo với thiên hạ.
    Có như không, không vẫn có
    Khi thì người ta buồn vì thấy nó phai tàn dần. Khi thoáng vui vì nó không bao giờ chết hẳn

    Sự khoe mẽ nói ở đây vốn bắt nguồn từ một hoàn cảnh lịch sử cụ thể. Nhiều thế kỷ qua, Hà Nội luôn luôn bị xáo trộn. Cái lõi của nó mỏng, mà những lớp đắp điếm thêm lại quá nhiều. Chính lớp người nhập cư mới đến Thủ đô sau những xáo trộn lịch sử lại dễ mắc cái bệnh tự hào hão huyền.
    Họ lấy sự may mắn được sống trên đất thánh để làm giá với người cùng quê và dân các vùng xa.
    Còn người Hà Nội chính cống không nghĩ thế. Trong thâm tâm, lớp dân Hà thành “xịn” này tự nhủ rằng danh hiệu Hà Nội là quá cao quý, mà không phải cái đem khoe, hoặc mang ra dọa nạt thiên hạ.
    Phải nhận là hiện thời cái rởm này lại đang phổ biến và bị những người dễ tính đầu cơ. Câu ca Chẳng thơm… còn đang được lưu truyền theo cái nghĩa không hay của nó, chưa biết bao giờ mới thôi.
    Còn chất Hà Nội thứ thiệt thì sao? Cùng lúc nó để lại nhiều cảm tưởng khác nhau. Khi thì người ta buồn vì thấy nó phai tàn dần. Khi thoáng vui vì nó không bao giờ chết hẳn và vẫn đang được bộ phận ưu tú nhất trong những lớp người mới nhập cư tài bồi thêm.
    Dù đã cố nén lòng, song thông thường, một nỗi bùi ngùi nhớ thương buồn vui lẫn lộn cứ trào lên trong tâm tưởng, mỗi khi nghĩ đến nó.
  7. Goldsnake

    Goldsnake Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/12/2008
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  8. Goldsnake

    Goldsnake Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/12/2008
    Đã được thích:
    0
    Lại sắp đến mùa hoa cải bên sông!

    [​IMG]
    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-​
  9. Goldsnake

    Goldsnake Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/12/2008
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]

Chia sẻ trang này