Hạt giống tâm hồn

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi nguoibinhthuong1980, 30/10/2010.

3860 người đang online, trong đó có 254 thành viên. 06:30 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 18625 lượt đọc và 386 bài trả lời
  1. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Einstein thi trượt môn toán ở trường . Lincoln đã thất bại trong bầu cử hơn 10 lần trong suốt 30 năm trước khi trở thành tổng thống .
    Ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất trong lịch sử , Elvis Presley đã từng biểu diễn ở Grand Ole Opry và bị ông quản lý Jimmy Denny tẩy chay . Ông ta bảo Presley , " Mày sẽ không tiến xa đâu con trai ạ . Quay lại nghề lái xe tải đi con ... " Điều gì xảy ra nếu Elvis nói : " Mình bỏ cuộc ? "
    Ngôi sao bóng rổ nổi tiếng nhất trong lịch sử , Michael Jordan đã từng bị đuổi khỏi đội bóng rổ ở trường . Phần còn lại của câu chuyện chắc bạn đã biết .
    Vào năm 2001 , Oprah Winfrey được tạp chí Forbes trao giải người có thu nhập cao nhất trong ngành giải trí . Nhưng cô không bắt đầu là có thu nhập cao ngay ! Cô được sinh ra trong hoàn cảnh hết sức nghèo khổ . Tuổi thiếu niên , cô thường bị những người họ hàng là nam giới quấy nhiễu . Đến 14 tuổi cô mang bầu và sinh non , em bé chết ngay sau khi sinh . Cô nghiện ngập và lúc nào cũng thừa cân . Cô bắt đầu công việc đầu tiên lúc 19 tuổi tại một trạm phát thanh nhỏ ở Nasshville . Chịu khó học tập và siêng năng , tự tin vào bản thân , cô đã trở thành một hiện tượng trên thế giới . Cô đứng đầu một tổng công ty lớn , sở hữu một phòng quay riêng và đạo diễn phim . Cô đoạt giải Oscar cho Nữ diễn phim phụ hay nhất trong phim " Màu tím (The Color purple) " . Cô cũng đã đóng góp nhiều thời gian , nỗ lực và tiền bạc cho công việc từ thiện . Cô là một trong những người quyền lực nhất trên thế giới - và cô cũng đã can đảm kể câu chuyện về đời mình .
    Vận động viên xe đạp Mỹ , Lance Arrmstrong , đã thi đấu tại Thế vận hội 2000 dù cổ đang bị đau . Tháng trước Armstrong bị chấn thương đầu trong một tai nạn xe , bị nhiều vết bầm và gãy cột sống phần cổ . Nhưng điều đó không cản trở Arrmstrong . Anh đến Sydney và giành huy chương đồng . Lance có thói quen chứng minh câu nói : " Nếu tai họa không giết chết được bạn thì nó sẽ làm cho bạn mạnh mẽ hơn . " Vào năm 1997 , Arrmstrong bị ung thư tinh hoàn . Khi nó lan rộng ra đến bụng và não , bác sĩ nói anh có 40% cơ hội sống sót . Nhưng Arrmstrong không chỉ sống sót . Anh trở về trên chiếc xe lăn và thắng giải đua xe khó nhất thế giới - Giải đua vòng quanh nước Pháp - hai lần vào năm 1999 và 2000 .
    Terrrence Parkin người Bắc Phi giành huy chương bạc trong môn bơi ếch 200m cũng trong Thế vận hội năm đó . Parkin bị điếc toàn phần . Anh không nghe thấy tiếng súng xuất phát và tiếng hò reo của đám đông !
    Và tôi tự nhủ : " Nếu Lance Arrmstrong có thể đạp xe được 1000km thì mình có thể chạy 10km ! "
    Những mẩu chuyện trên có giúp gì cho bạn không ?
  2. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Sợ nhất cái gì
    Chú tiểu hỏi hoà thượng:" Thưa sư phụ, người ta sợ nhất cái gì?".
    Thế con cho là cái gì? - Hoà thượng hỏi lại đồ đệ.
    Có phải là sự cô độc không ạ?
    Hoà thượng lắc đầu:" Không đúng!".
    Thế thì là sự hiểu nhầm chăng?
    Cũng không đúng!
    Là sự tuyệt vọng?
    Không đúng!
    ...
    Chú tiểu đưa ra liền mười mấy phương án, nhưng hoà thượng đều lắc đầu.
    " Vậy thì sư phụ nói cho con xem, đó là cái gì?" - Chú tiểu chưa chịu thôi.
    " Là chính con?" - Chú tiểu ngẩng đầu, mở to mắt dường như hiểu nhưng cũng dường như chưa hiểu, chú nhìn thẳng vào sư phụ như xin điểm hoá.
    " Đúng vậy!" - Hoà thượng cười nói - "Thực ra những điều con vừa nói như sự cô độc, sự hiểu lầm, sự tuyệt vọng...đều là cái bóng của thế giới nội tâm của con, đều là cảm giác mà tự con gây ra cho con thôi. Nếu con tự nghĩ là những cái này thật đáng sợ thì đúng là con tự đánh bại con. Còn nếu con nghĩ là chẳng có gì đáng sợ cả, ta có thể chiến thắng thì chẳng cái gì có thể áp đảo con. Bởi vì một người mà ngay cả bản thân mình cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa. Cái làm cho ta sợ không phải là những suy nghĩ mà là chính bản thân ta".
    Chú tiểu bỗng ngộ ra.
  3. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Pháp bảo
    Vào lúc đệ tử học sắp thành tài, sư phụ cho anh ta xuống núi để vượt qua 81 thử thách cuối cùng. Trước khi lên đường, sư phụ cho anh ta một pháp bảo.
    Pháp bảo đó quả là hiệu nghiệm, nhờ có nó, anh ta đã vượt qua được 80 cửa ải như sông lớn, vực sâu hoặc đi qua sa mạc không người, chịu được mùa hè nóng như đổ lửa, mùa đông lạnh như cắt da...Cửa ải thứ 81 là một ngọn núi hiểm trở.
    Nhờ pháp bảo, anh ta đã vượt qua được những chặng đường dốc cao vực thẳm, nhưng khi đến lưng chừng núi thì anh ta gặp một vách đá dựng đứng, cao hơn tay với của anh ta một chút, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức anh ta vẫn không sao bám được vào gờ vách trên. Ba ngày ba đêm liền anh ta cứ quanh quẩn tại đó, trong lòng đã có chút nghi ngờ tác dụng của pháp bảo. Đúng lúc đó, vị sư phụ xuât hiện. Đệ tử vội vã thưa:"Pháp bảo không linh nghiệm nữa". Sư phụ cười nói:" Xem ra con vẫn chưa nắm được những điều kỳ diệu đã học. Pháp bảo có thể lúc thế này, lúc thế khác, nhưng trong trường hợp này sao con không dùng nó làm hòn đá kê chân mà cứ khư khư ôm nó trên người như một gánh nặng?".
  4. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Đêm và ngày
    Một vị thiền sư hỏi các đệ tử của mình:" Trò nào có thể cho ta biết, đêm kết thúc khi nào, ngày bắt đầu lúc nào?".
    Một đệ tử buột miệng nói:" Ở một cự ly nhất định, vào lúc có thể phân biệt được con vật ở đằng xa là con cừu hay con chó, đó là lúc ngày bắt đầu!".
    - Không đúng! - Thiền sư nói.
    - Vào lúc có thể từ đằng xa phân biệt được một cây là cây không có hoa, hay là cây đào là lúc ngày bắt đầu - Một đệ tử khác vội vàng nói tiếp.
    - Cũng không đúng! - Thiền sư đã có chút bực bội.
    - Vậy thì thưa thầy, ngày bắt đầu vào lúc nào? - Các đệ tử đồng thanh hỏi.
    Thiền sư nghiêm túc trả lời:" Chỉ vào lúc các con nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, nhận ra họ là người anh em của mình thì mới là lúc ngày đã đến. Nếu không, bất kỳ lúc nào trong ngày đối với các con cũng chỉ là đêm đen".
  5. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Một vĩ ẩn sĩ trú trong vùng núi sâu. Do phẩm đức cao thượng, hiền từ nên được mọi người tôn trọng. Ngài không hề làm tổn hại các sinh mệnh trong thiên nhiên, ngay khi đi đường cũng rất cẩn thận vì sợ lỡ ra dẫm chết một con kiến. Sau khi đã qua tuổi 80, sức khoẻ của ngài không được như trước, ngài cũng tự ý thức được điều này. Đến một hôm, biết là giờ ly biệt đã tới, ngài gọi các đệ tử đến bên giường rồi nghẹn ngào than khóc.
    Các đệ tử vô cùng kinh ngạc hỏi:" Mỗi ngày sư phụ đều kiên trì học tập, dạy dỗ học trò, xưa nay chưa bao giờ chảy nước mắt. Khi bị người vô lý xúc phạm cũng không hề khóc. Sao hôm nay sư phụ lại khóc than thương tâm vậy?"
    - Sở dĩ ta khóc là vì trước lúc lâm chung, ta đã tự vấn lương tâm:" Có kiên trì học tập không? phẩm hạnh có đoan chính không?, có làm việc thiện không?". Ta đều trả lời là "có", thế nhưng khi tự hỏi:" Đã qua cuộc sống của người bình thường chưa? Thì ta chỉ có thể trả lời là "chưa". Vì thế ta khóc!
  6. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Lấy bất biến ứng vạn biến
    Thiền sư Đạo Thụ xây dựng một ngôi chùa, gần một" miếu quán" của một đạo sỹ. Đạo sĩ ngứa mắt vì ngôi chùa bên cạnh nên hàng ngày đều dùng pháp thuật gọi một số yêu ma quỉ quái đến gây rối với chúng tăng. Hôm thì mưa to gió lớn, hôm thì đom đóm lập loè... để doạ các chúng tăng sợ hãi bó đi. Và đã có một số sa di vì sợ quá nên đã bỏ đi. Thế nhưng thiền sư Đạo Thụ vẫn ở lại chùa suốt hơn mười năm. Khi mọi pháp thuật của đạo sĩ đã dùng hết, thiền sư Đạo Thụ vẫn không đi, không còn cách nào khác, đạo sĩ đành phải rời bỏ "miếu quán" của mình.
    Có người hỏi thiền sư Đạo Thụ:" Pháp thuật của đạo sĩ cao cường, vì sao ngài lại chiến thắng ông ta?".
    Thiền sư trả lời:" Tôi chẳng có cái gì để thắng ông ta, chỉ có chữ "vô" có thể thắng ông ta".
    - "Vô" sao có thể thắng được?
    Thiền sư trả lời:" Họ có (hữu) pháp thuật, nhưng hữu là hữu hạn, hữu tận, hữu lượng, hữu biên; còn tôi không (vô) có phép thuật, vô là vô hạn, vô tận, vô lượng, vô biên. Quan hệ giữa có và không là bất biến ứng vạn biến. Tôi"vô biến" đương nhiên là thắng "hữu biến"!
  7. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Chén nước và vại nước
    Một ông cụ hỏi một vị cao tăng:" Tôi sống uổng phí đã một trăm năm, tuy già mà vẫn tráng kiện nhưng cả đời chằng làm nên trò trống gì". Cao tăng hỏi lại:" Gia đình cụ có hoà thuận không?".
    - Rất hoà thuận.
    - Các con cháu cụ có hiếu thảo không?
    - Rất hiếu thảo.
    Thế thì việc gì làm cụ không hài lòng?- Vị cao tăng nhấc chén nước chè để trên bàn rồi nói:" Chén nước chè này tuy nhỏ nhưng nó có thể giải được cơn khát của tôi. Cái vại nước ở ngoài cửa tuy lớn, nhưng không làm dịu nổi cơn hạn hán của thiên hạ".
    Cụ già nghe xong vuốt rây mỉm cười bỏ đi.
  8. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Nguyên nhân của sự tự ti
    Một võ sĩ vô cùng kiêu ngạo đến chào đại sư Thiền Tôn. Anh ta vốn là một võ sĩ xuất sắc và nổi tiếng, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ trang nghiêm và cử chỉ nhã nhặn của thiền sư, tự nhiên anh ta cảm thấy tự ti.
    Võ sĩ cất tiếng hỏi:" Thưa thiền sư, vì sao con cảm thấy tự ti? Chỉ một phút trước đây con vẫn bình thường, thế nhưng vừa bước vào chùa đã đột nhiên cảm thấy tự ti. Trước đây con chưa bao giờ có cảm giác đó. Con đã từng đối mặt với rất nhiều lần chết chóc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, vì sao bây giờ lại cảm thấy run sợ như thế này?".
    Đại sư liền bảo:" Con hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút. Đợi đến khi sau khi mọi người đã ra về hết, ta sẽ nói cho con câu trả lời".
    Suốt ngày hôm đó người ta lũ lượt tới chào, thăm thiền sư, võ sĩ chờ đợi rất suốt ruột. Mãi tới gần nửa đêm, sân chùa mới không còn người qua lại. Võ sĩ nôn nóng thưa với thiền sư:" Bây giờ xin thầy trả lời con".
    Đó là một đêm trăng tròn vành vạnh, ánh trăng hiền từ chiếu sáng khắp lá cây ngọn cỏ. Thiền sư nói:" Hãy nhìn các cây trong vườn. Cây cổ thụ kia như vươn tới trời cao, nhưng ngay sát nó có một cây nhỏ bé, cao chưa bằng một phần ba thân nó, cả hai cây tồn tại trong vườn ta rất nhiều năm rồi. Cái cây nhỏ kia cũng chưa bao giờ nói với cây cổ thụ, vì sao trước mặt anh tôi cảm thấy tự ti? Một cây rất cao, một cây thật thấp vì sao ta chưa bao giờ nghe thấy lời kêu ca, oán thán của chúng?
    Võ sĩ thưa:" Vì chúng không biết so sánh".
    Thiền sư nói:" Thế thì con không cần phải hỏi ta nữa. Con đã biết câu trả lời rồi đấy".
  9. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Dây chuyền cuộc đời
    Một pho tượng đất hâm mộ nhìn đám người qua lại, ông ta cầu cứu đức Phật:" Xin cho con trở thành người".
    " Con có thể biến thành người được, nhưng con hãy cùng ta thử đi trên đường đời một lúc. Nếu như con chịu không nổi những đau khổ của đời người, ta sẽ lập tức hoàn nguyên cho con". Nói xong đức Phật chỉ tay một cái, pho tượng đât lập tức biến thành một chàng thanh niên.
    Thế rồi chàng thanh niên theo đức Phật đi tới một vách đá. Tại đó chàng ta thấy ở bên bờ kia xa tắp cũng có một vách đá nữa, vách đá bên này là " sinh", vách đá bên kia là"tử", nối hai vách đá là một chiếc cầu bằng dây xích do những vòng sắt to nhỏ không đều.
    - Bây giờ anh hãy đi từ bờ bên này sang bờ bên kia.
    Chàng thanh niên từng bước vất vả dẫm lên trên những thanh sắt to nhỏ khác nhau ấy. Do không để ý anh ta trượt chân ngã vào bên trong vòng sắt, hai chân không còn chỗ tựa, ngực bị vòng sắt kẹp chặt hầu như nghẹt thở. Chàng thanh niên hét lớn:"Xin cứu mạng!".
    - Hãy tự cứu lấy mình, trên con đường này chỉ có anh là có thể tự cứu được mình thôi.
    Chàng thanh niên lấy hết sức rấy rụa, khó khăn lắm mới thoát được ra, rồi tức tối nói:"Những cái vòng sắt chết tiệt này, làm sao kẹp ta đau thế!".
    - Ta là chiếc vòng danh lợi - Chiếc vòng sắt dưới chân trả lời.
    Chàng thanh niên tiếp tục theo cầu sắt tiến lên. Bỗng có một cô gái tuyệt đẹp xuất hiện, cười rất tươi với anh ta, trong lúc không định thần, anh ta lại trượt ngã vào trong vòng sắt. Một lần nữa anh ta lại hét lớn:"Xin cứu mạng!".
    Lúc này đức Phật lại xuất hiện trước mặt anh ta nói:" Trên con đường này, không ai có thể cứu được con, chỉ có con là tự cứu được mình thôi."
    Chàng thanh niên lại hết sức giẫy giụa, cuối cùng sau khi đã mệt lả người anh ta lại thoát ra được. Vừa thở anh ta vừa hỏi:"Vừa rồi là cai vòng đau khổ gì đây?".
    - Ta là chiếc vòng nữ sắc - Chiếc vòng dưới chân trả lời.
    Tiếp đó chàng thanh niên trượt ngã vào chiếc vòng ham muốn, chiếc vòng ghen ghét, chiếc vòng oán hận... và anh ta cũng phải từ những chiếc vòng đau khổ ấy, rấy rụa tìm đường ra. Cuối cùng không còn dũng khí để đi tiếp.
    Lúc này đức Phật nói với anh ta:"Đời người tuy có nhiều đau khổ, nhưng cũng có sự thoải mái và niềm vui sau khi chiến thắng đau khổ, chẳng lẽ con vui lòng vứt bỏ cuộc đời?'.
    - Con đường đời người đau khổ quá nhiều, vui sướng và thoải mái quá ngắn ngủi và chỉ là tạm thời, con muốn trở thành pho tượng đất như trước.
    Đức Phật lại chỉ tay một cái, chàng thanh niên lại biến thành pho tượng đất. Thế nhưng không lâu sau, bức tượng đất phải chịu một trận mưa lớn, nó biến thành một đống đất bùn!
  10. nguoibinhthuong1980

    nguoibinhthuong1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Có hai nhà láng giềng, do kết oán từ nhiều đời trước nên đã trở thành thế cừu. Đến nay, tuy người trong hai nhà đều cảm thấy không nên như vậy nhưng do oán thù tích đã quá sâu, nên chẳng ai giúp được họ thoát khỏi nỗi đau khổ đó. Một hôm có một hoà thường vân du tời thôn, sau khi biết sự tình hai nhà, ông có một chủ ý.
    Ông thắt chiếc thừng thành một cái nút, rồi dấu một đầu dây thừng đi, chỉ để lộ một đầu dây. Sau đó đưa ra lời hẹn trước: nhà nào cởi được chiếc nút này ra thì nhà kia phải đứng ra làm lễ tạ lỗi với nhà kia trước toàn thôi. Cả hai nhà đều lần lượt thay nhau cởi nút, nhưng nửa tháng đã trôi quan mà họ vẫn không sao cởi được. Cuối cùng họ phải tìm đến vị hoà thượng. Ông mỉm cười nói:" Then chốt của vấn đề nẳm ở đầu dây bị giấu đi. Muốn cởi được cái nút này, chiếc thừng có hai đầu dây, thiếu một đầu là không nổi". Sau khi nghe xong, hai nhà như đại ngộ. Được sự khuyên giải của hoà thượng, họ đã xoá bỏ được oán thù đời trước, sống hoà thuận với nhau.
    Đừng đợi người khác làm lành với mình trước, chỉ bằng lòng thành của chính mình, người khác mới vì mình mà đáp lại lòng thành.

Chia sẻ trang này