Hiểu về trái tim

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Binh Yen, 01/12/2014.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
4812 người đang online, trong đó có 465 thành viên. 18:45 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 72665 lượt đọc và 1585 bài trả lời
  1. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    @cogiko , đọc thơ tình này em

    GIẬN HỜN

    Giận hờn chi, cho hoen lệ ngập ngừng.
    Vui sướng chăng, khi tình kia đành lỡ?
    Ta bơ vơ, bên khoảng trời nhung nhớ.
    Ước mơ nhiều, cũng hóa kiếp lang thang!

    Vẫy tay nhau, xa cách biệt đôi đàn.
    Lìa tâm sự, lìa trao lời khao khát.
    Người với ta, như cánh chim phiêu bạt.
    Bay ngút ngàn, xa tít giữa trùng khơi!

    Giận mà chi, quên nói hết những lời.
    Để nước mắt, rơi trong hồn hiu quạnh.
    Đâu tiếng yêu, cho ngàn lời chấp cánh.
    Giờ cũng đành, dứt đoạn mộng tình yêu!

    Mãi giận hờn, mặc hồn chết cô liêu.
    Nợ tình nhau, chưa bước nửa đoạn đường.
    Nợ vòng tay, khi không cùng chung hướng.
    Bao niềm tin yêu, hoang phế muộn phiền!

    Người vô tình, có lẽ chắc bình yên.
    Mặc tim ta, vẫn mãi hoài điên đảo.
    Còn tìm trong, cơn mê đầy mộng ảo.
    Nhớ nhung nhiều, niềm quay quắt đêm thâu!

    ST
    Last edited: 21/12/2014
    pcb88, choivoi, chilee4 người khác thích bài này.
    Hu_Nguyen đã loan bài này
  2. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    TRÁCH AI VÔ TÌNH

    Thời gian này...anh bận đến thế sao ?
    Một dòng tin thôi...mà cũng không nhắn nổi
    Chỉ tội cho em...cứ ngày đêm chờ đợi
    Điện thoại cầm hoài...có dám bỏ xuống đâu .

    Em đã quen dần...với nỗi nhớ chênh chao
    Quen với cô đơn...khi anh không thăm hỏi
    Gọi điện , nhắn tin...anh đã không làm nổi
    Liệu có thời gian...để nhớ đến mình yêu ?

    Em cũng đã từng...buồn tủi biết bao nhiêu
    Khi gọi hỏi thăm...anh bảo đang bận việc
    Nhìn người ta yêu...thấy sao mà tha thiết
    Còn chuyện tình mình...lại quá đỗi chông chênh .

    Em tự dặn lòng...từ nay sẽ cố quên
    Sẽ không đắm chìm...trong tháng ngày chờ đợi
    Cầu chúc cho anh...đến với chân trời mới
    Ước mơ sớm thành...hạnh phúc được bền lâu .

    Em sẽ không hờn...không trách móc... anh đâu
    Anh hãy lo việc...của mình đi...anh nhé !
    Thầm hứa với anh...em sẽ luôn...mạnh mẽ
    Bước đi vững vàng...dù cuộc sống...không anh .


    ST
    Last edited: 21/12/2014
    pcb88, choivoi, chilee4 người khác thích bài này.
    Hu_Nguyen đã loan bài này
  3. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    LỜI THƠ EM VIẾT GỬI ANH !

    Đã không còn gì...khi ta nói chia tay
    Sao vẫn vấn vương...tiếc thương từng kỉ niệm
    Anh đã đi rồi...nửa hồn em tắt lịm
    Một nữa hồn kia...bỗng chốc hóa dại khờ .

    Em vẫn hằng ngày...viết nên những vần thơ
    Thấm đẫm tình yêu...đau thương và nước mắt
    Đã tan thật rồi...một giấc mơ có thật
    Em lại một mình...trăn trở nỗi niềm riêng .

    Có những nỗi buồn...chưa kịp thốt thành tên
    Bỗng hóa niềm đau...in sâu vào tâm trí
    Yêu dấu ngày xưa...giờ có còn đâu nhỉ ?
    Khi anh quên rồi...câu chung thủy...mình em .

    Cứ ngỡ đâu rằng...sẽ hạnh phúc ấm êm
    Khi em đã xem...tình anh là tất cả
    Hoàng hôn tắt dần...anh bỏ đi vội vã
    Em yêu anh nhiều...thì có tội hay sao ?

    Tình đến vội vàng...cũng sẽ sớm...chênh chao
    Rung động thoáng qua...chỉ là...cơn gió thổi
    Nếu có một ngày...thấy chùng chân...mỏi gối
    Nơi ấy ngày xưa...em vẫn đợi...anh về .


    ST
    pcb88, choivoi, chilee4 người khác thích bài này.
    Hu_Nguyen đã loan bài này
  4. cogiko

    cogiko Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/12/2013
    Đã được thích:
    24.127
    E hok có cảm giác với thơ dài chị ơi 2 hoặc 4 câu mới có cảm giác
    chilee, heosiunhan, Binh Yen1 người khác thích bài này.
  5. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    Lòng vị tha – Chìa khóa cho một cuộc sống Hạnh Phúc

    [​IMG]
    Khi cảm thấy giận dữ, cơ thể thể chúng ta sẽ sản sinh ra một chất làm cho chúng ta cảm thấy rất khó chịu với mọi thứ xung quanh. Sự giận dữ, nếu không được hóa giải thì nó sẽ vẫn nằm ẩn sâu ở trong tàng thức mỗi chúng ta, nó không mất đi. Đó là một trong những mối nguy hiểm tiềm tàng đối với niềm hạnh phúc trong cuộc sống của chúng ta.

    Bạn không thể có những bắt đầu mới, những sự khởi đầu tốt đẹp với bất kỳ mối quan hệ nào, với một ai đó, với tiền bạc và nhiều thứ khác, cho tới khi bạn giải phóng được những cảm xúc giận dữ bực bội kéo dài bấy lâu nay với ba mẹ bạn, với vợ hoặc chồng, bạn bè, người yêu hay bất cứ người nào đó, đã làm tổn thương bạn trong quá khứ. Nếu không buông bỏ những cảm xúc đó thì bạn sẽ lại kéo dài nỗi đau ấy ở trong tâm hồn bạn.

    Một câu trích dẫn mà tôi rất tâm đắc đó là: “Khi bạn giữ sự tức giận ở trong lòng thì cũng giống như việc bạn đang uống thuốc độc và cầu mong cho người khác chết”

    Vậy làm thế nào chúng ta có thể giải phóng sự giận dữ ở trong bạn? Chúng ta hãy cởi mở và tha thứ đối với những hành vi của những người xung quanh: HÃY THA THỨ CHO HỌ VÌ HỌ KHÔNG BIẾT ĐIỀU ĐÓ. Cách tốt nhất để loại bỏ đi sự giận dữ là học cách tha thứ cho người khác, thậm chí họ mắc phải những sai lầm chết người. Hãy làm tất cả những gì tốt nhất vào bất cứ thời điểm nào, dù đó có thể không phải là thời điểm tươi sáng trong cuộc đời chúng ta, nhưng đó có thể là thời điểm tốt nhất trong thời gian đó. Hiểu về chân lý đơn giản này sẽ hỗ trợ rất nhiều cho chúng ta trong việc loại bỏ sự tức giận ra khỏi cuộc sống chúng ta.

    Có bao giờ trong cuộc sống bạn cảm thấy mình trở nên giận dữ? Đó không phải là một điều gì đó quá lớn trong cuộc sống. Đó là câu chuyện về kết quả và sự lựa chọn của chúng ta ở mỗi khoảnh khắc xảy ra trong cuộc sống. Tất cả những gì chúng ta cần phải làm là nhớ lại những sự việc, những con người ở một hoàn cảnh nào đó làm cho chúng ta cảm thấy giận dữ và cả những phản ứng khác nữa có thể là do sự lo sợ, mong muốn sự công nhận từ người khác! Khi đó, hãy lùi lại một vài bước để có thể quan sát chúng, những vấn đề mà bạn đang mắc phải, đừng lãng tránh hay tỏ ra lo sợ trước chúng, hãy đối diện để trở vượt qua chúng!

    Khi nhận thức được vấn đề, bây giờ chúng ta có cơ hội để có một sự lựa chọn mới nhằm hỗ trợ cho sự phát triển của chúng ta trong cuộc sống, chúng ta có thể chủ động chọn những phản ứng của chúng ta trước một vấn đề nào đó trong cuộc sống – hãy tha thứ và tiếp tục tiến tới – hãy nhớ rằng cố kìm nén sự giận dữ trong lòng chỉ càng làm gia tăng thêm nỗi đau trong chúng ta.

    Vì vậy, bạn không cần phải quên nhưng bạn cần sự tha thứ. Lòng vị tha là chìa khóa, bởi vì khi bạn cảm thấy nhẹ nhàng buông bỏ những hành đông hay sự việc khó chịu, chính bạn đã được giải thoát khỏi sự giận dữ và những cảm xúc không tốt xung quanh những sự việc đó.

    Kìm nén sự giận dữ trong lòng sẽ tạo nên nhiều vết thương và sự đau đớn cho tâm hồn bạn. Vì lợi ích của riêng bạn, hãy nói với những người bạn cảm thấy giận dữ, một cách chân thành rằng, bạn tha thứ cho họ, bạn sẵn sàng bỏ qua những lỗi lầm mà họ đã vô tình hay cố ý gây ra cho bạn. Tha thứ không có nghĩa là tìm cách quên đi tất cả mọi thứ, chắc chắn bạn sẽ nhớ. Tha thứ là cách chữa lành vết thường tâm hồn.

    Điều quan trọng mà bạn cần ghi nhớ: Đừng chấp nhận bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài. Đừng lo lắng người khác sẽ nghĩ gì về bạn, đừng lo sợ họ sẽ phản ứng như thế nào đối với hành động tha thứ của bạn, có thể họ sẽ nói với bạn rằng họ không cần bạn phải tha thứ bất cứ điều gì cho họ hay họ sẽ có những hành động khác. Vấn đề ở đây không phải là họ như thế nào, đây là cách thức giúp bạn loại bỏ sự giận dữ và hàn gắn vết thương tâm hồn. Hãy tập trung vào chính bạn, nghe và chấp nhận những thực tại, và đó là cách làm giúp bạn trở nên hòa hợp với thế giới xung quanh.

    Hãy thực hành và nói cho chúng tôt biết về những trải nghiệm, những cảm xúc của bạn sau khi thực hành lòng vị tha! Điều gì tạo nên sự thay đổi tích cực và đầy ý nghĩa trong cuộc sống của bạn về những điều đã xảy ra khi bạn loại bỏ được những cảm xúc bực tức và sự giận giữ với một vài người quan trọng trong cuộc sống của bạn?

    (ST)
    pcb88, choivoi, dungnanlamlai4 người khác thích bài này.
    Hu_Nguyen đã loan bài này
  6. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    Chúc cả nhà ngủ ngon nha , hôm nay BY hơi bị tưng tưng cái đầu nên đi ngủ sớm đây.@};-

    [​IMG]

    pcb88, dungnanlamlai, chilee3 người khác thích bài này.
    Hu_Nguyen đã loan bài này
  7. Hu_Nguyen

    Hu_Nguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    13/12/2014
    Đã được thích:
    3.940
    Chúc chị ngủ ngon...
    dungnanlamlai, chilee, Binh Yen1 người khác thích bài này.
  8. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330
    Một ngày mới và tuần mới nhiều niềm vui, bình yên, hạnh phúc và Giáng sinh an lành nhé cả nhà! @};-%%->:D<:drm1:drm1:drm1

    [​IMG]

    [​IMG]
    pcb88, dungnanlamlai, chilee3 người khác thích bài này.
  9. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330

    Tạ Ơn


    Tạ ơn người hiến tặng
    Hạnh phúc lẫn thương đau
    Để sớm mai thức dậy
    Còn nhớ gọi tên nhau.

    Nếu chúng ta luôn biểu lộ lòng biết ơn với nhau thì vết thương nào cũng chữa lành, khó khăn nào cũng vượt qua và đỉnh cao nào cũng vươn tới.

    Vun đắp cội nguồn

    Đạo đức truyền thống Việt Nam thường hay nhắc nhở câu: "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây". Khi cầm trái cam lên có bao giờ ta tự hỏi trái cam này từ đâu mà ra vậy? Dĩ nhiên là từ cây cam. Đó là cách trả lời rất đơn giản của ta. Nhưng sự thật là trái cam đang có mặt trên tay ta phải trải qua một quá trình sống rất gian nan, không thư gì kiếp sống của bất cứ sinh vật nào. Bắt đầu từ hạt cam, rồi phải hấp thụ vô số yếu tố của thiên nhiên thì nó mới trở thành cây và cho ra lá, ra hoa, ra tría. Rồi phải nhờ vào tình thương của nước, của gió, của mặt trời, của khoáng chất và đặc biệt là của người trồng trọt thì trái cam mới trở thành thực phẩm bổ dưỡng ta cho hôm nay. Mặc dù trong câu tục ngữ ấy chỉ nhắc ta hãy nhớ đên công sức của người đã trồng cây, nhưng kỳ thực là muốn khơi dậy lòng biết ơn trong ta với tất cả những điều kiện đang không ngừng nuôi dưỡng ta.

    Cũng như câu tục ngữ: "Uống nước nhớ nguồn" nhắc nhở ta mối khi mở vòi nước ra để uống hay tắm rửa, hãy dừng lại và tự hỏi rằng nước từ đâu tới đây cho ta quá nhiều tiện ích đến như vậy. Đừng tưởng có tiền trả mỗi tháng là ta có quyền phung phí hay xem sự có mặt của nước là hiển nhiên. Một ngày không có nước thì ta sẽ sống ra sao? Hiện tại nguồn nước sạch trên thế giới đang dần cạn kiệt cũng vì lối sống quá tham lam và vô trách nhiệm của con người, mà bản thân ta có bao giờ quan tâm hay bảo vệ?

    Thấy nước mà chẳng thấy ngồn, cũng như thấy trái mà chẳng thấy kẻ trồng cây thì đó là cái nhìn rất cạn cợt, thiếu hiểu biết. Chỉ có người thiếu hiểu biết mới tự cho mình là cá thể biệt lập, mới dám tuyên bố là không cần ai. Ngay cả một hạt điện tử bé tí đến nỗi không thể nhìn thấy bằng mát mà cũng phải chấp nhận nguyên tắc liên kết để thành lập nữa kia mà. Vì thế, chủ nghĩa cá nhân chính là hướng đi sai lầm nhất của con người. Theo kinh nghiệm của những bậc trí tuệ và đức hạnh, một trong những cách phá vỡ nhận thức sai lầm ấy để tạo ra thế cân đối và bền vững cùng đất trời và vũ trụ, đó chính là lòng biết ơn.

    Lòng biết ơn là thái độ rung cảm chân thành trước một sự hiến tặng, được ghi khắc sâu đậm trong tâm và có ý muốn đền đáp bằng cách này hay cách khác trong tương lai. Năng lượng biết ơn khi được phát sinh, không những tạo nên sự điều hòa trong các mối liên hệ mà còn có công năng đánh thức những hạt giống cao quý trong tâm hồn, và đốt cháy những năng lượng độc hại do ta vô tình lầm lỡ gây ra trong quá khứ. Chỉ cần duy trì ý niệm biết ơn là ta đã thừa hưởng rất nhiều rồi. Huống chi, khi ta biến nó thành hành động cảm ơn hay tạ ơn thì năng lượng ấy sẽ lớn mạnh gấp bội. Nó khiến kẻ đền đấp và người tiếp nhận đều được an vui và hạnh phúc.

    Vậy trước khi cảm ơn một người nào, ta cần phải có ý niệm biết ơn sâu sắc trong lòng. Đừng tập thói quen nói ra lời cảm ơn một cách dễ dãi như một phong cách lịch sự, để mưu cầu người khác có thiện cảm hay đánh giá cao về mình. Ít nhât, ta phải chọn được nơi trang nghiêm mà thể hiện được lòng thành khẩn của mình qua cách cẩn trọng trong từng lời nói. Một cái chấp tay, một cái cúi đầu, một nụ cười rạng rỡ, một món quà tinh ý đều góp phần tạo nên năng lượng cảm ứng cho đối phương. Đừng đợi đến dịp lễ rồi mới rộn ràng sắm sửa quà cáp. Không khéo ta lại rơi vào hình thức như để trả nợ cho xong. Vì vậy, ta không nên chú trọng đến giá trị của những món quà và cũng đừng tập cho đối phương thói quan đánh giá tấm lòng qua giá trị vật chất. Nếu ta dồn hết năng lượng để tìm kiếm những món quà đắt tiền, thì ta sẽ không còn tự tin xuất hiện trước mặt người kia bằng cả con người vốn rất tuyệt vời của mình.

    Ở Mỹ bây giờ người ta đón nhận ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) không còn ý nghĩa như ngày xưa nữa. Tuy hộ tổ chức rất long trọng nhưng chủ yếu là để xây dựng các mối quan hệ cho công việc hay thỏa mãn ăn uống vui chơi. Họ đành hết thời gian để chuẩn bị tiệc tục và lăng xăng với việc biếu tặng quà cáp mà chẳng mấy ai quan tâm đến việc thể hiện lòng biết ơn, ngay cả với người thân yêu đang sóng bên cạnh. Người Việt Nam tuy có nhiều cách thể hiện lòng biết ơn, nhưng vẫn chưa có một ngày chính thức để mọi đối tượng cùng thực tập như một phong tục cao quý. Thiết nghĩ ngày giỗ tổ Hùng Vương mộng 10 tháng 3 Âm lịch, là một trong những ngày trọn đại nhất của dân tộc Việt Nam, nên ta có thể chọn ngày ấy làm ngày tạ ơn những bậc tiền nhân trong quá khứ và các bậc ân nhân trong hiện tại. Ngày giỗ tổ cũng là ngày tạ ơn thì ý nghĩa sẽ rất lớn lao.

    Ngày Tạ Ơn của Việt Nam

    Ta có thể chọn một món quà nho nhỏ và ý nghĩa để tặng nhau. Hay nhất, nên tặng nhau một đóa hoa tươi thắm để gửi gắm ước mong liên hệ tình cảm của đôi bên sẽ mãi luôn tươi đẹp. Ta hãy chọn hoa hồng, vì từ lâu nó đã trở thành biểu tượng của tình thương yêu. Nhưng ta nên chọn màu vàng để nói lên sự đong đầy và tỏa sáng. Sau này, dù ở nơi đâu hay vào bất cứ lúc nào, chỉ cần tặng nhau đóa hoa hồng vàng thì ta biết đó chính là dấu hiện tạ ơn của người Việt Nam.

    Để ngày lễ Tạ Ơn được thể hiện thật ý nghĩa, ta nên hạn chế tiệc tùng, mua sắm hay đi chơi xa. Hãy dành trọn ngày hôm ấy cho mục đích chính, đó là thể hiện lòng biết ơn với những đối tượng có ảnh hưởng đến cuộc đời mình. Ta nên tổ chức buổi họp mặt gia đình. Nếu đang ở nơi xa thì ra cũng có thể tham dự cùng với gia đình của người bạn thân nào ở gần đó. Hãy đem hết tài năng ra để thiết kế một buổi "ngồi lại với nhau" sao cho thật nhẹ nhàng và ấm cúng. Cắm một bình ho thật xinh và thắp lên vài ngọn nến. Nên tắt hẳn ti vi và điện thoại. Thực tập yên lặng hoặc chỉ nói khẽ khi cần thiết tron 15 phút đầu. Không gian yên tĩnh sẽ khiến cho năng lượng trong phòng được quy tụ mạnh mẽ và nhờ như thế mọi người sẽ cảm nhận rõ nét sự hiện diện quý giá của nhau hơn. Trước đó, ta có thể ăn vài món thật gọn nhẹ hoặc uống vài chén trà. Rồi ta hãy ngồi sát lại với nhau thành vòng tròn. Từng người nhẹ nhàng bước tới bình hoa hồng vàng ở giữ để chọn một đáo và ngồi xuống trước mặt người nào mà mình muốn tạ ơn. Nếu có nhiều đối tượng cần tạ ơn thì ta có thể lấy thêm hoa. Im lặng vài giây rồi hãy bày tỏ.

    "Thưa ba! Con rất hãnh diện là con của ba, về những gì ba đã sống cho mọi người và cho chúng con. Ba đã tao cho con nghị lực và niềm tin mạnh mẽ về giá trị chân thật của cuộc sống."

    "Mẹ ơi! Con vô cùng biết ơn mẹ, vì mẹ đã cho con một kho tàng yêu thương vô giá. Trong những lúc khó khăn nhất, chính là lúc con nhớ đến lòng bao dung độ lượng của mẹ nhiều nhất."

    "Con yêu quý! Ba mẹ cảm ơn con, vì con đã tiếp nối ba mẹ một cách xứng đáng. Ba mẹ thật tự hào về con."

    "Anh xin tạ ơn em, vì em đã hết lòng nâng đỡ anh. Em đã cho anh rất nhiều niềm vui và hạnh phúc trong đời sống cợ chồng."

    "Em cũng xin được tạ ơn anh, về những gì mà anh đã mang đến cho cuộc đời em. Dù có những lúc em cũng khổ vì anh, nhưng anh chưa từng bỏ mặc em."

    "Thưa chị! Chị đúng là một người chị tuyệt vời của em, luôn lắng nghe và thấu hiểu em. Em rất thương và rất biết ơn chị."

    "Chị cũng biết ơn em, vì em đã phụ giúp chị rất nhiều việc trong gia đình. Đặc biệt là sự hồn nhiên tươi vui và nụ cười dễ thương của em."

    Nếu còn thời gian thì ta có thể kể cho nhau nghe về tình thương và đức hy sinh của những bậc ân nhân đã đi qua đời mình, dù họ đang có mặt ở đây hay ở nơi xa. Thỉnh thoản, có thể hát chung vài bài cho khgoong khí thêm chan hòa và đầm ấm.

    Ta cũng nên nói ra những lời chân thành ấy với thầy cô hay học trò, với người chủ hay nhân viên, với bạn bè thân thích hày cả những kẻ đối nghịch với mình. Nếu ta thấy được nhờ người kia tạo nên những nghịch duyên mà ta đã cố gắng vươn lên và trở thành vững vàng như hôm nay, thì ta cũng nên bày tỏ lòng biết ơn với họ. Biết đâu, nhờ năng lượng thành khẩn ấy mà những khối nghi kỵ, giận hờn hay cố chấp trong ta và họ sẽ tan rã. Như vậy, ngày lễ Tạ Ơn sẽ trở thành ngày đặc biệt để mọi người thực tập tha thứ và xích lại gần nhau hơn. Ngày ấy, chắc chắn ai nấy cũng sẽ rất hnahj phúc và thấy cuộc đời đáng yêu hon, vì cõi lòng ngập tràn năng lượng tình thương. Nếu không thể đến trức tiếp thì ta cũng có thể gọi điện thoại hay viết thư. Nhưng người kia sẽ hạnh phúc hơn nếu thấy được nụ cười và ánh mắt ta trong lời tạ ơn đó.

    Ta hãy bắt đầy ngay từ bây giờ, ở chính nơi không gian nhỏ của gia đình mình, nếu ta thật sự thấy được giá trị thiết thực của ngày lễ Tạ Ơn. Những chuyển biến tốt đẹp sau ngày thực tập ấy sẽ nhanh chóng lan tỏa đến khắp mọi nơi và chẳng bao lây sẽ được chấp nhận là ngày lễ chính thức của dân tộc. Nếu người Việt Nam nào cũng luôn biểu lộ lòng biết ơn nhau thì vết thương nào cũng chữa lành, khó khăn nào cũng vượt qua, và đỉnh cao nào cũng vươn tới. Đỉnh cao nhất của dân tộc thuộc dòng giống Lạc Hồng chính là tình huynh đệ vững bên, mà không có bất cứ chủ thuyết hay thế lực nào có thể chia cắt nổi. Tinh thần này sẽ góp phần soi sáng cho đức tin của nhân loại rằng, sức mạnh tình thương có thể xua tan mọi bóng tối khổ đau trên thế gian này.

    Last edited: 22/12/2014
    pcb88, dungnanlamlai, chilee3 người khác thích bài này.
    Binh Yen đã loan bài này
  10. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.330


    Dựa dẫm

    Khoa học kỹ thuật càng phát triển thì con người càng có nhiều cơ hội để dựa dẫm vào máy móc tiện ngh. Xã hội càng chú trọng hình thức thì con người càng có nhiều cơ hội đánh mất chính mình nên có vẻ chúng ta càng ngày càng lười biếng vận động tay chân, lười biếng tư duy, mất dần thói quen suy gẫm lại mình hay kiên nhẫn tìm hiểu kẻ khác

    Ta không bao giờ tách ly tuyệt đối với sự yểm trợ và nuôi dưỡng của những điều kiện bên ngoài, nhưng ta vẫn không xem đó là cơ hội để thiếu đi trách nhiệm lèo lái con thuyền đời mình.


    Ngọn đèn sẽ tắt

    Đời sống là phải có sự nương tựa qua lại, vì bản chất của mọi sự vật trên thế gian này vốn không thể tồn tại riêng biệt. Trong những bước đầu bỡ ngỡ, hoặc khi gặp những nghịch cảnh lớn lao mà bản thân ta không đủ sức chống chọi, thì sự hỗ trợ hết lòng và hợp lý của những đối tượng xung quanh luôn là nhu cầu rất thiết yếu. Nó sẽ tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho ta ổn định và đi tới. Nhưng nếu cảm xúc tốt từ sự nương tựa ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nó sẽ hình thành trong ta thói quen khiến ta không thể nào buông bỏ được hoặc ta cũng không hề có ý thức buông bỏ. Ta đã rơi vào tình trạng "nghiện cảm xúc".Thiếu cảm xúc ấy ta luôn thấy chới với và bất an. Tình trạng này chính là sự dựa dẫm.

    Có một cậu bé mù đến nhà người bạn chơi. Do mải mê trò chuyện nên cậu bé không hay trời đã tối, người bạn liền thúc giục cậu bé hãy mau ra về và đưa cho cậu bé một cây đèn. Cậu bé tức cuồi hỏi: "Anh đưa cây đèn cho một kẻ mù như tôi để làm gì?". Người bạn liền giải thích: "Anh cầm cây đèn này người ta thấy anh thì họ sẽ tránh". Nghe có lý, cậu bé vui vẻ cầm cây đèn ra về. Cậu bé mạnh dạn lao thẳng về phía trước vì tin chắc rằng hôm nay ai cũng sẽ tránh mình. Nhưng chẳng bao lâu, có một người đâm sầm vào cậu và cả hai đều ngã nhào. Vừa đau vừa tức, cậu bé hét lên: "Bộ mù sao không thấy cây đèn của tôi vậy?". Người kia ôm bụng cười ngất: "Cây đèn của anh đã tắt từ lâu rồi anh mù ơi!".

    Tự thân cậu bé mù có thể đi đường vào ban đêm cũng như ban ngày bằng kỹ năng đặc biệt mà cậu từng luyện tập. Nhưng khi được trao cây đèn, thay vì phối hợp cả hai thì cậu bé lại dựa hẳn vào cây đèn mà bỏ qua tài năng dò đường khéo léo của mình. Không thấy được chân tướng của cây đèn, không hề biết nó còn dầu nhiều hay ít hoặc có thể sẽ bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào, vậy mà cậu bé cứ tin tưởng vào nó một cách tuyệt đối. Đến khi ngã một cú đau điếng rồi mà cậu bé vẫn chưa hay cây đèn đã tắt, lại còn đổ thừa kẻ khác. Thật tội nghiệp!

    Bản thân ta cũng có thể tìm thấy giá trị hạnh phúc bằng chính những kỹ năng đã được rèn luyện của mình, vì hạnh phúc chân thật vốn là sự bình yên và vững chãi trong tâm hồn. Nhưng từ khi cuộc đời tạo ra quá nhiều "cây đèn" tiện nghi vật chất và tinh thần, ta đã mê mẩn và bám chặt vào chúng. Ta dành hết thời gian, năng lực để sắm sửa và nâng niu chúng. Ta tức giận hay thù nghịch nhau cũng vì chúng/ Ta loanh quanh hết cả kiếp người cũng vì chúng/ Ta để cho những thứ phương tiện tạm thời ấy biến thành mục đích cao cả của cuộc sống, mà quân mất bản chất của những "cây đèn" ấy luôn bị chi phối bởi hoàn cảnh. Như ta vẫn thường thấy tiền bạc rồi cũng có lúc đầy lúc vơi, danh dự thì cũng có khi vinh khi nhục, sắc dục thì cũng có lúc hấp dẫn cũng có lúc chán chường. Khi đánh mất hay không còn yêu thích những cảm xúc ấy nữa, ta mới thấy nương tựa nơi chính mình là an ổn nhất. Tiếc thay, những phẩm chất quý giá trong tâm hồn ta khi ấy có thể đã bị chai cứng trong quá trình ta nạp vào những cảm xúc hưng phấn từ bên ngoài. Tuy chúng có thể hồi sinh, nhưng ta phải tìm đúng cách và quá trình khơi dậy rất gian nan. Đó là cái giá mà khó ai có thể ngờ được.

    Cũng như khi ta vấp phải cục đá thì não bộ sẽ tiết ra chất endorphin để hóa giải bớt cảm giác đau đớn; hoặc khi ta suy nghĩ đến mức quá căng thẳng thì não bộ sẽ tiết ra chất sérotonin để làm êm dịu thần kinh. Bản thân ta có khả năng tự chữa trị rất cao. Dựa vào cấu trúc này, ngành y dược đã chế ra những loại thuốc chống trầm cảm như Prozac, Paxil để giúp ta hóa giải bớt những cảm xúc xấu mà bản thân ta ngay lúc ấy không thể chữa trị. Nhưng điều nguy hại là các loại thuốc kích thích đó sẽ làm rối loạn các chu kỳ sinh học của cơ thể, tiêu diệt các tế bào thần kinh và có thể làm hỏng luôn cả bộ nhớ. Tai hại hơn nữa là sau một thời gian dùng thuốc, cơ chế thích nghi của não sẽ ra lệnh cơ thể giảm hoặc ngưng hẳn tiến trình sản xuất endorphin và sérotonin tự nhiên. Khi hàm lượng kích thích bất ngờ giảm xuống, nó sẽ tạo ra một cảm giác cực kỳ khó chịu và bức ép ta phải nạp thêm một lượng cần thiết. Tình trạng nghiện ngập đã bắt đầu xảy ra.

    Chính vì lẽ đó, các cơ quan quản lý dược phẩm như FDA của Mỹ đã ra lệnh cấm sử dụng những loại thuốc này, hoặc chỉ được dùng trong những trường hợp đặc biệt dưới sự chỉ đạo của bác sĩ chuyên khoa. Những kẻ lợi dụng các loại thuốc heroin, morphine hay cocaine có cấu trúc tương tự như hai loại nội tiết tố trên có thể thăng hoa cảm xúc lên tới tuyệt đỉnh. Nhưng chỉ sau vài lần dùng thuốc, họ đã trở thành những con ma nghiện thuốc đến điên cuồng và mất hết nhân tính. Thật khó tin linh dược cũng có thể biến thành độc dược.

    Làm chủ đời mình

    Những người có cấu trúc tâm lý yếu đuối thường bộc lộ khuynh hướng dựa dẫm ngay từ nhỏ. Được ai làm giúp cho là ta rất thích thú. Ta nghĩ như thế mình sẽ đỡ mất thời gian, công sức và cả việc động não. Nhiều bậc cho mạ vì quá yêu con nên không dám để con mình làm việc vất vả, dù đó chỉ là những công việc rất căn bẳn mà mỗi đứa trẻ phải tự trải nghiệm. Nên khi lớn lên ta luôn gặp rắc rối trong việc giải quyết những vấn đề khó khăn. Khi làm việc, ta luôn tìm cách để được cấp trên chú ý và nâng đỡ. Khi tiếp xúc với mọi người, ta luôn mong được công nhận và khen thưởng. Khi yêu, ta luôn bị cuốn hút và đồng hóa vào đối tượng. Thói quen tin tưởng vào sự thuận lợi từ điều kiện bên ngoài dần ngấm vào con người ta, rồi nghiễm nhiên trở thành một loại tính nết hay một phong cách sống. Chỉ đến khi đối tượng dựa dẫm không còn nữa, ta bị hụt hẫng hoàn toàn thì ta mới sực tỉnh.

    Khoa học kỹ thuật càng phát triển thì con người càng có nhiều cơ hội để dựa dẫm vào máy móc. Ai mà chẳng thích sự tiện lợi? Ở những nước kinh tế phát triển cao thì những việc cỏn con người ta cũng dùng đến máy móc. Máy móc gần như trở thành một phần tất yếu của cuộc sống. Nhưng càng dựa vào máy móc bao nhiêu thì ta càng đánh mất khả năng vốn có của mình bấy nhiêu. Nhiều cuộc khảo nghiệm cho thấy hầu hết những người "nghiện máy móc" thường rất lười biếng vận động tay chân, lười biếng ghi nhớ và tư duy sâu. Do đó, số lượng bệnh nhân ngày càng gia tăng và số người đãng trí cũng gia tăng. Ta cũng rất tin vào bảo hiểm. Tưởng đã công ty bảo hiểm lo thì mọi lĩnh vực sinh hoạt của ta sẽ đều rất an toàn, chỉ cần kiếm tiền đưa cho công ty bảo hiểm là được. Nhưng sự thât là công ty bảo hiểm chỉ trả những khoản phí tổn khi ta gặp những tai nạn rủi ro mà thôi, họ không thể giúp ta lành lặn hay chia sẻ những vấn đề sâu sắc. Thế nên, khi cần phải kiên nhẫn lắng nghe người khác hay làm chủ cảm xúc nóng giận của mình thì ta hoàn toàn không có một kỹ năng nào để ứng phó. Ta đành chịu thất bại.

    Nhiều người tìm tới môi trường tâm linh nương tựa sau những thất bại nặng nề do những tranh chấp trong cuộc sống. Họ tin rằng đối tượng lần này là những bậc thánh, nên chắc sẽ không làm cho họ thất vọng như con người. Nhưng thái độ nương tựa đã biếng thành dựa dẫm khi họ chỉ có niềm tin mãnh liệt mà bản thân không hề có sự luyện tập và chuyển hóa nào. Tu tập mà ngày càng đánh mất niềm tin vào chính mình, phó thác hạnh phúc và tương lai đời mình cho kẻ khác thì đó chắc chắn không phải là thái độ tu tập đúng đắn. Có những người siêng năng nghiên cứu và thậm chí học thuộc rất nhiều giáo lý thâm sâu, rồi cố tạo cho mình cách nhìn hay cách sống thật khác với mọi người. Nhưng rốt cuộc họ cũng vẫn gặp phải vô vàn khó khăn với những vấn đề trong chính họ hay với những người thân sống bên cạnh. Bởi thái độ ấy chỉ là sự "ăn mày chân lý" để tạo cho mình một chân dung đẹp đẽ, một kiểu tô vẽ cho cái tôi đầy tự hào và cách biệt với mọi người. Họ vẫn chưa từng có một trải nghiệm nào của riêng mình. Họ tuyệt đối tin tưởng và dựa hẳn vào giáo lý, trong khi giáo lý chỉ có giá trị như tấm bản đồ hướng dẫn con đường đi tới hạnh phúc. Tự bản thân giáo lý không phải là hạnh phúc.

    Khi ngã quỵ hay không thể đứng vững vì phải tách ly ra khỏi đối tượng tức là ta đã bị đối tượng ấy thao túng chủ quyền sống của ta rồi. Đối tượng ấy có thể là bậc thánh, là những người rất mực thương yêu ta, hay là những kẻ đang rất tài giỏ. Nhưng rốt cuộc họ cũng không thể nào gánh chịu và giải quyết được những khó khăn bế tắc trong ta. Họ chỉ đóng vai trò tác nhân, chứ không phải là chủ nhân trong khu vườn tâm của ta. Ta chỉ cần đến sự trợ giúp ấy trong những lúc ta đã cố hết sức mà không thể vượt qua nổi tình trạng bức ngặt. Vì nếu đã từng trải nghiệm, ta sẽ thấy rõ mối nguy hại của sự nương tựa là rất dễ khiến ta yếu hèn. Nên ta thà chấp nhận hư hao công việc hay tài sản, chứ nhất định không nhờ vả kẻ khác. Còn nếu lỡ ta là kẻ ham thích sự thành công và nổi bật nhưng lại không muốn dựa vào sức lực của mình thì ta phải chấp nhận cái giá điêu đứng của sự vay mượn. Khi ấy, tuy có quyền lực và tài sản, nhưng ta không thể tận hưởng cuộc sống vì phải luôn tìm mọi cách để làm vui lòng kẻ có quyền lực hơn. Ta vẫn chưa có cái gì là vững chãi của riêng mình.

    Thôi, chuyến lưu đày như thế cũng quá đủ rồi. Đã đến lúc ta phải can đảm tự giải thoát mình ra khỏi những cảm xúc nghiện ngập để tìm lại giá trị tự do đích thực của kiếp sống con người. Tiến trình ấy quả thật rất gian nan. Mỗi khi phải dứt khỏi một "cây đèn" phương tiện là ta phải đón nhận những cảm xúc rất đau nhức. Nhưng ta sẽ cảm thấy thật bình yên và tự tin ngay sau đó, vì ta đang trên đường trở về khôi phục chủ quyền sống của mình. Khi tỉnh ngộ ra rồi, những hào quan hấp dẫn của tiền bạc, danh dự hay sắc dục sẽ không đủ sức khiến ta phải đánh đổi tiếp phần đời còn lại của mình. Dù mã mãi ta không bao giờ tách ly tuyệt đối với sự yểm trợ và nuôi dưỡng của những điều kiện bên ngoài, nhất là những người thân yêu, thì ta vấn không được xem đó là cái cớ để thiếu đi trách nhiệm lèo lái con thuyền đời mình. Lúc nào thấy mình không còn đủ sáng suốt và mạnh mẽ để tiếp tục phối hợp nhuần nhuyễn giữa những "cây đèn" và năng lực của bản thân, thì hãy can đảm buông bỏ "cây đèn" bằng mọi giá để ưu tiên quay về giữ lấy vị trí làm chủ đời mình

    Rồi mùa thu sẽ tàn
    Dòng sông xưa cũng cạn
    Về nương tựa đời mình
    Mênh mông cùng năm tháng.





    pcb88, choivoi, dungnanlamlai4 người khác thích bài này.
    Hu_NguyenBinh Yen đã loan bài này
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này