Khi nào thì có Tự do Tài chính

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi big_hand, 03/12/2025.

6714 người đang online, trong đó có 292 thành viên. 14:02 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 4 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 4)
Chủ đề này đã có 6490 lượt đọc và 57 bài trả lời
  1. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    BA CON ''ĂN MÒN'' CĂN NHÀ 6 TỶ TÔI CHẮT CHIU CẢ ĐỜI

    5 năm sau khi chia thừa kế sớm cho các con, mỗi đứa 2 tỷ, tôi chua xót nhìn số tài sản cả đời tích góp của mình bay hơi.

    Tôi năm nay đã 70 tuổi. Cả đời làm lụng vất vả, từ hai bàn tay trắng, ngoài căn nhà nhỏ để che mưa che nắng, vợ chồng tôi còn chắt chiu từng đồng mua được một căn nhà nữa ở Sài Gòn. Đó là thành quả cả một đời cơ cực. Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ sau này khi mình mất đi, căn nhà đó sẽ trở thành tài sản để lại cho ba đứa con trai, cũng là kỷ niệm về cha mẹ.

    Thế nhưng, khoảng 5 năm trước, các con nhiều lần bóng gió mong được chia tài sản sớm để có vốn làm ăn, mua nhà cửa, lo cuộc sống. Nghe vậy, tôi cũng chạnh lòng. Tôi lại được bạn bè, họ hàng khuyên: "Con cái cần thì cho sớm, để chúng có vốn xoay xở. Mình già rồi, giữ tiền làm gì, miễn còn ít để dưỡng già là được". Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy cũng có lý. Mình sống cả đời vì con, bây giờ có cơ hội giúp tụi nó ổn định sớm, chẳng phải là điều đáng mừng sao?

    Thế là tôi quyết định bán căn nhà, được 6,4 tỷ đồng, rồi chia đều cho ba con, mỗi đứa 2 tỷ. Tôi chỉ giữ lại 400 triệu, coi như khoản tiền để dưỡng già, thuốc thang. Lúc trao tiền, tôi nhìn thấy ánh mắt các con sáng lên, vui mừng khôn xiết. Lúc đó, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, thậm chí có chút tự hào: Công sức cả đời mình giờ đã thực sự giúp ích cho con cái.

    Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Đứa con cả của tôi vốn tính ham vui, cầm tiền thì mua sắm, đi du lịch, ăn chơi, chẳng tính toán gì. Ban đầu tôi còn khuyên răn, nó hứa hẹn sẽ tiết kiệm, tu chí làm ăn, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Chỉ vài năm, tiền tôi cho đã bị tiêu sạch.

    Đứa thứ hai thì nghe lời bạn bè góp vốn làm ăn. Lúc đầu, nó cũng hồ hởi khoe với tôi: "Ba yên tâm, con sẽ làm ăn lớn, nhân đôi, nhân ba số tiền này". Nhưng đời không như mơ, dự án thất bại, bạn bè rút lui, nó ôm hết thua lỗ. Cuối cùng giờ cũng tay trắng.

    Đứa thứ ba có vẻ chín chắn hơn, đem tiền mua đất, nghĩ sẽ sinh lời. Nhưng gặp lúc thị trường lao dốc, đất không bán được, còn vay mượn thêm để xoay vòng. Giờ nó vừa mất vốn, vừa ôm thêm khoản nợ, ngày đêm căng thẳng.

    Vậy là chỉ sau 5 năm, cả ba đứa con tôi, mỗi người từng cầm trong tay 2 tỷ đồng, cuối cùng chẳng còn gì. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi chua xót. Tài sản cả đời tôi dành dụm, tưởng sẽ giúp con cái có cuộc sống dễ thở, nào ngờ trở thành gánh nặng, thành bi kịch.

    Tôi tự trách mình. Lẽ ra tôi không nên vội vàng nghe theo lời khuyên của người ngoài, cũng không nên chiều theo sự nôn nóng của các con. Tôi đã quên mất rằng, tiền bạc chỉ thực sự có giá trị khi người cầm nó biết cách sử dụng. Còn khi chưa đủ bản lĩnh, chưa đủ hiểu biết, thì tiền nhiều đến mấy rồi cũng tan biến.
  2. Kimnguu2001

    Kimnguu2001 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/04/2010
    Đã được thích:
    487
    Để có 18 tỷ ở VN thì cũng dễ thôi.
    Ban đầu chỉ cần khoảng 3 tỷ, sau đó múc 60k cổ phiếu VIC hồi giá 50.
    Giờ VIC đã có giá khoảng 300 ( tính theo trước chia ). Hôm nay đã có 18 tỷ rồi.
    Thôi chốt lời rồi đi nộp đơn xin nghỉ việc để trở thành tự do chính thức :D:D:D
  3. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    Ước gì cho thời gian trở lại bro nhỉ.
    Kimnguu2001 thích bài này.
  4. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    Tối qua trước khi ngủ, anh bạn cùng phòng người Hà Tây, gốc nông dân, đầu 8x nở nụ cười tự hào kể:
    " Anh rất may mắn là người giàu nhờ thế hệ em à"
    Tôi ngỡ ngàng: " Dạ cụ thể là sao anh?"
    Bắt đầu từ năm 2006…
    Lúc đó lương anh chỉ tầm 30 triệu/tháng khi đi làm ở Hàn Quốc – không đủ để mơ mua nhà ở Hà Nội.
    Một anh bạn làm quỹ đầu tư nói với anh:
    “Hà Nội sau này sẽ giống Seoul. Muốn giàu thì hãy mua đúng vòng phát triển.”
    Rồi anh chỉ cho anh ấy 3 vòng:"
    Anh bạn chia Hà Nội làm 3 vòng phá triển nhất là
    Vòng 1: Trung tâm như Hoàn Kiếm
    Vòng 2: Ba Đình, Tây Hồ, Hai Bà Trưng, Đống Đa
    Vòng 3: Cầu giấy, Hoàng Mai, Thanh Xuân,...
    Nhưng hồi 2006 lương anh chỉ 30tr thì mua kiểu gì?
    Thế là anh bạn người Hàn vẽ thêm 1 vòng phía ngoài nữa và chỉ vào khu vực Hà Đông hồi đó chỉ 10-20tr/m2
    Nên anh cứ có tiền là anh tích để mua đất và vứt đấy, giờ quay đi quay lại đặc biệt 3 năm qua BĐS của anh giờ toàn 180-250tr/m2 hết thì bao năm tích lũy của anh thực sự có thành quả, còn với thu nhập bây giờ không mua nổi nữa...
  5. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    =D>=D>=D>=D>=D>=D>=D>
  6. KhoiDauMoi

    KhoiDauMoi Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    03/07/2014
    Đã được thích:
    3.969
    Tưởng cụ nào chém trong này càng khoẻ thì phải càng giầu.
  7. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    :)):)):)):)):)):)):))
  8. big_hand

    big_hand Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/12/2014
    Đã được thích:
    31.616
    15 năm vàng cuối cùng của BĐS: Thế hệ bố mẹ đã xong, đến lượt chúng ta chọn



    Năm rồi, tôi chở mẹ đi thăm Lăng Bác. Trên đường về, mẹ nhìn ra cửa kính, bỗng nói rất khẽ:
    “Ngày xưa mẹ đi Nga có mấy năm mà gom được mấy chục nghìn đô. Hồi đó mua liều đất Từ Sơn, chắc giờ mẹ có cả dãy phố…”

    Tôi chỉ cười. Không phải vì mẹ nói sai, mà vì tôi hiểu: thời “mua gì cũng thắng” đã đi qua. Gia đình tôi từng có những mảnh đất tăng x250, x300 lần, không phải vì giỏi hơn ai, mà vì đi đúng một chu kỳ vàng mà lịch sử hiếm khi lặp lại.

    Bây giờ, tôi buộc phải chơi theo luật mới. Trong đầu tôi, bất động sản chia thành 3 vùng giá:
    • Giá thị trường: bị thổi bởi tin đồn, sóng, tâm lý đám đông.
    • Giá thực: đã có giao dịch thật, bám vào hạ tầng – dân cư – thu nhập.
    • Giá tốt: thấp hơn giá trị thực 5–15% vì người bán kẹt việc, cần xoay vốn.

    Tôi chỉ săn giá thực và giá tốt, thỉnh thoảng mới chạm vào giá thị trường khi biết chắc mình đi trước đám đông một bước (gần KCN, dân đông, thu nhập tốt, tiện ích đầy đủ nhưng đang bị lãng quên). Nghe xong, mẹ chỉ cười: “Ngày xưa mẹ cũng làm y như thế, chỉ là… không gọi tên ra thôi.”

    Bí mật lớn nhất của gia đình tôi không phải “mua đỉnh bán đáy”, mà là:
    Tích – Giữ – Không bán.
    Mua được tài sản đúng, rồi đủ kỷ luật để… lãng quên nó trong 10–15 năm.

    Khi nhìn dài hơn, tôi thấy một bức tranh rõ ràng:
    • Hôm nay Việt Nam đô thị hóa khoảng 45%.
    • 15 năm nữa có thể chạm vùng 70% – ngưỡng mà người từ nông thôn ra thành phố bắt đầu chậm lại.
    • Cùng lúc đó, dân số bước vào giai đoạn già hóa nhanh, cơ cấu kinh tế chuyển từ “xuất khẩu + BĐS + hạ tầng” sang “công nghệ + tiêu dùng + sản xuất giá trị cao”.

    Nghĩa là: chúng ta vẫn còn một chu kỳ BĐS nữa để đổi đời. Nhưng sau đó, cuộc chơi sẽ khác:
    • Hộ gia đình nhỏ dần, người trẻ ngại vay nợ 20–30 năm.
    • Nhà to, đất rộng không còn được săn đón như hiện tại.
    • Một lượng lớn bất động sản của người già sẽ bị bán ra, tạo sức ép tồn kho mà thế hệ trước chưa từng chứng kiến.

    Thế hệ bố mẹ giàu nhờ đất.
    Thế hệ chúng ta chỉ còn đúng một lần cuối.

    Vì vậy, tôi không xem BĐS là cái phao cứu sinh, mà là “kho cất giá trị” của dòng tiền chính. Tôi luôn nói với anh em:
    • Trước hết hãy làm nghề cho thật giỏi, tạo dòng tiền khỏe.
    • Khi dòng tiền đủ mạnh, bạn không bị ép bán, không bị hoảng loạn khi thị trường chậm, không mua trong trạng thái cầu may.

    Có thể 15 năm nữa, BĐS không còn là kênh trọng tâm trong danh mục đầu tư của tôi. Không phải vì tôi quay lưng với đất, mà vì tôi biết chu kỳ vàng sẽ khép lại trước khi nhiều người kịp nhận ra.

    Điều đáng sợ nhất không phải là mua sai một tài sản, mà là… không dám chọn gì, để 15 năm trôi qua, còn mình đứng yên.
    Nếu phải chọn một điều ngay lúc này, tôi sẽ chọn:
    Làm dòng tiền chính thật khỏe, rồi dùng 15 năm tới để giữ cho mình ít nhất vài tài sản giá thực – giá tốt trong chu kỳ cuối cùng này.

Chia sẻ trang này