Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
1885 người đang online, trong đó có 32 thành viên. 03:09 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45614 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Vu Lan này, con về mẹ vui lắm!

    Con đã nói với mẹ rằng, chỉ cần có tình yêu của gia đình, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu có vấp ngã phải không?

    Con gái!

    Mẹ viết những dòng này khi nhìn con và em đang say ngủ, bỗng bao kỷ niệm xưa cũ ùa về. Nghĩ mà vui con ạ!

    Mẹ mang nặng đẻ đau hơn chín tháng, sinh ra con từ khi còn là giọt máu đỏ hỏn. Bao nhiêu mệt nhọc và lo lắng trước đó chỉ tan biến hết khi nghe tiếng con khóc và tận mắt nhìn thấy con lành lặn như bao đứa trẻ bình thường khác. Đứa con gái đầu của mẹ vừa sinh ra đã bụ bẫm và trắng trẻo, mẹ bật khóc và trong lòng vui sướng biết bao nhiêu!

    Ông trời ban cho mẹ một bầu sữa ngọt lành, tưới mát hồn con một thuở ấu thơ. Sẽ chẳng bao giờ quên được cái ánh mắt tròn xoe, trong veo, khi bất chợt con đang bú lại ngước lên nhìn mẹ, như thể “yên tâm” rằng mẹ vẫn ở đây! Hồi ấy con khó tính lắm, gần như chẳng cho ai bế cả. Bao đêm con ốm, con khóc, bố có muốn bế đỡ cho mẹ ngả lưng một chút cũng không được. Có lần mẹ vắng nhà, con khóc đòi bú, bố nhờ sữa hàng xóm nhưng con nhất định không chịu…

    Thế mà con gái mẹ khi lớn lên lại khác hẳn, mạnh mẽ lắm! Hôm đầu đi nhà trẻ, con không khóc, cũng chẳng quyến luyến khi mẹ về. Con ngoan ngoãn rời tay mẹ, chạy sang phía cô giáo. Vậy mà chẳng hiểu sao trưa hôm ấy, đang lúi húi với mâm cơm dưới bếp thì nghe tiếng hàng xóm ới, chạy lên đã thấy con đứng trước cửa. Con đi bộ từ trường về nhà. Thực ra cũng chỉ cách vài trăm mét thôi, nhưng mẹ không hiểu sao con có thể đi về như thế mà không ai biết nữa.

    Con gái của mẹ thích hoa. Không biết mẹ đã quát con bao nhiêu lần vì cái tật suốt ngày hái hoa đồng nội về làm rác hết cả nhà rồi nhỉ? Có lần mẹ xin được cho con một cây hồng nhung, con thích lắm, chăm chỉ tưới nước cả ngày. Đến khi nó nhú được cái nụ xanh non mơn mởn, chẳng may gặp phải cơn bão mà gãy. Con buồn, con khóc và mẹ dỗ dành thế nào cũng chẳng ăn cơm. Còn chuyện hái bèo, con có nhớ không? Con với bạn ra sông hái hoa bèo chơi đồ hàng, bất cẩn thế nào con bị ngã. Thật may là có người ở gần đấy cứu! Nhìn con về nhà trong bộ dạng ướt sũng còn lấm lem bùn ao, mẹ vừa hoảng hốt vừa giận. Mẹ khóc rồi đánh con một trận lằn cả mông. Thế mà con cắn môi im re, không khóc lấy một tiếng.

    Vào cấp III, con ra dáng một người chị đảm trong gia đình, một người trò ngoan ở trường và một thiếu nữ duyên dáng trong mắt các bạn nam đồng lứa. Con bắt đầu biết quan tâm và chăm chút hơn đến vẻ bề ngoài của mình. Con cũng có nhiều mối quan hệ hơn…

    Mẹ nhớ nhất một lần, con đi sinh nhật bạn về khuya, mẹ nhắc nhở và mắng con. Con cãi. Mẹ không giữ được bình tĩnh và tát con. Đó cũng là cái tát cuối cùng bởi sau này mẹ không bao giờ đánh con nữa. Con tức tưởi bỏ về phòng và đóng sầm cửa lại. Lúc ấy, lòng mẹ đau lắm. Cảm giác cánh cửa đóng lại là con lại xa mẹ hơn một chút nữa rồi!


    [​IMG]

    Sáng hôm sau, vừa thức dậy con đã chạy lại ôm và ngả trên lưng mẹ thủ thỉ, rằng “Cho con xin lỗi!”. Con biết không, thực ra cả đêm mẹ cũng chẳng thể nào chợp mắt nổi, mẹ cũng muốn nói lời xin lỗi con nhưng thật khó làm sao! Mẹ hiểu rằng những cái ẩm ương ở cái tuổi mới lớn của con cũng như mẹ ngày trước: đặc biệt nhạy cảm, dễ tự ái và cứng đầu. Mẹ cũng giống như con, thật sự khó khăn để vượt qua cái ngưỡng “người lớn” của mình. Thực sự muốn con hãy hiểu cho mẹ rằng, mẹ chẳng hề dễ dàng như con vẫn nghĩ!

    Thi Đại học, bố mẹ hoàn toàn để con chọn trường theo nguyện vọng của mình. Con làm một hồ sơ vào một trường kinh tế thuộc dạng Top trong không ít ngỡ ngàng của thầy cô và bạn bè. Mọi người hiểu rõ học lực của con, chỉ không ngờ con lại kiên quyết đến thế. Thầy chủ nhiệm bảo mẹ động viên con làm thêm vài bộ hồ sơ để có thể linh động thay đổi khi đến sát kỳ thi. Mẹ nhớ lúc ấy bố nói với con “Hãy theo đuổi điều mà con thích. Chỉ cần con nhớ, nếu sức mình đã từng gánh được 1kg, thì lần này con chỉ nên thử với 8 lạng. Còn bố mẹ tôn trọng quyết định của con!”. Và con không thay đổi!

    Con đậu ĐH với điểm số cao. Từ đó đến giờ là chuỗi bốn năm dài con sống tại Thủ đô nhiều hơn ở nhà. Thời gian đầu con mới ra Hà Nội, bữa cơm gia đình bỗng trở nên thiếu vắng hẳn. Dần dà rồi cũng quen... Cuộc sống nơi đất khách đòi hỏi sự ganh đua, bon chen và không ít mệt mỏi, nhưng con không bao giờ gọi cho bố mẹ những lần con ốm, mà bố mẹ thường chỉ biết khi con kể về sau hoặc qua lời cô bạn cùng phòng.

    Con cũng không bao giờ quên chúc mừng bố mẹ hay động viên em mỗi khi có sự kiện quan trọng. Học tập và rèn luyện, tham gia các hoạt động tình nguyện khiến con trở nên năng động và lớn hơn rất nhiều. Có những cuộc điện thoại vội vàng, ngắn ngủi, chỉ để mẹ nghe con cười hay nói một câu “Mọi việc ngoài này vẫn ổn!”.

    Giờ đây, con đã ra trường và có một công việc ổn định, mái đầu mẹ thì đã phai nhạt màu thời gian. Con cũng đã gặp được một chàng trai hiền lành, hiểu biết và yêu thương con nhiều như mẹ đã từng. Chẳng bao lâu nữa, con sẽ khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi mà ngày bé mỗi lần mẹ chở con trên chiếc xe đạp cũ qua tiệm áo cưới, con vẫn thường nhìn nó và ước ao, dù chỉ với ánh mắt long lanh của một đứa trẻ còn ngây thơ. Khoác tay người đàn ông mà con hết mực yêu thương, mỉm cười bước đi trong sự chúc phúc của mọi người, và con trở thành cô dâu xinh đẹp, dịu dàng nhất trong mắt mẹ.

    Con có gia đình, rồi con sẽ lại trải qua những khó khăn, vất vả, cả cái ngưỡng “người lớn” giống mẹ đây. Nhưng mẹ tin rằng đứa con gái đầy bản lĩnh của mẹ sẽ luôn cố gắng vượt qua tất cả mà làm tròn vai trò của mình cho dù ở đâu, và vị trí nào.

    Chẳng ai ngoài bố mẹ có bổn phận phải luôn yêu thương con. Nên nếu chẳng may có một lúc nào đó trên đường đời mà cả thế giới quay lưng lại với con, hay con bỗng thấy mất niềm tin vào mọi thứ, thì hãy nhớ giữ niềm tin cho chính bản thân mình, và chạy về bên mẹ. Lúc ấy, tấm thân gầy yếu ớt có thể chẳng còn đủ sức lực mà bước đi, hay dù đã mắt nhắm tay buông thì hãy nhớ là mẹ mãi yêu con, và linh hồn mẹ vẫn mãi theo con!

    Con đã nói với mẹ rằng, chỉ cần có tình yêu của gia đình, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu có vấp ngã phải không? Bố mẹ và cả chàng trai ấy sẽ luôn giữ cho con cái điểm tựa thật vững chãi đó, con gái ạ! Mẹ hứa!

    Hôn con!

    Tái bút: Vu Lan này, con về mẹ vui lắm!
    Last edited: 13/11/2013
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Thư Mẹ gửi con gái!

    "Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự...". Để dù cả thế giới này có quay lưng lại với con thì vẫn có một người luôn bên cạnh con. Khi khổ đau hay sung sướng đều có nhau. Đó mới là tình yêu thực sự!

    Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!

    Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc...

    "Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau".

    Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

    Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

    Tình yêu không phải là ********. ******** được tạo ra cho hôn nhân - một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, ******** chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường ********, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?

    [​IMG]

    Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù ******** là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

    • Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

    • Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

    • Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

    • Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

    • Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

    • Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

    • Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

    • Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

    • Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

    • Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.

    • Yêu, không phải là gánh nặng để tạo ra Hạnh phúc mà nó là điều tự nhiên mang đến Hạnh phúc.

    "Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự...". Để dù cả thế giới này có quay lưng lại với mình thì vẫn có một người luôn bên cạnh mình. Khi khổ đau hay vui sướng đều có nhau!

    Last edited: 13/11/2013
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Ngày của Mẹ!


    Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.

    Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam.

    Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.

    [​IMG]

    Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn.

    Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.

    Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à.

    [​IMG]

    Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ?

    Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.

    Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày.

    Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?

    Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,

    Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
    Last edited: 13/11/2013
  4. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097

    [};-
    Kinhkha70, Voteforyoubaovelephai thích bài này.
  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Mẹ bảo con trai.

    Mẹ bảo, con đã là người trưởng thành, là đàn ông con cần sự mạnh mẽ, quyết đoán, luôn khát khao và cố gắng tiến lên phía trước...

    Mẹ bảo, con cần một hạnh phúc không phải là mẹ để theo con suốt cuộc đời này, hiểu con hơn mẹ, có tình yêu thương sâu nặng và chăm sóc con mỗi ngày. Đó là người con lấy làm vợ.

    Mẹ bảo, con cần một tình yêu đủ lớn để yêu, lắng nghe và suy nghĩ những điều xung quanh. Hành động với lí trí sáng suốt, một con tim luôn đỏ lửa.

    Mẹ bảo, con cần những tình bạn đẹp để cùng con chia sẻ, giúp đỡ nhau trong cuộc sống này. Đó là tài sản lớn nhất của con.

    [​IMG]

    Mẹ bảo, con nên tập quen dần với thất bại vì chỉ có thể con mới cảm thấy hạnh phúc khi nếm trải thành công. Thất bại với con không phải là một điều gì đó quá tồi tệ, nếu con biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Đó là hành động dũng cảm. Chiến thắng không phải để con kiêu ngạo, coi thường người khác, thỏa mãn và ngủ quên trên chiến thắng, vì cuộc đời còn lắm những gian lao, chông gai đang đón đợi, thử thách con.

    Mẹ bảo, sau này lấy vợ, có con, con hãy biết chăm lo cho gia đình của mình. Vợ con sẽ là người san sẻ những khó khăn và hạnh phúc với con. Đó là người phụ nữ tuyệt vời. Con của con – tình yêu nảy nở từ tình yêu lớn, khi ấy hãy dạy nó mọi điều mà con đã học được ở cuộc sống này, và đừng đỡ nó trong lúc nó ngã khi tập đi.

    Mẹ tin đó là điều con muốn ở nó.

    Mẹ bảo, cuộc đời này bố mẹ đã sống cho con, vì con, chỉ mong con sống vui vẻ hạnh phúc. Sống có đạo lí làm người, biết trước biết sau, đừng làm những gì trái với lương tâm. Thấy con thành người, sống có ích cho xã hội là hạnh phúc lớn lao của cha mẹ.

    Vì con, mẹ có thể đánh đổi tất cả.

    Hãy luôn tin rằng, ở đâu đó trong cuộc đời con, mẹ vẫn dõi theo những bước chân con đi.

    Mẹ yêu con trai nhiều.

    Last edited: 13/11/2013
  6. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097

    [};-
    Kinhkha70, Voteforyoubaovelephai thích bài này.
  7. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Kinhkha70, Voteforyoubaovelephai thích bài này.
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Kinhkha70, Voteforyoubaovelephai thích bài này.
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Đừng bao giờ than thở!

    Bạn than thở: “Mình quá bận rộn để có thời gian ngồi tâm sự cùng mẹ!”. Vì lượng thời gian đáng lẽ phải dành cho mẹ, cho gia đình, bạn đã tiêu tốn vào game, vào Yahoo, Facebook rồi còn đâu.

    Bạn than thở: “Một ngày thật ngắn ngủi, mình chẳng làm được việc gì cả!”. Vì bạn đâu biết cách sắp xếp thời gian biểu một cách khoa học. Vì bạn vẫn có thời gian ngủ nướng đến tận trưa vào dịp cuối tuần, ngấu nghiến cuốn truyện tranh cả buổi tối.

    Bạn than thở: “Mình thật bất tài, vô dụng, mình chẳng bao giờ hoàn thành những gì mình muốn!”. Vì bạn chưa tin tưởng vào bản thân mình, vì những cố gắng của bạn chưa đủ để chạm tới thành công.

    Bạn than thở: “Mình chẳng may mắn tẹo nào!”. Vì đối với bạn, may mắn là một điều gì đó cực to tát chứ không đơn giản là có một gia đình ấm cúng với những đứa em ngoan, được đến trường, được đi chơi cùng nhóm bạn thân,...

    Bạn than thở: “Sao ai cũng ghét mình, cũng xa lánh mình?”. Vì những gì bạn làm, bạn thể hiện chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân mình thôi, bạn đâu đã nghĩ cho người khác.

    [​IMG]

    Bạn than thở: “Đến bây giờ mình vẫn chưa có nửa kia”. Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn. Vì bạn chỉ biết ngồi một chỗ và chờ đợi, chờ đợi ai đó đến với mình chứ có bao giờ bạn đứng dậy và tự mình tìm kiếm.

    Bạn than thở: “Không ai hiểu tôi cả!”. Vì bạn đâu có chia sẻ những tình cảm, tâm sự của bạn cho ai đó để họ nhìn rõ con người bạn. Vì chính bạn còn chưa hiểu hết bản thân mình chứ nói người khác.

    Bạn than thở: “Cuộc đời thật đáng chán!”. Vì bạn đang che đậy tâm trí mình bằng bóng tối tiêu cực. Vì bạn chưa biết được sống trên đời này là một điều đáng quý.

    Than thở đâu giúp cuộc sống của bạn tốt hơn, giúp bạn đạt những điều bạn hằng mong ước. Mỉm cười với những gì bạn đang có, thực hiện những kế hoạch bạn đã đặt ra. Hãy để hạnh phúc ngập tràn con tim bạn.
    Last edited: 13/11/2013
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.852
    Nơi hạnh phúc nhất thế giới.

    Chúng ta mải miết đi tìm thành công, đi tìm một nơi ấm áp và hạnh phúc để dừng chân. Nhưng mỗi khi mỏi mệt với vòng xoáy bon chen, ta mới nhận ra nơi hạnh phúc đó ta đã có từ lâu, đó là Gia đình...

    [​IMG]

    Đây là nhật ký của tôi. (Hãy đọc từ trái qua phải, từ trên xuống dưới nhé!)
    Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh cô gái trẻ bận rộn với cuộc sống mưu sinh xa nhà. Công việc hàng ngày dường như đã chiếm trọn thời gian của cô, vậy nhưng tối đến cô vẫn phải quay cuồng trong vòng xoáy của các mối quan hệ, cố gắng cân bằng công việc sinh hoạt riêng với những mối quan hệ xung quanh với bạn bè, người yêu...

    Đã lâu lắm rồi trong từ điển cuộc sống của cô đã biến mất từ: "nghỉ ngơi", chỉ còn toàn là áp lực và mệt mỏi. Và rồi chính những lúc đó, cô nhìn lại cuộc sống của mình, nhận ra có một nơi trên thế giới này, một nơi luôn hạnh phúc và ấm áp, đó là nơi có cha mẹ. Những kỷ niệm thân thương thuở bé chợt ùa về trong tâm trí. Cô nhớ về ngày nhỏ, khi chập chững tập đi, mỗi khi ngã đều có bố mẹ rộng vòng tay che chở. Từng miếng ăn giấc ngủ của cô gái luôn đong đầy tình thương yêu của cha mẹ.

    Những kỷ niệm ùa về khiến cô gái không chần chừ do dự thêm nữa. Cô bắt chuyến xe sớm nhất để được lao nhanh về với cha mẹ dù công việc vẫn bộn bề.
    Last edited: 13/11/2013
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này