Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
4437 người đang online, trong đó có 484 thành viên. 10:44 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 45680 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Những tấm lưng còng


    Hồi nhỏ, anh hay thắc mắc, sao có những người già lưng chẳng còng bao nhiêu mà lưng nội lại còng nhiều thế. Nội cười hiền xoa đầu cháu: “Ờ, chắc họ chưa già bằng nội đó con. Khi bằng tuổi họ, lưng nội cũng thẳng lắm mà!”.


    [​IMG]

    Những đứa trẻ thường kiểm tra sự lớn bổng phổng phao của mình bằng cách đo chiều cao với bố mẹ. Anh lại hay đo chiều cao với nội hơn. Mỗi khi đi học về, nơi đầu tiên anh ghé qua là gian bếp. Nội đứng trong đó, lúi húi chuẩn bị đồ ăn. Với anh, hình ảnh nội đứng ở bếp trong làn khói mờ ảo là một khoảnh khắc màu nhiệm hệt như những câu chuyện cổ tích nội thường kể.

    Anh sà vào mở nắp xoong này đến xoong khác, miệng ỉ ôi, “có gì ăn chưa nội ơi, con đói sắp chết rồi”. Nội đưa tay dí lên trán anh“chết chi mà chết, nội nấu xong rồi, thay áo quần rửa ráy rồi vô ăn”.

    Nội hay mặc chiếc áo có hoa văn hình lá. Loại vải thời đó, cũng chẳng thể xác định là vải gì, chỉ biết cái màu tím nhạt cùng những chiếc lá cứ làm anh liên tưởng đến giậu mồng tơi. Thế nên, anh đặt tên cho chiếc áo của nội là áo mồng tơi. Cái túi áo mồng tơi là nơi anh thích nhất. Cứ ai cho gì, nội cũng cất vào đó để dành cho anh. Khi thì cái kẹo, khi thì cái bánh, có lúc là viên bi lấp lánh.

    Anh hí hửng khi từng ngày trôi qua cứ thấy mình sắp cao lên bằng nội. Dạo anh bắt đầu trổ giò, chẳng mấy chốc anh chính thức cao hơn nội. Lúc này, anh mới hay, trong lúc anh không ngừng cao lên thì nội cũng còng hơn. Cái lưng của nội chẳng thể thẳng như ngày xưa. Dù rằng, mỗi sáng sớm, nội vẫn siêng tập thể dục, sau đó còn ra quét vườn, cuốc đất. Nội chẳng chịu ngồi yên một chỗ. Ngày trẻ, khi tham gia du kích, nội gan lì lắm. Giặc cầm lưỡi lê đi lùng bộ đội khắp làng, vào tới nhà, thấy nội ngô nghê giả điếc cũng đành chịu. Chúng đâu biết, nội che chở cả một tiểu đội trong nhà.

    Nội điển hình cho mẫu phụ nữ truyền thống, tần tảo, hy sinh vì chồng vì con. Nội là vợ thứ ba của ông khi ông lỡ duyên với hai người trước. Nội cũng như tất thảy những người phụ nữ khác lúc bấy giờ, im lặng, nhẫn nại mà sống phận đàn bà thấp bé.

    Lưng nội mỗi ngày mỗi sụt xuống, cái gậy trở thành vật bất ly thân. Mỗi đêm khó ngủ, nội nằm nghiêng, lăn qua trở về, thở dài âu lo cho đứa con này, đứa cháu nọ.

    Nội thường cười khề khà mãn nguyện mỗi khi anh chịu khó ngồi đấm lưng cho nội. Anh biết, không hẳn là anh mát tay, đấm bóp như thế làm nội đỡ đau nhức, song, nội vui vì anh vẫn còn quấn quýt bên nội.

    Nội về trời khi cái tấm lưng còng chẳng còn đủ sức chống chọi với thời gian thêm nữa. Tuổi già như lá rụng về cội, nội nằm lại trên mảnh vườn phía sau nhà.

    Ga tàu một ngày mưa lớn, anh bắt gặp một bà lão lưng còng bưng giỏ bánh lọc đi mời khách. Cái lưng còng của bà cụ như một dấu chấm hỏi nằm chơ vơ, lăn lóc giữa đời. Bà cụ đó, hẳn cũng như nội, cả đời cứ phải cúi mặt ngồi ăn mâm dưới, ăn sau, đến khi già cũng chẳng thể ngầng cao đầu ngồi mâm chiếu cao để hưởng thụ.

    Anh nhìn sang mẹ, bất giác lại lo. Mẹ nói lưng chừng, chẳng biết khi về già lưng mẹ có còng xuống như nội và bà ấy hay không. Câu hỏi trôi tuột vào hư không khiến anh mông lung nhớ ngày xưa cũ. Đã có những mùa gặt, lưng mẹ cúi xuống để hái những bông lúa chín vàng. Mỗi sáng, khi anh còn ngái ngủ, mẹ khom lưng quét những chiếc lá rụng đầy sân. Mẹ cũng gò lưng bên thành giếng để múc nước giặt đồ… Tấm lưng ấy, đã luôn cúi xuống như thế liệu rồi có còng đi vì năm tháng. Đỡ đần cho chồng cho con, tới cuối đời người phụ nữ vẫn phải cúi xuống để chống gậy, dò dẫm những bước đi còn lại.

    Đàn ông bọn anh đều đắm đuối trước những vai trần và tấm lưng ong. Để rồi đôi khi hờ hững mà quên mất, mình có cơ hội vào đời mà chạy theo thân lưng ong ấy là nhờ những tấm lưng đã còng xuống, là lưng của nội, của mẹ. Chợt nhớ rằng, hẳn ngày xưa, nội và mẹ cũng từng là những tấm lưng ong đẹp đẽ và thướt tha như thế.
    (st)
    Hoa_Sim, baovelephaidungnanlamlai thích bài này.
  2. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Viết về mẹ

    Tư dưng hôm nay, bàn về chủ đề đi Picnic, tôi chợt nhớ đến mẹ. Xưa giờ, ít ai biết rõ thói quen ăn uống của tôi như mẹ, có lẽ là người duy nhất rõ về sở thích của tôi nhất.


    Tôi là người dễ ăn, không kén, nhưng vẫn có một số món sở trường, và thói quen ăn uống nhất định, đặc biệt có những món rất là ghét. Hiếm ai biết rõ và nắm được điều này, vì thông thường, ai cho gì thì ăn nấy, ít đòi hỏi.


    Tôi ghét nhất là chả, tôm, mực, chả giò, thịt, cua. Mấy thứ đó, hiếm khi nào đụng đến, khi ai gắp thì ăn thôi nhưng không hảo. Nhớ đến lúc đi Vũng Tàu lớp 12. Cô giáo tôi mua 20kg tôm, 20kg mực cho cả lớp ăn. Nhìn lũ bạn ăn ngon lành, tôi thấy mà chán ngán, không đụng đến 1 cái gì. Tôi ghét mấy thứ đó.


    Ấy thế mà, mỗi lần ai bắt tôi ăn cái gì, hay mua nhầm mấy món thế này, mẹ tôi đều bảo: mua làm cái gì, nó không ăn mấy cái này đâu. Nể mẹ tôi thật.



    [​IMG]


    Hôm nay con bạn bảo mua bún chả giò cho tôi ăn, mà chả giò cũng là thứ tôi chẳng bao giờ thèm ăn, vậy mà mua. Lúc qua nhà dì, dì cũng làm chả giò cho tôi ăn, mẹ tôi lại bảo: ”nó mà ăn cái này thì chết liền à” . Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.


    Những năm tháng xa nhà, mỗi lần về , tôi luôn thấy các món cá ngừ kho măng, gỏi cuốn, lẩu, mấy kí rau và salad chuẩn bị sẵn cho tôi ăn đầy bàn và trong tủ lạnh. Biết tôi là trùm ăn các thứ này, nên mẹ luôn chuẩn bị rất nhiều không bao giờ quên mỗi lần tôi về. Với lại tôi ăn như hạm, nên toàn mua tính kí, nên mới đủ cho tôi ăn. Lúc đó, em tôi còn ganh tị, vì được mẹ cưng quá.


    Tôi vốn ăn uống đơn giản, chỉ cần bữa cơm có rau là đủ, còn những thứ cầu kì, tôi ít ăn và ít thích. Mẹ tôi có lẽ không hiểu tính tôi, nhưng thói quen ăn uống bà nắm rõ mồn một. Có lẽ vì thế, bà luôn là một đầu bếp giỏi.


    Xuất thân gốc Huế, và là đầu bếp, những món bà nấu phải nói là trên cả tuyệt vời. Mỗi lần về nhà, tôi đều thông báo mấy giờ về đến, mẹ tôi lật đật đi chợ, bảo mua cho con gái ăn.


    Sau này, tôi vẫn chưa tìm được một người nào nắm được sở thích của tôi như mẹ. Khổ là tôi cũng không biết mẹ tôi thích ăn gì, chỉ biết ghét gì thôi. Tính tôi vốn hời hợt và vô tình, sở thích của bạn bè, hay người thân tôi ít để ý đến. Thậm chí người yêu, tôi còn không biết họ thích ăn gì, ghét gì nữa.


    Chính vì vậy, tôi thích nhất ăn cơm gia đình, rất ngon và toàn những món mình thích. Dù làm gì, cứ về đến nhà, tôi luôn ăn tối cùng mẹ. Nhìn trên bàn, với những món ăn giản dị, được làm bằng tình yêu của gia đình và sự thấu hiểu con cái, tôi thật sự biết ơn mẹ rất là nhiều.
    (st)
    baovelephai, dungnanlamlaiHoa_Sim thích bài này.
  3. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Giá trị giữa người thân và người dưng


    Trong những ngày bệnh không thể ra khỏi nhà, ruột quặn lên từng cơn đau đớn, không thể ăn một thứ gì. Tôi nhận ra giá trị thực sự của người thân hơn nữa.

    Mỗi lần sốt, tôi đều bị suy ruột, dịch vị tăng cao, làm ruột gan như có ai đang bóp. Đối với tôi, bệnh tật là một thứ gì đó kinh hoàng. Vì không giống như một số người, những mỗi lần bệnh là sốt cảm hay đại loại trúng gió gì đó. Còn tôi mỗi lần bệnh, là y như rằng nằm liệt giường cả tuần, ruột gan đau buốt. Và đôi khi phải nhập viện hàng tuần. Tinh thần và sức khỏe đều rệu rã, bị những cơn đau bòn rút từ từ.


    [​IMG]

    Trong thời gian này, có hai người thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, hầu như gọi nhiều đến nỗi tôi không thể bắt máy nổi, vì cầm điện thoại quá 5 phút là điều khó khăn, đó là mẹ và nhỏ bạn.

    Mẹ tôi đang nằm viện, do tai nạn bị chấn thương đầu và gãy xương má, cần phẫu thuật. Tôi không thể về thăm, tôi không thể lái xe được, càng không thể ra nổi trạm xe chứ đừng nói ngồi quá một giờ đồng hồ. Ấy vậy mà mẹ vẫn gọi điện cho tôi, hỏi tôi thế nào? Ăn uống làm sao? Khi đó, tôi im lặng, tôi suy nghĩ…

    Tôi suy nghĩ về giá trị của người thân và người dưng. Tôi thương mẹ, tôi rất thương những người máu mủ trong gia đình tôi. Vì tôi là người lấy gia đình làm nền tảng, nhưng hành động của tôi, cảm thấy còn chưa đủ, còn hời hợt với tình thân quá.

    Thời gian trôi đi, càng lớn, tôi càng xa gia đình. Mỗi lần về nhà là những chuyến đi vội vàng vội vã.

    Tôi tự hỏi, bao năm qua mình đang chạy theo điều gì đây, mục tiêu của tôi phấn đấu vì điều gì đây? Tất cả đều vì tôi, chưa bao giờ vì gia đình.

    Những năm còn nhỏ, sống cùng gia đình, tôi đi học, nhưng một điều tất yếu, ba mẹ có nghĩa vụ nuôi mình ăn học, mình biết ơn họ, nhưng chưa làm được gì. Lớn lên một chút, tôi tốt nghiệp, ra trường, đi làm, phấn đấu tất cả vì tương lai tôi, hết, không phải vì gia đình.

    Rồi khi có người yêu, tất cả nỗi nhớ, tình thương, tôi dành cả cho người yêu, tôi vẫn yêu gia đình, nhưng thời gian dành cho họ thì không bao nhiêu cả. Trong khi đó, tôi bệnh, người luôn gọi điện thoại lại là gia đình tôi, mẹ tôi. Và người yêu tôi thì vẫn gọi đấy, nhưng gọi giống như kiểu gọi cho biết mình có gọi, và những cuộc gọi như lá mùa thu. Thật sáo rỗng.

    Nếu là trước kia, tôi đã làm ầm ỹ lên, nhưng bây giờ, lúc này, điều đó với tôi, đã không còn quan trọng. Tôi không cần phải tức giận, không cần phải buồn, hay không cần phải khổ não vì nó, đó chỉ là sự khác biệt của giá trị: NGƯỜI THÂN VÀ NGƯỜI DƯNG.

    Bạn biết sự khác biệt giữa người thân và người dưng là gì không?

    Người dưng, là một người dù có tốt với bạn, có yêu thương quan tâm chăm sóc bạn nhiều đến thế nào, thì bạn không bảo đảm rằng, trong những lúc bạn khó khăn nhất, sẽ bên cạnh và che chở cho bạn suốt đời. Và tất cả những tình cảm mà người dưng dành cho nhau đều mang tính mong manh và ngắn hạn, dễ dàng đổi thay theo thời gian.

    Còn người thân, yêu thương dành cho bạn không bao giờ cạn, dù bạn sai lầm, dù bạn thế nào, lúc bạn khó khăn nhất, thì người thân vẫn mãi là người thân của bạn, luôn bên cạnh bạn lúc bạn cần họ nhất và họ luôn mở rộng bàn tay chờ đón bạn trở về.

    Đôi khi tôi nghĩ thật nực cười cho những trường hợp tự tử vì tình yêu. Họ đau khổ vì một người, rồi tự động kết liễu cuộc đời mình vì một người dưng, bỏ lại bao công nuôi dưỡng của cha mẹ chưa có một lần đền đáp, bỏ mặt họ sống với nỗi đau mất con. Chết thôi thì đơn giản rồi, nhưng sau cái chết đó, để lại muôn ngàn trách nhiệm cho người khác thì chết đúng nực cười. Chết như thế người ta gọi là chết vô trách nhiệm, chết như thế chẳng ai thương tiếc cả, cuối cùng sống đã khóc thì có chết đi cũng chẳng thể cười nổi.

    Tình yêu đôi lứa đôi khi là một cái gì đó ghê gớm, khiến con người ta quên mất người thân, quên mất bảng thân, và sẵn sàng đổi trả bằng mạng sống mà ba mẹ mang lại. Người ta gọi đó là tình yêu điên dại, yêu như thế có ngày nhập viện tâm thần nếu chẳng may bạn không được đáp trả xứng đáng.

    Người thân, người dưng? Ai là người thân trong cuộc đời bạn, ai là người dưng trong cuộc đời bạn. Hi vọng mỗi người tìm cho mình một câu trả lời đúng cho bản thân và biết phải làm gì tiếp theo khi nhận ra những giá trị đó.
    (st)
  4. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Người viết bài này không hiểu gì về đạo Phật, phải chăng viết để câu khách ?
    Đạo Phật không cổ súy cho mê tín dị đoan, ở đây là xin xăm bói quẻ, một việc hoàn toàn xa lạ với đạo Phật .
    Người ta nhìn thấy ở một số đền thờ có cho xin xăm, đó là biến tướng của đạo Lão và một số môn phái du nhập từ Trung Quốc, họ thờ đủ loại thần thánh, từ giặc cướp nước như Phục Ba tướng quân Mã Viện b-( ( kẻ đã giết Hai Bà Trưng ) đến những nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết như Tôn Ngộ Không :-j, Na Tra:-j, Thái Thượng Lão Quân... tức là thờ những loại không đáng để thờ, nói chung là nhảm nhí !
    Những bậc chân tu của đạo Phật không bao giờ cho phép bọn buôn thần bán thánh lợi dụng cửa chùa để bói tóan và xem quẻ !
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Anh đồng ý với bác Sim là đầu câu chuyện này người viết không hiểu về đạo Phật, đạo phật không có Miếu chỉ có chùa, đạo phật không có xin xăm....v,v.
    Nhưng người viết ra câu chuyện này hay chứ, mình thích cách sống có tình có nghĩa như vậy.
  6. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    :D
  7. ILikeYou70

    ILikeYou70 Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    16/11/2013
    Đã được thích:
    450
    Chúc mừng năm mới.
  8. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
  9. ILikeYou70

    ILikeYou70 Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    16/11/2013
    Đã được thích:
    450
    ư
    Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã mà.
  10. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Chị à, vậy cái người nắm tay mình đi đến cuối đời đó gọi là gì ạ? ;)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này