Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3542 người đang online, trong đó có 382 thành viên. 08:17 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45676 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    • Hạnh phúc là khi con còn nhìn thấy mẹ
    Mỗi lần dạo Facebook, nhìn thấy ai đó đăng một tấm hình, một thông điệp về mẹ, lòng tôi cũng rộn lên bao xúc cảm ngọt ngào, hạnh phúc. Vì tôi biết, bạn đang vui vẻ hạnh phúc bên mẹ của mình và cũng vì bạn may mắn hơn vô vàn người khác.

    Lúc còn nhỏ, đi đến đâu, đi bao lâu cũng được chỉ cần có mẹ cạnh bên thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy an toàn. Đi đâu cũng vậy, chưa vào tới cửa nhà đã inh ỏi “Mẹ ơi, Mẹ…”. Nhưng mỗi ngày lớn lên, tiếng gọi “mẹ” dường như đã bớt thiết tha và nhạt nhòa dần theo năm tháng.

    Tôi còn nhớ rõ, cô bạn thân cùng lớp 12 của tôi từng đắc ý như thế nào khi mẹ nó đi công tác 3 tuần ở Hà Nội, vừa lập dự định cho mình trong 3 tuần được tự do (vì nó chỉ ở với mẹ) vừa than thở với tôi rằng mẹ nó phiền phức, cổ hủ. Sau một tuần tự do, nó nhận được cuộc điện thoại báo tử từ công ty của mẹ nó. Lần đầu tiên, tôi thấy nó khóc, tay chân loạng chạng tưởng chừng như chỉ đẩy nhẹ một cái là có thể gục ngã.

    “Năm xưa tôi còn bé
    Mẹ tôi đã qua đời
    Lần đầu tiên tôi biết
    Thân phận kẻ mồ côi

    Đưa mẹ về nhà, những người thân của nó cũng vừa kịp đến, mỗi người một tay phụ giúp nó trong lễ tang của mẹ, ai bảo gì thì nó làm nấy, nó còn quá trẻ, đầu óc lúc này lại hoang mang, làm sao có thể gánh vác hết hàng trăm việc trong giờ khắc chia li này. Dì cô nhờ nó chuẩn bị quần áo của mẹ mình để đem đi liệm, nó sững sờ khi biết lâu rồi, mẹ mình không có một chiếc áo mới, đôi giày cũ mèm đã đi cùng bà từ ngày nó vào trường cấp 3. Vậy mà mỗi lần nó xin tiền mua sắm bà đều cho không ngần ngại, chỉ dặn con gái mua gì cũng nên tiết kiệm, bấy lâu nay nó vẫn than vãn với bạn bè rằng mẹ mình nói nhiều quá.

    [​IMG]

    Nước mắt nó trào ra như cơn mưa rào sau những ngày trời gắt nắng. Quá đột ngột trước hung tin, nó chưa rõ vì sao mẹ mình ra đi, chẳng còn thời gian đến bệnh viện hỏi han, đồng nghiệp viếng thăm cũng không ai biết. Tuy nhiên, người bạn thân của mẹ đã cho nó biết, mẹ nó mất vì bị ung thư máu. Hai tuần gần đây, cảm thấy trong người không ổn, bà đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo bà phải nằm bệnh viện một thời gian để khám và chữa trị, có thể sẽ vô máu, thay máu. Lúc biết rõ bệnh tình của mình thì nó đã chuyển sang cuối giai đoạn 2 đầu giai đoạn 3 (mãn tính). Những năm trước dù có bệnh bà cũng cho qua, cứ nghĩ không sao, nên cứ lao vào làm việc, để lo cho con gái. Biết bệnh tình của mình vì không muốn nó lo lắng, năm cuối cấp phải thi đại học, bà không muốn nó mất tập trung nên đã âm thầm nhập viện một mình chữa trị, người bạn thân đã bên cạnh bà sau giờ làm việc trong suốt một tuần đó. Khi truyền máu, bà thấy khỏe hơn, nhớ đến con nên vội đứng dậy xin bác sĩ cho về nhà một chút, bà bị sốc, phần vì sức khỏe yếu bà xỉu đi, khó thở rồi… Người bạn thân nghẹn ngào… còn tôi thì cảm thấy có vị rất đắng ở môi, xót xa cho người mẹ quá cố.

    Nó té xuống, nước mắt lại trào ra, nó tự tát vào mặt mình, tôi cố ngăn, nhưng không thể. Nó nói với tôi, nó nhớ ra những đêm mẹ than nhức mỏi nhờ nó xoa bóp, những đêm bà ho, bà sốt cao mà nó vô tình nào quan tâm đến. Nó nghĩ chỉ là những cơn sốt, cảm cúm bình thường, nhưng chắc nó không biết, ngày nó còn nhỏ, chỉ cần nó sốt lên một tí thôi là cả đêm bà mất ngủ, chỉ cần nó ho nhẹ một cái thôi là tim bà đã nghẹn lại. Mẹ nó sinh ra nó được 4 tháng thì ba cô bỏ đi, bà chỉ có một mình, lúc nó còn nhỏ, bà đã phải cực gấp đôi, gấp ba so với những bà mẹ khác. Bạn thân của bà kể, lúc đấy bà vay tiền bạn bè, thuê người chăm trẻ, lựa chọn mãi mới cảm thấy yên tâm với người giúp việc, làm ở công ty thật chu toàn nhưng cách vài tiếng lại gọi về nhà hỏi han con trẻ.

    Ngày đưa mẹ mình về nơi an nghỉ cuối cùng, nước mắt nó rơi mãi. Suốt một tuần, nó không ăn uống, tự dằn vặt trách móc bản thân. Lúc còn mẹ thì không trân trọng, mất mẹ rồi mới hối tiếc thì có thay đổi được gì không, hay chỉ thêm những cay đắng trong lòng? Nó nghỉ học, chẳng liên lạc với ai trong lớp, ai đến nhà, nó cũng không ra chào đón.

    Bẵng đi cũng vài năm, tôi tình cờ gặp lại nó, nó trưởng thành hơn, giỏi giang hơn và cười nhiều hơn trước. Mỉm cười với tôi, nó chia sẻ, nó đã từng dằn vặt bản thân, thậm chí muốn chết đi cho xong, nhưng biết mẹ không muốn nó buồn, nên cố gắng sống tốt, như chuộc lại lỗi lầm ngày trước. Không có mẹ bên cạnh, nó tự học cách chăm sóc bản thân, ít dựa dẫm người thân, một mình bươn chải, vừa làm vừa học. Nó cười suốt buổi trò chuyện, nhưng vẫn đôi mắt ấy, những giọt nước trong veo vẫn cứ rơi không một tiếng nấc.
    “Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa xôi mà quên mất những điều gần gũi.
    Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa hoa mà quên mất mẹ đang lầm lũi.
    Nhiều lúc con đi tìm những thứ không phải của con mà quên mất rằng thời gian ngắn ngủi.
    Giờ là lúc con đi tìm lại mình - đứa con bé nhỏ của ngày xưa luôn khiến mẹ vui....” (2)

    Câu chuyện đấy đến hôm nay vẫn ám ảnh tôi. Kể từ hôm ấy, tôi làm gì cũng gấp gáp hơn ngày trước. Tôi siêng tập thể dục hơn, ít ăn đồ ngọt, đồ béo, thay nước ngọt bằng nước suối, tôi không muốn sức khỏe tôi xấu đi. Dù đi đâu cũng vậy, về đến nhà là tôi “điểm danh” từng thành viên trong gia đình ngay. Với tôi thì ngày nào cũng là ngày của Mẹ của Ba của gia đình, tôi không có khái niệm đúng ngày mới trân trọng và tưởng nhớ, tôi muốn tặng gì, cũng sẽ làm ngay. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó tôi không thể làm những hành động dễ thương này nữa. Tôi rất sợ chết, bởi khi tôi chết đi, chắc chắn người thân của tôi sẽ đau lòng, bởi khi tôi chết đi, tôi không thể ôm hôn những thành viên trong gia đình của mình. Dẫu biết nhân gian chỉ là cõi tạm, có đó rồi mất đó ngay thôi, nhưng làm sao tránh khỏi nỗi đau khi phải chia li người mà mình yêu quý.

    Câu chuyện tôi kể cho bạn nghe và những gì tôi chia sẻ có thể bạn thấy nó quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó. Có thể bạn thấy nó cũ kĩ nhưng không bao giờ lạc hậu. Như người trong một nhà, quá quen mặt nhau, nhưng chưa bao giờ thấy chán. Có những lúc cãi vã trong nhà, nhưng đó vẫn rôm rả âm thanh của sự quan tâm, của tình thân. Khi phải lựa chọn giữa tiếng ỏm tỏi cãi nhau với sự im lặng, tẻ nhạt của ngôi nhà thì chắc chắn tôi sẽ chọn tiếng ồn ào, rôm rả, chói tai nhưng đầy tình yêu đó.

    Nếu như bạn còn có thể yêu thương, xin bạn đừng phí một giây nào ngừng lại, không ai biết ngày mai sẽ ra sao và cũng chẳng ai có hai cuộc đời để sống, để yêu thương thêm lần nữa.
    Cho tôi được thay mặt những đứa con nói một lời cảm ơn và tạ lỗi cùng mẹ.

    Cảm ơn mẹ đã mãi yêu thương con, cảm ơn mẹ cho con những trận đòn roi để con nên người. Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống đầy yêu thương. Cảm ơn mẹ đã cho con được làm con của mẹ.

    Con xin lỗi mẹ vì đã là một đứa trẻ hư, con xin lỗi mẹ vì đã trốn đi chơi làm mẹ lo lắng, con xin lỗi mẹ vì học hành bê trễ khiến mẹ buồn lo. Con xin lỗi mẹ, vì con đã cãi lời mẹ răn dạy.

    Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn, con là đứa con của mẹ, nhưng lần này chiều con ít lại, để cho con chăm sóc mẹ, để cho con bớt hư đi, để nước mắt mẹ vơi đi chỉ một ít.

    [​IMG]
    “Ngôn ngữ trần gian như túi rách

    Đựng sao đầy hai tiếng “mẹ yêu”

    Với tay con níu thời gian

    Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô

    Một lạy này xin được tạ tội

    Ngày xưa con bất hiếu

    Đã từng làm mẹ khóc như mưa

    Từng làm mẹ khổ ngày xưa

    Trăm ngàn lạy cũng chưa vừa ơn mẹ”
    Nếu bạn còn mẹ, hãy đến ôm mẹ và nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều!”. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, và nhất là khi mỗi ngày trôi qua ta vẫn còn nhìn thấy mẹ.(st)
    baovelephaiHoa_Sim thích bài này.
  2. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    5 phút cho con gái


    Khi tình yêu thương còn nằm trong tầm tay, hãy sắp xếp và đưa ra những thứ tự ưu tiên cho cuộc sống.

    Haley(Dịch từ MoralStories)


    Vào một ngày đẹp trời tại công viên, người phụ nữ ngồi kế bên một người đàn ông trên ghế đá và nói chuyện về những đứa con của họ: "Kia là đứa con trai bé nhỏ của tôi", người phụ nữ nói và chỉ tay vào cậu bé đang chạy dưới cỏ. "Trông cháu bé thật khỏe mạnh", người đàn ông đáp lại. "Kia là con gái của tôi. Cháu mặc váy trắng và đang đi xe đạp".


    Một lát sau, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi con gái mình: "Bao giờ chúng ta có thể về được, Melissa?". Cô bé đáp lại: "Chỉ năm phút nữa thôi bố nhé! Chỉ năm phút thôi". Bố cô khẽ gật đầu, còn Melissa thì mau chóng lên xe đi tiếp. Năm phút tiếp theo đã qua, người cha đứng lên và gọi con gái lần nữa: "Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi con yêu".


    Từ đằng xa, cô bé nhanh chóng đáp: "Cho con 5 phút nữa thôi. Đúng 5 phút thôi ạ". Người cha vui vẻ đồng ý. Thấy vậy người phụ nữ ngồi kế bên tiếp lời: "Anh thật là một người cha kiên nhẫn".


    [​IMG]


    Người đàn ông cười và đáp lại: "Anh trai của Melissa - Tommy đã mất năm ngoái bởi một chiếc xe tải khi nó đang chạy xe đạp gần đó. Tôi không dành nhiều thời gian chăm sóc nó và càng không bao giờ cho nó thêm chút thời gian nào để tập xe cả. Tôi không muốn mình mắc sai lầm tới lần thứ hai. Con bé nghĩ tôi cho nó 5 phút để tập xe. Nhưng sự thực, tôi dành ra 5 phút để theo dõi quá trình tập luyện của nó".


    Cuộc sống có nhiều sự việc cần được ưu tiên. Gia đình là điều mà chúng ta nên quan tâm đầu tiên và dành nhiều thời gian nhất. Bạn cố gắng thêm 5 phút để hoàn thành công việc, 5 phút để nói chuyện cùng đối tác, 5 phút chỉ để chọn lựa một món đồ ưa thích... tất cả đều không bao giờ bằng 5 phút dành cho gia đình. Khi tình yêu thương còn nằm trong tầm tay, hãy sắp xếp và đưa ra những thứ tự ưu tiên cho cuộc sống. Bạn sẽ luôn cảm nhận được tình yêu thương.
    (st)

    baovelephai, Hoa_Simdungnanlamlai thích bài này.
  3. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG

    Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - bà nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày bà nội mất.
    Chồng hỏi vợ: Sinh nhật bà ngày nào?
    Vợ hỏi lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của bà?
    Con cái hỏi cha mẹ: Bà sinh ngày tháng nào?

    Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh của mẹ và bà trong chứng minh nhân dân để làm bia mộ cho bà !

    Và đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của bà.
    (st)
  4. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Bài này hay và cảm động quá, Bản thân cũng nên thường xuyên nhớ lại những điều này.
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Tôi cho em 5 phút để thay đồ và trang điểm, rồi thêm 5 phút...rồi tất cả là 12 lần của 5 phút em mới xong, và rồi tôi thấy hầu như phụ nữ ai cũng thế, riết rồi quen luôn khỏi cự nự nhé bạn ơi.
  6. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Đến khi người phụ nữ này già đi, rồi cô ta cũng bị như vậy thôi, sao mình chán cái loại người như vậy quá.
  7. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Nếu đàn ông nói em đẹp lắm rồi, khỏi cần trang điểm thì phụ nữ sẽ ko trang điểm nữa ạ. :))
  8. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Không có đâu em, hi hi. Nói thường xuyên như vậy họ trang điểm ác hơn nữa, lâu hơn nữa...họ luôn luôn thích ở trên đỉnh ấy.:)):))
  9. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Luôn thích lên đỉnh mà không muốn xuống... là thói quen, cũng là nhược điểm chết người của các nhà đầu tư chứng khoán !
    Xem ra nhà đầu tư CK và chị em phụ nữ hợp nhau điểm này ! :-P

    Lên đỉnh thì phải ra...
    Ra rồi thì xuống...

    Nghỉ ngơi một thời gian... rồi lên lại... là lẽ thường tình ! :-"

    Thuật ngữ chứng khoán gọi thời gian nghỉ ngơi này là... TÍCH LŨY !

    :)):)):)):)):)):))
  10. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Cái này chuẩn nỳ.:))
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này