Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3294 người đang online, trong đó có 45 thành viên. 02:21 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45592 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.512
    Mong con ứng xử trong khi mẹ còn

    Con ơi, mẹ chẳng cần chi

    Mong con ứng xử trong khi mẹ còn

    Là gương sáng để con – con soi vào

    Dù cho sức khỏe thế nào

    Tuổi già tất phải dựa vào con thôi

    Nuôi con, trả nghĩa cho đời

    Chỉ mong thấy được những lời thân thương

    Cuộc đời vất vả trăm đường

    Đắng cay mẹ chịu, ngọt bùi phần con

    Năm qua, tháng lại mỏi mòn

    Ngược xuôi, vất vả nuôi con lớn dần

    Ầu ơi, nước mắt trong ngần

    Mẹ tràn ngập cả mọi phần hẩm hiu

    Giờ đây tuổi đã xế chiều

    Chỉ mong con nhớ những điều Phật răn

    Còn khi đã khuất núi non

    Chẳng cần con khóc nỉ non làm gì

    Ngày giỗ cũng chẳng cần chi

    Làm mâm cỗ lớn, đem đi cúng ruồi

    Công cha, nghĩa mẹ con thời nhớ ghi

    Chẳng cần quà biếu làm chi

    Rất cần thăm hỏi bởi vì cô đơn

    Ân cần tỏ tấm lòng son

    Như miếng chầu đắng, nhưng ngon tay mời

    Nhân quả, phải nhớ lấy lời

    Dù là cao quý, hèn đời con ơi

    Cuộc đời, thiện ác thế thôi

    Nhớ nhân quả, mẹ thời an vui.
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14075 người khác thích bài này.
  2. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
  3. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Anhdo, themoon1407, ILikeYou703 người khác thích bài này.
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
    Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
    Mây trời lồ.ng lộng không phủ kín công Cha

    Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
    Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
    Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”.
    Last edited: 13/11/2013
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14074 người khác thích bài này.
  5. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.849
    Mẹ yêu ơi.

    1. Mẹ yêu ơi, con xin lỗi. Những ký ức của một đời người, cát bụi chẳng thế lấp đầy quá khứ. Những việc đã qua như khói như sương, những điều hư ảo khiến người ta chẳng thể cảm thấy được sự chân thành, lật giở từng trang sách đã ố vàng mà chân thực biết bao, chân thực đến nỗi khó mà quên được“Sắp đi mũi chỉ kỹ càng. Sợ con đi đó xa nhà quá lâu .Chút lòng tấc cỏ dễ đâu.Bóng ba xuân đáp ơn sâu mẹ hiền” Trên thế giới này có một giọng nói tuyệt với nhất, đó chính là tiếng gọi của mẹ yêu, mẹ dệt nên những giấc mơ cho con gái, thắp lên ngọn đèn sáng trong lòng con, bình dị mà vĩ đại. Tiếng chuông treo cổ lạc đà từ xa vọng lại, từng âm thanh lọt vào tai, làm lay động tiếng lòng nhạy cảm. Con xin gửi tới mẹ đã ở nơi xa ba từ “con xin lỗi”, ba từ này là ba từ sâu thẳm trái tim con gửi đến mẹ trong đêm vắng lặng.Yến oanh đến lại đi, xuân qua thu tới, ai rồi cũng phải tới lúc già, đầu bạc như tuyết. Con gái khôn lớn từng ngày, mẹ lại càng ngày ngày già đi! Tình yêu của mẹ giành cho con đã có lúc con chẳng thể hiểu hết, xin mẹ hãy tha lỗi cho đứa con ngốc nghếch này, “Mẹ ơi, con yêu mẹ!!!”Ánh trăng soi rọi khung cửa sổ ký túc, ngắm màn đêm dịu nhẹ, êm ả, từng cánh cửa cất giữ ký ức của Hiểu Lệ dần được mở ra, tiếng kéo cắt tóc vang lên, chẳng thể cắt được mái tóc đang rối bời, từng sợi tóc rơi xuống lả tả, từng sợi tóc chạm vào lưỡi kéo là đã mất đi sinh mệnh, gió thổi lất phất, tìm về nơi được gọi là gia đình. Gia đình ư? Gia đình tôi ở đâu? Gia đình tôi…..“Hiểu Lệ, con thu xếp đồ đạc xong chưa con?’Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, gương mặt mẹ cũng lờ mờ như vậy, dấu vết của thời gian vô tình khắc lên gương mặt mẹ, gánh nặng học phí đè nặng lên đôi vai gày mỏng manh của mẹ, tôi….“Hiểu Lệ, Hiểu Lệ, có nghe thấy mẹ hỏi gì không đấy? Sao con cứ như người mất hồn thế?Hiểu Lệ à, Đông Hoản là nơi rất tốt, dù mẹ chưa được tới đó, nhưng nghe cậu con nói Đông Hoản là nơi dễ kiếm tiền, con phải cố gắng học hành nhé, gia đình ta có người đỗ đại học là tin vui đó con ạ!”Nụ cười của mẹ như một đóa hoa, còn lòng tôi thì thật chua xót, kéo ba lô xuống mà thấy nặng trịnh, buông nhẹ con tim thầm lặng để bắt đầu một sự khởi hành mới mẻ. “Tạm biệt nhé,quê hương, tạm biệt mẹ, mẹ của con…..”“Mẹ ơi, con đến Đông Hoản rồi, con đã đến học viện thành phố, đến khoa kinh tế-tài chính.Con nhất định sẽ học hành xuất sắc để mẹ được tự hào về con, con sẽ cố gắng! Mẹ ơi, mẹ hãy tự chăm sóc bản thân nhé, mẹ ơi….con nhớ mẹ…..” Hiểu Lệ thầm nghĩ.[​IMG]
    2. Sương khói ẩn hiện, gió lạnh đìu hiu. Từng dòng ký ức chẳng chịu ngơi nghỉ, cứ không ngừng tuôn trào giữa không trung, không biết phải dùng icon khóc lóc hay mặt cười để viết vào nhật ký ngày hôm nay…Trời mưa rồi, lại là những giọt nước của ngày hôm qua, chẳng gặp được người bạn cũ ấm áp,ở nơi xa xôi chắc hẳn đang có tiếng khóc nấc nghẹn ngào, là tiếng khóc từ con tim….Một nơi phồn hoa, sầm uất như Đông Hoản, đường ngay dưới chân ta, đâu sẽ nơi cho ta dung thân đây, khoa kinh tế-tài chính của học viện thành phố có chỗ nào giành cho ta không?Người đón tôi là một chị học khóa trên, chị giới thiệu một cách cởi mở đến say sưa về tình hình gần đây của khoa kinh tế-tài chính. Từ lúc đó, lòng tôi tràn đầy mơ ước về con đường tương lại ở học viện thành phố, tôi coi khoa kinh tế-tài chính là cái nôi để bắt đầu phát triển con đường đầy cơ hội mới đang ở trước mắt!“Tuần sau lớp mình sẽ đi giao lưu với khoa cơ điện ở Đại Hoàng Châu, mỗi người đóng 50đồng, đây là hoạt động tập thể đầu tiên của lớp, nếu không có việc gì đặc biệt tớ mong là mọi người sẽ có mặt đầy đủ”. Lớp trưởng vừa nói dứt lời, cả lớp reo lên vui sướng, vui đến thế cơ à? 50 đồng là một khái niệm như thế nào, tiền ăn nửa tuần của mình đổ cả vào một buổi tối sao? Không đi thì sẽ mất mặt lắm! Làm thế nào bây giờ?….Mẹ ơi!“A lô, mẹ à?”“Hiểu Lệ à con? Hiểu Lệ, thế nào rồi con, học hành vất vả không con? Hòa đồng với các bạn chứ? Con khỏe không? Phải…”“Tuần sau con phải đóng 50 đồng, mẹ gửi cho con 100 đồng mẹ nhé.” (Điện thoại cúp máy)“Tút….tút….tút” âm thanh khiến người ta nghẹt thở, thật khiến người ta cảm thấy vắng vẻ,sau tiếng điện thoại là nỗi đau của mẹ.“Chắc Hiểu Lệ lại phải mua sách hay tài liệu học đây mà, mình phải đi gom tiền mới được.”Sau khi lấy lại tinh thần, mẹ dùng tay sửa qua đầu tóc một chút, rồi cầm cuốc đi ra đồng.Ánh hoàng hôn ấm áp vuốt ve thế giới với bao vết thương và sự buồn bã, khiến con người ta cảm thấy vẫn còn lại một hơi ấm. Quên đi những sự vật tĩnh lặng xung quanh ta có vẻ như khô khan, buồn tẻ, có vẻ như lạnh lùng, hờ hững. May là vẫn còn lại đôi mắt để nhìn trộm những thứ đã bị lãng quên, làn khói nhẹ bao phủ lấy làng quê yên ả. Mẹ bận rộn cuốc nốt thửa ruộng, mẹ đang tính mang hết số khoai lang này lên thành phố bán, mẹ biết đây không phải mùa thu hoạch khoai lang, kiếm chút tiền, khó thật đó! Ánh chiều tà dịu dàng vỗ về bóng hình nhỏ bé của mẹ…Màn đêm từ từ kéo tấm màn che. “Mình sẽ đưa tiền tận tay cho Hiểu Lệ, lâu lắm rồi không gặp con bé, mình sẽ mang cả khoai lang và trứng gà cho nó nữa, chắc nó thích lắm.” Khuôn mặt mẹ rạng rỡ vì hạnh phúc.Sáng hôm sau, mẹ xách theo một túi khoai lang và mấy quả trứng gà đã luộc sẵn lên đường đi Đông Hoản, đến trước cửa học viện thành phố.[​IMG]
    3. “Cháu chào cô, cháu thấy cô đứng đợi ở đây cả buổi sáng rồi. Cháu có giúp gì được cô không ạ?” Anh bảo vệ cất tiếng hỏi“Ừ, cô đến tìm con gái, nó cũng học ở trong trường này, cô đã hỏi trước rồi, học viện thành phố là ở đây mà, không nhầm được. Trường này có danh tiếng từ lâu, trường tốt lắm, hi hi!Cháu có quen con gái cô không, nó tên là Hiểu Lệ là học sinh mới của trường, nó ý à, cái gì cũng giỏi, thi đỗ để học được ở Đông Hoản này quả là có bản lĩnh. Cháu xem này, cô còn mang cả khoai lang lên cho nó nữa.”“Vâng, vâng, phiền cô đứng sang bên cho cháu, ở đây có nhiều xe cộ đi lại!”“Ừ, được rồi, được rồi, cảm ơn cháu nhé!”Sự chất phác của mẹ và hơi thở chủ nghĩa cá nhân ở Đông Hoản này hoàn toàn chẳng ăn khớp với nhau. Trước kia, Đông Hoản cũng từng là vùng nông thôn, sau cải cách ai cũng hân hoan với thành quả cải cách nên quên luôn cội gốc của mình từ đâu mà có, quên cả mùi đất ba dan mới mẻ ở nơi đây.Mẹ cầm túi quà nặng trĩu, lặng lẽ chờ đợi mong sớm được gặp con gái, đợi mãi, đợi mãi….bóng mẹ được ánh mặt trời cất giữ lại để trở thành vĩnh hằng.“Reng…reng…reng” tiếng chuông tan lớp vang lên, Hiểu Lệ bước ra khỏi lớp học, nhìn về phía đằng xa có bóng ai rất quen, gần hơn nữa, tim cô như bị níu chặt lại, “Mẹ phải không nhỉ?Mẹ!…..Sao mẹ lại ở đây, mình phải xuống đó nhanh thôi.”Hiểu Lệ cẩn thận lén nhìn những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, dường như cô quên luôn mùi đất ba dan trên người mình“Hiểu Lệ à, 100 đồng của con này, còn nữa, nhìn này, mẹ mang khoai lang và trứng gà cho con nữa, đều là của nhà mình làm ra đấy.”“Đủ rồi!” Hiểu Lệ hét lên“Mẹ, nghe con nói này, mẹ cứ về đi, ở nhà còn nhiều việc đang chờ mẹ, mẹ lang thang trên Đông Hoản làm gì? "Mẹ…..mẹ…..” Nước mắt đang long lanh những giọt nước mắt, mẹ chẳng nào gì!“Mẹ mau về đi, về đi mẹ……! Con sắp ra ngoài ăn cơm rồi, con sắp phải vào lớp rồi”“Thế….khoai lang này…..”“Không cần đâu! Muốn ăn thì đâu mà chẳng có chứ, sao mẹ phải lặn lội xa xôi đén đây chứ?Mẹ mau về đi!”Trên trời bỗng xuất hiện vài đám mây đen, bắt đầu có những giọt mưa nhỏ, dường như muốn tâm sự điều gì. Mẹ lê bước từng bước chân nặng nề, kéo theo cả con tim chất chứa lên đường về nhà, chẳng phân biệt được nước mưa hay nước mắt, thế giới đang đảo lộn ngày đêm, con
    [​IMG]4. tim mẹ đang tan nát như có vật gì nặng cứ đè lên tâm can mẹ. Những áng mây kẽ trôi, chẳng còn chút màu sắc nào, trong lòng mẹ cũng bắt đầu u ám.“Hay là nó không thích ăn khoai lang của nhà nữa rồi”, lòng mẹ đang tự cười, mẹ vẫn thương con gái của mẹ lắm Giơ tay ra tìm kiếm sự yên tĩnh xung quanh, vẫn còn sờ thấy một chút ấm áp còn lại, từng chút từng chút xâm nhập vào cõi lòng sâu thẳm nhất, con tim đã bắt đầu rung động“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con, con đã không hiểu tình yêu mẹ giành cho con! Con xin lỗi mẹ!”Đêm hôm ấy, Hiểu Lệ khó ngủ, trằn trọc cả đêm. Đứng dậy, dưới ánh đèn vàng vàng, mở cuốn sổ nhật ký, viết vào đó bao điều hối hận: mẹ thật bình dị. Tình yêu của mẹ đối với mình cũng thật bình dị. Mình đã từng không hiểu tình yêu mẹ giành cho mình, mình muốn nói với mọi người rằng, tình yêu bình dị này của mẹ thật vĩ đại. Mẹ thường gọi điện dặn dò mình ở trường phải tự chăm sóc bản thân, ở nơi đây con cũng muốn nói với mẹ rằng, mẹ phải giữ gìn sức khỏe mẹ nhé. Cuối cùng, mình muốn nói với mẹ một câu mà mình luôn giữ trong lòng:“Mẹ ơi, con yêu mẹ, yêu mẹ mãi mãi!”“Mẹ cũng yêu con! Mãi mãi….mãi mãi…

    Nguồn : Sưu tầm.
    Last edited: 13/11/2013
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14074 người khác thích bài này.
  6. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Cảm động những người mẹ đánh đổi cả cuộc đời vì con


    Mỗi câu chuyện xúc động về người mẹ như một lời nhắc nhở chúng ta phải biết sống sao cho xứng đáng với sự hy sinh cao cả của các đấng sinh thành.

    Bà mẹ phi thường gần 10 năm ăn cám nuôi 4 con học đại học

    Ở xã Diễn Hạnh, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, những người dân xung quanh nhà bà Tăng Thị Lộc vẫn nói về bà như một người phụ nữ hiếm có, khó tìm giữa đời thường. Những người phụ nữ ở xã Diễn Hạnh, có lẽ không ai khổ và vất vả nhiều như bà. Nhưng bà đã quen với sự khổ cực đến nỗi suốt mấy chục năm qua, bà rất ít khi nhận ra rằng mình khổ.

    Chồng bà bị cụt một chân vì mắc bệnh phong. Gia đình nhà chồng cũng là một gia đình nghèo, đông con. Khi bà về nhà chồng, cha mẹ chồng chia cho vợ chồng bà một mảnh đất và dựng cho một túp lều nhỏ để chui ra chui vào. Đó là “của hồi môn” duy nhất mà bố mẹ chồng có thể cho bà và người con trai tàn tật của họ.

    [​IMG]
    Bà Tăng Thị Lộc


    Từ khi lấy chồng, bà đã thực sự thấm thía thế nào là nghèo, là cơ cực, đói khát. Cái đói đó thấm thía hơn bao giờ hết khi lần lượt những đứa con của bà ra đời. 4 lần mang thai, sinh ra 4 đứa con 2 trai, 2 gái, chưa bao giờ bà biết thế nào là một ngày nghỉ đẻ, cũng chưa bao giờ bà được tẩm bổ, bồi dưỡng như những người phụ nữ đang mang thai khác. Cũng một phần vì thế mà con cái bà giờ đều thấp bé, gầy gò.

    Nhưng ngay cả trong cảnh cùng khổ ấy, người mẹ kiên cường vẫn lạc quan: “Nhờ trời thương, nên ngần ấy năm ăn cám, tôi vẫn khỏe như người ta ăn cơm, vẫn lao động và nuôi ngần ấy đứa con. Mà tôi ăn cám riết thành quen, đến nỗi không còn cảm giác khó ăn nữa. Đều đặn mỗi bữa tôi ăn 3 bát cám ngon lành. Người ta nhìn hoàn cảnh tôi, ai cũng nói tôi khổ. Nhưng ở trong cái khổ đó, tôi không thấy mình khổ. Khổ vì chồng, vì con, vì tương lai con cái, thì khổ thế chứ khổ nữa tôi vẫn chịu được”.

    Gần 10 năm trời ăn cám lợn để ki cóp từng đồng nuôi 4 người con ăn học, có những lúc bà đã đứng giữa cánh đồng nắng chang chang và òa khóc vì tưởng rằng không còn đủ sức thực hiện ước mơ nhìn thấy con ăn học thành tài, nhưng tình yêu và sức mạnh phi thường của một người mẹ đã giúp bà vượt qua tất cả, để giờ đây sau một chặng đường dài đầy khó khăn của cuộc đời mình, bà đã có thể mỉm cười khi thấy 4 người con của mình đều đã học xong đại học và có những bước đi vững vàng trong cuộc sống.

    Người mẹ hy sinh thân mình cứu con trong trận động đất

    Một phụ nữ trẻ đã hy sinh thân mình để che chở và bảo vệ đứa con nhỏ của cô trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản vào tháng 3 năm 2011. Câu chuyện xúc động này đã lan truyền khắp thế giới mạng, khiến nhiều người phải thán phục trước tình mẫu tử thiêng liêng và tinh thần dũng cảm của người Nhật.

    Sau khi động đất qua đi, lực lượng cứu hộ bắt đầu các hoạt động tìm kiếm cứu nạn. Và khi họ tiếp cận đống đổ nát từ ngôi nhà của một phụ nữ trẻ, họ thấy thi thể của cô qua các vết nứt.

    [​IMG]
    Câu chuyện xúc động này đã được lan truyền rộng rãi trong cộng đồng mạng.

    Nhưng tư thế của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và hai tay cô đang đỡ lấy một vật gì đó. Ngôi nhà sập lên lưng và đầu cô.

    Đội trưởng đội cứu hộ đã gặp rất nhiều khó khăn khi anh luồn tay mình qua một khe hẹp trên tường để với tới thi thể nạn nhân. Anh hy vọng rằng, người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Thế nhưng cơ thể lạnh và cứng đờ cho thấy cô đã chết.

    Cả đội rời đi và tiếp tục cuộc tìm kiếm ở tòa nhà đổ sập bên cạnh. Không hiểu sao, viên đội trưởng cảm thấy như bị một lực hút kéo trở lại ngôi nhà của người phụ nữ. Một lần nữa, anh quỳ xuống và luồn tay qua khe hẹp để tìm kiếm ở khoảng không nhỏ bên dưới xác chết. Bỗng nhiên, anh hét lên sung sướng: "Một đứa bé! Có một đứa bé!".

    Cả đội cẩn thận dỡ bỏ những cái cọc trong đống đổ nát xung quanh người phụ nữ. Có một cậu bé 3 tháng tuổi được bọc trong một chiếc chăn hoa bên dưới thi thể của người mẹ. Rõ ràng, người phụ nữ đã hy sinh để cứu con mình. Khi ngôi nhà sập, cô đã lấy thân mình làm tấm chắn bảo vệ con trai. Cậu bé vẫn đang ngủ một cách yên bình khi đội cứu hộ nhấc em lên.

    Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhìn thấy một điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con".

    Chiếc điện thoại di động đã được truyền từ tay người này sang tay người khác. Tất cả những ai đã đọc mẩu tin đều không ngăn nổi dòng nước mắt.

    Người mẹ tật nguyền nuôi con đỗ thủ khoa đại học

    Người phụ nữ ấy tên Nguyễn Thị Quế, chân bị dị tật, tay trái co quắp, bước đi khó nhọc nhưng chưa từng đầu hàng trước thời tiết, trước số phận hẩm hiu của bản thân.

    Ngoài 20 tuổi, chị Quế mang thai. Người thôn Đại Lâm, xã Tam Đa, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh không ai biết rõ “tác giả” của bào thai trong bụng chị, nhưng hồi ấy, ai cũng thấy chị vui vẻ, hay cười và thi thoảng còn ậm ừ vài câu hát học lỏm trên loa xã. Ngày chị Quế sinh con, người ta nhìn thấy nơi khoé mắt người phụ nữ được mệnh danh “hồn nhiên nhất thôn Đại Lâm” những giọt nước mắt của hạnh phúc.

    Con của chị được ông bà đặt tên là Hiếu Hạnh, cái tên chứa đựng nhiều ý nghĩa cũng như những ao ước về sự hiếu thảo, đức hạnh mà bậc sinh thành gửi gắm.

    Mỗi ngày, người mẹ tần tảo đều dậy từ tinh mơ, khi màn sương vẫn còn lảng bảng khắp ngõ xóm, lặn lội tới lò bánh mỳ nhặt 50 cái và bắt đầu hành trình dong duổi bánh dạo, gom góp từng đồng bạc lẻ nuôi con.

    [​IMG]
    Chị Nguyễn Thị Quế bên làn bánh mỳ bán dạo quen thuộc.


    Ngày con gái Hiếu Hạnh đỗ thủ khoa khối A, khoa Quản trị kinh doanh – Đại học Hà Nội, cầm tờ giấy báo trúng tuyển, hai mẹ con Hạnh ôm nhau khóc nức nở. Rồi, những ngày sau đó người ta thấy chị dậy sớm hơn ngày thường, vẫn cái dáng vội vã, tấp tểnh tới lò bánh mỳ, quýnh quáng lấy bánh và lại tiếp tục hành trình bán dạo.

    Chị vốn là một người đàn bà “bất thường”, không biết chăm chút, ăn diện. Có khi đi bán cua, bán ốc về vẫn vẹn nguyên cái mùi tanh nồng của bùn tươi, nhưng lúc ấy người ta thấy chị cười rạng rỡ. Bởi chỉ cần cái ốc, con tôm, cái bánh mỳ được bán sạch, dù có bẩn bết là mấy, nụ cười vẫn bừng sáng trên đôi môi chị. Với Hạnh, lúc ấy mẹ thật đẹp.

    Hạnh bảo rằng: “Em không bao giờ cho phép mình cãi mẹ hoặc to tiếng với mẹ. Đời mẹ khổ và chứa đầy nước mắt. Nên, sau này em chỉ muốn những giọt nước mắt của mẹ là những giọt châu của hạnh phúc”.

    Xả thân cứu con, mẹ chết thảm

    Vụ tai nạn thương tâm xảy ra vào trưa ngày 19/10/2012 ở thành phố Cardiff, xứ Wales, vương quốc Anh. Hôm đó, bà mẹ Karina Menzies, 32 tuổi, đang cùng hai con nhỏ đi trên đường thì một chiếc xe tải màu trắng bất ngờ lao nhanh về phía 3 mẹ con.

    [​IMG]
    Bà mẹ Karina Menzies.


    Bằng bản năng và sức mạnh phi thường của người mẹ, Menzies vẫn kịp đẩy 2 con ra xa còn mình thì hứng trọn cú đâm của chiếc xe. Menzies thiệt mạng ngay sau đó trong khi 2 con, một bé 8 tuổi và một bé 1 tuổi, may mắn thoát chết và đã bình phục sau khi được điều trị chấn thương trong bệnh viện.

    Anh trai của Menzies, Craig, kể lại phút kinh hoàng khi tài xế điều khiển xe đâm vào em gái mình: “Hắn ta lao điên cuồng về phía 3 mẹ con. Con bé chỉ kịp hét lên, cố đẩy các con ra xa hết sức có thể. Con bé đã cứu được mạng 2 đứa nhỏ”.

    [​IMG]
    Một người bạn của Menzies đau đớn trước sự ra bất ngờ đi của cô.


    Gia đình của người mẹ xấu số cho hay Menzies là một cô gái đáng yêu. Cô luôn sống vì các con và anh chị em của mình. Đối với mọi người xung quanh, Menzies luôn là người bạn tốt biết sẻ chia.

    Cái kết bi thương của người mẹ xả thân cứu con khiến nhiều người vô cùng xúc động và bàng hoàng. Những ngày sau đó, mọi người vẫn tiếp tục đặt nến và hoa bên ngoài trạm cứu hỏa ở đường Cowbridge Road West, nơi Menzies bị xe đâm chết.

    http://afamily1.vcmedia.vn/k:thumb_w/600/vccccccccccccZjB8YmlKbNA5ZNIuC/Image/2013/02/**-c7247/cam-dong-nhung-nguoi-me-danh-doi-ca-cuoc-doi-vi-con.jpg
    Rất nhiều người đặt hoa bày tỏ tiếc thương cho cái chết của bà mẹ trẻ.
    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
  7. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Con sẽ sống tốt mẹ à…nhất định thế!

    Hãy biết quý trọng thời gian, vì nó chẳng chờ đợi ai cả, và mẹ vẫn đang chờ bạn đến, chờ bạn về bên cạnh trong từng phút từng giây của cuộc đời.

    Con Gái vuốt thẳng những nếp áo, tô lên môi một chút son dưỡng, xoay một vòng tròn trước gương, Mẹ cười bảo :
    - Đẹp đấy, nhưng cổ khoét sâu thế con?
    Con Gái cười bảo Mẹ:
    - Thời nào rồi mà còn kín cổng cao tường nữa mẹ à!
    ***
    Mẹ không nói gì, Mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con Gái vào theo, mở tủ lạnh lôi ra đĩa dưa hấu mẹ vừa gọt sẵn, lấy một miếng đưa lên môi. Mẹ bảo:
    “Ơ ! không sợ trôi mất son à”
    Con Gái cười:
    - Thỏi son người ta tặng bên Thái ý , trôi thế nào được “lão bà” ơi.
    Mẹ giật mình:
    - Thế à?
    Con Gái hôn chụt lên má mẹ một cái:
    - Con mà mẹ. À! Mà thôi con đi đây.
    Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì con gái biết trưng diện. Con Gái có phước, được bác xì nhiều tiền mỗi tháng, tháng nào cũng đi shopping, gà rán mỗi lần đi về mang theo một đống quần áo mĩ phẩm thời trang đủ kiểu, thỉnh thoảng chợt nhớ ra, Con Gái lại mua cho Mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc lại vài mảnh vải để Mẹ may bộ đồ, quần áo thì Mẹ chẳng mặc mấy, vì Mẹ ít đi đâu, hơn nữa chẳng mấy khi Con Gái mua vừa người Mẹ, còn vải thì Mẹ mang ra hàng chị thợ may đầu ngõ để may cho rẻ.
    Nhìn con gái dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, Mẹ gọi theo:
    - Chiều có về ăn cơm không con?
    Con Gái nghĩ ngợi:
    - Cũng chưa biết được mẹ ạ, có gì con gọi điện sau.
    Mẹ vớt lại mấy câu:
    - Thế mẹ cứ để cho mày phần cơm với thức ăn nhé!
    Con Gái cau mày:
    - Thôi để con gọi điện sau, chứ con ăn rồi lại cứ để phần cơm, rồi bắt con ăn lại béo ra!
    Nói xong Con Gái phóng xe đi mất, Mẹ đứng nhìn theo Con Gái một lúc rồi lại trở vào nhà.
    Nhà có bốn người, đứa em nhỏ, bố hay đưa đi học rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể ít khi ở nhà, chỉ có Mẹ và con Gái quây quần. Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có Mẹ và Con Gái. Nhưng khi Con Gái đi học, Con Gái cũng vắng nhà. Con Gái thường về nhà khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh Mẹ để dành Con Gái thường đã nguội ngắt. Mẹ thương Con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ , Mẹ thường hâm lại cơm canh cho nóng. Những lúc ấy Con Gái ăn cơm như hoàn thành nghĩa vụ cực nhọc, vì thường là Con Gái đã ăn ở đâu đó rồi mới về nhà.
    Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong cho chóng đến ngày chủ nhật, vì khi đó Con Gái được nghỉ, Con Gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng những ngày đó Con Gái lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời với bạn, hoặc có khi Con Gái nhận lời đi ăn, đi câu cá, cắm trại với chúng bạn. Đôi khi mẹ khuyên, Con Gái cười hi hí và bỏ ngoài tai.
    Con Gái thích ăn bún riêu cua , ăn cá rán, những Chủ Nhật Con Gái ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, Mẹ lựa cua, chọn thịt rồi gọi Con Gái vào chỉ dạy. Con Gái chỉ muốn Mẹ bảo cho nhanh rồi lại tót vào nhà tám điện thoại với bạn, hoặc bật máy tính lên và lướt net.
    Mẹ nấu nướng xong xuôi, Mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, Mẹ vào phòng con gái và hỏi Con Gái bộ này có đẹp không. Con Gái đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay mải mê rà chuột, trả lời bâng quơ:
    - Cũng đẹp, sáng da đấy mẹ ạ.
    Mặt Mẹ nhíu lại, bảo:
    - Mày đi rồi , ở nhà mẹ mới hay may mặc cho vui, chứ mấy năm trước có mỗi vài bộ mặc đi mặc lại.
    Con Gái xịu mặt :
    - Giời ạ mẹ cứ hay ôn nghèo kể khổ!
    Mẹ rất thích những giây phút êm đềm như thế này bên Con Gái. Mẹ sai Con Gái nhổ tóc sâu cho mẹ. Con Gái mới đầu chối lắm, Mẹ nói mãi mới chịu vạch tóc Mẹ ra. Đến lúc ấy Con Gái mới giật mình xa xót. Tóc Mẹ đã bạc quá nửa rồi. Nước mắt Con Gái ứa ra, Con Gái cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt cứ theo nhau chảy không gì ngăn nổi. Đến khi Mẹ thấy vai Mẹ ươn ướt. Mẹ mới hỏi :
    - Sao mày khóc thế con?
    Con Gái sợ nói ra sẽ càng khóc thêm, Mẹ lại bảo:
    - Cái đồ mít ướt!
    Con Gái chạy đi lấy khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Con Gái bảo Mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình ăn cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, Con Gái không nói gì, bảo Mẹ cùng nằm xuống rồi con gái nằm đầu lên tay Mẹ. Mẹ gầy đi nhiều, Con Gái ôm lấy Mẹ dư vòng tay, Con Gái đưa bàn tay Mẹ lên môi cắn nhẹ một cái, vết cắn hiện ra mờ mờ rồi mau chóng biến mất, Con Gái lại tự an ủi mình rằng da Mẹ vẫn căng, như thế là Mẹ vẫn đang còn trẻ. Con gái nghe ngoại bảo thế!

    [​IMG]

    Con Gái thích uống nước gừng nóng. Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước lấy nước cho Con Gái đi học về uống mỗi ngày. Hết nước, gừng vẫn còn đầy trong ly, Mẹ tiếc, đem ngào với đường làm thành mứt. Lúc Mẹ đổ mứt ra rổ cho bớt nóng, con gái vào bếp lấy tay bốc như con trẻ. Vừa ăn vừa nhai nhòm nhoàm, Con Gái vừa triết lí:
    - Ngon he mẹ, cay cay ngọt ngọt đăng đắng như đời!
    Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:
    - Ai dạy mày nói thế hả con, mới mấy tuổi đầu.
    Con Gái trề môi:
    - Mẹ cứ làm như Con Gái mẹ trẻ con lắm ý.
    Tính Mẹ hay chắt mót, cái áo cũ Con Gái vứt đi, Mẹ lấy hết nút ra cất vào hộp, Mẹ bảo để khi nào cần thì đơm cho khỏi phí. Con Gái bảo Mẹ già rồi lẩm cẩm, Mẹ chỉ bảo:
    - Phung phí quá phải tội đấy con ơi!
    Con Gái cười bảo nói như mẹ thì khối đứa phải tội chết lâu rồi. Mắt Mẹ thảng thốt:
    - Sao mày lại ăn nói thế con?
    Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy Con Gái đang nghĩ đến những kẻ tham ô lấy tiền nhà nước đi bao gái phủ phê như vua chúa ngày xưa ấy thế mà sao mãi trời chưa phạt chúng ???
    Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khoá cẩn thận, Con Gái thấy nó từ khi Con Gái còn bé tí. Mỗi khi Con Gái len lén đến gần cái hộp, Mẹ lại bảo:
    - Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho.
    Mấy lần như vậy, Con Gái nản, không động đến cái hộp ấy nữa.
    ***
    Sáng hôm ấy khi Con Gái dắt xe ra khỏi cửa, Mẹ hỏi, vẫn câu hỏi của mọi ngày:
    - Hôm nay có về ăn không con?
    Có những khi Con Gái bực bội vì đi học muộn, Con Gái xẵn giọng bảo
    - Con chưa biết được.
    Nhưng hôm ấy Con Gái đọc trong ánh mắt mẹ một điều gì đó như cầu khẩn, Con Gái thở dài bảo:
    - Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Con thèm!
    Mẹ mừng rỡ bảo:
    - Ừ mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày ăn nữa, đừng ăn cơm hàng cháo chợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh.
    Mắt Con Gái rưng rưng, Con Gái vội nổ máy phóng xe đi. Không hiểu sao cả ngày hôm ấy Con Gái cứ thấy nóng ruột, Con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm mong hết giờ . Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng Con Gái vẫn xin về, xuống nhà xe để lấy xe về. Ra đến cổng, một người bán hoa ế mời Con Gái mấy chục bông hồng còn tươi. Con Gái mua lấy, định bụng mang về nhà tặng Mẹ.
    Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy cơm Mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được Mẹ đậy kĩ, nồi cà dồn thịt trên bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là một ly nước gừng nóng và cả đĩa gừng cay Mẹ đã để sẵn. Nhưng Mẹ đâu rồi ? Con *******:
    - Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi
    Con Gái chạy vào phòng, thì thấy Mẹ nằm trên giường, Con Gái lay gọi Mẹ thì thấy hình như Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần. Con Gái gào lên hoảng loạn, gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đưa Mẹ đến bệnh viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng Con Gái đưa Mẹ đến muộn quá, không cứu kịp nữa rồi. Con Gái lả người ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khoẻ mà, Mẹ vừa nấu cơm cho Con Gái đấy thôi…
    Bố và nhỏ em đưa Con Gái về, Con Gái không lê bước nổi.
    Con Gái vào phòng Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào. Con Gái đờ đi tay cầm lấy cái hộp của Mẹ, không cho ai động vào. Mẹ bình thường là thế, vậy mà giờ đây cái hộp lại nằm trong tay Con Gái. Con Gái tìm chìa khoá cái hộp. Ba rưng rưng bảo:
    - Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường.
    Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đan nhưng Con Gái không quàng, Con Gái chê nhà quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len trẻ con, áo của con gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áo len thêu tên Con gái, rồi Con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của Con Gái ngày Con Gái mới vào lớp 1, những nét chữ nguệch ngoạc ấu thơ, Con gái lắp bắp :
    - A, cái ca, quả cà….
    Con Gái thấy một vật gì đó cồm cộm, Con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy Mẹ viết ngay ngắn: ” Của hồi môn cho Con Gái mẹ.
    Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà Con Gái có lần đã cười nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc của gia đình, cái hòm gỗ lưu trữ tuổi thơ Con Gái, nuốt nước mắt vào trong, Con Gái thì thầm với Mẹ: “Con sẽ sống tốt mẹ ạ, nhất định thế”.
    (st)
    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Thư gửi mẹ

    “Thư gửi mẹ” là một bức thư cảm động của một cậu bé gửi cho người mẹ đã khuất của mình. Lúc mẹ còn sống, mẹ đã dành tất cả tình yêu thương chăm lo cho các con. Clip mang đến cho người xem thông điệp: “Vì người phụ nữ thân yêu nhất vẫn còn ở bên bạn, hãy giúp họ dù là điều giản dị nhất. Bởi đó cũng là điều quý giá nhất".

    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
  9. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Bản rap "Người mẹ nghèo"

    Người mẹ nghèo vì muốn cho hai đứa con nhỏ dại có được bộ quần áo lành lặn để ăn Tết mà phải chịu đòn roi gây xúc động cho rất nhiều cư dân mạng. Clip nhạc rap mới được tung lên mạng đã thu hút hàng chục nghìn lượt xem.

    Clip sử dụng nhiều hình ảnh chân thực trong cuộc sống về những người mẹ già tần tảo sớm hôm, sẵn sàng làm bất cứ công việc gì dù nhọc nhằn, đắng cay để “khúc ruột” của mình có được nụ cười hạnh phúc như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.

    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
  10. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    [​IMG]
    Anhdo, ILikeYou70, Kinhkha702 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này