Mẹ lạnh lắm phải không

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Mai_Yeu_16_2, 15/07/2011.

3313 người đang online, trong đó có 46 thành viên. 03:27 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 10191 lượt đọc và 262 bài trả lời
  1. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  2. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  3. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
    @lad_7946 ............................ [-(
  4. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  5. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  6. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  7. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
  8. Mai_Yeu_16_2

    Mai_Yeu_16_2 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2011
    Đã được thích:
    0
    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
    Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
    bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
    ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
    lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
    mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
    tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
    hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
    mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
    "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
    Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
    Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
    tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
    người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
    thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
    tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
    chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
    mình đã làm."
    Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
    tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
    cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó:(
    Câu Chuyện Thứ 2
    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
    hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
    mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
    khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
  9. Quemua_taptoe8

    Quemua_taptoe8 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2011
    Đã được thích:
    2
    [-O<
  10. linhct0508g

    linhct0508g Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    19/02/2008
    Đã được thích:
    455
    Mãi _ Yêu _162 này là nick của ai đóa em??????????????

Chia sẻ trang này