Nghĩ ngợi cuối tuần: Đạo Phật trong chúng Ta.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Trovecatbui, 03/04/2010.

2934 người đang online, trong đó có 68 thành viên. 04:24 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 56131 lượt đọc và 536 bài trả lời
  1. small_best

    small_best Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2006
    Đã được thích:
    9
    [r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)]
  2. eegVN2009

    eegVN2009 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2009
    Đã được thích:
    0
    Gửi các bác đoạn nhật ký của một phật tử để đọc thư giãn ngày chủ nhật !

    Ôm ... đúng duyên !
    Hồi còn nhỏ, tôi ở Qui Nhơn.
    Ngày í tôi học trường pháp, giờ chẳng nhớ tí gì, thậm chí tiếng anh còn quên nói là tiếng pháp, vì chỉ mới học có mấy lớp thôi mà ...

    Lớp " đu zem ", hình như là lớp một bây giờ thì phải, có thằng nhóc cùng lớp nó thương tôi lắm. Ngồi học, nó đòi ngồi cạnh tôi, ra chơi nó đi kè kè bên tôi. Những ngày lễ, tôi được lên múa thì nó đứng dưới sân vừa nhảy vừa vỗ tay, đợi tôi xuống là nó phóng tới ôm chặc lấy tôi, hôn một cái lên má rồi cười khoái chí.
    Ngày đó còn phong kiến lắm nhưng sao nó ... tự do thế không biết.
    Được một năm, sang cái năm lên lớp '' ôn zem " thì nó chuyển nhà đi đâu mất. Ngày ấy điện thọai khó khăn chứ có đâu như bây giờ, thành mất liên lạc luôn.
    Con nít khỏe thiệt! Thương cho thương, hun cho hun ... Hok có gì bận lòng. Lúc đó hình như cũng thấy khoái khoái sao đó. Trời! trong lớp có đứa nào được như thế mà hok khoái chớ. Hì hì ... Câu sanh ngã chấp kinh thiệt. Khoái vậy đó nhưng khi hắn biến mất thì cũng như mười cục kẹo mà rớt đi một cục, tiếc chút rồi thôi. Qua chơi với thằng khác. Từ nhỏ đến lớn, chơi với con trai nhiều hơn con gái. Tại con trai nó thích chơi với mình hơn con gái mờ ...
    Lớn tuổi rồi, lần họp lớp bạn cũ ... Trong những đứa bạn cũ có tay ở bên kia về. Nó thấy mình nó cũng nhào tới ôm như thằng nhóc kia. Bạn cũ mà ! Ngày đó chơi thân với nhau như con trai với con trai. Nó có ôm thì cũng như con chó thấy chủ về, mừng chạy lại, nhảy vào lòng rồi liếm lên mặt thôi, đâu có gì mà phải mắc cỡ. Chưa kể, già hết rồi. Mà nó đâu có ôm mình tôi, luôn cả con bạn đứng bên cạnh nữa.
    Mình nghĩ chắc phong tục bên kia nó thế. Vả lại, cũng chẳng thấy có gì xúc động nên cho nó ôm thoải mái ... Nhưng con bạn thì không chịu, nó né, thành rốt cuộc thằng nhỏ chỉ còn ôm được mình tôi.
    Buồn cười chết được!
    Con vợ nó đang ngồi uống nước trong kia, nhảy ra cái đụi.
    Thằng nhỏ mất hồn, thả tay ra thật lẹ.
    Té ra, dù có đi đâu thì đàn bà vẫn là đàn bà, dân Việt Nam vẫn là dân Việt Nam. Có những thứ tối thiểu cần giữ gìn thì cũng phải giữ gìn. Nói chung, muốn ôm thì ngoại trừ con nít nó không biết gì, cũng không ai thấy lạ khi hai đứa con nít ôm nhau, còn ngoài ra đều phải nên ôm ... đúng lúc, đúng nơi và đúng người. Nói theo nhà Phật là phải ... đúng duyên. Không đúng duyên thì không nên ôm.
    Thằng nhỏ rút kinh nghiệm, lần sau hok mang vợ theo nữa.
    Tôi cũng rút kinh nghiệm, hok cho nó ôm nữa.
    Tại nếu chỉ ôm theo phong tục tập quán, thì sao con vợ nó nhảy ra cái dữ zậy? Còn nó sao lại ... sợ dữ zậy?

    Nguồn: link: http://vn.360plus.yahoo.com/chanhientam/article?mid=1817
  3. eegVN2009

    eegVN2009 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2009
    Đã được thích:
    0
    Gửi các bác đoạn tự sự của phật tử http://vn.rd.yahoo.com/blog/mod/profile/*http://vn.360plus.yahoo.com/chanhientam77/profile
    Tiêu đề : Chửi ... hết nghiệp !

    Một ai đó đã nói với tôi "Thiên hạ chửi mình, mình hết nghiệp". Tôi thấy câu đó có gì không ổn. Vì sao chửi mình mà mình lại hết nghiệp. Vậy mà vừa rồi đây, tôi lại được chứng nghiệm về điều ấy. Ừ, nhờ một câu mắng thật nặng, tôi được giải thoát. Đương nhiên chỉ trong một sự đó thôi. Còn những nghiệp khác thì chưa biết. [​IMG]

    Có những mối quan hệ bắt nguồn từ những nhân duyên quá khứ rất lạ lùng. Nó cứ bắt mình nghĩ ngợi về một nhân vật mà đáng nhẽ, mình không nên nghĩ ngợi. Cũng chẳng có gì đáng cho mình phải nghĩ ngợi. Thế mà ... nó lại cứ nghĩ ngợi. Mình có thể bỏ qua mọi nỗi buồn của người khác, nhưng lại không thể bình yên với nỗi buồn của người này. Mình có thể không quan tâm đến lời nói của người khác, nhưng với người này, lời nói nào cũng khiến mình lo toan. Mình làm một thứ gì đó chỉ vì nghĩ rằng để người ấy vui v.v... Đại khái là như thế. Cái dây nhân duyên quái gỡ đó, nó biểu trưng cho một loại nghiệp phiền não mà mình phải đối mặt trong kiếp này.

    Thế mà ân đức thay, chính nhân vật đó đã mắng mình. Có lẽ đó là những lời khiến hắn hả dạ nhất. Thật đau xót ! nhưng cùng lúc đó, chính ngay cái lúc sự đau xót trào ra, cái cảm giác trôi tuồn tuột cũng trào ra. Mọi thứ trôi tuồn tuột ... Ừ, không ngờ tất cả lại trôi tuồn tuột như thế.

    Trời ạ ! Từ giây phút ấy, không còn lo âu nghĩ ngợi gì nữa. Mọi vướng bận qua đi ... Trời đã trong trở lại. Bạch Đức Thế Tôn ! Con đã chiêm nghiệm được cái gọi là "Người ta chửi mình, mình hết nghiệp" . Nghiệp hết, ngay lúc đó là giải thoát.

    Một lần nữa con lại chiêm nghiệm hạnh phúc không phải là được yêu thương mà là không phải vướng mắc vào bất cứ gì. Còn vướng mắc vào thứ gì là còn đau khổ ở thứ ấy.

    Wa! Chửi, đúng là hết nghiệp thiệt, nhưng phải có điều kiện đi kèm : Tâm thức mình phải đang trong tình trạng tỉnh giác thì chửi mới hết nghiệp, chứ với một tâm thức phàm tình đầy dẫy vọng tưởng thì việc mắng chửi chưa chắc đã hêt nghiệp. Nghiệp sân sẽ xuất hiện ... Và như thế, có khi đó còn là đầu mối khiến ta tạo thêm nghiệp là đằng khác.

    Dù nhẫn được mà không buông được thì nghiệp vẫn đọng đó. Khi thay hình đổi dạng, mọi thứ xảy ra trong hiện tại tuy bị vùi sâu, nhưng nó lại được lưu lại trong tiềm thức. Đủ duyên, lại tiếp tục vận hành vào những kiếp sau ...

    Cho nên bình thường hãy nên quán sát tâm mình như Phật đã dạy : Tâm sân biết tâm sân, tâm tham biết tâm tham. Tương tự, ta đang dính mắc biết ta đang dính mắc, ta buồn biết ta buồn v.v... Có biết rõ như thế thì khi thiên hạ mắng mình, mới hy vọng mình hết nghiệp, không thì phiền não thêm lớn chứ không thể hết nghiệp được.
  4. Trovecatbui

    Trovecatbui Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/12/2009
    Đã được thích:
    1
    Trên đất đã trồng rau.

    Thì cỏ sẽ khó mọc.
  5. shifu2010

    shifu2010 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Khi nào đầu óc bác không còn cái chữ "nghiệp" nữa lúc đó mới hết nghiệp. ấy quên, lúc đó gọi là "Duy tuệ thị nghiệp" :):):)
  6. shifu2010

    shifu2010 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Với bậc thánh nhân, nghiệp chướng hay nhân quả chẳng có ý nghĩa gì với cuộc sống của họ.
  7. ngoandong

    ngoandong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2010
    Đã được thích:
    6
    Vậy chúng ta nhận ra rau và cỏ nhưng trong cỏ có loại cỏ quý hơn rau (cỏ đó làm thuốc được)
  8. Trovecatbui

    Trovecatbui Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/12/2009
    Đã được thích:
    1
    @} "Không làm thông,bách trên đồi
    Thì làm ngọn cỏ bên ngòi,dưới thung"
    @}
  9. shifu2010

    shifu2010 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2010
    Đã được thích:
    0
    Rau hay cỏ đều có chỗ dùng của nó.
  10. ngoandong

    ngoandong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2010
    Đã được thích:
    6
    Tôi nói về chuyện bố thí.
    Bây giờ nhiều báo chí nói về những người ăn xin không phải thật mà chỉ giả ăn xin. Nhưng trong đó vẫn có người ăn xin thật.
    Khi chúng ta gặp người ăn xin chúng ta có bố thí hay không?

Chia sẻ trang này