Nghĩ ngợi cuối tuần: Đạo Phật trong chúng Ta.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Trovecatbui, 03/04/2010.

2617 người đang online, trong đó có 51 thành viên. 03:31 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 55992 lượt đọc và 536 bài trả lời
  1. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    prosperity
    Có khi nhẫn để yêu thương
    Có khi
    nhẫn để tìm đường lo toan
    Có khi
    nhẫn để vẹn toàn
    Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa
    Có khi
    nhẫn để vị tha
    Có khi
    nhẫn để thêm ta, bớt thù
    Có khi
    nhẫn : tỉnh giả ngu
    Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường
    Có khi
    nhẫn để vô thường
    Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai
    Có khi
    nhẫn để lắng tai
    Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng
    Có khi
    nhẫn để bao dung
    Ta vui người cũng vui cùng có khi
    Có khi
    nhẫn để tăng uy
    Có khi
    nhẫn để kiên trì bền gan
    Có khi
    nhẫn để an toàn
    Có khi
    nhẫn để rõ ràng đúng sai
    Bạn bè quan hệ nào ai
    Có khi
    nhẫn để khinh người trọng ta
    Xem ra cũng khó đó mà
    Chữ Tâm, chữ
    Nhẫn ngẫm ra cũng gần
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
  2. Canhdan_t8

    Canhdan_t8 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/08/2010
    Đã được thích:
    0
  3. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    Để có được những hình ảnh đẹp trong đêm hội hoa đăng :
    "Ngàn năm Thăng Long-Hà Nội"
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]

    Quý Thầy từ Chùa Hoằng Pháp (Tp HCM) đã phải khá vất vả .
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]

    Cùng đóng góp công sức là đồng bào Phật tử các Đạo tràng Niệm Phật.
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    [};-[};-[};-[};-[};-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    Nam mô Công Đức Lâm Bồ Tát - Ma Ha Tát.

    ^:)^[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-^:)^

  4. dungvina

    dungvina Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    24/03/2010
    Đã được thích:
    84
    Bác ơi không có phật nhưng vẫn có trời mà xem trong phim em thấy ngày xưa ai cũng có câu"a di đà phật" huặc đại loại như " lạy phật" xong giờ đa số
    em thấy khi TTCK lên hay xuống mọi người nhìn vào bảng thây choáng đuùe làm câu "lạy trời"...;))
  5. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    Sắp vào mùa báo hiếu "Rằm tháng Bảy".
    Xin giới thiệu tư liệu : Lịch sử, ý nghĩa và mục đích của ngày lễ Vu Lan :


    Rằm Tháng Bảy
    Thích Thiện Siêu
    Ý Nghĩa
    Rằm tháng bảy theo tục lệ nhân gian Việt Nam gọi là ngày xá tội vong nhân. Ngày rằm tháng bảy có nhiều ý nghĩa:
    Thứ nhất, ngày Phật hoan hỷ. Ngày rằm tháng bảy gọi là ngày đức Phật hoan hỷ, bởi lẽ trong thất chúng đệ tử của Phật, chúng Tỳ kheo là chúng đệ tử gần gũi nhất, chúng thừa đương Phật pháp để truyền bá giáo hóa cho chúng sinh, chúng mang hình dáng của Phật làm gương mẫu ở thế gian, chúng mà trong ba tháng an cư kiết Hạ đã viên mãn và kết thúc vào ngày rằm tháng bảy âm lịch. Thông thường, khi chư Tăng thọ giới pháp xong là tu niệm, nhưng vì Phật sự đa đoan nên sự tu niệm ấy không được chuyên cần bằng ba tháng an cư. Ba tháng an cư theo Luật Phật chế, chúng Tỳ kheo phải cấm túc ở yên, Hạn chế tối đa sự đi lại, một là vì phong thổ Ấn Độ lúc bấy giờ mùa Hạ là mùa mưa, các loại côn trùng sinh sản ra nhiều, mà chúng Tăng đi khất thực sẽ dẫm đạp lên nhiều loại côn trùng, làm tổn thương đến lòng từ bi tế vật. Thứ hai là, chúng Tăng đi khất thực thì y, áo, bình bát sẽ bị thấm ướt, mất trang nghiêm, nên thế gian có phần chê trách. Vì vậy, nên đức Phật dạy chúng Tỳ kheo trong ba tháng mùa mưa phải cấm túc an cư, hạn chế việc đi ra ngoài để tập trung vào sự tu niệm, củng cố sự sống trong thanh tịnh hòa hợp, cảnh tỉnh thân tâm để tinh tấn trong con đường đạo hạnh. Cho nên một khi đệ tử của Phật tu hành trong ba tháng viên mãn thanh tịnh, kết thúc ba tháng an cư, đức Phật vui mừng lắm. Mừng cho đệ tử của mình đã hoàn thành ba tháng an cư thanh tịnh, cho nên gọi là ngày Phật vui mừng.
    Thứ hai, ngày Tăng Tự tứ. Ngày chúng Tăng sau ba tháng an cư tu tập nghĩ rằng: Tuy mình đã gắng tu như thế nhưng không chắc đã tránh hết lỗi lầm, nên ngày rằm tháng bảy cùng nhau tập trung lại, cầu mong những vị có giới đức thanh tịnh hơn mình chỉ lỗi lầm cho. Nếu mình tự thấy mắc phải lỗi lầm đó, phải phát lộ sám hối. Đó là một việc hết sức đặc biệt trong ngày Tự tứ.
    Thông thường, mỗi khi có lỗi là tìm cách né tránh, tìm cách che dấu kẻo sợ người khác biết thì xấu hổ, hoặc sợ nếu biết lỗi của mình thì lần sau mình không làm lại được nữa, cho nên thường thường là che dấu, không bộc lộ, trừ khi có ai hỏi đến, kẹt lắm mới nói tới có phạm, có vấp lỗi nọ lỗi kia. Hoặc giả, có phát lộ sám hối chăng thì cũng phát lộ âm thầm trước ngôi Tam Bảo, chớ ít khi công khai nhờ người chỉ lỗi cho mình ra giữa Đại chúng. Nhưng theo đạo Phật, ba tháng Hạ an cư xong rồi, đức Phật dạy hàng Tỳ kheo phải cầu người khác chỉ lỗi cho mình, nghĩa là không phải để đợi người khác chỉ mà tự mình phải cầu người khác tự do chỉ cho, mình phải đối trước người đó mà thưa: "Thưa Đại đức, ngày nay chúng Tăng Tự tứ, tôi cũng Tự tứ, tôi có điều gì sai phạm mà Đại đức thấy, nghe hoặc nghi, xin Đại đức thương xót chỉ cho, nếu tôi thấy có phạm thì xin như Pháp sám hối." Nói như vậy ngầm ý rằng: Tôi không phàn nàn, không thắc mắc và tôi không có oán trách chi Đại đức hết! Đó chánh là ý nghĩa mà mình phát tâm cầu mong được thanh tịnh, không có chút nào che dấu, thành tâm cầu người khác tự do nói không e dè chi hết, nếu thấy có lỗi thì cứ chỉ cho. Đó là một thái độ rất cao thượng cởi mở để làm cho mình hết sạch tội lỗi. Vì vậy trong ngày đó gọi là ngày Tăng Tự tứ. Tự tứ nghĩa là cầu người khác không ngần ngại chỉ lỗi mình ra, để cho mình biết mà sám hối, nên gọi là Tăng Tự tứ.
    Thứ ba, ngày Tăng Thọ tuế. Thọ tuế là nhận tuổi. Theo thế gian, nếu Cha Mẹ sinh ra đủ năm 12 tháng thì mới gọi là tròn một tuổi. Nhưng trong Luật Phật chế, hàng xuất gia thọ giới của đức Phật không tính tuổi theo năm tháng kiểu thế gian trên mà tính tuổi theo Hạ lạp. Nghĩa là năm nào có an cư kiết Hạ được trọn vẹn thì được tính một tuổi. Thí dụ: Vị nào an cư kiết Hạ từ 15 - 4 âm lịch đến 15 - 7 âm lịch là mãn Hạ, như vậy được tính một năm Hạ, tức một tuổi Hạ. Ai đã thọ Cụ túc giới nhưng không an cư thì không tính tuổi Hạ, còn ai kiết Hạ an cư liên tục thì được tính nhiều tuổi Hạ.
    Cho nên chúng ta thường nghe ở các Chùa khi đọc tiểu sử của một vị Tăng nào viên tịch, thường nhắc đến tuổi đời và Hạ lạp. Thí dụ vị đó 80 tuổi đời và 60 Hạ lạp, nghĩa là vị đó có tuổi Cha Mẹ sinh là 80 năm, còn tuổi Hạ là 60 Hạ lạp. Hạ lạp được tính và ngày rằm Tự tứ, sau khi đã tu hành tròn ba tháng Hạ. Tuy nhiên, cũng có trường hợp, đúng theo Luật Phật chế, 20 tuổi thì được thọ giới Tỳ kheo, nhưng vì thiếu duyên, có vị 25 tuổi mới thọ giới Tỳ kheo và sau khi thọ giới mỗi năm đều có kiết Hạ. Nếu vị ấy viên tịch vào tuổi 70, thì vị ấy được 45 tuổi Hạ và 70 tuổi đời. Nếu một vị Tỳ kheo thọ giới rồi mà không an cư lần nào cả thì coi như vị ấy hoàn toàn không có tuổi Hạ, khác với Cha Mẹ sinh ta ra, dù ta có làm hay không làm gì đi nữa hoặc giả có ngủ cả năm đi nữa thì tròn một năm cũng vẫn được tính tuổi từng năm một. Trái lại, vị Tỳ kheo thì phải có kiết giới an cư thì mới nhận tuổi, còn không an cư, thì không tính Hạ lạp cũng gọi là giới lạp, pháp lạp. Đó là ý nghĩa của ngày Phật hoan hỷ, Tăng Tự tứ và Tăng Thọ tuế.
    Thứ tư, ngày Vu Lan xá tội vong nhân. Vu Lan là ngày cầu siêu độ cho tiền nhân quá cố của người con Phật. Tích Vu Lan bắt nguồn từ việc báo hiếu của Tôn giả Mục Kiền Liên. Tích này được chép trong kinh Vu lan bồn. Chữ Vu lan bồn phiên âm từ chữ Sanskrit (Phạn) là Ulambana. Người Trung Hoa dịch nghĩa là Giải đảo huyền (Giải cái tội bị treo ngược). Câu chuyện trên ý nói rằng, những người nào tạo tội ác thì phải thọ quả báo nơi địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh, chịu sự hành hạ thống khổ cùng cực giống như người bị treo ngược. Nghĩ đến công ơn Cha Mẹ, khi ngày Vu Lan đến, Phật tử thường đem tâm chí thành, chí hiếu sắm sửa vật dụng cúng đường Tam Bảo để cầu nguyện cho thân nhân, tiền vong của mình thoát khỏi cảnh khổ đau cùng cực y như giải tội bị treo ngược.
    Như vậy, ngày Vu Lan là ngày của Phật tử đền ơn đáp nghĩa bằng cách đến Chùa cầu thỉnh chư Tăng sau ba tháng ăn cư thanh tịnh, chú nguyện cho vong nhân của mình thoát khỏi cảnh đọa đày tăm tối của địa ngục, ngạ quỉ và súc sinh, đồng thời cầu nguyện cho tất cả người khác cũng thoát khỏi tội khổ đau cùng cực như Tôn giả Mục Kiền Liên đã làm khi cứu Mẹ.
    * Sụ Tích Mục Kiền Liên Cứu Mẹ
    Tôn giả Mục Kiền Liên là vị đệ tử xuất chúng của đức Phật. Tôn giả đã chứng được Lục thông:
    Thiên nhãn thông: Được con mắt như mắt Trời, thấy khắp tất cả.
    Thiên nhĩ thông: Được lỗ tai như tai Trời, nghe thấy khắp tất cả.
    Tha tâm thông: Với tâm của mình biết được tâm của người khác muốn gì, ưa gì.
    Túc mạng thông: Là biết đời trước của mình ...
    Thần túc thông: Được Thần thông đi dưới đất hay bay trên không đều tự tại vô ngại. Cũng gọi là Thần cảnh thông.
    Lậu tận thông: Dứt trừ mọi lậu hoặc, vượt thoát ra khỏi vòng sanh tử.
    Ngoài ra Tôn giả còn chứng được tuệ nhãn (trong ngũ nhãn là nhục nhãn, thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhã và Phật nhãn) tức là con mắt, thấy được sự vật và tự tính của nó. Chúng sinh chỉ có con mắt thịt, chỉ thấy những cái trước mắt, vừa tầm, còn những cái xa quá, nhỏ quá, lớn quá không thấy được. Khi Tôn giả chứng được lục thông và tuệ nhãn liền nhớ đến Cha Mẹ mình, Tôn giả dùng tuệ nhãn nhìn khắp bốn phương, xem vong mẫu của mình hiện đang ở đâu? Khi thấy vong mẫu của mình đang ở trong loài ngạ quỷ hết sức đau khổ và đói khát, Tôn giả buồn bã vô cùng. Tôn giả liền bưng bát cơm đến dâng Mẹ, nhưng Mẹ Tôn giả vì tâm xan lẫn từ kiếp trước quá nặng nề khởi lên, sợ người khác trông thấy mà đến giành giựt hoặc xin bớt, cho nên bà một tay che bát cơm lại, một tay bốc ăn. Nhưng cơm đưa tới miệng đã hóa thành than lửa không thể nào ăn được. Tôn giả thấy vậy, vô cùng đau xót, không biết làm sao cứu vớt Mẹ được, bèn về bạch với đức Phật. Ngài dạy: Tội lỗi của Mẹ ngươi, dù có Thần thông phép lạ của hàng thiên Thần địa kỳ cũng không cứu được đâu! Duy chỉ có dùng Thần lực của chúng Tăng sau ba tháng an cư, tinh tấn tu hành thanh tịnh tập trung chú nguyện cho, may ra mới chuyển hóa được nghiệp lực của Mẹ ngươi, thì Mẹ ngươi mới được thoát khổ cảnh mà thôi.
    Nghe vậy, Tôn giả Mục Kiền Liên thưa với đức Phật: Bạch Thế Tôn, con nay làm sao mà mời chư Tăng mười phương cúng dường một lúc như vậy được? Đức Phật dạy rằng: Trong ngày Vu Lan là ngày Tự tứ của chư Tăng, ông nên sắm các thứ cúng dường chư Tăng trong ngày Tự tứ, ngày đó dầu các vị trong thiền định, hay thọ hạ kinh hành, hay hóa độ nhơn gian, cũng tập trung lại để Tự tứ và cầu nguyện cho Mẹ ngươi, thì Mẹ ngươi sẽ được thoát khổ, rồi Tôn giả thực hành theo lời dạy của đức Phật và chính trong ngày đó, Mẹ Tôn giả thoát được cảnh ngạ quỷ mà hưởng phước báu chư Thiên.
    Do vậy, Tôn giả hết sức vui mừng và thưa với đức Thế Tôn, nếu sau này có chúng sanh nào muốn phát tâm hiếu để mà cầu nguyện cho Cha Mẹ thoát khổ được vui thì có làm như con được không? Đức Phật dạy là có thể làm được trong ngày Tự tứ. Do đó, mà trong Phật giáo truyền lại một Pháp cứu độ cho tiền nhân trong ngày Tăng Tự tứ.
    Tôn giả Mục Kiền Liên làm như vậy đã nêu một tấm gương chí hiếu lớn lao cho tất cả Phật tử noi theo muôn đời.
    Tôn giả không những có hiếu trong đời Phật hiện tại mà Tiền thân Ngài cũng đã là một người con chí hiếu. Trong một Tiền kiếp, Tôn giả sinh trong một gia đình nông dân. Cha Mẹ chỉ có Tôn giả là con trai độc nhất, nên vô cùng thương yêu chìu chuộng, và Tôn giả cũng thương yêu Cha Mẹ không kém. Tôn giả biết Cha Mẹ chỉ sinh có một mình Ngài là con duy nhất, Tôn giả nghĩ đến ngày Cha Mẹ tuổi già, không biết trông cậy vào ai, nên Tôn giả nguyện ở độc thân suốt đời để phụng thờ Cha Mẹ, chứ không muốn lập gia đình. Nhưng trong khi đó Cha Mẹ lại vì thương con không muốn con ở như vậy, sợ con cô độc, sau này không có ai giúp đỡ lúc trở về già, nên luôn luôn ép con lập gia đình. Trước sự thúc ép ấy, Tôn giả đành chìu ý Cha Mẹ.
    Không may khi lập gia đình, Tôn giả gặp một người vợ không tâm đầu ý hiệp, nàng ta không phải là mẫu người phụ nữ thuần lương. Lúc mới cưới nàng về, Tôn giả dạy vẽ cho vợ thay mình hầu hạ Cha Mẹ hôm sớm, cơm nước dâng lên Cha Mẹ đầy đủ như khi Tôn giả vẫn thường làm. Lúc đầu người vợ ngoan ngoãn tuân theo, nhưng một thời gian sau nàng tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ với Cha Mẹ chồng. Vì lẽ, thói thường con trong ruột sinh ra đôi khi còn chưa thương Cha Mẹ ruột một cách hết lòng huống gì là con dâu, làm sao thương ông bà gia như thương Cha Mẹ ruột! Ngài vì sinh kế phải đi làm ăn, nàng ở nhà càng tỏ ra chểnh mảng trong việc hầu hạ Cha Mẹ chồng. Khi đã chểnh mảng, muốn từ bỏ thì phải tìm kế, lập mưu. Một hôm, Tôn giả đi làm về thấy nước đổ lênh láng giữa nhà và hỏi nước đâu vậy? Người vợ bèn chỉ vào ông già mà nói rằng: Ông chướng quá, tôi bưng nước lên dâng ông, ông vung văng, chê nước nóng nước lạnh không chịu uống rồi vung tay đổ cả ra giữa nhà như vậy đó, tôi chịu hết nổi!
    Rồi một bữa khác, Tôn giả đi làm về thấy cơm vãi ra giữa nhà và hỏi: Cơm đâu vung vãi ra đầy nhà như vậy? Người vợ liền chỉ vào bà già trả lời, bà đó, bà chướng quá, tôi nấu cơm để cho nguội, xới dâng lên cho bà, nhưng bà chê cơm trưa cơm sớm rồi vung vãi ra cùng nhà như vậy đó, tôi chịu hết nổi! Cứ một điệp khúc ấy bà vợ tỉ tê mãi, riết rồi chồng cũng phải xiêu lòng nghe theo. Tôn giả nghĩ rằng như thế thì Cha Mẹ mình quá chướng nên nói với vợ: "Thôi được, ta sẽ có cách"!
    Hôm sau, Tôn giả thuê một chiếc xe ngựa, nói dối với Cha Mẹ rằng, mấy lâu nay Cha Mẹ không về thăm Từ đường bên ngoại, nay mời Cha Mẹ về thăm một chuyến, để sau này già yếu có nhắm mắt cũng khỏi ân hận. Cha Mẹ nghe có lý nên đồng ý đi. Tôn giả cầm dây cương cho xe ngựa lên đường, khi đi đến một đoạn vắng, đường gồ ghề, Tôn giả nhảy xuống ngựa và nói dối với Cha Mẹ hãy cầm cương hờ để con đi sau bảo vệ kẻo chỗ này cướp bóc nhiều lắm. Nhưng thật ra, Tôn giả chẳng bảo vệ gì, mà cốt ý lấy roi quất vào Cha Mẹ mà nói: "Đã chừa chưa? hết chướng chưa? hết chướng chưa?" Dẫu bị đánh như vậy, nhưng Cha Mẹ không nghĩ là mình bị đánh mà lại chỉ nghĩ đến con, mà la lên: "Con ơi, lo chạy đi kẻo nó đánh chết, lo chạy đi con ơi!" Chính trong khi bị đánh mà Cha Mẹ không nghĩ đến mình đau lại cứ nghĩ con bị đánh chết mà la lên, nên hai chữ con ơi, khi ấy nó đã đánh thức Tôn giả. Khiến Tôn giả nghe hai tiếng đó nó thiêng liêng, mặn nồng, tha thiết trìu mến và thắm thiết một cách lạ kỳ. Tôn giả sực tỉnh ra là mình bất hiếu quá sức! Cha Mẹ thương mình như vậy mà mình lại bất nhân, thiếu đức, nên Tôn giả liền hồi tâm và vội vã cho xe quay về và sám hối Cha Mẹ. Khi về tới nhà Tôn giả quyết định cho vợ về quê của nàng và nguyện sống ở độc thân như vậy suốt đời với Cha Mẹ. Đó là một tiền kiếp của Tôn giả.
    Còn kiếp hiện tại, Tôn giả có tên là Mục Kiền Liên, một người con chí hiếu, muốn thực hiện sự báo hiếu cho Cha Mẹ mà lúc ở nhà chưa thực hiện được. Nên trong đời sống xuất gia, Tôn giả quyết tâm thực hiện để đưa Cha Mẹ mình đến cảnh an vui.
    Câu chuyện của Tôn giả Mục Kiền Liên trong quá khứ và hiện tại như vậy là một bài học cho chúng ta, cho những người con còn biết có Mẹ có Cha. Phần nhiều ai cũng có lòng hiếu với Cha Mẹ, nhưng vì không được un đúc, nhắc nhở, không gặp thầy hay bạn tốt nên có khi tâm bị lung lay trở thành bất hiếu. Có trường hợp bất hiếu vì nghe theo bạn ác, có khi nghe theo danh lợi, quyền thế, nghe theo cờ bạc, rượu chè, hoặc có khi làm nên ông này bà nọ rồi lên mặt với Cha Mẹ, anh em, coi thường bà con cô bác, láng giềng mà trở thành bất hiếu. Chẳng hạn có một anh nọ gặp may trở thành một quan chức lớn. Lúc đó chưa có xe đưa rước, về nhà Cha Mẹ nói đâu dạ đó. Nhưng khi làm một chức quan to rồi thì không thèm dạ như xưa nữa sợ mất thể diện ông quan. Như vậy là vì nghe theo quyền thế mà trở nên bất hiếu.
    Lại có người mù quáng học đòi theo thói văn minh vật chất tự do ích kỷ, mà không biết đến văn minh đạo đức hiếu để cho nên trở thành bất hiếu.
    Như vậy, sự tích của Tôn giả Mục Kiền Liên là một gương quí nhắc nhở chúng ta vun bồi lòng hiếu thảo của mình, đừng để lòng hiếu thảo bị các thứ khác làm vẩn đục, làm cho mù quáng, mà đánh mất đi.
    Trong kiếp quá khứ, Tôn giả Mục Kiền Liên thiếu cảnh tỉnh nên trở thành bất hiếu chỉ vì nghe theo lời vợ. Trong xã hội xưa cũng như nay, có những người con rất có hiếu với Cha Mẹ, nhưng khi chung đụng với xã hội, gặp hoàn cảnh không tốt, ít thân cận bạn hiền, bị tác động bởi sự xấu xa nên khi trở về nhà, Cha Mẹ nói không nghe, anh chị khuyên bảo không chịu, lại còn cãi lại, Cha không hiểu chi, Mẹ không biết chi, còn mình đây mới hiểu, mới sáng suốt, mới có học. Đó là một thái độ thiếu cảnh tỉnh nên bất hiếu.
    Do đó, cho nên ai có gần gũi bạn lành, lo tinh tấn tu niệm thì mới trở thành nhũng người con có hiếu. Trong Kinh Trường A hàm, đức Phật có chỉ cho chúng ta cách báo hiếu tốt nhất là: Nếu gia đình nào có những người con mà biết Bố thí, biết Ái ngữ, biết Lợi hành và biết Đồng sự thì Cha Mẹ mới nhận được sự hiếu kính của con. Nếu người con nào không biết Bố thí, không biết Ái ngữ, không biết Lợi hành và không biết Đồng sự thì Cha Mẹ không hưởng được sự hiếu kính của con.
    Thứ nhất là bố thí. Kinh A hàm dạy người hiếu kính Cha Mẹ là người biết tu Hạnh Bố thí. Người biết bố thí thì luôn luôn đem tâm hoan hỷ bố thí cho mọi người, dù chỉ là một nụ cười, một cử chỉ cung kính. Nụ cười ấy, cử chỉ cung kính ấy, sự dịu dàng ấy, cách ăn nói ôn hòa ấy là của mình, nhưng nếu mình không làm, không thể hiện là không có bố thí. Khi mình làm và thể hiện thì sẽ đem an vui đến cho mọi người, chứ không nhất thiết phải hạn cuộc ở bố thí tiền bạc. Đôi lúc một nụ cười khiến cho người ta tiêu tan đau khổ, trong khi mình đem một túi tiền cho họ chưa chắc họ đã hết đau khổ. Như vậy, người con biết bố thí thì Cha Mẹ mới hưởng được sự hiếu kính của con, còn nếu con chỉ biết quí tiền của, xan tham, chỉ muốn bòn rút của Cha Mẹ, thì chắc chắn Cha Mẹ không hưởng được sự hiếu kính của con.
    Đã có trường hợp như sau. Một bà Mẹ thiếu thốn, già yếu, người con không thèm hỏi tới. Khi Mẹ đau ốm mặc kệ, ăn ngủ không được cũng chả hề quan tâm. Người Mẹ buồn chán đi ở với bà con hàng xóm. Hàng ngày, bà đi bán nước chè và đi mót lúa giành dụm mua được tấm vé số, khi dò may sao bà trúng. Khi nghe Mẹ trúng số thì người con lật đật tới nói với Mẹ: "Thôi Mẹ về ở với con cho vui, con ở xa nhớ Mẹ, đêm hôm đau ốm không ai lo cho Mẹ!" Như vậy người con khi thấy Mẹ thiếu thốn không có thì hất hủi, khi thấy Mẹ có rồi thì hỷ hả, vì sao? Vì người con thiếu tu, xem của cải, miếng ăn nặng hơn ơn sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ. Cho nên trong một gia đình, nếu vì tâm bỏn xẻn, anh em giành nhau, nghi nhau, không có tâm bố thí thì Cha Mẹ sẽ không hưởng được sự ích lợi từ con cái. Và ngược lại, con cái có tâm bố thí thì sẽ đem lại an lạc cho Cha Mẹ. Đó là lợi ích của bố thí.
    Thứ hai là ái ngữ. Ái ngữ là một điều hết sức cần thiết, nó cũng rất dễ làm mà cũng rất khó làm. Ái ngữ là nói dịu dàng, thân ái. Có người cho rằng: Lời nói dịu dàng có chi đâu mà khó làm. Thế nhưng khó vô cùng, nếu không tu không thể nói ái ngữ được, như câu chuyện sau đây:
    Ngày xưa, một người chỉ nuôi sống gia đình với một con ngựa đi chở thuê, nhờ nó mà hàng ngày gia đình có ăn có mặc. Ngày kia, người ta đem đồ đến thuê chở trễ quá, anh ta nóng lòng chờ đợi đến chiều mới có đồ người ta thuê chở về. Sẵn bực tức trong lòng, nên vừa bỏ đồ lên xe ngựa, anh liền đánh con ngựa một cái và nói: Đồ nhãi ranh, đi, đi, đồ ăn hại, đồ chết bằm. "Nghe vậy, con ngựa ì ra đó, không đi, đánh mấy cũng cứ ì ra đó. Anh đành chịu và xuống xe. Một hồi sau, cơn nóng giận trôi qua, anh dịu dàng đến vuốt ve con ngựa, âu yếm nói với nó: "Thôi gắng đi đi con, còn ít giờ nữa là về nhà, giúp ta chở về nhà đi con.” Con vật nghe vậy, nó nhẹ nhàng dùng sức kéo chiếc xe đi ngay. Con vật mà cũng biết được giá trị của ái ngữ huống chi là người ta. Do đó, đối với Cha Mẹ, ta phải dùng ái ngữ, nếu không sẽ trở thành bất hiếu.
    Thứ ba là lợi hành. Lợi hành là làm việc lợi ích. Khoan nói lợi ích cho xóm làng, cho xã hội mà nói lợi ích cho mình, cho gia đình mình. Có những người con coi việc gia đình mình như việc ai đâu, không liên quan đến mình, không thèm sờ tay tới, thậm chí như bưng chén nước chén cơm cho Cha già Mẹ yếu cũng không hề làm tới. Đó là những việc lợi hành mà không làm, không làm như vậy thì Cha Mẹ làm sao hưởng được sự hiếu kính của con!
    Thứ tư là đồng sự. Cùng làm chung với nhau, cùng làm lụng đồng sự với nhau, gây cảm tình thương yêu vui vẻ lẫn nhau, còn không thì không làm sao gây tình cảm hiếu kính với Cha Mẹ được. Cho nên Phật dạy một cách thấm thía rằng: Người nào biết Bố thí, Ái ngữ, Lợi hành và Đồng sự thì Cha Mẹ mới hưởng được sự hiếu kính của người con.
    Như vậy, báo hiếu Cha Mẹ bằng cách biết công ơn Cha Mẹ sâu dày như non cao bể cả, mà tiền nhơn của chúng ta đã nhắc tới:
    "Công Cha như núi ngất Trời,
    Nghĩa Mẹ như nước ở ngoài biển đông,
    Núi cao biển rộng mênh mông,
    Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi.”
    Tiền nhân chúng ta nói thiết tha lắm :
    Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi, cốt ghi chín chữ cù lao là chúng ta có hiếu rồi. Nhưng báo hiếu Cha Mẹ bằng hình thức chưa đủ mà còn phải báo hiếu bằng tinh thần.
    Trong kinh đức Phật dạy rằng:
    Cha Mẹ chưa an trú trong Chánh Pháp, làm sao giúp đỡ, dắt dẫn Cha Mẹ an trú trong Chánh Pháp, Cha Mẹ chưa an trú trong điều Lành thì làm sao cho Cha Mẹ an trú trong điều Lành, Cha Mẹ chưa Quy y Tam Bảo thì nên đưa Cha Mẹ an trú trong Quy y Tam Bảo.
    Như vậy, Cha Mẹ không những hưởng được phúc lạc vật chất bên ngoài mà còn hưởng được phúc lạc trong tâm hồn, giải thoát bớt phiền trược, xa lánh được thế gian chấp trước, vọng tưởng luân hồi sanh tử, mà đức Phật đã nhắc nhở. Khi Cha Mẹ giải thoát, an vui thì sự báo hiếu của người con mới thành tựu.
    Cổ đức có câu: "Phụ mẫu đắc ly trần, hiếu đạo phương thành tựu.”
    (Cha Mẹ được giải thoát, ra khỏi luân hồi thì người con mới tròn hiếu đạo).
    Là người Phật tử, hãy ghi nhớ lời Phật dạy như vậy để hàng ngày tu niệm, hàng ngày hồi hướng công đức về cho tiền nhân của mình, nhất là trong ngày lễ Vu Lan, thành tâm chí kính, niệm Phật, tụng Kinh, lạy Phật, cúng đường Tam Bảo, cúng dường chư Tăng Tự tứ, (Chư Tăng mãn Hạ vào Rằm tháng Bảy, sau 3 tháng An Cư tập trung tu học) để cầu mong sự chú nguyện của Chư Tăng cho Cha mẹ tổ tiên của mình thoát khỏi u đồ siêu sanh lạc quốc.
    Đó mới tạm gọi là con hiếu, là người Phật tử thuần hành trong mùa báo hiếu Vu Lan vậy.
    Thích Thiện Siêu
    %%-[rose]%%-
  6. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    Khóa tu một ngày (25.7.2010) dành riêng cho Sinh viên,
    tại Chùa Hoằng Pháp Tp HCM
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [​IMG]
    %%-[rose]%%-
    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
  7. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Xin đừng nhân danh ngàn năm

    http://www.giacngo.vn/xahoi/2010/08/09/57625B/


    Khởi động từ năm 2000, việc hướng về Đại lễ 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội đã có hàng loạt các ý tưởng ý nghĩa. Ví dụ như các nơi thi đua thực hiện các công trình hướng về Đại lễ, những cuộc thi sáng tạo, tri thức văn hóa do các cơ quan truyền thông tổ chức… là những cách để cho mọi người cùng hướng về ngày hội non sông này. Hân hoan, chờ đợi nhưng cũng không ít nỗi lo và chạnh buồn khi nghe đâu đó vẫn còn những kiểu "ăn theo" hoặc bệnh thành tích mang danh ngàn năm.
    Dự án xây dựng 5 cổng chào ở Hà Nội với kinh phí 50 tỉ đồng (do các doanh nghiệp tài trợ) là một trong những công trình nhân danh ngàn năm bị nhiều người đề nghị dừng lại. Ngay trong cuộc họp của Hội đồng Nhân dân Hà Nội diễn ra vào ngày 13-7, hầu hết đại biểu đã đề xuất ý kiến ấy bởi nó mang tính phô trương, không hiệu quả lại tốn kém quá nhiều. Ý nghĩa gì khi mô hình cổng chào đến nay vẫn còn chưa được duyệt và mục đích xây dựng cũng chỉ là… thí điểm và rồi sau Đại lễ diễn ra vào tháng 10-2010 thì công trình có thể sẽ dỡ bỏ! Với dự án đó, không chỉ người dân thủ đô mới lên tiếng phản đối vì sự "chạy theo ngàn năm" ấy của Hà Nội.
    Rồi hàng loạt các doanh nghiệp thì "ăn theo" cụm từ "1.000 năm Thăng Long - Hà Nội" bằng cách sản xuất ra những lễ vật dâng lên tổ tiên như vại bia 1.000 lít, gói thuốc 1.000 điếu. Nhiều người đã đặt câu hỏi: những doanh nghiệp ấy hưởng ứng sự kiện 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội kiểu đó khác gì khuyến khích dân ta… nhậu và hút thuốc (trong khi tệ nhậu đã và đang gây ra rất nhiều hệ lụy, còn hút thuốc được xem là hành vi vi phạm bị xử phạt nơi công cộng, đang bị cấm?). Những "ý tưởng" hưởng ứng ngàn năm kiểu đó vẫn được các cơ quan chức năng cho phép thực hiện đã để lại trong dư luận thêm một dấu chấm hỏi.
    Thiết nghĩ, việc hướng về 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội là làm sống dậy tinh thần tự tín dân tộc và lòng yêu nước, đồng thời góp phần quảng bá một đất nước Việt Nam có bề dày về lịch sử, văn hiến.
    Làm sao để từ đây đến khi diễn ra Đại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội và sau đó nữa không có những kiểu "ăn theo" mang tính quảng cáo hoặc chỉ đơn thuần là làm kinh tế thì cần phải có sự nhạy bén, sáng suốt của những cơ quan chịu trách nhiệm trong các hoạt động văn hóa, truyền thông. Để cho lịch sử ngàn năm và lòng tự hào về cha ông được xốc dậy trong lòng mỗi người Việt Nam không chỉ đơn thuần là hô hào với những khẩu hiệu suông và càng không cần những kiểu nhân danh ngàn năm để quảng cáo công ty, xí nghiệp hoặc thông qua, thực thi những dự án mang tính hình thức, tốn kém…
    Nói như PGS.Trần Hữu Tá trong một bài trong mục Thời sự & Suy nghĩ của báo Tuổi Trẻ gần đây, chúng ta không nên tổ chức thật rầm rộ về hình thức, thiên nhiều về bề nổi như hiện nay, mà điều quan trọng hơn cả của vận hội lớn này là cần phải có một chiều sâu của Đại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội.

    CHÚC THIỆU
  8. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    “Bệnh tình của bé Nhân Ái đã tương đối ổn định”[};-
    (Dân trí) - BS Trần Văn Thảo - Phó giám đốc bệnh viện Nhi Đồng 2 - có những tiên lượng rất khả quan về bệnh tình của bé Nhân Ái. Ông thẳng thắn giải đáp về những vấn đề liên quan đến cháu và khoản tiền bạn đọc giúp đỡ tại bệnh viện.
    (Trích)
    http://dantri.com.vn/c20/s20-414719/benh-tinh-cua-be-nhan-ai-da-tuong-doi-on-dinh.htm

    ................................
    Thưa bác sĩ trong thời gian qua, bệnh viện tiếp nhận sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm cho bé dưới những hình thức nào? Tổng số tiền ấy là bao nhiêu?
    Tính đến ngày 31/7 số tiền bạn đọc ủng hộ bé qua Tổ trợ giúp được 904.791.500 đồng. Số tiền các nhà hảo tâm đóng tạm ứng và chuyển khoản chúng tôi sẽ tổng kết sớm và thông báo công khai.
    Số tiền bạn đọc giúp cho bé tại bệnh viện sẽ được sử dụng như thế nào thưa bác sĩ?
    Chúng tôi đã họp bàn và có chủ trương rất rõ ràng, tiền bạn đọc giúp cho cháu là của cháu. Việc sử dụng sẽ phục vụ cho lợi ích và sức khỏe của cháu, không ai có quyền sử dụng những đồng tiền này kể cả bệnh viện.
    Sau khi bé khỏi bệnh và xuất viện thì bệnh viện sẽ trừ đi các khoản chi phí đã điều trị. Tuy nhiên do cháu có bảo hiểm dành cho trẻ dưới 6 tuổi nên khoản này sẽ không tốn nhiều lắm. Số tiền còn lại sau chữa trị sẽ "đi" cùng với bé qua Sở Lao động - Thương binh & Xã hội thành phố, tại đây bé sẽ được chuyển đến Trung tâm nuôi dưỡng phù hợp.
    Khi đó việc sử dụng khoản tiền trên như thế nào hay lập tài khoản tiết kiệm cho bé sẽ căn cứ trên cơ sở pháp lý hoặc ý kiến thống nhất chung của đơn vị đỡ đầu cho bé là báo Dân trí và cả cộng đồng xã hội.
    Thay mặt bệnh viện, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới quý báo cùng các nhà hảo tâm đã và đang chung tay góp sức cùng bệnh viện giúp đỡ cho bé con bà Vũ Thị Dung nói riêng và những trường hợp khác nói chung, để các cháu có điều kiện vượt qua bệnh tật hiểm nghèo!
    Xin cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bệnh viện đã tận tâm chăm sóc cho bé Nhân Ái trong suốt thời gian qua và những ý kiến trao đổi thẳng thắn của ông hôm nay!
    Vân Sơn
    ===============
    Vài tâm tình mới nhất :
    [};-[};-[};-[};-


    Yo[};-
    (8/11/2010 10:43:00 AM)

    meoxuka@yahoo.com
    Mẹ có 1 mơ ước là nhận con làm con nuôi, dù mẹ đã có 2 anh chị sinh đôi rồi con ạ. Nhưng với con mẹ có cảm giác khó tả lắm. Hiện tại mẹ bận bịu đi làm và chăm sóc 2 con nữa, nên mẹ ít vào thăm con được. Mẹ hy vọng khi con ra viện sẽ được đón con về nhà mẹ. Tất cả tiền của con xin gửi lại cho quỹ của bệnh viện để lo cho các bạn khác, con đồng ý không nè ??? Mẹ iu con, mọi người luôn bên con, con gái à.



    Lê Duyên[};-
    (8/11/2010 10:38:00 AM)

    Leduyenna@gmail.com
    Mẹ mừng lắm con à. Mẹ chỉ biết ngồi nhìn mãi tấm hình đáng yêu nhất từ trước đền giờ của con. Con rất giỏi con biết không? Trông da dẻ con tươi tắn hẳn ra. Yêu con lắm. Mẹ vẫn dõi theo tin con từng ngày. Cảm ơn Trời Phật phù hộ cho con. Cảm ơn các y bác sĩ và những tấm lòng nhân ái đã giúp con vượt lên số phận.



    Bích[};-
    (8/11/2010 10:37:00 AM)

    nnbich@yahoo.com
    Nghìn lần tạ ơn Trời Phật đã phù hộ cho con. Mong con tiếp tục chiến đấu để vượt qua mọi bệnh tật. Yêu con.



    Mưa hồng[};-
    (8/11/2010 10:35:00 AM)

    daotaohqdng@yahoo.com
    Chà, Nhân Ái có bộ đồ đẹp quá!!! Con rất xinh con gái ạ (trộm vía). Nhân Ái, con yêu của mẹ, con có biết mẹ vui sướng chừng nào khi biết tin con đã khoẻ hơn trước và bệnh tình con có chiều hướng khả quan. Mẹ cầu mong cho con sớm bình phục. Cố lên con nhé! Cảm ơn các y bác sỹ bệnh viện Nhi đồng 2 đã tận tâm với bé!



    ku tit ^^[};-
    (8/11/2010 10:35:00 AM)

    thienthananhnang_111@yahoo.com
    Khi nhìn thấy ảnh em, chị đã khóc. Nhưng bé con giỏilắm, cố gắng em nhé! Cho cháu gửi lời cảm ơn các bác sĩ, y tá của bệnh viện Nhi đồng 2. Bé con ơi, em xinh lắm. Cố gắng em nhé, iu em!




  9. goldenman81

    goldenman81 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/01/2010
    Đã được thích:
    1
    Đọc bài của bác Bụi lúc nào cũng có những cái đáng phải suy nghĩ:-bd
    Em lạm bàn thêm 1 chút về Tâm nhé.@}

    -Bề ngoài ta có vẻ như là một người tốt, nhưng chính con người bên dưới chiếc mặt nạ mới cần được thanh tịnh hóa. Nếu thật sự tâm ta trong sáng, thì ta rất hữu ích cho những người ở chung quanh ta. Tuy nhiên, giả bộ tốt bên ngoài, mà bên trong xấu xa, thì không ích lợi gì cho chính ta và kẻ khác.
    -Đằng sau tấm mặt nạ là con người ta cần phải hiểu và tu sửa. Tất cả chúng ta đều mang một tên gọi là 'Tôi' nhưng thật ra ta không hiểu mình là ai. Khi ta cho ai một thứ gì, dầu là một mẫu bánh mì nhỏ, là ta đã nghĩ mình quá tốt, quá hữu ích, đến nỗi ta cứ nhớ mãi đến hành động đó một thời gian dài. Ngược lại, nếu ta làm điều gì xấu, ích kỷ, ta cố gắng quên nó ngay lập tức. Chúng ta có khuynh hướng tạo nên một hình ảnh giả tạo về con người mình để tự an ủi bản thân. Hành động tự lừa dối mình rất khó để kiểm soát -đó là lý do tại sao ta cần cái gương soi.
    -Như vậy Tâm là cái bên trong con người, người ngoài không thấy được ko cảm nhận được. Chỉ mình mình biết. Đấy là Phật trong Tâm. Còn vẻ ngoài nó chỉ là cái mặt nạ của con Người thôi[/QUOTE]
  10. GauBo2

    GauBo2 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/12/2009
    Đã được thích:
    1
    Vấn đáp đời thường :

    Vấn :
    = Hiện con rất khó xử, vì tuy con đã ăn chay trường, nhưng tháng 9 này con lại đi học xa và hoang mang không biết liệu nơi ở có cho mình ăn chay không, ra ngoài ăn thì có đồ chay nhưng làm sao đủ tiền ? Con phải làm sao cho phù hợp ? Phải nói với họ như thế nào?

    Đáp :
    =
    Mình đã thực tập ăn chay và đã thấy được lợi ích từ ăn chay, từ con đường ăn uống mà mình đang đi là tốt đẹp, thì chắc chắn mình phải biết tìm cách để bảo vệ con đường ấy.
    Không biết là chủ nhà nơi đó (hoặc người ở chung) có tạo điều kiện cho bạn không.
    Xin gợi ý cho bạn mấy cách giải quyết: bạn có thể tự đi chợ nấu ăn riêng trong nhà không? Đó cũng là một cách.
    Hai, là tìm một tiệm ăn chay rẻ tiền gần nhà, để đăng ký cơm tháng !
    Ba, tìm một chỗ ở khác phù hợp, có thể tìm chung với một vài người bạn khác.
    Bốn, bạn cũng tiếp tục ở đấy và ăn đấy nhưng
    mình khéo léo tìm cách, trong bữa ăn mình hạn chế tối đa ăn thịt động vật thôi, và mình thưa với chủ nhà như vậy cho chủ nhà và nhà bếp biết, thì có thể họ sẽ cho mình thêm một món rau quả/củ gì đó.
    Ngày xưa, khi Tổ Huệ Năng còn lánh nạn, ở chung với một nhóm người trong rừng, thì Ngài không ăn thịt, nhưng rau quả nấu chung trong nồi thì Ngài cũng ăn, vì đó là thời gian tạm thời.
    Mình bây giờ cũng vậy, thời gian ở nhà đó để đi học thì chắc cũng là thời gian tạm thôi, mình có thể phương tiện cho qua thời gian này, nếu trường hợp bất đắc dĩ.

Chia sẻ trang này