Ngôi nhà màu tím - Tầng 7 - Hà Nội - Sài Gòn - Cần Thơ: Hai đầu nỗi nhớ - Ba miền yêu thương

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi LoveIsBlue12511, 16/07/2011.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
5340 người đang online, trong đó có 473 thành viên. 23:33 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 33657 lượt đọc và 1009 bài trả lời
  1. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1
    Chào cả nhà, hôm nay nhà mình đông vui quá
  2. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1

    Thanks Nhoc.

    [};-[};-[};-[};-
  3. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1
    http://**.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/180112_163434603709108_109880352397867_386308_8227492_n.jpg
  4. nhocxinhhn

    nhocxinhhn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2011
    Đã được thích:
    0

  5. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1
  6. nhocxinhhn

    nhocxinhhn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2011
    Đã được thích:
    0


    .Love in your eyes
    Sitting silent by my side,
    Going on holding hands
    Walking through the nights

    Hold me up,hold me tight
    Lift me up to touch the sky
    Teaching me to love with heart
    Helping me open my mind
    I can fly.I'm proud that I can fly
    To give the best of mine
  7. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]

    Lá thư tình gửi biển (sưu tầm)

    Cũng đã đến lúc, em muốn tự tay viết cho Biển một lá thư tình. Một lá thư tri ân người đã bỏ ra rất nhiều thời gian chuyên chở những phận người, để ngồi tình tự bên em, để ve vuốt, vỗ về trong những lúc tâm hồn em thoai thoải miên man một mình trên những triền dốc ngược...

    Nếu em không viết lá thư này…

    Em sợ một ngày nào đó, trái tim em sẽ bắt đầu bàng bạc những lãng quên, em sợ chính cái sự cô độc của lòng mình sẽ hân hoan nhảy múa lạc chân về một nơi nào khác, mà nơi ấy em không còn có cách nào có thể hướng mình nhìn ra Biển, còn có thể khóc cười một mình cùng Biển. Em sợ, em sẽ lạc mất khỏi cái vùng mênh mông rộng lớn của Biển .Và em sợ, chính cái sự chơi vơi, chới với trong lòng em bây giờ sẽ đánh gục em bất cứ khi nào, mà em biết em chẳng thể kịp trở tay để tạ từ cái miền yêu dấu ấy...

    Em chọn Biển vì em yêu Biển…

    Vì Biển mới là người có thể hiểu rõ nhất thứ tình yêu sâu sắc mà em đã dành cho anh. Biển cũng đã nhìn thấy em khóc biết bao nhiêu lần vì điều ấy… Biển đã chẳng trách móc, cũng không dỗi hờn chỉ là lặng lẽ ngồi đấy cùng em, lặng lẽ lấy tiếng sóng, tiếng gió ầm ào của mình để lấn lướt, để chèn ép, xoa dịu và nhấn chìm từng nỗi nhớ, từng kí ức trong em…
    Biển là thế, Biển chưa bao giờ ngọt ngào và nồng nàn như cái vị thanh khiết của sông. Biển mặn chát nhưng Biển rất đỗi chân thành và dào dạt. Biển đã tặng em cái sự dung dị, giản đơn vừa đủ để làm lòng người có thể phức tạp hơn, biết yêu thương hơn cái đời sống hay ho và đầy chật hẹp này…

    Tình yêu của em dành cho anh và Biển là một…

    Em vẫn tin rằng, cái sợi chỉ ràng buộc mỏng manh của em dành cho Biển mãi mãi nó sẽ không bao giờ mục rỗng và rệu rã như tình yêu của anh dành cho em. Tình yêu của em dành cho Biển mãi mãi sẽ không có sự đắn đo, cân nhắc, toan tính, lọc lường như tình cảm giữa người và người với nhau. Có thể màn đêm chẳng thể bôi đen nỗi nhớ của em dành cho anh và sự xa cách càng không thể dễ dàng làm cho em quên Biển. Có thể sự sống trong em không dài nhưng tình yêu của em dành cho Biển là vô tận…

    Chính tình yêu thương rộng lớn của dòng nước biển trong xanh mát lạnh và đầy hiền lành ấy, đã một đôi lần làm trái tim em thổn thức, đã bối rối, đã e dè và cũng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều với sự đơn độc của chính mình. Vì ở nơi này em có Biển và em còn có nỗi nhớ dành cho anh…

    Này Biển,

    Chiều hôm nay khi em ở một mình bên Biển. Em lại thấy rất nhớ anh nhưng em lại muốn đặt nụ hôn run rẩy ngọt ngào của mình lên Biển, em muốn bắt đầu từ hôm nay mọi thứ sẽ được tan chảy trong tình yêu, trong làn sóng Biển mạnh mẽ và đầy khát vọng kia…
    Và khi những tháng ngày bão giông kia bắt đầu lùi xa trong kí ức, khi ấy thời gian cũng sẽ thật nhẹ nhàng và mảnh dẻ như một chiếc lá mùa đông, khi chiếc lá rơi lìa cành thì cũng là lúc em sẽ trở về bên Biển, em sẽ nồng nàn hơn, trưởng thành hơn với trái tim của một người đàn bà biết yêu thương và biết đợi chờ…
  8. LoveIsBlue12511

    LoveIsBlue12511 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2011
    Đã được thích:
    1
    Tôi chọn một niềm tin [​IMG]
    ...
    Loạng choạng... Chắc con bé sợ lắm... Tay lái của nó cũng chẳng hơn mình là mấy nhưng mình không muốn chở nó. Hix. Mình ngồi sau mà buồn ngủ quá... Đêm thì ngủ nửa vời còn ngày cạn kiệt sức. Sáng nay đi học, dường như đã trở lại guồng quay mọi khi... Mình bắt đầu phải chú ý đến công việc lực. Nếu không vì cảm giác thiếu thiếu điều gì đó rất đỗi an toàn để choàng tỉnh thì có lẽ là ngã. Mình buông lỏng người và chìm vào giấc ngủ khi không bám víu vào đâu...
    ...
    Uống rượu... Lần đầu tiên thèm cảm giác say mềm để không suy nghĩ nổi gì nữa nhưng càng uống lại càng tỉnh. Giờ mới nhận ra mình điên rồ. Mình phải yêu bản thân mình hơn ai hết chứ. Thật xấu hổ... Với mình, với người...
    ...
    Sáng nay đi học, dường như đã trở lại guồng quay mọi khi... Mình bắt đầu phải chú ý đến công việc. Cũng may thầy giáo vui tính, mình cảm thấy biết ơn vì những mẩu chuyện rất thật nhưng cũng buồn cười chết được của thầy. Thấy nhẹ nhàng hơn. Lại mong sao ngày nào cũng cười vui vẻ như thế để thời gian đừng trôi chậm lại. Mỗi phút giây sẽ không đè nặng lên lồng ngực đến ngạt thở như thế... Để có sức chờ đợi...
    Mình sợ im lặng, sợ những cái chỉ đi một chiều... Nhưng có lẽ mình chưa phải là người đau khổ nhất. Mình sẽ làm được thôi mà... Mình không thể là người khiến người khác chỉ thất vọng thế chứ?


    [​IMG]

    Chờ đợi...

    Đôi khi cuộc đời cần để mọi chuyện tự nó giải quyết chứ mình không thể làm gì được vì cái gì cũng có cái duyên của nó. Suy cho cùng người ta sợ nhất vẫn chỉ là cái chết mà chết mình còn không sợ nữa thì còn cái gì phải sợ đây?
    Thời gian sẽ nối liền tất cả... Mình sẽ đợi... Bình yên nhé! Vì ai cũng là người hạnh phúc và xứng đáng được hưởng hạnh phúc... Nên hãy cứ bình yên... và hạnh phúc thật lòng
  9. nhocxinhhn

    nhocxinhhn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2011
    Đã được thích:
    0
  10. nhocxinhhn

    nhocxinhhn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2011
    Đã được thích:
    0
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này