Ngôi Nhà Màu Tím (tầng 8)- Ước thêm một lần đến.........

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi EMBE121109, 03/08/2011.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3604 người đang online, trong đó có 104 thành viên. 05:33 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 34182 lượt đọc và 1015 bài trả lời
  1. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
  2. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Chiều

    Chiều nay trống vắng và buồn…
    Đôi khi mình tự hỏi: Cái gì đang chờ mình ở phía trước nhỉ? Mình sẽ thế nào nhỉ? Tương lai? Công việc? Mình có đang vô trách nhiệm không? Đúng là mình đang không dám đối diện với sự thật. Kém thật đấy.
    Mình chỉ biết cười thật nhiều. Chỉ biết cố nhủ lòng hãy quên đi. Chỉ biết tự an ủi rằng đó chỉ là 1 giai đoạn thôi. Mà không dám đối diện với nó.
    Nhưng biết đâu. Đối diện cũng chẳng để làm gì. Có khi còn tai hại thêm. Vì mình vốn dĩ chưa bao giờ biết kìm chế cảm xúc cả. Cười nhiều đấy. Nhưng mà khóc còn nhanh hơn. Mà con người ta thì chẳng ai muốn bị người khác nhìn thấy mình đang khóc cả.
    Cái gì đang chờ mình phía trước nhỉ? Giông tố có thực sự là sắp qua đi?
    Ôi, hạnh phúc vẫn thực sự là thứ xa xỉ, mong manh và xa vời. Ngày xưa thì chắc mình đã khóc nhiều lắm khi nghĩ thế đấy. Nhưng giờ mình đã được “rèn luyện” cho quen với ý nghĩ ấy rồi. Có vẻ tiêu cực nhỉ? Nhưng cũng có mặt tích cực đấy. Đó là khả năng nín khóc của mình đã cao hơn. :>
    Đúng là, nhờ có nỗi buồn mới biết được giá trị của niềm vui.
  3. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Truyền thuyết hoa loa kèn


    [​IMG]
    Những giọt nước mắt nào có giúp được gì! Giắc sẽ phải lên đường chinh chiến ở một xứ xa lạ, đành bỏ lại Lilia, người vợ chưa cưới của mình trên đất Pháp. Lúc chia tay, Giắc rút trái tim ra khỏi lồng ngực mình, trao cho Lilia và nói:
    - Ðã là chiến binh thì phải sống không có tim. Trái tim chỉ gây phiền hà cho ta. Nàng hãy giữ lấy nó chờ ta về.
    Lilia giấu trái tim của Giắc vào một cái tráp bạc và từng ngày, từng ngày chờ đợi người yêu quay trở về. Với một người đang trông đợi thì thời gian mới chậm chạp làm sao! Một ngày dài bằng cả năm, một năm bằng cả thế kỷ. Dù Lilia có làm gì và có đi đâu thì cái nhìn của nàng lúc nào cũng hướng về phía mà Giắc đã ra đi. Nàng đã mất thói quen tính ngày, tính tháng. Một lần nàng rất phẫn uất khi người cha nói với nàng:
    - Con gái của ta, thế là đã mười năm trôi qua kể từ ngày người yêu cả con xông pha nơi trận mạc, không chắc nó có hồi hương. Ðã đến lúc con phải lo tấm chồng khác rồi đấy.
    - Cha ơi, cha mà lại nói với con như vậy ư? – Nàng đau đớn nói với cha – Giắc đã trao trái tim của chàng cho con rồi và bây giờ trái tim ấy đang ở chỗ con, con không thể nào quên Giắc được đâu cha ạ.
    Người cha chỉ biết lắc đầu, thở dài não nuột. Chắc chắn là ông không thể sống cho đến ngày ông được bế trên tay một đứa cháu trai.
    Hai mười năm nữa qua đi, cuộc chiến cũng vừa tàn, các chiến binh lục tục trở về, người thì chống nạng, kẻ thì tay áo lủng lẳng. Lilia chờ đợi Giắc, nàng hỏi tin chàng khắp nơi, nhưng vẫn chẳng nhận thêm được điều gì.
    - Có lẽ chàng đã phải lòng người con gái khác và ở lại xứ người rồi, – có lần em gái Lilia tỏ ý nghi ngờ, song Lilia không thể tin điều đó.
    - Chàng có thể yêu người khác sao được một khi trái tim chàng đang còn ở chỗ ta? Một người không có tim thì không thể yêu được!
    Chiến tranh đã qua rồi, nhưng một con người không có trái tim như Giắc, suốt trong những năm tháng ấy chỉ quen chém giết, cướp bóc không biết ghê tay, bây giờ chàng sống theo kiểu khác rồi. Chàng trở thành thủ lĩnh một băng cướp ở xứ người và nhiều khi còn trấn lột vàng bạc của quý của người qua đường.
    Khi tên cướp già Pie bị ốm, Giắc đã thẳng tay đuổi ra khỏi băng cướp. Sau này, khi quyết định phải trả thù thủ lĩnh, Pie liền tìm đường về quê hương của Giắc với mong muốn kể cho họ hàng thân thích và người quen biết Giắc hiểu rõ rằng, Giắc đang làm một công việc tầm thường như thế nào.
    Pie phải đi mất cả chục năm mới về tới nước Pháp vậy mà vẫn không tìm thấy làng quê của Giắc. Và người đầu tiên mà gã ta gặp là một bà già tóc đã bạc phơ, có cái nhìn khắc khoải.
    - Bà có biết Giắc không? – Pie hỏi
    - Ôi lạy chúa, ông hỏi tôi về chuyện gì vậy? – người đàn bà kêu lên – Giắc là chồng chưa cưới của tôi, là người tôi đang mòn mỏi trông chờ, tôi không biết sao được? Hãy làm ơn nói mau, hiện chàng đang ở đâu và chàng đã gặp điều gì chẳng lành?
    Pie thấy trong cặp mắt người đàn bà vẫn còn đang cháy lên niềm hy vọng, và gã hiểu ngay rằng bà vẫn còn yêu Giắc cháy bỏng như thời còn son trẻ. Gã không nỡ nói hết sự thật kinh hoàng về Giắc.
    - Vậy ra bà là vợ chưa cưới của Giắc đấy! Pie thốt lên.
    - Phải, tôi là Lilia, chúng tôi đã thề nguyện với nhau.

    - Ôi, tôi mang đến cho bà một tin buồn – Pie cụp mắt xuống – Giắc đã lao vào cuộc chiến như một dũng sĩ. Anh ấy mới yêu bà làm sao! Trước lúc nhắm mắt, anh ấy cứ nhắc mãi cái tên của bà – Lilia.
    Giắc của ta đã chết và đã yên giấc ngàn thu – Lilia đau buồn nghĩ – Nhưng chàng nằm xuống đất sao được khi chàng không có tim? Ta phải đi tìm mộ chàng và trả lại cho chàng trái tim nhân hậu đáng yêu.
    Ôm cái tráp bạc, Lilia bắt đầu một cuộc hành trình gian khổ đến những miền đất xa xôi. Bà mất cả thói quen tính ngày, đếm tháng, nhưng gặp ai bà cũng hỏi thăm đường. Mọi người can ngăn bà không nên đi tiếp khi chỉ có một mình, vì biết đâu sẽ gặp bọn cướp ác độc, song Lilia không nghe. Quả nhiên, đến một khúc đường ngoặt, bà bị mấy tên cướp râu xồm trấn mất cái tráp đựng báu vật. Bà khóc lóc, vật nài, kể lể về mối tình bất hạnh của mình với Giắc, nhưng tất cả điều đó không hề làm bọn cướp động lòng. Bọn cướp mang cái tráp về dâng thủ lĩnh. Chúng vừa cười hô hố vừa thuật lại chuyện một bà già mất trí đi tìm mộ chồng để trao cho chồng trái tim mà ông ta đã trao cho bà làm tin trước lúc ra trận.
    Trong lúc bối rối, thủ lĩnh toán cướp bèn mở tráp ra và trông thấy trái tim của chính mình mà bao năm tháng qua đã bị mất. Và thật lạ lùng, trái tim đã nói với người chủ của nó bằng tiếng nói của con người:
    - Nếu còn là người, chớ có nói cho Lilia biết người là cái hạng gì. Hãy cứ để cho Lilia tin rằng người đã chết, như vậy bà ta sẽ giữ được trọn vẹn những kỷ niệm tốt đẹp về người.

    Giắc vội vàng đậy nắp tráp lại và ra lệnh cho bọn đàn em phải đem trả lại ngay cho bà già, đồng thời phải chỉ cho bà thấy một nấm mộ cỏ mọc xanh rì, làm như đó là mộ của Giắc. Dọc đường đi, bọn cướp quyết định giữ cái tráp lại, song chúng vẫn không quên chỉ cho Lilia nấm mộ theo ý của Giắc.
    Người đàn bà bất hạnh giờ đây vẫn còn mang tình yêu với Giắc như hồi còn trẻ, và bà không nỡ rời bỏ Giắc khi Giắc không có trái tim bên mình. Thế rồi bà đã lôi trái tim từ lồng ngực của mình ra vùi xuống nấm mộ, nơi bà nghĩ có hài cốt của Giắc.
    Từ nơi trái tim ấy đã mọc lên một bông hoa, mà đời nay vẫn gọi là BÁCH HỢP ,hay LOA KÈN , HUỆ , LY. Loài hoa tượng trưng cho sự trinh trắng, lòng chung thuỷ và cao thượng.

  4. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Lời tỏ tình không lãng mạn

    [Đây là bức thư của một người bố gửi cho con gái khi cô bé bắt đầu có bạn trai]
    Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí “hàng độc” của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
    Đúng là thật dễ để “quyến rũ” một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
    Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười “khủng khiếp” của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
    Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimet vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
    Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
    Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con – con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hy vọng có nơi con.
    Con đã xem phim “Nhật ký tiểu thư Jones” rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với “tiểu thư” Jones rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu “tỏ – tình – không – hề – lãng – mạn”? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn thấy cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
    Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
    Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ làm con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi “vũ khí”. Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
    Chúc con được nghe lời – tỏ – tình – không – lãng – mạn: “Anh yêu em như em vẫn vậy!”

    Bố của con
  5. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Lòng buồn như phố lúc trời mưa

    Trong một buổi chiều đìu hiu như chiều nay, nghe nhạc Trịnh thật là hợp hoàn cảnh. Giọng ca của người nhạc sĩ già trầm khàn, đầy từng trải và nghe như nhiều nỗi đau chất chồng. Nhưng lời ca thì rất trẻ và đầy tình yêu với cuộc đời, với con người
    “Em 20 tuổi em là nắng. Em là 20 tuổi em là mưa…
    Em 20 tuổi em bây giờ. Chân qua phố phường phố ngẩn ngơ…”

    Nhưng rồi
    “Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về. Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya…”

    Để thành phố trong chiều mưa thu vắng em, mây không buồn trôi, đường phố quên chưa lên đèn
    “Chiều mưa không có em bờ đá công viên âm thầm. Chiều mưa không có em giăng mắc mây không buồn trôi
    Chiều mưa không có em đường phố quên chưa lên đèn. Chiều mưa không có em biết lấy ai chia hờn tủi”.
  6. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Bí mật chiếc nhẫn cưới


    [​IMG]
    Bạn đã bao giờ thắc mắc tại sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út chưa? Người Trung Quốc có một cách giải thích rất thú vị và thuyết phục.
    Theo họ, ngón tay cái tượng trưng cho cha mẹ, ngón tay trỏ tượng trưng cho anh em, ngón giữa là chính bạn, ngón áp út tượng trưng cho người bạn đời của bạn, và ngón út tượng trưng cho con cái của bạn.
    Bây giờ bạn hãy để hai bàn tay đối diện nhau, gập ngón tay giữa lại và áp sát chúng vào nhau, đồng thời cho hai bàn tay mở ra nhưng các ngón tay còn lại chống vào nhau ở đầu mút ngón tay.
    Bây giờ bạn hãy thử tách hai ngón tay cái, rồi sau đó ngón tay trỏ và ngón út rời nhau ra… (xem hình). Bạn sẽ thấy chúng tách nhau ra dễ dàng. Đó là bởi cha mẹ bạn không thể sống suốt đời với bạn. Anh em bạn cũng sẽ có gia đình riêng và sẽ rời xa bạn. Cuối cùng con cái bạn cũng vậy, chúng sẽ tạo dựng cuộc sống của riêng mình chứ không thể sống cùng bạn mãi mãi.
    Thế còn ngón áp út thì sao? Bạn sẽ thấy ngạc nhiên khi bạn không thể tách rời chúng ra khỏi nhau! Là vì bạn cùng người bạn đời được số phận mang đến với nhau để hòa quyện, gắn bó với nhau không thể tách rời suốt cả cuộc đời. Cho dù tất cả thế giới này bỏ hai bạn ra đi và cuộc sống của hai người có trải qua bao thăng trầm, ngọt đắng đến thế nào đi nữa.
    Đó chính là lý do tại sao người ta lại đeo nhẫn.
  7. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Thế giới tuyệt vời

    Những ngày mà anh chưa tới, mọi điều với em rất tuyệt vời.
    Ra phố thật vui với bạn bè. Cười nói thật vang dưới bầu trời.
    Dù buồn hay vui dù nắng hay mưa em vẫn có 1 thế giới của riêng mình để ngắm nhìn và mê say.
    Những ngày mà anh chưa tới, mọi điều với em rất giản đơn.
    Màu áo chỉ đôi lúc điệu đàng, bài hát thường nghe rất rộn ràng.
    Dù ngày hay đêm, dù sớm hay khuya em vẫn dễ dàng mang tới trong trái tim mình những xúc cảm về hạnh phúc.
    Cuộc sống bên anh rất lạ lùng.
    Bao nhiêu đổi thay ngày anh đến.
    Không nhiều cuộc vui với bạn bè.
    Không còn say mê những đỉnh cao.
    Chỉ ước mong sao được gần bên anh, được sống vì anh
    Và cả thế giới ngày nào được thay bằng anh.
    Cuộc sống không anh rất lạnh lùng.
    Bao nhiêu lặng im ngày xa anh.
    Không còn như xưa lúc một mình, không chờ mong ai nhắc chuyện tình.
    Chỉ có nơi em từng ngày nhung nhớ, từng phút chờ mong.
    Cả một thế giới tuyệt vời mà mãi mãi anh đã mang đi.
  8. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
  9. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    Mother

    [​IMG]


    Mẹ ơi, trong nhịp đời hối hả, con đang tự cho mình cái quyền bận rộn hơn, tự cho mình cái quyền bớt đi một chút “tình”, tự cho mình cái quyền sống vô cảm với mọi người xung quanh để rồi con hẹn lần hẹn lữa một ngày về quê thăm mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm, ngủ ở nhà một đêm rồi sau đó lại hối hả lên xe quay lại thành phố để lại mẹ đứng trong nhà nhìn ra buồn rười rượi.
    Để con thỉnh thoảng quên gọi điện thoại về khiến mẹ nhớ, mẹ mòn mỏi trông, mẹ lo lắng và mẹ lại gọi lên cho con… Con tệ thật, mẹ nhỉ? Nhưng con biết mẹ sẽ chẳng trách con đúng không mẹ? Con biết mà, vì mẹ yêu con nhất trên đời này. Hơn cả cuộc sống của mẹ nữa.
    Mẹ ơi, lăn lộn ở thành phố này để tìm mọi cách sinh tồn, không có mẹ bên cạnh, con đã biết thế nào là sự cô đơn khi thất bại.
    Mẹ ơi, những đêm trở người thức dậy khi đang sốt cao, không có mẹ bên cạnh, con đã biết thế nào là tình thương bao la của mẹ khi mẹ chong đèn ngồi thâu đêm lúc con ốm.
    Mẹ ơi, những đêm giật mình thức giấc giữa không gian vắng lặng, không có mẹ bên cạnh, con đã biết thế nào là nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó thức dậy sẽ không còn mẹ ở trên đời này nữa.
    Mẹ ơi, con thấy trong trái tim mẹ, chỉ có tràn đầy tình thương, chỉ thêm vào, không bớt đi.
    Con thầm cảm ơn cuộc đời cho con vẫn còn có mẹ! Để ngày mai khi bình minh lên, con vẫn còn yêu thương bên đời. Để ngày mai khi hoàng hôn xuống, con vẫn còn chỗ bình yên quay về.
  10. EMBE121109

    EMBE121109 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/11/2009
    Đã được thích:
    3
    NGÀY XƯA CÓ MẸ!


    [​IMG]

    Khi con biết đòi ăn
    Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
    Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
    Mẹ là người thức hát ru con
    Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
    là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
    Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
    như cuộc đời – không thể thiếu trong con
    Nếu có đi một vòng quả đất tròn
    người mong con mỏi mòn
    chắc không ai ngoài Mẹ
    Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
    cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
    Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
    trước cả khi con biết bật nên tiếng “Mẹ”
    Mẹ !
    Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
    đến lúc trưởng thành
    con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
    Mẹ !
    Có nghĩa là bắt đầu
    cho Sự Sống, Tình Yêu, Hạnh Phúc.
    Mẹ !
    có nghĩa là duy nhất
    một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
    Mẹ không sống đủ trăm năm
    nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
    Chỉ có một lần Mẹ không ngăn con khóc
    là khi Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
    là khi Mẹ không còn
    Hoa hồng đỏ từ đây hoá trắng…
    Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
    biết bao người được làm mẹ trong ngày
    Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp mặt đất này
    thành âm thanh không thể nào vắng lặng
    Mẹ !
    Có nghĩa là ánh sáng
    một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
    Cái đóm lửa thiêng liêng
    cháy trong bão bùng
    cháy trong đêm tối
    Mẹ !
    Có nghĩa là mãi mãi
    là cho-đi-không-đòi-lại-bao-giờ
    Cổ tích thường bắt đầu từ:
    ” Ngày xưa có một công chúa…”
    hay “Ngày xưa có một vì vua…”
    Cổ tích còn bắt đầu từ
    ” Ngày xưa có Mẹ…”
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này