1. BQT xin thông báo: Hiện tại diễn đàn đã xử lý xong lỗi chức năng tìm kiếm, quý thành viên và quý khách đã có thể sử dụng tính năng tìm kiếm như trước. Chúng tôi rất tiếc vì việc khắc phục diễn ra chậm trễ, rất mong nhận được sự thông cảm của quý thành viên và quý khách ghé thăm. Vẫn mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của của tất cả các bạn!

Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi Binh Yen, 16/09/2018.

6424 người đang online, trong đó có 876 thành viên. 09:12 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 4894 lượt đọc và 22 bài trả lời
  1. Dautudaihang

    Dautudaihang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/12/2017
    Đã được thích:
    51.262
  2. Dautudaihang

    Dautudaihang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/12/2017
    Đã được thích:
    51.262
    Em cảm nhận nó bình thường, kô tạo ra sự khác biệt.
    :))
    Nếu là em sẽ rủ bạn gái và bạn bè cùng tham gia tạo niềm vui cho nhiều tâm hồn thiếu may mắn.
    :))
    Nhưng thời trai trẻ kô thấy đc điều đó.:):-?
    ViVi11, Rose2018, Lac_Diep3 người khác thích bài này.
  3. Dautudaihang

    Dautudaihang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/12/2017
    Đã được thích:
    51.262
    Chiến tranh và ngich cảnh là cái nung đúc nhân tài.
    ViVi11, Rose2018, Lac_Diep3 người khác thích bài này.
  4. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    174.603
    " Hãy nhìn lại một chút thôi
    Hãu mở lòng một chút thôi
    Thì cuộc đời đâu tàn úa ...
    Nếu không vì mình ,một chút thôi
    Nếu vì người , một chút thôi
    Thì niềm vui đã đến trong mọi người ... "

    FBV, ViVi11, Rose20183 người khác thích bài này.
  5. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    174.603
    Truyện ngắn hay : Người anh trai đần độn.

    Posted by anhduongqn

    Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.

    [​IMG]
    Người anh trai đần độn

    Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…

    Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.

    Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.

    Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.

    Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.

    Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.

    Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.

    Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.

    Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.

    Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
    Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.

    Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó.

    Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.

    Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.

    Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”.

    Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.

    Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.

    Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.

    Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.

    Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.

    Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.

    Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.

    Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.

    Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.

    Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
    Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.

    Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…

    Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”

    Nguồn : internet .

    https://anhduongqn.wordpress.com/2013/01/11/truyen-ngan-hay-nguoi-anh-trai-dan-don/
    FBV, vannghe, imagine17010 người khác thích bài này.
    storycarBinh Yen đã loan bài này
  6. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    174.603
    Cảm xúc của bạn khi đọc xong truyện ngắn này thế nào ?
    Mình đọc lại lần thứ ba rùi nhưng khi đọc đến cuối truyện , nước mắt vẫn rơi lã chã ...:">X_X
    Câu chuyện mang đến một cảm xúc , nó làm cho trái tim con người ta ấm hơn , mềm yếu hơn và bớt đi sự lạnh giá cứng ngắc với cái được gọi là Tình Cảm để trở về với tố chất vốn có của con tim . Người ta sẽ biết trân trọng hơn những giá trị chân thật trong cuộc sống ( điều này chỉ có thể xuất phát từ trái tim và phải dùng trái tim mới cảm nhận được ...) để kg phải nói lời hối tiếc , để cuộc đời đẹp hơn ...
    Chỉ cần lý trí luôn tỉnh thức và mạnh mẽ là đủ . Còn trái tim con người , hãy cứ để nó luôn ấm nóng như vốn dĩ của nó ...@};-
    FBV, Vuthanhnguyen, vannghe7 người khác thích bài này.
  7. Dautudaihang

    Dautudaihang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/12/2017
    Đã được thích:
    51.262
    Em thường thích những câu chuyện về sức mạnh ý chí giúp con người vượt qua nghịch cảnh.
    Những chuyện của chị cảm giác làm ta trở nên mềm lòng và yếu đuối.
    FBV, vietinbanksc, ViVi113 người khác thích bài này.
  8. Rose2018

    Rose2018 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    24/05/2018
    Đã được thích:
    15.190
    Ngày xưa em hay cuộn tròn trong chăn, nằm nghe tiếng nhạc dạo, rồi đến tiếng vặn lên dây cót của đồng hồ rồi tới lời đọc chầm chậm của blog radio. Góp một bài với topic nuôi dưỡng tâm hồn của chị BY ạ @};-

    http://blogradio.vn/cafe-radio/hay-cu-an-nhien-song-cuoc-doi-hanh-phuc/8301

    Hãy cứ an nhiên sống cuộc đời hạnh phúc!

    blogradio.vn - Cuộc sống vốn dĩ không buồn mà cũng chẳng vui, nó vẫn diễn ra như nó vẫn thế. Buồn hay vui, có chăng nằm ở cách nhìn cuộc sống và cách cảm nhận của mỗi người. Vậy thì tại sao ta không thể an nhiên sống một cuộc đời hạnh phúc?
    - Nếu không thể có được hạnh phúc từ một người thì hãy tự tạo hạnh phúc cho chính bản thân. Ăn những món mình thích, đến những nơi mình muốn và phải sống một cuộc đời thật an yên.
    - Bất luận dù bạn ở đâu, nơi nào cũng đều phải biết học cách buông bỏ, bình thản với đời, thuận theo tự nhiên… vì ấy cũng chính là một loại phúc mà không phải ai cũng có thể tìm kiếm được.
    - Phải từng trải qua những ngày dài ngồi nhà ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ mới thấy yêu thêm những ngày nắng trong vắt cả khung trời. Giữa những ngày giông bão, sớm mai nào đó mở mắt thấy tia nắng của bình minh bỗng thấy lòng nhẹ đi đôi chút.
    - Bình thản cũng là một loại tu dưỡng, một loại cảnh giới, một loại tâm thái ẩn chứa nội hàm sâu sắc, có thể khiến người ta trong gian khổ mà vẫn thong dong tự tại.
    - Bình thản hơn một chút, cuộc sống sẽ hạnh phúc thêm vài phần. Người bình thản sẽ không quá cao hứng khi khách quý chật nhà, cũng không ấm ức trong tâm khi người cuối cùng rời đi; khi thành công không quá đắc ý mà ngạo mạn, lúc thất bại cũng không nản lòng thoái chí.
    [​IMG]
    - Ngày còn hạnh phúc, ta cứ ngỡ những khoảnh khắc bình yên sẽ là mãi mãi. Nhưng phàm cuộc đời này vẫn thế, đâu có gì là mãi mãi đúng không? Đến cả vũ trụ ngoài kia cũng chờ đến hạn kì, chờ đến thời điểm chấm dứt hành trình dài sau hàng triệu năm hữu hình.
    - Hãy cứ xinh tươi với đời cô gái à, dẫu cuộc sống ngoài kia có muôn vàn khó khăn, dẫu cuộc đời ngoài kia chỉ toàn là sự lừa lọc, hãy cứ an nhiên mà sống. Em còn trẻ, hãy bình yên!
    - Chúng ta muốn có một người mang đến cho mình cảm giác an yên khi ở bên cạnh. Nếu như ngoài cánh cửa kia là cả một thế giới với đầy rẫy sự mưu toan, xô bồ thì ở đây, phía sau cánh cửa, người đón ta bằng nụ cười hiền, với vòng tay đủ rộng để nâng đỡ những mệt nhọc, những ức nghẹn không biết nói cùng ai.
    - Cuộc sống chỉ có thể nhìn và cảm nhận, yêu thương và nhẹ nhõm đến từ những bình yên tâm hồn. Rồi thơi gian sẽ nhường lại chỗ cho những ngọt ngào, niềm đau trốn về miền vô thức ngủ vùi. Ai rồi cũng sẽ tự vững vàng để bình yên, mỗi con người đều sẽ có một vài góc tĩnh cho riêng mình để tìm lại.
    - Cuộc sống tạo ra những khoảnh khắc và ngược lại khoảnh khắc tạo ra cuộc sống. Hãy tự tạo cho mình sự an nhiên đến từ sâu thẳm, hãy lắng lòng mình lại trước mọi xô bồ, sân si. Yên bình sẽ đến.
    - Tâm an thì mọi chuyện đều an, yên hay phiền đều từ tâm mà ra, quá khứ chỉ để ngắm nhìn còn hiện tại và tương lai mới là để sống và ước mơ. Hãy cứ an nhiên nhé cô gái của tôi!
    - Nếu có buồn cũng hãy chọn cho mình một nỗi buồn thật đẹp để sau một giấc ngủ dài, em có thể kiêu hãnh mà tiếp tục cuộc đời mình một cách an nhiên. Hãy giữ cho riêng mình chút gì đó tươi đẹp của tuổi thanh xuân vì phái nữ sinh ra là để được yêu chiều. Hạnh phúc đâu phải thứ gì đó quá xôi.
    - Bớt tranh đấu những thứ phù du trong cuộc sống đi. Bớt ghen tức với những người sống hạnh phúc hơn em. Quan trọng nhất là phải giữ được tâm yên tĩnh, giữ lòng bình yên. Đừng vì một lời nói hay hành động của ai kia mà lòng gợn sóng. Có như vậy em mới trưởng thành được. Có như vậy em mới tìm được hạnh phúc của riêng em.
  9. Ming_Ying

    Ming_Ying Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    10/04/2018
    Đã được thích:
    1.492
    Bắt đền chị Bình Yên, làm e khóc rồi nè (lần nào đọc truyện này cũng thế).
    Chỉ cần là một người bình thường cũng là hạnh phúc lớn lao của rất nhiều người rồi!
    Câu chuyện xúc động mà buồn quá, e vẫn thích đọc truyện của bác VTN hơn vì đọc xong thấy nhẹ nhàng ấm áp. Hic, lớn rồi mà chỉ thích những câu chuyện có hậu :p
    Last edited: 17/09/2018
  10. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    174.603
    Hai vấn đề khác nhau mà em . Con người thì cần phải có tình cảm để nuôi dưỡng tâm hồn mới cảm nhận được mình đang thực sự sống . Và đó cũng góp phần tạo động lực để thêm nghị lực và ý chí mà phấn đấu vươn lên dù có gặp nghịch cảnh .
    Kg mẫu thuẫn gì em nhé !
    Me too ! :x:x:x>:D<
    FBV, Dautudaihang, vietinbanksc1 người khác thích bài này.

Chia sẻ trang này