Những lời bố mẹ dặn con trước khi lập gia đình ( xin phép mod ).

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi khanhbd, 14/05/2013.

4133 người đang online, trong đó có 288 thành viên. 07:21 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 8539 lượt đọc và 62 bài trả lời
  1. khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Lời bố dặn con trai trước khi lấy vợ

    Cập nhật lúc 13-04-2013 11:10:06 (GMT+1)
    [​IMG]
    Ảnh minh hoạ.Nếu như một người mẹ dặn con gái phải biết ứng xử khéo léo với chồng và nhà chồng, dù bận rộn công việc cũng phải thu vén việc nhà, dạy dỗ con cái…, thì một người bố cũng dặn dò con trai rằng: lúc giận cũng đừng dùng những lời lẽ xúc phạm, hay hành vi bạo lực với người con sẽ đầu ấp tay gối cả cuộc đời; dù ở ngoài xã hội, con có là "ông lớn, ông bé", thì về nhà con vẫn phải giúp vợ việc nhà; thời kỳ mang thai là khó khăn nhất đối với phụ nữ, hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ...
    Lời bố dặn con trai trước khi lập gia đình:
    "Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để hai vợ chồng hiểu, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu khi con cứ giữ trong lòng.
    Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều, chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng ngay cả trong khi nóng giận nhất.
    Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con. Hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.
    Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng con hãy làm việc đó, trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.
    Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng từng yêu con mười phần như thế. Nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.
    Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con.
    Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?
    Bố bảo thời kỳ mang thai là khó khăn nhất đối với phụ nữ, là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.
    Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kết nối họ, hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.
    Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.
    Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”, nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.
    Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến vì đồng ý lấy vợ là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời, một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.
    Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày".


    Hãy Hôn Thật Chậm.Cười Thật Tươi.Yêu Thật Chân Thành & Tha Thứ Thật Nhanh. [};-
  2. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.503
    Lời mẹ dặn con gái trước khi lấy chồng

    Bằng tất cả kinh nghiệm, tình thương và sự lo lắng cho cô con gái bé bỏng sắp phải tự mình bươn trải cuộc sống, người mẹ đã dặn dò con gái từng chi tiết nhỏ nhặt. Việc nhà thu vén ra sao, ứng xử với chồng như thế nào, dạy con thế nào cho tốt…, dường như người mẹ đã nhìn thấy trước tất cả khó khăn mà con gái yêu quý sẽ phải đương đầu.


    Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.

    Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi, anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.

    Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

    [​IMG]
    Mẹ dặn con gái trước khi làm con dâu nhà người. (Ảnh minh họa)

    Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?

    Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.

    Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ dang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

    Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”

    Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.

    Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”, vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.

    Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được? Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.

    Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.

    Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.

    Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?

    Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.

    Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”, lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.

    Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.

    Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.

    Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.

    Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày. [};-
  3. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Bài viết rất hay.=D>:-bd[};-
  4. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.503
    Lòng tốt trên đường phố Nga gây xúc động triệu con tim

    Cập nhật lúc 06-05-2013 12:03:30 (GMT+1)
    [​IMG]

    Clip của một người Nga thực hiện tổng hợp lại những khoảnh khắc người lái xe giúp đỡ đồng loại được ghi lại bằng camera hành trình đã gây xúc động và truyền cảm hứng niềm tin về lòng tốt của con người trong bối cảnh thế giới internet đang bị ám ảnh bởi nạn vô cảm đầy rẫy.


    Gần như rất phổ biến, các clip đăng tải trên mạng chia sẻ youtube về chủ đề giao thông chiếm phần lớn là các hình ảnh quay tại Nga, do các tài xế nước này ghi lại. Ước tính, năm ngoái lượng xe hơi ở Nga có gắn camera hành trình lên tới con số 1 triệu.
    Mọi khoảnh khắc ghi nhận trên đường, từ tai nạn, hiện tượng thiên nhiên, tình trạng giao thông…ở Nga đều được cả thế giới đón xem. Chính vì vậy, clip dài hơn 5 phút do anh chàng người Nga có nickname ArkadiYM93 đăng tải với những khoảnh khắc đầy chất nhân văn, trong nền nhạc ấm áp đã gây xúc động mạnh cho người xem.
    Những hành động nhỏ mà hẳn chúng ta đã từng mang máng nhớ trong các câu chuyện Giáo dục đạo đức ngày bé như dắt người già qua đường, giúp đỡ trẻ nhỏ, người tàn tật…gần như hiện nay bị áp đảo bởi những hình ảnh vô cảm được ghi lại trên internet.
    Còn trong clip của ArkadiYM93, cách mà những lái xe đang đi bỗng dừng lại, xuống xe dắt một cụ già đang loay hoay sang đường, bế một em bé đang lạc cha mẹ ra khỏi vùng nguy hiểm, kéo một chiếc xe xa lạ đang mắc kẹt trong tuyết và bất ngờ nhận được nụ hôn cảm ơn của chủ xe…hay chỉ là nhường đường cho một chú mèo, một gia đình vịt sang đường khiến người xem như bị hút chặt, đắm say vào một câu chuyện không mới nhưng hấp dẫn hơn cả những bộ phim bom tấn. Clip thu hút bởi nó đã khoan phá vào đáy sâu trong trái tim của bao người vốn lâu nay bị “vôi hóa” trước sự vô cảm lên ngôi, nơi niềm tin vào lòng tốt của con người đã bị gục ngã.
    Xuất hiện trên mạng chia sẻ youtube từ ngày 25/4, đến nay clip gốc tiếng Nga đã thu hút hơn 1,3 triệu lượt xem. Còn clip đăng tải lại bằng tiếng Anh mới xuất hiện hôm 3/5, chỉ 2 ngày sau đã lên gần 3 triệu lượt xem, nhận được gần 32 ngàn lượt ấn “like”.
    Clip dưới đây quả thực đã thức tỉnh hàng triệu con tim, và cũng thật bàng hoàng khi chúng ta giật mình bởi cảm xúc mạnh mẽ trước những hành động đáng nhẽ là đương nhiên ở xã hội con người.





    [​IMG]
  5. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.503
    Sống Chậm Lại Để Cảm Nhận Cuộc Sống Sâu Hơn

    [​IMG]

    Giữa guồng quay vô tận của thời gian, áp lực của cuộc sống, của công việc, người ta bắt đầu thấy chóng mặt, ngột ngạt… thì khái niệm sống chậm không còn là điều gì đó quá mới mẻ. Nhưng sống chậm như thế nào cho đúng, sống chậm như thế nào cho đủ và thấm thía thật sâu ý nghĩa của sống chậm thì thật là không phải dễ.

    Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua…

    HÒA MÌNH VÀO THIÊN NHIÊN

    [​IMG]

    Bạn hãy nhìn cách các dòng sông đi, nó uốn lượn. Bạn hãy nhìn vào con đường cao tốc. Nếu mà là trên một hoang mạc không vật cản, nó là một vệt thẳng tắp. Con người muốn đi nhanh, có lẽ là bởi họ biết cuộc sống của mình hữu hạn và ngắn ngủi. Một đời người dài là thế, có khi chưa bằng một cái chớp mắt của vũ trụ.

    Tự nhiên sống chậm vì tự nhiên không mục đích. Nhưng con người lại là một tạo vật sống có ý thức và có mục đích. Dù biết rằng đôi khi vì quá nghĩ đến mục đích mà bỏ qua nhiều điều thú vị trên đường đi.

    Sống chậm, tôi nghĩ không phải là một cách sống đối nghịch với cách sống nhanh. Nó cũng không biện minh cho cách sống lờ đờ không mục đích, không lý tưởng.

    Tôi nghĩ những người đầu tiên nghĩ đến sống chậm là những người sống nhanh nhất, nó là một cách tự nhắc nhở để điều hòa, để nhắc nhở rằng con đường còn dài và cần giữ sức, cần tái tạo, để thực sự là sống, chứ không phải là phi như bay trên đường đời.


    Tôi cũng là một người vội vã. Nhưng nếu một buổi sáng nào đó, chuẩn bị đi làm, đột nhiên trời đổ mưa thật to, thì khả năng lớn là tôi sẽ quay vào nhà, pha một ly sô cô la nóng, tự thưởng cho mình việc đọc một cuốn sách nào đó trong lúc ngắm mưa ngoài ban công.

    Sống nhanh hay sống chậm với tôi là sự lựa chọn của thời điểm. Nếu đi quá nhanh, tôi cũng sợ rằng mất đi những cảm xúc nho nhỏ, thậm chí là mất đi những khoảnh khắc đẹp nhất. Một con đường nhiều lá vàng, một khoảng trời nhiều gió, một cốc cà phê thật ngon, một quyển sách thật hay, một cô gái có đôi mắt đẹp... Nói cho cùng thì định luật vạn vật hấp dẫn được Isaac Newton phát hiện ra khi nằm nghỉ dưới một gốc táo. Ý tưởng về khinh khí cầu đến khi người phát minh ra nó ngồi trên một bãi biển và ngắm bầu trời...

    Nhưng tôi cũng sợ là nếu sống quá chậm, tôi sẽ chẳng kịp tặng cho cuộc sống này được điều gì, vì tôi chẳng có gì ngoài cái cảm xúc nhỏ nhoi cho riêng bản thân mình.

    VÀ SỐNG CHO NHỮNG Ý NGHĨA

    [​IMG]

    Tôi nghĩ đến một người bạn tôi quen. Đó là một con người đang sống nhanh, nhưng sống nhanh một cách ý nghĩa, cảm thấy mình tồn tại một cách hoàn hảo trong sự bận rộn. Chẳng phải như thế cũng thú vị lắm sao! Để giữa những lúc nghỉ ngơi giữa giờ, người bạn ấy có thể nhắn cho tôi một cái tin rất… “sống chậm” .

    Bởi vì cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời, cũng có khi là một bản rock ồn ào cuộn sôi, cũng có khi là một khúc ballad dịu dàng chậm rãi... Vậy thì đâu có gì phải băn khoăn về sống nhanh hay sống chậm! Cứ sống để sau này, khi nằm xuống cảm thấy mình sống đủ và không hối tiếc.

    Có ai đó đã nói: “Cuộc sống quá ngắn ngủi nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh”.Đấy, cái gì đáng nhanh thì nhanh, cái gì đáng chậm thì chậm. “Sống là không chờ đợi”, câu slogan quen thuộc (của một nhãn hàng) cũng đã trở thành phương châm sống của không ít người, đặc biệt là những người trẻ. Mỗi ngày sống của chúng ta với biết bao nhiêu điều mắt thấy, tai nghe để thấu hiểu và trải nghiệm bằng cách này hay cách khác đã đang thấp thoáng hay hiện hữu trong trí óc chúng ta. Và trong đời sống “phi mã” có biết
    bao cảnh đời đang đứng lại?

    Cuộc sống là muôn mảnh ghép. Chúng ta cảm nhận được bao nhiêu chất ấy trong cuộc sống này? Hạnh phúc nhất là được sống, dù ở thời điểm nào. Cần lắm một góc sống chậm để được sống đầy đủ hơn với cuộc sống, để đừng bao giờ sống thiếu khi đã được sống!

    CHẬM LẠI ĐỂ NHANH HƠN

    [​IMG]

    Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp đập của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua… Chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn.

    Sống chậm dường như kéo ta bước chậm lại, đưa con người trở về với bề sâu, bề xa, những góc khuất trong tâm hồn, chầm chậm lắng nghe và suy ngẫm.
    Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt. Chậm lại không phải là để thụ động tận hưởng. Chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn.

    "cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời, cũng có khi là một bản rock ồn ào cuộn sôi, cũng có khi là một khúc ballad dịu dàng chậm rãi... Vậy thì đâu có gì phải băn khoăn về sống nhanh hay sống chậm! cứ sống để sau này, khi nằm xuống cảm thấy mình sống đủ và không hối tiếc."

    …Có một nhà văn đã viết thế này: “…Tôi sẽ tập ăn chậm để thấy vị ngọt của hạt gạo quê xứ nghèo, tập đi chậm để thấy hai hàng cây bên đường thay lá, tập sống chậm lại, chậm lại để nhận thấy tình đời, tình người lấp lánh bên tôi…”.

    Sống chậm - đó là những lúc họ ngồi trong những quán cà phê, trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống, tự hài lòng với những gì mình đang có, và cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc. Còn sống chậm theo kiểu sống mòn thì không nên chút nào.

    Cũng tùy hoàn cảnh. Lúc còn trẻ, niềm tin, năng lực, sự năng động tràn đầy, bảo người ta sống chậm thì hơi khó. Trong khi cơ hội và thách thức còn đặt ra cho họ.
    Nhiều người vẫn sống nhanh, phấn đấu, và họ cảm thấy hài lòng với cuộc sống đấy thôi! Với họ, sống là vươn lên, nỗ lực hết mình, và họ tìm thấy niềm vui với thành công đạt được.

    Cũng tùy vào hoàn cảnh, ai đó sẽ nhận thấy cần sống chậm lại một chút, dành nhiều thời gian thư giãn, chiêm nghiệm và tìm kiếm thêm tình yêu thương... Học thiền, tập yoga, tĩnh tâm bằng trà đạo… là những giải pháp “sống chậm” của nhiều người thời nay. Hãy hòa mình với thiên nhiên và tận hưởng tận giây phút hạnh phúc trong hiện tại.

    Đôi khi bạn chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống.

    Đôi khi bạn chỉ cần ngừng chạy, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được nhịp điệu cuộc sống.

    Đôi khi bạn chỉ cần im lặng, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể lắng nghe được những điều kì diệu của cuộc sống.
    Đôi khi bạn chỉ cần một mình, chỉ vài phút thôi, để bạn hiểu thêm về chính mình.



    Sống là phải biết chờ đợi :-bd
  6. oracle_82

    oracle_82 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/03/2010
    Đã được thích:
    3.549
    Những hành động này mình thấy rất bình thường và còn nhiều hành động đẹp hơn . nó luôn diễn ra ở XH phương tây mà. 2 ô tô va quẹt nhau. cả 2 tài xế đều hiểu rằng do vô tình sơ suất thôi chứ ko phải cố ý. họ chào hỏi bắt tay nhau, hỏi nhau về bảo hiểm nếu nặng thì gọi cảnh sát tới, nếu nhẹ thì họ tự ghi lại tên tuổi bảo hiểm vv rồi tự đi làm bảo hiểm.
    Hay như khi đi bộ ngoài đường do ko để ý nên va chạm vào nhau. Cả 2 chưa ai biết đúng sai nhưng đều quay lại cất lời xin lỗi. và cùng tha thứ cho nhau.

    1 điều hay diễn ra và luôn bắt gặp tại thang máy nhà chung cư, hoặc văn phòng cao tầng. đó là khi đông người vào thang máy, khi thang máy dừng ở 1 tầng nào đó thì người đứng ngoài có thể bước ra ngoài thang máy để cho người cần ra ở phía trong bước ra, khi người cần ra đã ra rồi thì họ vào lại thang máy và đi tiếp.
    Cái này ở VN thì người ta ko làm vậy mà người cần ra ở phía trong phải cố len ra ngoài.
    1 người có thể mang nhiều đồ vào thang máy, người bên cạnh thường xách giúp vào hoặc ra vừa thể hiện sự giúp đỡ đồng thời cũng giúp thời gian chờ thang máy nhanh hơn. Ở VN thì việc ai người đó tự làm.
  7. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.503
    Bạn nói đúng vì mình cũng đã từng gặp :-bd với họ đó chỉ là điều bình thường nhưng ở VN - nơi hạnh phúc thứ nhì trên thế giới thì quả lá quá xa xỉ ~X
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Nick Vujicic sắp sang VN,chúng ta đọc,xem 1 chút về chàng trai nghị lực này để đến khi cuộc sống ko như mong muốn cũng ko vì thế mà tuyệt vọng[};-[};-[};-


    Cuộc sống không giới hạn: Vẫy vùng trong tuyệt vọng


    “Nếu tôi tồn tại trên đời này chỉ để chịu đựng sự xa lánh và cô đơn... nếu tôi là gánh nặng cho mọi người và tôi không có tương lai... thì tôi nên kết thúc cuộc sống của mình ngay bây giờ”.

    Phải thú thật rằng trong một thời gian dài tôi đã không tin mình có bất kỳ năng lực nào để kiểm soát diễn tiến của cuộc đời mình. Tôi đã ráng sức để tìm hiểu xem mình có ý nghĩa gì trong thế giới này hoặc con đường nào mình nên đi. Khi còn chưa thực sự trưởng thành, tôi tin rằng với hình hài dị biệt như thế thì chẳng có điều gì tốt đẹp chờ đợi tôi hết.
    [​IMG]
    Cha mẹ Nick từng đau khổ than với Thượng đế tại sao người lại để điều này xảy ra - Ảnh: TL
    Gia đình lớn của tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để che chở cho tôi được. Một khi tôi đã bước chân đến trường là chẳng thể giấu đi đâu được cái sự thật rằng tôi rất khác biệt so với mọi người. Cha tôi quả quyết với tôi rằng Chúa không hề sai lầm, nhưng nhiều lúc tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng tôi là một ngoại lệ của quy luật đó.
    “Tại sao Người không thể cho con dù chỉ một cánh tay thôi!”, tôi thường hỏi Chúa. “Hãy thử tưởng tượng những gì con có thể làm nếu con có một cánh tay!”.
    Kế hoạch tự tử
    Một hôm tôi đang ngồi trên mặt chiếc bàn quầy rất cao ở trong bếp nhìn mẹ nấu bữa tối - một thói quen giúp tôi tìm thấy sự an ủi và thư giãn - thì những ý nghĩ tiêu cực bỗng ập đến, tôi muốn ném mình xuống khỏi mặt bàn. Tôi nhìn xuống bên dưới, nghĩ rằng mình sẽ lao xuống, nhưng rồi nỗi sợ hãi lấn át sự tuyệt vọng nên tôi ngưng lại. Lúc bấy giờ tôi đang vật lộn với cảm giác tuyệt vọng, rằng cuộc đời tôi rồi đây sẽ vô cùng khó khăn. Chúa dường như không đáp lại lời nguyện cầu của tôi. Nhìn mẹ làm việc trong nhà bếp, tôi bỗng nhiên không muốn trở thành gánh nặng của bà.
    Thế là ý định quăng mình xuống lại tiếp tục tấn công tôi. Tôi loay hoay tính toán xem mình nên lao xuống phía nào, để đảm bảo rằng tôi sẽ gãy cổ và chết ngay tức thì. Nhưng rồi tôi tự bảo mình rằng tôi không nên làm thế, chủ yếu bởi vì nếu ném mình xuống mà không chết thì sẽ phải giải thích tại sao tôi lại thất vọng đến nhường ấy. Cái lần tôi suýt nữa tự hủy hoại mình đó quả là đáng sợ. Đáng lẽ nên nói cho mẹ biết tôi đang nghĩ gì, nhưng tôi ngại. Tôi không muốn làm mẹ hoảng sợ.
    Khi ấy tôi còn nhỏ, và mặc dù được sống giữa những người yêu thương mình, tôi đã không tìm đến họ để tâm sự về nỗi lòng của mình. Tôi có những nguồn giúp đỡ và sẻ chia, nhưng tôi đã không sử dụng những nguồn ấy, và đó là một sai lầm... Nhưng lúc đó trong lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng. Khi ấy tôi đã quyết định rằng để chấm dứt mọi nỗi đau khổ, tôi nhất định phải kết thúc cuộc sống của mình.
    Một buổi chiều sau khi tan học, tôi hỏi mẹ rằng liệu bà có thể giúp đưa tôi vào bồn tắm để tôi dầm nước một lúc không. Khi mẹ ra khỏi phòng tắm, tôi bảo mẹ đóng cửa lại. Sau đó tôi ngâm mình xuống nước, ngâm đến tận tai. Trong im lặng, những ý nghĩ rất nặng nề, u ám lan tràn. Tôi đã lên kế hoạch cho việc tôi muốn làm từ trước.
    Nếu Chúa không mang nỗi khổ đau của tôi đi và nếu không có mục đích nào dành cho tôi trong cuộc đời này... nếu tôi tồn tại trên đời này chỉ để chịu đựng sự xa lánh và cô đơn... nếu tôi là gánh nặng cho mọi người và tôi không có tương lai... thì tôi nên kết thúc cuộc sống của mình ngay bây giờ.
    Ở trong bồn tắm, tôi cố gắng tính xem có thể giữ được bao nhiêu không khí trong phổi trước khi tôi lật úp người xuống. Mình có thể nín thở trước khi mình lật úp người xuống không? Mình sẽ hít vào một hơi thật sâu, hay chỉ hít vào nửa chừng thôi? Mình có nên thở ra rồi hãy lật người không?
    Cuối cùng tôi cứ lật người và úp mặt mình xuống nước. Theo bản năng, tôi giữ hơi. Bởi vì phổi của tôi rất khỏe, nên tôi giữ được người mình nổi được một lúc lâu.
    Khi trong phổi tôi đã cạn không khí, tôi lại lật người lên.
    Mình có thể làm được việc đó rồi.
    Nhưng những ý nghĩ u ám vẫn bám lấy tôi: Mình muốn thoát khỏi cuộc đời này. Mình chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.
    Tôi trút hết không khí trong phổi ra và lại lật úp người xuống một lần nữa. Tôi biết mình có thể giữ hơi được ít nhất mười giây, vậy nên tôi đếm...10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3...
    Trong khi tôi đếm, một hình ảnh vụt hiện trong đầu tôi: hình ảnh cha mẹ tôi đang đứng trước mộ tôi khóc trong đớn đau. Tôi nhìn thấy đứa em trai bảy tuổi, Aaron, cũng đang khóc. Tất cả những người thân yêu nhất của tôi đều đang khóc và nói rằng đó là lỗi của họ, rằng lẽ ra họ phải làm được nhiều hơn cho tôi.
    Tôi không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩ bỏ lại những người thân của mình, để họ đau khổ và tự dằn vặt bản thân về cái chết của tôi trong suốt phần đời còn lại.
    Mình ích kỷ quá.
    Tôi vội lật người lên và hít vào một hơi thật sâu. Tôi không thể làm điều đó. Tôi không thể để lại cho gia đình mình gánh nặng của sự mất mát và cảm giác có lỗi.
    “Hãy khuấy nó lên!”
    Trong một thời gian dài đến khó tin, tôi đã nghĩ rằng nếu cơ thể tôi “bình thường” hơn thì cuộc sống sẽ dễ dàng biết bao. Điều mà tôi không hiểu là tôi không nhất thiết cứ phải là người bình thường, tôi chỉ cần là chính tôi... Ban đầu tôi không sẵn sàng đối mặt với sự thật rằng điều thực sự tồi tệ không phải là những khiếm khuyết về thân thể của tôi, mà là những giới hạn mà tôi tự đặt ra cho mình và tầm nhìn hạn hẹp về các khả năng có thể xảy ra trong cuộc sống.
    Nếu bạn không được ở vị trí mà bạn mong muốn hoặc không đạt được những gì bạn hy vọng đạt được, thì nhiều khả năng lý do không nằm ở xung quanh bạn, không nằm ở bên ngoài bạn mà ở trong chính bản thân bạn. Hãy nhìn nhận trách nhiệm một cách sáng suốt và sau đó hãy hành động. Tuy nhiên, trước hết bạn phải tin tưởng vào bản thân mình và giá trị của mình. Bạn không thể ngồi đó đợi người khác phát hiện ra cơ may giúp bạn. Bạn không thể ngồi yên chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra hoặc chờ đợi “cơ hội thích hợp”. Bạn nên coi mình là chiếc đũa và thế giới là nồi thịt hầm của bạn. Hãy khuấy nó lên!
    Nick Vujicic
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Dù là ai ,dù là chồng hay vợ, chuẩn bị lập G Đ hay mới lập hay đã tổ chức đám cưới ... đến ...kim cương ... thì cũng đều cần:


    Nhìn lại mình mỗi ngày[};-[};-[};-



    Cuộc sống hàng ngày với những lo toan bất cập, nào là học hành, thi cử, công việc, công việc và công việc… cứ cuốn hút chúng ta trong cái guồng quay cuộc đời, do vậy mà có được mấy ai trong chúng ta mỗi ngày có thể tự bỏ ra vài ba phút để tĩnh tâm, để nhìn lại mình không nhỉ? Thử xem hôm nay ta làm được gì nào? Thử xem hôm nay suy nghĩ của ta, việc làm của ta có khá hơn ngày hôm qua hay không? Thử nhớ lại hôm nay ta có làm ai phiền lòng không nhỉ? Thử xem hôm nay con tim ta có đổi mới chút nào không? Thử xem hôm nay tình yêu của ta có mặn nồng hơn hay là nhạt nhẽo đi tí nào không? Thử xem hôm nay ta có làm một việc nhỏ nhoi nào đấy giúp ích cho ai không? Thử xem hôm nay có ai cần ta giúp đỡ mà ta lãng quên hay không? và hàng bao nhiêu điều khác cần phải nhìn lại trong chính con người nhỏ bé của chúng ta đây.
    Hãy thử đi bạn ơi! Hãy tĩnh tâm lại đi! Hãy tập thói quen nhìn lại mình mỗi ngày đi! Chỉ vài phút trong một ngày thôi mà! Bạn sẽ thấy rất nhiều điều thú vị, bạn sẽ thấy những thiếu sót của mình để hoàn thiện mình hơn, bạn sẽ thấy tình yêu của mình sẽ đẹp hơn, và quan trọng hơn hết, khi ta biết nhìn lại mình, ta sẽ có rất nhiều động lực để có thể vươn mình lớn dậy, làm đẹp cho đời, và trước hết, làm đẹp cho chính ta nữa đấy.
    Thế thì tiếc gì nhỉ? Mỗi ngày chỉ bỏ ra đôi ba phút thôi. Đơn giản thế thôi nhưng vô cùng quý giá, thực đấy bạn ạ. Hãy thử đi nhé!


    Posted

    Bài trả lời :


    Từ "vodanh "


    Bạn nói đúng, cuộc sống hàng ngày quá nhiều nỗi lo toan, nhất là cho công việc. Tôi đã bị cuốn theo công việc 4 năm nay rồi. Khoảng thời gian đó, tôi đã khá thành công trong công việc. Nhưng tôi không được may mắn trong cuộc sống tinh thần. Tôi chưa tìm được 1 người hiểu tôi, cũng như tôi chưa hiểu được người mà tôi quan tâm. Trước nay tôi vẫn thường tự hỏi rằng tại sao mình lại không may đến thế, tại sao cuộc sống của mình lại đơn điệu và nhàm chán thế. Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi tại sao…
    Và có một người đã giúp tôi trả lời được tất cả những câu hỏi “tại sao” ấy. Đó chính là anh Hai tôi. Bình thường hai anh em rất ít khi trò chuyện, vì hai anh em khắc khẩu với nhau, chỉ nói chuyện được 1 câu thôi, đến câu thứ 2 là đã cãi nhau rồi. Trong một lần cãi nhau, anh Hai nói “tao xui lắm mai mốt mới có 1 người vợ giống như mày, con gái gì mà không tâm lý gì cả, cầu toàn quá khó sống lắm,thời buổi gì rồi mà còn cổ lỗ sĩ, bảo thủ”. Câu nói ấy thực sự đã khiến tôi rất đau và tủi thân. Tôi chỉ im lặng và khóc. Tôi mãi ám ảnh về câu nói đó, tôi tự nhìn lại mình, nhìn lại quãng thời gian đã qua của tôi, và tôi nhận thấy…anh Hai nói đúng. Tôi đã quá vô tâm đến mọi người, và buộc mọi người phải làm giống như những gì mình làm, và mình muốn. Tôi không sẻ chia hay quan tâm đến cảm nghĩ của người khác. Tôi thật là ích kỷ và giả dối.
    Một lần nhìn lại ấy khiến tôi không khỏi chạnh lòng.
    Trước đây, tôi không phải là như thế. Chỉ trừ một việc là tôi rất kiêu hãnh về khả năng học tập của mình ra, còn lại là tôi rất là khiêm tốn, và hay quan tâm đến gia đình, bạn bè. Tôi yêu thơ, yêu nhạc. Cuộc sống với tôi khá màu sắc, nhưng đều là những gam màu hồng.
    Bây giờ, công việc bộn bề với lối sống vội vã của chốn phồn hoa đã làm tôi trở thành một con người khác. Tôi chạy theo sự thành công trong công việc và quên đi những giá trị của bản thân. Tâm hồn tôi ngày một xơ cứng và không biết quan tâm đến tâm trạng của người khác. Tôi chỉ phục người nào có khả năng hơn tôi…Tôi đã lý trí hóa mọi thứ, kể cả tình yêu. Cuộc sống của tôi bây giờ chỉ toàn là những gam màu đen, trắng.
    Một lần nhìn lại mình như thế này khiến tôi thấy được rằng, tôi chẳng cần phải rèn luyện gì khác, ngoài việc rèn luyện cách sống cho mình. Thiết nghĩ, hành trang trong tay các bạn trẻ cần phải có để vào đời, đó chính là…1 cách sống đẹp. Và để sống cho đúng với cách sống đó, chúng ta phải thường xuyên nhìn lại bản thân mình, để không bị cuộc sống bon chen cuốn đi…
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Lời Phật dạy về tình yêu .

    Đêm khuya, trong một ngôi Chùa, một Người một Phật, Phật ngồi Người đứng..

    Người: Thưa Đức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào?

    Phật: Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con không?

    Người: Thưa vâng.

    Phật: Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy ?

    Người: Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng, lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Đức Phật?

    Phật: Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức. Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa. Con làm như thế là đúng.

    Người: Nhưng vợ con vẫn rất yêu con, quả thật yêu con lắm, thưa Đức Phật

    Phật: Vậy thì vợ con hạnh phúc

    Người: Sau khi con chia tay vợ để lấy người khác, vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Đức Phật?

    Phật: Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi 1 tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.

    Người: Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới người khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mãi là người đau khổ.

    Phật: Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân. Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thật sự của vợ con sẽ tiếp nối sang 1 người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới là người hạnh phúc, con mới là người đau khổ.

    Người: Vợ con đã từng nói kiếp này chỉ yêu mình con thôi. Cô ấy sẽ không yêu ai khác

    Phật: Con cũng đã từng nói thế phải không?

    Người: Con…con…con…

    Phật: Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?

    Người: Quả thật con không biết, hình như đều sáng giống nhau.

    Phật: Ba ngọn nến ví như 3 người đàn bà. 1 ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Đông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu…Ngay đến 1 trong 3 ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không t́ìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

    Người: Con…con…con…

    Phật: Bây giờ con cầm 1 cây nến đặt trước mắt để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?

    Người: Đương nhiên ngọn trước mặt sáng nhất.

    Phật: Bây giờ con đặt nó vô chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất

    Người: Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nào sáng nhất.

    Phật: Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất. Khi con để nó vô chỗ cũ, con lại không tìm được 1 chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.

    Người: Con hiểu rồi, không phải Đức phật bảo con phải ly hôn vội vã, Đức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.

    Phật: Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!

    Người: Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay, thưa Đức Phật.

    Phật: A di đà phật…



    [​IMG]



Chia sẻ trang này