Những mẩu chuyện: Quà Tặng Cuộc Sống

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi songthan2009, 15/07/2012.

3188 người đang online, trong đó có 101 thành viên. 05:42 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 4393 lượt đọc và 43 bài trả lời
  1. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:-*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Cái Giá Của Sự Trung Thực
    Một buổi chiều thứ 7 đầy nắng ở thành phố Oklahoma,tôi cùng một người bạn và 2 đứa con của anh đến vui chơi tại một câu lạc bộ.Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi:
    _ Vé vào cửa là bao nhiêu?Bán cho tôi 4 vé.
    Người bán vé trả lời:
    _ 3 đô la 1 vé.Chúng tôi đặc biệt miễn phí cho trẻ em dưới 6 tuổi.Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
    _ Đứa lớn 7 tuổi và đứa nhỏ thì lên 4._ Bạn tôi trả lời._Như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.
    Người đàn ông ngước lên với cặp mắt ngạc nhiên:
    _ Sao ông không nói rằng đứa lớn chỉ mới 6 tuổi? Như thế có phải tiết kiệm được 3 đô la không?
    Bạn tôi nhìn người bán vé rồi chậm rãi nói:
    _ Dĩ nhiên,tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không nhận ra.Nhưng bọn trẻ thì biết đấy.Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la
  2. ntoanvan

    ntoanvan Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Đã được thích:
    30
  3. dinhnghia81

    dinhnghia81 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    14/01/2002
    Đã được thích:
    34
    Các bác ơi! Mỗi ngày một câu chuyện thôi. Khoảng 3,4 người post bài thì mỗi ngày ta có khoảng 3, 4 câu chuyện. Như vậy là vừa. Chứ post thế này đọc loãng quá. Đọc ko vô đâu.

    THánks
  4. rongdo007

    rongdo007 Thành viên gắn bó với f319.com Thành viên ban quản trị

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Đã được thích:
    34.056
    Pạn chuẩn o cần chỉnh=D>=D>=D>=D>=D>=D>=D>=D>=D>=D>
  5. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Bác nói chuẩn:-bd
  6. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.503
    Bài học về cách chấp nhận

    Ở một ngôi trường tiểu học nọ có tổ chức một buổi văn nghệ do chính các học sinh trong trường biểu diễn. Họ tổ chức hẳn một cuộc thi giữa các lớp để tuyển các diễn viên cho vở kịch của trường, những đứa trẻ tham gia rất hăng hái.
    Cậu bé hàng xóm của tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó. Mẹ cậu nói với tôi rằng cậu rất nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi này. Cậu đã đứng trước gương hàng giờ để tập luyện chỉ với mong muốn có một vai diễn phụ trong vở kịch. Hơn ai hết, bà biết cậu không có khiếu đóng kịch, nhưng bà vẫn ủng hộ hết lòng cho nỗ lực của đứa con trai bé nhỏ.
    Ngày diễn ra cuộc tuyển chọn tôi đã cùng mẹ cậu bé đến trường đón cậu tan học. Vừa thấy chúng tôi, cậu bé vội chạy đến ngay, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập niềm vui và hãnh diện:
    - Mẹ ơi, mẹ thử đoán xem nào?
    Và như không thể chờ được, cậu bé la toáng lên bằng giọng nói hỏn hển và xúc động:
    - con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
    Sự thơ ngây, đáng yêu, hồn nhiên của cậu bé khiến tôi vô cùng bất ngờ. Tôi cứ tưởng nó sẽ tức tối hay buồn rầu…Nhưng đổi lại, các bạn thấy đấy… Hãy thử nghĩ xem, liệu chúng ta có được như cậu bé trong tình huống như thế không ? Liệu chúng ta có thể chấp nhận chỉ là người vỗ tay và reo hò???
    Với một sự nỗ lực nhất định, đôi lúc kết quả lại không như ta mong muốn. Đó là thực tế, vì sự mong đợi đôi khi vượt quá khả năng của bản thân mình. Vấn đề là ta có chấp nhận nó như một thực tế và bằng lòng với những gì mình có hay không mà thôi!
  7. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh

    Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
    Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

    Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.


    Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.


    Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!


    Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!


    Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
  8. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Tầng 80

    Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng nhận ra thang máy của chung cư bị hư. Họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.


    Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong túi xách lúc nãy để lại ở tầng 20.
    Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta. Nhiều người sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn chịu rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.
    Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa. Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
    Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối.
  9. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Ô cửa sổ bệnh viện
    Hai người đàn ông bị bệnh nặng cùng nằm chung 1 phòng bệnh.Một người bị bệnh nước trong phổi,còn người kia bị liệt nửa người.Vào mỗi buổi trưa,người bị bệnh phổi phải ngồi dậy khoảng 1 tiếng đồng hồ để phổi được khô ráo.Giường của ông ta đặt gần ô cửa sổ duy nhất trong phòng.Còn người bị liệt thì suốt ngày phải nằm trên giường.Họ thường trò chuyện với nhau hàng giờ về gia đình,bạn bè,cuộc sống...và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời còn phục vụ trong quân ngũ.
    Mỗi trưa,khi người đàn ông trên giường bệnh gần cửa sổ ngồi dậy,ông ta thường tiêu khiển bằng cách kể lại cho người bạn cùng phòng nghe về những gì mình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.
    Qua lời kể của bạn,người bệnh ở giường bên kia như được sống lại trong thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài khung cửa.Nơi đó có 1 công viên xanh ngát với hồ nước trong xanh,thơ mộng cùng đàn thiên nga thong thả lượn quanh.Cạnh đó,những đứa trẻ đang thả lên mặt hồ phẳng lặng những chiếc thuyền bằng giấy.Những đôi tình nhân tay trong tay đang dìu nhau dạo chơi quanh luống hoa hồng đỏ thắm...Tất cả như một bức tranh thơ mộng đầy màu sắc.Trong khi người bệnh gần cửa sổ say sưa kể thì ở giường bên kia,bạn của ông đang lim dim đôi mắt,mường tượng trước mắt mình một khung cảnh đẹp như mơ.
    Vào một buổi chiều ấm áp,người bệnh ở giường gần cửa sổ kể lại cho bạn mình nghe về một cuộc diễu binh đang diễn ra bên ngoài.Mặc dù không nghe được dàn nhạc đang tấu khúc quân hành ngoài kia nhưng người đàn ông bị liệt vẫn có thể hình dung ra quang cảnh hùng tráng ấy.
    Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
    Một buổi sáng,như thường lệ,cô y tá trực đem nước đến cho 2 người,thì phát hiện người bị bệnh phổi đang nằm bất động trên chiếc giường cạnh cửa sổ.Ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ yên lành đêm qua.
    Sau cái chết của bạn,người đàn ông bị liệt yêu cầu được chuyển sang chiếc giường cạnh cửa sổ.Trên chiếc giường mới,nén đau đớn,ông tìm mọi cách chống tay từ từ ngồi dậy và bắt đầu phóng tầm nhìn ra thế giới bên ngoài.Nhưng trước mắt ông chỉ là một bức tường trắng xóa.
    Mãi sau ông mới biết được sự thật: người bạn quá cố của ông là một người mù,thậm chí ông ấy còn không thể trông thấy được bức tường vô cảm kia.Điều ông ấy muốn là đem lại cho bạn mình niềm vui và sự an ủi
  10. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Cái Giá Của Sự Thông Thái
    Rất lâu rồi,có một nhà vua muốn hiểu biết thật nhiều nhưng lại lười.Một ngày nọ nhà vua triệu tập những nhà thông thái của vương quốc lại và ra lệnh cho họ phải thu nhập tất cả những hiểu biết và sự thông thái trên thế gian đặt vào một chỗ để ông ta có thể học chúng.
    Theo lệnh nhà vua ,các nhà thông thái đều làm việc cật lực.Sau hơn một năm,họ dâng lên ngài 100 cuốn sách chứa đựng mọi sự hiểu biết ở đời.Nhưng khi nhìn qua các chồng sách,nhà vua ngán ngẩm nói:
    _ Không! Ta cần một cách dễ dàng hơn.
    Biết bao giờ ta mới đọc xong và nhớ được ngần ấy cuốn sách._Rồi nhà vua lệnh cho họ phải tóm lược hàng trăm cuốn sách đó vào 1 cuốn duy nhất.
    Một năm sau, các nhà thông thái quay lại với 1 cuốn sách duy nhất.Cuốn sách to và dày cả ngàn trang.Nhà vua nhìn thấy liền la lên:
    _ Không! Cuốn sách này dày quá! Ta sẽ mất rất nhiều thời gian mới đọc hết được.
    Một lần nữa,các nhà thông thái bị buộc phải tóm lược thật súc tích cuốn sách ấy vào chỉ 1 trang giấy để nhà vua dễ dàng mang theo và nhớ được.
    Mọi người xôn xao và than trời.Sao có thể làm được như vậy?Nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác cả.Họ biết hoặc là mệnh lệnh phải được thi hành,hoặc là đầu họ sẽ rơi.Cuối cùng,nhà thông thái lớn tuổi nhất họp tất cả mọi người lại để tìm ra cách giải quyết.Cuộc hội ý diễn ra trong nhiều đêm liền.Cuối cùng,họ đã hoàn thành trang giấy chứa đựngmọi sự hiểu biết trên đời.
    Được tin,nhà vua rất đỗi vui mừng. “ Cuối cùng thì ta cũng sắp biết được tất cả mọi sự khôn ngoan nhất trên đời mà chỉ cần một trang giấy thôi!”. _ Nhà vua đắc chí nhủ thầm và ra lệnh dâng trang giấy lên trong thời gian sớm nhất.
    Và ngày đó đã tới.Nhà vua khấp khởi mừng thầm.Cả vương quốc đều tụ tập về quanh triều đình để được biết về điều đặc biệt đó.Nhà vua háo hức mở trang giấy chứa đựng toàn bộ sự thông thái của thế gian.Trong đó chỉ duy nhất mỗi câu:
    “ KHÔNG CÓ SỰ THÔNG THÁI NÀO

Chia sẻ trang này