Những mẩu chuyện: Quà Tặng Cuộc Sống

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi songthan2009, 15/07/2012.

6877 người đang online, trong đó có 1002 thành viên. 12:22 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 4399 lượt đọc và 43 bài trả lời
  1. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Hạc giấy
    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    1 ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc nầy anh mới biết 1 sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1 lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
  2. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Món Quà
    Một chàng trai trẻ sắp sửa tốt nghiệp đại học.Đã từ lâu,anh hằng ao ước có được một chiếc xe hơi thể thao.Anh cũng đã tâm sự với cha mong ước ấy vì anh biết cha mình có thể mua 1 chiếc xe như thế.Khi ngày tốt nghiệp gần kề,chàng trai vẫn luôn mong ngóng xem ước nguyện của mình có được trở thành hiện thực hay không.
    Vào hôm anh nhận tấm bằng tốt nghiệp,người cha gọi anh vào phòng riêng và nói rằng ông rất hãnh diện về anh và rằng ông rất yêu thương anh.Ông trao cho anh một hộp quà được gói rất khéo léo.Tò mò pha lẫn chút thất vọng,chàng trai hé mở hộp quà và nhìn thấy 1 quyển sách vuông nhỏ.Quá thất vọng và không kìm được cơn giận,anh cao giọng nói với cha: “ Cha chỉ tặng con cuốn sách nhỏ bé này thôi sao?”. Anh lao ra khỏi nhà,không buồn cầm theo cuốn sách.
    Nhiều năm trôi qua,chàng trai giờ đã là người thành đạt trong công việc.Anh có 1 ngôi nhà đẹp và 1 gia đình hạnh phúc.Anh cũng không hề gặp cha kể từ ngày tốt nghiệp hôm ấy,và trong thâm tâm anh nghĩ có lẽ anh cũng nên về thăm cha một lần.Một ngày kia,khi chưa kịp sắp xếp về thăm nhà,anh nhận được một bức điện báo tin cha anh vừa qua đời.Anh cần về nhà ngay lập tức để lo mọi việc.
    Về lại ngôi nhà xưa,cảm giác đau buồn và ăn năn xâm chiếm anh.Khi nhìn trên đầu giường cha,anh nhìn thấy hộp quà ngày nào,vẫn còn nguyên như khi anh bỏ lại nó từ nhiều năm trước.Nước mắt tuôn rơi,anh mở hộp quà lấy quyển sách ra.Đó là cuốn “ Những Giá Trị Vĩnh Hằng”rất nổi tiếng.Bỗng anh cảm thấy cộm phía bìa sau của cuốn sách,anh lật lại: một chiếc chìa khóa xe hơi rơi ra từ bao thư dán phía sau cuốn sách.Trong đó có phiếu ghi tên của hàng Wing Collins-Texas,nơi có chiếc xe thể thao anh đã ao ước khi xưa.Ngày tháng ghi trên phiếu là ngày tốt nghiệp của anh,với dòng chữ “Đã trả đủ tiền”.
    Có khi nào chúng ta xem nhẹ những điều tốt đẹp mọi người đã dành cho mình chỉ vì điều tốt đẹp ấy không được “gói” theo cách chúng ta mong đợi?
  3. votinh123

    votinh123 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2012
    Đã được thích:
    82
    Hay quá!
  4. songthan2009

    songthan2009 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    02/02/2010
    Đã được thích:
    212
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Nỗi đau sẽ đi qua và cái đẹp ở lại
    Dẫu Henri Matisse trẻ hơn August Renoir gần hai chục tuổi,cả hai họa sĩ vĩ đại này luôn là đôi bạn chân tình và gắn bó với nhau.Khi Renoir bị bệnh và giam mình trong căn nhà hơn 10 năm cuối cùng của đời mình,Matisse mỗi ngày đều ghé qua thăm bạn.Renoir gần như bị tê liệt bởi chứng bệnh phong thấp rất nặng-vẫn tiếp tục vẽ trong tình trạng đau đớn đó.Một ngày kia,khi quan sát người bạn già làm việc trong phòng vẽ,cố gắng chống lại cơn đau đang giày vò thân xác ông qua từng nét cọ,Matisse thảng thốt la lên rằng:
    - August ơi! Tại sao anh không nghỉ mà cứ vẽ khi phải chịu đau đớn như thế ?
    Renoir chỉ khẽ khàng nhìn bạn trả lời rằng:
    - Nỗi đau sẽ qua đi và cái đẹp ở lại.
    Và cứ thế gần như cho đến ngày lìa trần,Renoir tiếp tục kéo những nhát cọ lên các bức toan.Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông,” Những người phụ nữ đang tắm” đã được hoàn thành trước khi ông qua đời,tức là mười bốn năm sau khi ông phải đương đầu chịu đựng với căn bệnh quái ác đó.

Chia sẻ trang này