Sai Lầm Trong ĐTCK (Trở Về Cát Bụi ♥♪♫)

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi Trovecatbui88, 22/12/2014.

2560 người đang online, trong đó có 44 thành viên. 04:44 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 344279 lượt đọc và 2932 bài trả lời
  1. Khavienthanh

    Khavienthanh Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    04/04/2014
    Đã được thích:
    69.377
    Ừ em biết cách để đi vào lòng người đó.
    Trovecatbui88 thích bài này.
  2. Toiduaday

    Toiduaday Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/11/2015
    Đã được thích:
    1.580
    Ô ô hoá ra đấy chỉ là trò tiêu khiển của cưng thôi sao :-P :-P:-P ? Nhưng như vậy là hơi ác đó nhe cưng, đừng có cố tình gieo duyên như thế chứ , lỡ nó nẩy mầm tình thì cưng có gánh nổi không =(( ?[-O<. :D:D
    Tính chuồn sang CAN hở ? Chán lắm, không bằng Hoa kỳ đình đâu cưng :D.
    KhavienthanhTrovecatbui88 thích bài này.
  3. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
    Oạch... Cá Sấu Chúa lại vô duyên có dụ được zai nào đâu mà You lo em gây nghiệp á. [​IMG]

    Em chưa bao giờ thích HK và tương lai có lẽ cũng sẽ hok bao giờ thích HK, VN em chỉ thích có Đà Lạt và nước ngoài thì em chỉ thích có mỗi CAN. Em chưa tính gì cả, chỉ là bao giờ thấy chán thì đi thôi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy chán á. :x

    Mà Toronto 10 giờ tối cũng còn bị tắc đường thì HK còn củ chuối hơn ý You ah. [-(

    --- Gộp bài viết, 24/08/2018, Bài cũ: 24/08/2018 ---
    Có người đang lo cho anh kia kìa, sao chả thấy lo cho em mà cứ lo cho anh là sao ta??? Có mà em bị anh dụ thì có ý ạ... OMG... :((:))

    --- Gộp bài viết, 24/08/2018 ---
    Khavienthanh thích bài này.
  4. Khavienthanh

    Khavienthanh Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    04/04/2014
    Đã được thích:
    69.377
    Em chỉ cần biết có anh lo cho em là đủ rồi, còn lại close đi em. Hi
    Trovecatbui88 thích bài này.
  5. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
    NHỮNG THẰNG GIÀ NHỚ MẸ

    Hai mươi năm trước, ông tổng giám đốc công ty tôi mất mẹ. Lúc đương quyền, ông đem mẹ vào Sài Gòn ở với ông. Khi ông về hưu, bà đòi về quê ở vùng ngoại ô Hà Nội và mất ở đó. Tôi đến thăm khi ông trở lại Sài Gòn được vài tháng.

    [​IMG]
    Ảnh: Trần Việt Đức

    - Tuổi già được về quê sống những năm tháng cuối đời, rồi mất nhẹ nhàng như thế thì còn gì bằng – tôi an ủi.

    - Mất mẹ, tớ cảm thấy thiêu thiếu thế nào ấy…

    - Thiếu cái gì?

    - Tớ muốn trồng giàn bầu hay giàn mướp sau nhà cho mát, nhưng sợ kiến… Tớ vẫn hay hỏi bà những chuyện lặt vặt như thế. Tớ sinh ra ở quê, nhưng có sống ở quê đâu. Bây giờ bà mất, tớ chẳng biết hỏi ai…

    Hồi đó tôi mới xấp xỉ 40, còn mẹ, thấy cái thiêu thiếu của ông đúng là lẩm cẩm. Bây giờ thì tôi cảm được cái thiêu thiếu của ông thế nào rồi.

    Tôi có thằng bạn hồi trung học. Tay này quậy phá dàn trời. Trường đuổi học, mời phụ huynh đến thông báo. Mẹ nó đến, đứng khoanh tay như người phạm tội, nhẫn nhục nghe thầy tổng giám thị trút cơn thịnh nộ, hài tội thằng con gần nửa tiếng đồng hồ. Mẹ nó chảy nước mắt: “Nhà cháu nghèo, chạy cơm từng bữa cho anh em nhà nó có cái ăn. Nhà cháu lại không biết chữ, biết thế nào mà dạy nó. Nhờ thầy cô thương đến mà dạy dỗ. Đuổi học, thì nó học ở đâu? Ra trường tư làm gì có tiền. Trăm sự nhờ thầy thương cháu, roi vọt cho cháu nên người. Để rồi tối về, nhà cháu răn đe nó…” Cơn thịnh nộ trôi qua, dường như thương cảm với người đàn bà quê mùa trước mặt, thầy tổng giám thị rồi cũng bỏ qua.

    Tôi và thằng ông mãnh đó lấp ló ngoài văn phòng theo dõi. Nó cười hi hí khi biết tai qua nạn khỏi. Chưa hết, hôm sau nó hớn hở: “May quá, bà già tao giấu biệt chuyện này với ông già, nếu không thì… hì hì…”

    Hôm rồi, thằng ông mãnh về nhà sau ca đêm, ngồi uống rượu một mình, lướt net, đọc được bài Cá bống kho tiêu nào đó, gọi phone cho tôi từ Mỹ, nói rằng tự nhiên nhớ mẹ, rồi khóc hu hu qua điện thoại: “Cả đời tao làm khổ bà già. Bà già bệnh, tao bận việc, cứ hẹn lần, không về chăm sóc được. Bà già mất, tao về, không kịp nhìn mặt… Tiền bạc bây giờ có ích gì…” Mẹ nó mất cũng gần mười năm rồi… Càng quậy phá, càng mềm nhũn. Nguôi ngoai gì nổi!

    Mẹ tôi mất hồi đầu năm. Thấy tôi buồn, thằng bạn học rủ về quê nó ở Châu Đốc chơi cho khuây khoả. Chén thù chén tạc, say tuý luý cả bọn chệnh choạng kéo nhau đi hát karaoke. Thằng bạn cầm micro: “Xin giới thiệu với các anh em Châu Đốc, thằng bạn tôi ở Sài Gòn vừa mất mẹ. Tôi xin hát tặng nó bài… Bông hồng cài áo”. Rồi nó say sưa hát, động tác biểu diễn như một ca sĩ chuyên nghiệp. Bỗng nhiên giọng hát run run... Nó khóc nấc lên. Cách đây hai năm, tôi ghé Châu Đốc dự đám tang mẹ nó.

    Chuyện khác, lần này không phải “thằng”, mà là… bà già. Tôi có cô bạn người Ý trạc tuổi, mỗi lần về Milan, ra nghĩa trang thăm mẹ, mang theo thỏi sôcôla ngày xưa bà thích ăn (mà cô ta cũng thích nữa), bẻ sôcôla, cùng ăn với cái… bóng mẹ. Sôcôla Tây thay cho nhang đèn ta, cũng chỉ là tấm lòng. Mẹ cô ta mất cũng mười năm rồi.

    Lại có thằng, có thức ăn hay trái cây nào hay hay, lại mang để trên bàn thờ mẹ, và đặc biệt chỉ thích món ăn lấy từ bàn thờ mẹ. Khách đến chơi, thân thiết lắm mới mang đồ cúng mẹ xuống đãi. Hỏi vì sao? Ừ, thì cũng như hồi xưa bà cho mình ăn vậy, có gì ngon cũng để dành cho mình…

    Mà có thằng con nào, dù làm tới cái ông vĩ đại cỡ nào, trưởng thành trong con mắt của mẹ đâu? Có thằng sáu chục tuổi, xách xe ra khỏi nhà, vẫn bị gọi vì “lại quên mang nón (bảo hiểm)”. Mùa mưa, trời chưa mưa, ngồi một chỗ, nhưng vẫn gọi vói nhắc thằng con “mang theo áo mưa”.

    Tôi có thằng bạn người Đức chừng... 50, ra đường cũng bị bà già vói theo “Alex, quên mang dù!” Thằng này lúc nào cũng vênh váo tự hào vì còn mẹ. Nó khoe: “Từ hồi tôi qua Việt Nam, mẹ tôi lấy làm lạ vì tôi quan tâm tới bả nhiều lắm. Bả vui!” Alex làm ăn ở Việt Nam hơn 12 năm rồi.

    Bông hồng đỏ hay bông hồng trắng cho ngày – của – mẹ, đối với tôi chỉ là biểu tượng, chẳng ép phê gì. Ký ức về mẹ, dù gần hay xa, mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ, thôi thì với bao điều thiếu sót và ray rứt, cứ giá mà… giá mà…

    Nụ cười của người già, dù là nghễnh ngãng, dù là mù loà… nhớ lại, sao mà dễ thương chi lạ, nhớ xoáy tận đáy lòng. Ray rứt và ân hận là thế! Ước gì thời gian lùi lại, sẽ tìm cách ghẹo bà, để có nhiều hơn nụ cười móm mém như thế. Nụ cười của mẹ già là nụ cười mãn nguyện, con cháu chưa quên bà, vẫn ở bên bà.

    Tôi viết bài này, tặng cho các bạn trẻ U 30, 40... gì đó. Các bạn hẳn có nhiều cơ may còn mẹ. Hãy biết trân trọng thời gian bên mẹ. Tôi biết (cũng như tôi ngày xưa), cách biện minh dễ nhất là bận việc và hẹn lần.

    Thời gian chắc gì đã làm nguôi ngoai nỗi nhớ?

    Nhà thơ Nguyễn Khuyến có câu thơ khóc bạn:

    Tuổi già giọt lệ như sương
    Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan
    Ừ, nếu giọt lệ già này mà nhớ mẹ, thì ray rứt biết chừng nào!

    Vũ Thế Thành
    --- Gộp bài viết, 24/08/2018, Bài cũ: 24/08/2018 ---
    Mỗi lần chúng ta nhớ mẹ thì còn chạy về nhà thăm mẹ được...
    Những người con xa xứ nhớ mẹ thì phải làm sao đây???
    [​IMG]

    Cha mẹ của chúng ta nhớ mẹ thì phải làm sao đây??? [​IMG]




    --- Gộp bài viết, 24/08/2018 ---
    Khavienthanh thích bài này.
  6. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
  7. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
    ĐỘC THÂN SÀNH ĐIỆU

    Ngày nay, chúng ta có nhiều người độc thân hơn bao giờ hết. 50% số bạn bè đã kết hôn của bạn sẽ trở thành độc thân sau khi ly hôn. Trong số những người vẫn duy trì đời sống hôn nhân, 50% sẽ đột ngột trở thành độc thân vì góa bụa. Người độc thân có mặt ở khắp mọi nơi, đảm trách tất cả mọi công việc mà con người có thể làm.

    Vết nhơ mang tên “độc thân” đã là thứ lỗi thời. Người ta không còn khinh thường những người độc thân như trước nữa. Người độc thân đóng vai trò then chốt và tham gia vào mọi mặt của đời sống xã hội.

    Sống độc thân không hề tồi tệ, nó không hề kinh khủng. Nó không có nghĩa rằng bạn không đáng được yêu thương, không hấp dẫn, hay không hòa nhập với xã hội. Nó không có nghĩa rằng bạn có vấn đề gì đó. Nó không có nghĩa rằng bạn sẽ không có bạn bè và bị bỏ rơi.

    Độc thân là điều kiện nền tảng của bạn, và có nhiều khả năng là bạn sẽ đơn độc nhiều hơn một lần trong đời. Thế nên hãy vứt bỏ những niềm tin tiêu cực của bạn đi, và thay vào đó là triết lý sống giúp cuộc đời của bạn thêm trọn vẹn.

    Hãy suy ngẫm về điều này. Có những người độc thân sành điệu vui vẻ và những người độc thân u buồn, có những cuộc hôn nhân hạnh phúc và những cuộc hôn nhân bất hạnh, có những người sống hạnh phúc một mình và những người sống buồn bã một mình. Cho dù tình trạng đơn độc của bạn là gì đi nữa, hãy chọn sống vui.
    (St)

    Khavienthanh thích bài này.
  8. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
    ĐỘC THÂN SÀNH ĐIỆU

    Thật khó chấp nhận sống đời độc thân khi tất cả chúng ta đều bị xô đẩy vào đời sống lứa đôi. Ta bám vào những gì quen thuộc với mình. Ta khao khát hạnh phúc, nhưng ta tự nhủ rằng mình không thể có được hạnh phúc cho đến khi tìm được người yêu hoặc người bạn đời.

    Ta cần có lòng quyết tâm giải phóng bản thân khỏi những thành kiến, những kháng cự và niềm tin sai lầm về việc sống độc thân. Nhưng ta phải làm điều đó bởi đó là bí quyết để có được cuộc sống độc thân sành điệu.

    Cô gái 23 tuổi tên Michelle đến với phòng tư vấn sau khi chia tay mối tình đầu. Cô vừa khóc vừa nói, “Em không muốn trở thành gái già.” “Từ đâu mà em có suy nghĩ đó?” tôi hỏi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô gái trông có vẻ sững sờ trước câu hỏi của tôi, nhưng rồi cô đã lờ đi. Một tháng sau, cô gặp một chàng trai khác và không còn nhu cầu được tư vấn nữa. Tuy nhiên, một năm sau, cô quay lại, cũng với cái nỗi đau mang tên gái già đó.

    Đó chính là cách những niềm tin sai lầm vận hành. Nó nhảy ra và nuôi dưỡng sự tuyệt vọng của chúng ta, và nếu ta không loại bỏ và thay thế nó bằng một điều gì đó vững chắc hơn, thì nó sẽ tiếp tục loanh quanh trong ý thức của ta và gây ra nỗi buồn đau không đáng có.

    Hình ảnh cũ kỹ về một bà cô già trong căn nhà đầy mèo, và một lão già bẩn thỉu hay gắt gỏng chính là những niềm tin sai lầm được lưu truyền từ rất lâu. Cái nhìn một chiều về cuộc sống độc thân cũng là góc nhìn sai lệch.

    Sống độc thân là một khái niệm rộng hơn nhiều so với những gì mà các quan điểm hạn hẹp này đề cập đến. Nếu chấp nhận nó thì ta đang cho phép các niềm tin sai lầm này sẽ mãi đóng băng ta, như những bức tượng nhỏ bé không có khả năng dang tay chào đón mọi người và tận hưởng mọi niềm vui chung quanh.

    Có vô số niềm tin mà chúng ta cần loại bỏ, chẳng hạn như mấy câu nói cũ kỹ này đây: “Sống độc thân là ích kỷ,” “Nếu đến tuổi này mà bạn còn chưa kết hôn, thì bạn đã quá lứa lỡ thì rồi,” “Nếu bạn còn trẻ và độc thân, thì bạn là số dzách,” “Nếu bạn già và sống một mình thì thật cô đơn,” “Bạn độc thân tức là bạn không hấp dẫn,” “Bạn độc thân tức là bạn có khiếm khuyết hay thiếu sót nào đó,” hay “Nếu bạn độc thân thì đó là vì bạn vẫn chưa ổn định cuộc sống.” Chúng ta phải rũ bỏ hết những ý niệm sai lầm này vì nó không hề liên quan gì đến việc chúng ta là ai.
    (St)

    Khavienthanh thích bài này.
  9. Trovecatbui88

    Trovecatbui88 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2014
    Đã được thích:
    15.192
    "Để sống hạnh phúc với một ai khác, quan trọng là bạn phải hạnh phúc khi sống một mình. Nếu không thể tự đứng trên đôi chân của mình, bạn sẽ thu hút những người sợ cô đơn, để rồi hai người đến với nhau chỉ vì nhu cầu dựa dẫm nhau, dẫn đến tình trạng dễ dàng chia tay. Dù chuyện gì có xảy ra thì bạn cần nhớ chia tay không phải là tận thế. Học cách sống một mình ích lợi ở chỗ nó giúp bạn lựa chọn những người mà bạn muốn hiện hữu trong cuộc sống của mình – bạn bè, người yêu, người quen, người thân.

    Học cách ở một mình nghĩa là nếu bạn có bước vào mối quan hệ với ai, bạn biết rằng mình sẽ ổn cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Ý thức rằng mình có thể tự xoay xở mọi việc sẽ đem lại cho bạn lòng tự trọng, và lòng tự trọng đó sẽ buộc người khác phải xử sự đúng mực với bạn."

    Trích đoạn sách Chia Tay Không Phải Là Tận Thế (TS Susan J. Elliott)

    --- Gộp bài viết, 25/08/2018, Bài cũ: 25/08/2018 ---
    NHỚ là một căn bệnh trầm kha không có thuốc chữa, và bệnh càng ngày càng nặng theo thời gian...
    Đôi khi muốn ước là cơn gió để bay đi khắp nơi thăm người thân, muốn gặp ai thì gặp...
    @Trovecatbui88 Bây giờ mà Nhớ quay quắt thêm 1 @Khavienthanh nữa thì chắc đến vỡ tim mà chết...
    Có ai bán thuốc chữa bệnh NHỚ không??? Cho Bụi xin 1 liều... [​IMG]

    Khavienthanh thích bài này.
  10. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    172.547
    Người ta chỉ nên uống thuốc chữa bệnh NHỚ để quên đi những điều cần quên mà thôi .
    Còn Nhớ những điều ta thấy xứng đáng và ý nghĩa thì sao phải cần thuốc lãng quên hở em ? Mà bệnh này có thuốc đấy , em nhớ ai nhiều quá thì cũng có thể nhờ máy bay đưa đến thăm người đó được mà chứ đâu nhất thiết phải là cơn gió mới thực hiện được .
    Trovecatbui88 thích bài này.

Chia sẻ trang này