Sống mạnh mẽ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 13/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3948 người đang online, trong đó có 190 thành viên. 00:51 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 87234 lượt đọc và 2004 bài trả lời
  1. yht267

    yht267 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    25/08/2010
    Đã được thích:
    182
    E cũng thấy chán giống anh. f319 giờ giao diện thấy gớm quá. Nhìn lâu càng thấy thảm họa. Cái này chắc giống Út.Hic hic Nhớ cô Út của anh quá. hic hic.Chúc anh nhiều sức khỏe nha. Tết này có về không anh???
  2. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  3. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Avatar đẹp đấy.:drm1:-bd
  4. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Sao anh đi mãi tháng ngày?
    Để em gối chiếc phòng không thế này?
    =))=))=))=))=))
    =))=))=))
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Gặp anh em cứ thơm nhiều
    Bù khi không có em vừa lòng không:)):))
  6. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Vì sao phái đẹp không thích lấy chồng


    [​IMG]

    Lấy chồng là việc lớn của đời người phụ nữ nhưng không phải ai cũng dũng cảm ký tên vào "tờ giấy hồng" để rồi chuyển sang thành "gái có chồng".Vậy lý do khiến họ nhất mực không muốn lấy chồng là gì?

    Nếu 30 năm trước đây, ở châu Á chỉ có 2% phụ nữ ở độ tuổi kết hôn sống độc thân thì đến nay, tại Nhật Bản, Singapore, Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan số phụ nữ trên 30 tuổi sống độc thân đã vượt quá 20%. Học giả Gavin Jones, trường Đại học công lập Singapore, nói: “Đó là sự thay đổi lớn trong một thời gian ngắn”.

    [​IMG]
    Note: Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa

    Trong khi có những phụ nữ sẵn sàng kết hôn và tạo dựng cuộc sống mới với người chồng và những đứa con thì có không ít người lại tuyên bố "không lấy chồng". Có hàng trăm nghìn lý do phái đẹp đưa ra để lý giải cho việc không thích hoặc chưa muốn kết hôn.

    1. Bị ám ảnh bởi nguy cơ ly hôn

    [​IMG]

    Ngày nay, tỉ lệ kết hôn sớm ngày càng tăng. Nhưng bên cạnh đó, số phụ nữ vẫn sống một mình cũng tăng theo cho dù tuổi đời của họ không còn trẻ. Rất nhiều người trong số họ không chịu kết hôn chỉ vì lo lắng đến nguy cơ ly hôn về sau này.

    Đặc biệt, đối với những phụ nữ có tính nhạy cảm hoặc những chị em sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, bố mẹ ly hôn thì tâm lý này càng phổ biến. Do được chứng kiến những mảnh đời không mấy hạnh phúc của người thân, bạn bè... hoặc chứng kiến nhiều trường hợp phụ nữ phải chịu thiệt thòi trong cuộc sống hôn nhân nên họ trở nên thu mình, sợ một ngày bản thân cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy và bị tổn thương. Và lựa chọn cuối cùng của họ là nói "không" với hôn nhân để không phải đối phó với những đau khổ trong tương lai.

    2. Đề cao sự nghiệp

    [​IMG]

    Nàng quá đam mê công việc và muốn toàn tâm toàn ý cho chúng. Nếu bây giờ kết hôn, nàng phải chia bớt thời gian cho gia đình và khó có thể thực hiện hết những mục tiêu đang hướng tới. Chưa nói đến yếu tố tài chính và kinh tế, hiện có nhiều chị em phấn đấu cho sự nghiệp của mình vì niềm đam mê. Chính những đam mê công việc này đã cuốn chị em xa rời suy nghĩ lập cho mình một "tổ ấm", bởi đơn giản là vì họ không có thời gian để hẹn hò, không có thời gian cho những thứ tình cảm cá nhân.

    Đứng trước sự lựa chọn, họ chọn sự nghiệp vì họ yêu sự nghiệp hơn cả hạnh phúc của cá nhân mình. Với họ, được làm việc đã là hạnh phúc rồi.

    3. Sợ lấy phải người chồng không tốt

    [​IMG]

    Không có ai dám chắc người bạn đời của mình sẽ chung thủy với mình suốt đời hay ít ra là chung thủy khi cả hai vẫn đang là vợ chồng. Nguy cơ ngoại tình vẫn luôn là kẻ thù "rình rập" bất kỳ gia đình nào. Trong con mắt của nhiều người, người đàn ông vẫn bị coi là có khả năng ngoại tình cao hơn phụ nữ. Nhất là khi họ đã có gia đình trong nhiều năm, khi mọi đam mê, tình yêu đã giảm dần để thay vào đó là những trách nhiệm, nghĩa vụ. Đặc biệt, sau nhiều năm kết hôn, người phụ nữ lo lắng họ sẽ già nua và xấu đi. Lúc ấy sức hấp dẫn với vợ cũng giảm xuống. Và lúc này, người đàn ông càng có cớ chán vợ mà ngoại tình.

    [​IMG]

    Nhiều nàng lại sợ phải chịu đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần bởi lấy nhầm một người chồng vũ phu, ghen tuông vô cớ. Với một số phụ nữ khác họ không còn niềm tin vào đàn ông. Họ không tin tưởng rằng, trên đời này sẽ có một người yêu thương mình hết lòng, hết dạ, yêu thương họ suốt đời.
    Cái gọi là tình yêu chỉ là thứ tương đối, chắc chắn một ngày nào đó người ta sẽ thay lòng. Một minh chứng cho việc đàn ông không chung tình đó là ‘nạn bắt cá hai tay’. Có nhiều người dù đang có người yêu nhưng lại sẵn sàng tán tỉnh những cô gái khác. Có nhiều gã có vợ rồi vẫn giả như không có, tháo nhẫn đi tán gái. Và khi đã lừa được cô này cô nọ, họ sẽ chiều các em hết lòng, coi như tình yêu mới chớm nở mà không hề nghĩ tới chuyện có vợ hay không. Cũng chính vì thế mà nhiều cô gái rơi vào bẫy tình của đàn ông có vợ, hay bị lừa rồi bị phản bội trắng trợn, người yêu đi lấy vợ không rõ nguyên nhân. Và điều đó càng tăng thêm lòng hận thù của phụ nữ với đàn ông, họ không còn tin vào người mình yêu huống hồ những người đàn ông khác.

    4. Sức hấp dẫn của người phụ nữ đang yêu

    [​IMG]

    Người phụ nữ đẹp nhất lúc yêu, dù tình yêu đó dành cho một người cụ thể hay dành cho một công việc yêu thích – niềm đam mê của họ. Người phụ nữ thông minh lúc nào cũng giữ cho mình một niềm đam mê say đắm riêng của họ dành cho công việc, cho sự nghiệp. Công việc chỉ khiến người ta héo mòn khi họ không yêu mà vẫn cứ phải làm. Phụ nữ yêu công việc nghĩa là họ tự tin vào khả năng, vào trí tuệ của bản thân. Điều đó khiến cho họ trở nên hấp dẫn và đẹp hơn trong mắt người xung quanh và nhất là trong mắt người đàn ông của riêng họ. Không có chuyện những tình yêu lại mâu thuẫn với nhau. Vậy nên một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ vì một tình yêu này lại từ bỏ một tình yêu kia. Yêu càng nhiều thì càng đẹp, tội gì phải bỏ!

    5. Bị áp lực về chuyện mất tự do

    [​IMG]

    Theo số liệu cung cấp, ở Tokyo, có tới 70% phụ nữ không kết hôn hiện sống chung với bố mẹ. Họ không phải nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà. Tâm lý chung đều lo sợ lấy chồng thì không được thoải mái như ở nhà. Không ít chị em cho hôn nhân là cuộc sống không công bằng với phụ nữ. Bởi vì bước vào hôn nhân, người phụ nữ sẽ bị ràng buộc với những quy chuẩn từ trước đến nay. Một mình, một nhà, một thế giới riêng, nàng tha hồ làm những điều mình muốn mà không sợ ai để ý, tranh giành như: ngâm mình hàng giờ trong bồn tắm; thoải mái "buôn dưa lê", tụ tập và đi chơi qua đêm với các cô bạn gái; tự do xem thể loại phim yêu thích…

    Mua sắm là niềm đam mê chung của đa số phụ nữ, nàng cũng không ngoại lệ. Nàng sẽ lựa chọn những món trang sức, quần áo… ưa thích mà không sợ bị ai phàn nàn, cằn nhằn. Sau một tuần làm việc bận rộn, nàng được tha hồ ngủ nghỉ trên chiếc giường êm ấm vào ngày cuối tuần và không phải bận tâm tới bất cứ điều gì xung quanh.
    [​IMG]

    Phụ nữ hiện đại đều có công việc của riêng mình, không muốn vì kết hôn mà mang lại nhiều phiền toái. Chính vì họ có khả năng về kinh tế nên những cô gái công chức hiện đại ngày nay dường như đã bỏ qua những gì được coi là văn hóa truyền thống. Trường ĐH Waseda, Nhật Bản, cho biết: “Phụ nữ muốn tìm được người biết chiều chuộng họ. Họ muốn có một hôn nhân hoàn mỹ cả về vật chất lẫn tinh thần, nhưng có rất nhiều nam giới lại không đáp ứng được các tiêu chuẩn này”. Đó là lý do nhiều chị em đã nói không với hôn nhân.

    6. Lo lắng về các áp lực và trách nhiệm

    [​IMG]
    Bất kỳ một sự ràng buộc mang tính pháp luật nào cũng đều gắn liền với trách nhiệm và áp lực. Hôn nhân cũng không ngoại lệ. Cho dù hai người trong cuộc có thoải mái đến đâu đi nữa thì cũng không thể phủ nhận một điều rằng đã là gia đình thì những người trong đó phải có trách nhiệm với nhau.

    Điều này vô tình lại tạo ra các áp lực cho nhiều chị em vì có thể từ trước đến hay họ chưa từng phải gánh bất kỳ trọng trách nào như vậy. Không chỉ có tiền bạc, chuyện mang nặng đẻ đau, nuôi nấng, dạy dỗ con, chăm sóc chồng, quản lý nhà cửa, quan tâm tới nhà chồng... đòi hỏi phụ nữ phải hy sinh rất nhiều, cả thời gian và công sức. Vì vậy, họ còn chần chừ trong việc quyết định có kết hôn hay không.

    Tâm lý sợ trách nhiệm nuôi dạy con cái, tiền bạc, nhà cửa... đã làm tăng tỉ lệ chị em không muốn kết hôn.

    7. Thích sống độc thân

    [​IMG]
    Trong khi nhiều chị em không muốn kết hôn vì lo lắng về những hệ lụy có thể gặp sau khi kết hôn thì một số chị em khác lại "từ chối" chuyện hôn nhân đơn giản chỉ vì họ thích... sống độc thân.

    Có thể họ yêu công việc, yêu cách sống hiện tại của họ vì được thoải mái làm những gì mình thích, không phải chịu ràng buộc hay gắn bó có tính trách nhiệm về lâu dài với ai. Chính vì vậy, họ chọn cuộc sống độc thân, không mong muốn một người nào đó phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Những phụ nữ này thường rất tự lập và kiểm soát bản thân rất tốt nên họ có thể làm chủ cuộc sống của mình một cách đầy tự tin.8. Mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu

    [​IMG]
    Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu luôn là chuyện muôn thưở, nàng không muốn đi theo "vết xe đổ" của bao người phụ nữ khác. Vì vậy, quyết định sống độc thân sẽ giúp nàng không phải "nhìn mặt người phụ nữ thứ nhất" của chàng để s
    ống.
  7. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  9. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    CHO - NHẬN

    Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...

    Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

    Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn.

    Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?
    Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

    Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

    Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây.

    Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

    Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.
    (st)
  10. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Gái xấu là em

    Em không hề biết. Trước khi mẹ sinh em ra, bà thầy bói đã phán em đã là một đứa trẻ không mang lại điềm tốt lành.


    Em không hề biết. Sau khi mẹ sinh em xong, bố bị bệnh nặng, rồi bỗng nhiên gia đình bị vỡ nợ nhanh chóng. Mẹ chưa bao giờ kể với em, chỉ đến năm 10 tuổi, lần đầu tiên em mới biết về chuyện này. Qua khung cửa sổ nhỏ, em nghe được giọng bố có vẻ buồn buồn, vừa pha chút bực tức. Hôm đó em đã khóc rất lâu, người ta bảo vì sao mắt em hoe đỏ, em đáp bừa rằng con búp bê mẹ mua hồi chiều bị người khác lấy mất. Không ngờ họ còn hỏi thêm người nào dám lấy, thế là em đánh liều chỉ vào căn nhà nơi anh ở, rồi nói đại chính là cậu bé này.


    Dĩ nhiên làm sao anh lấy cắp búp bê chơi được. Con trai chúa ghét nhất chính là mấy con búp bê, nhưng khi em bịa ra chuyện như thế, vậy mà vẫn có khối người tin sái cổ.


    Em không quên được ngày hôm đó, mặt anh đã tức giận đến phùng má trợn mắt. Lần đầu tiên em gặp anh, đứa con trai nhà hàng xóm ngày nào cũng đi học vẽ, phải đến tối mịt mới trở về nhà. Anh biết không, từ nhỏ anh đã rất đẹp trai, khuôn mặt có những nét lai hoàn hảo của người bố gốc Thổ Nhĩ Kì. Em như bị hút vào đôi mắt anh, tự hỏi sao nó có màu xám tro và đẹp kì lạ đến thế. Anh nhếch mép cười, nhìn qua người “tính đòi búp bê” cho em, hét lớn: “Thứ nhất, thấy búp bê là tôi giục sọt rác liền. Thứ hai, tôi mới gặp con bé xấu xí này lần đầu, làm sao lấy của nó chứ?”.


    Em không hề biết. Từ “Xấu xí” vô hình chung găm thẳng vào tim mình đến thế. Em ghét từ ấy, nhất là khi bố nói sinh em ra cả nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện.Nhìn vào gương, em lại càng cảm thấy buồn khổ và đau lòng biết bao. Mũi to, da ngăm đen, khuôn mặt, đôi mắt, đều không có nét gì đáng yêu của trẻ thơ. Tối hôm đó mẹ ôm em vào lòng, nựng yêu vài câu: “ Con ơi, lớn lên một chút sẽ khá hơn. Còn nhỏ thì làm sao có thể nói trước được gì?”


    Năm 13 tuổi, em bước qua tuổi dậy thì với khá nhiều biến cố. Khuôn mặt bị nổi ban và sưng thành những bọng nước, rồi để lại những vết sẹo trên trán vĩnh viễn. Em không có cách nào che đậy được, ngoài việc mặc cảm tự ti kéo dài. Nhớ lại câu nói của mẹ tốt gỗ hơn tốt nước sơn, em cố lấy những tính cách vui vẻ của mình để khỏa đi nỗi buồn tự ti. Anh còn nhớ không, mình học cùng với nhau lớp vẽ trong trường đó. Khoảng thời gian ấy thật vui, nhưng chỉ đối với riêng em thôi. Anh, anh không hề nói với em bất kì câu nào, cứ như em là loài quái vật đáng sợ nào đó. Cả đến khi không có gôm có thước, anh cũng không thèm mượn của em. Tại sao thế anh?


    Em chẳng bao giờ có cơ hội biết tại sao, nhưng anh ghét em, điều đó là chính xác mà. Anh ghét nhất là khi đụng phải ánh mắt em bẽn lẽn nhìn anh ở lan can. Bọn con gái trong lớp luôn tôn sùng anh như một hot boy mới nổi trong trường. Đúng như giấc mơ của thiếu nữ từng tưởng tượng, anh có những nét lai kì lạ, chiều cao ấn tượng, nụ cười mà người ta nói có thể đốn tim thiếu nữ hàng loạt. Anh biết được ma lực của mình, anh cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, và luôn khiến cho những bạn nữ quanh em điên đảo.


    - Ngày mai đi Noel với lớp không?


    Đó là câu nói đầu tiên, cũng là đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa chúng ta suốt mấy năm học. Anh bị một bạn lớp trưởng phân công rủ em đi chơi, nhưng thái độ đầy vẻ khó chịu. Em ngẩng đầu lên, nói “Ừ” một tiếng, tự nhiên trong một vài giây cảm thấy sảng khoái. Lẽ ra em đã chuẩn bị một nụ cười thật tươi để gây ấn tượng thêm, nhưng anh đã bỏ đi, chạy đến tám chuyện với cô bạn xinh xắn ngồi cạnh em.


    Ngày anh biết thích một ai đó, cũng là ngày em nhận ra mình không thể với tới anh. Em không thể tiếp tục tơ tưởng đến anh, khi xét về sắc vóc và tính cách, tài năng, em chẳng thể nào so sánh được với các bạn gái trong lớp. Anh gửi quà cho cô bạn ấy vào ngày mùa thu, lúc em đang dắt xe chuẩn bị ra về. Cô bạn bẽn lẽn nhận hộp quà, nhưng ngay ngày hôm sau lại trả lại anh. Em hỏi cô ấy tại sao, nàng trả lời rất bình tĩnh: “Tụi con trai là thế đó. Nếu chinh phục được thì chẳng còn gì hấp dẫn. Phải làm khó hắn một chút, thế mới lâu bền được”.


    Em “ớ” ra một tiếng. Cô bạn cạnh em đúng là một người thông minh, chuyện này ngay lập tức khiến anh như bị tạt gáo nước lạnh. Sau đó, tần suất anh gửi quà nhiều hơn, nhưng cô bạn kiên quyết đem trả. Anh đứng ngồi không yên, lần đó lẽo đẽo chạy sau xe cô ấy, và tìm cách cưa cẩm bằng mọi giá.


    Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ vào vai diễn bất đắc dĩ như vậy: Người giao thư cho cả hai. Anh không ngần ngại chạy đến cầu xin sự giúp đỡ của em. Rõ ràng anh vẫn ghét nhìn mặt em lắm, nhưng vẫn phải hỏi một chút bí quyết để lấy lòng cô bạn gái ấy. Nàng thích quà gì? Nàng đang định thử anh đến bao giờ? Vì vậy bây giờ nàng vẫn chưa hồi đáp?


    [​IMG]
    Gái xấu là em


    Em cúi gằm mặt xuống, trả lời một mạch những gì mình biết. Mùa thu năm ấy, lá vàng rơi nhiều, em đạp xe một mình mà không có anh hỏi han. Chuyện cưa cẩm này cuối cùng đã ngã ngũ, cô ấy cuối cùng cũng chấp nhận anh như người bạn trai thứ thiệt. Anh không còn phải bám lấy em để xin ý kiến nữa, anh được tự do đi chơi cùng cô bạn không chút ràng buộc. Nhiều lúc em cảm thấy mình quá khờ khạo, em chính ra lại thèm cảm giác được anh hỏi han về chuyện cô bạn. Bây giờ không còn nữa, cảm thấy mình bị vứt bỏ đi quá nhanh, em như bị hụt hẫng trong giây lát. Tối hôm đó, em đi lòng vòng trên con đường đầy lá, tự nói với bản thân hãy quên anh đi, quên anh đi…


    Đã 3 tháng kể từ khi anh và cô bạn ấy quen nhau, trong lớp ai cũng trêu là cặp kim đồng ngọc nữ. Em luôn chuẩn bị tinh thần để đeo một lớp mặt nạ vui vẻ chúc phúc cho hai người, và em tự thấy mình diễn khá tốt. Nhưng tim em đau lắm, không bao giờ có nỗi khổ tâm nào hơn là yêu thầm một người. Em nở một nụ cười gượng gạo sau khi hai người họ đã đi chơi riêng, và ra về trong tâm trạng hoàn toàn cô độc. Đôi khi, những hồi ức về anh chỉ như một câu chuyện với hai đoạn hội thoại, nhưng chẳng hiểu sao lại im sâu trong tim em đến thế. Đôi khi, chúng ta không thể lý giải vì sao mình lại thích người đó đến vậy, người đó đặc biệt trong hàng triệu người ư?. Em thấy nhớ anh, nhưng em biết chuyện tình cảm này mãi mãi không bao giờ đơm hoa kết trái.


    Mùa hè năm đó là một kỉ niệm buồn trong đời, em không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng chẳng có cách nào để quên đi. Anh vừa chia tay với cô bạn thân của em xong, với lý do là hai người chẳng thể hợp nhau được nữa. Lần đầu tiên trong đời em thấy cô bạn khóc rất nhiều, chúng em dành ra cả buổi tối để tâm sự cùng nhau. Cô ấy thật lòng khuyên nhủ em: “ Nếu cậu thích một ai đó, hãy dũng cảm tỏ tình. Đã đến năm cuối cấp rồi, không còn gì phải sợ, không còn gì phải đắn đo nữa”.


    Câu nói của cô bạn ong ong mãi trong đầu em. Tỏ tình, cô ấy nói với em hãy tỏ tình với người em thích. Em nhắm mắt lại, tưởng tượng khuôn mặt đam mê của anh trước khung vẽ, đột nhiên tim đập xốn xang. Tối hôm đó là party tốt nghiệp, em dành 1 tiếng trước gương để sửa sang quần áo. Em muốn có dũng khí để nói một câu, trước khi rời xa ngôi trường cấp 3 mãi mãi.


    Anh bước vào lễ hội với tâm trạng mệt mỏi, nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn. Trông anh có vẻ cô đơn khi cố tìm cho mình một khoảnh trống. Cô bạn thân của em không đến, và dường như anh vẫn còn thích cô ấy lắm. Ánh mắt em không ngừng tìm kiếm anh, để ý đến từng cử chỉ đầy vẻ chán chường của anh. Rồi bỗng nhiên, anh đưa mắt nhìn em, rồi ngoắc tay gọi em lại.


    [​IMG]
    Gái xấu là em


    Lần đầu tiên, em biết cảm giác tim rơi ra khỏi lồng ngực là thế nào. Em chậm rãi bước lại gần, chợt nhìn thấy nụ cười của anh, rụt rè cúi nhẹ đầu xuống.


    - Tối nay trông xinh quá nhỉ.


    Anh nhếch mép cười nhẹ nhàng, tay bình thản gõ nhẹ xuống bàn. Em hít một hơi dài, ngồi đến bên cạnh anh không chút ngần ngại. Trong đầu em luôn vấn vương hàng loạt câu hỏi: Có nên tỏ tình lúc này không? Ngay bây giờ hay là mãi mãi, chẳng còn cơ hội để nói nữa?


    - Cậu…- Anh bỗng nhìn nhìn thẳng vào mắt em – Thích tôi à?


    Mắt em mở to nhìn anh, cảm giác như trời đất đảo lộn hết cả. Rồi em im bặt cúi xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn không tha cho em.


    - Tôi biết tỏng từ xưa rồi. – Anh cố ý kéo dài giọng – Cậu thích tôi, có đúng không?
    1s
    2s
    3s
    .
    .
    .
    Giây cuối cùng


    Em mới quyết định dũng cảm gật nhẹ đầu một cái. Đúng, em thích anh từ lâu lắm rồi. Rất rất lâu về trước, em đã bị ấn tượng mạnh bởi anh. Và cho đến cái ngày cuối cùng được học chung lớp. em mới có được dũng khí tỏ tình được với người em thích.


    Nụ cười của anh lan rộng khóe môi, cảm giác như một đứa trẻ đã khám phá ra được chuyện gì cực kì thú vị. Ánh mắt xám tro của anh càng nhìn sâu hơn vào mắt em, tựa hồ đã bóc tách được đến tận cùng của mọi điều.


    - Cậu thật là đặc biệt. Chôn sâu tình cảm lâu quá, nhưng thật hay tôi có đủ tỉnh táo nhận ra.


    Bỗng nhiên, có một bàn tay lạnh giá đặt lên vai em. Em ngạc nhiên ngước lên, đó là một cô gái rất xinh đẹp, vận áo màu đỏ cam cực kì nổi bật. Ánh mắt anh nhìn cô ấy, rồi lại đưa về phía em.


    Khoảnh thời gian khó hiểu chậm chạp trôi qua. Cuối cùng, anh bình tĩnh cất giọng:


    - Đừng hiểu lầm, cậu ta đến tỏ tình với anh thôi.


    Cô gái mặc áo cam nhìn em trân trân, đoạn nhếch mép cười:


    - À, có phải người anh nói với em đợt trước: Xấu nhất khối ấy.


    Anh gật nhẹ đầu, vội cầm chai nước lên uống cạn.


    - Người thế mà cũng có can đảm tỏ tình với anh ư? – Cô gái áo cam tỏ vẻ ngạc nhiên. – Chuyện này đúng là hài hước chưa từng có.


    - Cậu ta cũng can đảm ấy chứ. – Anh mỉm cười thừa nhận. – Nhưng xin lỗi cậu, tôi làm sao có thể thích cậu được.


    Tối hôm đó, em không biết mình đã ra khỏi bữa tiệc bao giờ, và về nhà bằng cách nào nữa. Tựa như một quả bóng bơm quá căng bị vỡ ra, em đã ngủ vùi một giấc dài, chợt tỉnh giấc và nhận ra mọi điều.


    Em nhận ra, mình phải làm một cuộc thay đổi từ đây thôi.


    Đó là lần cuối cùng em cho phép mình nhớ lại những kỉ niệm về anh. Thực sự nó chẳng có gì, ngoài những mẩu chuyện vụn vặt mà chính em tự cảm nhận, nhưng lại có liên quan đến cá nhân anh. Em cất giữ nó trong chiếc hộp sâu kín nhất của bản thân. Chiếc hộp đó sẽ bị khóa lại, khóa lại kí ức của em về anh, khóa lại những gì đau đớn quãng thời gian yêu đơn phương gây ra.


    Anh à,


    Nhiều lúc em tự hỏi vì sao em lại thích anh? Có phải em cũng như người khác, vì anh là hot boy, anh là hình mẫu trong mơ được nhiều người mến mộ hay không ?.


    Còn anh. Anh cũng bình thường như những người con trai khác. Anh yêu bằng mắt, anh nhận ra những người con gái xinh đẹp, cá tính mới là đối tượng theo đuổi cả đời. Em chẳng thể nào trách anh được, em chỉ có sự can đảm nửa vời, theo đuổi hoài một tình yêu không được đền đáp.


    Em chợt nhận ra.


    Ngay khi anh đánh giá phẩm chất của em thông qua ngoại hình, em đã biết, mình không còn cách nào yêu anh được nữa.
    Đã 3 năm kể từ ngày em chấp nhận sự thay đổi, em sống hoàn toàn hết mình, kể khẳng định giá trị giữa cuộc đời này. Đôi khi nhìn lại quãng đời ngày trước, nó đã bị lu mờ đi khá nhiều, tựa như 1 thế kỉ trôi qua vậy. Em biết mình không còn bị ám thị bởi chuyện là đứa con xui xẻo nữa, vì công việc của em đã trở thành nguồn thu nhập chính cho gia đình.
    Có người bảo, những lúc em cười là lúc em đẹp nhất.


    Kể từ đó, em tập cười nhiều hơn. Em đối xử với người khác bằng sự chân thật và khoan dung, không còn e dè về ngoại hình như trước nữa.


    Cuộc đời được bước sang trang mới, đó là từ khi chúng ta nhìn nhận đúng giá trị của mình.


    Em gặp Luân trong một sáng thứ hai đầy gió. Cậu tình nguyện viên hiền lành, thân thiện và thích trẻ em cực kì. Chính Luân cũng nói rằng nụ cười của em là lý do để Luân cam đảm tiến lại gần tỏ tình. Chúng em dành 3 tháng để đi vòng quanh châu Phi, trong chương trình bảo vệ nguồn nước của một tổ chức phi chính phủ.


    Anh bước lại một lần nữa vào đời em trong một chiều thứ ba. Con người không thể té hai lần trong cùng một con đường đúng không anh, cho nên em đã học cách kiềm chế cảm xúc. Không ngờ trong thành phố 8 triệu dân này, em lại có thể gặp được anh một lần nữa, mà còn gắn bó với anh ngay từ bây giờ. Công việc của anh là tình nguyện viên ở tổ chức thuộc công ty em. Anh vẫn có sức hấp dẫn như cũ, ăn nói hoạt bát, làm chuyện gì cũng xông xáo. Hít một hơi dài, em hạ quyết tâm phải cư xử với anh thật bình thường, và tạm hài lòng vì mình đã làm tốt.


    Sự việc cũng chẳng qua là hai con người cùng lớp, cùng trường trong lớp bước qua đời nhau, nhưng kì thực chúng ta đã lầm. Hôm đó, anh và em bị lạc khi đi giao lưu trong khu rừng nhiệt đới ở Malaysia. Anh bị một cái bẫy găm vào chân, không thoát ra được. Em bình tĩnh vật vã mở giúp, trong đầu cố tập trung tìm cách mở cái bẫy càng nhanh càng tốt. Nào ngờ anh nói:


    - Hình như lúc nãy cậu cố ý bị lạc để đi chung với tôi, phải không?


    Em cười khẩy. Sự tự tin quá đáng của anh làm em cảm thấy vừa chua xót, vừa buồn cười.


    - …..


    - Thế sao lúc nãy mở cái bẫy đó, tay cậu run quá vậy. Cậu hồi hộp vì đứng cạnh tôi à? – Anh nói tiếp.


    - Tôi chỉ muốn làm nhanh cho cậu khỏi đau. – Em đáp lời nhanh chóng – Chẳng lẽ cậu cho rằng mấy năm qua tôi chỉ thích có mình cậu?


    - Đúng, tôi nhớ lúc trước cậu có tỏ tình với tôi. – Ánh mắt xanh xám của anh ngạo nghễ nhìn em – Giờ đây tôi vẫn thấy cậu có vẻ ngại ngùng như lúc đầu.


    - Tôi có người yêu rồi. Tên anh ấy là Luân


    Em lần đầu loại bỏ sự ngại ngùng, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Có cái gì đó dường như âm thầm vỡ nát trong em. Người làm em đau khổ ba năm trời kì thực bản chất cũng chẳng thay đổi gì, điều đó khiến em chỉ cảm thấy mình xuẩn ngốc thêm. Không đôi co với anh nữa, em thẳng thừng bỏ đi một nước.


    - Này gái xấu, tính bỏ tôi lại với cái chân đau à…


    - ….


    - Này!


    Thế là em bèn phải quay lại, để tay anh khoác lên vai. Chúng ta ở đó tìm đường gần 3 tiếng, lòng vòng một hồi, cuối cùng em cũng nghĩ ra cách để thoát.


    Em không thể nắm bắt được tâm lý anh khi hai người về được tổ chức. Anh đang nghĩ gì khi cố gắng bảo trưởng ban xin số của em, rồi tối đó gọi điện mong muốn nói chuyện công việc. Khi em đi đến nơi làm, chỉ thấy anh ở đó với một chiếc bánh kem, nói rằng hôm nay chỉ tìm hiểu nhau thôi. Em cảm thấy cực kì buồn cười, những đứa con gái đã có người yêu là đối tượng tìm hiểu yêu thích của anh ư?


    - Luân đang đợi. Tôi cần phải về ngay.


    Anh chẳng để tâm lời nói ấy chút nào, lát sau nói:


    - Đây là phần bánh tôi cảm ơn vì cậu đồng cam cộng khổ với tôi suốt ba tiếng liền. Chẳng lẽ ăn 1 cái bánh cũng khó khăn thế sao?


    ***


    Chưa đầy một tháng, tin nhắn mà em nhận được từ anh là một lời nhắn vội: “Tối hôm nay cậu có thể đi chơi cùng tôi được không?”


    Em nhắn là không thể được, đang bận. Ngay lập tức chuông cửa vang lên, anh đã đứng sẵn ở hiên nhà. Đời này còn có điều gì đáng cười hơn được nữa hay không?


    Ngay cả trong mơ cũng không thể tưởng tượng ra, em đang ngồi ở cái ghế mà bất cứ cô gái trong trường nào cũng mơ ước khi xưa. Anh tỏ vẻ nhã nhặn, tài năng khơi gợi chuyện quả nhiên thật hoàn hảo.


    Em đi vào vấn đề chính luôn:


    - Tôi biết cậu hụt hẫng với mấy đứa con gái không còn thích cậu, thậm chí tỏ vẻ xa cách. Nhưng con người hôm qua không phải là con người của thực tại, tôi đã có người yêu và đang rất hạnh phúc. Lần này coi như là lần gặp cuối cùng của chúng ta, được chứ?


    Đôi mắt anh dần chìm vào trầm mặc, rồi lại lên tiếng:


    - Không phải đâu.. thực ra, lúc lạc chung với cậu, tôi cảm thấy quãng thời gian đó thật sự ấm áp. Tôi không thể lý giải cảm giác đó, dường như tôi hợp với cậu hơn ai hết, cậu mới là người hiểu rõ tôi muốn gì… Cho nên…


    - Cậu không cần phải nói nữa.


    Em lạnh lùng ra về, bỏ lại bàn ăn cùng anh ở phía sau lưng. Sau đó, em thẫn thờ đi trong siêu thị, cảm xúc dường như rối loạn cả lên.


    Em chỉ tin vào chính bản thân mình, sẽ không bao giờ bị mắc lừa anh 1 lần nữa.


    Khẽ khàng bấm nút điện thoại, em gọi cho Luân.


    ***


    Trong suốt 1 tuần, anh bị ốm, cả công ty dường như rối loạn cả lên. Họ nhờ em đến tận nhà anh thăm hỏi, em đã từ chối cả trăm lần thì cũng bị cả ngàn lượt miệng người đến van xin nhờ vả.


    Em nghĩ anh chỉ láu cá làm nũng, không ngờ căn bệnh nguy hiểm hơn em nghĩ. Anh sốt rất cao, em đành phải ra chợ mua thức ăn cho anh. Vì có cha mẹ đã định cư ở Thổ Nhĩ Kì nên trong nhà rất cô đơn, trống trải.


    Anh nói: “ Chỉ có cậu là người tốt nhất, hiểu thôi nhất vào lúc này”.


    Anh đã tưởng nhầm những thứ na ná như tình yêu. Lúc trước em đã hiểu những điều như thế, và bây giờ anh đang lặp lại lịch sử của em.


    Anh khỏi bệnh, mang hẳn 1 lẵng hoa đến nhà tặng em. Anh luôn tìm mọi cách đế khiến em có được niềm vui bất ngờ. Nhưng còn Luân, cậu ấy sẽ nghĩ gì khi lòi ra một người cứ liên tục bám riết lấy người yêu của cậu. Em chọn cách nói chuyện thẳng thừng, anh lại còn làm lớn chuyện lên hơn.


    Em đi Châu Âu gần được 1 tháng, anh cũng kiếm cớ chạy theo, giống như tiện đường về thăm gia đình bên đó. Thời tiết lạnh khiến em chết cóng, chết rét, anh bỗng nhiên cởi áo khoác, rồi ôm chầm lấy em từ đằng sau cho khỏi lạnh. Mắt em mở to trừng trừng, định lấy tay huých vào mong anh dừng lại, nhưng cái dáng người cao lớn kia vẫn không hề tha cho.
    Em cười đến đau cả má “Không phải hồi xưa cậu ghét tôi, trêu đùa tôi đến mức tôi nổi tiếng khắp trường, giờ lại thay đổi. Tôi… chẳng bao giờ tin được nữa”.


    Anh chậm chạp nói, giọng dường như lạc đi: “ Không, lần đó tôi ngu ngốc không nhận ra giá trị của em. Tôi xin lỗi, từ giờ về sau, xin em hãy ở lại với tôi…”


    Em nhìn lên những hạt tuyết đầu mùa lững chững rơi xuống, nước mắt chưa kịp chạy xuống, đã bất giác đông lại thành đá trên khuôn mặt.


    ***


    Đêm đó, khi vừa về Sài Gòn, em có hai cuộc điện thoại quan trọng: Một là của Luân, hai là của anh.


    Em bèn tắt điện thoại, một mình đi đến quảng trường. Noel đã qua, Tết cũng sắp đến, nhưng sao lòng em cảm thấy trống trải, đầy bức bối, xen lẫn khó chịu.


    Em không thể phủ nhận con tim mình, em vẫn còn yêu anh. Từ trước đến giờ, em luôn coi Luân là một liều thuốc chữa lành vết thương cho mình. Em thực sự đang đeo trên mình chiếc mặt nạ yêu. Khi mặt nạ vỡ, em cũng chỉ là 1 cô gái bình thường, e thẹn…và yêu anh.


    Em chưa bao giờ hối hận vì quãng thời gian đã yêu đơn phương anh, dù cho bao lần có từ chối và căm ghét nó. Đời không thể biết được chữ ngờ, bây giờ đầu óc em lại là nhân tố quyết định tất cả. Ngày mai, anh nói mình sẽ đứng ở quảng trường chờ câu trả lời của em. Anh nói sẽ chờ, chờ cho đến khi nào em thay đổi, chờ cho đến khi nào em thực sự sẵn sàng tiếp nhận.


    3 năm trước và 3 năm sau. Em vẫn chỉ là một con người sống với quá khứ. Em nói dối, nói dối và luôn miệng nói dối, nhưng ngay từ đầu, em biết mình đã sai ngay từ đầu.


    Em nhắm mắt lại, cảm nhận rõ rệt những hơi lạnh cuối ngày đang phả vào người mình. Em phải khác đi thôi, cũng như 3 năm trước em tự hứa phải tiến hành một cuộc thay đổi. Nhưng thời điểm luôn đem lại cho con người sự hạnh phúc cũng như tuyệt vọng. Em không tin vào anh, cũng như chẳng thể nào đặt niềm tin vào chính mình được nữa.
    Khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc của sự kết thúc, cũng như khoảnh khắc của điều gì mới được sinh ra. Em nhắn tin cho anh vài dòng, đã cảm thấy trút bỏ hết mọi ưu phiền.


    Anh à,


    Trong đời có đến 9 trên 10 việc là không theo ý muốn của mình. Dù có cố gắng đến đâu, em cũng không thể quên được những cảm xúc ban đầu dành cho anh. Em nợ Luân, em nhận ra những tháng gặp lại anh là lúc em nhận rõ tình cảm của mình nhất. Em chưa sẵn sàng cho một tình yêu sẽ là định mệnh của đời mình. Nếu cuộc đời là một dòng chảy, hãy xuôi chúng ta đến những nơi có những vùng đất mà ta chưa bao giờ khám phá tới. Em sẽ đi khắp thế giới, như Huyền chip, để xác định rõ ràng mình đang muốn thứ gì. Em sẽ không dừng lại, cho đến khi tìm thấy câu trả lời cho tất cả”.


    Kí tên: Gái xấu.
    (st)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này