Sống mạnh mẽ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 13/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3668 người đang online, trong đó có 409 thành viên. 16:45 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 87059 lượt đọc và 2004 bài trả lời
  1. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Ối trời... muộn quá rồi ! [:D]
    Thôi , anh phải đi ngủ đây !

    |-)|-)|-)|-)|-)|-)
  2. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Em phải đi rồi anh Sim ơi, hôm nay em bận đến tận đêm, hẹn gặp lại anh sau ạ [};-
  3. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    4 người đang vào chủ đề này, trong đó có 1 thành viên: Hoa_Sim


    Thân chào ba vị khách Ninja...
    Trời vừa hửng sáng, ghé thăm nhà...
    Bạn tôi, chủ pic còn... đang ngủ...
    Hoa Sim mời các bạn dùng trà !


    [​IMG]

    [:D][:D][:D][:D][:D][:D][:D][:D]


  4. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Một phút tỉnh tâm


    You are so blessed !​



    [​IMG]
    [​IMG][​IMG]
    You are so blessed!


    Nếu bạn thức dậy sáng này
    và có nhiều sức khỏe hơn là bệnh tật
    thì bạn may mắn hơn
    hằng triệu người sắp chết tuần này

    Nếu bạn chưa từng cảm nhận
    sự nguy hiểm trong chiến trường
    sự cô đơn trong ngục thất
    sự đau đớn khi bị hành hình
    sự đói ăn khát uống
    Thì bạn hạnh phúc hơn
    20 triệu người trên thế giới
    [​IMG]
    [​IMG][​IMG]
    Nếu bạn được đi du lịch
    mà không sợ bị làm khó dễ,
    Bạn may mắn hơn đa số trong khoảng
    gần 3 tỉ người trên thế giới

    Nếu bạn có thức ăn trong tủ lạnh
    có áo che thân, có nơi cư ngụ
    và có nơi để gối đầu khi ngủ
    Bạn giàu có hơn 75% người trên thế giới này
    Nếu bạn có tiền trong nhà băng
    trong ví, và có bạc lẻ đâu đó
    thì bạn là một trong số 8% người
    giàu có hơn hết trên cả thế giới này.
    Nếu cha mẹ bạn vẫn còn sống
    và còn sống chung với nhau
    bạn thật sự là người hiếm có​

    [​IMG]
    [​IMG][​IMG]
    Nếu bạn ngẩng cao đầu và mỉm cười
    và cảm thấy biết ơn đời
    Bạn là người có phúc
    vì đa số chúng ta có thể
    nhưng lại không làm điều này.

    Nếu bạn có thể nắm tay người nào đó
    ôm choàng họ, hoặc vỗ về an ủi
    Bạn là người có phúc vì bạn có thể
    hàn gắn vết thuơng lòng
    Nếu bạn có thể đọc được email này
    Bạn là người có phúc hơn 2 tỉ người
    trên cả thế giới- vì họ không thể
    đọc được bất cứ chữ gì

    Bạn là người có phúc rất nhiều
    chỉ là Bạn chưa biết đó thôi
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    ‘Anh về mà xem... Mẹ anh phiền thật!’

    (Nhân mùa Vu Lan 2013, xin gởi đến tất cả những ai còn hay đã không còn Mẹ)

    - Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.

    - Uhm, mẹ anh phiền thật... Bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.

    Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình...

    - Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây.

    Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.

    - Em vào đây.

    Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng. Khép hờ cửa, anh lấy 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ xuống, anh nhìn cô mỉm cười.

    - Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé. Còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ nhưng chẳng hề dính tí bụi nào. Cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.

    - Em thấy không, đây là tấm hình mà dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi “Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh,” mẹ anh phiền thật đó...

    Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bổng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ.

    Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.

    - Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng “Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt.” Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật...

    Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả...

    - Còn nữa đây này - Anh lại lôi ra 1 tấm khác - Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe “Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó.” Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ?...

    Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại. Bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi...

    - Ba anh còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ thì nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc “Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin.” Mẹ phiền quá đi mẹ à...

    Anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.

    - Ðây nữa, đây nữa này - Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh.

    - Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa... Chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết. Lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen,... Em coi đi, thôi thì đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến Tết mới xong. Anh phì cười, “mẹ anh phiền nhỉ”?...

    Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đẹp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng...

    - Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm...

    Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh...

    - Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học... Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí...

    Giọng anh lạc hẳn:

    - Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó... Em thấy mẹ anh khỏe không?

    “Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi...

    Khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường...

    - Anh à. Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.

    - Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen... mẹ anh đó...

    Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.

    - Em à, mẹ anh phiền vậy đó. Phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình.Chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ: Bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ, em không thấy sao. Cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé...

    - Anh...

    Cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở.

    - Em xin lỗi...

    Anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được mẹ vỗ về như vậy.

    “Choang”

    Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.

    - Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng... Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi...

    - Mẹ à.

    Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ.

    - Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho.

    Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ.

    Mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ...

    “Mẹ đã không sinh lầm con. Và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?"
    kevin pham, cogiko, Catbuiphudu8 người khác thích bài này.
  6. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Đây là 7 bài sưu tầm. Đức Đạt Lai Lạt Ma diễn giảng

    Đức Đạt Lai Lạt Ma đã đi cùng thế giới, diễn giảng rất nhiều. Đây là 7 bài sưu tầm, đã được chọn lọc.

    Những bài nào người mình chưa học được?

    Những bài nào bạn chưa học được?

    Này, bạn suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời nha

    [​IMG]

    ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA:​

    Học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được!

    1. Thứ nhất, “học nhận lỗi”.
    Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng. Thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

    2. Thứ hai, “học nhu hòa”.
    Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên. Cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được.

    3. Thứ ba, " học nhẫn nhục”
    Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

    4. Thứ tư, “học thấu hiểu”.
    Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm.
    Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?


    5. Thứ năm, “học buông bỏ”.
    Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, biết buông bỏ thì mới tự tại được!


    6. Thứ sáu, “học cảm động”.
    Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.


    7. Thứ bảy, “học sinh tồn”.
    Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
  7. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    MƯỜI THƯƠNG (Tân thời)

    Một Thương anh biết lau nhà,
    Hai Thương đêm đến mát-xa (massage) hai giờ.
    Ba Thương tã, sữa con thơ,
    Bốn Thương nấu nướng khỏi chờ đợi em.
    Năm Thương giặt giũ theo kèm,
    Sáu Thương tối đến xoa kem, bóp dầu.
    Bẩy Thương tắm vợ, gội đầu,
    Tám Thương rửa chén bao lâu cũng cười.
    Chín Thương “bài trả” gấp mười,
    Mười Thương lương tháng vui tươi dâng về./.

    KẾT QUẢ THỰC HIỆN 10 THƯƠNG

    Trời ơi ! Ngó lại thân con,
    Trước nặng bẩy chục giờ còn bốn hai.
    Mười Thương nó kéo dài dài,
    Nó không bỏ sớm, con "đai"(Die) tức thì
    Ngọc Hoàng Thượng Ðế từ bi,
    Ðền con Em khác phòng khi về già.
    Em nào chịu khổ lo xa,
    Em nào chịu khó quét nhà lau xe.
    Em nào giặt giũ không “ke” (Care),
    Nấu ăn rửa chén, rượu chè tận tay.
    Tiền lương không biết càng hay,
    Về già bù lại những ngày khổ đau./.

    KHIẾU NẠI NGỌC HOÀNG

    Con đi từ Bắc vô Nam,
    Sài Gòn, Hà Nội, Tháp Chàm, Quy Nhơn,
    Hà Tiên, Quảng Trị, Ðồ Sơn,
    Hải Phòng, Ðà Lạt, Lạng Sơn, Vũng Tàu,
    Bình Ðịnh, Phú Quốc, Cà Mau,
    Con gái đều thuộc làu làu Mười Thương,
    Con đây bí quá hết đường,
    Trình lên Thượng Ðế bồi thường cho con .

    Ngọc Hoàng nghe chuyện đập bàn,
    Mặt Rồng rực đỏ oang oang hét truyền,
    Ta đây đồng hội đồng thuyền,
    Mười Thương Ta chịu nào phiền đến ai,
    Ði ngay đừng nói một hai,
    Ðền bù khiếu nại đến tai Bà Trời,
    Số ta cũng bị đi đời,
    Xuống dưới ráng sống cầm hơi qua ngày,
    Khi nào có Kế nào hay,
    Thì lên nói nhỏ, chỉ ngay Ta làm./.
  8. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    3 chuyện tình : Tình Bạn, Tình Mẹ, Tình Người

    Tình Bạn : Tại sao anh khóc?


    Một anh nọ đến gõ cửa nhà anh bạn Bedouin để nhờ vả:
    “Tôi muốn anh cho tôi mượn bốn ngàn dinar vì tôi phải trả nợ. Anh giúp tôi được không?”
    Anh bạn bảo vợ gom hết mọi thứ giá trị họ đang có, nhưng cũng không đủ. Hai vợ chồng phải đi mượn hàng xóm cho tới khi gom đủ số tiền.
    Khi anh nọ đi rồi, vợ thấy chồng mình khóc.
    “Sao anh lại buồn? Giờ đến lượt hai vợ chồng mình lại nợ hàng xóm, có phải anh sợ mình không trả nợ nổi?”
    “Chẳng phải vậy đâu! Anh khóc vì anh ấy là người anh rất quý mến, vậy mà anh chẳng hề biết anh ấy gặp hoạn nạn. Anh chỉ nhớ tới anh ấy khi anh ấy đến gõ cửa hỏi mượn tiền.”

    Tình Mẹ : Không chịu buông tay!

    Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè , một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
    Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.Trong cuộc sống những người cha – người mẹ luôn như thế đấy, họ yêu đứa con của mình bằng cả trái tim và chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau đớn và níu giữ lấy ngay cả những hy vọng nhỏ nhoi, mong manh nhất chỉ cần đứa con mình được sống, được no đủ và êm ấm.
    Bất cứ người cha, người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ buông tay khi con mình đang ở trong tận cùng hiểm nguy. Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng tay gia đình thân yêu!
    Gia đình chính là nơi bình yên và luôn dang tay che chở ta. Là nơi ta tìm về khi mệt nhòai trên con đường đời đầy rẫy chông gai.

    Tình Người : Tiếng đóng cửa

    Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó chịu.
    Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.
    Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm".
    Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu..."
    Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm!
    Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi".
    Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở.
    Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
    Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.
    Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được..."
    Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất.
    Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
    Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
    Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
    Mẹ tôi nghẹn ngào nói: "Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn.
    Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi
    Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy.
    Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi".
    Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ, Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
    Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khóe mắt tôi bỗng tuôn trào ra...Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác.
    Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời.
    Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình,
    Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương.
    Tạo Hóa ban tặng riêng chỉ có ở "Con Người"...
  9. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Bài học bên trảng cỏ.​


    Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: “Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thầy có thể giúp em chăng?”.

    Thầy sau một lúc im lặng nói: “Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản....”
    Học viên ngạc nhiên: “Vậy là sao hả thầy?”
    Thầy bèn nói: Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi.
    Học viên: Dạ được. Thầy đợi chút nhé.

    Ít phút sau…
    Học viên: Em đã về…
    Thầy: Ừ, mà này, thầy không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.
    Người học viên: Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

    Thầy: Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta.
    * Cỏ --> Những người ở quanh em.
    * Cây cỏ xinh đẹp --> Người thu hút em.
    * Trảng cỏ --> Thời gian.

    Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng “Thời gian không bao giờ quay trở lại”. Thay vào đó, học cách chấp nhận con người của cô/anh ấy.
  10. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    KHÔNG CHỈ LÀ CHUYỆN VUI …

    Câu chuyện thứ 1.

    Trên đời này có 2 việc khó nhất:
    1 ) là nhét tư tưởng của người này vào đầu của người khác.
    2 ) là nhét tiền của người khác vào túi của mình.
    Nếu:
    Ai làm được điều số 1 thành công thì người đó được gọi là "thầy".
    Ai làm được điều thứ 2 thành công thì người đó được gọi là "chủ".
    Còn nếu có người làm được cả 2 điều trên thành công thì ta gọi đó là "Vợ" !!!
    Bài học : Hãy nhớ ! Vợ là số 1 trên đời !

    Câu chuyện thứ 2.

    Có cô nọ chừng 20 cái xuân xanh, đến gặp bác sĩ : "Em sắp lập gia đình, mà ảnh ăn chay trường, có ảnh hưởng gì cho "chuyện hạnh phúc gia đình" không bác sĩ ?". BS tư vấn : "Cô có thấy con dê con bò chúng nó ăn cây ăn cỏ suốt đời mà có con dê đực con bò đực nào bỏ sót con dê cái con bò cái nào trong chuồng đâu !" Cô gái hoan hĩ ra về.
    Bài học : Hãy nhớ ! Chồng là số 1 trên đời !

    Câu chuyện thứ 3.

    Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Không được chấp nhận, cả hai lén lút quan hệ, quậy tưng bừng, trốn nhà, dọa chết. Trong khoảng cả năm dài, ông bu bà bu gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nhưng nếu chuyện đó kéo dài khoảng ba năm, nàng hết vị thành niên, mà vẫn êm ắng không có chi, thiên hạ gọi là yêu lén lút, yêu trộm, yêu oan trái. Rồi nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn… để mà yêu nhau.
    Bài học : Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu !

    Câu chuyện thứ 4.

    Một nàng ca ve, nếu ngủ với thợ thuyền lao động nhập cư hay vô nghề rỗi nghiệp, sẽ bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với ngôi sao sân cỏ hay màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” mà còn được trưng ảnh hở thịt hở da giữa công chúng, không ai quy chụp gì.
    Bài học : Bạn làm gì không quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai !

    Câu chuyện thứ 5.

    Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là những nàng không lấy tay che thân thể, che “cái ấy”, mà lấy tay che… mặt.
    Bài học : Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

    Câu chuyện thứ 6.

    Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi trên xe bus đông đúc cũng đã móc lấy mất tiền của tôi !”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không la lên ?”. Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền !”
    Bài học : Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

    Câu chuyện thứ 7.

    Nhân viên nữ một công ty vệ sinh rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, nhân viên này có sáng kiến dán lên tường phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.
    Bài học : Hãy lấy trải nghiệm mà chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, đầy ấn tượng.

    Câu chuyện thứ 8.

    Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nhanh nhẩu, cháu chả có gì cả, thưa các bác, cháu chỉ có mỗi một đứa con, nó hiện đang nằm … trong bụng của con gái hai bác!
    Bài học : Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong !

    Câu chuyện thứ 9.

    Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng.
    Anh muốn khoe cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai" gửi đến tất cả mọi người trong danh bạ.

    Được một lúc thấy Mẹ (tức là Mẹ vợ) sốt sắng trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Tiểu Lý à ?".
    Anh Rể trả lời: "Cô tính xử lý thế nào?"
    Tiếp theo Bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
    Đồng Nghiệp nhắn: "Không phải chứ ? Mới 2 ngày mà"
    Sếp lớn trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian rồi tính"
    Khách Hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ ký hợp đồng"
    “D…” nhắn: "Cô ly dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé"
    “H…” nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?"
    Và “Đ…” nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi"

    Kết cục : Chồng lăn ra bất tỉnh !!!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này