Tản mạn về CPI và TTCK (32)

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi Vuthanhnguyen, 23/06/2022.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
8144 người đang online, trong đó có 1047 thành viên. 11:30 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 8 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 8)
Chủ đề này đã có 579037 lượt đọc và 2948 bài trả lời
  1. vvaa83

    vvaa83 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/01/2020
    Đã được thích:
    57.332
    Có khi Đành tự an ủi là mình đang đấu tranh cho sự bất công trong bậc lương, tạm coi như là 1 Hình thức chia lại lương với giới chủ đấy cụ :)) đen thôi, chứ đỏ là mang bao tải xèng về cho vợ :))
    sunny_123, Clara21, codienlanh8 người khác thích bài này.
  2. Vuthanhnguyen

    Vuthanhnguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Đã được thích:
    200.970
    Nói nhỏ cho các anh nghe !
    May mà Ubck cứ duy trì Atc với cơ chế PS ... Các anh mới dùng chiêu hù doạ , và dìm cổ phần của DN Vietnam xuống còn 30% giá trị của hệ thống DN một QG tăng trưởng !
    Chứ nói thật , chỉ cần chỉnh cơ chế PS cho khoa học , và bỏ ATC đi ... Thì các anh dù ko muốn , cũng phải đồng thuận với việc nâng tầm vóc và uy tín của TTCK nước nhà chung của chúng mình mà thôi ! Không có con đường khác !
    Rất may cho các anh , là Ubck của cta thiếu thông minh, thiếu năng lực , duy trì lâu cái cơ chế thời trung cổ ... vô tình giúp các anh bòn rút nhỏ lẻ , bòn rút cái dư địa phát triển của quốc gia !
    Tạm thời chúc mừng các anh thêm một thời gian nữa vậy !
    Paladin1987 đã loan bài này
  3. hakillua

    hakillua Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    15/07/2019
    Đã được thích:
    9.268
    Giữa một ngày ngập tràn thị phi , em xin post 1 bài lắng đọng,nhẹ nhàng, tuy có hơi buồn chút xíu để mn có thêm niềm tin vào tình yêu , cuộc sống....

    [​IMG]


    --- Món quà cuối cùng...---

    Nhìn di ảnh ông trên bàn thờ, bà không cầm được nước mắt, hôm nay là kỉ niệm 40 năm ngày cưới của ông bà. Ngày này của những năm trước, bà luôn có ông ở bên cạnh, vậy mà năm nay….

    Bà nhớ lại ngày này 40 năm trước, đó là ngày đầu tiên bà về làm vợ ông. Nhà ông nghèo, chẳng có đồ cưới cao sang, thế nhưng lấy ông bà vẫn rất hạnh phúc, bởi ông bà rất thương yêu nhau.

    Ngày cưới, ông chẳng có gì tặng bà, đám cưới chỉ là một bữa cơm trắng và một bát canh mà ông bà thấy rất hạnh phúc rồi. Mãi sau này, khi kinh tế đã khá giả hơn, ông vẫn thường nhắc lại với các con “ngày cưới, bố chỉ tặng mẹ được một bát cơm trắng thôi đấy”. Các con ông sống ở thời đại sau này, nghe câu chuyện của bố mẹ mà không khỏi tự hào vì mình được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ.

    Sau này, khi kinh tế khá giả, ông thường hay tặng bà những món quà nho nhỏ mỗi khi kỉ niệm ngày cưới. Khi là chiếc khăn quàng cổ, khi là chiếc áo mới, hay có khi chỉ là đôi dép giản dị,…và luôn đi kèm là một bó hoa lưu ly tím. Bà rất thích những bông lưu ly tím, vì thế ông đã trồng rất nhiều hoa lưu ly tím trước nhà. Mỗi năm, ông đều cắt vào một bó lưu ly tím thật to để tặng bà. Những món đồ ông tặng, bà không bao giờ mang ra dùng, bà cất vào một chiếc hộp gỗ to làm kỉ niệm.
    “Kinh koong, kinh koong”… tiếng chuông cửa làm bà giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Bà đoán chắc các con, các cháu đã trở về. Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ, theo thường lệ các con ở xa sẽ trở về và cả gia đình bà làm một bữa cơm ấm cúng bên nhau. Tuy năm nay ông không còn, nhưng chắc các con vẫn về theo thói quen bao năm qua.

    “Xin lỗi, bác là bác Ngà ạ” – Bà mở cửa, đó là một cậu thanh niên trẻ.

    “Tôi là Ngà đây, cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?” – Trong trí nhớ thì bà đâu quen người thanh niên này nhỉ.

    “Dạ, cháu là nhân viên chuyển quà. Có người gửi cho bác bó hoa và gói quà này. Mời bác kí nhận vào đây cho cháu ạ” – Cậu ta trao cho bà tờ giấy kí xác nhận và bó hoa cùng gói quà.

    Bà hơi ngạc nhiên, ai tặng quà cho bà nhỉ. Bà không thấy có thông tin của người gửi. Ai là người biết bà rất thích hoa lưu ly tím nhỉ. Chắc hẳn phải là người quen rồi, hay là các con bà muốn gây bất ngờ cho mẹ.

    Bà vào nhà, mở gói quà ra, đó là một cuốn album ảnh.

    Trang đầu tiên của cuốn album không có ảnh, chỉ có một bức thư viết tay. Những dòng chữ trên bức thư như đang nhảy múa trước mắt bà, mắt bà nhòe đi khi nhìn thấy những nét chữ rất quen thuộc, đó là nét chữ của ông.

    “Món quà cuối cùng tôi tặng mình!

    Tôi biết tôi không còn sống được bao lâu nữa nên đã chuẩn bị món quà này tặng mình, người phụ nữ của cuộc đời tôi. Chắc khi mình nhận được nó thì tôi đã đi xa rồi và mình đang rất cô đơn phải không? Nhưng con người đều có số phận cả mình ạ vì thế mình đừng buồn nhé, bởi tôi sẽ luôn ở bên cạnh mình thôi, tôi vẫn luôn dõi theo và nhìn thấy mình”.

    Bà nhìn sang trang bên cạnh, đó là bức ảnh cưới đen trắng của hai ông bà. Bức ảnh không còn nhìn rõ mặt nữa, theo năm tháng nó đã mờ nhòe đi. Bên dưới bức ảnh là dòng chữ của ông: “Ngày cưới, tôi vẫn nhớ như in ngày đó, mình mặc chiếc áo màu trắng, quần đen, tóc mình dài đen mượt. Chỉ có vậy thôi mà tôi thấy mình đẹp biết bao, lộng lẫy biết bao. Nói là lễ cưới nhưng chỉ là bát cơm canh cúng tổ tiên, tôi rất buồn vì để mình thiệt thòi. Tôi chẳng có lễ vật tặng mình, mình lấy tôi thiệt thòi nhiều quá. Ngày ấy tôi đã nghĩ, cuộc đời này tôi nợ mình.” . Bà vuốt ve khuôn mặt đã mờ của chàng trai trẻ trong ảnh thì thầm: “Cuộc đời ông là món quà lớn nhất với tôi rồi”.
    Trang thứ hai của album là ảnh ông bà và con gái lớn. Đó là khi con gái tròn 1 tuổi. “Mình vẫn thường đùa, lấy tôi mình lãi nhất là đứa con, đó chính là con gái của chúng ta. Tôi nhớ như in ngày mình sinh con gái, tôi vẫn đang đi làm ở ngoài đồng thì nghe người ta gọi về nhà vì mình đang sinh. Tôi vừa mừng vừa lo, người ta thường nói ‘gái chửa cửa mả’, ấy thế mà vừa về đến nhà tôi đã chứng kiến cảnh mình đang ôm đứa con gái bé bỏng của chúng ta nằm trên giường. Con bé đỏ hỏn, da nhăn nheo đang túm chặt lấy ngón tay mình, gương mặt mình vương đầy mồ hôi, nước mắt của cơn vượt cạn. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác của tôi lúc đó, thực sự thiêng liêng khó tả lắm mình ạ.”. Mắt bà nhòa đi khi nghĩ đến lần đầu tiên được làm mẹ. Lần ấy bà sinh rất dễ, bà đỡ nói bà gần như đẻ rơi. Bà vẫn nhớ vẻ mặt ông lúc ấy, ông thở hồng hộc chạy về nhà rồi lặng nhìn mẹ con bà nằm trên giường. Khi đó ông đã khóc, những giọt nước mắt của người đàn ông lần đầu được làm bố.

    Trang tiếp theo là cậu con trai thứ hai của ông bà khi cậu bé được 5 tuổi. “Mình có nhớ bức ảnh này chụp khi nào không? Khi con trai chúng ta được 5 tuổi nhỉ. Hôm sinh nhật con trai, thằng bé đòi tôi và mình cho nó đi chụp ảnh. Tôi nhớ hồi đó tôi vừa ốm dậy, có đồng nào mình đều thuốc thang tẩm bổ cho tôi cả rồi. Khi con trai đòi chụp ảnh, mình dỗ ngọt nó là ‘những đứa trẻ đòi chụp ảnh sẽ kém thông minh’. Nó nghe vậy nằm lăn ra giường òa khóc. Lúc ấy tôi thấy mình thật bất tài vô dụng, không để cho mình và các con có được cuộc sống sung túc. Hôm đó, mình đã bán đi mảnh vải áo tôi tặng mình nhân dịp 5 năm ngày cưới để lấy tiền đi chụp ảnh cho con trai. Lại một lần nữa tôi nợ mình thật nhiều”.

    Bà làm sao quên được ngày sinh nhật con trai 5 tuổi, khi đó ông ốm nặng, gia đình có bao nhiêu bà đổ dồn thuốc ********* ông. Khi ông khỏi bệnh cũng là lúc con trai tròn 5 tuổi. Thằng bé rất thích được chụp ảnh, trước đó cả mấy tháng nó đã năn nỉ đòi ông bà cho đi chụp ảnh. Vậy mà hôm đó bà không có một đồng nào trong túi. Nhìn chồng vẫn còn bơ phờ sau trận ốm, nhìn đứa con nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc trên giường mà trái tim người mẹ của bà đau nhói. Vậy là bà mang mảnh vải ông tặng đem bán lấy tiền. Đó là món quà đầu tiên ông tặng cho bà, vậy nên bà không nỡ may áo, chỉ cất trong một chiếc hộp nhỏ để làm kỉ niệm.

    ….

    Trang tiếp theo là ảnh cưới con gái.

    “Ngày cưới con gái cũng là lần đầu tiên tôi và mình tổ chức kỉ niệm ngày cưới. Con gái xinh lộng lẫy trong chiếc váy trắng, còn mình thật tuyệt vời trong tà áo dài. Lúc đó mình nói mình già rồi, nhưng với tôi mình chẳng bao giờ già đâu. Tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này mình ạ”. Ngày ấy, ông muốn tổ chức kỉ niệm 25 năm ngày cưới của ông bà. Bà nói bà già rồi, bà không tự tin với những vết chân chim trên khóe mắt, da dẻ không còn được căng mịn nữa trong khi đó ông càng ngày càng trở nên phong độ hơn. Ông cầm bàn tay chai sần của bà động viên: “Đây là đôi bàn tay đẹp nhất tôi từng thấy. Và cho dù khi mình 90 tuổi thì mình vẫn là người phụ nữ đẹp nhất”. Vậy mà, ông chẳng chờ đến khi bà 90 tuổi để kiểm chứng xem bà có phải là người phụ nữ đẹp nhất trong cuộc đời ông không.



    Trang cuối cùng, đó là bức ảnh bà thời còn trẻ.

    “Mình biết không, người con gái này, tôi nợ cô ấy cả cuộc đời. Cô ấy không chê tôi nghèo, từ bỏ cuộc sống khá giả để lấy tôi. Lấy tôi, cô ấy đã vất vả cả đời chăm sóc ba bố con tôi, chăm sóc cái gia đình nhỏ ấm cúng của tôi. Thời xưa, tuy nghèo khó nhưng chưa bao giờ cô ấy cau mày hay khó chịu với tôi. Đến khi khá giả, cô ấy chưa từng đòi hỏi tôi một điều gì. Ngoài tình yêu, thì trong tôi là sự biết ơn, sự trân trọng với cô ấy. Mình biết không, tôi luôn muốn nói với người con gái ấy một điều, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi. Tôi biết thời gian của tôi trên cõi đời này không còn nhiều, nhưng tôi luôn muốn nói với cô ấy rằng cuộc sống đã rất ưu ái tôi khi tôi có được cô ấy làm vợ. Điều duy nhất tôi hối tiếc là không đi cùng cô ấy thêm một quãng đường đời nữa… Đọc đến đây, đừng buồn, đừng khóc mình nhé. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh mình thôi. Tôi yêu mình!”.

    Bà gấp cuốn album lại, nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc hộp gỗ đựng những món quà ông tặng. Bà nhìn lên di ảnh của ông, khẽ thì thầm: “Cuộc đời mình là món quà ý nghĩa nhất mình dành tặng tôi rồi. Tôi sẽ không khóc, không buồn nữa đâu. Mình yên tâm nhé!”. Bà tin những điều ông nói, bà tin rằng ông vẫn luôn dõi theo bà, và bà sẽ không còn cô đơn. —

    #hakillua #hatgiongtamhon
    Hãy để lại biểu tượng cảm xúc để tôi biết rằng bạn đã đọc câu chuyện này nhé !

    hai lúa copy ^___^
    hp1828, sunny_123, Clara2135 người khác thích bài này.
    sonvutruong đã loan bài này
  4. Paladin1987

    Paladin1987 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    09/06/2020
    Đã được thích:
    9.364
    Bác thật sự rất có tâm, những người lãnh đạo ubcknn mà có tâm dc 1/2 như bác thôi thì ttck vịt ko đến mức be bét tiêu cực mất niềm tin như thế này, suốt bao nhiêu năm chả thay đổi dc gì, khó nhưng ko đến mức ko thể làm dc mà đơn giản vì họ "chưa muốn làm" ... quá chán 8->
    sunny_123, Clara21, Hatderang11 người khác thích bài này.
    Vuthanhnguyen đã loan bài này
  5. Goverment

    Goverment Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Đã được thích:
    31.302
    Lướt 1 lượng nhỏ thì được chứ đừng lướt sạch hàng trong tài khoản Bác ạ vì tay to luôn thay đổi trò chơi, nếu tay to chơi kiểu khác mà mất sạch hàng giá thấp phải mua lại hàng giá cao là mất lợi thế giá vốn ban đầu thấp đấy Bác. Như đợt trước rất rất rất nhiều nhỏ lẻ lỗ rất nặng đến cháy tài khoản là họ mua cao bán cao rồi bị dính bẫy giá thật cao là mệt thật đấy Bác. Phải biết tận dụng giá vốn ban đầu thấp để ăn thật đậm mới đáng đầu tư ở cái sòng vịt ngan đầy lừa lọc này Bác ạ.
  6. Curuagia1800

    Curuagia1800 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    09/10/2021
    Đã được thích:
    3.621
    :drm4:drm4 . chuẩn luôn cụ ơi --> lượt sóng thì lướt cho hết sóng chứ mua 5k lên 7k bán --> rồi ngoành lại thấy nó phi lên 12k thế là đu vào tiếp lên 15k bán ---> ngoảnh lại thấy nó lên 20k đu vào tiếp ----> xong cái bùm :-&:-&:-& nó đạp về 5k
    ---> Cũng có người ăn được nhưng phần lớn thì mất kha khá ---> 1 con sóng nó xuất hiệt thì cũng tăng từ 1-3 tháng --> có lướt thì cũng nên bám cho hết sóng :rolleyes::rolleyes::rolleyes:
  7. gadabong

    gadabong Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/03/2021
    Đã được thích:
    23.314
    Vâng bác, mục tiêu hạ giá vốn siêu thấp rồi thì kệ đời lái. Người nào ăn được x lần đa số do cái giá vốn thấp lè tè.
  8. thatha_chamchi

    thatha_chamchi Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/09/2013
    Đã được thích:
    79.985
    Tính mình nhát nên không dám mua bán nhà dù biêt chút về nhà , nghe rủ là ù tai rồi , thỉnh thoảng tham mưu cho các trưởng lão , chỉ tham mưu ngắn gọn , không tranh luận vì mỗi người ý khác nhau
    Tuần này không mua bán hàng công nghệ , người thân dạy thêm rồi , khởi đầu cũng tạm OK
    Trên sòng thì các chứng sĩ tha hồ mua bán , media tha hồ phân tích , các sếp tha hồ in giấy , giảng bài
    Mình nghĩ đều có thời , không thay đổi là hết thời , còn làm rốn xuất vũ trụ chỉ thường 5 năm , khó dài hơn được
    Người ta thường nói không ai khó 3 đời , mình thì nghĩ nếu sống tử tế thì ngay trong đợi của mình sẽ khá lên liền
    Bác Q ,THM , Louis chưa kịp hưởng đã vô trỏng mà
    Trên sòng thì mình thay đổi , không nhảy nhót nữa , ôm hết năm
  9. thatha_chamchi

    thatha_chamchi Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/09/2013
    Đã được thích:
    79.985
    Bây giờ thứ gì có hơi hướng bài bạc mới không cần có chứng minh công dân gắn chíp , kể cả oánh trên sòng
    Nhà đất sắp tới luôn cần CMCD gắn chíp , hỏng lẽ đặt cọc hay mua bán chỉ khai tên trụi lủi , như vậy những người có nhiều nhà đất lo bán , còn những người nhiều tiền cũng ngại mua nhà vì dễ biết
    Cho con cháu đứng tên cũng phưc tạp , mình ôm nhiều nhà đất cũng ngán và không còn hiệu quả như xưa, nhất là có nhiều thứ kiếm ăn được mà còn mang niềm vui cho mình
  10. Ube989

    Ube989 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    07/01/2022
    Đã được thích:
    10.838
    Tay to gặp ất ơ như em, chắc mắc cười lắm!
    Em nhìn giá và dùng lệnh MP :))
    Mua dứt khoát bán dứt khoát.
    Chứng gà chứng vịt, rau củ quả ngoài chợ thì cũng mua thế, đi chợ không biết trả giá. Về các cụ hỏi thì hạ xuống vài giá rồi báo cho các cụ yên tâm.
    Haha, may mà vẫn kiếm đủ tiền bù cho cái tính dở dở :))
    Thế giới nhảy Tango thì em không rõ chứ Việt Nam mà nhảy sòn sòn sòn đô sòn không khéo là kẹp chân ấy ạ.
    Thôi, em cứ như các cụ già, tập dưỡng sinh ^^
    May mà bác Thật chưa chán đời! #:-s:D
    Chiều chiều ra đường nhìn các cụ nhảy thấy đời tươi đẹp lắm ^^
    sunny_123, hakillua, Ttkh195 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này