Tản mạn về CPI và TTCK (49)

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi Vuthanhnguyen, 20/08/2024.

8696 người đang online, trong đó có 317 thành viên. 11:54 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 1017622 lượt đọc và 5832 bài trả lời
  1. vvaa83

    vvaa83 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/01/2020
    Đã được thích:
    65.420
    -CHINA tuyên bố tập bắn đạn thật tại eo biển Đài loan : 14/10/2024
    Nga và IRan diễn tập tại Ấn độ dương : 19/10 ( sắp tới EU, Nga và Ấn sẽ làm đường ống dẫn dầu qua bắc cực từ Nga sang EU)
    TT Zenlen tuyên bố bàn với Mỹ về tấn công sâu vào Nga khi lính Bắc triều tham chiến: có lính triều tiên hay không thì Ukr đã từng tấn công vào Kursk lãnh thổ của Nga mà có hỏi ý kiến Mẽo đâu từ cách đây 2 tháng rồi, 10/8 , tính chiếm đóng nhà máy điện nguyên tử của Nga, để lấy thêm lợi thế trong trường hợp ngồi đàm phán.
    ISR và IR thì chỉ có thể tấn công gián tiếp nhau, câu drone và tên lửa, ám sát, bơm tiền viện trợ khí tài chi phí cho các tổ chức chống phá nhau, vì chắn trước mặt họ là irak, syria,libang, ả rập, mượn được đường hoặc xúi được ông chắn trước mặt mình đồng ý cùng nhau đánh thằng mình ngứa mắt được thì 20 năm trước đã làm rồi.

    Đồng ý là Những sự kiện cụ liệt kê ra rất nóng, nhưng nó cũng ko mới lắm, chủ yếu em hơi thắc mắc 1 tí, sao giờ cụ mới nhảy vào đây liệt kê nhỉ ? Cơ sở CỤ cầm tỷ trọng cổ cánh thế nào ? PS cầm vị thế gì ? Vni và Vn30 xu hướng ngắn hạn 2 tuần tới thế nào ? Rồi 2 tháng cuối năm sẽ ra sao nhỉ ? Cụ nhận định những điềm xấu trên ảnh hưởng gì tới chứng vịt thế nào , chia sẻ cho bọn em học hỏi và có phương pháp cải thiện hơn về quản trị rủi ro cái nhỉ ?
  2. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    355.016
    Thời đại dân tộc được các Cụ Tướng dẫn dắt
    Nghiệp nhà binh, thì bài học đầu đời của lính lệ là: Lăn, lê, bò, lết... trên đất địa hình địa vật
    Vậy, Mừng Quốc Gia đón Chủ Tịch mới , các chứng sỹ hãy học Nghiệp lính mới nhà binh học lăn lê bò trường trên đất, đề nghị cụ chủ làm thinh như hôm qua đã đề nghị: Xúc hết cổ đất, cất đổ vào một nơi, múc & múc, Lock and Lock hỷ.
    Duduconxanh, Clara21, A_Tun1 người khác thích bài này.
  3. Vuthanhnguyen

    Vuthanhnguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Đã được thích:
    212.642
    :-bd:-bd:-bd
    :D:D:D %%-@};-:bz
    Okie .
    Làm thinh !!!
    Đã xong việc lúc 13.20 .
    Giờ, chỉ nói chuyện khác ! ( Koặc nếu không khí mà nhạt nhoà thì đi chơi ở chốn khác ...).:drm2:drm3
    Last edited: 22/10/2024
    Duduconxanh, Clara21, meo632 người khác thích bài này.
  4. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    355.016
    Sau đó... làm thinh kiếm vài lô có sổ nữa là đủ bộ.
    Thời binh nghiệp nhà binh, sống lăn lê với đất, Die thì đất nó chôn, nên đất lại nở hoa.

    Cổ BDS động, BDS hết bất động.
    Duduconxanh, Clara21Vuthanhnguyen thích bài này.
  5. Magnoliapink

    Magnoliapink Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    15/03/2023
    Đã được thích:
    4.413
    TTCKVN lại treo cờ đỏ khắp sàn để đón chào tân CTN à? Thách thức lãnh đạo nhỉ :))
  6. Autumn_Cloud

    Autumn_Cloud Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2021
    Đã được thích:
    8.597
    Em gom lại sau nhiều bài miêu tả cùa mọi người ạ, nên chắc mới đúng được 1 nửa, còn thực tế phải hay hơn chứ
    Điều em ấn tượng nhất ở chị BY là chị chu toàn được rất nhiều việc
    Em thì chịu, cứ loay hoay suốt

    Văn chương em có yêu thích, cũng như là yêu nhiều thứ khác,
    Kiểu tiếc rẻ không yêu thì phí ấy, nên là cũng chả cái gì vào với cái gì
    Đấy cũng là lý do em lấy nick này, một đám mây bay lung tung ko thích ở yên 1 chỗ
    viettran74, Binh Yen, gadabong2 người khác thích bài này.
  7. SendMe

    SendMe Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    22/12/2007
    Đã được thích:
    47.669
    Vậy là múc từ 2.15 PM lại ngon hơn hôm qua và kia! :))
    Mai xúc có ngon hơn hôm nay không thì...không biết! :))
    viettran74, gadabong, ConKhiNho1 người khác thích bài này.
  8. thatha_chamchi

    thatha_chamchi Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/09/2013
    Đã được thích:
    85.222
    Hi hi ten ten ten vuốt đuôi vàng nha
    Vàng sjc và pnj đều lên , pnj lên sáng và chiều luôn
    Xoa đầu cậu vàng
    Hi hi
    Có ngân hàng tăng lãu gửi kỳ hạn dưới 6 tháng kịch trần
    Giá đô lên , bán ra kịch tran luôn
    FBV, VuthanhnguyenClara21 thích bài này.
  9. SendMe

    SendMe Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    22/12/2007
    Đã được thích:
    47.669
    Đã về 1269 chắc phải update lại chút rồi đó BY :)
    viettran74, Binh YenVuthanhnguyen thích bài này.
  10. Vuthanhnguyen

    Vuthanhnguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Đã được thích:
    212.642
    Đã qua 02 tuần, kỷ niệm ngày mất của thi sỹ Bùi Giáng .
    Nay rỗi, để lại một dấu ấn gì đấy tạo điều kiện để nhắc nhớ .
    Post lại tặng Mây và các bạn nào từng yêu thơ BG .@};-@};-@};-

    BÙI GIÁNG – BƯỚC ĐI TRONG CÕI THƠ
    Vũ Thanh Nguyên



    Thời trẻ yêu thơ. Cùng với bạn bè, chúng tôi chép thơ đầy kín những quyển tập học trò. Rất

    thảng hoặc trong các tập thơ ấy mới có được một bài của Bùi Giáng.

    Tôi không băn khoăn lắm về sự vụ vì sao thơ ông vẫn chưa phổ cập kể từ bấy đến giờ ? Chỉ biết

    rằng với riêng mình, càng lớn lên, khi mà cuộc sống bắt phải bôn ba bận rộn với những thực tế

    chẳng thơ mộng gì, thì hầu hết những bài thơ yêu thích ngày xưa trở nên kém mặn mà và rơi

    dần vào quên lãng. Duy chỉ có thơ Bùi Giáng thì vẫn giữ được sự nguyên sơ trong cảm hứng.

    Điều đó chắc chắn không có căn nguyên từ một ân tình riêng chung nào. Cho dù tôi đã được đôi

    lần tiếp xúc, rong chơi và được thỏa thích nghe ông nói chuyện cà kê như là một người bạn…

    Gần hai mươi năm rồi, tôi vẫn nhớ như in hình bóng ông : Một gương mặt già cỗi, cau có, ghét

    bẩn. Quần áo lôi thôi cũ kỹ, và thường thì ba bốn áo mặc chồng vào nhau, khi thì cột bằng dây

    chuối, lúc thì thắt bằng dây thun …


    Nhiều người bảo ông điên. Thì đúng là ông điên thật. Ông điên uyên bác. Ông điên bác học.

    Ông điên ngây thơ. Ông điên thơ mộng. Ông điên để có thể dâng tặng mọi người máu xương

    tâm huyết. Ông điên để có thể để lại cho mọi người một sự nghiệp đồ sộ các tác phẩm từ Triết

    học, khảo luận, dịch thuật, đến Thi ca. Đặc biệt là Thi ca. Một thứ Thi ca mênh mông dàn trãi mà

    dồn tụ. Thứ thi ca trừu tượng xuất thần. Đọc lên một lần rồi cứ vang vọng mãi, đọng mãi trong

    hồn để rồi bất kỳ một lúc nào, một hoàn cảnh nào đọc lên cũng nghe réo rắt, cũng thấy đồng

    cảm tương thích, từ vui tươi hoan lạc đến bi thảm, tàn tạ, thống thiết nhất.

    Họ bảo ông điên và đúng là ông điên thật. Điên một cách tình nguyện vui tươi. Ông từng bảo :“

    Hãy để cho tôi điên tôi dại. Đừng ai nói đến tôi, và nhất là đừng có bàn đến thơ tôi. Tôi không

    dám si mê, cũng không dám hòai vọng. Một mai tôi chết, nghĩa là tôi không còn sống. Tôi sống

    trong cơn dại cơn điên. Tôi làm thơ trong cơn điên cơn dại. Nghĩa là tôi chết hai ba lần trong

    trận sống…
    ” Vậy nên:


    Nghe tin con chết giữa đường

    Mẫu thân Phùng Khánh càng thương con nhiều

    Con bèn tái điệp dấn liều

    Chết thêm một trận hoang liêu song trùng
    "…


    Ông điên vì sung mãn minh triết hay điên vì thường xuyên trong trạng thái đãng trí,thơ thẩn ? Có

    lẽ cả hai. Dù sao, khi nói về ông tôi chỉ muốn nói về đời sống thi ca của ông, còn cái uyên bác

    triết học kia, cái sung mãn đến nhức nhối quằn quại kiểu Zarathustra kia tôi muốn để im cho

    ông mang theo về với cõi vĩnh hằng…


    Hoài Thanh bảo rằng Lưu trọng Lư là nhà thơ có đời sống rất thơ. Cũng như thế, tôi thấy Bùi

    Giáng là nhà thơ có đời sống thơ đích thực. Ông luôn luôn trong trạng thái mộng mị chiêm bao:

    Bình sinh đi giữa phố thị thì mộng mị chuyện trong rừng, mà trong chiêm bao đang cư lưu ở

    trong rừng thì lại mơ mòng về phồn hoa phố thị với cà phê, phở tái lai rai…


    Hãy nghe:

    Cõi đông bắc một mình tôi chân bước

    Miệng ca ngâm tìm kiếm mộng tây nam

    Đi suốt xứ khắp đường ngang lối dọc

    Hồn chiêm bao một thế giới muôn vàn



    Với đời sống thơ đích thực đó, ông tự thấy mình không thể đồng điệu với xung quanh. Ông luôn

    cảm thấy cô đơn không bạn bè. “ …Vào trong bờ cõi nào bát ngát, Trung niên thi sĩ cũng tự biến

    mình làm người khách lạ mênh mông…”

    Người khách lạ ấy như luôn bị một lực gì thôi thúc phải ra đi.

    Đi, nghĩa là chấp nhận giã từ cõi xuân xanh, là chấp nhận biệt ly với bến đào nguyên xa xưa mà

    một thời người đã từng …


    Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó

    Bến đào nguyên anh khóat áo khinh cừu"



    Càng đi càng thấy cách xa bờ cõi ban sơ nguyên màu. Nhưng lữ khách vẫn phải đi mãi trong sự kiếm tìm và hòai vọng.


    Từ giấc ngủ mùa xuân tôi bước

    Thu miên man ở trước mặt chào

    Vần thơ tim máu nghêu ngao

    Hùng tâm nửa chặng chiêm bao giật mình

    Từ giấc ngủ nín thinh tôi bước

    Họ và tên tôi khước từ luôn

    Mùa xuân hạ tứ buông tuồng

    Diện tiền viễn vọng cội nguồn sau lưng"


    Bùi Giáng có rất nhiều mẹ trong cõi thơ. Bỡi vì ông “ bạ đâu gọi đó là mẫu thân“ . Ông viết :


    Một lần mẹ đẻ con ra

    Hai lần, hai mẹ đẻ ra một lần.”



    Mà đã hai lần được thì “ba lần , ba mẹ đẻ ra một lần” , và rồi bốn, rồi năm, rồi trăm lần trăm mẹ

    đẻ ra một lần, cũng thế thôi.

    Dẫu sao, vì trước lúc lên đường, những người mẹ đã vô tình trao cho ông một niềm trắc ẩn:


    Mẹ về trong cõi người ta

    Một hôm mẹ gọi con ra bảo rằng

    Trần gian thơ mộng lắm chăng

    Hay là đau đớn ? Hử thằng chiêm bao ?”



    Niềm trắc ẩn cứ gợi hòai những nỗi niềm riêng chung, nên người đi cứ phải mãi chạnh lòng.

    Chạnh lòng với cả những gì đơn sơ nhất. Đơn sơ như bàn chân người con gái dẫm lên làn

    nước lạnh của suối nguồn:


    Người con gái lội qua khe

    Bàn chân với nước lạnh đè lên nhau

    Nỗi niềm tưởng lại xưa sau

    Bàn chân với nước cùng nhau lại đè .”



    Một khi niềm trắc ẩn đã mở được cánh cổng tâm hồn thì nỗi khắc khỏai, băn khoăn sẽ theo hòai

    với lữ khách trong từng chân bước. Cho nên:

    Những nhịp bước bên đường còn dội mãi

    Vang về đâu không vọng lại hồi âm

    Của réo rắt riêng một lần mãi mãi

    Gió phương trời ủ mộng giữa hoa tâm

    Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại

    Chẳng bao giờ thỏa đáng giữa đời câm

    Em ngó mãi những chiều về trở lại

    Mang những gì về trong cõi trăm năm



    Cuộc giao thoa giữa những niềm trắc ẩn man man và những dâu bể đa đoan trãi nghiệm trên

    những nẻo đường, mà âm thanh đồng vọng là những tiếng thở dài của trần gian từ trong cái

    khoảng giữa của Sở Kiến và Sở Đắc làm cho bước chân của lữ khách có lúc bâng khuâng,

    có lúc chùng. Cũng từ độ đó, cuộc đi và người đi bỗng trở nên buồn bã và cô đơn như vầng ráng

    còn sót lại trong buổi hoàng hôn một cuối thu se lạnh…

    Nhưng cô đơn tức là một mình một cõi hoặc giả bước đi trong một cõi ít bóng người. Đâu phải

    cô đơn là thóat được những phiền tóai, những lận đận xảy đến từ xung quanh ? Bởi cái cõi mà

    lữ khách bước đi là cõi trần thế . Nên muốn hay không muốn thì những muộn phiền lận đận

    cũng đã nhuốm màu lên mỗi một khung cảnh ở ven đường.


    Người xuống theo dòng trôi nước lũ

    Màu sim màu móc núi xương mây

    Suối đá gập gềnh hôm sớm tụ

    Khói mù mịt thổi xuống đồi cây

    Người xuống theo thu thổi gió trời

    Hàng hàng mưa chảy tuyết đông rơi

    Một đời lận đận đo rồi đếm

    Mỏi gối người đi đứng lại ngồi "



    Và trong từng khoảnh khắc của cuộc đi, niềm rung động với những sắc màu của chân trời phía

    trước cũng hiện hữu đồng thời với cảm giác hoài vọng luyến tiếc những gì xưa cũ thuộc khung

    trời phía sau.


    Lớp phiêu bồng mọc trăng ngàn

    Thành xưa phố cũ muôn vàn phía sau
    "

    Hoặc giả :

    Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại

    Và gọi về trăng mùa cũ lang thang

    Màu thời đó để ngàn sương hớt hãi

    Xuống li ti là dựng vội con đường
    "


    ***

    Như vậy là từ khởi thủy bị thôi thúc phải ra đi. Ra đi mang theo niềm trắc ẩn để mãi băn khoăn và kiếm tìm nơi chân trời phía trước. Rồi những muộn phiền lận đận, những hòai vọng khung trời phía sau lưng… Cho đến một lúc nào, người đi bỗng sực tỉnh sau những đa đoan dâu bể, và kịp nhận ra rằng phía trước hun hút cuối con đường, là chốn nguyên sơ, hay là chốn nguyên xuân. Nơi từ đó ta đi. Nơi từ đó ta về.

    Ra đi từ cõi mộng nguyên xuân. Cõi ta về vẫn là chốn sơ nguyên mộng. Ấy vậy nên:

    “ Lên mù sương xuống mù sương

    Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu

    Tuổi thơ em có buồn nhiều

    Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua

    Biển dâu sực tỉnh giang hà

    Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh"



    Nhưng con đường thì hun hút xa dịu vợi mà bước mãi rồi cũng chỉ quẩn quanh trong giới hạn của một kiếp người. Nên có một lúc người đi chợt thấy mình như úa đi một cách tàn tạ. Trong chiêm bao thường mơ thấy mình được yên ả nơi bến bờ xa xưa cũ…

    “ Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ

    Mộng xanh ngần giậy nối mộng em xưa

    Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự

    Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa"


    ***


    Bây giờ thì ông đã đến được với bến bờ ông mơ ước.

    Để về được với cái cõi mộng xanh ngần kia, ông không thể bước những bước như đã từng

    bước đi, mà phải ra đi theo thể điệu của chàng Hòang tử bé của Saint Exupéry …


    “ Người đã định một lần thôi để hỏng

    Đường vu vơ về chốn cũ trăm năm

    Miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng

    Bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm"



    Dù đi theo thể thái điên khùng thơ dại, hay theo thể thái của giác ngộ tinh anh, thì ông cũng đã

    có những bước đi bước về kỳ diệu.

    Nói cách khác là ông đã hòan thành sứ mạng mà thượng đế đã giao cho một kiếp người nghệ

    sĩ. Một kiếp người chỉ biết sống để sáng tạo và hiến dâng.

    Cũng giống như chú Hoàng tử bé kia, lúc ra đi đã phải biến mình thành một ánh vàng giữa sa

    mạc. Duy chỉ khác một điều là ánh vàng của ông không về với bất kỳ một tinh cầu xa xôi nào, mà

    vẫn tồn tại mãi ở trần gian như là một tặng vật ông muốn dâng tặng cho tất cả…

    “ Tặng vật của ngàn năm

    Đi về trong sương tuyết

    Phân phối đêm trăng rằm

    Dàn chia trời mắt ngước


    Lãng đãng bóng xa trôi

    Khép mở liễu thông đồi

    Nhành Lê bên cửa rụng

    Rừng tía giữa khung đời


    Mùa hoa đầu đi biệt

    Kỷ niệm đầu lãng quên

    Nhành Sim đầu phai lục


    Tường Vi nhạt bên thềm.
    -VTN-


    Note:. Tất cả những chữ trong ngoặc “... “ được in bold nghiêng là của cố thi sĩ. Trích từ nhiều tác phẩm, tài liệu, thư từ của ông.
    Last edited: 22/10/2024
    Autumn_Cloud đã loan bài này

Chia sẻ trang này