Tản mạn về CPI và TTCK - phần 7

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi Vuthanhnguyen, 11/09/2018.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
2585 người đang online, trong đó có 123 thành viên. 05:53 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 556823 lượt đọc và 5969 bài trả lời
  1. Bonmua

    Bonmua Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Đã được thích:
    27.049
    Cái này giống giáo lý trình bày ở sách Năng đoạn Kim cương.

    Ở khía cạnh khoa học, suy nghĩ lac quan làm phát sinh bazo, tiêu cực làm nảy nở chất kiềm. Vậy nên hãy luôn sống lạc quan để hạn chế bệnh tật, tìm đc giải pháp tốt cho đời mình ( vụ kiềm, bazo gì đó là do vợ dạy, mình đại ngu về hóa ko biết nói có đúng ko ?).

    Cuốn Nhà Giả Kim thì ám chỉ, khi chúng ta có 1 niềm tin như 1 định mệnh , thì dường như mình đã gửi 1 thông điệp đến vụ trụ, và hàng ngày suy nghĩ cách để đạt đc điều đó, thì sẽ đến 1 lúc, đồng thanh tương ứng, trước sau bạn sẽ đạt được. ( ví dụ, bạn muốn làm cha của 1 công chúa nhỏ, bạn có niềm tin và thường xuyên nghĩ cách để thành hiện thực, thì đến 1 ngày nào đó, sẽ có 1 cô gái thể hiện thành ý làm vợ của bạn, rồi .... =)) )

    Ứng vào chứng trường, khi TT đã lao dốc mạnh, không đọc tin xấu để đắm chìm trong bi quan ( xấu TT mới rơi), chỉ đọc tin tốt để duy trì hy vọng, có niềm tin mà tìm ra cổ phiếu dẫn dắt.

    Chủ nhật rảnh rỗi, xin dc chém góp với bác :))
  2. Dautudaihang

    Dautudaihang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    21/12/2017
    Đã được thích:
    51.262
    Chị @Binh Yen ít comment nhưng vẫn đồng hành cùng cả nhà nên @Rose2018 cũng kô nên quá cảm xuc.
  3. Vuthanhnguyen

    Vuthanhnguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Đã được thích:
    203.307
    Like mạnh 2 comments ni !!!@};-@};-@};-:drm2:drm3:drm4
  4. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    342.095
    Trong cuốn : "Đời thay đổi khi ta thay đổi" cũng bàn về vấn đề tư duy thay đổi và niềm tin. Tuy nhiên. Những vấn đề niềm tin theo trực giác và theo quan điểm FBV thì:
    1. Niềm tin cũng phải có cơ sở.
    2. Niềm tin phải đi kèm với hành động. Nghĩa là phải vận động. Ví dụ FBV tôi tin tuyệt đối chiều nay tôi trúng đặc biệt. Ít nhất là tôi phải đi mua tờ vé số...
    3. Niềm tin phải đặt trong 1 hoàn cảnh và ngữ cảnh tự nhiên xã hội. Cho dù qui luật ngẫu nhiên có xảy ra thì cũng phải đặt trong yếu tố XH nội tại. Để làm gì??? vì khi đặt trong yếu tố ấy. Ta phải hiểu nó có thể xảy ra hay không??? cơ sở nào?? để rồi tác động và hành động để xác xuất nó xảy ra cao nhất.
  5. Vuthanhnguyen

    Vuthanhnguyen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/05/2014
    Đã được thích:
    203.307
    Hôm trước, giữa chuyến công tác, có mấy bạn nhắc đến Thi sỹ Bùi Giáng và tôi có hứa là khi về sẽ tặng các bạn ở đây một bài viết.
    Nay, cũng sắp kỷ niệm ngày mất của ông ta (7/10/1998) , tôi post tặng anh em trong nhà Tản mạn CPI , để thư giãn chút trong ngày cuối tuần . Và, một chút gợi nhớ về ông khi kỷ niệm 20 năm ngày mất của ông cũng sắp đến . @};-@};-@};-

    BÙI GIÁNG – BƯỚC ĐI TRONG CÕI THƠ



    Vũ Thanh Nguyên

    [​IMG]


    Thời trẻ yêu thơ. Cùng với bạn bè, chúng tôi chép thơ đầy kín những quyển tập học trò. Rất

    thảng hoặc trong các tập thơ ấy mới có được một bài của Bùi Giáng.

    Tôi không băn khoăn lắm về sự vụ vì sao thơ ông vẫn chưa phổ cập kể từ bấy đến giờ ? Chỉ biết

    rằng với riêng mình, càng lớn lên, khi mà cuộc sống bắt phải bôn ba bận rộn với những thực tế

    chẳng thơ mộng gì, thì hầu hết những bài thơ yêu thích ngày xưa trở nên kém mặn mà và rơi

    dần vào quên lãng. Duy chỉ có thơ Bùi Giáng thì vẫn giữ được sự nguyên sơ trong cảm hứng.

    Điều đó chắc chắn không có căn nguyên từ một ân tình riêng chung nào. Cho dù tôi đã được đôi

    lần tiếp xúc, rong chơi và được thỏa thích nghe ông nói chuyện cà kê như là một người bạn…

    Gần hai mươi năm rồi, tôi vẫn nhớ như in hình bóng ông : Một gương mặt già cỗi, cau có, ghét

    bẩn. Quần áo lôi thôi cũ kỹ, và thường thì ba bốn áo mặc chồng vào nhau, khi thì cột bằng dây

    chuối, lúc thì thắt bằng dây thun …


    Nhiều người bảo ông điên. Thì đúng là ông điên thật. Ông điên uyên bác. Ông điên bác học.

    Ông điên ngây thơ. Ông điên thơ mộng. Ông điên để có thể dâng tặng mọi người máu xương

    tâm huyết. Ông điên để có thể để lại cho mọi người một sự nghiệp đồ sộ các tác phẩm từ Triết

    học, khảo luận, dịch thuật, đến Thi ca. Đặc biệt là Thi ca. Một thứ Thi ca mênh mông dàn trãi mà

    dồn tụ. Thứ thi ca trừu tượng xuất thần. Đọc lên một lần rồi cứ vang vọng mãi, đọng mãi trong

    hồn để rồi bất kỳ một lúc nào, một hoàn cảnh nào đọc lên cũng nghe réo rắt, cũng thấy đồng

    cảm tương thích, từ vui tươi hoan lạc đến bi thảm, tàn tạ, thống thiết nhất.

    Họ bảo ông điên và đúng là ông điên thật. Điên một cách tình nguyện vui tươi. Ông từng bảo :“

    Hãy để cho tôi điên tôi dại. Đừng ai nói đến tôi, và nhất là đừng có bàn đến thơ tôi. Tôi không

    dám si mê, cũng không dám hòai vọng. Một mai tôi chết, nghĩa là tôi không còn sống. Tôi sống

    trong cơn dại cơn điên. Tôi làm thơ trong cơn điên cơn dại. Nghĩa là tôi chết hai ba lần trong

    trận sống…
    ” Vậy nên:


    Nghe tin con chết giữa đường

    Mẫu thân Phùng Khánh càng thương con nhiều

    Con bèn tái điệp dấn liều

    Chết thêm một trận hoang liêu song trùng
    "…


    Ông điên vì sung mãn minh triết hay điên vì thường xuyên trong trạng thái đãng trí,thơ thẩn ? Có

    lẽ cả hai. Dù sao, khi nói về ông tôi chỉ muốn nói về đời sống thi ca của ông, còn cái uyên bác

    triết học kia, cái sung mãn đến nhức nhối quằn quại kiểu Zarathustra kia tôi muốn để im cho

    ông mang theo về với cõi vĩnh hằng…


    Hoài Thanh bảo rằng Lưu trọng Lư là nhà thơ có đời sống rất thơ. Cũng như thế, tôi thấy Bùi

    Giáng là nhà thơ có đời sống thơ đích thực. Ông luôn luôn trong trạng thái mộng mị chiêm bao:

    Bình sinh đi giữa phố thị thì mộng mị chuyện trong rừng, mà trong chiêm bao đang cư lưu ở

    trong rừng thì lại mơ mòng về phồn hoa phố thị với cà phê, phở tái lai rai…


    Hãy nghe:

    Cõi đông bắc một mình tôi chân bước

    Miệng ca ngâm tìm kiếm mộng tây nam

    Đi suốt xứ khắp đường ngang lối dọc

    Hồn chiêm bao một thế giới muôn vàn



    Với đời sống thơ đích thực đó, ông tự thấy mình không thể đồng điệu với xung quanh. Ông luôn

    cảm thấy cô đơn không bạn bè. “ …Vào trong bờ cõi nào bát ngát, Trung niên thi sĩ cũng tự biến

    mình làm người khách lạ mênh mông…”

    Người khách lạ ấy như luôn bị một lực gì thôi thúc phải ra đi.

    Đi, nghĩa là chấp nhận giã từ cõi xuân xanh, là chấp nhận biệt ly với bến đào nguyên xa xưa mà

    một thời người đã từng …


    Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó

    Bến đào nguyên anh khóat áo khinh cừu"



    Càng đi càng thấy cách xa bờ cõi ban sơ nguyên màu. Nhưng lữ khách vẫn phải đi mãi trong sự kiếm tìm và hòai vọng.


    Từ giấc ngủ mùa xuân tôi bước

    Thu miên man ở trước mặt chào

    Vần thơ tim máu nghêu ngao

    Hùng tâm nửa chặng chiêm bao giật mình

    Từ giấc ngủ nín thinh tôi bước

    Họ và tên tôi khước từ luôn

    Mùa xuân hạ tứ buông tuồng

    Diện tiền viễn vọng cội nguồn sau lưng"


    Bùi Giáng có rất nhiều mẹ trong cõi thơ. Bỡi vì ông “ bạ đâu gọi đó là mẫu thân“ . Ông viết :


    Một lần mẹ đẻ con ra

    Hai lần, hai mẹ đẻ ra một lần.”



    Mà đã hai lần được thì “ba lần , ba mẹ đẻ ra một lần” , và rồi bốn, rồi năm, rồi trăm lần trăm mẹ

    đẻ ra một lần, cũng thế thôi.

    Dẫu sao, vì trước lúc lên đường, những người mẹ đã vô tình trao cho ông một niềm trắc ẩn:



    Mẹ về trong cõi người ta

    Một hôm mẹ gọi con ra bảo rằng

    Trần gian thơ mộng lắm chăng

    Hay là đau đớn ? Hử thằng chiêm bao ?”



    Niềm trắc ẩn cứ gợi hòai những nỗi niềm riêng chung, nên người đi cứ phải mãi chạnh lòng.

    Chạnh lòng với cả những gì đơn sơ nhất. Đơn sơ như bàn chân người con gái dẫm lên làn

    nước lạnh của suối nguồn:



    Người con gái lội qua khe

    Bàn chân với nước lạnh đè lên nhau

    Nỗi niềm tưởng lại xưa sau

    Bàn chân với nước cùng nhau lại đè .”



    Một khi niềm trắc ẩn đã mở được cánh cổng tâm hồn thì nỗi khắc khỏai, băn khoăn sẽ theo hòai

    với lữ khách trong từng chân bước. Cho nên:


    Những nhịp bước bên đường còn dội mãi

    Vang về đâu không vọng lại hồi âm

    Của réo rắt riêng một lần mãi mãi

    Gió phương trời ủ mộng giữa hoa tâm

    Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại

    Chẳng bao giờ thỏa đáng giữa đời câm

    Em ngó mãi những chiều về trở lại

    Mang những gì về trong cõi trăm năm



    Cuộc giao thoa giữa những niềm trắc ẩn man man và những dâu bể đa đoan trãi nghiệm trên

    những nẻo đường, mà âm thanh đồng vọng là những tiếng thở dài của trần gian từ trong cái

    khoảng giữa của Sở Kiến và Sở Đắc làm cho bước chân của lữ khách có lúc bâng khuâng,

    có lúc chùng. Cũng từ độ đó, cuộc đi và người đi bỗng trở nên buồn bã và cô đơn như vầng ráng

    còn sót lại trong buổi hoàng hôn một cuối thu se lạnh…

    Nhưng cô đơn tức là một mình một cõi hoặc giả bước đi trong một cõi ít bóng người. Đâu phải

    cô đơn là thóat được những phiền tóai, những lận đận xảy đến từ xung quanh ? Bởi cái cõi mà

    lữ khách bước đi là cõi trần thế . Nên muốn hay không muốn thì những muộn phiền lận đận

    cũng đã nhuốm màu lên mỗi một khung cảnh ở ven đường.



    Người xuống theo dòng trôi nước lũ

    Màu sim màu móc núi xương mây

    Suối đá gập gềnh hôm sớm tụ

    Khói mù mịt thổi xuống đồi cây

    Người xuống theo thu thổi gió trời

    Hàng hàng mưa chảy tuyết đông rơi

    Một đời lận đận đo rồi đếm

    Mỏi gối người đi đứng lại ngồi "



    Và trong từng khoảnh khắc của cuộc đi, niềm rung động với những sắc màu của chân trời phía

    trước cũng hiện hữu đồng thời với cảm giác hoài vọng luyến tiếc những gì xưa cũ thuộc khung

    trời phía sau.



    Lớp phiêu bồng mọc trăng ngàn

    Thành xưa phố cũ muôn vàn phía sau
    "

    Hoặc giả :

    Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại

    Và gọi về trăng mùa cũ lang thang

    Màu thời đó để ngàn sương hớt hãi

    Xuống li ti là dựng vội con đường
    "


    ***

    Như vậy là từ khởi thủy bị thôi thúc phải ra đi. Ra đi mang theo niềm trắc ẩn để mãi băn khoăn và kiếm tìm nơi chân trời phía trước. Rồi những muộn phiền lận đận, những hòai vọng khung trời phía sau lưng… Cho đến một lúc nào, người đi bỗng sực tỉnh sau những đa đoan dâu bể, và kịp nhận ra rằng phía trước hun hút cuối con đường, là chốn nguyên sơ, hay là chốn nguyên xuân. Nơi từ đó ta đi. Nơi từ đó ta về.

    Ra đi từ cõi mộng nguyên xuân. Cõi ta về vẫn là chốn sơ nguyên mộng. Ấy vậy nên:


    “ Lên mù sương xuống mù sương

    Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu

    Tuổi thơ em có buồn nhiều

    Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua

    Biển dâu sực tỉnh giang hà

    Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh"



    Nhưng con đường thì hun hút xa dịu vợi mà bước mãi rồi cũng chỉ quẩn quanh trong giới hạn của một kiếp người. Nên có một lúc người đi chợt thấy mình như úa đi một cách tàn tạ. Trong chiêm bao thường mơ thấy mình được yên ả nơi bến bờ xa xưa cũ…

    “ Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ

    Mộng xanh ngần giậy nối mộng em xưa

    Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự

    Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa"


    ***


    Bây giờ thì ông đã đến được với bến bờ ông mơ ước.

    Để về được với cái cõi mộng xanh ngần kia, ông không thể bước những bước như đã từng

    bước đi, mà phải ra đi theo thể điệu của chàng Hòang tử bé của Saint Exupéry …


    “ Người đã định một lần thôi để hỏng

    Đường vu vơ về chốn cũ trăm năm

    Miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng

    Bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm"



    Dù đi theo thể thái điên khùng thơ dại, hay theo thể thái của giác ngộ tinh anh, thì ông cũng đã

    có những bước đi bước về kỳ diệu.

    Nói cách khác là ông đã hòan thành sứ mạng mà thượng đế đã giao cho một kiếp người nghệ

    sĩ. Một kiếp người chỉ biết sống để sáng tạo và hiến dâng.

    Cũng giống như chú Hoàng tử bé kia, lúc ra đi đã phải biến mình thành một ánh vàng giữa sa

    mạc. Duy chỉ khác một điều là ánh vàng của ông không về với bất kỳ một tinh cầu xa xôi nào, mà

    vẫn tồn tại mãi ở trần gian như là một tặng vật ông muốn dâng tặng cho tất cả…


    “ Tặng vật của ngàn năm

    Đi về trong sương tuyết

    Phân phối đêm trăng rằm

    Dàn chia trời mắt ngước


    Lãng đãng bóng xa trôi

    Khép mở liễu thông đồi

    Nhành Lê bên cửa rụng

    Rừng tía giữa khung đời


    Mùa hoa đầu đi biệt

    Kỷ niệm đầu lãng quên

    Nhành Sim đầu phai lục


    Tường Vi nhạt bên thềm.

    ***************XXX***************

    Note:. Tất cả những chữ trong ngoặc “... “ được in bold nghiêng là của cố thi sĩ. Trích từ nhiều tác phẩm, tài liệu, thư từ của ông.

    Last edited: 22/09/2018
    Rose2018 đã loan bài này
  6. HongCK

    HongCK Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    28/04/2014
    Đã được thích:
    73.356
    1) "Bệnh" hay không phải "bệnh" ?
    Nguyên nhân, triệu chứng:
    - Xã hội hiện đại, con người quay cuồng với công danh sự nghiệp, thăng tiến, phát triển rồi đến những nỗi lo lạm phát, khủng hoảng kinh tế tới cơm áo gạo tiền... cùng với đó hàng loạt những căn bệnh của cuộc sống hiện đại cũng sinh ra.
    - Có thể lý giải nguyên nhân của tình trạng chán đời có chu kỳ thất thường trên là do những áp lực, căng thẳng của công việc, những áp lực cuộc sống... tác động đến tâm lý gây ra những ức chế về thần kinh và biến đổi cảm xúc.
    2) Cách phòng ngừa:
    - Nếu cảm thấy buồn chán, trống rỗng, hay lo lắng, hãy thực hiện các động tác, bài tập vận động hơi quá sức mình một chút như chạy bộ vài cây số, bơi thêm nhiều vòng so với bình thường...
    - Nên tìm một việc gì đó để làm và tập trung khi có triệu chứng buồn chán, tuyệt vọng. Nên làm những việc có tính cách chủ động, hăng hái như: đi thăm một người bạn, đi bộ vòng quanh hay đạp xe đạp ra đường phố, đánh cờ...
    3) Có dễ lây lan không ?
    - Câu trả lời dành cho người đọc ;)
    Thấy đề tài tuần này hay nên góp vui tý :))
    Rose2018 đã loan bài này
  7. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    342.095
    Chắc Bác @khoaita2009 bận họp hành vụ Giáo Sư Đại. @thatha_chamchi thì cafe với vợ chồng Bà Thảo bên Trung Nguyên . Bác thông cảm...
  8. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    342.095
    Bệnh hay không bệnh kiểu ấy chỉ duy nhất: Họ hok hiểu bản chất ý nghĩa cuộc đời và cuộc sống của chính họ và của XH loài người. Duy nhất 1 điều như vậy
  9. Rose2018

    Rose2018 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    24/05/2018
    Đã được thích:
    15.190
    Nhân chuyện bác nhắc tới cuốn "Nhà giả kim", em cũng rất thích quyển này, sách mỏng đọc không mất nhiều thời gian để đọc, lối kể chuyện dễ theo dõi, dể dể hiểu. Một ý nghĩa nữa em nhận ra được từ quyển sách này là hãy luôn nuôi dưỡng và hành động vì mục tiêu của mình "thuật giả kim", dựa vào các điềm "giấc mơ liên tục lặp lại", "lời bói của bà Di gan", và không an phận thủ thường "sống trong ngôi làng nhỏ", luôn đi theo mục tiêu dù chưa biết cách làm, nhưng luôn muốn gì là làm đó "muốn đi đây đó nên làm nghè chăn cừu", muốn sang ai cập và cần kiếm tiến thì sẵn sàng làm không công ở cửa hàng pha lê trên đồi đồi vắng khách, từ việc pha nước chè mời khách trong tách pha lê mà làm nên điều khác biệt với các cửa hàng khác dẫn khách tới ngày một đông dần, làm em nhớ tới câu của bác VTN "để tố chất dẫn đi, để xem thiên mệnh làm gì đời ta". Khi đủ tiền lại dứt áo ra đi, tới với ai cập. Trên đường đi chàng gặp được định mệnh của đời mình, nàng bên giếng nước, dù vậy chàng vẫn đi để hoàn thành sứ mệnh -nỗi niềm đau đáu của mình, đi tìm kho báu bên kim tự tháp. Tới nơi, dù không biết đang đào cái gì nhưng vẫn miệt mài đào, và bị đánh bầm dập te tua, lần bị đánh thứ bao nhiêu kể từ khi bán bầy cừu để đi tìm kho báu, câu chuyện giấc mơ của tên cướp đánh chàng lại chính là câu trả lời chàng đang tìm kiếm "một rương toàn vàng bạc châu báu chôn dưới gốc cây trong một ngôi nhà hoang có người chăn cừu và bầy cừu hay vào tá túc, nhưng vì quá xa nên hắn không bao giờ đi vì thấy thật nực cười" và người chăn cừu ấy chàng biết chính là chàng và chàng biết nơi đó. Chàng vui vẻ cười và trở về lâý kho báu của mình, về bên nàng người yêu bên giếng nước.
    Nhiều khi kho báu ở ngay cạnh ta, nhưng nêú không quyết tâm đi tìm với một niềm tin mãnh liệt, không ngại gian khó thì bạn sẽ không thể thấy được nó.
    Ps: xin lỗi chiếm dụng pic của nhà mình hôm nay vì em rất thích sách này nên có cảm hứng kể lể chút ạ
  10. FBV

    FBV Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    29/07/2015
    Đã được thích:
    342.095
    Ông ấy muốn làm ăn mày điên chỉ duy nhất là labg bạc trãi nghiệm vứt bỏ mọi thứ vướng víu bụi trần bên đời tục...và ông ấy thành công và thành ông Tiên ăn mày điên muh ko điên...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này