Tầng 4----Quĩ TLV F319, nơi gặp gỡ của những trái tim nhân hậu.

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi kimhoababa2, 22/09/2010.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3741 người đang online, trong đó có 201 thành viên. 06:38 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 126259 lượt đọc và 1044 bài trả lời
  1. cuncon83

    cuncon83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2010
    Đã được thích:
    0
    "Bố đã mất, xin cứu lấy em trai của em?"
    (Dân trí) - Nhìn em tất tả hết xoa bóp cho cậu em trai đỡ đau lại tất tả chạy ngược chạy xuôi lo các thủ tục viện phí cũng như thuốc thang, tôi vừa cảm phục vừa thương cho hai chị em đang chống chọi với số phận nghiệt ngã…
    [​IMG]
    Nằm úp mặt xuống giường, cậu bé cố nhướng mắt để nhìn tôi nhưng dường như không thể. Hơn 3 tháng nằm một chỗ trên giường bệnh để thở máy khiến các chức năng vận động của cậu bé dường như cũng “ngủ quên”, đó là nỗi buồn của cậu bé có cái tên khác với số phận: Phạm Văn Mừng.


    Cậu bé Mừng đang phải nằm thở máy tại Khoa Nhi, Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội
    Mừng quê ở thôn Tế Xuyên, xã Đình Xuyên, huyện Gia Lâm, Hà Nội, đang học lớp 6 thì chẳng may ngã bệnh. Bác sĩ Nguyễn Thị Thế Thanh, khoa Nhi, Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội - nơi mà Mừng đang phải nằm điều trị cấp cứu - cho chúng tôi biết: “Cậu bé lúc vào viện thì sốt cao, chẩn đoán cho thấy em bị viêm não, chúng tôi phải cho thở máy qua khí quản để giữ tính mạng do em bị hôn mê. Cậu bé đã nằm viện được hơn 3 tháng rồi nhưng mà sức khỏe vẫn chưa hồi phục được nhiều”.

    “Mừng là em trai út anh à. Gia đình em có ba chị em, bố em đã mất từ năm 2007 do bệnh ung thư phổi. Mẹ em bị điếc nặng, sức khỏe yếu không làm được việc gì. Chị em cũng bị thần kinh nhẹ chỉ ở nhà làm việc lặt vặt. Giờ em trai em bị bệnh nữa, sao gia đình em khổ quá anh à”, cô bé Phạm Thị Hương, chị thứ hai của Mừng bắt đầu câu chuyện về gia đình trong nỗi buồn sâu lắng.

    Nhà của Hương có 3 chị em. Sau khi bố mất, Hương trở thành lao động chính khi mẹ và chị sức khỏe đều yếu. Công việc hàng ngày của Hương là quét dọn ở khu vực Thành Cổ, thu nhập chỉ được khoảng hơn 1 triệu đồng/tháng. Thế nên ngoài giờ Hương còn tranh thủ chạy chợ, làm thêm để giúp cậu em tiếp tục việc học, giúp cả nhà trụ vững khi người đàn ông trụ cột của gia đình không còn.

    Đầu năm 2009, Hương nên duyên vợ chồng với một thanh niên trong làng. Nhưng về làm dâu nhà người ta chưa được mấy tháng thì cậu em ngã bệnh, vậy là em một mình vào viện chăm sóc cho đứa em trai. Hơn 3 tháng nằm viện, một tay Hương vừa lo xoay sở kiếm tiền viện phí cho em, vừa lo mọi chuyện từ ăn uống, vệ sinh cá nhân.

    “Con bé nó thương em lắm. Mình ít thấy có người nào chịu khó, lại hiền lành thật thà như con bé. Tội nghiệp, mẹ thì bị điếc, chị lại bị thần kinh nhẹ, nay em lại ngã bệnh, mỗi con bé phải gánh vác tất cả”, bác sĩ Thế Thanh kể về Hương.


    Bố mất, mẹ bị điếc, chị bị thần kinh nhẹ, giờ Hương một tay lo cho đứa em trai đang mắc bạo bệnh
    [​IMG]
    Về bệnh tình của em Mừng, bác sỹ Thanh cho biết, do Mừng hôn mê sâu, sau đó phải thở máy một thời gian dài nên khả năng tự thở trở lại của em vẫn chưa phục hồi tốt. Hiện Mừng đang phải tập thở trở lại bình thường.

    Suốt 3 tháng nằm viện, chân tay không hoạt động nên mọi cử động của em giờ rất khó khăn. Thêm vào đó, phần thịt ở mông do nằm nhiều lại bị hoại tử, mà gia cảnh lại quá nghèo nên không có thuốc điều trị. Sức khỏe của em vì vậy rất chậm phục hồi.

    “Em phải chăm em nên không đi làm được, tiền không có cho em điều trị, lại đang nợ bệnh viện tiền viện phí gần cả chục triệu đồng mà chưa biết lấy gì để trả”, Hương u buồn bảo với tôi.

    Nhìn Hương tay vỗ về đứa em trai đang đau đớn vì bệnh, lại nhìn sang cơ thể cậu bé Mừng gầy tong teo, ốm yếu, nỗi buồn dấy lên trong tôi. Chỉ cần một ít tiền thôi thì cuộc đời của em sẽ khác. Hơn ai hết, tôi biết em đang rất cần sự san sẻ yêu thương…


    Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

    1. Em Phạm Thị Hương, thôn Tế Xuyên, xã Đình Xuyên, Gia Lâm, Hà Nội hoặc ủng hộ trực tiếp tại khoa Nhi, Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội.
    Mã số: 30


    2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học và Dân trí - Báo điện tử Dân trí (Hà Nội)
    Số 2/48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
    Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
    Email: quynhanai@dantri.com.vn
  2. kimhoababa2

    kimhoababa2 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2008
    Đã được thích:
    155.828

    -----Hi hi băng đẹp nhỉ ??? Còn ai phát minh ra nữa.:-bdMỗi người đeo đủ kiểu, kể cả ở túi xách. Vì dân CK kị màu đỏ nên bb chọn màu
    xanh.

    ---Hai chị em thương quá. :((---Bb sẽ hô hào ai đi đến giúp em này ngay thì tốt quá.
  3. mistock

    mistock Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/08/2009
    Đã được thích:
    0
    http://dantri.com.vn/c20/s20-429923/qua-kho-cu-ba-80-tuoi-muon-hien-xac-song.htm
    Quá khổ, cụ bà 80 tuổi muốn hiến xác sống
    Chồng chết, con trai cũng chết, nhà bị lừa lấy mất, người đàn bà đơn độc bị đẩy ra đường, sống lay lắt ở hè Bách hoá Thanh Xuân, Hà Nội suốt 25 năm nay.
    25 năm nay, những người bán hàng quanh Bách hoá Thanh Xuân đã quá quen thuộc với hình ảnh nhỏ bé còm cõi của cụ Đinh Thị Hạnh bên chiếc cân sức khoẻ, gom góp từng đồng bạc lẻ sống qua ngày.

    [​IMG]
    Cụ Đinh Thị Hạnh giữa “chốn mưu sinh” của mình.
  4. kimhoababa2

    kimhoababa2 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2008
    Đã được thích:
    155.828
    \
    ---Lúc 4h chiều nay, nuamua, cô nàng "SV giàu vượt sướng " lóc cóc phi xe chở bba vào BV Bạch Mại để trợ giúp khần cấp cho em Phạm Văn Mừng số tiền 3.000.000đ. Cùng lúc thấy có 2 chị đọc báo biết tin cũng tự vào hỏi thăm và trợ giúp. Mừng cho em vì cộng đồng biết tin và săn sàng chia sẻ.

    Thật xót ruột khi nhìn cậu bé 11 tuổi học lớp 6, mới 5 tháng nằm liệt giường mà cơ thể teo tóp, bé xíu như trẻ lên 6 tuổi...........:((:((:((. Cô chị gái xinh xắn cùng bà mẹ đang hì hụi đấm bóp tay chân cho cậu bé. Cẳng chân trông như cẳng tay, bba ko dám chụp ảnh nữa...........Chỉ còn bàn tay nắm chặt , đôi mắt to mà buồn , dâng đầy nước khi nghe mọi người nói chuyện. Thời gian gần đây cậu bé đã hồi phục trí nhớ, chỉ còn đau ở vùng cổ và sức quá yếu. Sau khi chiến thắng bại não , có lẽ con đường hồi phục sức khỏe còn gian nan lắm.

    Cầu mong cho cậu bé nhanh khỏi để trở lại cuộc sống thường ngày với bạn bè cùng lứa, cùng trường------một điều thật giản dị nhưng lại quá xa vời đối với những người không may mắn phải vào BV. [r32)][r32)][r32)][r32)][r32)][r32)][r32)][r32)]


    [​IMG]

    ---Một độc giả cũng vào trợ giúp

    [​IMG]


    [​IMG]
  5. sutu82

    sutu82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2010
    Đã được thích:
    0
    bà bà ơi, vụ này lại để cho nhóm cháu đi ah. cháu k thể đi xa vào Hà tĩnh từ thiện cùng đoàn đc, nhưng gần gần HN thế này thì cháu ok hết bà và oi. :((:((:((:((:((:((:((
  6. kimhoababa2

    kimhoababa2 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2008
    Đã được thích:
    155.828


    ---Cảm ơn tráu, bba sẽ dành cho nhóm tráu những dịp khác. Vụ này nuamua + bba tranh thủ đi ngay đi rồi tráu à. Xem ảnh phia trên.
  7. MuupMiip

    MuupMiip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/08/2008
    Đã được thích:
    1
    Trường hợp cháu bé này được không bà bà ơi...cháu có lẽ có khả năng khỏi bệnh được chỉ thiếu kinh phí . ủng hộ tới Chị Nguyễn Thị Kim Tuyến, số 6, ngách 15, ngõ Giếng Mứt, phố Bạch Mai, phường Trương Định, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. ĐT: 0904.780.613
    ---------------
    Số phận nghiệt ngã của cậu bé mê bóng đá
    (Dân trí) - “Con còn chân không hả mẹ ?”. Nghe tiếng con hỏi mà chị cảm thấy cổ họng như đắng lại. Biết nói thế nào đây trước sự thực quá phũ phàng. Chị không dám nghĩ xa hơn, khi mạng sống của thằng bé vẫn đang ngàn cân treo sợi tóc.
    [​IMG]
    Nỗi buồn chất chứa trên khuôn mặt cậu bé điển trai

    Khi cậu bé vừa mở mắt ra, những đau đớn của thân xác không làm cậu buồn bằng ánh mắt của mẹ. Một nỗi lo mơ hồ khi cậu không tài nào cử động được đôi chân của mình. Cậu có cảm giác hẫng hụt, thiếu thiếu một cái gì đó ở phía dưới. Ánh mắt đỏ hoe của mẹ đã khiến cậu lờ mờ hiểu ra tình trạng của mình: chân trái của cậu đã bị cắt.

    Vừa nghĩ đến điều đó, cậu bé như chết lặng đi. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hi vọng, vậy là tan thành mây khói. Từ nay mình sẽ thành người tàn phế thật sao ? Nghĩ đến đó cậu òa khóc. Bao nhiêu năm nay, nỗi đau khi thấy bố mẹ không còn ở cạnh nhau, cậu đã không hề khóc. Cậu muốn làm người đàn ông mạnh mẽ để xua tan nỗi buồn cho mẹ. Nhưng nay thì…

    Cậu bé có cái tên trùng với danh thủ bóng đá Việt Nam một thời: Lê Huỳnh Đức. Năm nay 15 tuổi, nếu như không gặp phải căn bệnh ung thư xương cẳng chân ác tính thì em vào lớp 10. Đức cũng ham mê bóng đá. Đã có lúc cậu mơ ước sẽ theo đuổi con đường bóng đá chuyên nghiệp như thần tượng của mình. Mới 15 tuổi nhưng Đức nặng đến 63 kg, cao to, lực lưỡng như một người đàn ông thực thụ.

    “Giờ con không thể đá bóng nữa hả mẹ ?”, nằm bên giường bệnh, Đức nhướng mắt hỏi mẹ. Không nghe mẹ trả lời, thế là cậu bé òa khóc. Cậu không thể tin được mình bỗng dưng thành người tàn phế. Cậu không thể nghĩ được bỗng một ngày không còn có thể đá bóng, hay cả đến việc đi lại như người bình thường cũng rất khó khăn.

    Thấy con khóc, chị Nguyễn Thị Kim Tuyến, mẹ của Đức cũng òa khóc theo. Người mẹ trẻ có cuộc sống gia đình vốn dĩ không hạnh phúc, tất cả tình yêu thương dành cho đứa con trai xinh xắn, mạnh khỏe như bị tước đoạt đi hạnh phúc cuối cùng. Chị Tuyến khóc như mưa. Nỗi đau kìm nén trong suốt hai năm sống một mình nuôi con cùng mấy tháng trời ròng rã chữa bệnh cho cậu bé được dịp tuôn ra.

    [​IMG]
    Cậu bé mê đá bóng Lê Huỳnh Đức đã phải cắt chân trái do bệnh ung thư xương cẳng chân
    Bỗng dưng thằng Đức nín bặt. Nó quay sang bảo mẹ: “Con đau thì con khóc thôi chứ mẹ đừng có khóc. Mẹ đã khổ nhiều rồi, con không muốn mẹ lại vì con mà khổ nữa”. Giọng cậu bé có chút mạnh mẽ nhưng cũng chứa đựng không ít nỗi buồn sâu lắng khi cậu ý thức được về hiện trạng của mình.
    Chị Tuyến năm nay bước sang tuổi 36, đang làm kế toán tại một doanh nghiệp tư nhân. Cuộc sống tần tảo của chị lo cho gia đình đến một ngày thì tan vỡ, khi chị và anh không hòa hợp trong cuộc sống. Cuộc chia tay là điều chị không hề muốn, nhưng nó đã xảy ra. “Tôi và anh ấy ly hôn đã hai năm rồi, giờ mẹ con về sống bên ngoại. Tôi lấy con làm điểm tựa tinh thần trong cuộc sống. Nhưng ông trời thật là ác…”, chị nói trong nước mắt lăn dài.

    Đứa con chị yêu thương, chăm sóc hàng ngày bỗng một ngày kêu bị đau chân bên trái. Đi khám từ bệnh viện này đến bệnh viện khác, người ta đều khẳng định chân thằng Đức không bị làm sao, chỉ là đau cơ do bị ngã trong lúc đá bóng thôi. Chị vẫn hi vọng điều bác sĩ khẳng định là đúng. Nhưng thằng Đức mấy tháng trời vẫn kêu đau chân. Mãi đến khi khám ở Bệnh viện Xanh Pôn thì nguyên nhân mới được tìm ra: ung thư xương cẳng chân giai đoạn 2B. Cái tin làm chị nghe như sét đánh ngang tai. Bởi giai đoạn 2B là cận kề của giai đoạn cuối. Nghĩa là cái chết của con chị đang đến rất gần.
    Biết con bị ung thư xương cẳng chân, chị bàn với chồng và lẳng lặng đưa con về bên nội. Chị muốn con vui vì thấy bố mẹ đã về lại với nhau. Chị muốn nó được hưởng tình yêu của bố, của mẹ như chúng bạn. Chồng chị cũng vậy. Những tình cảm vợ chồng vì nhiều lý do mà sứt mẻ, nhưng với đứa con trai thì anh vẫn yêu thương vô cùng.
    Nằm trên giường bệnh, thằng Đức hiểu hết. Nó hiểu nỗi khổ trong tâm can của mẹ, nên nó không còn khóc nữa. Mỗi ngày nó vẫn cười, vẫn đọc tờ báo thể thao và kể tên những cầu thủ nó yêu mến cho mẹ nghe. Nhưng chị thì không thể cười được, bởi việc chạy chữa cho đứa con đang quá đỗi chật vật so với đồng lương của chị kiếm được. Cả chồng chị và gia đình hai bên gom góp đã vèo bay trong đợt điều trị theo phác đồ của thằng bé.
    “Giờ mình vẫn còn nợ tiền phẫu thuật cắt cẳng chân trái của con. Chân trái đã phải cắt, tiền đã hết, mà bệnh của con vẫn đang giai đoạn thập tử nhất sinh. Làm mẹ thấy con đau mà tôi xót xa quá”, nước mắt chị Tuyến lại tuôn trào. Nhìn khuôn mặt điển trai với mái tóc đã bị trọc sau đợt hóa trị, nhìn nước da trắng với thân hình vạm vỡ của Đức, tôi cũng không khỏi buồn
  8. HoangDuocSu

    HoangDuocSu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Đã được thích:
    0
    Nhiều người bất hạnh quá, đọc mà ko cầm được nước mắt :(
  9. kimhoababa2

    kimhoababa2 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2008
    Đã được thích:
    155.828
    ---Xót xa quá. Đáng thương nhất là lứa tuổi teen đẹp đẽ, đầy mơ ước này. :((:((:((



  10. MuupMiip

    MuupMiip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/08/2008
    Đã được thích:
    1
    nhà mình có dự kiến đi không ạ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này