Tầng 5 Quĩ TLVF319 ------ nơi hẹn gặp của những Trái tim nhân hậu

Chủ đề trong 'Thị trường chứng khoán' bởi kimhoababa2, 22/09/2011.

8507 người đang online, trong đó có 1060 thành viên. 15:28 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 480864 lượt đọc và 911 bài trả lời
  1. hungfinel

    hungfinel Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2007
    Đã được thích:
    2
    HẸN GẶP:

    Quán rượu chị Phước

    [​IMG] Hè vừa rồi mình về Huế chơi, tìm về góc phố có quán rượu chị Phước, góc đường Trương Định, cạnh quán xôi thịt hoong. Quán xôi thịt hoong vẫn còn, vẫn y chang như ngày nào, lụp xụp nhếch nhác nhưng rất đông khách. Quán rượu chị Phước không còn nữa, hình như người ta đã dẹp các quán vỉa hè, dẹp luôn quán chị. Mình đứng tựa gốc cây hồi lâu, tự nhiên thấy bồi hồi. Bao nhiêu bạn bè của mình đã từng ngồi đây giờ đâu hết rồi?
    Một cái quán che bằng tấm áo mưa cũ, chống ba bốn cọc tre nhỏ, cái thùng gỗ đựng rượu nem thuốc lá, chỉ ba thứ ấy thôi, không có hề có thêm thứ khác, năm sáu cái đòn ngồi cái méo xệch, cái gãy chân… Thế mà không khi nào vắng các nhân vật nổi tiếng, từ Trịnh Công Sơn đến Nguyễn Khoa Điềm, từ Xuân Đàm, Kim Quý, Lê Anh… đến Hoàng Phủ Ngọc Tường, Ngô Minh, Nguyễn Trọng Tạo….Từ đó anh tài khắp nước lần lượt vào quán này, đủ hết không sót một ai.
    Những năm 80 thế kỷ trước, anh em văn nghệ Huế mỗi khi rủ nhau đi uống rượu thường chỉ đến hai nơi, một là quán chị Hiếu, hai là quán chị Phước. Quán chị Hiếu rượu ngon, chị tự nấu lấy, rượu gạo trăm phần trăm, đối với anh em văn nghệ chị bán giá gốc rất rẻ. Nhưng quán chị Hiếu hơi xa, ở tận dốc Phú Cam, hơi trái đường nên anh em vẫn tụ bạ ở quán chị Phước, sát ngay 26 Lê Lợi là trụ sở Hội văn nghệ. Nhà mình gần ngay đấy, ở 24 Lê Lợi, thành thử mình thường trú nửa phần đời tại quán chị Phước.
    Chẳng biết chị Phước mấy tuổi, ở đâu. Nghe nói chị vốn dân Quảng Nam ra đây làm ăn, người bảo có chồng con, người bảo không. Lại có người nói chị là vợ ông Đại úy cộng hòa. Năm 1980, ông này vượt biên sang Mỹ, chị không đi, ở lại nuôi con. Chẳng biết thế nào nhưng nhìn tướng chị mình biết chị có học hành tử tế, con nhà dòng dõi, thế cuộc đổi thay chị mới chịu ra vỉa hè bán rượu mà thôi.
    Rượu chị Phước thua rượu chị Hiếu nhưng chị cho nợ thoải mái, chẳng ghi sổ, chẳng hỏi nợ, ai nhớ thì trả, không thì thôi, chẳng bao giờ chị càm ràm. Ngồi ở quán chị nói năng thoải mái, không sợ chị nghe được đi kể lại với người khác. Anh em cãi nhau, chửi nhau, nói xấu nhau… chị đều bỏ ngoài tai hết, không hề để bụng. Ngồi ở quán chị như ngồi nhà mình, chỉ có ba thứ: rượu, thuốc lá và nem, ai muốn lấy gì thì lấy. Nhiều lần bận việc chị thả quán cho khách tự tung tự tác. Uống xong, có tiền nhét tiền dưới cục gạch chị đã làm dấu, không tiền thì cứ thế phủi đít về, chẳng sao.
    Ngồi nhiều nhất, lâu nhất vẫn là đám nhà thơ. Buổi sáng đến công sở, uống trà nói phét chừng một tiếng, vờ vào bàn làm việc chừng một tiếng, đến 10 giờ chẳng ai bảo ai đều viện cớ đi chỗ này chỗ nọ, gặp người này người nọ, rồi vọt ra quán chị Phước cả lũ.
    Vài ba chén đầu còn tâm sự hỏi han, đến chén thứ tư bắt đầu màn đọc thơ. Nếu thơ được khen tất nhiên còn đọc nữa, tranh nhau đọc cho tới chiều. Nhưng nếu ai đó chê thơ ai đó thì thể nào cũng có cãi nhau, có rượu vào chuyện bé xé ra to, văng đủ thứ, thề độc không bao giờ nhìn mặt nhau, tóm lại sáng sau lại có mặt cả lũ, không sót một ai, hi hi.
    Một hôm mình ngồi với anh Tạo ( Nguyễn Trọng Tạo), anh Ngô Minh. Anh Tạo nói tình hình nghiện đọc thơ đã trở thành quốc nạn. Khéo không chị Phước nghe đọc thơ nhiều quá, điên lên chị nhổ quán bỏ đi thì bỏ mẹ. Từ nay thằng nào đọc thơ phải “ nôn” tiền ra gọi là nhuận nghe. Không ai tốn rượu mất thời giờ nghe thơ chúng mày. Vừa nói xong thì Lý Hoài Xuân lò dò tới, nói tôi mới có bài thơ, đọc cho anh em nghe. Anh Tạo nói vừa ra nghị quyết rồi, thằng nào muốn đọc thơ phải bỏ tiền ra, mỗi bài ba ngàn. Lý Hoài Xuân lẳng lặng móc túi bỏ ra ba ngàn. Đọc xong, ai cũng khen, Lý Hoài Xuân lại lẳng lặng móc túi bỏ ra sáu ngàn. Nói tôi đọc thêm hai bài nữa. Hi hi.
    Anh Phùng Quán vào Huế ngày trước ngày sau đã biến quán chị Phước thành “ cơ quan thường trú” của anh. Anh Quán ngồi đâu ở đó có thơ. Anh đọc thơ không tiếc tiền, mỗi bài ba ngàn, anh đọc cả trăm bài trong mấy tháng anh ở lại Huế. Thực ra anh lấy cớ để ủng hộ chị Phước. Anh nói tụi mình uống chịu nhiều rứa, cụt vốn chị Phước, tội nghiệp. Bày ra cái luật nhuận nghe rất chi là hay, tụi mình có rượu uống mà chị Phước không bị cụt vốn. Có hôm xong cuộc uống rượu đọc thơ, cộng lại được 90 ngàn, còn thiếu của chị Phước 6 ngàn, anh Quán xung phong đọc thêm hai bài. Phải cái bài Trăng hoàng cung của anh dài quá, mọi người nhao nhao, nói bài ni dài bằng 6 bài. Anh vuốt râu cười kha kha kha, nói sáu bài thì sáu bài, rồi bỏ ra đúng 30 chục ngàn. Lại thừa tiền, lại uống, rất vui.
    Chị Phước ít nói đến nỗi ai không quen cứ tưởng chị bị câm. Ai cũng như ai, hễ vào quán chị là mắt chị ánh lên một nụ cười. Chỉ cười vậy thôi chứ chẳng nói gì, cũng không vồn vã chào mời. Khách tự kéo đòn ngồi, gọi rượu gọi nem, chị lẳng lặng đưa. Có lần mình đưa vợ chồng Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ vào quán thấy chị suốt buổi không nói một tiếng nào, gọi gì đưa nấy chứ tuyệt chị không một lần lên tiếng. Hai người ngạc nhiên lắm, kéo tay mình thì thầm, nói bà này câm sao tai thính thế nhỉ? Hi hi. Lúc đầu mình tưởng tụi con nít vô danh như tụi mình chị mới không thèm nói. Chẳng ngờ Trịnh Công Sơn, Nguyễn Khoa Điềm, Hoàng Phủ Ngọc Tường vào quán chị cũng thế, Lưu Quang Vũ hồi này khét tiếng ba miền chị cũng thế, chị chỉ có cười bằng mắt. Mãi rồi mới biết chị coi anh em văn nghệ Huế như người nhà, chẳng cần phải chào hỏi xã giao gì, vào quán tự kiếm lấy chỗ ngồi, muốn uống rượu thì tự rót, thế thôi.
    Duy nhất có Văn Cao là khác. Thấy Văn Cao chống gậy đi tới, chị hơi sững lại. Hình như chị không ngờ có ngày Văn Cao vào quán chị, thật quá hạnh phúc, mặt chị tái đi. Chị lật đật sang quán xôi hoong cạnh đấy mượn cái ghế nhựa nhỏ, cái mâm gỗ về bày ra, lật đật đỡ tay anh Văn Cao, nói mời chú ngồi đây. Anh Văn Cao nói gì, hỏi gì chị đều dạ rất to. Đôi câu anh nói chị không nghe, chị sợ không dám hỏi lại, đưa mắt cầu cứu mình, nhờ mình nhắc lại. Mình cười chỉ Văn Cao, nói chị biết ông ni là ai, răng sợ rứa. Mắt chị cười tươi, nói thuở nhỏ đến chừ chỉ mơ được gặp Văn Cao, đúng là trời thương, mơ được ước thấy. Đó là câu nói duy nhất mình nghe chị Phước nói trong vòng 6 năm ngày nào cũng ngồi quán chị.
    Trước Văn Cao nhiều danh sĩ Nam Bắc cũng đã tới quán chị rồi, Trần Dần, Hữu Loan, Lê Đạt, Hoàng Cầm thì quá quen thuộc quán chị, cứ về Huế là tìm về quán chị, coi đây là một địa chỉ văn hóa của làng văn. Hôm anh Văn Cao vào Huế bị ôm phải đưa viện. Ngày ra viện anh đi một mạch từ viện Trung ướng Huế tới quán rượu chị Phước, chị Băng ( vợ anh) bảo anh đi đâu anh cũng không đi, cứ ngồi vậy cho đến lúc say.
    Sau này mỗi lần mình ra Hà Nội gặp Văn Cao, lần nào anh cũng hỏi đúng có hai câu: anh Tường khỏe không và quán chị Phước có còn không? Anh Trịnh Công Sơn cũng vậy, anh rời Huế từ năm 1983, năm lần mình gặp anh ở Sài Gòn thì cả 5 lần anh chỉ hỏi đúng một câu, nói anh em có còn ngồi quán chị Phước không?
    Sau chia tỉnh anh em văn nghệ tản mát chín phương trời, quán chị Phước cũng không còn. Hình như vì vậy mà văn nghệ Huế dạo này nhạt hẳn, không còn đằm thắm sôi nổi như xưa nữa.
    Mình ngồi tựa gốc cây nhớ những người đã từng say ở đây, mỗi người mỗi nét rất vui. Phùng Quán say thì nhúng râu vào rượu, Trần Dần say thì ngồi thổi chén rượu phù phù như thổi cháo nóng, Mai Văn Hoan say thì khóc, Ngô Minh say thì chạy đi đóng cửa sổ, Nguyễn trọng Tạo say thì đập chén,Trần Vàng Sao say thì hát, Trịnh Công Sơn say thì đọc thơ… trong số đó quá nửa đã về trời, nửa còn lại đã sức tàn lực kiệt, tim đập chân run, hồn xiêu phách lạc…
    Nghĩ vậy mà rưng rưng.
  2. GBlock

    GBlock Super Moderator Thành viên ban quản trị

    Tham gia ngày:
    09/08/2009
    Đã được thích:
    63
  3. hungfinel

    hungfinel Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2007
    Đã được thích:
    2
    Có điều năm nào cũng lụt,
    năm nào cũng thiếu gạo,
    .v.v...
  4. sansousee

    sansousee Super Moderator Thành viên ban quản trị

    Tham gia ngày:
    02/07/2010
    Đã được thích:
    4
    Lang thang trên mạng bắt gặp bài viết này trên Facebook. Hi vọng F319 nhà mình có thể giúp được gì đó chăng.

    Thư ngỏ từ Thái Thùy Linh gửi những người quen và có thể chưa quen



    Thưa các bạn,

    Cách đây 02 tuần, tôi có dịp tham gia cùng đoàn từ thiện của một tờ báo, cùng với các nhà hảo tâm đến thăm và tặng quà cho các em học sinh dân tộc nội trú trường THCS Nậm Mười, xã Nậm Mười, huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái.

    Chuyến đi đó, thật lòng, lúc đầu có lẽ chỉ đơn thuần là trang trí. Nghĩa là BTC các chương trình thường mời người nổi tiếng tham gia vào các sự kiện cho có cái để viết, để dễ thu hút sự chú ý của độc giả, để dễ mời các nhà hảo tâm khác tham gia, hay đóng góp tiền bạc.



    Nhưng chuyến đi đó đã thay đổi đáng kể cuộc sống của tôi.



    Những con số tôi biết được sau chuyến đi ngắn ngủi đã ám ảnh tôi từng giờ sau khi về Hà Nội. Tôi không phải là người dễ bày tỏ sự mềm yếu cho người khác biết. Nhưng sự thật là ngay đêm đầu tiên về nhà và nằm ôm con gái, tôi đã khóc. Nghẹn lòng khi nghĩ tới thằng cu Mấy hai tuổi rưỡi ở Nậm Mười, còn chưa bằng tuổi con gái tôi, ngày qua ngày ăn cơm độn sắn và một mình đi bộ 03 km đến trường. Đau lòng khi trẻ con ở Hà Nội, mỗi miếng ăn, mỗi ml sữa uống vào là mỗi niềm vui cho ông bà bố mẹ, trong khi ở vùng cao kia, 70 học sinh học sinh trung học cơ sở, khi tôi hỏi em nào đã từng được uống sữa, thì chỉ lác đác vài cánh tay giơ lên một cách rụt rè... Mới biết cái quảng cáo gì đó của Vinamilk mà có em Giàng A…mới 10 tuổi mà chỉ cao hơn cây chuối trước nhà, để vận động sữa cho trẻ em toàn cõi Việt Nam, thật là xa vời lắm! 6000đ một hộp sữa tươi, trong khi các em ở Nậm Mười chỉ có 1300đ để mua 02 bữa thức ăn cộng thêm một bữa cháo hành buổi sáng, thì liệu em nào sẽ có tiền mua sữa?



    Tôi đã quay trở lại Nậm Mười sau chưa đầy hai tuần. Không phải với tư cách một người nổi tiếng.



    Cùng với bốn người em, người bạn là dân nhiếp ảnh, chúng tôi đã có 03 ngày làm việc quần quật theo đúng nghĩa, lấy số liệu, chụp ảnh, ghi hình một cách chân thực nhất thực trạng cuộc sống, sự ĂN và HỌC của các em học sinh bán trú ở Nậm Mười, từ mầm non, tiểu học đến THCS, làm tư liệu chuẩn bị cho một chiến dịch vận động lâu dài mà tôi sẽ trình bày trong ít ngày tới đây.



    Nhưng, ngay lúc này, có một sự thật, có một việc cần có phương án giải quyết ngay: 100% học sinh dân tộc tại xã Nậm Mười đang thiếu áo rét.



    Không một em học sinh nào mà tôi gặp có đến cái áo rét thứ 02! Chỉ có hai phương án, một là có một cái, hai là không có mà thôi. Và thực trạng này có lẽ là không chỉ Nậm Mười. Tôi đã nhờ các thầy cô giáo làm một cuộc điều tra nho nhỏ tại trường THCS Nậm Mười. Cô giáo ghi lên bảng và học sinh điền vào tờ mà tôi tạm gọi là “điều tra gia cảnh” như sau:



    1. Họ và tên: Lớp:

    2. Địa chỉ nhà:

    3. Có mấy anh chị em? Mấy người đi học?

    4. Bố mẹ làm nghề gì?

    5. Có phải ăn cơm độn k? Nếu có thì mấy tháng trong một năm?

    6. Bố mẹ đã từng bắt nghỉ học chưa? Vì sao?

    7. Nếu được trợ giúp, em muốn được giúp đỡ gì? (đánh số từ 1 – 5 theo nhu cầu nào cần hơn)

    a. Đóng góp tiền thức ăn 10.000đ/tuần

    b. Góp 03 kg gạo/tuần

    c. Không phải vác củi đến trường

    d. Mỗi ngày ăn một bữa thịt

    e. Có quần áo ấm để mặc

    Kết quả:

    Trong 187 em học sinh đi học ngày thứ Sáu 04/11/2011 (trên tổng số 246 HS), có 74 em chọn được hỗ trợ “Quần áo ấm” là số 1; 64 em chọn “Tiền ăn” là số 1; 48 em chọn “Gạo” là số 1; 4 em chọn “Củi” là số 1 và chỉ có 01 em duy nhất chọn “Thịt” là số 1.

    Từ thực tế những ngày ở Nậm Mười, tiếp xúc với các thầy cô giáo, các em học sinh, vào nhà dân ở các bản, tôi xin phân tích như sau:

    · Phần lớn các em đều thiếu quần áo ấm. Đặc biệt là áo len, áo khoác.

    · Những em chọn số 1 “Tiền ăn” là những em nhà khó khăn, thường xuyên nợ tiền thức ăn 10.000đ/tuần góp cho nhà trường. (Trường THCS Nậm Mười có 173 học sinh bán trú nhưng hôm tôi có mặt ở Nậm Mười lần đầu tiên, thứ Bảy ngày 22/10/2011, thì nhà trường mới thu được 360.000đ học sinh đóng góp trong tuần đó)

    · Những em chọn số 1 “Củi” chắc hẳn là những em nhà quá xa. Tôi đã hỏi thăm một học sinh bất kỳ, em nói nhà cách trường 16km đường rừng, em vừa đi vừa chạy trong 03 tiếng thì đến trường. Thôn xa nhất của Nậm Mười là Khe Trang, cách trường 22km.

    · Và chỉ 01 em chọn “thịt” là số 1 mà thôi.



    Xin mời các bạn xem thử một vài tờ khai của học sinh mà tôi thu được:





    Các bạn mến,

    Chỉ chưa đầy hai tuần nữa thôi, Nậm Mười sẽ rét. Và 561 học sinh nơi đây đang cần những áo ấm, những quần dài, những tất, những khăn, những mũ, những thứ đồ cũ trong tủ mà mỗi mùa đông các bạn chưa kịp “giải tán”, hoặc không mặc nữa nhưng vì thấy còn lành lặn nên chưa nỡ vứt đi.

    Tôi đang liên hệ mượn kho, và tôi, Thái Thùy Linh, thay mặt cho các em học sinh trên kia, rất cảm kích nếu các bạn có thể bớt chút thời gian, soạn lại quần áo trong nhà mình, vận động những người mà bạn quen biết, gửi tặng quần áo cho 561 học sinh dân tộc các cấp mầm non, tiểu học và THCS tại xã Nậm Mười, huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái. Chúng tôi cần quần áo nam và nữ, đặc biệt là quần áo ấm, từ 2 tuổi đến quần áo người lớn (mặc dù đối tượng trợ giúp chỉ đến học sinh THCS nhưng thà mặc áo rộng mà ấm còn hơn chịu lạnh). Sẽ rất tiết kiệm được thời gian và công sức của các tình nguyện viên nếu quý vị có thể giúp để riêng quần áo cho mầm non, cho tiểu học và quần áo lớn hơn vào các túi khác nhau. Số lượng là không hạn chế vì chỉ riêng ở Yên Bái thôi cũng còn 13 trường bán trú khác khó khăn tương tự, chưa kể các tỉnh miền núi phía Bắc còn đang khó khăn khác. Thời gian tới tôi sẽ tiếp tục đi đến những điểm trường tương tự Nậm Mười, sẽ cố gắng bằng cách này hay cách khác, gửi quần áo đến đúng người cần, nhất định không để xảy ra tình trạng quần áo thành giẻ lau xe như đã xảy ra ở miền Trung năm trước.

    Trước mắt, vì điều kiện hạn chế, quần áo sẽ được gửi lên Nậm Mười thành từng đợt, qua xe khách của người nhà cô Hường, giáo viên dạy Văn trường THCS Nậm Mười, xe chạy tuyến Mỹ Đình – Nghĩa Lộ. Các thầy cô sẽ tiếp nhận tại Nghĩa Lộ và chở lên Nậm Mười bằng xe máy.

    Chúng tôi vô cùng cảm kích nếu nhà hảo tâm nào có điều kiện, tài trợ xe tải hoặc tiền thuê xe tải chở quần áo lên cho các em.



    Mọi đóng góp hay quan tâm đến chương trình, xin liên hệ qua các kênh:

    1. Face book: Thai Thuy Linh

    2. Email: vihocsinhdantocmiennui@gmail.com

    Hoặc mang trực tiếp đến địa chỉ:

    1. Trong giờ hành chính: Mr Hà Tuấn, tạp chí Làng Việt, tầng 8, số nhà 21, ngõ 27 Đại Cồ Việt

    2. Cả ngày: Miss Kim Anh, số nhà B3/1 Khu tập thể nhà máy Pin Văn Điển, ngõ 70 đường Phan Trọng Tuệ (ngã 3 văn Điển nối quốc lộ 1A cũ vào Hà Đông)

    Chúng tôi sẽ có đội tình nguyện đi thu gom quần áo bắt đầu từ ngày 14/11/2011, quyết tâm trong tháng 11 các em nhận được quần áo ấm. Công việc rất gấp nên chúng tôi hoan nghênh những bạn nào có thời gian tham gia vào đội tình nguyện, dù chỉ đóng góp vài giờ trong một ngày. Thân ái!

    Nguồn: http://www.facebook.com/notes/thai-...gười-quen-và-có-thể-chưa-quen/307796902563929
  5. miubaba

    miubaba Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2009
    Đã được thích:
    2

    -----Vùng dân tộc nào cũng thiếu, đói. Nhà nước , chính phủ và các tổ chức mới lo nổi, còn các quĩ và cá nhân nhìn thì thương lắm mà pó tay. Với lại người dân tộc .......lười mà ít học nên giúp cái đói và nghèo có mà giúp cả đời. Ko phải kì thị, nhưng đa số người dân tộc ko chịu làm việc, chỉ thick uống rượu, hội chợ.....nghe nói có cho quần áo thì mang đi đổi rịu uống, thà chịu rét . ^:)^^:)^^:)^
  6. miubaba

    miubaba Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2009
    Đã được thích:
    2


    ------Ôi, làm được như thế này để giúp bất kì trường dân tộc nào cũng đều rất tuyệt admin à. Hầu như trường nào cũng thiếu, các em đều đói , khổ, thiếu ăn thiếu mặc. TTL và các bạn bè dành được nhiều thời gian mới có thể điều tra cụ thể và trao tận tay các em như thế.

    2năm qua , Bba cũng nghĩ nát óc vụ đi giúp 1 trường nội trú dân tộc nào đó ở vùng lụt Huế, xứ Quảng mà chưa thực hiện nổi. Lí do : đã giúp thì nên chọn vùng sâu, xa, nhưng vùng sâu đi mât nhiều ngày, ACE mình ko có nhiều thời gian để lặn lội 4-5ngày ( vì có thể còn phải đi bộ ) .
    Thành ra mãi ko thực hiện nổi.

    Quĩ ta cũng kêu gọi quyên góp quần áo sách vở , hoặc nhờ bạn chua_lon ( rất thạo về quần áo trẻ em giá mềm) mua giúp 1 số quần áo cùng lứa tuổi ủng hộ cho chương trình của TTL nhanh đến với các em Nậm Mười luôn nhỉ .
  7. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Đã được thích:
    9
    Cháu bit thế nào cũng lũ lụt nên dọn tủ từ lâu để dành rồi. Để mai bảo chồng mang đi ủng hộ.
  8. miubaba

    miubaba Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2009
    Đã được thích:
    2

    -----Hi, đúng rùi tráu. Bba lập topic gom đây.
  9. sansousee

    sansousee Super Moderator Thành viên ban quản trị

    Tham gia ngày:
    02/07/2010
    Đã được thích:
    4
    Cháu đã forward thông tin về chuơng trình này của TTL cho bản quản trị của các mạng linkhay.com và ttvnol.com . Bên linkhay.com người ta cũng đang bận 1 số event ở thời điểm hiện tại nhưng cũng hào hứng có nói là sẽ cố gắng tập hợp giúp một số đồ dùng như quần áo và sách vở cũ...Nếu có thể bên F319 mình tổ chức một nhóm để nhận đồ chuyển từ linkhay và chuyển cho nhóm của TTL thì tốt quá bà bà nhỉ.
  10. kimhoababa2

    kimhoababa2 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2008
    Đã được thích:
    155.828

    ------May quá nhờ min dính giúp topic kêu gọi lên 3 tuần nhé.

    Bba đã nghĩ tới việc này vì nếu có thu nhận thì cũng là bba có địa điểm và thời gian hơn. Nhưng tuần cuối tháng và đến giữa tháng 12 bba bận đi xa, sợ răng sẽ gián đoạn việc thu nhận. Vì thê bba đành đăng địa điểm để bà con tự đến liên hệ với nhóm TTL rồi.

    Để bba thăm dò thêm có mem nào có địa điểm và sẵn sằng nhận giúp ko . Quần áo thì địa điểm cũng phải rộng rãi đó. Sau này còn chọn lọc và đóng gói cẩn thận nữa.

Chia sẻ trang này