Cuối tuần xin phép DD cho các đệ tử Phật được nghe các bài giảng và phim về Đạo Phật !

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi phongthuyBDS, 01/01/1970.

8471 người đang online, trong đó có 1074 thành viên. 15:25 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 157787 lượt đọc và 2008 bài trả lời
  1. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Phật tại tâm,nhưng nếu ko tu tập,học hỏi thêm thì bạn sẽ dậm chân tại chỗ mà thôi,còn trong cuộc sống thì vốn dĩ có nhiều vấn đề,nhưng mình hãy dùng con mắt "từ- bi-hỉ -xả" để thấy thì nếu như những người trên mà ko thờ cúng... đi Chùa thì họ còn ác hơn rất nhiều, hơn nữa ngay trong Chùa cũng rất nhiều "con sâu làm rầu nồi canh".
    Nên mình nên nhìn lên (Phật và Thánh Tăng) hay những tấm gương sáng để theo chứ đừng nhìn xuống thì sẽ ko bị nản...
    Tóm lại ở đời "ai ăn nấy no-ai tu nấy đắc":)>--" smilieid="89" class="inlineimg" border="0">
  2. 666666

    666666 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2010
    Đã được thích:
    3
    Đọc mấy lần rồi, nhưng trưa nay lại thấy trên tv câu chuyện này=((

    Một câu chuyện về tình mẹ thật cảm động.
    lSuốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. me mày chỉ có một mắt!”.
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

    “Con yêu quý,

    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

    Mẹ yêu con lắm,

    Mẹ...".

    (Sưu tầm)
    Catbuiphudu thích bài này.
  3. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Mỗi lần đọc hay nghe chuyện này mình đều khóc,tình mẹ thương con như Trời Biển mà con thì vô tình ,vô cảm ,bất hiếu :((
    Đến h thì hắn có xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất thì đất cũng ko còn muốn chứa hắn nữa:-o:((

    Catbuiphudu thích bài này.
  4. 666666

    666666 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2010
    Đã được thích:
    3
    Nước mắt chảy xuôi mà, ai là mẹ cũng thế:( nhưng có nhiều đứa con quả thật ko thể chấp nhận được. Thỉnh thoảng đọc trên báo thấy cảnh con đánh mẹ, đuổi mẹ ra khỏi nhà mà điên người.
    Lúc chiều tui nghe bài giảng " đoá hồng ngày vu lan" khóc sưng cả mắt:((
    Catbuiphudu thích bài này.
  5. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Ðức Phật lấy kinh nghiệm của chính cuộc đời Ngài để răn dạy cho Phật Tử:



    • Lấy bệnh khổ làm thuốc thần
    • Lấy hoạn nạn làm giải thoát
    • Lấy khúc mắc làm thú vị
    • Lấy ma quân làm bạn đạo
    • Lấy khó khăn làm thích thú
    • Lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ
    • Lấy người chống đối làm nơi giao du
    • Coi thi ân như đôi dép bỏ
    • Lấy sự xả lợi làm vinh hoa
    • Lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh.


    TRÍCH : LUẬN BẢO VƯƠNG TAM MUỘI

  6. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    14 điều răn của Phật


    1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình
    2. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
    3. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
    4. Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị
    5. Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình
    6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu
    7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti
    8. Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã
    9. Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng
    10. Tài sản lớn nhất của đời người là đạo đức
    11. Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm
    12. Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
    13. Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
    14. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí





    Catbuiphudu thích bài này.
  7. Hoanghontim2011

    Hoanghontim2011 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    11/11/2011
    Đã được thích:
    13.185
    HHT gui tang bac chu nha[};-

    [​IMG]
    Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman","serif";}

  8. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.127
    Mình thích nhất câu số 8.
    Catbuiphudu thích bài này.
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Hạnh Phúc Ở Đâu

    TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ

    Trước khi phát tâm tu học, con người cứ tưởng Phật pháp chỉ ở trong kinh điển, chỉ ở nơi niết bàn, hay ở cõi Phật và chỉ dành cho các nhà sư trong chùa chiền, tự viện.
    Không ngờ Phật pháp ở khắp thế gian. Phật pháp ở tại thế gian. Sống trong thế gian, nhận được Phật pháp, đó mới là niềm an lạc và hạnh phúc chân thật nhất.
    Hạnh phúc không có ở bên ngoài, không có ở địa phương nào, không có ở thành phố lớn hay thị xã nhỏ, dù nơi đó giàu sang hay đang phát triển, không có ở Việt Nam, không có ở Hoa kỳ, Canada, Âu châu hay Úc châu.

    Hạnh phúc không có trong nhà, không có trong chợ, không có trong chùa.
    Hạnh phúc ở trong tâm của mỗi người.
    Khi thân tâm an lạc, con người hưởng được hạnh phúc chân thật. Đó chính là niềm mơ ước của con người. Đó chính là câu chúc nhau chân thật nhất, trang nghiêm nhất. Chúc các bạn thân tâm an lạc.

    Khi nào tâm của con người được hỷ lạc?

    Tâm của con người được hỷ lạc là khi con người đang hưởng phước. Nghĩa là: con người được an nhiên tự tại trong cuộc sống, không bị sợ hãi bởi các lời hăm he, hù dọa, gạt gẫm của các tà sư, không lạc vào tà đạo, mê tín dị đoan, không bị tà kiến trói buộc, tà pháp sai sử.


    Giáo lý đạo Phật dạy: Lấy từ bi xóa hận thù. Ai Muốn thoát ra khỏi cảnh giới địa ngục tham sân si, đâu cần phải đi chùa, đâu cần phải lễ Phật, đâu cần phải cúng kiếng, đâu cần phải hối lộ tăng thân, đâu cần phải cầu cứu Mẹ Hiền Quán Âm trong các lễ hội Quán Âm, con người - dù Phật Tử hay không Phật Tử - chỉ cần hiểu là: có vay thì có trả.Nhân nào quả đó.

    Tâm của con người được hỷ lạc nhất là khi con người sống đời tri túc, biết đủ, tri nhàn, biết thư giãn, không còn tâm tham lam, sân hận và si mê.

    Catbuiphudu thích bài này.
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036

Chia sẻ trang này