Cuối tuần xin phép DD cho các đệ tử Phật được nghe các bài giảng và phim về Đạo Phật !

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi phongthuyBDS, 01/01/1970.

2365 người đang online, trong đó có 49 thành viên. 04:04 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 158365 lượt đọc và 2008 bài trả lời
  1. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
  2. quocdai307

    quocdai307 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    22/11/2009
    Đã được thích:
    4.035
    Cám ơn Uptrend , vì đã hồi sinh bao cao thủ

    Cám ơn nghi ngờ , vì đã đẩy uptrend thật cao

    Cám ơn lòng tham - sân - si , vì đã cho ta giá tốt

    Cám ơn Downtrend , vì đã cảnh tỉnh lớp người mới

    Cám ơn sợ hãi , vì đã trả về giá trị thực

    Cám ơn lòng tin , vì đã cho ta thấy giá trị của nó

    Cám ơn tất cả , xin cám ơn
    Hoa_Sim, tulacoiphucphongthuyBDS thích bài này.
  3. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  4. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    [​IMG]

    SÁM NGUYỆN DƯỢC SƯ...

    Con quỳ đảnh lễ Phật Dược sư
    Ngưỡng nguyện quy y đấng đại từ
    Phóng quang gia hộ cho đệ tử
    Sáng tỏ đường về cõi Vô Dư
    Bao kiếp qua rồi bởi si mê
    Gây nên nghiệp chướng rất nặng nề
    Chiêu cảm thân tâm nhiều bệnh khổ
    Nguyện xin sám hối hết mọi bề
    Bỏ ác làm lành nguyện phóng sanh
    Từ bi hỉ xả gắng tu hành
    Chuyển hoá nghiệp nhân nhiều đời trước
    Nạn tai tiêu sạch hưởng quả lành.
    Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang
    Nguyện lớn độ người khắp thế gian
    Gia hộ cho con lìa bệnh khổ
    Tuỳ cơ cảm ứng chẳng nghĩ bàn.
    Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang
    Thân dù bệnh khổ chẳng được an
    Tâm giữ vững vàng luôn chánh niệm
    Tây Phương chờ sẵn đoá sen vàng.
    Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang
    Nguyện học hạnh Ngài cứu thế gian
    Diệu pháp cho đời vơi khổ
    Trăm ngàn gian khó, chẳng từ nan.

    Nam Mô Sinh Tử Tự Tại, Hoan Hỉ Trang Nghiêm Bồ Tát Ma Ha Tát.

    SỰ TÍCH DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG VƯƠNG PHẬT

    Theo Phật Giáo tất cả chư Phật, Bồ Tát ứng thân thị hiện ra đời vì lòng thương cứu độ chúng sanh chìm đắm trong biển khổ sanh tử. Vì chúng sanh vô lượng vô biên nên chư Phật cũng thị hiện vô số, tùy theo nghiệp lực, căn tánh của chúng sanh mà các Ngài kiến tạo quốc độ và lập đại nguyện để giáo hóa, đưa chúng sanh thoát khỏi phiền não khổ đau, có đời sống an lạc tự tại. Đức Phật Dược Sư là 1 trong vô số chư Phật có quốc độ và hạnh nguyện riêng của mình.
    Dược Sư Như Lai tiếng Phạm gọi là: Bhaisajya-guru Vaidurya-prabharajyah, gọi đủ là Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Như Lai, người ta thường gọi là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, gọi tắt là Dược Sư Phật. Theo Dược Sư Như Lai Bổn Nguyện Kinh chép: “về phương Đông cách thế giới Ta Bà khoảng 10 hằng hà sa Phật độ có cõi Phật tên là Tịnh Lưu Ly, tên của Đức Phật đó là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai”.

    Vì sao có tên gọi là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai? Theo kinh Dược Sư Như Lai Bản Nguyện Công Đức, nhờ trong khi tu hành Bồ tát đạo phát 12 đại nguyện giải trừ hết thảy bệnh khổ cho chúng sanh, khiến họ đầy đủ căn lành và hướng về giải thoát nên khi thành Phật, Ngài trụ ở thế giới Tịnh lưu ly, trang nghiêm như thế giới Cực lạc, cùng với 2 vị Đại Bồ tát là Nhật Quang Biến Chiếu và Nguyệt Quang Biến Chiếu làm quyến thuộc để giáo hóa chúng sanh.

    Bổn nguyện của Dược Sư Như Lai là trị tất cả trọng bệnh phiền não vè thân và tâm của chúng sanh, cứu độ chúng sanh ra khỏi sanh tử khổ đau. Vì Dược Sư Như Lai có bổn nguyện thanh tịnh như vậy nên ánh sáng trong suốt hoàn toàn thanh tịnh (Lưu Ly Quang) như lưu ly vô ngại hiển hiện trên thân của Ngài, và quốc độ của Ngài cũng như vậy nên gọi là Dược Sư Lưu Ly Quang.

    Cũng như các Đức Phật trong mười phương, Đức Dược Sư có đầy đủ thập hiệu Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật-Thế Tôn.
    Trích từ:
    https://sites.google.com/site/c
  5. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    [​IMG]
    Thich Tanh Tue
    18 Tháng 4
    Thiền thi

    LÔ SƠN

    鑪山

    鑪山煙鎖浙江潮,
    未到平生恨不消。
    到得本來無別事,
    鑪山煙鎖浙江潮。

    Lô sơn yên toả Triết giang triều,
    Vị đáo bình sinh hận bất tiêu.
    Đáo đắc bản lai vô biệt sự,
    Lô sơn yên toả Triết giang triều.

    Tô Đông Pha

    Dịch:

    Khói toả Lô Sơn, sóng Triết Giang,
    Khi chưa đến đó luốn mơ màng.
    Đến rồi, hoá cũng không gì lạ,
    Khói toả Lô Sơn, sóng Triết Giang.

    Trúc Thiên

    Hiểu được bài thơ này thì tâm an trú, sống thảnh thơi...
    (*__*)
    CatBuiTinhXa, phongthuyBDSHoa_Sim thích bài này.
  6. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    [​IMG]
    Thich Tanh Tue
    19 Tháng 4 · Đã chỉnh sửa
    TRƯỚC KHI...

    Trước khi định nói điều gì
    Ta nên học hạnh nhu mì lắng nghe,
    Trước khi chỉ trích, cười chê
    Ta nên nhìn lại tự phê phán mình.

    Trước khi nổi giận, bất bình
    Ngồi nghe hơi thở lặng nhìn tự tâm.
    Trước khi cầu nguyện âm thầm
    Nhủ lòng dung thứ lỗi lầm tha nhân!

    Trước khi giọt nước mắt lăn
    Biết dừng chân, kẻo ăn năn muộn màng.
    Trước khi tính chuyện đá vàng
    Thử mua dây.. tự buộc ràng xem sao!

    Trước khi nói chuyện trời cao
    Xem đi dưới đất bước nào chông chênh.
    Trước khi ước vọng nhìn lên
    Môt lần ngó xuống co' thêm thương đời .
    Trước khi mua sắm, đua đòi ..
    Phải chăng.. cám dỗ gọi mời rủ rê?

    Trước khi hẹn ước, nguyện thề
    Vấn lòng xem có vẹn bề trước, sau.

    Trước khi muốn bỏ cuộc mau
    Nhớ tâm nhiệt huyết buổi đầu dấn thân.

    Trước khi từ biệt dương trần
    Sống cho đi, thể tri ân cuộc đời.

    Trước khi muốn thấy ai cười
    Đầu tiên hàm tiếu trên môi nở chào.
    Trước khi muốn nếm ngọt ngào
    Tình thương dâng hiến, gửi trao thật thà.

    - Trước khi muốn thoát Ta bà
    Phải chân thành niệm Di Đà nhất tâm.

    Thích Tánh Tuệ
    [​IMG]
    CatBuiTinhXa, phongthuyBDSHoa_Sim thích bài này.
  7. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
    [​IMG]
    Người làng Thượng ai cũng thương tâm cho cái chết của cụ già mù, tên cụ là cụ Tứ, cụ hưởng thọ 75 tuổi. Kể từ ngày Liễu, con gái cụ bỏ đi, cụ phải sống lủi thủi một mình trong ngôi nhà tồi tàn, dột nát, mà nói đúng hơn là một túp lều tranh vách đất, mái lợp bằng lá cọ. Mà chẳng hiểu tại sao, đêm nào cụ cũng thắp một ngọn đèn dầu leo lét cho đến sáng.
    Chính quyền địa phương đã dăm lần, bẩy lượt vận động xây cho cụ một ngôi nhà tình nghĩa nhưng cụ nhất định không nghe, cụ nói cụ sống ở đây quen rồi, và dường như trong lòng cụ vẫn đang ngóng chờ một điều gì đó. Vì vậy mà bà con lối xóm vẫn thường qua lại thăm nom cụ. Hàng năm, cứ vào dịp tết đến, xuân về, bà con lại tụ họp để sửa sang lại ngôi nhà của cụ cho thật “khang trang”. Cảm động trước tấm lòng của tình làng nghĩa xóm, cụ rớt nước mắt, nói chẳng lên lời.

    Chồng của cụ Tứ là cụ Cường. Cụ Cường thời trai tráng rất khoẻ mạnh, vạm vỡ, có nét đẹp làm mê hồn làm say lòng bao thôn nữ, nhưng cụ Cường là người theo chủ nghĩa vô thần, cụ không tin bất cứ 1 chuyện gì thần bí. Năm 40 tuổi, cụ Cường là một cửu vạn khai thác vàng trên vùng biên giới, trong một chuyến đi khai thác tại bản Đồng Khương, cách quê cụ đến vài trăm cây số, tình cờ cụ phát hiện một tảng đá rất đẹp, giống hình thù đầu tượng Phật, anh em trong nhóm khuyên cụ mang về chùa đề thờ, nhưng cụ không nghe. Do cụ tôn thờ chủ nghĩa vô thần, nên cụ nhanh chóng dùng búa để phá vỡ tảng đá đó, lạ kỳ thay bên trong có 1 viên ngọc màu xanh óng ánh, nhỏ hơn ngón tay cái người trưởng thành một chút, cụ vui mừng mang về chế tác ra chiếc nhẫn đeo tay rất đẹp.
    Cũng sau chuyến đi ấy, không biết trùng hợp hay có nét huyền bí, cụ ốm 1 trận thập tử nhất sinh, đầu đau như búa bổ, đúng được 7 ngày thì cụ qua đời, khi đó con gái cụ (cô Liễu) cũng vừa tròn 5 tuổi.

    Chồng chết, cụ Tứ đau khổ, buồn dầu, một mình côi cút nuôi con, gia cảnh thì túng thiếu. Nhưng cụ rất mực thương con và luôn cố gắng hết sức để nuôi dạy con thành người.
    Thiếu vắng tình thương của cha, cô Liễu luôn cảm thấy mặc cảm trước bạn bè, cô thường tủi nhục, đau khổ trước những lời chế giễu tàn nhẫn của bạn bè cùng trang lứa “cái đồ không cha”.
    Sự hụt hẫng đúng giai đoạn quan trọng nhất phát triển nhân cách con người. Cô bỗng dưng trở nên lầm lì, ít nói, nhưng mỗi lần phẫn uất cô rất cục cằn, thậm chí có nhiều lần cô đánh nhau với các bạn, mặt mũi, chân tay chảy máu đầm đìa. Nhìn cô, cụ Tứ thương lắm chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc, cụ khóc cho một mảnh đời bất hạnh, khóc cho chính sự vô dụng của mình.
    Ngày ngày, cụ Tứ hai chuyến chợ phiên, một gánh rau xanh, dăm mớ hành và vài ký cà chua, thu nhập cũng vừa đủ cho bữa cơm đạm bạc và lo cho cô Liễu ăn học. Cụ Tứ vì thương con nên không bao giờ trách mắng hay đánh đập, vì vậy được nước cô Liễu càng ỷ lại, thậm chí có nhiều lần còn nói hỗn láo với cụ Tứ.
    Thay vì chơi với bạn hiền, cô Liễu bắt đầu giao du với những thành phần cá biệt, nhất là với những cậu con trai lớn tuổi hơn, thường xuyên đàn đúm, tụ tập. Cô bỏ bê việc học hành, trốn học để đi chơi.
    Khuyên bảo con nhiều lần không được, cụ Tứ buồn lắm, nhiều lần cụ lên tận Ban giám hiệu nhà trường để nhận lỗi và xin cho con được tiếp tục đi học.
    Một buổi tối ngày nọ, cụ Tứ vô tình phát hiện những dấu hiệu bất thường của cô Liễu, thấy cô tự dưng hay ăn vặt, không đúng bữa, mắt thì trắng ra, lúc nào cũng uể oải, khó chịu, lại có triệu chứng nôn khan. Linh cảm mách bảo, cụ Tứ đã lờ mờ nhận ra điều tồi tệ gì đã xảy ra. Cụ Tứ gặng hỏi cô về những mối quan hệ đặc biệt, nhưng cô nhất định không nói. Cụ buồn dầu khóc than mấy đêm liền vì ngẫm mình bạc phận, cụ thường tự trách mình ăn ở vô phúc.
    Và chuyện gì đến đã đến, cô Liễu bụng chửa trông thấy khi mới tròn 15 tuổi, lúc ấy dường như cô Liễu đã hiểu được nội tình sự việc, cô lẳng lặng mua thuốc phá thai của thầy lang làng bên thì vô tình bị cụ Tứ phát hiện. Cụ Tứ nhất định không cho Liễu làm việc thất đức ấy, nhưng cụ chỉ ngăn được lúc ấy thôi, còn một khi Liễu đã quyết thì sao cụ ngăn cản được.
    Mấy ngày sau, khi cụ Tứ phát hiện ra cái bụng của Liễu đã không còn nữa, cụ gào thét và mắng chửi cô. Lần đầu tiên trong đời cụ Tứ mắng chửi con gái của mình, nhưng thực sự đã quá muộn rồi.
    Trước sự hư hỏng của cô cón gái, cụ Tứ cảm thấy như một lần nữa mất đi người thân yêu, hàng ngày cụ đều quỳ trước bàn thờ tổ tiên mà sám hối, mong cho con gái không đi lạc đường nữa.
    Nhưng chứng nào tật nấy, một năm sau Liễu lại bụng chửa tướng, lần này thầy lang nói không phá thai được, cô ta vẫn tự mua thuốc về để hòng phá thai, có lẽ cô ta “điếc không sợ súng” vì nghĩ chuyện đó rất đỗi bình thường. Nhưng lần này cô vẫn bị phát giác, cụ Tứ như đứt từng khúc ruột vì một đứa con hư. Cụ phải quỳ xuống mà van xin cô Liễu đừng làm chuyện thất đức ấy. Dường như nhận ra sự nguy hiểm, cô Liễu quyết định không phá thai nữa mà chờ đến ngày sinh nở.
    Nhưng cô nghe ở đâu đó có loại thuốc hay lắm, kích thích sinh non, và cô âm thầm quyết định việc ấy.
    Tháng thứ 6 rồi, mà cô quyết không để yên, cô mua thuốc để giải quyết. Và rồi chuyện gì xảy ra chắc ai cũng biết, thuốc kích thích sinh non chính là loại thuốc giết chết thai nhi trước khi kích thích đẻ. Đứa trẻ đã chết một cách vô tội và thương tâm, khi cụ Tứ đi chợ về thì đã quá muộn.
    Cụ Tứ như người điên dại, cụ la hét, mắng chửi và tát vào mặt đứa con hư, cụ đau khổ tột cùng khi chuyện thất đức ấy lại xảy ra đúng gia đình mình.
    Cụ vừa khóc vừa nói:
    - Mày không phải là con tao, mày là đồ cầm thú, sao mày lại có thể độc ác thế chứ! Mày mà còn chơi với đám bạn hư hỏng thế thì có ngày tai hoạ đấy!
    Cô Liễu cũng không vừa:
    - Việc của tôi, tôi lo, không việc gì đến bà.
    Cụ Tứ lại đón nhận một nhát dao xuyên thấu tim bởi lời nói hỗn láo của đứa con hư.
    - Mày cút đi, đừng gọi tao là mẹ nữa, tao không có đứa con như mày, cụ Tứ vừa nói vừa nấc lên từng hồi.
    Một thái độ ngang ngược, kèm theo lời nói bất hiếu lại thốt lên từ miệng của Liễu:
    - Bà không phải đuổi, tôi cũng chán sống với bà lắm rồi, suốt ngày chỉ biết lải nhải.
    Cụ nóng giận cụ nói vậy thôi, chứ cụ đâu dám đuổi Liễu, ai ngờ rằng sáng sớm hôm sau cô đi thật, bỏ lại bà mẹ già bên túp lều tranh rách nát.
    Cụ Tứ bần thần, ánh mắt điên đảo như người mắc bệnh hoang tưởng, cụ không nghĩ rằng một sự bất hạnh nữa lại đến với mình.

    Từ ngày con gái bỏ đi, cụ mất ăn mất ngủ, đêm nào cụ cũng tựa cửa trông đợi con về, thế mà vẫn bặt vô âm tín. Cụ mắng chửi con vậy thôi, nhưng trong lòng cụ thương con lắm, cụ thương vì con gái mình không có cha, lại sinh vào một gia đình nghèo khó, do nhất thời bồng bột, chơi với đám bạn hư hỏng nên mới như vậy, cụ không còn trách con nữa mà ngược lại cụ cảm thấy thương con nhiều hơn. Mười năm bên chiếc đèn dầu leo lét cụ vẫn đợi con về, cụ chẳng dám đi đâu vì cụ chỉ sợ rằng khi nghĩ lại, con gái sẽ quay về mà không gặp được cụ. Cụ khóc vì thương nhớ con, những dòng nước mắt đã trở nên khô cạn, cụ khóc nhiều đến nỗi đôi mắt cụ không còn nhìn thấy gì nữa. Cụ đã mù hẳn, nhưng không hiểu sao đêm nào cụ cũng thắp ngọn đèn dầu ấy.

    Từ ngày cụ Tứ bị mù, thấy cụ cô đơn, người hàng xóm thương tình biếu cụ 1 con chó con để cho đỡ buồn, cụ đặt tên nó là Vện. Từ ngày có con chó, cụ Tứ bớt cô quạnh hẳn, cụ thấy cuộc đời vẫn còn ý nghĩa, và có lẽ cũng nhờ có nó mà nghị lực sống của cụ vươn lên.
    Con chó ngoan lắm, cụ bảo gì nó nghe đấy, bảo nó nằm thì nó nằm, bảo nó ăn thì nó ăn, thấy người lạ thì nó xồ ra, nhe cái nanh ai cũng sợ.

    Thế mà thấm thoát đã hai mươi lăm năm trôi qua từ ngày cụ Tứ nuôi con chó ấy, giờ đây nó to lắm, nó cũng già rồi, nhưng đôi chân nó vẫn mập mạp, tai nó lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng, mồm há ra, thè cái lưỡi rồi thở hồng hộc, nhưng nó rất ngoan, lại còn khôn nữa. Cụ Tứ cứ đi đâu là nó dẫn lối đi trước, lúc cụ loạng choạng ngã, nó liền nằm xuống để đỡ cho cụ, ăn gì cụ cũng cho nó. Lúc đi ngủ nó cũng nằm bên cạnh cụ.
    Đúng là một con chó khôn, nó bỗng dưng trở thành một người bạn thâm tình của cụ từ bao giờ mà cụ cũng không biết nữa. Vắng nó cụ buồn lắm, nhiều hôm con Vện đi chơi xa, cụ lo lắm, cụ cứ ra ngóng vào trông, chẳng khác gì một người mẹ đang chờ mong con về. Mà lạ thay, con Vện như biết lỗi, mỗi lúc nó mải chơi, khi về nó xà vào lòng của cụ như nũng nịu.
    Nhiều đêm cụ khóc nhớ con, nó cũng nằm úp mặt trên đôi tay của cụ, dường như nó cũng khóc thì phải vì cụ thấy ướt bàn tay. Những đêm mưa to, gió lớn, nó không ngủ mà nó đứng chắn trước ngọn đèn dầu hình như cố tình che không để cho ngọn đèn dầu bị tắt.

    Tuổi già như ngọn đèn trước gió, một cơn bạo bệnh đến với cụ chắc có lẽ không thể chống đỡ nổi nữa. Cụ nằm liệt giường cả tuần lễ, bà con lối xóm ai cũng đến chăm sóc cụ nhưng cụ vẫn mê man bất tỉnh, không còn nhận ra ai nữa. Con Vện già cũng buồn dầu túc trực bên chủ, nó không rời cụ nửa bước, ai cho gì nó cũng không ăn. Thấy cụ Tứ thoi thóp thở, hình như nước mắt nó cũng đang chảy thì phải, sao lại có con chó khôn đến như vậy, nó lại còn tình cảm nữa, chẳng bù cho con người, có người còn bỏ mặc mẹ mình như cô Liễu.

    Đêm hôm ấy, có lẽ là cái đêm cuối cùng cụ Tứ được sống ở trần gian, cụ có một giấc mơ kỳ lạ, trước mắt cụ là một cung điện rộng lớn nhưng tăm tối, rùng rợn, những khuôn mặt dữ tợn, quái dị đằng đằng sát khí. Trên ngai của cung điện ấy, một người to lớn có đôi mắt to mở trợn trừng, hai hàng lông mày rựng ngược, khuôn mặt thì đen thui trông thật kinh sợ. Ở dưới công đường là một người con gái khoảng 16 tuổi đang cúi gằm mặt, đứng bên cạnh là hai người dị dạng, khuôn mặt như quỷ giữ, một người tay cầm thương, một người tay cầm đao, nhìn dáng vẻ của họ đã khiếp vía kinh hồn.
    Một giọng nói gầm như tiếng sấm phát ra từ phía người mặt đen hướng về cô gái:
    - Ngươi ngẩng mặt lên cho ta
    Cụ Tứ giật bắn mình vì nhận ra đó chính là Liễu, con gái của cụ
    Người mặt đen tiếp tục:
    - Ngươi phạm tội gì?
    Cô gái đôi mắt long lanh, ầng ậc những giọt nước trả lời the thé:
    - Dạ! Tôi… tôi bị chết oan ạ
    Người mặt đen quát:
    - Ngươi hãy kể ta nghe toàn bộ sự việc!
    Cô gái bật khóc, những tiếng khóc nức nở mà bà cụ Tứ chưa bao giờ được nghe những tiếng ấy, vừa khóc cô gái vừa nói:
    - Tôi bị người ta hãm hiếp và giết hại!
    - Ngươi hãy nói tiếp, người mặt đen hỏi
    Cô gái như lấy lại bình tĩnh kể lại rõ ràng mọi chuyện:
    - Tôi xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo, chính vì lầm đường lỡ bước mà tôi đã bỏ mặc mẹ già ra đi. Tôi tưởng rằng mình sẽ có một cuộc sống tự do, thoải mái, có ngờ đâu nghe lời dụ dỗ của đám bạn xấu tôi đã 2 lần phá thai, tự tay giết chết đứa con ruột thịt của mình. Tôi còn bị chúng lừa bán cho bọn xã hội đen, chúng đã bắt nhốt tôi và ép trở thành gái mại dâm.
    Những ngày đau khổ, cùng cực ở chốn địa ngục ấy, tôi đã gặp bao cảnh trái ngang giống tôi, và những hoàn cảnh ấy đã cho tôi hiểu thêm về cuộc đời này. Tôi đã hiểu được mình đang đi lầm đường, mình bất hiếu với mẹ, tôi muốn được quay về bên mẹ, xin mẹ tha thứ nhưng đã quá muộn rồi.
    Một lần chúng ép buộc tôi, tôi không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi cự lại và bỏ trốn. Nhưng thật không ngờ chúng đã bắt lại được, và chúng thật dã man cưỡng hiếp và giết hại tôi.
    Người mặt đen liền nói:
    - Quỷ Dạ xoa! ngươi xem lại có đúng vậy không?
    Một con quỷ đầu to, hai mắt lòi ra đỏ rực, cái bụng to tướng như cái trống, cổ rất dài và bé tí, tay cầm một cái gương to như cái quạt, nó nhìn vào trong đó một lát, rồi tâu với người mặt đen:
    - Dạ thưa Diêm Vương, lời cô gái này nói là đúng sự thật.
    Diêm vương quát:
    - Bay đâu, ném nó vào vạc dầu sôi cho ta.
    Cô gái thảm thiết kêu la, van xin Diêm Vương:
    - Ông ơi! Làm ơn cho tôi một lời cầu xin.
    Tiếng nói của Diêm Vương lại ù ù như sấm:
    - Ta cho ngươi nói!
    - Dạ thưa ông, tôi còn mẹ già không người chăm sóc, xin ông cho tôi được đầu thai làm thân trâu, thân chó cũng được để tôi được ở bên cạnh mẹ tôi.
    Diêm Vương cũng mủi lòng trước lời khẩn cầu của cô gái, lại ôn tồn nói:
    - Được! Cảm động trước tấm lòng Đại hiếu của ngươi, ta chấp nhận lời thỉnh cầu, nhưng ngươi vẫn phải trải qua 1000 lần chịu đau đớn trong vạc dầu lửa mới cho đi đầu thai. Thương tình ngươi, ta cho ngươi được làm kiếp chó để được bên cạnh mẹ ngươi. Ngươi nhớ rõ phải bảo vệ mẹ nghe chưa!
    Cô gái xúc động cảm ơn sự gia ân của Diêm Vương, liền quỳ mọp xuống đất mà thưa:
    - Tôi không sợ nỗi đau thể xác, vạc dầu lửa tôi cũng cam lòng, tôi chỉ mong sao được một lần nữa ở bên cạnh mẹ.

    Công đường giải tán, cô gái bị 2 con quỷ Dạ xoa ném vào vạc dầu lửa đau đớn, kêu la thảm thiết. Bà cụ Tứ nhìn con thương cảm gào khóc liền ngất đi.
    Đột nhiên cụ Tứ tỉnh lại, khi ấy cụ không còn thấy hình ảnh địa ngục man rợ nữa mà chỉ thấy bóng đêm kinh hoàng, cụ đã trở lại thực tại, cụ cảm nhận trên ngực cụ có cái gì âm ấm, đè nặng. Đó chính là con Vện mà thường ngày cụ vẫn âu yếm nó, cụ nhớ lại hình ảnh dưới địa ngục, cụ đã khóc trong hơi thở yếu ớt khi 25 năm nay cụ không nhận ra con gái mình. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, lạ kỳ thay cụ cử động được hai cánh tay ôm con Vện vào lòng mà nức nở, con Vện dường như cũng cảm nhận được tình mẫu tử, nó lấy lưới liếm từng giọt nước mắt của cụ Tứ.
    Bên song cửa, một cơn gió nhẹ khẽ thổi làm cho ngọn đèn dầu vụt tắt, cụ Tứ và con Vện đã trút hơi thở cuối cùng. Nhưng hai luồng sáng rất lạ từ túp lều tranh bay vút lên bầu trời bao la, rộng lớn, giữa đêm khuya tĩnh mịch, vắng lặng, nhìn xa nó giống như ngọn đèn dầu mà hằng đêm cụ Tứ vẫn thắp.

    Tác giả: Hoa Ưu Đàm./.
    CatBuiTinhXa, phongthuyBDSHoa_Sim thích bài này.
  8. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Đọc thấy hay lắm !
    Nhưng càng ngẫm nghĩ càng thấy ba phải !

    Theo cái mạch suy luận này thì :

    Cảm ơn quân xâm lược, vì nhờ chúng mà ta thêm yêu quê hương đất nước !
    Cảm ơn giặc cướp, vì nhờ chúng mà ta biết trân trọng và gìn giữ tài sản !
    Cảm ơn gái điếm, vì nhờ chúng mà ta nhận chân được tình yêu đích thực xuất phát từ trái tim chứ không vì tiền !
    Cảm ơn đống rác, vì khi đi ngang đống rác ta nhớ lại cảm giác thoải mái khi ở vườn hoa .
    Cảm ơn bão lụt, vì bão lụt làm ta biết quý lúc mưa thuận gió hòa !

    Thôi ! Cho em xin những lời đạo đức ba phải !

    Bởi yêu thương nên càng phải căm thù !
    Yêu dân lành nên căm thù giặc cướp !
    Yêu quê hương càng thù quân cướp nước !
    Giặc đến nhà ... mà ngồi đó tụng kinh ?
    Nhìn chúng giết dân ta ... mà ngoảnh mặt làm ngơ để tránh sát sinh ?

    Có thứ đạo đức nào như thế ?
    CatBuiTinhXa, phongthuyBDSquocdai307 thích bài này.
  9. quocdai307

    quocdai307 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    22/11/2009
    Đã được thích:
    4.035
    Hix bác nói chí phải , em chia sẻ với bác cái này :

    TRƯỚC KHI...

    Trước khi định nói điều gì
    Ta nên học hạnh nhu mì lắng nghe,
    Trước khi chỉ trích, cười chê
    Ta nên nhìn lại tự phê phán mình.

    Trước khi nổi giận, bất bình
    Ngồi nghe hơi thở lặng nhìn tự tâm.
    Trước khi cầu nguyện âm thầm
    Nhủ lòng dung thứ lỗi lầm tha nhân!

    Trước khi giọt nước mắt lăn
    Biết dừng chân, kẻo ăn năn muộn màng.
    Trước khi tính chuyện đá vàng
    Thử mua dây.. tự buộc ràng xem sao!

    Trước khi nói chuyện trời cao
    Xem đi dưới đất bước nào chông chênh.
    Trước khi ước vọng nhìn lên
    Môt lần ngó xuống co' thêm thương đời .
    Trước khi mua sắm, đua đòi ..
    Phải chăng.. cám dỗ gọi mời rủ rê?

    Trước khi hẹn ước, nguyện thề
    Vấn lòng xem có vẹn bề trước, sau.

    Trước khi muốn bỏ cuộc mau
    Nhớ tâm nhiệt huyết buổi đầu dấn thân.

    Trước khi từ biệt dương trần
    Sống cho đi, thể tri ân cuộc đời.

    Trước khi muốn thấy ai cười
    Đầu tiên hàm tiếu trên môi nở chào.
    Trước khi muốn nếm ngọt ngào
    Tình thương dâng hiến, gửi trao thật thà.

    - Trước khi muốn thoát Ta bà
    Phải chân thành niệm Di Đà nhất tâm.

    Thích Tánh Tuệ
    CatBuiTinhXa, Hoa_SimphongthuyBDS thích bài này.
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh" hay "còn cái lai quần cũng đánh" nhưng đánh cũng có 5 - cách đánh,cũng có n suy nghĩ trong đầu của người đánh Sim à :
    Chị đơn cử vài tư tưởng của chị nếu phải đánh giặc,đánh cướp ... nhé:
    - Giặc cũng là người,giặc ở nhà cũng có bố mẹ ,anh chị em ,vợ con... quyến thuộc của giặc,giặc có thể là người rất tốt ,rất hiền nhưng do bị nhồi sọ về điều j` đó,do phải bắt buộc làm lính,làm giặc,nếu ko làm thì ko nuôi được GĐ,thậm trí bị chu di tam tứ ... cửu tộc...
    -Nước thuộc địa hay bị xâm lược có lịch sử hào hùng về giữ nước,nước Đức,Pháp ,Nhật ,Mỹ ...có lịch sử đi chinh phục các nước khác ,họ còn lập luận là đi "khai hóa văn minh" cho nước kém...
    Cho nên ai muốn nói j`cũng đều đúng theo suy nghĩ của họ... như kiểu "Sư nói Sư phải-Vãi nói Vãi hay" í...
    Nói Sim đừng giận nha,qua văn thơ thì Sim là người rất giỏi chữ nghĩa,rất am hiểu nhưng tính quá nóng nảy ... nên em rất có thể sẽ bị hiểu lầm và thiệt thòi trong cuộc đời này .Những người sống gần em cũng chịu nhiều áp lực đấy ... Đừng buồn chị nha !
    CatBuiTinhXa, Hoa_Simquocdai307 thích bài này.

Chia sẻ trang này