Đọc sách " Đắc nhân tâm "

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 26/10/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
6028 người đang online, trong đó có 646 thành viên. 22:27 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 37320 lượt đọc và 660 bài trả lời
  1. hoangda

    hoangda Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    12/12/2013
    Đã được thích:
    14.631
    chữ ký của tôi có thể áp dụng vào nhiều thứ bác ạ biết để mà tận hưởng cuộc sống chứ không nghiện được
  2. hoatimbanglang

    hoatimbanglang Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2010
    Đã được thích:
    3.142
    VỖ TAY CHO NGƯỜI KHÁC

    Một người nước ngoài đi du lịch ở Paris, gặp phải một kẻ ăn mày trên đường gần trạm xe, tiếng đàn của ông ta du dương khiến cho người ta thương cảm, thu hút khá nhiều người đi đường. Kéo xong một khúc nhạc, mọi người xung quanh đến gần bỏ tiền vào lon, có người còn cho số tiền khá lớn. Trong chốc lát, tiền đã được bỏ đầy cái lon. Nhưng người ăn mày vẫn không có chút gì là vui cả.

    "Đã kiếm được khá nhiều tiền, vì sao ông ta vẫn không cảm thấy vui?" Người khách nước ngoài tỏ ra rất thắc mắc.

    "Có thể ông ta cần tiếng vỗ tay đấy chứ." Bạn của cô ta nói vu vơ.

    Cô ta nghe vậy liền chập hai tay lại và vỗ tay. Quả nhiên, khuôn mặt ảm đạm của người ăn mày nhoẻn miệng cười, trong khóe mắt còn rơm rớm nước mắt.

    Đúng vậy, trong đáy lòng của người nghệ sỹ ăn mày kia rất mong muốn có tiếng vỗ tay.

    Tiền chỉ là sự bố thí của người ta thương hại mình mà thôi, tiếng vỗ tay lại là sự khen ngợi và cổ vũ cho công lao của con người trong cuộc sống, là sự công nhận không có lòng riêng xuất phát từ trái tim thật sự.


    s/t
  3. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.856
    [​IMG]

  4. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  5. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.126
    Hỏi thế gian tình ái là chi?
    Mà đôi lứa thề nguyền sống chết!
    Nam Bắc hai đàng thế rồi li biệt
    Mưa dầm nắng dãi hai ngả quan san.
    Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
    Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao?!
    Hỏi chàng đang ở phương nao?
    Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.


    "Hỏi thế gian tình là gì?..." là câu nổi tiếng của Lý Mạc Sầu trong tác phẩm kinh điển "Thần Điêu đại hiệp" của Kim Dung.Có ai giải đáp được không nhỉ ?

    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

    Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

    Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

    Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
    Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

    Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.


    ( ST )
    --- Gộp bài viết, 18/09/2014, Bài cũ: 18/09/2014 ---
  6. Sinh doi

    Sinh doi Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    31/08/2014
    Đã được thích:
    489

    Lý Mạc Sầu có câu nói bất hủ này trong phim, nhưng xem ra còn may mắn hơn nhiều người khác rồi.
    Vì đã yêu đã từng yêu và biết yêu là gì, còn có kẻ muốn yêu và thèm được yêu còn không có đây nè, hic hic.
  7. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  8. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.126
    Chờ tình đến rồi hãy yêu

    Có biết bao cuộc tình, tưởng phong ba bão táp chẳng lay chuyển được, mà rồi khi cây trút lá thì cũng buông tay. Cũng có biết bao người tình, trao cho nhau những lời nói yêu thương tưởng chừng vô tận, mà rồi sau đấy, vẫn những lời ngọt ngào, nhưng là nói lại với người đến sau. Thế gian vẫn yêu nhau như thế. Tình yêu mênh mông là thế mà cũng mong manh là thế. Tình yêu thiêng liêng là thế mà cũng bình dị là thế. Người ta dằn vặt vì nó, khóc cười vì nó, nhưng rồi người ta cũng quên nó, nhanh thôi …

    Rốt cuộc thì trong tình yêu có hàng ngàn chuyện không thể lý giải. Đôi khi ta bỗng băn khoăn rằng, có phải chúng ta đang vội vã quá chăng ?

    Có phải vì muốn trốn tránh sự cô đơn, e sợ những tháng ngày trống trải, hoặc quá mê mải với cảm giác yêu và được yêu, mà có lúc ta bằng lòng sống trong những tình yêu, mà lại không phải là tình yêu ?

    “Mọi vật đều có thời điểm của mình. Chẳng thể nào rút ngắn thời gian”. Nếu hoa chưa nở thì không thể ngát hương. Nếu trái chưa chín thì không thể thu hái. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì chẳng thể trao gửi trái tim. Xuân qua Hè tới. Đông sang Thu về. “Cuộc đời cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có những loại phải lưu giữ rất nhiều năm. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình”.

    Cho nên, chẳng việc gì phải vội, hãy giữ những yêu thương của mình, như chờ hoa nở trên cây, trái chín trên cành, rượu nồng đượm rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu.

    Tình yêu. Hãy để nó là một nơi trú ẩn bình yên khi mệt mỏi. Là một cái gối thật êm những khi muốn ngả đầu. Là một viên thuốc diệu kỳ khi ốm đau. Là một tiếng đàn trong đêm thanh vắng. Là một cái nhắm mắt yên lành khi cuộc sống nổi trôi. Là một bờ vai khi yếu đuối. Là một cái siết tay khi bất chợt chênh vênh. Là một điều rực rỡ tỏa sáng, hay giản đơn là một niềm thiết tha sánh bước trong cuộc đời vốn chứa đựng quá nhiều những điều không biết trước này.

    “Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, bạn nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ”, nghe bạn!
    ( ST)
    [​IMG]
    --- Gộp bài viết, 18/09/2014, Bài cũ: 18/09/2014 ---
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.856
    [​IMG]
  10. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    173.126
    Hỏi: Thưa thầy, nếu như có một người đối xử xấu với mình, thì mình có nên ăn miếng trả miếng để đáp trả lại người đó không?

    Sư Phụ: Là đệ tử Phật, chúng ta không nên ăn miếng trả miếng. Có ba điều cần phải làm để hóa giải sự nghịch lý đó mà vẫn có lợi cho mình và người.

    1. Nếu đã có một người xấu, và chúng ta đối xử xấu lại thì thế gian này có đến 2 người xấu. Đồng thời, cứ nhìn trên tổng quát cuộc đời thì cuộc đời này xấu thêm một chút. Nếu có người xấu mà chúng ta đừng xấu thì cuộc đời chỉ dừng lại có một người xấu, không thêm nữa. Bởi vậy, chúng ta không nên xấu như người đã xấu với ta để cuộc đời này đừng thêm nhiều người xấu.

    2. Cái quan điểm ăn miếng trả miếng nó là cái gì máy móc. Đồng thời biểu lộ tâm chúng ta còn ích kỷ, nghĩa là người ta thương mình thì mình thương lại. Ngược lại cũng thế, nên nó tầm thường quá. Nó vẫn là cái gì của ích kỷ, lấy mình làm tiêu chuẩn để đánh giá sự tốt xấu của người khác.

    Ở đây, cái ích kỷ, cái chấp ngã nặng nề quá, vì vậy nó làm chúng ta mệt mỏi. Nếu chẳng may trong cuộc đời, mình gặp nhiều người xấu hơn người tốt thì những thái độ, hành động của mình phát ra bên ngoài, tính ra tỉ lệ xấu nhiều hơn tốt. Đến phút cuối cuộc đời, khi tổng kết lại cuộc sống của mình thì hết 2/3 điều xấu, còn lại 1/3 điều tốt. Bởi vì trong cuộc đời, chúng ta đã gặp 2/3 người xấu và 1/3 người tốt thì có phải uổng không? Vì vậy chúng ta phải vượt lên điều đó. Dù cuộc đời đối với mình như thế nào thì vẫn cố gắng đối xử tốt lại, để ngày chúng ta xuôi tay nhắm mắt, không vì ngoại cảnh bên ngoài người ta tốt xấu thì cuộc đời mình vẫn trọn vẹn là một người tốt. Đó là một hạnh phúc có phải không?

    3. Việc người ta đối xử xấu với mình, mà mình vẫn kiên nhẫn đối xử tốt với họ, thì có mặt tích cực của nó là không ngờ chuyển hóa được người xấu đó. Do tâm chúng ta tốt, khiến những người xấu từ từ họ phải suy nghĩ lại. Như vậy, nếu một người xấu mà mình vẫn tốt thì người kia lần lần còn phân nửa xấu, do bị chuyển hóa nên họ không thể xấu mãi được.

    Cho nên, vấn đề chúng ta kiên nhẫn, độ lượng chịu đựng được cái không tốt của con người để thương yêu, giúp đỡ họ thì hành động này làm cho cuộc đời:

    - Điều thứ nhất là không có thêm người xấu.
    - Điều thứ hai là làm cho chính cuộc đời chúng ta luôn luôn được tốt đẹp.
    - Điều thứ ba, nó có tác dụng giáo dục lại con người.
    Vì ba lý do như thế, chúng ta không được quan niệm ăn miếng trả miếng, vẫn tiếp tục hy sinh độ lượng, để giáo dục con người sống tốt hơn, là vậy.

    TT Thích Chân Quang
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này