Đôi lúc ta nên sống chậm lại....hay tự nhìn lại bản thân mình.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 23/05/2012.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3679 người đang online, trong đó có 284 thành viên. 23:45 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 3 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 3)
Chủ đề này đã có 15498 lượt đọc và 71 bài trả lời
  1. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Những lời chưa nói gửi Mẹ kính yêu

    "Con không đợi đến ngày kia mình mất mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ...".

    Vô tình đọc được bài thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân, bỗng giật mình vì chưa bao giờ trong cuộc đời mình con nghĩ sẽ có một ngày Mẹ phải ra đi. Dù con có lớn, có trưởng thành thế nào những suốt cuộc đời này con vẫn cần có Mẹ.
    Và vẫn nhớ như in những dòng tâm sự của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn để thay những lời muốn nói gửi đến người Mẹ kính yêu:
    “Có một người đàn bà yêu thương tôi và tin tưởng ở tôi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tôi.
    Có một người bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng quý giá nhất. Đó là Mẹ tôi.
    Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.”
    ... Hôm trước, vô tình nghe tin Mẹ của một người bạn qua đời, cảm xúc của con thật khó tả. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình con mới có cảm giác sợ hãi đến thế. Hai mươi bốn tuổi, cái tuổi cứ tưởng chừng như trưởng thành, cái tuổi đủ để cảm nhận những đắng cay để có những bài học trong cuộc đời nhưng Mẹ ơi, con vẫn chưa sẵn sàng đón nhận nỗi đau đó.
    Con khóc, khóc cho sự đau đớn trước mất mát to lớn của người bạn mình. Con khóc vì lo sợ, con sợ một ngày nào đó con bỗng dưng mồ côi Mẹ. Con sợ cứ mỗi mùa Vu Lan tới trên ngực con không phải là một hoa hồng đỏ thắm tự hào vì có Mẹ mà thay vào đó là hoa hồng trắng đầy nước mắt và sự tủi thân, mất mát.
    Mẹ của con không hoàn mỹ, Mẹ không phải là một bà mẹ tâm lý dạy con bằng những lời ngọt ngào nhưng, Mẹ là người mẹ chất phác, cả cuộc đời vất vả để con có thể bình yên. Con luôn tự hào về điều đó.
    Con vẫn nhớ…
    Cái ngày con bị tai nạn ở chân, khi người ta chở con đến nhà trong tình trạng máu me bê bết do sự nghịch ngợm ham chơi, ba bảo phải đợi rửa hết vết máu rồi đem đến bệnh viện nhưng mẹ cứ nhất quyết không chịu. Mẹ cãi nhau với ba để đưa con đến bệnh viện sớm nhất.
    Trên tấm lưng gầy gò mẹ cõng con đoạn đường dài từ cổng bệnh viện đến phòng tiểu phẫu. Chưa bao giờ con nghĩ Mẹ mình có thể khỏe như thế. Mẹ vừa cõng con chạy, vừa khóc. Mẹ nói giá như Mẹ gánh được nỗi đau của con thì dù thế nào Mẹ cũng chịu được. Lúc đó, con chỉ biết ôm lấy bờ vai Mẹ, con thấy mình được che chở, bình yên vô cùng.
    Lần đầu tiên trong cuộc đời con thấy thương Mẹ như thế!
    Con vẫn nhớ…
    Lần đầu tiên con đi học xa nhà để vào thành phố học, tối đó Mẹ trằn trọc không ngủ vì lo lắng. Dù không nói nhưng con biết lúc đó Mẹ đang sợ, Mẹ sợ đứa con bé bỏng của Mẹ không đủ trưởng thành để tự lập giữa thành chốn Sài thành nhiều cạm bẫy. Mẹ sợ những lúc trở trời ốm đau không ai chăm sóc con. Nhưng Mẹ vẫn phải để con đi vì ngoài kia dù có cạm bẫy nhưng đó mới chính là nơi giúp con lớn lên, trưởng thành với cuộc sống.
    Con còn nhớ…
    Em con viết thư nói rằng từ lúc con đi, tối nào Mẹ cũng khóc. Cứ thấy tiếng còi xe là Mẹ giật mình thức giấc chạy ra cổng để ngóng con dù trời đã rất khuya. Em còn nói Mẹ bị tai nạn gãy chân nằm một chổ nhưng không muốn con biết, sợ ảnh hưởng đến việc học tập.
    Mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con nhưng Mẹ ơi, Mẹ có biết rằng tim con đau thế nào khi nghe tin đó. Con thấy mình bất hiếu lắm. Con tự trách mình sao vô tâm đến thế. Ngay đêm hôm đó, con đã bắt xe vượt qua mấy trăm cây số để về nhà, tiếng còi xe lần này đã mang con về với Mẹ.
    Và con…
    Dù có những lúc vấp ngã, tất cả đã bỏ rơi, quay lưng lại với con, thì bên con vẫn còn một điểm tựa chắc chắn đó là Mẹ.
    Người không bao giờ quay lưng lại với con là Mẹ. Người luôn bên con trong những lúc đau thương nhất cũng vẫn là Mẹ.
    Nhưng có những lúc con vui nhất, hạnh phúc nhất thì người đầu tiên con nghĩ đến không phải là Mẹ. Con vô tư với những bữa tiệc chiêu đãi bạn bè, những cuộc vui mà con quên mất Mẹ. Nhưng con biết nhưng Mẹ vẫn bao dung không một lời trách móc, Mẹ sẽ vẫn mỉm cười vì con Mẹ chỉ mãi là trẻ con, trẻ con thì vô tư, hồn nhiên phải không Mẹ?
    Mẹ ơi!
    Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
    Với con, Mẹ là một tiếng gọi thiêng liêng và cao cả nhất trên cuộc đời này. Con thấy mình thật hạnh phúc khi còn có Mẹ. Con biết dù cuộc sống không được như con mong muốn nhưng con vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người. Con biết sẽ có rất nhiều bông hồng trắng cài lên ngực áo, những giọt nước mắt của nhiều người khi mùa Vu Lan lại về để con thấy mình thật hạnh phúc biết bao khi con còn có Mẹ.
    Hãy bên con và đi cùng con suốt cuộc đời này Mẹ nhé!
    Phan Nguyễn
    http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2012/05/nhung-loi-chua-noi-gui-me-kinh-yeu/
    W_Melanie thích bài này.
  2. trongvcbs

    trongvcbs Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    73
    CƯỚP HÀNG

    Bây ơi trả cổ cho tao…
    Mấy nay bán hớ nao nao trong lòng!
    Giờ thì tài khoản trống không…
    Nhìn ra bè bạn thấy buồn làm sao
    Bớ người ta…Trả cổ cho tao…
    Chứ không tao xoắn tao điên tao quần
    Chụp đại thôi…Kẻo lên trần…
    Ê…Em môi giới….Cứ trần mà phang…
    Múc nhanh lên…Lẹ…Hết hàng!
    Hỏi chi cho lắm…Anh buồn biết bao…
    Bớ người ta….Cổ của tao….
  3. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Libra_hn thích bài này.
  4. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128

    Cám ơn bạn.

    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
    Libra_hn thích bài này.
  6. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    :)):)):)):)):)):)):)):))

    [r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)]
    Libra_hn thích bài này.
  7. trongvcbs

    trongvcbs Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa Not Official

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    73
    Quá tâm trạng hử[r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)][r2)]
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Đối Phó Với Giận Hờn và Thù Hận





    Giận và thù là hai người bạn thân thiết nhất của ta. Khi tôi còn nhỏ tuổi, tôi có liên hệ khá mật thiết với cái giận. Rồi cuối cùng tôi thấy nhiều điều không đồng ý với nó. Dùng lẽ phải thông thường, thêm lòng từ bi và trí khôn, ngày nay tôi có những lý lẽ mạnh mẽ để thắng được sự giận dữ.
    Theo kinh nghiệm riêng, rõ ràng là ai cũng có thể thay đổi nếu chịu cố gắng. Dĩ nhiên sự chuyển hóa không xảy ra tức thời, nó cần nhiều thời gian. Để có thể thay đổi và đối phó với các cảm xúc, điều quan trọng nhất là ta phải biết phân tích coi những cảm nghĩ nào có hữu ích, có tính cách xây dựng và đem lợi lạc tới cho ta. Tôi muốn nói tới những ý nghĩ mang lại sự thoải mái và bình an, những thứ giúp cho tâm trí ta được an bình, trái ngược với những cảm nghĩ làm cho ta khó chịu, sợ hãi hay thất vọng. Sự phân tích này cũng tương tự như khi ta phân loại sự vật bên ngoài, như các loại cây cối chẳng hạn. Có những loại cây, hoa hay trái tốt nên chúng ta ăn và trồng chúng. Những loài cây độc và có hại, ta cần học để nhận diện và đôi khi phải triệt hạ chúng.
    Thế giới nội tâm cũng giống vậy. Nếu chỉ nói về thân và tâm thì quá sức giản dị. Trong cơ thể, trong thân ta có hàng tỷ thành tố khác nhau. Tâm cũng vậy, có biết bao loại tư tưởng, tương ứng với vô số những trạng thái tâm của mình. Chúng ta cần nhìn sâu vào tâm thức mình để phân biệt được những trạng thái tâm khác nhau, thứ nào có hại, thứ nào có ích lợi cho ta. Khi nhận diện được giá trị của các tâm thiện lành, bạn có thể nuôi dưỡng chúng và làm cho chúng tăng thêm lên.
    Bụt dạy các nguyên tắc căn bản của giáo pháp, là Tứ Diệu Đế. Diệu đế thứ ba là sự ngừng bặt. Theo ngài Long Thọ (Nagarjuna), ngừng bặt đây là nói về trạng thái tâm diệt bỏ được tất cả các cảm xúc tiêu cực, do sự cố gắng tu tập của chúng ta. Ngài Long Thọ định nghĩa sự ngừng bặt đích thực là trạng thái của tâm thức hoàn toàn tự do, không còn bị các vọng tâm phiền não ảnh hưởng chi nữa. Sự ngừng bặt (diệt khổ) thật sự đó chính là Phật Pháp tinh nguyên, mà mọi người Phật tử đều mong đạt tới. Bụt là chỗ nương tựa cho mọi người vì ngài đã đạt tới trạng thái đó. Vậy nên người ta sùng kính Bụt, hoặc nương tựa vào Bụt,không phải vì ngài sanh ra là một nhân vật đặc biệt, mà chính vì ngài đã đạt tới trạng thái diệt khổ thật sự. Người ta cũng nương tựa vào Tăng đoàn vì đó cũng là một cộng đồng gồm nhiều cá nhân đã hay đang đi trên con đường diệt khổ.
    Chúng tôi thấy rằng Diệt khổ là một trạng thái tâm thức tự do, không bị vướng bận vào những cảm xúc và tư tưởng tiêu cực, nhờ áp dụng những lực đối kháng lại chúng. Các thành tố đưa tới trạng thái Diệt khổ cũng là những vận hành của tâm. Sự thanh lọc tâm thức cũng xảy ra trong chuỗi liên tục của các thức. Vậy nên trong đạo Phật. hiểu được bản chất của tâm là điều quan trọng nhất. Nói như thế, tôi không có ý cho rằng mọi sự đều chỉ là một hình ảnh hay phóng chiếu của tâm, ngoài ra không có gì khác. Nhưng sự hiểu biết về tâm là điều rất quan trọng trong Phật giáo nên người ta thường mô tả Phật giáo như là một khoa học về tâm.
    Đại cương trong Phật giáo, một cảm nghĩ bất thiện được định nghĩa là một trạng thái tâm gây phiền não cho trí óc con người. Những cảm nghĩ tiêu cực đó gây ra khổ não, phiền trược trong chúng ta. Cảm xúc bình thường không nhất thiết đều có tính cách tiêu cực. Trong một hội nghị khoa học với các tâm lý gia và khoa học gia chuyên về thần kinh, mọi người kết luận rằng Bụt là người có cảm xúc – theo định nghiã của danh từ này trong nhiều bộ môn khoa học. Vậy nên Từ Bi cũng là một thứ xúc cảm.
    Dĩ nhiên các cảm thọ có thể tích cực hay tiêu cực. Nhưng khi nói về cái giận vv… chúng ta nói tới những cảm xúc tiêu cực hay bất thiện. Đó là thứ cảm thọ gây ra một thứ phiền não, đau khổ và trong đường dài, nó dẫn ta tới những hành động làm hại người khác, và từ đó, mang đau khổ cho ta thêm nữa. Cảm thọ tiêu cực có nghĩa như vậy.
    Có hai loại tâm hờn giận. Một loại có thể biến thành ra một cảm thọ tích cực. Tỷ dụ một người có lòng từ bi và quan tâm tới người khác đang hành xử bất cần để ý tới ai. Trường hợp này, người tử tế kia có thể biến cái giận của mình thành ra hành động ngăn cản người khác làm sai. Pháp tu Mật tông giúp chúng ta các phương pháp thiền quán để chuyển đổi cái tâm hờn giận thành ra năng lượng hành động tích cực. Tuy nhiên, thường sự hờn giận hay đưa chúng ta tới thù hận, một cảm thọ bất thiện. Thù hận tạo ra những ý tưởng xấu xa.
    Nguyên tác Anh ngữ: Ngài Dalai Lama XIV
    Việt dịch: Chân Huyền
    [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này