Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
2569 người đang online, trong đó có 59 thành viên. 05:04 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45669 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    MẸ ĐÃ LÀM NHƯ THẾ ĐÓ BA

    Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.

    ***



    Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề. Thấy anh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng bưng trà, rót nước như đón tiếp khách từ phương xa đến, rồi bước ngay vào bếp nấu nướng.

    Chị vừa tất bật làm cơm vừa kể lể với chồng những việc xảy ra trong mấy năm qua. Nhưng anh không hề liếc nhìn chị lấy một cái khiến chị ngừng bặt, ngượng ngùng như mình đã làm sai điều gì.

    Anh không uống trà do chị bưng lên, không ăn hoa quả chị gọt cho anh. Anh ngồi trên sofa, suy tính làm sao nói cho rõ mọi chuyện. Anh về lần này là để ly hôn với chị.

    Anh và chị lớn lên trong cùng một thôn. Khi chạm ngõ, anh không đồng ý vì một bên chân chị có tật. Mẹ anh bảo, nó tốt bụng, chân có hơi tập tễnh nhưng chẳng trở ngại gì đến công việc, vả chăng chỉ có con bé ấy là thích hợp với gia đình mình.

    [​IMG]

    Anh là người hiếu thuận, biết mẹ nói như thế là thực tình nên không có ý kiến gì nữa. Nhưng anh không thích chị, chị biết lòng anh không được thoải mái nên trước mặt anh, chị cũng hơi bị gò bó. Chị một lòng đối xử tốt với anh, dường như chỉ có thế mới bù đắp được cho anh.

    Sau khi cưới hai vợ chồng chuyển lên ở phố huyện. Mẹ chị lên thăm con gái, thấy căn phòng hai vợ chồng thuê vừa chật chội vừa cũ kỹ, chẳng khác gì ổ gà bỏ hoang lâu ngày. Anh bảo, không có tiền mua nhà, có ổ gà mà ở đã là tốt lắm rồi. Bà mẹ thương con gái, bỏ ra một số tiền cho chị để hai vợ chồng mua một căn hộ ở phố huyện.

    Chị bảo, nhà ở tầng năm giá rẻ, mua ở tầng năm vậy. Số tiền còn thừa nên mua thức ăn bổ dưỡng cho mẹ. Lúc ấy, sức khỏe mẹ anh ngày một suy giảm, bà rất hay váng đầu, bác sĩ bảo, nửa tháng nên truyền dịch cho bà một lần. Mẹ anh chỉ có người con duy nhất là anh nên chị phải lo tất cả mọi việc.

    Bạn anh rủ anh đi nơi khác làm thuê, bảo tiền kiếm được ở ngoài đó dễ hơn ở phố huyện rất nhiều. Anh xiêu lòng nhưng lại không nỡ bỏ mẹ ở nhà. Chị lúc đó vừa có bầu, suy nghĩ một hồi rồi bảo anh, nếu muốn đi thì cứ đi, ở nhà đã có em. Chị đón mẹ chồng ở dưới quê lên phố huyện ở cùng với mình.

    Anh bảo, kiếm được kha khá tiền tôi sẽ về. Chị bảo, kiếm được tiền hay không, anh cứ về là được.

    Anh mới đi được mấy tháng, mẹ anh đã ốm liệt giường. Trong thư gửi cho anh, chị bảo anh nên về. Chồng là núi cho vợ nhờ cậy, chị muốn nương tựa vào trái núi đó.

    Khi ấy việc làm ăn của anh vừa mới tiến triển, anh viết thư khuyên chị nên cố gắng, anh không thể bỏ việc để về được. Thư sau gửi cho anh, chị không nói việc nhà vất vả gian nan nữa, chỉ nói mọi việc đều ổn để anh yên tâm về phía ra đình để yên tâm làm ăn.

    Anh đi một mạch đến 5 năm. Sau 5 năm, anh được bạn cùng thôn báo tin mẹ anh sắp nguy, anh đành thu xếp hành lý trở về nhà. Về đến nhà, anh thấy nhà được thu xếp đâu ra đấy. Mẹ anh quần áo tinh tươm sạch sẽ nằm trên giường. Anh nhớ tới lời mẹ bảo anh ngày trước, rằng chị là cô gái tốt bụng và chịu thương chịu khó...

    [​IMG]

    Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.

    Người tình nói, cô muốn anh cho cô một danh phận. Anh bảo cô, mẹ mình ốm nặng lắm, anh lấy vợ vốn là một sai lầm, có gì lưu luyến nữa đâu! Thế rồi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn về nhà.

    Anh trải tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt vợ, nói, tôi chỉ cần thằng bé, còn tất cả là phần của cô ; ngoài ra tôi còn bù thêm cho cô một khoản tiền lớn nữa. Anh cho rằng mình xử sự như thế là rất có tình và hào phóng. Mặt chị lập tức trắng bệch. Một lúc lâu sau chị mới nức nở nói, em không cần một xu của anh, anh để con cho em là được.

    Anh hỏi:

    - Vì sao cô cứ nhất định nuôi con?

    - Cô có khả năng nuôi dạy nó cho tốt đâu? Tôi mới có thể cho nó học một trường tốt nhất, cho nó sống đầy đủ nhất.

    Chị đáp:

    - Em có đủ tình yêu cho nó, như thế chẳng đủ rồi sao?

    Đang lúc hai người tranh chấp thì con trai họ chạy về, nói là muốn tới siêu thị mua đồ chơi. Anh cất tờ giấy ly hôn, đưa con xuống lầu đi siêu thị. Con lớn chừng này rồi mà anh chưa hề chăm sóc nó được tẹo nào, vì thế anh chiều theo ý con, mua rất nhiều thứ cho nó.

    Khi phải leo cầu thang lên tầng năm, thằng bé kêu mỏi chân, bắt bố cõng. Anh cõng con, leo được hai tầng đã mệt đứt hơi.
    Thằng bé hỏi:

    - Ba có mệt không?

    - Mệt chứ!

    - Con đã lớn thành đứa trẻ lớn rồi mà!

    Thằng bé áp mặt vào lưng bố, nói:

    - Ba ơi, nếu mệt thì ba đếm bậc cầu thang nhé, hễ đếm là ba không thấy mệt nữa đâu!

    Anh không nhịn được cười, bảo con:

    - Sao con ngốc thế?

    - Đếm thì lại mệt hơn ấy chứ?

    Thằng bé nói :

    - Khi ba vắng nhà, mẹ thường bế con và cõng bà xuống sân phơi nắng. Lúc phơi nắng xong trở lên nhà, mẹ bước lên bậc nào thì đếm bậc ấy. Mẹ bảo đếm thì không thấy mệt nữa. Ấy là mẹ còn đau lưng đấy, chẳng lẽ ba không khỏe bằng mẹ hay sao?

    Anh bỗng ngây người rồi trong mắt chợt trào ra cái gì đó long lanh.
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    [​IMG]

    Có đẹp không?:)):)):))
  3. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    [-([-([-(
    ILikeYou70, Voteforyoubaovelephai thích bài này.
  4. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  5. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Lặng Nhìn Cuộc Sống[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-


    Chuyện cảm động về cặp song sinh 1 trai 1 gái. Trong khi bé trai khỏe mạnh, bé gái lại rất yếu và nguy kịch buộc lòng bác sỹ phải để hai bé nằm trong 2 l ồng kính riêng. Nhưng một hôm, cô y tá phá lệ đặt 2 bé nằm cạnh nhau. Bất ngờ cậu anh trai giang tay ôm lấy em gái mình trong nhiều giờ đồng hồ. Kỳ diệu hơn là nhịp tim cô bé cũng bắt đầu đập bình thường, sức khỏe dần hồi phục và thoát khỏi bàn tay tử thần. Đôi khi sức mạnh kì diệu không ở đâu xa, mà chỉ đơn giản là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu bạn nhỉ!? Đó chính là "Điều Kỳ Diệu"
    [​IMG]
  6. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  7. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Một Bà Mẹ



    Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp. Đôi lúc đứa bé rền rĩ rất thiễu não, thế là người mẹ lại cúi sát xuống gần con, lòng se lại.
    Có tiếng gõ cửa, một ông già nghèo khổ trùm kím trong tấm chăn thường khoác cho ngựa bước vào. Trời rét như cắt, kể ra không có áo nào ấm bằng thứ chăn ấy. Bên ngoài toàn là một màu băng tuyết. Gió vun vút như quất vào mặt.
    Ông già rét run lập cập. Nhân lúc đứa bé ngủ thiếp đi, bà mẹ nhóm lò hâm một cốc bia. Ông già ngồi xuống ru đứa bé. Bà mẹ ngồi vào chiếc ghế gần ông già, nhìn đứa bé ôm yếu vẫn đang thoi thóp thở, và giơ một bàn tay lên. Bà hỏi:
    - Liệu có việc gì không? Thượng đế hẳn không bắt nó đi chứ?
    Ông già, chẳng phải ai, chính là Thần Chết, lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống ngực, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba ngày ba đêm nay, không hề được chợp mắt, bà thấy đầu nặng trĩu.
    Bà ngủ thiếp đi, chỉ loáng một lát thôi, rồi chợt rùng mình vì rét, bà lại choàng dậy.
    - Gì thế này? - Bà kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và cả con bà nữa đã biến mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn cót két trong xó nhà.
    Cộc ! Một quả lắc bằng chì rơi xuống đất. Thế là chiếc đồng hồ ngưng bặt.
    Bà mẹ tội nghiệp vùng chạy ra ngoài, miệng gọi con.
    Bên ngoài, có một bà cụ mặc áo dài đen, đang ngồi giữa đám tuyết, bảo bà mẹ:
    - Tôi thấy Thần Chết đã vào nhà chị. Lão ta mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ mang trả lại những con người lão đã cướp đi.
    Bà mẹ khẩn cầu:
    - Xin cụ chỉ bảo cho tôi con đường lão đi. Cứ chỉ đường cho tôi, tôi sẽ đuổi kịp.
    Bà cụ đáp:
    - Biết rồi! Nhưng trước khi ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả các bài mà chị đã hát ru con chị. Từ trước đến nay, ta đã được nghe nhiều và ta rất thích nghe chị hát. Ta là thần Đêm Tối; ra đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị hát.
    Bà mẹ van vỉ:
    - Tôi xin hát hết, hát tất cả, sau đó xin cho tôi đuổi kịp thần Chết, đòi lại đứa con tôi.
    Nhưng thần Đêm Tối cứ nín bặt. Thế là bà mẹ đành phải vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, cất tiếng hát. Tiếng nức nở át cả lời trong các bài hát.
    Nghe hát xong thần Đêm Tối bảo:
    - Rẽ sang phải rồi đi vào rừng tùng tối om kia. Ta đã thấy thần Chết mang con chị biến vào đấy.
    Tới giữa rừng, gặp chỗ ngã ba đường, bà mẹ phân vân không biết rẽ đường nào. Nơi đó có một bụi gai không hoa không lá; đang giữa mùa đông nên băng bám và rủ xuống khắp các cành.
    - Có thấy thần Chết mang con tôi qua đây không?
    Bụi gai trả lời:
    - Có. Nhưng nếu muốn tôi chỉ đường thì bà phải ủ tôi vào lòng để sưởi ấm cho tôi. Tôi buốt cóng và sắp biến thành băng rồi đây.
    Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào ngực để sưởi ấm cho nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ từng giọt đậm, nhưng bụi gai thì đâm chồi nẩy lộc, xanh tươi và trổ hoa ngay giữa đêm đông giá rét vì được bà mẹ truyền cho sức nóng của bà. Sau đó, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ.
    Bà đến một cái hồ lớn, không có lấy một bóng thuyền bè. Mặt băng trên hồ quá mỏng, không thể giẫm lên được, mà nước hồ lại quá sâu không thể lội qua. Nhưng thế nào thì thế, bà cũng phải vượt qua hồ tìm con. Bà bèn sụp xuống để uống cạn nước hồ. Tuy biết rằng đó là một việc mà con người ta không thể làm được, nhưng bà mẹ đau khổ mong mỏi Thượng đế sẽ ban phép lạ.
    Hồ bảo bà:
    - Không, không làm thế được đâu ! Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai, mà đôi mắt bà là những hạt ngọc trai trong suốt, tôi chưa từng thấy bao giờ. Hãy khóc cho đến khi đôi mắt của bà rơi xuống; lúc ấy tôi sẽ đưa bà tới tận cái nhà kính ươm cây, nơi thần Chết ở và vun trồng các cây hoa. Mỗi cây là một kiếp người.
    Bà mẹ nức nở:
    - Trời ! Tôi còn tiếc gì để tìm thấy con tôi !
    Bà khóc, nước mắt tuôn tầm tã đến nỗi đôi mắt bà theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ và hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được hồ nâng bổng lên như ngồi trên đu, và thoắt một cái, bà đã sang đến một ngôi nhà kỳ diệu dài chừng một dặm.
    Không hiểu đấy là một quả núi có rừng thẳm và hang sâu hay là một công trình thiết kế nào của con người. Mắt bà mẹ đã rơi theo dòng lệ nên bà chẳng nom thấy gì. Bà hỏi:
    - Tìm đâu cho thấy thần Chết đã cướp con tôi đi?
    Một bà già canh giữ vườn kính ươm cây của thần Chết bảo bà:
    - Thần Chết chưa về. Bà làm thế nào mà đến được tận chốn này? Ai đã giúp bà?
    - Thượng đế chứ ai! - Bà mẹ đáp - Người đã thương xót tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi đi đâu.
    Bà già nói:
    - Tôi không biết mặt nó, còn bà thì không trông thấy gì. Biết bao nhiêu cây, bao nhiêu hoa đã héo tàn trong đêm qua. Thần Chết lát nữa sẽ đến trồng lại. Chắc bà biết rằng mỗi người có một gốc cây hay một bông hoa tượng trưng cho sinh mệnh của mình. Ở đây, những cây hoa ấy chẳng có gì khác thường nhưng chúng có một trái tim và trái tim ấy đập hẳn hoi. Tim trẻ con cũng đập. Đấy, bà cứ tìm đi ! Có lẽ bà sẽ nhận ra nhịp tim của con bà đấy. Nhưng nếu bà muốn tôi hướng dẫn thêm cho bà thì bà tạ ơn tôi bằng cái gì nào?
    Bà mẹ tội nghiệp than thở:
    - Tôi chẳng còn cái gì để cho nữa, nhưng nếu cần, tôi có thể theo người đến tận cùng thế giới.
    - Tôi đến đấy làm gì kia chứ? Bà còn có thể cho tôi mớ tóc dài đen nháy của bà. Bà thừa biết bộ tóc ấy đẹp lắm. Tôi rất thích bộ tóc ấy và sẽ cho bà bộ tóc bạc của tôi. Thế là đổi hòa đấy.
    Bà mẹ nói:
    - Nếu bà chỉ đòi hỏi có thế thôi thì tôi rất vui lòng.
    Rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc.
    Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của Thần Chết. Nơi đó có rất nhiều cây cỏ mọc lung tung. Có những cây dạ lan hương mảnh dẻ mọc trong lồng hình chuông bằng thủy tinh. Có những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây thì xanh tươi, cây thì khô cằn, hàng bầy rắn nước quấn mình quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền mộc; kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây, mỗi hoa đều mang một tên người, mỗi cây, mỗi hoa tượng trưng cho một kiếp người hiện đang sống bên Trung Quốc, ở Gơrôenlăng hoặc khắp nơi trên Trái Đất.
    Lại có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ đang đe dọa phá vỡ chậu. Ngược lại, có những cây con cằn cỗi lại được trồng trong khoảng đấy xới xắn mịn màng, phủ rêư xanh mượt. Người mẹ đau khổ cúi rạp xuống từng gốc cây, tìm đến tận từng gốc nhỏ nhất, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn ngàn trái tim ấy bà đã nhận ra tiếng đập của trái tim đứa con mình.
    - Con tôi đây rồi ! Bà reo lên, tay chìa trên một gốc kỵ phù nhỏ bé màu lam, dáng ốm yếu, thân nghẹo sang một bên.
    Bà già ngăn lại:
    - Chớ đụng vào hoa. Cứ đứng ở đây. Chắc chắn lát nữa Thần Chết sẽ về. Đừng cho Thần nhổ cây hoa này. Cứ dọa là bà sẽ nhổ hết cây cỏ ở quanh đây, Thần Chết sẽ sợ, vì Thần chịu trách nhiệm trước Thượng Đế về các cây cỏ ở đây; không có lệnh của Người thì không ai được nhổ một cây nào cả.
    Ngay lúc đó, nổi lên một cơn gió lạnh buốt. Bà mẹ cảm thấy rằng thần Chết đã đến.
    Thần hỏi:
    - Sao ngươi lại có thể tìm được đuờng đến tận đây, mà lại đến trước cả ta?
    - Ta là mẹ!
    Thần Chết vươn bàn tay dài ngoằng về phía cây hoa mảnh dẻ, nhưng bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy cây, hết sức che chở cho cây không bị nhàu nát một lá nào. Thần Chết hà hơi vào tay bà mẹ; bà cảm thấy lạnh buốt hơn gió bấc làm rụng rời cả đôi tay.
    - Ngươi không chống lại được ta đâu - Thần Chết dọâ.
    Bà mẹ trả lời:
    - Nhưng còn có Thượng Đế.
    Thần Chết nói:
    - Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của Thượng Đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của Người. Ta mang cây cỏ hoa lá ở đây đi cũng chỉ để đem trồng lại vào khu vườn trên Thiên Đàng, còn mọi việc xảy ra trên ấy, hoa cỏ mọc thế nào, ta không được nói với ngươi.
    Bà mẹ nức nở van xin:
    - Giả con cho tôi.
    Đồng thời mỗi tay bà túm lấy một bông hoa gần đấy rồi thét lên:
    - Nếu tuyệt vọng tôi sẽ nhổ hết hoa ở đây.
    Thần Chết bảo:
    - Chớ có đụng vào. Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác đau khổ hay sao?
    Người mẹ khác? Bà mẹ đau thương buông hai bông hoa ra.
    Thần Chết nói thêm:
    - Đây là đôi mắt của ngươi. Thấy chúng lóng lánh sáng ngời dưới đáy hồ ta đã vớt lên. Ta biết đó là đôi mắt của ngươi. Hãy lấy lại đi. Đôi mắt ấy trong sáng hơn trước rất nhiều. Hãy nhìn vào lòng giếng gần đây, ta sẽ cho ngươi biết tên hai bông hoa ngươi vừa định ngắt. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời quá khứ và tương lai của chúng, thấy rất rõ tất cả những gì mà ngươi sắp hủy hoại.
    Bà mẹ nhìn xuống lòng giếng. Bà thấy từ một trong hai bông hoa ánh lên một niềm vui đầy hạnh phúc, còn cuộc đời của bông hoa kia chỉ toàn những cảnh trầm luân, khổ ải, nghèo khó, khốn cùng.
    Thần Chết nói:
    - Kiếp hoa này cũng như kiếp hoa kia, đều do ý của Thượng Đế cả.
    Người mẹ nói:
    - Thế hoa nào là hoa bất hạnh, hoa nào là hoa diễm phúc?
    Thần Chết đáp:
    - Ta không thể tiết lộ được thiên cơ. Nhưng ngươi cần biết rằng một trong hai bông hoa đó chính là bông hoa của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.
    Bà mẹ thét lên:
    - Hoa nào trong hai bông là hoa của con tôi? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì xin hãy mang nó đi, mang ngay nó về chốn Thiên Đàng ! Xin hãy quên những dòng nước mắt của tôi, quên những lời tôi đã cầu nguyện, quên cả những lời tôi đã nói và những việc tôi đã làm!
    Rồi bà vặn vẹo đôi bàn tay, quỳ xuống và cầu khẩn:
    - Cúi xin Thượng Đế đừng nghe lời tôi nếu tôi có cầu khẩn những lời trái với ý Người. Xin người đừng nghe tôi.
    Rồi bà gục đầu xuống ngực.
    Thế là Thần Chết mang đứa bé tới cái xứ sở xa lạ mà bà mẹ đã nói đến ban nãy
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Truyện ngắn: Trái Tim Mẹ.

    [​IMG]-
    (Viết theo ý một câu chuyện cổ)

    [​IMG]
    Hai mẹ con sống trong một túp lều dưới chân núi sát bờ biển. Người mẹ ngày qua ngày mua tôm cá dân đi lưới đem chợ bán lấy tiền mua thực phẩm nuôi người con trai to lớn kềnh càng nhưng lười biếng. Vì không còn bố - mười mấy năm trước trong chuyến ra khơi câu cá, gặp bão người bố bị mất tích - không có người rèn cập dạy bảo, người con trai lang thang lêu lổng. Còn người mẹ ngoài lòng thương yêu và sự hy sinh dành cho con chẳng còn có gì nữa! Tình thương yêu đã lấn át tất cả. Con muốn làm gì thì làm, mẹ biết là sai quấy cũng không quở trách.

    Mặc dầu tới tuổi thành niên, suốt quanh năm ngày tháng người con trai cứ mải miết rong chơi. Hết lên núi nhìn trời nước bao la, lại xuống biển vùng vẫy chạy nhảy đùa giỡn với sóng. Chẳng bao giờ gã bận tâm nghĩ tới người mẹ khốn khổ. Người mẹ biết nhưng không bao giờ buồn phiền than thở trách móc.

    Hết rong chơi chàng trai lại về lều say mê ngắm hình cô gái trẻ đẹp in trên bìa tờ báo xuân dán nơi vách gỗ không biết từ bao giờ. Nhiều lần, người mẹ đi chợ về thấy con trai mặt ngẩn ra như ngây như dại trước tấm hình cô gái, không biết cả mẹ bước vào lều, bà khẽ thở dài.

    Một đêm trăng sáng, rạo rực không ngủ được bởi hình ảnh cô gái trên bìa báo, chàng trai vùng dậy rời khỏi lều đi ra bãi biển. Lều và bãi biển cách hơn trăm thước.

    Chàng trai đang cất những bước vô định trên thảm cát ướt mịn bất chợt nghe có tiếng động lạ ngoài tiếng rì rào xôn xao của sóng biển. Chàng trai dừng lại nghe ngóng và đưa mắt tìm kiếm. Kia rồi, phía xa xa có một vật đang vùng vẫy với sóng bạc. Tò mò chàng trai bước lại. Đó là một cô gái mình mẩy trắng nhễ nhại. Nửa thân phía trên nhô khỏi mặt nước để lộ bộ ngực tròn trĩnh vô cùng khêu gợi. Nửa thân dưới giấu dưới nước. Chàng trai mạnh dạn lội xuống nước tiến sát tới cô gái. Cô gái không hề tỏ ra ngượng ngùng hay e sợ. Cô mở to đôi mắt xanh biếc như nước biển chăm chăm nhìn chàng trai.

    Dưới ánh trăng sáng huyền hoặc của đêm mười sáu, chàng trai nhìn thấy cô gái đẹp tuyệt trần. Mà lạ chưa, khuôn mặt cô giống hệt cô gái trên hình bìa báo. Có lẽ còn đẹp hơn, sinh động và hấp dẫn hơn vì đây là người thật. Từng lọn tóc dài của cô buông xõa bập bềnh lượn theo sóng. Từ nhỏ tới giờ chàng trai chưa bao giờ tiếp cận với một người đẹp như thế trong tình trạng khỏa thân hoàn toàn. Chàng trai ngây ngất ngắm nhìn giai nhân không chớp mắt. Trong đầu nổi lên câu hỏi: “Cô gái này ở đâu lạc tới đây, lại tắm một mình ban đêm bãi vắng?”.

    Như đoán được ý nghĩ của chàng trai, cô gái cười - tiếng cười trong trẻo làm mê mẩn lòng người - trong khi vẫn ở tư thế nửa người dưới nước - cất tiếng nói ngọt ngào quyến rũ thánh thót như hát: “Em là con gái Thủy thần vùng này. Mặt người, thân người nhưng vẫn còn đuôi cá. Em đã tu nhiều kiếp, giờ chỉ cần một trái tim người nữa em hoàn toàn thực sự trở thành người con gái với đầy đủ hình hài. Vậy nếu yêu em anh hãy kiếm giúp cho em một trái tim người. Em thề nguyền sẽ yêu anh suốt đời trọn kiếp!”.

    Nghe cô gái nói thế, chàng trai chỉ vào ngực mình trả lời ngay: “Đây, trái tim của anh đây! Anh xin dâng hiến cho em!”. Cô gái lắc đầu: “Không, em là nữ nên cần một trái tim người nữ.”

    Suy nghĩ vài phút chàng trai hớn hở nói ngay: “Em hãy đợi đây, anh sẽ có ngay một trái tim người nữ cho em.” Dứt lời chàng trai chạy một mạch về lều.

    Lúc ấy người mẹ đang ngủ say. Người con trai lấy dao nhọn đâm thọc vào phía trái ngực người mẹ móc trái tim ra. Tay cầm trái tim còn nóng máu đỏ chảy ròng, người con trai chạy ào ào xuống biển. Vì vội vã người con trai bị vấp té, trái tim người mẹ văng ra cả thước.

    Vừa lúc người con trai lồm ngồm đứng dậy bước lại bên trái tim thì nghe thấy một tiếng nói dịu dàng âu yếm: “Té có đau không con trai của mẹ?”.[r32)]
    Đó là tiếng nói phát ra từ trái tim người mẹ!



    Tác giả bài viết: Thanh Thương Hoàng
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này