Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
2970 người đang online, trong đó có 252 thành viên. 07:17 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 45674 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Bài này hay và cảm động lắm.
    Last edited: 13/11/2013
  2. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Mẹ đã khóc vì món quà 20.10 của con.

    Mẹ khóc không bởi giá trị của món quà 20.10 mà vì những yêu thương trong sáng con đã gói gém trong đó dành cho mẹ.

    Mẹ nhớ ngày mang thai con, ba mẹ còn nhiều thiếu thốn. Chiếc áo đẹp dành đi tiệc mẹ cũng không dám mua, đôi giầy của ba mòn vẹt vẫn không dám sắm thêm đôi mới, chỉ vì tiết kiệm để chờ đón con ra đời. 5 năm liên tiếp sau đó cũng là những ngày sống vất vả, bởi con ốm yếu, cứ đau bệnh liên miên. Đồng lương công chức của ba chỉ đủ lo sinh hoạt phí, thuốc men cho con mẹ phải chắc góp từng đồng. Mẹ hay nghĩ sao số mình khổ, con trai không được khỏe mạnh, hiếu động như con người ta... “Sinh một đứa con nghèo 3 năm”, nhưng với mẹ, thời gian đó còn dài hơn nhiều quá. Có lẽ con cũng hiểu mẹ buồn nên bù lại con ngoan nhiều hơn những trẻ cùng tuổi khác. 5 năm mẹ chưa khi nào phải phiền lòng vì con khó bảo, cứng đầu. Con nghe lời mẹ, con dịu dàng cả trong khi khóc, và con thương ba mẹ rất nhiều.

    Còn nhớ năm ngoái, cả nhà dẫn nhau đi siêu thị nhân dịp con lên 8 tuổi. Những ngày gần cuối tháng 10, đâu đâu cũng giăng biển mẫu, quảng cáo rầm rộ chuẩn bị cho ngày Phụ nữ Việt Nam 20.10. Mẹ quanh năm không lui tới những nơi ồn ào náo nhiệt như thế nên nào có biết ngày đó có ý nghĩa gì. Thấy một nhãn hàng dầu gội đang làm chương trình tặng quà cho phụ nữ, mẹ đứng tần ngần từ xa nhìn, vừa muốn tiến lại gần tham gia vừa không dám. Con đến bên cạnh, níu tay mẹ hỏi nhỏ “mẹ có muốn được nhận quà như họ không?”. Mẹ cười, với mẹ, ngày nào cũng như thế, sinh nhật, lễ tết cũng vẫn là ngày bình thường, chỉ cần nhà mình luôn vui vẻ là đủ, quà cáp để làm gì. Rồi mẹ dẫn con đi đến chỗ ba. Khi đã bước đi, mẹ thấy con còn ngoái nhìn…

    [​IMG]
    Con đã là món quá 20.10 tuyệt vời nhất của mẹ rồi (ảnh minh họa)

    Một buổi tối, sau khi con đi học về, ăn uống và bài vở xong, mẹ bảo con ngủ sớm để hôm sau còn đi học. Con ngoan ngoãn về phòng tắt đèn ngủ. Đến khi mẹ chuẩn bị ngủ thì con rón rén bước vào, hai tay giấu sau lưng. Con ngập ngừng bảo có quà tặng mẹ. Mẹ ngạc nhiên quá, hỏi quà gì vậy? Con xấu hổ, thủ thỉ muốn dành cho mẹ sự bất ngờ cho ngày 20.10 nên con chờ đến giờ mới nói. Món quà của con được gói bằng miếng giấy kiếng màu xanh, thắt cái nơ nhỏ nhắn. Con chờ mẹ mở quà. Một chiếc nón vải rộng vành màu xanh vừa khít đầu mẹ…

    Con thấy mẹ phải đi chợ mỗi sáng rất nắng, mồ hôi nhễ nhại mà không có gì che chắn. Da mẹ sạm đen đi, tóc mẹ cũng khô hơn, con chưa đủ lớn để bảo vệ mẹ nên chiếc nón này sẽ thay con che chắn cho mẹ thật mát… Nghe con nói mẹ vui đến bật khóc. Mẹ ôm chầm lấy con vào lòng nước mắt giàn giụa. Con trai của mẹ, chỉ mới 8 tuổi mà đã có suy nghĩ như người lớn. Quý báu với mẹ hơn không phải là chiếc nón được con nhịn tiền ăn quà mỗi ngày để mua, mà là tình yêu con dành cho mẹ. Với mẹ, dù không có quà nhưng chỉ cần có con là đã hạnh phúc… Con bảo mẹ đừng khóc cũng đừng buồn vì nhà mình chưa đầy đủ, con sẽ ngoan, sẽ luôn học tốt để mẹ không bận lòng và sau này lớn lên, con nhất định sẽ là bờ vai cho mẹ tựa… Lời nói của con làm mẹ thấy với mình, mỗi ngày như ngày 20.10 vậy…

    Con còn bảo, mỗi năm, không chỉ 20.10 mà vào bất cứ dịp lễ lạc, sinh nhật, ngày kỷ niệm nào cũng sẽ làm cho mẹ bất ngờ, dù khi con đã lớn cũng không thay đổi. Con có biết, con chính là món quà 20.10 lớn lao và quý giá nhất trong đời của mẹ không…
  3. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  4. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Bài này nghe hoài mà vẫn rung động, Thanh Ngân sáng tác và hát có hồn lắm.
    Last edited: 13/11/2013
  5. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    [​IMG]

    Ủng hộ 2 tay 2 chân luôn !

    [​IMG][​IMG][​IMG]


  6. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  7. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Blog radio - "Nhật ký của mẹ" làm bật khóc lòng con - Lương Đình Khoa



    http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhat-Ky-Cu...

    Có một khoảng cách vô hình cứ lớn dần lên theo năm tháng giữa Mẹ và con, mà con vô tình cho đó là điều hiển nhiên: Những ngày đầu tiên đến lớp, người mẹ nào cũng nắm tay con, thậm chí không có mẹ đưa đi, con không muốn đi học. Rồi bất giác một lúc nào đó, con thấy tự mình có thể đến trường mà không cần đến bàn tay của mẹ đón đưa...


    Có những ngày biết bao chuyện vui buồn ở trường, tối tối con thường sà vào lòng mẹ, thì thầm kể cho mẹ nghe. Nhưng sẽ đến một ngày, mọi vui buồn nếm trải con không còn muốn sẻ chia, giữ nó cho riêng mình hoặc tự tình cùng trang nhật ký cá nhân. Mẹ không còn là chiếc ngăn kéo đựng những vui buồn, và cả những lời khuyên hữu ích cho con.


    Có một ngày, mẹ thấy con làm điều gì đó không đúng với cậu bạn thân, với người bạn gái của con, con vội vàng tìm cách thanh minh, xin lỗi. Nhưng về nhà khi con phạm những sai lầm, con coi đó là điều hiển nhiên, con có quyền ngụy biện và sẵn sàng lớn tiếng cãi lại mẹ cha; và dù một lúc nào đó con hiểu được ra, thì lời xin lỗi cha mẹ có lẽ cũng thật rụt rè, khó khăn.


    Không phải cha mẹ cần con nói lời xin lỗi. Lòng mẹ đau, rất đau khi những khoảng cách vô hình cứ lớn dần lên như thế, và con đã tự bứt mình ra khỏi quỹ đạo của mẹ cha, tự tìm kiếm, xây dựng cho mình những nhân sinh quan riêng giữa cuộc đời bộn bề được mất đúng sai...


    Nhưng bởi con là cuộc đời của mẹ của cha, nên dẫu có những muộn phiền, cách xa thì rồi tất cả cũng bị xóa mờ , tan biến đi giữa lòng mẹ bao dung. Những lỗi lầm cuộc đời của con, mẹ sẵn sàng rộng mở thứ tha, và dù bước chân con có đi xa đến chân trời nào, thời gian đổ đầy hư hao trên mái tóc màu sương muối, xếp từng vết chân chim trên khóe miệng, đôi mắt, đôi tay, thì yêu thương nơi trái tim mẹ vẫn luôn tràn đầy, vẫn gửi vào gió mây đồng hành và sưởi ấm trên mỗi lối con đi cùng những lời nguyện cầu của một tình yêu thương chưa khi nào vơi cạn.
    - Trích bài cảm nhận của LƯƠNG ĐÌNH KHOA về ca khúc NHẬT KÝ CỦA MẸ - [};-
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  9. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Last edited: 13/11/2013
  10. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Đẻ con xong mẹ mất luôn bạn bè

    [​IMG]Tôi đã từng có một hội bạn gái rất thân thiết từ ngày còn học đại học. Chúng tôi chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện, từ việc anh người yêu hôm trước làm lành thế nào, đến chuyện mái tóc này đi làm đẹp ở đâu. Vậy nhưng, đến khi tôi là người “nổ phát súng đầu tiên” có con. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như xa dần với những cô bạn của mình. Tôi bắt đầu không biết phải nói chuyện gì với họ. Thay vào đó, tôi lại chơi cùng những cô bạn mới, cũng là những người mẹ như tôi. Cuộc sống bạn bè quả thật thay đổi kể từ khi sinh con. Tại sao lại như vây?

    Rất nhiều cô bạn của tôi đến thăm con trai tôi khi bé mới sinh được vài ngày, đầy tháng cũng có đến chơi. Vậy nhưng từ sau lần đấy, những cuộc gặp của chúng tôi thưa thớt dần. Tôi chỉ biết nói chuyện bỉm, chuyện sữa, chuyện giáo dục con ra sao, đi nhà trẻ hôm nay thế nào. Các bạn tôi cũng rất yêu trẻ con, nhưng họ không thể mãi bàn với tôi về một chủ đề mà họ “không chuyên”. Họ trách tôi mải làm mẹ mà quên đi bạn bè. Thực lòng tôi rất buồn. Vậy nhưng có ở vào địa vị của những bà mẹ, ta mới thấy chơi với những người bạn chưa có con rất khó duy trì.

    [​IMG]
    Cuộc sống một mẹ một con khiến tôi có nhu cầu giao lưu với những bà mẹ khác hơn là những cô bạn chưa con cái (ảnh minh họa)

    Khi con tôi mới 1,2 tháng tuổi, bé quá nhỏ và không thể đưa đi đâu. Nhiệm vụ của một bà mẹ như tôi là phải luôn túc trực bên con 24/24. Đối với những chị em cho con bú, việc đi xa con quá 1 tiếng thậm chí còn là điều “bất khả thi”. Chính vì vậy, tôi không gặp bạn bè lúc con 1,2 tháng.

    Khi con tôi được 3,4 tháng tuổi, bé bắt đầu biết lật lẫy, biết ngồi dựa và quan trọng nhất là bắt đầu biết…mút đồ. Việc đưa con đi gặp gỡ bạn bè quả thực khó khăn khi bé chưa muốn ngồi cũng chẳng muốn nằm. Tôi phải luôn tay bế con và điều này quả thật gây cản trở cho việc trò chuyện của tôi với các cô bạn. Vậy nên lúc con 3,4 tháng tuổi, tôi không thể gặp bạn bè.

    Đợi con lớn lên một chút, bé bắt đầu biết bò, bắt đầu tập đi và quan trọng nhất là bắt đầu biết phá phách. Những cuộc gặp gỡ với bạn bè ở quán café đương nhiên sẽ bị loại ngay khỏi đầu tôi. Chẳng ai lại muốn bé phá hỏng hết những cái cốc và đĩa ở nhà hàng, mút chùn chụt cái bàn ăn hay bò lồm ngồm trên cái sàn đầy bụi bặm. Nhân viên quán hẳn sẽ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Vậy là tôi không thể gặp bạn bè lúc bé tập đi.

    Khi con đã biết chạy, bạn tôi vui mừng mới tôi đến nhà bạn chơi. Vậy nhưng cô ấy lại chẳng có con. Tức là nhà cô nàng chẳng có những dụng cụ bảo vệ trẻ em: không cũi, không thanh chắn cầu thang, không chặn cửa, chặn tủ. Vậy là thay vì ngồi nói chuyện với bạn, tôi lại phải chạy loạn lên để lôi kéo con mình khỏi gặm xé những quyển tạp chí của bạn, cộc đầu vào thành bàn ăn, lục tung ngăn kéo quần áo, lôi những cái đĩa CD ra nghịch. Chưa kể, vì không có con nhỏ, nhà của bạn tôi đầy những vật dụng nhỏ trang trí lặt vặt. Chúng rất đáng yêu nhưng dưới con mắt của một bà mẹ có con nhỏ thì đó quả thật là những “vũ khí nguy hiểm tiềm ẩn”. Bé có thể bỏ vào miệng và bị hóc, nghẹt thở bất cứ lúc nào. Bạn tôi chưa có con. Cô bạn có thể rất yêu trẻ con, tuy nhiên chắc chắn, cô nàng cũng sẽ phát mệt và không thể tưởng tượng nổi ngôi nhà khi có một đứa trẻ con 2 tuổi phá thì sẽ ‘khủng khiếp’ đến thế nào. Viễn cảnh này khiến tôi rất “ngại”. Một lần nữa, khi con biết đi, tôi vẫn chưa thể gặp bạn bè.

    Nhiều người cũng khuyên tôi, hãy dành thời gian riêng cho bản thân, hãy để con cho ông bà trông, cho chồng chăm sóc, để bản thân được nghỉ ngơi và thư giãn. Thực sự, không phải tôi quá bện con hay con quá quấn mẹ. Vậy nhưng sau những thời gian vât vả quay cuồng với con, nếu có được nghỉ, điều duy nhất tôi muốn làm cũng chỉ là ngủ một giấc thật sâu và thật thoải mái.

    Vậy là cứ như thế, tôi mất dần liên lạc với những người bạn gái ngày xưa của mình. Đôi khi, giữa những bộn bề của cuộc sống con cái, tôi lại thấy bản thân mình và phụ nữ thật đã hi sinh quá nhiều. Tôi không biết có nhiều chị em giống tôi hay không. Bỏ qua những cuộc vui, bỏ qua những mối quan hệ ngoài xã hội, bỏ qua những tháng ngày thiếu nữ vô tư để toàn tâm toàn ý dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tôi tin rằng bạn bè tôi rồi cũng sẽ thông cảm cho tôi. Và tôi sẽ chờ, đến một ngày họ trở thành mẹ, để tôi lại vui mừng chào đón họ, đến với Thế giới của những bà mẹ.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này