Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3786 người đang online, trong đó có 376 thành viên. 12:44 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45685 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097

    Ngày xưa, khi có ai hỏi con: “Bố làm nghề gì ?” …. Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ.

    Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội.

    Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là “Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận”

    Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố…


    [​IMG]
  2. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Nếu như ông bố này có đứa con trai, có lẽ không đến nỗi buồn như vậy nhỉ?
  3. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Các chàng trai nên đọc.

    [​IMG]
    Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại. Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng. Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng (như một số blog radio đã nói) khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không? Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm. Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính. Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con. Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.[​IMG]
    Last edited: 16/12/2013
  4. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Dã man cô con dâu. :((:((:(( Anh chồng vô tâm. :((:((:((

    Chuyện một dâu phố xem mẹ chồng như ô sin

    Liên hớn hở khoe với đám bạn: “Từ ngày bà già chồng tao lên ở cùng, tao rảnh tay chẳng phải làm gì. Đúng là dân quê ngu dốt, tao nói gì đều nghe theo, đỡ phải mướn ô sin”.
    Đang hào hứng với câu chuyện, Liên liền nháy mắt cho đám bạn im lặng rồi cầm máy lên ngọt ngào với Thắng: “Em đang đi chợ mua đồ về tẩm bổ cho mẹ. Dạo này nhìn mẹ gầy quá!”.

    Rồi tỏ như quan tâm, Liên hỏi chồng mình là mẹ thích ăn gì, có bị dị ứng hay kiêng khem gì không khiến Thắng lâng lâng hạnh phúc. Trong khi đó, đám bạn Liên được dịp cười khoái chí.

    Chờ đến khi cô cúp máy, cả đám tụm lại hỏi dồn: “Mày không sợ bà già mách lại chồng mày hả? Sao liều thế?” thì Liên tự tin đáp ngay: “Tao đã dằn mặt bà ta từ đầu rồi. Thắng muốn thăng tiến thì phải nhờ bố tao mà. Tao chỉ cần nói nếu bà ấy sống không biết điều, hay bép xép thì coi chừng sự nghiệp và hạnh phúc của con trai. Bà ta câm như hến luôn”.

    [​IMG]
    Giờ bà vẫn còn nhớ khuôn mặt đáng sợ của con dâu khi vứt thẳng cái áo của cô ta vào mặt bà (Ảnh minh họa)Bạn bè xuýt xoa, nể phục chừng nào, Liên cười nắc nẻ chừng đó: “Chứ tụi mày nghĩ bỗng dưng tao rước bà từ quê lên làm gì. Vì tao đang cần thuê ô sin. Tính đi tính lại thấy bà là được nhất, đỡ tốn tiền công lại không lo thuê phải phường trộm cắp”.

    Ai cũng sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng Liên thì khác. Dù là dâu phố nhưng cô sốt sắng bảo chồng gọi mẹ anh lên ở chung, mục đích là để phụng dưỡng mẹ. Hơn nữa, bố anh mất sớm, còn mình mẹ dưới quê cũng tội nghiệp.

    Nghe vợ thủ thỉ vậy, Thắng vui mừng gọi điện khoe với anh em, họ hàng nói vợ mình là con dâu có hiếu, muốn phụng dưỡng mẹ. Sau đó anh tức tốc về quê đón mẹ lên. Anh đâu ngờ những chuỗi ngày tiếp theo, anh đã đưa mẹ vào một cuộc sống thật tăm tối.

    Lúc đầu, thấy mẹ chồng lên, tay xách nách mang quà quê, Liên chạy đến đon đả, lấy nước mời mẹ, rồi nói ngọt xớt: “Mẹ cứ xem đây như nhà mình. Anh Thắng đi làm cả ngày, có mẹ bầu bạn con cũng đỡ buồn”. Bà Tâm nghe thế cũng mát lòng, bà gọi điện thủ thỉ với con gái nói anh trai Thắng của nó vậy mà có phước, lấy được vợ hiền, dâu thảo…

    Nhưng bà liền chưng hửng khi ngay ngày hôm sau, thấy Liên vắt chân lên ghế rồi quát: “Sao còn đứng đấy, lấy chổi quét nhà đi chứ, bà tính ăn không ở không đấy hả?”. Bà chưa kịp phản ứng gì thì Liên tiếp luôn: “Lật bài ngửa thẳng với nhau nhé. Tôi sẽ cho bà ở trong căn nhà này, đổi lại bà làm mọi việc nhà và quan trọng nhất là không được bép xép lại với anh Thắng”.

    Bà Tâm choáng váng, bà không thể tin được sự thay đổi chóng mặt của Liên. Vốn tính hiền lành, lại ở quê quen làm lụng nên bà không cự nự gì chuyện làm vịêc nhà. Nhưng bà thấy buồn vì cách ứng xử hỗn xược của con dâu.

    Bà quét nhà, đến chỗ Liên đang ngồi thì Liên vừa đưa chân lên để bà cúi xuống quét, vừa luôn miệng nói: “Bà biết không? Tôi nghe bố mình nói sắp có quyết định bổ nhiệm anh Thắng lên phó giám đốc. Bà biết đó là nhờ công sức của ai không? Nên sống cho biết điều đấy”.

    Nghe đến đó, bà Tâm hiểu rằng đó là một lời đe dọa của con dâu. Bà sẽ phải vừa phải làm ô sin dọn dẹp, vừa phải biết kín miệng. Như thế tương lai con trai bà mới không bị ảnh hưởng.

    Sáng bà dậy từ sớm, nấu đồ ăn sáng cho con trai. Liên cũng nhanh nhảu vờ phụ bà nấu nướng. Nhưng chỉ cần Thắng bước ra khỏi nhà, Liên cũng sửa soạn ra ngoài café, mua sắm… và không quên dặn dò: “Bà nhớ lau sàn nhà, đi chợ nấu nướng, nhưng đừng nấu nhiều đồ béo, tôi đang giảm cân. Bà liệu mà làm, anh Thắng có gọi điện về, bà biết trả lời sao rồi đúng không?”.

    Bà Tâm thở dài, giờ bà vẫn còn nhớ khuôn mặt đáng sợ của con dâu khi vứt thẳng cái áo của cô ta vào mặt bà. Lý do chỉ vì bà quên là phẳng nó trước khi Liên ra ngoài uống café với đám bạn. Bà lật đật định đem đi là thì con dâu bà quát: “Bà đúng là vô dụng!”, rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

    Nghĩ đến con trai, bà mới nhịn đến bây giờ. Nhưng bà thấy hối hận vì lỡ chân bước lên thành phố. Ở nhà con trai, con dâu nhưng bà chẳng khác nào người dưng.

    Mọi chuyện có lẽ cứ thế trôi đi nếu không có lần Thương - con gái bà lên thăm, rồi sốc khi thấy cảnh mẹ mình lụi hụi lau nhà. Trong khi đó bà chị dâu ngồi vắt chân lên ghế ăn bánh. Đã vậy, Thương thấy chị dâu còn đay nghiến liên hồi: “Biết vậy tôi thuê ô sin còn đỡ hơn bà. Đúng là cái thứ nhà quê, bà đừng có bỏ bộ áo quần rách rưới của bà vào giặt chung với đồ của tôi. Ôi cái mùi thật ghê tởm”.

    Nghe đến đây, không chịu nổi, Thương chạy ùa tới đỡ lấy mẹ, đau xót nói: “Đây là cảnh sung sướng mà mẹ kể với con về cô con dâu hiền thảo đó hả?”.

    Liên còn chưa hết há hốc mồm vì sự xuất hiện đột ngột của em chồng thì cô càng tá hỏa khi thấy Thương hét lên trong gọi điện với Thắng: “Em sẽ đem mẹ về nhà em. Anh về mà xem cô vợ quý hóa của anh vừa vứt miếng bánh xuống sàn nhà để mẹ lau sạch đấy. Cô ta đối xử với mẹ còn hơn cả ô sin, vợ chồng anh có còn là con người không thế?”.

    Liên nài nỉ Thương ở lại, cố thanh minh tất cả chỉ là hiểu lầm, rồi sau đó quay sang mẹ chồng van xin: “Mẹ giải thích cho em hiểu đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà, đâu cần làm to chuỵện. Anh Thắng…”.

    Nghe nhắc đến Thắng, bà Tâm cự nự, rồi chống chế giùm Liên vì lo cho hạnh phúc con trai , bà sợ mình sẽ là người phá vỡ gia đình, tương lai con nhưng Thương một mực đưa mẹ đi.

    [​IMG]
    Mọi chuyện có lẽ cứ thế trôi đi nếu không có lần Thương - con gái bà lên thăm, rồi sốc khi thấy cảnh mẹ mình lụi hụi lau nhà (Ảnh minh họa)
    Thắng đi làm về thẳng nhà em gái nghe Thương kể hết mọi chuyện, còn mẹ mình cứ lặng lẽ ngồi khóc, rồi luôn miệng cầu xin anh: “Cái Liên nó không cố ý đâu, con đừng gây chuyện mà phá hỏng gia đình, tương lai. Mẹ không sao mà”.

    Thắng đau đớn nhìn mẹ, anh thấy mình thật ngu xuẩn khi để mọi chuyện ra nông nỗi này. Mặc dù Thắng từng nghe hàng xóm đôi lần kể về cách ứng xử hỗn xược của vợ với mẹ chồng. Nhưng nghĩ người ta ghen tị, nhiều chuyện, hơn nữa Liên lúc nào cũng tỏ ra có hiếu với mẹ nên anh luôn bỏ qua.

    Vừa thấy Thắng về nhà, Liên đã chạy tới lu loa, khóc lóc, kể lể. Nhưng Thắng gạt ra ngay và thẳng thừng nói: “Cô bỏ lớp mặt nạ đi được rồi đấy. Tôi cần mẹ, chứ không cần cái chức phó giám đốc của bố cô”.

    Thắng đưa đơn ly hôn cho Liên rồi bỏ đi, mặc cho Liên tiếp tục gào khóc.
    (st)
    baovelephai, Hoa_Simdungnanlamlai thích bài này.
  5. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Không nên sống như vậy.
  6. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Cũng đừng nên quá tin theo những bài viết kiểu này !
    Các phóng viên chịu áp lực từ tòa soạn phải có bài để đăng và phải câu được khách...
    Thành ra người ta phải gia thêm mắm muối mì chính... cả chanh ớt vào câu chuyện cho hay !

    :-":-":-":-":-":-"
  7. baovelephai

    baovelephai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/11/2011
    Đã được thích:
    8.853
    Đúng vậy, chỉ là truyện ngắn mà. Chỉ khi nào trên đầu trang ghi là : "Đây là câu chuyện có thật" thì mới có thể thôi.
  8. NhaQueDepLe

    NhaQueDepLe Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    03/12/2013
    Đã được thích:
    272
    Cổ tich Giáng Sinh

    Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót ...và những bông hoa rực rỡ...Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len, dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.

    Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi. Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu yếm vỗ về: “Đừng nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái ạ. Chúng ta chỉ cầu mong có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé không tin rằng ông già Noel có thể quên cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh, cô đặt đôi giày trong lò sưởi và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ nhìn vào đôi giày của con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu buổi sáng hôm sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được.

    Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi giày. Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho cô bé một món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong chiếc giày, có lẽ vì đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy múa vì vui mừng và ôm chặt con chim nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông già Noel không quên con và đã mang đến cho con món quà ý nghĩa này!”. Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó ăn. Con chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa xuân đến, cô bé mở lồng cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu bay xa, cứ loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức giấc bởi tiếng hót líu lo bên ngoài song cửa sổ....

    Bà mẹ nhìn con trong niềm hạnh phúc vô bờ...Vì không muốn làm con thất vọng, bà đã vào rừng đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay ông noel tặng con, và đã gặp chú chim sắp chết vì lạnh và đói này....
    (st)
    Hoa_Sim, phongthuyBDSdungnanlamlai thích bài này.
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Cô này đáng phải thay thế bé này này,ngồi ăn bốc bải ko có ai chăm nom cho nó ...tự hào x-(
    [​IMG]

    Tự ăn thế này sẽ ko sợ bị bảo mẫu bạo hành,thương em quá :((
    Hoa_Sim, BongHongGai81dungnanlamlai thích bài này.
  10. BongHongGai81

    BongHongGai81 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/11/2013
    Đã được thích:
    3.078
    Xúc động với bộ ảnh người đàn ông góa vợ và con gái nhỏ


    (Dân trí) - Để tưởng nhớ đến người vợ quá cố, một người đàn ông sống tại Mỹ đã tái hiện lại bộ ảnh của mình, nhưng lẫn này là với cô con gái nhỏ 3 tuổi. Bộ ảnh đã gây xúc động mạnh cho người xem và lan truyền nhanh chóng trên Internet.

    Ben Nunery (34 tuổi, sống tại bang Ohio, Mỹ) cùng vợ của mình, Ali Nunery, mua một căn nhà mới vào 4 năm về trước, ít ngày khi 2 người kết hôn. Do vậy, họ đã quyết định thực hiện một bộ ảnh cưới đặc biệt ngay bên trong căn nhà mới, và họ hy vọng sẽ cùng nhau lấp đầy những bức ảnh hạnh phúc lên tường của căn nhà khi về già.


    Chị gái của Ali, Melanie Pace, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã giúp họ thực hiện bộ ảnh cưới ngay trong căn nhà mới.


    [​IMG]

    Gia đình hạnh phúc của Ben và Ali trước khi cô qua đời vào năm 2011


    Tuy nhiên, hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ kéo dài không lâu khi Ali qua đời vì căn bệnh ung thư phổi hiếm gặp vào năm 2011 ở tuổi 31, để lại người chồng Ben Nunery và đứa con gái 3 tuổi của họ, Olivia.


    Hiện tại, Ben Nunery cùng con gái chuẩn bị dọn đến một căn nhà mới, tuy nhiên trước khi chuyển đi, Ben đã muốn làm một điều gì đó để tưởng niệm đến người vợ của mình, người đã cùng anh trải qua những tháng năm hạnh phúc trong căn nhà cũ. Do vậy, Ben Nunery đã quyết định tái hiện lại bộ ảnh cưới, nhưng lần này, anh chụp cùng với con gái 3 tuổi.


    “Rời khởi căn nhà là một sự thay đổi lớn trong cuộc đời tôi và Olivia, do vậy tôi nghĩ phải làm một điều gì đó đặc biệt để kỷ niệm trước khi rời đi”, Ben chia sẻ trên blog.


    Xuất hiện trong bộ váy hồng thay vì váy cưới màu trắng như mẹ của mình, cô bé Olivia đã tái hiện lại sinh động người vợ đã quá cố của Ben, với những góc chụp, ánh mắt mà cô bé dành cho cha của mình.


    Chị dâu của Ben, Melanie Pace, là người giúp Ben tái hiện lại bộ ảnh cảm động này.


    “Một cảm giác thật vui và kỳ lạ khi tôi cùng con gái thực hiện bộ ảnh đó”, Nunery cho biết. “Đây là những kỷ niệm cuối cùng nhưng rất đáng nhớ của tôi trong ngôi nhà đó”.


    Bộ ảnh và câu chuyện cảm động của Ben đã nhanh chóng lan truyền trên Internet. Nhiều người sau khi xem bộ ảnh cho biết đã không cầm được nước mắt, nhất là trước ánh mắt thơ ngây của cô bé Olivia.


    Tuy nhiên, Ben cho biết bộ ảnh của mình không nhằm mục đích mô tả một cuộc sống “đau buồn, mất mát và tổn thương”, mà thay vào đó Ben muốn cho mọi người thấy một cuộc sống hạnh phúc giữa cha và con gái.


    Xem bộ ảnh đầy xúc động của Ben và con gái Olivia, so sánh cùng bộ ảnh cưới của anh và người vợ quá cố của mình:


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một vài bức ảnh đẹp khác giữa Ben và con gái trong căn nhà cũ nhiều kỷ niệm:


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    Phạm Thế Quang Huy
    dungnanlamlaiHoa_Sim thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này