Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
5051 người đang online, trong đó có 418 thành viên. 23:14 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
Chủ đề này đã có 45586 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  2. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Niềm vui của mẹ

    Giờ ra chơi. Anh vừa bước chân tới cửa phòng giáo viên thì nghe tiếng reo :
    - A ! Đã quá ! Hôm nay được ăn thịt.
    Tiếng reo như viên sỏi ném xuống ao. Nó tạo ra những vòng sóng. Những vòng sóng cứ lan rộng … lan rộng… lan rộng… Chẳng mấy chốc mà phòng giáo viên trở thành cái chợ. Người ta bỗng vui như lũ trẻ con được người lớn cho ăn viên kẹo. Người ta cứ quanh quẩn bên miếng thịt mới chỉ có trên tấm bảng thông báo của công đoàn. Người về trước nhờ người về sau lấy dùm – dặn đi dặn lại ý chừng sợ bạn quên.

    [​IMG]

    Thịt.Thịt. Thịt. Sao mà nó hấp dẫn đến thế nhỉ. Trong nháy mắt, nó làm cho những con ma đói quên đi cái thân phận tôi đòi mạt hạng của mình. Tiếng reo kia bất giác khiến người ta liên tưởng đến tiếng chuông thí nghiệm của Pavlov. Những ngấn cổ trồi lên, ngụp xuống. Nước bọt bắt đầu ứa ra trong vòm miệng.Những cái dạ dày lép kẹp bắt đầu cồn cào. Mấy củ khoai mì, khoai lang lót dạ sáng sớm chẳng đủ sức bám vào thành ruột. Rồi những nồi thịt kho thơm lừng , những miếng thịt ba rọi thái mỏng như lưỡi lam cuốn với bánh tráng kèm đủ loại rau thơm , những miếng thịt gà vàng nhậy nằm san sát trên đĩa sứ trắng muốt… của quá khứ – một quá khứ chẳng xa xôi gì cho lắm, chỉ cách đây ba bốn năm thôi mà hễ cứ mở miệng ra thì người ta gọi ngay là “ ngày xưa”- hiện ra trước những cặp mắt lờ đờ lờ đờ.
    “11 giờ hôm nay có thịt”. Hàng chữ khiêm tốn nằm ở một góc nhỏ trên bảng thông báo của công đoàn. Nó gần như bị đè bẹp bởi những thông báo thi đua chào mừng này kia đó nọ được viết nắn nót, bay ****, có kèm theo hoa hòe hoa sói. Ấy vậy mà mọi người vẫn nhận ra một cách nhanh chóng. Nếu khi đọc những thông báo kia người ta nổi da gà, sởn gai ốc thì hàng chữ nhỏ này lại là một dòng suối mát ngọt và tự nhiên nổi bật hẳn lên. Cứ lâu lâu một lần, hàng chữ như thế lại xuất hiện. Khi thì thịt, khi thì cá, lúc vỏ xe, lúc vải mùng của phụ nữ… Mỗi khi bước vào phòng giáo viên, ai cũng nhìn lên cái bảng đó với mục đích tìm xem có hàng chữ như vậy hay không. Nếu có thì lại vang lên những tiếng “ố”, “ồ’’, “à”… Và hôm nay cái hoạt cảnh ấy lại tái diễn.
    Nhìn hoạt cảnh đó lòng anh không khỏi chạnh lòng xót xa. Tuy nhiên, ngay chính bản thân anh giờ phút này cũng dấy lên một niềm vui khi nghĩ đến cái miếng-thịt- chưa-có kia. Và trước mắt anh, hình ảnh người mẹ già ốm yếu lại hiện ra rõ mồn một. Mẹ đang cần chút ít protein để sống lắt lay trong thời kỳ “ trời đất nổi cơn gió bụi”.
    Giờ này chắc mẹ đang cặm cụi bên cái máy se đay trước bức tường vôi loang lổ. Tiếng rè rè của guồng đay là một nhạc khúc êm ái ngọt ngào ngợi ca tấm lòng mẹ bao la.Đối với anh, mẹ thật vĩ đại. Mẹ là tất cả. Nhiều lần anh đã nước mắt lưng tròng khi thấy mẹ cứ tàn tạ dần đi mà anh thì bất lực không thể ngăn chặn được bàn tay tàn độc của thời thế. Trưa nay, nhất định anh sẽ làm cho mẹ món ăn mà mẹ ưa thích. Anh tự nhủ và theo chân các bạn đồng nghiệp lên lớp khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã hết.

    Cuối cùng thì anh cũng mang được miếng thịt hiếm hoi về nhà. Vừa thấy anh ở cửa, mẹ đã lo lắng hỏi :

    - Hôm nay có chuyện gì không mà con về trễ thế ?
    - Dạ, không có chuyện gì đâu, mẹ ạ. Con ở lại để chờ lấy thịt.
    - Thịt hả ?
    Câu hỏi chất chứa niềm vui của mẹ làm anh nao lòng.
    - Vậng. Hôm nay có thịt. Mẹ chịu khó chờ con một lát, con làm món thịt áp chảo cho mẹ nha.
    - Cha bố anh.
    Mẹ cười và âu yếm nhìn đứa con đã ngoài ba mươi mà lúc nào cũng như còn nhỏ bé lắm. Anh chạy vội vào bếp không kịp thay đồ. Đã trưa rồi. Phải làm ngay để mẹ khỏi đói bụng và nhất là chiều nay anh còn mấy tiết nữa. Anh lọc mỡ và da để riêng. Phần này dùng làm món ăn cho người em đang học tập cải tạo. Xong xuôi, anh ướp ngũ vị hương và nước mắm. Trong lúc đợi cho gia vị ngấm vào thịt, anh trở ra nhà ngoài.
    Anh thấy mẹ đang cặm cụi vá lại miếng rách trên cái áo sơ-mi màu cháo lòng của anh. Tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng mẹ vẫn còn tinh mắt lắm. Mẹ xỏ kim thoăn thoắt mà không cần kính. Chả bù cho anh, thỉnh thoảng mẹ nhờ xỏ kim thì cứ loay hoay mãi mà không được, khiến mẹ phải thốt lên : “Thôi đi, ông tướng ! Để đó cho tôi ! Bảo lấy vợ mãi mà không chịu. Mai này tôi chết đi thì sao ?” . Anh chỉ biết cười trừ. Bố qua đời từ lâu. Em trai đi học tập gần năm năm rồi. Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, hai mẹ con quấn quýt đùm bọc nhau sống cho qua ngày tháng đoạn trường chờ ngày đứa em trở về. Nhìn mái tóc muối tiêu của mẹ, mắt anh cay cay. Anh gọi : “ Mẹ !”. Mẹ ngửng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống. Những ngón tay gầy cứ đưa lên, đưa xuống nhay nháy. Mẹ biết anh chỉ gọi như thế thôi. Đó là thói quen của anh mỗi khi muốn bày tỏ cảm xức với mẹ. Đối với anh, chỉ cần gọi một tiếng : “Mẹ !” thôi thì bao nhiêu phiền não bay biến ngay tức khắc và tâm hồn anh ấm áp vô cùng. Anh cảm thấy mình bé nhỏ lại (và anh thích được nhỏ bé lại) khi ở bên mẹ.
    Đang miên man với những ý nghĩ thân thương ấy, anh bỗng nghe một tiếng “kịch” từ trong bếp vọng ra. Anh hét toáng lên : “Thôi rồi ! Con mèo !”. Anh chạy thục mạng vào bếp. Trời ơi ! Đĩa thịt mà anh đã cẩn thận đậy bằng cái rá lớn, bên trên đè lên bằng một cái búa tạ và một con dao chẻ củi lúc này trống trơn. Cái rá rơi lăn lóc dưới đất. Cái búa và con dao cũng nằm im bất động cạnh đó. Thôi, thế là hết. Anh hết còn được ngắm niềm vui của mẹ khi gắp miếng thịt khiêm tốn vào bát, miệng không ngớt khen ngon. Mẹ chỉ ăn một miếng lấy lệ, còn lại, mẹ gắp cả cho anh. Hai mẹ con cứ gắp qua gắp lại cho nhau. Và bữa cơm trôi đi trong nước mắt. Lúc này đây, nhìn cái đĩa trống trơn trước mặt, nước mắt anh cứ tự nhiên tuôn ra. Con mèo khốn kiếp ! Anh nguyền rủa.
    Đó là một con mèo hoang không biêt từ nơi nào trôi dạt đến. Từ khi nó xuất hiện, cuộc sống của người dân chốn bùn lầy nước đọng này bỗng nhiên bị xáo trộn. Nhà nào cũng bị nó đến “viếng” ít nhất một lần trong ngày. Những con cá khô, những con cá ươn, những miếng thịt ôi…- những thứ mà phải xếp hàng cả ngày trời mới mua được; và thường chỉ dùng để làm món ăn bổ dưỡng cho người già yếu, bệnh tật thôi – cho dù được “bảo vệ” kỹ cách nào chăng nữa cũng không thể thoát khỏi nó. Thoắt ẩn thoắt hiện. Nó là một con hồ ly tinh. Đêm đêm, nghe tiếng kêu của nó, người yếu bóng vía không khỏi rùng mình sợ hãi. Người ta đã tìm đủ cách mà vẫn không thể trừ khử được nó. Nó đã thực sự trở thành ác mộng cho cư dân nơi đây. Mày sẽ biết tay tao. Anh đe dọa nó. Đe dọa kẻ thù mà mình biết chắc rằng khó có thể (hoặc không thể) đụng đến là biện pháp tự an ủi của người cô thân cô thế. Dân đen luôn luôn cô thân cô thế. Mày sẽ biết tay tao. Mày sẽ làm gì tao nào ? Nếu nó hỏi anh như thế thì anh sẽ trả lời nó ra sao nhỉ ? Tao sẽ giết mày. Mày giỏi thì giết tao đi ! Mày thách tao à ? Ừ, tao thách mày đó. Giữa lúc anh đang đóng vai Don Quichotte đánh nhau với cối xay gió thì mẹ anh bước vào. Bà cười cười :
    - Mèo ăn mất rồi hả con?
    - Vâng ạ.
    Anh trả lời một cách yếu ớt.
    - Thôi, bỏ đi ! Không ăn lúc này thì ăn khi khác. Ăn cơm đi kẻo trưa quá rồi. Mà chiều nay con còn phải đi dạy nữa đấy.
    Hai mẹ con ngồi xuống bên mâm cơm lỏng chỏng một đĩa rau muống luộc và một cái trứng vịt luộc dầm nước mắm vừa dùng để chấm vừa dùng để làm món mặn. Anh nhai trệu trạo. Bỗng anh nghe phát ra từ miệng mẹ tiếng” cách”. Bà dừng nhai và kín đáo nhả miếng cơm ra. Lòng anh nhói đau. Lúc này gạo khi thì ẩm mốc, lúc đầy sạn, đầy hạt cỏ. Mẹ anh đã tốn nhiều thì giờ cho việc làm sạch, nhưng không thể hết được. Tội nghiệp cho hàm răng chiếc rụng, chiếc lung lay của người già. Anh không dám nhìn mẹ nữa. Anh lùa nhanh miếng cơm vào miệng và lật đật đứng lên : “Con mời mẹ xơi cơm ạ”. Mẹ không nói gì cả chỉ ái ngại nhìn anh.
    (st)
    Anhdo, themoon1407, ILikeYou703 người khác thích bài này.
  3. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Mẹ và vợ chọn ai ?

    Con dâu nói : “Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?” Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.
    Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn !”
    “OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ : “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”
    Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”
    Con trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”
    Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì : “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .
    Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ :
    “Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao ?”
    Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.
    Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.
    “Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao ?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.
    “Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.
    Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.
    Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.

    [​IMG]
    Mẹ và vợ chọn ai ?

    Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.
    Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.
    “Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.
    Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.

    Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi !
    Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt : “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi ! Mẹ đừng có đi mẹ ơi !” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……
    Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.
    Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.
    Một chiếc huy chương —– đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI” ; Một quyển từ điển Anh – Việt —– đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh ! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?
    “Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.
    “Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.
    “Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới !”
    Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.
    “Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ !”
    “Anh tỏ thái độ gì vậy hả ? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức !”
    “Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao ? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao ?”
    Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường.
    Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.
    Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói : “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ !”
    Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.
    “Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi !”
    Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói : “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi…”
    (st)
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14074 người khác thích bài này.
  4. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  5. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  6. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
  7. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
    Các bà mẹ có được những đứa con biết nhớ đến mẹ ,yêu thương mẹ ,báo hiếu mẹ thì quả là người có hạnh phúc lớn lao.
    Lúc nào rảnh mình xin viết 1 bài về chủ đề "trẻ cậy cha,già cậy con" hiểu và làm thế nào cho đúng[};-
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14075 người khác thích bài này.
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Đúng, em chỉ cần tiền =((


    “Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.”

    Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.


    Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.
    Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.
    ***
    Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.
    Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.
    Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.
    ***
    4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.
    ***
    Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.
    Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.
    Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.
    Người chồng của cô kia ư? Hạnh phúc của cô là kia ư? Vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.
    Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.
    Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….
    Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.
    “Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.
    “Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?
    Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.
    “Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.
    “Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.
    “Em cần tiền….”
    Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.
    Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.
    Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.
    Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.
    Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.
    ” Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

    [​IMG]
    Đúng em chỉ cần tiền

    Những ngày sau đó anh lao vào công việc.
    Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.
    Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.
    ***
    Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.
    ” Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”
    ” Cái thứ này không đáng để cứu….” “Cặn bã….”
    ” Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”
    “Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”
    ….
    Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.
    Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.
    Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.
    ” Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.
    Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

    “Giúp ……………. Em ………….. cứu đứa….trẻ này….. được không?”
    Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….
    ***
    Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.
    Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên trước mắt anh.
    Ngày…. Tháng …. Năm…..
    Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.
    Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.
    Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.
    Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.
    Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!
    Ngày…. Tháng…. Năm…..
    Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt ghê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….
    Ngày…. Tháng…. Năm….
    Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….
    Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.
    ***
    Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.
    ” Con có đau không?”
    “Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộc đầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.
    “Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”
    “Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.
    ” Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.
    Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.
    “Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăn dài và ướt đẫm áo nó.
    Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’….
    (st)
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14074 người khác thích bài này.
  9. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.512
    Dạo này cũng bận nên chưa có thời gian để xem:-bd
    Cảm ơn tất cả mọi người đã chia sẽ nỗi niềm của những đứa con hướng về mẹ [r32)]

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [FONT=&quot]- CON.. yêu mẹ. Đó là điều con muốn nói
    - CẢM.. ơn nhữg yêu thương mẹ dành con.
    - ƠN.. này sao nói hết thành lời !?
    - MẸ.. à. Con xin lỗi : ).
    - VÌ.. những lần làm mẹ buồn.
    -TẤT.. bật với cuộc sống. Mẹ vất vả
    - CẢ.. lời xin lỗi mẹ.Con cũng không dám nói [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot] [/FONT]
    /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
    Anhdo, themoon1407, Kinhkha703 người khác thích bài này.
  10. khanhbd

    khanhbd Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    20/04/2010
    Đã được thích:
    8.512
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [FONT=&quot]Mẹ ơi !
    Cát sa mạc ai đong ai đếm
    Nếm ngọt bùi phải nếm đắng cay
    Đắng cay mẹ chịu bao ngày
    Giờ con mong mẹ hàng ngày bên con
    Dù con sương gió hao mòn
    Chỉ mong mẹ khoẻ mẹ còn vui tươi
    Ước mong duy nhất trên đời
    Là mẹ con được sống lâu an nhàn [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-
    [/FONT]

    /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
    Catbuiphudu, Anhdo, themoon14074 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này